Sâu trong U Ám sâm lâm, cổ thụ che trời, hoa cỏ thơm ngào ngạt, nước suối róc rách, cảnh tượng đẹp đẽ sinh cơ bừng bừng.
Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi nơi đều có kỳ hoa dị thảo, mỗi một gốc cây đều có giá trị liên thành ở bên ngoài. Tiếng nổ ầm ầm thật lớn từ sâu trong rừng truyền đến không dứt, giống như trời sụp, làm cho người ta có một loại cảm giác chấn động mãnh liệt.
Hàn Thạc tiếp tục xâm nhập. Hắn đột nhiên phát hiện ra bên trong có rất nhiều kết giới ma pháp huyền ảo phức tạp. Những ma pháp kết giới này không có lực sát thương cường đại, thuần túy chỉ để phòng ngừa ngoại nhân tiến vào.
Từng đạo ma pháp như những tấm lưới nhện tạo thành một đồ án ma pháp thật lớn, tràn ngập cả một phạm vi rộng lớn, ma pháp đồ án này bao phủ cả bầu trời, hình thành sức mạnh như sóng biển, đẩy bật người ngoài muốn tiến vào.
Rất rõ ràng, đồ án ma pháp thật lớn này được bố trí để phòng thủ. Người lập ra ma pháp trận bao phủ phạm vi thật lớn này hẳn là không có ác ý gì, những làn sóng hất người muốn xâm nhập ra ngoài cũng không mãnh liệt lắm, mà lại khá là nhu hòa chậm chạp.
Hàn Thạc đang ở trung ương, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh toàn lực cuốn tới, giống như bị mấy trăm đại hán dã man hợp lực đẩy mạnh, sức mạnh lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Cũng may mà Hàn Thạc có thực lực kinh người, ma công cải tạo thân thể nhiều năm lúc này đã chứng minh lực cường hãn, mặc cho sức đẩy rất mạnh, hắn vẫn từng chút một chui vào trong.
Ở chỗ thần kỳ này, phạm vi bao phủ thần thức của Hàn Thạc rõ ràng không bằng bên ngoài. Hắn chỉ có thể hơi hơi cảm giác được vài động tĩnh chung quanh. Càng như thế, Hàn Thạc càng tò mò về chỗ sâu nhất trong U Ám sâm lâm, quyết tâm phải vào sâu hơn tìm tòi hư thật.
Tấm ma pháp trận như cái lưới nhện thật lớn, tuy rất mạnh nhưng vẫn không đủ sức chặn Hàn Thạc lại, với thân thể mạnh mẽ và ma công quỷ dị, hắn từng bước từng bước đi sâu vào trong.
Đột nhiên, sức mạnh cường đại bỗng hoàn toàn biến mất. Hàn Thạc lập tức hiểu ra mình đã xuyên qua ma pháp trận rồi, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía trước.
Một cái hồ nước trong xanh sóng nước nhộn nhạo đột nhiên đập vào mắt Hàn Thạc. Cái hồ này tựa như một khối mỹ ngọc được cắt rất phẳng, trong suốt, xanh thẳm, mĩ lệ.
Nhìn cái hồ trước mắt, Hàn Thạc ngây người ra, không ngờ sâu trong U Ám sâm lâm lại có một cái hồ xanh trong như vậy, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái là bên trong cái hồ không có cá, đến cả tảo cũng không có, việc này xem ra cổ quái phi thường.
Hàn Thạc một cước bước tới, trong lòng lại kinh hãi. Ma pháp trận hình lưới nhện làm một cước vừa vươn ra đột nhiên có cảm giác chung quanh trọng lực tăng lên gấp hơn mười lần, đến cả đi lại bình thường cũng hao phí sức lực gấp hơn mười lần.
Trong khu vực trọng lực tăng lên như vậy, nếu hai người chiến đấu thì thân thể người nào mạnh hơn sẽ chiếm được thượng phong. Ma pháp sư ở trong khu vực này, nếu muốn lợi dụng thuật bay lượn sẽ phải tiêu hao tinh thần lực gấp mười lần bình thường, cho dù là Thánh ma đạo sư, chỉ sợ cũng không thể bay lượn trong không trung lâu được.
Một khu vực quỷ dị như thế làm Hàn Thạc rất tò mò, rốt cuộc là do ai bố trí ra nhỉ? Nơi này tuy trọng lực đột ngột tăng hơn mười lần, nhưng cũng không thể làm khó Hàn Thạc. Hắn lợi dụng Ma Động Cửu Thiên thuật làm thân thể từ từ bay lên, chỉ có điều chậm hơn bình thường rất nhiều, từng chút một bay về phía mặt hồ xanh biếc.
Tuy trọng lực lớn, nhưng Hàn Thạc vẫn có thể chịu được, chỉ là mất công hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng khi Hàn Thạc vừa mới đến phía trên mặt hồ, tiếng rít từ một luồng cuồng phong đột nhiên từ xa xa truyền đến, không chờ cho Hàn Thạc kịp phản ứng, một con Ngân sắc Cự Long đột nhiên xuất hiện phía trên mặt hồ. Con Ngân sắc Cự Long này tựa hồ không bị trọng lực ở đây ảnh hưởng, hoặc là nói trọng lực nơi này chính là do hắn bố trí. Hắn dễ dàng ngạo nghễ đứng phía trước Hàn Thạc, lạnh lùng đánh giá hắn.
- Lui về, bên trong không phải là chỗ để ngươi vào đâu. - Con Ngân sắc Cự Long đánh giá Hàn Thạc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.
Con Ngân sắc Cự Long này dài hai mươi mấy thước, thân thể lóng lánh như bọc kim loại, trông rất cường tráng, ánh mắt hắn rất kiên nghị. Thoạt nhìn khá là dũng mãnh khỏe mạnh.
- Bên trong rốt cuộc có cái gì thế? Hắc hắc, ta cảm thấy rất tò mò. - Hàn Thạc cũng đánh giá con Ngân sắc Cự Long, chẳng hề để ý gì đến việc hắn ngăn cản, mà hỏi lại vẻ tò mò.
- Không phải là việc ngươi cần biết. Nhân loại, sớm rời nơi này đi, nếu không ngươi sẽ hối hận. - Ngân sắc Cự Long tựa hồ khá sốt ruột, thân hình khổng lồ không ngừng uốn lượn trên mặt hồ, giọng nói lạnh như băng tràn ngập vẻ cao ngạo chủng tộc.
Long tộc luôn luôn rất cao ngạo, tự cho là Long tộc mới là chủng tộc cao quý nhất, trừ chúng ra, vô luận là nhân loại, Tinh Linh hay Thú Nhân, hoặc các chủng tộc khác, toàn bộ đều bị họ đối đãi như chủng tộc cấp thấp. Loại cao ngạo này đã tồn tại từ xưa tới nay, giống như Sâm Lâm Cự Ma tính tình tham lam, Hắc Ám tinh linh hảo dâm vậy, đây là sự tồn tại thâm căn cố đế trong tiềm thức của họ.
Nhưng Hàn Thạc hiển nhiên không sợ con rồng này, cảnh giới và thực lực hắn lúc này vượt xa đại bộ phận Cự Long. Cười hà hà nhìn con Ngân sắc Cự Long cao ngạo này, Hàn Thạc chớp chớp mắt, nói vẻ hơi cường ngạnh:
- Nếu... Ta ngược lại cứ muốn vào thì sao?
- Vậy, ta bây giờ đánh ngươi văng ra. - Ngân sắc Cự Long hừ lạnh, tính ngạo mạn đặc hữu của Long tộc phun ra nồng nặc từ nắm đấm hắn, lỗ mũi hắn.
Thân thể khổng lồ của con rồng bỗng nhúc nhích, trong khu vực có trọng lực hơn mười lần này đột nhiên sinh ra một cơn lốc, trong chớp mắt tới bên cạnh Hàn Thạc. Cơn lốc này đánh vào Hàn Thạc, mạnh mẽ hất hắn văng ra bên ngoài.
Trong khu vực trọng lực tăng hơn mười lần này, người bình thường muốn đi lại cũng đã hơi khó, hắn thấy Hàn Thạc có thể bay lượn trên mặt hồ, đương nhiên xếp Hàn Thạc thành loại ma pháp sư lợi dụng thuật bay lượn, với kinh nghiệm bao nhiêu năm thủ hộ của hắn, ma pháp sư lợi dụng pháp thuật để bay lên thì khó có thể ngăn cản sức hút của cơn lốc.
Ngân sắc Cự Long lạnh lùng đánh giá Hàn Thạc, Hàn Thạc trong mắt hắn giống như một tượng gỗ, có thể mặc cho hắn lợi dụng cơn lốc tùy ý thao túng, khi cơn lốc thành hình, hắn như đã thấy Hàn Thạc thân không tự chủ được bị vứt ra khỏi mặt hồ, rơi phịch xuống ma pháp trận hình lưới nhện.
- Hắc hắc, ngươi thật nghĩ rằng bày ra cái kết giới trọng lực này là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Hàn Thạc khinh thường nhìn Ngân sắc Cự Long, đợi cho cơn lốc lao tới, quanh thân hắn lóe lên hào quang, tựa như thân thể kết thành một cái kén thật dài.
“Hô hô…”
Cơn lốc bao phủ Hàn Thạc sức mạnh rất lớn ầm ầm đập vào người hắn. Song, ngoài dự liệu của Ngân sắc Cự Long, Hàn Thạc lại vẫn đứng sừng sững không hề ngã, căn bản không bị ảnh hưởng bởi cơn lốc.
- Hay. Quả nhiên không phải là một nhân loại bình thường! - Ngân sắc Cự Long khen, thân rồng thật lớn uốn lên, long vĩ rất dài đột nhiên quét tới. Cơn lốc vô dụng, Ngân sắc Cự Long hiển nhiên coi Hàn Thạc là một đối thủ đáng được trọng thị. Lần này hắn bắt đầu lợi dụng thân thể mạnh mẽ của Long tộc để ngăn cản Hàn Thạc.
- Tới đây! - Hàn Thạc cười to, bất động như núi đứng sừng sững tại chỗ, hai tay đột nhiên vươn ra, đánh ra một thủ ấn kỳ lạ.
Đột nhiên, một lực lượng mãnh liệt như bài sơn đảo hải từ hai tay Hàn Thạc bộc phát ra, hình thành một cái cột cao ngất trời, đánh mạnh về phía cái long vĩ khổng lồ của Ngân sắc Cự Long.
Thân thể khổng lồ của Ngân sắc Cự Long, thân thể Long tộc nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ một cú quất đuôi này, cho dù là một cây cổ thụ ngàn năm, chỉ sợ chỉ cần một kích là gãy. Thế mà Hàn Thạc chỉ dùng hai tay kết ấn, đã tạo ra một luồng lực rất lớn, không đợi long vĩ đến gần mình, sức mạnh từ tay Hàn Thạc đã bay đến ở trên long vĩ của con Ngân sắc Cự Long rồi. Con Ngân sắc Cự Long cảm giác long vĩ của hắn như bị một hòn núi vạn cân đè lên, chẳng những không rung rinh hòn núi đó một chút nào, mà long vĩ của mình ngược lại bị đè đau đớn gần chết.
Hàn Thạc một khi ra tay, đều nắm lấy thời cơ không để cho đối phương có thể phản kích, thân thể lưu chuyển Ma Nguyên lực với tốc độ cao, vốn tốc độ rất chậm bỗng nhiên tăng lên rất nhiều. Khi Ngân sắc Cự Long cảm thấy được sự đau đớn từ long vĩ chuẩn bị phản ứng lại, hắn đột nhiên phát hiện nhân loại đó chẳng biết khi nào đã bắt đầu công kích đủ loại trên người hắn.
“Choang!”
Một quyền đấm ra đánh thẳng vào người Ngân sắc Cự Long. Luồng sức mạnh đáng sợ lại một lần nữa vọt tới, thân thể cao lớn của hắn đã cảm thấy không chịu nổi.
Quá mạnh. Đây là nhân loại sao? Ngân sắc Cự Long kinh hãi, sau đó không dám láng cháng ở đây nữa, thừa dịp một quyền Hàn Thạc hơi chậm một chút, chạy trốn về phía trong, cũng không dám nói năng gì với Hàn Thạc nữa.
Hàn Thạc cũng không ngăn cản, thong thả theo sát phía sau con Ngân sắc Cự Long, đi sâu vào trong.
Xuyên qua cái hồ này, trọng lực hơn mười lần đột nhiên biến mất. Tất cả đã khôi phục lại bình thường. Thần thức Hàn Thạc vươn ra, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng phía trước.
Phía trước Hàn Thạc, trên bầu trời xuất hiện kỳ quan. Từng đạo thiểm điện gần như đứng yên trên bầu trời. Nhìn có vẻ như bầu trời trong vắt như bị những tia chớp này xé rách thành từng khối, trong tiếng “xì xì” khắp nơi, những màn sương lãng đãng, phủ đầy bầu trời.
Vốn bầu trời rất trong xanh, bị những luồng sương mù này phủ kín, dưới những luồng chớp uốn lượn đứng yên, giống như thật sự đã bị xé rách rồi. Trên trời có rất nhiều phiến hào quang sáng rực hiện lên hình một cái cửa, tạo thành một bầu trời quỷ dị.
Các loại hào quang biến đổi trong không trung không ngừng xuất hiện phía sau mấy phiến hào quang hình cánh cửa kia. Tổng cộng có bảy cái cửa lớn, mỗi cánh cửa đều có một sinh vật cường đại trấn giữ, ngoại trừ một cái ở rìa ngoài cùng là có những sinh vật không ngừng chết đi, sáu cánh cửa khác toàn bộ đều có những Bán Thần.
Hai con Cự Long thân thể dài bốn năm mươi thước, một con Ngân sắc một con Kim sắc, đều là cấp năm. Hai Thái Thản (1) cao ba mươi thước, thân hình khổng lồ, cũng có thực lực Bán Thần. Hai tên còn lại có lớp da xanh lá cây, ăn mặc Thú Nhân và đồ dã man, nhìn hình dáng là một Thú Nhân chiến sĩ và một Thú Nhân dã man.
Sáu chủng tộc khác nhau, lúc này phân biệt trấn giữ mỗi một cánh cửa, tựa hồ đang liều mạng chống đỡ với địch nhân bí ẩn nào đó. Bởi vì họ đều sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, do đó Hàn Thạc có thể thấy rõ sự cường đại và thực lực của họ.
Sáu Bán Thần, toàn bộ đều là dị tộc, là thế lực đáng sợ ra sao?!
Dưới bầu trời là một đại hợp cốc rộng lớn, bên trong có mười mấy Thái Thản Cự Nhân thân hình hùng vĩ như núi cao trùng điệp, còn có hai mươi mấy Long tộc. Họ ai nấy đều vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn lên biến hóa phát sinh trên bầu trời.
Thái Thản Cự Nhân, trong truyền thuyết có thực lực chống lại thiên thần, từ thời viễn cổ tới nay vẫn không ngừng được truyền lưu, nhưng nhân loại trước giờ chưa từng gặp được chủng tộc này. Trước kia Hàn Thạc thấy người khổng lồ Khâu Lăng, cũng đã gặp Độc Nhãn Cự Nhân, mặc dù cũng vô cùng cường tráng cao lớn, nhưng so với Thái Thản Cự Nhân thì rõ ràng còn thua xa.
Thái Thản Cự Nhân theo truyền thuyết là sủng nhân của mẹ đất. Trước giờ ai cũng đều nói là Thái Thản Cự Nhân mới là sinh vật có sức mạnh nhất trên đời. Họ có sức mạnh bài sơn đảo hải, có thực lực trực tiếp giao phong với thần linh...
Truyền thuyết về Thái Thản Cự Nhân nhanh chóng lướt qua óc Hàn Thạc. Trước kia hắn còn chưa tin về truyền thuyết này, bây giờ chỉ cần nhìn thể tích khổng lồ của họ, lập tức hiểu được truyền thuyết phỏng chừng là thật. Loại Thái Thản Cự Nhân này phỏng chừng một tên là có thể đập cho một tòa thành trì phẳng phiu như đất bằng.
“Gừ…”
Tiếng gầm giận dữ đột nhiên từ trong đại hợp cốc truyền đến.
Hàn Thạc ngẩn ngơ, vội vàng hướng về phía hẻm núi kia nhìn lại. Chỉ thấy một con viễn cổ Cự Long thân dài trăm thước, cả người quấn lấy một ngọn núi cao. Hàn Thạc trước giờ chưa từng gặp con Cự Long này. Hắn cảm nhận được trên người nó sức mạnh rất đáng sợ.
Viễn cổ Cự Long trong trong truyền thuyết ở đại lục Kì Áo vĩnh viễn được truyền lưu. Hàn Thạc biết từ xưa tới nay vẫn có truyền thuyết viễn cổ Cự Long thủ hộ cho đại lục Kì Áo. Theo truyền thuyết, họ lặng lẽ duy trì trật tự cho đại lục này. Một khi có việc gì uy hiếp tới tính mạng của các chủng tộc trên đại lục Kì Áo, viễn cổ Cự Long sẽ tới duy trì trật tự, đảm bảo đại lục này có thể tiếp tục ổn định.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hàn Thạc có thể khẳng định con Cự Long dài trăm thước này chính là viễn cổ Cự Long trong truyền thuyết. Trên người Cự Long này có khí tức cường đại, còn mạnh hơn cả Thánh nữ mà lần trước mình thấy ở Thánh sơn Quang Minh giáo hội, kể cả là Tộc Vương sáu sừng của Hồn tộc, hắn tin cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của con viễn cổ Cự Long này.
Không thể nghi ngờ, con viễn cổ Cự Long này có thực lực Chân Thần kinh khủng.
(1) Thái Thản (泰坦): còn gọi là TiTan (hình dung nhân vật này như trong game Hero III)
Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi nơi đều có kỳ hoa dị thảo, mỗi một gốc cây đều có giá trị liên thành ở bên ngoài. Tiếng nổ ầm ầm thật lớn từ sâu trong rừng truyền đến không dứt, giống như trời sụp, làm cho người ta có một loại cảm giác chấn động mãnh liệt.
Hàn Thạc tiếp tục xâm nhập. Hắn đột nhiên phát hiện ra bên trong có rất nhiều kết giới ma pháp huyền ảo phức tạp. Những ma pháp kết giới này không có lực sát thương cường đại, thuần túy chỉ để phòng ngừa ngoại nhân tiến vào.
Từng đạo ma pháp như những tấm lưới nhện tạo thành một đồ án ma pháp thật lớn, tràn ngập cả một phạm vi rộng lớn, ma pháp đồ án này bao phủ cả bầu trời, hình thành sức mạnh như sóng biển, đẩy bật người ngoài muốn tiến vào.
Rất rõ ràng, đồ án ma pháp thật lớn này được bố trí để phòng thủ. Người lập ra ma pháp trận bao phủ phạm vi thật lớn này hẳn là không có ác ý gì, những làn sóng hất người muốn xâm nhập ra ngoài cũng không mãnh liệt lắm, mà lại khá là nhu hòa chậm chạp.
Hàn Thạc đang ở trung ương, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh toàn lực cuốn tới, giống như bị mấy trăm đại hán dã man hợp lực đẩy mạnh, sức mạnh lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Cũng may mà Hàn Thạc có thực lực kinh người, ma công cải tạo thân thể nhiều năm lúc này đã chứng minh lực cường hãn, mặc cho sức đẩy rất mạnh, hắn vẫn từng chút một chui vào trong.
Ở chỗ thần kỳ này, phạm vi bao phủ thần thức của Hàn Thạc rõ ràng không bằng bên ngoài. Hắn chỉ có thể hơi hơi cảm giác được vài động tĩnh chung quanh. Càng như thế, Hàn Thạc càng tò mò về chỗ sâu nhất trong U Ám sâm lâm, quyết tâm phải vào sâu hơn tìm tòi hư thật.
Tấm ma pháp trận như cái lưới nhện thật lớn, tuy rất mạnh nhưng vẫn không đủ sức chặn Hàn Thạc lại, với thân thể mạnh mẽ và ma công quỷ dị, hắn từng bước từng bước đi sâu vào trong.
Đột nhiên, sức mạnh cường đại bỗng hoàn toàn biến mất. Hàn Thạc lập tức hiểu ra mình đã xuyên qua ma pháp trận rồi, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía trước.
Một cái hồ nước trong xanh sóng nước nhộn nhạo đột nhiên đập vào mắt Hàn Thạc. Cái hồ này tựa như một khối mỹ ngọc được cắt rất phẳng, trong suốt, xanh thẳm, mĩ lệ.
Nhìn cái hồ trước mắt, Hàn Thạc ngây người ra, không ngờ sâu trong U Ám sâm lâm lại có một cái hồ xanh trong như vậy, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái là bên trong cái hồ không có cá, đến cả tảo cũng không có, việc này xem ra cổ quái phi thường.
Hàn Thạc một cước bước tới, trong lòng lại kinh hãi. Ma pháp trận hình lưới nhện làm một cước vừa vươn ra đột nhiên có cảm giác chung quanh trọng lực tăng lên gấp hơn mười lần, đến cả đi lại bình thường cũng hao phí sức lực gấp hơn mười lần.
Trong khu vực trọng lực tăng lên như vậy, nếu hai người chiến đấu thì thân thể người nào mạnh hơn sẽ chiếm được thượng phong. Ma pháp sư ở trong khu vực này, nếu muốn lợi dụng thuật bay lượn sẽ phải tiêu hao tinh thần lực gấp mười lần bình thường, cho dù là Thánh ma đạo sư, chỉ sợ cũng không thể bay lượn trong không trung lâu được.
Một khu vực quỷ dị như thế làm Hàn Thạc rất tò mò, rốt cuộc là do ai bố trí ra nhỉ? Nơi này tuy trọng lực đột ngột tăng hơn mười lần, nhưng cũng không thể làm khó Hàn Thạc. Hắn lợi dụng Ma Động Cửu Thiên thuật làm thân thể từ từ bay lên, chỉ có điều chậm hơn bình thường rất nhiều, từng chút một bay về phía mặt hồ xanh biếc.
Tuy trọng lực lớn, nhưng Hàn Thạc vẫn có thể chịu được, chỉ là mất công hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng khi Hàn Thạc vừa mới đến phía trên mặt hồ, tiếng rít từ một luồng cuồng phong đột nhiên từ xa xa truyền đến, không chờ cho Hàn Thạc kịp phản ứng, một con Ngân sắc Cự Long đột nhiên xuất hiện phía trên mặt hồ. Con Ngân sắc Cự Long này tựa hồ không bị trọng lực ở đây ảnh hưởng, hoặc là nói trọng lực nơi này chính là do hắn bố trí. Hắn dễ dàng ngạo nghễ đứng phía trước Hàn Thạc, lạnh lùng đánh giá hắn.
- Lui về, bên trong không phải là chỗ để ngươi vào đâu. - Con Ngân sắc Cự Long đánh giá Hàn Thạc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.
Con Ngân sắc Cự Long này dài hai mươi mấy thước, thân thể lóng lánh như bọc kim loại, trông rất cường tráng, ánh mắt hắn rất kiên nghị. Thoạt nhìn khá là dũng mãnh khỏe mạnh.
- Bên trong rốt cuộc có cái gì thế? Hắc hắc, ta cảm thấy rất tò mò. - Hàn Thạc cũng đánh giá con Ngân sắc Cự Long, chẳng hề để ý gì đến việc hắn ngăn cản, mà hỏi lại vẻ tò mò.
- Không phải là việc ngươi cần biết. Nhân loại, sớm rời nơi này đi, nếu không ngươi sẽ hối hận. - Ngân sắc Cự Long tựa hồ khá sốt ruột, thân hình khổng lồ không ngừng uốn lượn trên mặt hồ, giọng nói lạnh như băng tràn ngập vẻ cao ngạo chủng tộc.
Long tộc luôn luôn rất cao ngạo, tự cho là Long tộc mới là chủng tộc cao quý nhất, trừ chúng ra, vô luận là nhân loại, Tinh Linh hay Thú Nhân, hoặc các chủng tộc khác, toàn bộ đều bị họ đối đãi như chủng tộc cấp thấp. Loại cao ngạo này đã tồn tại từ xưa tới nay, giống như Sâm Lâm Cự Ma tính tình tham lam, Hắc Ám tinh linh hảo dâm vậy, đây là sự tồn tại thâm căn cố đế trong tiềm thức của họ.
Nhưng Hàn Thạc hiển nhiên không sợ con rồng này, cảnh giới và thực lực hắn lúc này vượt xa đại bộ phận Cự Long. Cười hà hà nhìn con Ngân sắc Cự Long cao ngạo này, Hàn Thạc chớp chớp mắt, nói vẻ hơi cường ngạnh:
- Nếu... Ta ngược lại cứ muốn vào thì sao?
- Vậy, ta bây giờ đánh ngươi văng ra. - Ngân sắc Cự Long hừ lạnh, tính ngạo mạn đặc hữu của Long tộc phun ra nồng nặc từ nắm đấm hắn, lỗ mũi hắn.
Thân thể khổng lồ của con rồng bỗng nhúc nhích, trong khu vực có trọng lực hơn mười lần này đột nhiên sinh ra một cơn lốc, trong chớp mắt tới bên cạnh Hàn Thạc. Cơn lốc này đánh vào Hàn Thạc, mạnh mẽ hất hắn văng ra bên ngoài.
Trong khu vực trọng lực tăng hơn mười lần này, người bình thường muốn đi lại cũng đã hơi khó, hắn thấy Hàn Thạc có thể bay lượn trên mặt hồ, đương nhiên xếp Hàn Thạc thành loại ma pháp sư lợi dụng thuật bay lượn, với kinh nghiệm bao nhiêu năm thủ hộ của hắn, ma pháp sư lợi dụng pháp thuật để bay lên thì khó có thể ngăn cản sức hút của cơn lốc.
Ngân sắc Cự Long lạnh lùng đánh giá Hàn Thạc, Hàn Thạc trong mắt hắn giống như một tượng gỗ, có thể mặc cho hắn lợi dụng cơn lốc tùy ý thao túng, khi cơn lốc thành hình, hắn như đã thấy Hàn Thạc thân không tự chủ được bị vứt ra khỏi mặt hồ, rơi phịch xuống ma pháp trận hình lưới nhện.
- Hắc hắc, ngươi thật nghĩ rằng bày ra cái kết giới trọng lực này là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Hàn Thạc khinh thường nhìn Ngân sắc Cự Long, đợi cho cơn lốc lao tới, quanh thân hắn lóe lên hào quang, tựa như thân thể kết thành một cái kén thật dài.
“Hô hô…”
Cơn lốc bao phủ Hàn Thạc sức mạnh rất lớn ầm ầm đập vào người hắn. Song, ngoài dự liệu của Ngân sắc Cự Long, Hàn Thạc lại vẫn đứng sừng sững không hề ngã, căn bản không bị ảnh hưởng bởi cơn lốc.
- Hay. Quả nhiên không phải là một nhân loại bình thường! - Ngân sắc Cự Long khen, thân rồng thật lớn uốn lên, long vĩ rất dài đột nhiên quét tới. Cơn lốc vô dụng, Ngân sắc Cự Long hiển nhiên coi Hàn Thạc là một đối thủ đáng được trọng thị. Lần này hắn bắt đầu lợi dụng thân thể mạnh mẽ của Long tộc để ngăn cản Hàn Thạc.
- Tới đây! - Hàn Thạc cười to, bất động như núi đứng sừng sững tại chỗ, hai tay đột nhiên vươn ra, đánh ra một thủ ấn kỳ lạ.
Đột nhiên, một lực lượng mãnh liệt như bài sơn đảo hải từ hai tay Hàn Thạc bộc phát ra, hình thành một cái cột cao ngất trời, đánh mạnh về phía cái long vĩ khổng lồ của Ngân sắc Cự Long.
Thân thể khổng lồ của Ngân sắc Cự Long, thân thể Long tộc nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ một cú quất đuôi này, cho dù là một cây cổ thụ ngàn năm, chỉ sợ chỉ cần một kích là gãy. Thế mà Hàn Thạc chỉ dùng hai tay kết ấn, đã tạo ra một luồng lực rất lớn, không đợi long vĩ đến gần mình, sức mạnh từ tay Hàn Thạc đã bay đến ở trên long vĩ của con Ngân sắc Cự Long rồi. Con Ngân sắc Cự Long cảm giác long vĩ của hắn như bị một hòn núi vạn cân đè lên, chẳng những không rung rinh hòn núi đó một chút nào, mà long vĩ của mình ngược lại bị đè đau đớn gần chết.
Hàn Thạc một khi ra tay, đều nắm lấy thời cơ không để cho đối phương có thể phản kích, thân thể lưu chuyển Ma Nguyên lực với tốc độ cao, vốn tốc độ rất chậm bỗng nhiên tăng lên rất nhiều. Khi Ngân sắc Cự Long cảm thấy được sự đau đớn từ long vĩ chuẩn bị phản ứng lại, hắn đột nhiên phát hiện nhân loại đó chẳng biết khi nào đã bắt đầu công kích đủ loại trên người hắn.
“Choang!”
Một quyền đấm ra đánh thẳng vào người Ngân sắc Cự Long. Luồng sức mạnh đáng sợ lại một lần nữa vọt tới, thân thể cao lớn của hắn đã cảm thấy không chịu nổi.
Quá mạnh. Đây là nhân loại sao? Ngân sắc Cự Long kinh hãi, sau đó không dám láng cháng ở đây nữa, thừa dịp một quyền Hàn Thạc hơi chậm một chút, chạy trốn về phía trong, cũng không dám nói năng gì với Hàn Thạc nữa.
Hàn Thạc cũng không ngăn cản, thong thả theo sát phía sau con Ngân sắc Cự Long, đi sâu vào trong.
Xuyên qua cái hồ này, trọng lực hơn mười lần đột nhiên biến mất. Tất cả đã khôi phục lại bình thường. Thần thức Hàn Thạc vươn ra, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng phía trước.
Phía trước Hàn Thạc, trên bầu trời xuất hiện kỳ quan. Từng đạo thiểm điện gần như đứng yên trên bầu trời. Nhìn có vẻ như bầu trời trong vắt như bị những tia chớp này xé rách thành từng khối, trong tiếng “xì xì” khắp nơi, những màn sương lãng đãng, phủ đầy bầu trời.
Vốn bầu trời rất trong xanh, bị những luồng sương mù này phủ kín, dưới những luồng chớp uốn lượn đứng yên, giống như thật sự đã bị xé rách rồi. Trên trời có rất nhiều phiến hào quang sáng rực hiện lên hình một cái cửa, tạo thành một bầu trời quỷ dị.
Các loại hào quang biến đổi trong không trung không ngừng xuất hiện phía sau mấy phiến hào quang hình cánh cửa kia. Tổng cộng có bảy cái cửa lớn, mỗi cánh cửa đều có một sinh vật cường đại trấn giữ, ngoại trừ một cái ở rìa ngoài cùng là có những sinh vật không ngừng chết đi, sáu cánh cửa khác toàn bộ đều có những Bán Thần.
Hai con Cự Long thân thể dài bốn năm mươi thước, một con Ngân sắc một con Kim sắc, đều là cấp năm. Hai Thái Thản (1) cao ba mươi thước, thân hình khổng lồ, cũng có thực lực Bán Thần. Hai tên còn lại có lớp da xanh lá cây, ăn mặc Thú Nhân và đồ dã man, nhìn hình dáng là một Thú Nhân chiến sĩ và một Thú Nhân dã man.
Sáu chủng tộc khác nhau, lúc này phân biệt trấn giữ mỗi một cánh cửa, tựa hồ đang liều mạng chống đỡ với địch nhân bí ẩn nào đó. Bởi vì họ đều sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, do đó Hàn Thạc có thể thấy rõ sự cường đại và thực lực của họ.
Sáu Bán Thần, toàn bộ đều là dị tộc, là thế lực đáng sợ ra sao?!
Dưới bầu trời là một đại hợp cốc rộng lớn, bên trong có mười mấy Thái Thản Cự Nhân thân hình hùng vĩ như núi cao trùng điệp, còn có hai mươi mấy Long tộc. Họ ai nấy đều vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn lên biến hóa phát sinh trên bầu trời.
Thái Thản Cự Nhân, trong truyền thuyết có thực lực chống lại thiên thần, từ thời viễn cổ tới nay vẫn không ngừng được truyền lưu, nhưng nhân loại trước giờ chưa từng gặp được chủng tộc này. Trước kia Hàn Thạc thấy người khổng lồ Khâu Lăng, cũng đã gặp Độc Nhãn Cự Nhân, mặc dù cũng vô cùng cường tráng cao lớn, nhưng so với Thái Thản Cự Nhân thì rõ ràng còn thua xa.
Thái Thản Cự Nhân theo truyền thuyết là sủng nhân của mẹ đất. Trước giờ ai cũng đều nói là Thái Thản Cự Nhân mới là sinh vật có sức mạnh nhất trên đời. Họ có sức mạnh bài sơn đảo hải, có thực lực trực tiếp giao phong với thần linh...
Truyền thuyết về Thái Thản Cự Nhân nhanh chóng lướt qua óc Hàn Thạc. Trước kia hắn còn chưa tin về truyền thuyết này, bây giờ chỉ cần nhìn thể tích khổng lồ của họ, lập tức hiểu được truyền thuyết phỏng chừng là thật. Loại Thái Thản Cự Nhân này phỏng chừng một tên là có thể đập cho một tòa thành trì phẳng phiu như đất bằng.
“Gừ…”
Tiếng gầm giận dữ đột nhiên từ trong đại hợp cốc truyền đến.
Hàn Thạc ngẩn ngơ, vội vàng hướng về phía hẻm núi kia nhìn lại. Chỉ thấy một con viễn cổ Cự Long thân dài trăm thước, cả người quấn lấy một ngọn núi cao. Hàn Thạc trước giờ chưa từng gặp con Cự Long này. Hắn cảm nhận được trên người nó sức mạnh rất đáng sợ.
Viễn cổ Cự Long trong trong truyền thuyết ở đại lục Kì Áo vĩnh viễn được truyền lưu. Hàn Thạc biết từ xưa tới nay vẫn có truyền thuyết viễn cổ Cự Long thủ hộ cho đại lục Kì Áo. Theo truyền thuyết, họ lặng lẽ duy trì trật tự cho đại lục này. Một khi có việc gì uy hiếp tới tính mạng của các chủng tộc trên đại lục Kì Áo, viễn cổ Cự Long sẽ tới duy trì trật tự, đảm bảo đại lục này có thể tiếp tục ổn định.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hàn Thạc có thể khẳng định con Cự Long dài trăm thước này chính là viễn cổ Cự Long trong truyền thuyết. Trên người Cự Long này có khí tức cường đại, còn mạnh hơn cả Thánh nữ mà lần trước mình thấy ở Thánh sơn Quang Minh giáo hội, kể cả là Tộc Vương sáu sừng của Hồn tộc, hắn tin cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của con viễn cổ Cự Long này.
Không thể nghi ngờ, con viễn cổ Cự Long này có thực lực Chân Thần kinh khủng.
(1) Thái Thản (泰坦): còn gọi là TiTan (hình dung nhân vật này như trong game Hero III)
/1026
|