Thời gian trôi qua rất nhanh, Hàn Thạc sau khi rút linh hồn khỏi Vong Linh giới, một mạch đều ở trong mật thất khổ tu, không gần nữ sắc nữa.
Tâm cảnh đã trở nên vững vàng, dục vọng vô tận trong lòng Hàn Thạc đã được khống chế. Hàn Thạc hiểu hắn đã tới bên bờ đột phá rồi. Chỉ là, bây giờ tâm cảnh đang ở biên giới, nhưng Ma Nguyên lực trong cơ thể còn chưa đủ hùng hậu, không đạt đến đột phá theo kiểu lượng biến sẽ làm chất biến. Về điểm này, hắn phải tu luyện thêm một thời gian dài nữa, Ma Nguyên lực cần phải tụ tập từng chút một.
Bởi vậy, Hàn Thạc mặc dù biết nếu đơn thuần khổ tu để đề cao, cần phải mất một thời gian dài, tạm thời cũng không nghĩ ra phương pháp nào khác.
Một ngày kia, Hàn Thạc đang khổ tu trong mật thất, đột nhiên cảm ứng được hai người Bá Đức và Tề Ni Á đang đến. Từ thần sắc dị thường của hai người, hắn đã đoán ra Mạn Đề Kha Nhĩ có lẽ đã chuẩn bị thỏa đáng. Tâm thần vừa động, hai hóa thân ngoại thân một tả một hữu chợt mờ đi hóa thành Khô Lâu pháp trượng và Lục Ma Phong, “vèo vèo”, đã ẩn giấu trong cơ thể hắn.
Chỉ còn lại một mình, Hàn Thạc tà tà bước ra khỏi mật thất do Thổ Giáp thi đào rất sâu dưới đất, đi tới phòng khách nơi Bá Đức và Tề Ni Á đang đứng.
Trong phòng khách, vài thị nữ bưng hoa quả điểm tâm bày trước mặt Bá Đức và Tề Ni. Khiết Bích Nhi xem như nữ chủ nhân, mỉm cười nói chuyện phiếm với hai Hắc Ma vệ này.
Sau khi tới Hắc Ngọc Ma Vương thành, Khiết Bích Nhi cũng được hưởng hào quang của Hàn Thạc, đã được khoản đãi như khách quý. Mấy ngày, Khiết Bích Nhi mang theo Hải Mạn Na và Tây Nhĩ Phù, đi chơi khắp nơi trong tòa thành trì phồn hoa Hắc Ngọc Ma Vương ở Thâm Uyên giới này, còn có vài tên Hắc Ma vệ được Bá Đức an bài đi theo, trên đường đi được hưởng những ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, làm sự hư vinh của ba nữ nhân này được vô cùng thỏa mãn.
Cũng vì như thế, ba nữ nhân này lại càng say mê Hàn Thạc hơn. Hàn Thạc không gần nữ sắc bế quan nhiều ngày, làm ba cô cảm thấy bất an, cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó.
“E hèm……” - Hàn Thạc đi tới phòng khách, mắt thấy Khiết Bích Nhi nói chuyện với Bá Đức và Tề Ni Á, hắn chú ý quan sát Khiết Bích Nhi, phát hiện ra tinh thần lực ở trong đầu Khiết Bích Nhi cường đại hơn trước, thầm nghĩ xem ra mình bế quan nhiều ngày, Khiết Bích Nhi cũng không hề lơi lỏng.
- Ủa. Hàn... Chàng tới rồi à! - Khiết Bích Nhi nghe tiếng ho khẽ của Hàn Thạc, quay đầu lại nhìn, đôi mắt tuyệt đẹp lóe lên vẻ quyến luyến và vui sướng. Khiết Bích Nhi được Hàn Thạc ôm ấp một thời gian, da thịt trong suốt như ngọc, trong cơ thể có mùi thơm nhàn nhạt phảng phất, hấp dẫn cực kỳ.
- Xem ra nàng cũng không lười biếng! - Hàn Thạc cười nhìn Khiết Bích Nhi, rồi đi tới trước mặt Bá Đức và Tề Ni Á, hỏi:
- Có phải là Mạn Đề Kha Nhĩ Đại Ma Vương đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, bảo hai người các ngươi tới mời ta không?
Hai người đồng thời gật đầu. Bá Đức cung kính mở miệng nói:
- Đúng, Thâm Uyên sắp tới mở ra, đại nhân đã an bài mọi việc trong Hắc Ngọc Ma Vương thành rồi. Bây giờ sai hai người chúng ta thông báo cho Hàn Thạc tiên sinh, cùng đại nhân đi tới Thâm Uyên.
- Được rồi, các ngươi đợi trong chốc lát, ta an bài một chút. Rồi lập tức cùng các ngươi rời đi. - Hàn Thạc thuận miệng đáp, rồi khai triển thần thức, ba người Huyết Linh và Hải Mạn Na, Tây Nhĩ Phù đang bế quan tu luyện, trong óc đồng thời nhận được tin tức của Hàn Thạc.
Trong thời gian này, khi Hàn Thạc bế quan khổ tu, lại càng thành thục khi vận dụng thần thức. Loại phương pháp dùng thần thức gây ảnh hưởng cho một vài linh hồn ý thức không đủ cường đại với khoảng cách ngắn này, cũng là một loại diệu dụng của thần thức.
Bọn người Huyết Linh đang tu luyện, bỗng trong đầu đột nhiên cảm ứng được một tin tức. Họ cảm nhận được rõ ràng tin tức này đến từ Hàn Thạc. Ba người cảm thấy hoảng sợ, bừng tỉnh khỏi việc tu luyện, dựa theo tin nhắn của Hàn Thạc, trong chốc lát toàn bộ đã tới phòng khách.
- Sư phụ, ngươi truyền tấn vào đầu chúng ta à? - Huyết Linh vừa tới, lập tức truy vấn vẻ ngạc nhiên.
Hàn Thạc mỉm cười:
- Đúng, ta lập tức phải rời Hắc Ngọc Ma Vương thành, tới Thâm Uyên. Ta gọi các ngươi tới đây là để thông báo cho các ngươi một chút. Mặt khác, các ngươi gặp phải nan đề gì khi tu luyện, thừa dịp này nên hỏi cho rõ ràng, ta có thể phải đi một thời gian mới có thể trở về.
- Quá... Quá thần kỳ. Cách xa như vậy, không ngờ chàng có thể lưu lại tin tức trong đầu chúng ta, thật sự là khó tin! - Tây Nhĩ Phù vừa đến, nghe Hàn Thạc khẳng định như vậy, lúc này thốt lên.
Bá Đức và Tề Ni Á hai mặt nhìn nhau, cùng lắc đầu cười khổ, thầm sợ hãi năng lực thần bí của Hàn Thạc.
- Sư phụ, tại sao không mang chúng ta theo cùng tới Thâm Uyên? - Huyết Linh hỏi.
- Thực lực các ngươi tạm thời còn chưa đủ, kể cả Huyết Linh nữa, mặc dù ngươi tiến bộ thần tốc, nhưng ngươi bây giờ cũng chỉ có thực lực Hủy diệt giả. Theo những gì ta hiểu về Thâm Uyên, không có thực lực Ác ma, khi tiến vào Thâm Uyên thì chẳng những không hữu dụng gì, mà lại còn trở thành gánh nặng. Các ngươi cứ tạm thời lưu lại đây tu luyện đi, chờ ta từ Thâm Uyên trở về, nếu tìm được truyền tống trận, sẽ mang bọn ngươi rời đi ngay. - Hàn Thạc giải thích.
Nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, Huyết Linh như chịu một đả kích, vẻ mặt uể oải, lẩm bẩm nói:
- Hóa ra trong mắt sư phụ, ta bây giờ còn là một gánh nặng……
Hàn Thạc động tâm, quay sang an ủi hắn:
- Ngươi tuy có thiên phú, nhưng ngươi đã tu luyện được bao lâu rồi? Thời gian ngắn như vậy mà ngươi từ một người trói gà không chặt, có thể trở thành một Hủy diệt giả, đã đủ để chứng minh tiềm lực của ngươi rồi. Nếu ngươi trong một thời gian ngắn như vậy có thể trở thành Ác Ma, vậy sư phụ đã không cần lăn lộn nữa. Khà khà, đừng nản chí, tự xác định cho mình thêm một thời gian nữa, không bao lâu nữa là ngươi có thể trở thành một cường giả có thực lực Ác ma rồi.
Vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, Huyết Linh cũng thấy dễ chịu hơn một chút, sau khi nghĩ lại, lập tức đem những nan đề gặp phải trong khi tu luyện mấy ngày nay hỏi hắn.
Hai người Bá Đức và Tề Ni Á vừa thấy Huyết Linh lãnh giáo Hàn Thạc, liền xấu hổ đứng riêng ra. Mặc kệ ở đâu, trong khi sư phụ truyền thụ cho đồ đệ, bình thường đều không cho phép ngoại nhân đứng bên cạnh nghe, Bá Đức và Tề Ni Á hiển nhiên cũng hiểu được điểm ấy, nên cũng rất tự giác.
Vung tay lên, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Không cần phải tránh, nghe cũng tốt thôi.
Bá Đức và Tề Ni Á vui vẻ, liếc mắt nhìn nhìn, rồi cung kính đứng một bên, vểnh tai lắng nghe Hàn Thạc giải thích. Ma công Hàn Thạc truyền thụ khác hẳn với công pháp tu luyện ở thế giới này, huống chi, Huyết Thần Kinh lại càng quái dị hơn, nếu hai người Bá Đức và Tề Ni Á có thể nghe hiểu mới là lạ.
Cũng mặc kệ hai người đứng bên cạnh, Hàn Thạc bình tĩnh giải đáp một vài nan đề Huyết Linh đưa ra, Huyết Linh tâm lĩnh lắng nghe, cười hỉ hả gật đầu. Hai người Bá Đức và Tề Ni Á vẻ mặt mờ mịt, bị những từ ngữ xa lạ như kinh mạch, bộ vị, huyết khí vân vân khiến cho cả đầu toàn sương mù, căn bản không rõ Hàn Thạc đang nói cái gì.
Đợi cho Hàn Thạc giảng giải xong, Huyết Linh hưng phấn nói:
- Đa tạ sư phụ, người giải thích như vậy, những thứ mấy ngày nay ta không hiểu được, bây giờ toàn bộ trở nên sáng sủa rồi.
Bá Đức và Tề Ni Á mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đến khi Huyết Linh vừa nói ra những lời này, hai người chán nản ủ rũ, Bá Đức cười khổ mở miệng tán thưởng:
- Hàn Thạc tiên sinh quả nhiên thần kỳ, những lời dạy đều thâm ảo, đáng tiếc chúng ta tư chất không đủ, xem ra không thể ngộ ra được cái gì cả.
Trong lòng Hàn Thạc cười thầm, các ngươi nếu có thể hiểu được mới là lạ. Không quan tâm nữa, Hàn Thạc quay đầu lại dặn dò ba cô Khiết Bích Nhi, Tây Nhĩ Phù một vài việc cần chú ý, để các nàng lưu lại đây lo tu luyện cho tốt, rồi đi theo hai người Bá Đức và Tề Ni Á tới Ma Vương điện.
Trên tầng cao nhất Ma Vương điện, Mạn Đề Kha Nhĩ Đại Ma Vương vừa thấy Hàn Thạc đi tới, ôn hòa cười nói:
- Ta đợi ngươi đã lâu, chẳng bao lâu nữa, Thâm Uyên sẽ mở ra rồi, ta đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu Hàn Thạc tiên sinh cũng đã an bài mọi sự tình rồi, chúng ta bây giờ có thể xuất phát.
Bên trong thạch thất trống không, ngoại trừ Mạn Đề Kha Nhĩ ra, còn có mười lăm cao thủ đều có thực lực Ác Ma. Từ cách ăn mặc của những người này, họ là Hắc Ma vệ thân vệ của Mạn Đề Kha Nhĩ. Xem ra, lần này tới Thâm Uyên, Mạn Đề Kha Nhĩ muốn mang theo cả Hắc Ma vệ.
Theo những gì Bá Đức và Tề Ni Á nói, Hàn Thạc cũng đoán ra vào lúc mấu chốt, những Hắc Ma vệ này thường thường được sử dụng như một con tốt thí. Gặp một vài hung hiểm bí hiểm, Mạn Đề Kha Nhĩ luôn luôn bảo những Hắc Ma vệ này đi trước dò xem hư thật, xác định không có nguy hiểm rồi mới có thể tự mình tới.
Ở Thâm Uyên Giới, cường giả cấp bậc Ác Ma ngoại trừ năm Đại Ma Vương ra, mỗi một vệ sĩ trực tiếp của những Đại Ma Vương này đều có hung danh vang dội. Nhưng mỗi một lần khi Thâm Uyên mở ra, những người này chỉ còn là tốt thí của năm Đại Ma Vương, để đạt được mục đích của mình, những lúc mấu chốt thường đem họ hy sinh làm vật thí nghiệm.
Tạo ra một Ác ma không phải là việc khó đối với năm Đại Ma Vương. Trong lòng họ, đám Ác ma do một tay mình tạo thành cũng như một con chó trung thành của mình, lúc mấu chốt có chết vì mình, ngược lại là sự vinh hạnh của chúng.
Thâm Uyên giới vốn tàn khốc như vậy. Những Ác ma này trong lòng mặc dù cũng hiểu được vận mệnh của mình, nhưng vì đã dâng hiến sự tín ngưỡng, vẫn hi sinh vì nhiệm vụ, luôn luôn đi theo phía sau chủ nhân mình, tùy thời chuẩn bị phụng hiến tất cả cho chủ nhân mình.
Hàn Thạc biết sự thật này cũng phải là bí mật gì, trong lòng sinh ra một ý nghĩ khác, chẳng biết trong lúc mấu chốt mình có trở thành tốt thí cho Mạn Đề Kha Nhĩ không nhỉ.
- Ủa, một Đại Ma Vương nữa đâu? Không phải ngươi nói là ngươi và hắn xem như minh hữu sao? - Hàn Thạc nhìn bốn phía, dò hỏi.
- Hắn sẽ ở lối vào hội họp với chúng ta ở lối vào Thâm Uyên, bây giờ hẳn là đang trên đường tới Thâm Uyên đó, chúng ta cũng có thể xuất phát rồi. - Mạn Đề Kha Nhĩ giải thích.
- À, ta không có vấn đề gì nữa, đi thôi. - Hàn Thạc trả lời.
Mạn Đề Kha Nhĩ cười khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, từ tầng cao nhất Ma Vương điện bay đi, dẫn đầu bay thẳng về phía Thâm Uyên. Hàn Thạc và đám Hắc Ma vệ ở phía sau bay sát theo Mạn Đề Kha Nhĩ, mục tiêu... Thâm Uyên!
Tâm cảnh đã trở nên vững vàng, dục vọng vô tận trong lòng Hàn Thạc đã được khống chế. Hàn Thạc hiểu hắn đã tới bên bờ đột phá rồi. Chỉ là, bây giờ tâm cảnh đang ở biên giới, nhưng Ma Nguyên lực trong cơ thể còn chưa đủ hùng hậu, không đạt đến đột phá theo kiểu lượng biến sẽ làm chất biến. Về điểm này, hắn phải tu luyện thêm một thời gian dài nữa, Ma Nguyên lực cần phải tụ tập từng chút một.
Bởi vậy, Hàn Thạc mặc dù biết nếu đơn thuần khổ tu để đề cao, cần phải mất một thời gian dài, tạm thời cũng không nghĩ ra phương pháp nào khác.
Một ngày kia, Hàn Thạc đang khổ tu trong mật thất, đột nhiên cảm ứng được hai người Bá Đức và Tề Ni Á đang đến. Từ thần sắc dị thường của hai người, hắn đã đoán ra Mạn Đề Kha Nhĩ có lẽ đã chuẩn bị thỏa đáng. Tâm thần vừa động, hai hóa thân ngoại thân một tả một hữu chợt mờ đi hóa thành Khô Lâu pháp trượng và Lục Ma Phong, “vèo vèo”, đã ẩn giấu trong cơ thể hắn.
Chỉ còn lại một mình, Hàn Thạc tà tà bước ra khỏi mật thất do Thổ Giáp thi đào rất sâu dưới đất, đi tới phòng khách nơi Bá Đức và Tề Ni Á đang đứng.
Trong phòng khách, vài thị nữ bưng hoa quả điểm tâm bày trước mặt Bá Đức và Tề Ni. Khiết Bích Nhi xem như nữ chủ nhân, mỉm cười nói chuyện phiếm với hai Hắc Ma vệ này.
Sau khi tới Hắc Ngọc Ma Vương thành, Khiết Bích Nhi cũng được hưởng hào quang của Hàn Thạc, đã được khoản đãi như khách quý. Mấy ngày, Khiết Bích Nhi mang theo Hải Mạn Na và Tây Nhĩ Phù, đi chơi khắp nơi trong tòa thành trì phồn hoa Hắc Ngọc Ma Vương ở Thâm Uyên giới này, còn có vài tên Hắc Ma vệ được Bá Đức an bài đi theo, trên đường đi được hưởng những ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, làm sự hư vinh của ba nữ nhân này được vô cùng thỏa mãn.
Cũng vì như thế, ba nữ nhân này lại càng say mê Hàn Thạc hơn. Hàn Thạc không gần nữ sắc bế quan nhiều ngày, làm ba cô cảm thấy bất an, cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó.
“E hèm……” - Hàn Thạc đi tới phòng khách, mắt thấy Khiết Bích Nhi nói chuyện với Bá Đức và Tề Ni Á, hắn chú ý quan sát Khiết Bích Nhi, phát hiện ra tinh thần lực ở trong đầu Khiết Bích Nhi cường đại hơn trước, thầm nghĩ xem ra mình bế quan nhiều ngày, Khiết Bích Nhi cũng không hề lơi lỏng.
- Ủa. Hàn... Chàng tới rồi à! - Khiết Bích Nhi nghe tiếng ho khẽ của Hàn Thạc, quay đầu lại nhìn, đôi mắt tuyệt đẹp lóe lên vẻ quyến luyến và vui sướng. Khiết Bích Nhi được Hàn Thạc ôm ấp một thời gian, da thịt trong suốt như ngọc, trong cơ thể có mùi thơm nhàn nhạt phảng phất, hấp dẫn cực kỳ.
- Xem ra nàng cũng không lười biếng! - Hàn Thạc cười nhìn Khiết Bích Nhi, rồi đi tới trước mặt Bá Đức và Tề Ni Á, hỏi:
- Có phải là Mạn Đề Kha Nhĩ Đại Ma Vương đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, bảo hai người các ngươi tới mời ta không?
Hai người đồng thời gật đầu. Bá Đức cung kính mở miệng nói:
- Đúng, Thâm Uyên sắp tới mở ra, đại nhân đã an bài mọi việc trong Hắc Ngọc Ma Vương thành rồi. Bây giờ sai hai người chúng ta thông báo cho Hàn Thạc tiên sinh, cùng đại nhân đi tới Thâm Uyên.
- Được rồi, các ngươi đợi trong chốc lát, ta an bài một chút. Rồi lập tức cùng các ngươi rời đi. - Hàn Thạc thuận miệng đáp, rồi khai triển thần thức, ba người Huyết Linh và Hải Mạn Na, Tây Nhĩ Phù đang bế quan tu luyện, trong óc đồng thời nhận được tin tức của Hàn Thạc.
Trong thời gian này, khi Hàn Thạc bế quan khổ tu, lại càng thành thục khi vận dụng thần thức. Loại phương pháp dùng thần thức gây ảnh hưởng cho một vài linh hồn ý thức không đủ cường đại với khoảng cách ngắn này, cũng là một loại diệu dụng của thần thức.
Bọn người Huyết Linh đang tu luyện, bỗng trong đầu đột nhiên cảm ứng được một tin tức. Họ cảm nhận được rõ ràng tin tức này đến từ Hàn Thạc. Ba người cảm thấy hoảng sợ, bừng tỉnh khỏi việc tu luyện, dựa theo tin nhắn của Hàn Thạc, trong chốc lát toàn bộ đã tới phòng khách.
- Sư phụ, ngươi truyền tấn vào đầu chúng ta à? - Huyết Linh vừa tới, lập tức truy vấn vẻ ngạc nhiên.
Hàn Thạc mỉm cười:
- Đúng, ta lập tức phải rời Hắc Ngọc Ma Vương thành, tới Thâm Uyên. Ta gọi các ngươi tới đây là để thông báo cho các ngươi một chút. Mặt khác, các ngươi gặp phải nan đề gì khi tu luyện, thừa dịp này nên hỏi cho rõ ràng, ta có thể phải đi một thời gian mới có thể trở về.
- Quá... Quá thần kỳ. Cách xa như vậy, không ngờ chàng có thể lưu lại tin tức trong đầu chúng ta, thật sự là khó tin! - Tây Nhĩ Phù vừa đến, nghe Hàn Thạc khẳng định như vậy, lúc này thốt lên.
Bá Đức và Tề Ni Á hai mặt nhìn nhau, cùng lắc đầu cười khổ, thầm sợ hãi năng lực thần bí của Hàn Thạc.
- Sư phụ, tại sao không mang chúng ta theo cùng tới Thâm Uyên? - Huyết Linh hỏi.
- Thực lực các ngươi tạm thời còn chưa đủ, kể cả Huyết Linh nữa, mặc dù ngươi tiến bộ thần tốc, nhưng ngươi bây giờ cũng chỉ có thực lực Hủy diệt giả. Theo những gì ta hiểu về Thâm Uyên, không có thực lực Ác ma, khi tiến vào Thâm Uyên thì chẳng những không hữu dụng gì, mà lại còn trở thành gánh nặng. Các ngươi cứ tạm thời lưu lại đây tu luyện đi, chờ ta từ Thâm Uyên trở về, nếu tìm được truyền tống trận, sẽ mang bọn ngươi rời đi ngay. - Hàn Thạc giải thích.
Nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, Huyết Linh như chịu một đả kích, vẻ mặt uể oải, lẩm bẩm nói:
- Hóa ra trong mắt sư phụ, ta bây giờ còn là một gánh nặng……
Hàn Thạc động tâm, quay sang an ủi hắn:
- Ngươi tuy có thiên phú, nhưng ngươi đã tu luyện được bao lâu rồi? Thời gian ngắn như vậy mà ngươi từ một người trói gà không chặt, có thể trở thành một Hủy diệt giả, đã đủ để chứng minh tiềm lực của ngươi rồi. Nếu ngươi trong một thời gian ngắn như vậy có thể trở thành Ác Ma, vậy sư phụ đã không cần lăn lộn nữa. Khà khà, đừng nản chí, tự xác định cho mình thêm một thời gian nữa, không bao lâu nữa là ngươi có thể trở thành một cường giả có thực lực Ác ma rồi.
Vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, Huyết Linh cũng thấy dễ chịu hơn một chút, sau khi nghĩ lại, lập tức đem những nan đề gặp phải trong khi tu luyện mấy ngày nay hỏi hắn.
Hai người Bá Đức và Tề Ni Á vừa thấy Huyết Linh lãnh giáo Hàn Thạc, liền xấu hổ đứng riêng ra. Mặc kệ ở đâu, trong khi sư phụ truyền thụ cho đồ đệ, bình thường đều không cho phép ngoại nhân đứng bên cạnh nghe, Bá Đức và Tề Ni Á hiển nhiên cũng hiểu được điểm ấy, nên cũng rất tự giác.
Vung tay lên, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Không cần phải tránh, nghe cũng tốt thôi.
Bá Đức và Tề Ni Á vui vẻ, liếc mắt nhìn nhìn, rồi cung kính đứng một bên, vểnh tai lắng nghe Hàn Thạc giải thích. Ma công Hàn Thạc truyền thụ khác hẳn với công pháp tu luyện ở thế giới này, huống chi, Huyết Thần Kinh lại càng quái dị hơn, nếu hai người Bá Đức và Tề Ni Á có thể nghe hiểu mới là lạ.
Cũng mặc kệ hai người đứng bên cạnh, Hàn Thạc bình tĩnh giải đáp một vài nan đề Huyết Linh đưa ra, Huyết Linh tâm lĩnh lắng nghe, cười hỉ hả gật đầu. Hai người Bá Đức và Tề Ni Á vẻ mặt mờ mịt, bị những từ ngữ xa lạ như kinh mạch, bộ vị, huyết khí vân vân khiến cho cả đầu toàn sương mù, căn bản không rõ Hàn Thạc đang nói cái gì.
Đợi cho Hàn Thạc giảng giải xong, Huyết Linh hưng phấn nói:
- Đa tạ sư phụ, người giải thích như vậy, những thứ mấy ngày nay ta không hiểu được, bây giờ toàn bộ trở nên sáng sủa rồi.
Bá Đức và Tề Ni Á mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đến khi Huyết Linh vừa nói ra những lời này, hai người chán nản ủ rũ, Bá Đức cười khổ mở miệng tán thưởng:
- Hàn Thạc tiên sinh quả nhiên thần kỳ, những lời dạy đều thâm ảo, đáng tiếc chúng ta tư chất không đủ, xem ra không thể ngộ ra được cái gì cả.
Trong lòng Hàn Thạc cười thầm, các ngươi nếu có thể hiểu được mới là lạ. Không quan tâm nữa, Hàn Thạc quay đầu lại dặn dò ba cô Khiết Bích Nhi, Tây Nhĩ Phù một vài việc cần chú ý, để các nàng lưu lại đây lo tu luyện cho tốt, rồi đi theo hai người Bá Đức và Tề Ni Á tới Ma Vương điện.
Trên tầng cao nhất Ma Vương điện, Mạn Đề Kha Nhĩ Đại Ma Vương vừa thấy Hàn Thạc đi tới, ôn hòa cười nói:
- Ta đợi ngươi đã lâu, chẳng bao lâu nữa, Thâm Uyên sẽ mở ra rồi, ta đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu Hàn Thạc tiên sinh cũng đã an bài mọi sự tình rồi, chúng ta bây giờ có thể xuất phát.
Bên trong thạch thất trống không, ngoại trừ Mạn Đề Kha Nhĩ ra, còn có mười lăm cao thủ đều có thực lực Ác Ma. Từ cách ăn mặc của những người này, họ là Hắc Ma vệ thân vệ của Mạn Đề Kha Nhĩ. Xem ra, lần này tới Thâm Uyên, Mạn Đề Kha Nhĩ muốn mang theo cả Hắc Ma vệ.
Theo những gì Bá Đức và Tề Ni Á nói, Hàn Thạc cũng đoán ra vào lúc mấu chốt, những Hắc Ma vệ này thường thường được sử dụng như một con tốt thí. Gặp một vài hung hiểm bí hiểm, Mạn Đề Kha Nhĩ luôn luôn bảo những Hắc Ma vệ này đi trước dò xem hư thật, xác định không có nguy hiểm rồi mới có thể tự mình tới.
Ở Thâm Uyên Giới, cường giả cấp bậc Ác Ma ngoại trừ năm Đại Ma Vương ra, mỗi một vệ sĩ trực tiếp của những Đại Ma Vương này đều có hung danh vang dội. Nhưng mỗi một lần khi Thâm Uyên mở ra, những người này chỉ còn là tốt thí của năm Đại Ma Vương, để đạt được mục đích của mình, những lúc mấu chốt thường đem họ hy sinh làm vật thí nghiệm.
Tạo ra một Ác ma không phải là việc khó đối với năm Đại Ma Vương. Trong lòng họ, đám Ác ma do một tay mình tạo thành cũng như một con chó trung thành của mình, lúc mấu chốt có chết vì mình, ngược lại là sự vinh hạnh của chúng.
Thâm Uyên giới vốn tàn khốc như vậy. Những Ác ma này trong lòng mặc dù cũng hiểu được vận mệnh của mình, nhưng vì đã dâng hiến sự tín ngưỡng, vẫn hi sinh vì nhiệm vụ, luôn luôn đi theo phía sau chủ nhân mình, tùy thời chuẩn bị phụng hiến tất cả cho chủ nhân mình.
Hàn Thạc biết sự thật này cũng phải là bí mật gì, trong lòng sinh ra một ý nghĩ khác, chẳng biết trong lúc mấu chốt mình có trở thành tốt thí cho Mạn Đề Kha Nhĩ không nhỉ.
- Ủa, một Đại Ma Vương nữa đâu? Không phải ngươi nói là ngươi và hắn xem như minh hữu sao? - Hàn Thạc nhìn bốn phía, dò hỏi.
- Hắn sẽ ở lối vào hội họp với chúng ta ở lối vào Thâm Uyên, bây giờ hẳn là đang trên đường tới Thâm Uyên đó, chúng ta cũng có thể xuất phát rồi. - Mạn Đề Kha Nhĩ giải thích.
- À, ta không có vấn đề gì nữa, đi thôi. - Hàn Thạc trả lời.
Mạn Đề Kha Nhĩ cười khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, từ tầng cao nhất Ma Vương điện bay đi, dẫn đầu bay thẳng về phía Thâm Uyên. Hàn Thạc và đám Hắc Ma vệ ở phía sau bay sát theo Mạn Đề Kha Nhĩ, mục tiêu... Thâm Uyên!
/1026
|