Ba Bỉ Luân ma võ học viện, Vong Linh hệ.
Trải qua lần thí luyện ở U Ám Sâm Lâm, Vong Linh hệ thu được vô số thí luyện phẩm, năng lực của các đệ tử cũng đã được nâng lên nhiều. Khi Phạm Ny đi gặp giáo vụ, nàng đã đem một ít ma thú tinh hạch cho bọn họ xem, lập tức đã được hiệu trưởng Ngải Mã hết sức khen ngợi.
Ngải Mã là một nữ nhân đã trên bảy mươi tuổi, chủ yếu tu luyện về không gian ma pháp, từ rất lâu đã đạt tới cảnh giới Đại Ma Đạo Sư. Do từng vì đế quốc có cống hiến kiệt xuất nên bà có thanh danh lừng lẫy, rất được quốc vương đế quốc coi trọng.
Bên trong Vong Linh hệ thí luyện trường, Ngải Mã mặc bộ ma pháp bào rộng thùng thình màu đen, hiền từ nhìn các sư phụ và đệ tử của Vong Linh hệ rồi mỉm cười nói:
- Lần thí luyện này của đệ tử Vong Linh hệ tại U Ám sâm lâm đã thành công rực rỡ, ta nghe nói các ngươi còn tiêu diệt rất nhiều kỵ binh thú nhân lang, cũng coi như là đã đóng góp cho đế quốc. Phạm Ny sư phụ, hy vọng ngươi dẫn dắt Vong Linh hệ bước tiếp các bước cao hơn, sớm khôi phục sự huy hoàng của các Vong Linh pháp sư xưa kia. Còn về các yêu cầu của Phạm Ny, ta đều đồng ý, bọn nhỏ thực sự cũng đã nỗ lực rất lớn.
- Viện trưởng, đa tạ sự quan tâm của người, ta nghĩ trải qua lần thực tập này tất cả các đệ tử của Vong Linh hệ chắc đều đã hiểu được sự quan trọng của thực lực. Sau này sẽ càng thêm cố gắng học tập ma pháp, trở thành một ma pháp sư, cống hiến tài năng cho đế quốc.
Phạm Ny vẻ mặt nghiêm nghị, hướng về phía Ngải Mã cam đoan.
- Được rồi, Phạm Ny sư phụ, thế còn tiểu tử mà ngươi khen ngợi ở đâu, ta muốn xem mặt hắn!
Ngải Mã mỉm cười nhìn Phạm Ny, nhẹ nhàng nói.
- Bố Lai Ân ra ngoài có chút việc, sau này chắc chắn viện trưởng sẽ có cơ hội gặp hắn, hắn rất có thiên phú trở thành ma pháp sư, ta dám cam đoan không bao lâu nữa, Bố Lai Ân có thể thành một Vong Linh hệ ma pháp sư cường đại.
Ngải Mã vui mừng gật đầu, cười nói:
- Ta kỳ vọng ở sự phát triển của hắn, cũng hy vọng Vong Linh hệ các ngươi có thể lấy lại hùng phong năm xưa.
Nói xong những lời đó, thân thể Ngải Mã tựa như một ảo ảnh trên mặt nước đang dao động, làm cho người ta có một loại cảm giác rất không thật, sau đó một đạo bạch quang hiện lên, Ngải Mã đã biến mất vô ảnh vô tung.
- Ngải Mã viện trưởng thân là Không Gian hệ Đại Ma Đạo Sư, đã nắm vững Không gian ma pháp, có thể trực tiếp dùng thân thể rút ngắn khoảng cách xuyên qua không gian, mọi người không nên kinh ngạc!
Cát Ân nhìn đám đệ tử vừa thấy Ngải Mã đột nhiên biến mất một cách thần kỳ đều đang há hốc mồm kinh ngạc liền không khỏi giải thích.
- Quả nhiên là ma pháp thần kì!
Bên ngoài cửa thí luyện trường vang lên tiếng của Hàn Thạc, thanh âm vừa dứt đã thấy hắn từ ngoài cửa bước vào.
- Di, đúng là Bố Lai Ân rồi, lúc nãy viện trưởng muốn gặp ngươi, sao ngươi không trở về sớm một chút?
Lỵ Toa vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, lập tức hô nhẹ một tiếng nói.
- Sau này chắc chắn sẽ có cơ hội mà, đồ đạc của thú nhân lang kỵ binh ta đã xử lý xong rồi, tổng cộng được bốn ngàn kim tệ. Ta lấy một ngàn, còn lại các ngươi tự mình chia nhau, những ai trong mọi người có tinh tạp?
Hàn Thạc vào đến nơi, cũng không nhiều lời, mở miệng nói.
- Bốn ngàn kim tệ, trời ạ, chỗ đồ đạc này không ngờ lại bán được giá cao như vậy, sớm biết thế ta đã không truy đuổi mấy thú nhân chạy trốn!
Ba Khắc kinh hô một tiếng, không khỏi tự giận chính mình.
Đừng nói Ba Khắc, ngay cả hai người Phạm Ny cùng Cát Ân vẻ mặt cũng đều lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ chỗ đồ đó lại đáng giá như vậy, còn đám đệ tử vừa nghe nói được chia kim tệ hết thảy đều lộ vẻ vui sướng.
- Ta có tinh tạp, đưa cho ngươi này.
Phạm Ny sau một hồi kinh ngạc liền lấy tinh tạp ra đưa cho Hàn Thạc.
Tinh tạp cùng tinh tạp có thể giao dịch trực tiếp thông qua việc xác nhận tinh thần lạc ấn của hai bên ( còn hay hơn cả ATM ). Hàn Thạc tiếp lấy tinh tạp của Phạm Ny thấy nó đã sẵn sàng, liền chuyển ba ngìn kim tệ vào trong đó.
Phạm Ny nhận lại tinh tạp của mình đồng thời cũng rút ra một thứ đưa cho hắn nói:
- Đây là thẻ học viên của ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ không còn là tạp dịch nữa, mà là một đệ tử nhập môn của Ba Bỉ Luân ma võ học viện, ngươi cầm tấm thẻ học viên này có thể đến thư viện mượn sách, hoặc đến luyện tập tại Vong Linh hệ thí luyện trường và đến học ở Vong Linh hệ.
- Học phí năm nay là năm mươi kim tệ ta đã nạp cho ngươi rồi, từ nay ngươi có thể chính thức sử dụng mọi thứ của Vong Linh hệ chúng ta, phòng ở của ngươi ta cũng đã sắp xếp. Bố Lai Ân, hy vọng ngươi có thể quý trọng cơ hội này, phát huy thiên phú của mình đem Vong Linh ma pháp phát dương quang đại!
Tiếp nhận thẻ học viên, Hàn Thạc cảm nhận được niềm vui sướng tự đáy lòng, nói với Phạm Ny:
- Đa tạ Phạm Ny sư phụ, ta từ nay về sau nhất định sẽ hết sức cố gắng, giờ ta đến thư viện mượn sách, người đem kim tệ phân chia cho bọn họ đi.
Rời khỏi thí luyện trường, Hàn Thạc tay cầm tấm thẻ học viên đi thẳng tới thư viện. Trong thư viện, tiểu mập mạp Kiệt Khắc đang sắp xếp lại mấy cuốn sách, vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, lập tức mừng rỡ kêu lên:
- Trời ạ, Bố Lai Ân cuối cùng người cũng quay về rồi, ta thực không biết là ngươi quay về nhanh vậy, ngươi so với lúc rời đi trông có vẻ cường tráng hơn, tướng mạo cũng oai phong hơn nhiều a.
- Ha ha, Kiệt Khắc ngươi khỏe chứ, mấy ngày nay bọn Bác Cách còn khi dễ ngươi nữa không?
Hàn Thạc gặp tiểu mập mạp này có chút vui mừng, cao hứng kéo hắn vào một góc hỏi han.
- Không có, bởi vì ngươi lần trước giáo huấn bọn họ, nên bây giờ bọn họ trở nên hiền lành hơn trước nhiều.
Kiệt Khắc cười hề hề, nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:
- Bố Lai Ân, có đúng là ngươi đã bảo Lỵ Toa đưa cho ta ba kim tệ không?
Hàn Thạc gật đâu mỉm cười nói:
- Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, ta đã là một đệ tử của Vong Linh hệ, trước kia ta đã từng nói muốn học tập ma pháp thì ngươi không tin. Ha ha, ngươi xem thẻ học viên của ta đây này.
- Trời ạ, sao ngươi làm được vậy, chuyện này thật là khó tin!
Kiệt Khắc cầm tấm thẻ học viên của Hàn Thạc kinh ngạc hô lên.
- Tốt rồi, tốt rồi, ta cho ngươi thêm năm mươi kim tệ nữa, ngươi cũng không cần ở lại đây làm tạp dịch nữa. Bất quá ngươi phải hết sức cẩn thận, đừng cho bất cứ kẻ nào biết trong tay ngươi có nhiều kim tệ như vậy nếu không sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Chỗ kim tệ này có thể giúp ngươi từ nay sống thoải mái. Sau này có chuyện gì ngươi cứ đến Vong Linh hệ tìm ta, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.
Hàn Thạc lấy thêm từ không gian giới chỉ ra năm mươi kim tệ nữa, nhét mạnh vào túi Kiệt Khắc nói.
- Năm mươi kim tệ, năm mươi kim tệ......
Kiệt Khắc nghe tiếng kim tệ leng keng trong túi, cảm giác hai chân tựa hồ không thể đứng vững được mà ngồi bệt xuống, vẻ mặt ngây ngốc lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại chỉ mấy tiếng đó, dường như đã quên sự tồn tại của Hàn Thạc bên cạnh.
Năm mươi kim tệ đối với Kiệt Khắc mà nói là một con số chưa bao giờ nghĩ tới nên giờ hắn có phản ứng như vậy Hàn Thạc cũng có thể hiểu được.
Cũng không quản đến hắn nữa, Hàn Thạc mỉm cười đi vào chỗ để sách của Vong Linh hệ. Hắn chọn lấy quyển Sơ cấp Vong Linh ma pháp, đăng ký vào sổ mượn rồi rời đi.
Rời khỏi thư viện Hàn Thạc quay lại chỗ nhà kho đem quyển sách ma pháp kia bỏ vào không gian giới chỉ. Hắn định thông qua Truyền Tống Trận bên trong không gian giới chỉ trực tiếp đi đến tử vong mộ địa để tu luyện. Vô luận là nhà kho hay cái túc xá mà Phạm Ny vừa bố trí cho mình hẳn là đều có người biết cho nên bố trí Truyền Tống Trận ở đó sẽ không an toàn.
Nhíu mày suy xét một lúc, Hàn Thạc đi thẳng về nghĩa địa phía sau học viện. Nơi này không những an tĩnh mà còn rất ít người lai vãng, bên trong các phần mộ lại càng kín đáo, nên việc bố trí Truyện Tống Trận pháp tuyệt đối không cần lo lắng bị người phát hiện.
Các phần mộ phía sau núi không sắp xếp theo một quy luật nào cả. Hàn Thạc kiếm một phần mộ vắng vẻ nhất, hắn kéo phiến đá đặt bên trên phần mộ ra, chui vào trong rồi kéo kín lại như cũ.
Làm xong Hàn Thạc lấy ra một cây nến từ không gian giới chỉ ra xem xét xung quanh thì phát hiện ra phần mộ này ngoại trừ có hơi ẩm ướt còn thì rất sạch sẽ, trên mặt đất có mấy mảnh xương, đối với kẻ tu luyện Vong Linh hệ ma pháp như Hàn Thạc mà nói không có chút cảm giác ghê sợ nào, ngược lại có chút quen thuộc.
Dọn dẹp qua một chút, Hàn Thạc cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng triệu hồi ra Tiểu Khô Lâu dùng chủy thủ tại góc mộ khoét ra một không gian nhỏ. Không gian này nếu đứng ở ngoài không thể thấy được, Hàn Thạc phải nghiêng cơ thể mới có thể tiến vào, bên trong không gian mặc dù lớn một chút chỉ có thể đủ chỗ cho mình hắn, giống như là một chiêc tủ tường.
Quan sát kỹ, sau khi thấy được đã đủ kín đáo rồi Hàn Thạc mới từ trong không gian giới chỉ lấy ra sáu cây mà pháp trụ, rồi đem bố trí theo đồ án của ngôi sao sáu cánh, Hàn Thạc đứng ở trung tâm dùng tinh thần lực khởi động ma pháp trận.
Một đạo quang mang màu trắng hiện lên, sau đó Hàn Thạc mở mắt đã phát hiện mình đang ở trong U Ám sâm lâm, ngay giữa của một đại ma pháp trận thần bí bên trong tử vong mộ địa.
Ha ha ha, Tử vong mộ địa thần bí từ nay về sau đã là vương quốc của ta rồi! Hàn Thạc nhìn bốn phía, hài lòng nói.
Trải qua lần thí luyện ở U Ám Sâm Lâm, Vong Linh hệ thu được vô số thí luyện phẩm, năng lực của các đệ tử cũng đã được nâng lên nhiều. Khi Phạm Ny đi gặp giáo vụ, nàng đã đem một ít ma thú tinh hạch cho bọn họ xem, lập tức đã được hiệu trưởng Ngải Mã hết sức khen ngợi.
Ngải Mã là một nữ nhân đã trên bảy mươi tuổi, chủ yếu tu luyện về không gian ma pháp, từ rất lâu đã đạt tới cảnh giới Đại Ma Đạo Sư. Do từng vì đế quốc có cống hiến kiệt xuất nên bà có thanh danh lừng lẫy, rất được quốc vương đế quốc coi trọng.
Bên trong Vong Linh hệ thí luyện trường, Ngải Mã mặc bộ ma pháp bào rộng thùng thình màu đen, hiền từ nhìn các sư phụ và đệ tử của Vong Linh hệ rồi mỉm cười nói:
- Lần thí luyện này của đệ tử Vong Linh hệ tại U Ám sâm lâm đã thành công rực rỡ, ta nghe nói các ngươi còn tiêu diệt rất nhiều kỵ binh thú nhân lang, cũng coi như là đã đóng góp cho đế quốc. Phạm Ny sư phụ, hy vọng ngươi dẫn dắt Vong Linh hệ bước tiếp các bước cao hơn, sớm khôi phục sự huy hoàng của các Vong Linh pháp sư xưa kia. Còn về các yêu cầu của Phạm Ny, ta đều đồng ý, bọn nhỏ thực sự cũng đã nỗ lực rất lớn.
- Viện trưởng, đa tạ sự quan tâm của người, ta nghĩ trải qua lần thực tập này tất cả các đệ tử của Vong Linh hệ chắc đều đã hiểu được sự quan trọng của thực lực. Sau này sẽ càng thêm cố gắng học tập ma pháp, trở thành một ma pháp sư, cống hiến tài năng cho đế quốc.
Phạm Ny vẻ mặt nghiêm nghị, hướng về phía Ngải Mã cam đoan.
- Được rồi, Phạm Ny sư phụ, thế còn tiểu tử mà ngươi khen ngợi ở đâu, ta muốn xem mặt hắn!
Ngải Mã mỉm cười nhìn Phạm Ny, nhẹ nhàng nói.
- Bố Lai Ân ra ngoài có chút việc, sau này chắc chắn viện trưởng sẽ có cơ hội gặp hắn, hắn rất có thiên phú trở thành ma pháp sư, ta dám cam đoan không bao lâu nữa, Bố Lai Ân có thể thành một Vong Linh hệ ma pháp sư cường đại.
Ngải Mã vui mừng gật đầu, cười nói:
- Ta kỳ vọng ở sự phát triển của hắn, cũng hy vọng Vong Linh hệ các ngươi có thể lấy lại hùng phong năm xưa.
Nói xong những lời đó, thân thể Ngải Mã tựa như một ảo ảnh trên mặt nước đang dao động, làm cho người ta có một loại cảm giác rất không thật, sau đó một đạo bạch quang hiện lên, Ngải Mã đã biến mất vô ảnh vô tung.
- Ngải Mã viện trưởng thân là Không Gian hệ Đại Ma Đạo Sư, đã nắm vững Không gian ma pháp, có thể trực tiếp dùng thân thể rút ngắn khoảng cách xuyên qua không gian, mọi người không nên kinh ngạc!
Cát Ân nhìn đám đệ tử vừa thấy Ngải Mã đột nhiên biến mất một cách thần kỳ đều đang há hốc mồm kinh ngạc liền không khỏi giải thích.
- Quả nhiên là ma pháp thần kì!
Bên ngoài cửa thí luyện trường vang lên tiếng của Hàn Thạc, thanh âm vừa dứt đã thấy hắn từ ngoài cửa bước vào.
- Di, đúng là Bố Lai Ân rồi, lúc nãy viện trưởng muốn gặp ngươi, sao ngươi không trở về sớm một chút?
Lỵ Toa vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, lập tức hô nhẹ một tiếng nói.
- Sau này chắc chắn sẽ có cơ hội mà, đồ đạc của thú nhân lang kỵ binh ta đã xử lý xong rồi, tổng cộng được bốn ngàn kim tệ. Ta lấy một ngàn, còn lại các ngươi tự mình chia nhau, những ai trong mọi người có tinh tạp?
Hàn Thạc vào đến nơi, cũng không nhiều lời, mở miệng nói.
- Bốn ngàn kim tệ, trời ạ, chỗ đồ đạc này không ngờ lại bán được giá cao như vậy, sớm biết thế ta đã không truy đuổi mấy thú nhân chạy trốn!
Ba Khắc kinh hô một tiếng, không khỏi tự giận chính mình.
Đừng nói Ba Khắc, ngay cả hai người Phạm Ny cùng Cát Ân vẻ mặt cũng đều lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ chỗ đồ đó lại đáng giá như vậy, còn đám đệ tử vừa nghe nói được chia kim tệ hết thảy đều lộ vẻ vui sướng.
- Ta có tinh tạp, đưa cho ngươi này.
Phạm Ny sau một hồi kinh ngạc liền lấy tinh tạp ra đưa cho Hàn Thạc.
Tinh tạp cùng tinh tạp có thể giao dịch trực tiếp thông qua việc xác nhận tinh thần lạc ấn của hai bên ( còn hay hơn cả ATM ). Hàn Thạc tiếp lấy tinh tạp của Phạm Ny thấy nó đã sẵn sàng, liền chuyển ba ngìn kim tệ vào trong đó.
Phạm Ny nhận lại tinh tạp của mình đồng thời cũng rút ra một thứ đưa cho hắn nói:
- Đây là thẻ học viên của ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ không còn là tạp dịch nữa, mà là một đệ tử nhập môn của Ba Bỉ Luân ma võ học viện, ngươi cầm tấm thẻ học viên này có thể đến thư viện mượn sách, hoặc đến luyện tập tại Vong Linh hệ thí luyện trường và đến học ở Vong Linh hệ.
- Học phí năm nay là năm mươi kim tệ ta đã nạp cho ngươi rồi, từ nay ngươi có thể chính thức sử dụng mọi thứ của Vong Linh hệ chúng ta, phòng ở của ngươi ta cũng đã sắp xếp. Bố Lai Ân, hy vọng ngươi có thể quý trọng cơ hội này, phát huy thiên phú của mình đem Vong Linh ma pháp phát dương quang đại!
Tiếp nhận thẻ học viên, Hàn Thạc cảm nhận được niềm vui sướng tự đáy lòng, nói với Phạm Ny:
- Đa tạ Phạm Ny sư phụ, ta từ nay về sau nhất định sẽ hết sức cố gắng, giờ ta đến thư viện mượn sách, người đem kim tệ phân chia cho bọn họ đi.
Rời khỏi thí luyện trường, Hàn Thạc tay cầm tấm thẻ học viên đi thẳng tới thư viện. Trong thư viện, tiểu mập mạp Kiệt Khắc đang sắp xếp lại mấy cuốn sách, vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, lập tức mừng rỡ kêu lên:
- Trời ạ, Bố Lai Ân cuối cùng người cũng quay về rồi, ta thực không biết là ngươi quay về nhanh vậy, ngươi so với lúc rời đi trông có vẻ cường tráng hơn, tướng mạo cũng oai phong hơn nhiều a.
- Ha ha, Kiệt Khắc ngươi khỏe chứ, mấy ngày nay bọn Bác Cách còn khi dễ ngươi nữa không?
Hàn Thạc gặp tiểu mập mạp này có chút vui mừng, cao hứng kéo hắn vào một góc hỏi han.
- Không có, bởi vì ngươi lần trước giáo huấn bọn họ, nên bây giờ bọn họ trở nên hiền lành hơn trước nhiều.
Kiệt Khắc cười hề hề, nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:
- Bố Lai Ân, có đúng là ngươi đã bảo Lỵ Toa đưa cho ta ba kim tệ không?
Hàn Thạc gật đâu mỉm cười nói:
- Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, ta đã là một đệ tử của Vong Linh hệ, trước kia ta đã từng nói muốn học tập ma pháp thì ngươi không tin. Ha ha, ngươi xem thẻ học viên của ta đây này.
- Trời ạ, sao ngươi làm được vậy, chuyện này thật là khó tin!
Kiệt Khắc cầm tấm thẻ học viên của Hàn Thạc kinh ngạc hô lên.
- Tốt rồi, tốt rồi, ta cho ngươi thêm năm mươi kim tệ nữa, ngươi cũng không cần ở lại đây làm tạp dịch nữa. Bất quá ngươi phải hết sức cẩn thận, đừng cho bất cứ kẻ nào biết trong tay ngươi có nhiều kim tệ như vậy nếu không sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Chỗ kim tệ này có thể giúp ngươi từ nay sống thoải mái. Sau này có chuyện gì ngươi cứ đến Vong Linh hệ tìm ta, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.
Hàn Thạc lấy thêm từ không gian giới chỉ ra năm mươi kim tệ nữa, nhét mạnh vào túi Kiệt Khắc nói.
- Năm mươi kim tệ, năm mươi kim tệ......
Kiệt Khắc nghe tiếng kim tệ leng keng trong túi, cảm giác hai chân tựa hồ không thể đứng vững được mà ngồi bệt xuống, vẻ mặt ngây ngốc lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại chỉ mấy tiếng đó, dường như đã quên sự tồn tại của Hàn Thạc bên cạnh.
Năm mươi kim tệ đối với Kiệt Khắc mà nói là một con số chưa bao giờ nghĩ tới nên giờ hắn có phản ứng như vậy Hàn Thạc cũng có thể hiểu được.
Cũng không quản đến hắn nữa, Hàn Thạc mỉm cười đi vào chỗ để sách của Vong Linh hệ. Hắn chọn lấy quyển Sơ cấp Vong Linh ma pháp, đăng ký vào sổ mượn rồi rời đi.
Rời khỏi thư viện Hàn Thạc quay lại chỗ nhà kho đem quyển sách ma pháp kia bỏ vào không gian giới chỉ. Hắn định thông qua Truyền Tống Trận bên trong không gian giới chỉ trực tiếp đi đến tử vong mộ địa để tu luyện. Vô luận là nhà kho hay cái túc xá mà Phạm Ny vừa bố trí cho mình hẳn là đều có người biết cho nên bố trí Truyền Tống Trận ở đó sẽ không an toàn.
Nhíu mày suy xét một lúc, Hàn Thạc đi thẳng về nghĩa địa phía sau học viện. Nơi này không những an tĩnh mà còn rất ít người lai vãng, bên trong các phần mộ lại càng kín đáo, nên việc bố trí Truyện Tống Trận pháp tuyệt đối không cần lo lắng bị người phát hiện.
Các phần mộ phía sau núi không sắp xếp theo một quy luật nào cả. Hàn Thạc kiếm một phần mộ vắng vẻ nhất, hắn kéo phiến đá đặt bên trên phần mộ ra, chui vào trong rồi kéo kín lại như cũ.
Làm xong Hàn Thạc lấy ra một cây nến từ không gian giới chỉ ra xem xét xung quanh thì phát hiện ra phần mộ này ngoại trừ có hơi ẩm ướt còn thì rất sạch sẽ, trên mặt đất có mấy mảnh xương, đối với kẻ tu luyện Vong Linh hệ ma pháp như Hàn Thạc mà nói không có chút cảm giác ghê sợ nào, ngược lại có chút quen thuộc.
Dọn dẹp qua một chút, Hàn Thạc cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng triệu hồi ra Tiểu Khô Lâu dùng chủy thủ tại góc mộ khoét ra một không gian nhỏ. Không gian này nếu đứng ở ngoài không thể thấy được, Hàn Thạc phải nghiêng cơ thể mới có thể tiến vào, bên trong không gian mặc dù lớn một chút chỉ có thể đủ chỗ cho mình hắn, giống như là một chiêc tủ tường.
Quan sát kỹ, sau khi thấy được đã đủ kín đáo rồi Hàn Thạc mới từ trong không gian giới chỉ lấy ra sáu cây mà pháp trụ, rồi đem bố trí theo đồ án của ngôi sao sáu cánh, Hàn Thạc đứng ở trung tâm dùng tinh thần lực khởi động ma pháp trận.
Một đạo quang mang màu trắng hiện lên, sau đó Hàn Thạc mở mắt đã phát hiện mình đang ở trong U Ám sâm lâm, ngay giữa của một đại ma pháp trận thần bí bên trong tử vong mộ địa.
Ha ha ha, Tử vong mộ địa thần bí từ nay về sau đã là vương quốc của ta rồi! Hàn Thạc nhìn bốn phía, hài lòng nói.
/1026
|