Đại Ma Vương

Chương 665 - Liên Tục Giết Hai Thần

/1026


Mỗi một lần tăng một cảnh giới ma công, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều. Đột phá từ cảnh giới Cửu Biến tới Thiên Ma, Hàn Thạc tin bản thể mình nhất định hoàn toàn khác hẳn so với trước kia trên mọi phương diện.

Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm trước mắt lúc này đã kiệt lực trong ảo trận chín ngày rồi, chính là thời cơ tốt nhất để Hàn Thạc nhất cử tiêu diệt cả hai.

Hơn nữa với sự tồn tại của Đỉnh Linh, Hàn Thạc chẳng những có thể vận dụng mười mấy Huyền Ma bên trong Vạn Ma đỉnh trợ trận, còn có thể thông qua Đỉnh Linh sử dụng ma trận chưa hoàn toàn bị hủy đi ở đây. Bất luận từ phương diện nào thì bây giờ hắn cũng có thể giết chết Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm một cách không mấy khó khăn.

Hàn Thạc tuyệt đối tự tin, nhưng Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm lại không rõ hắn có nhiều quân bài tốt như vậy, đột nhiên nghe tên kia nói muốn tự mình tiễn họ một đoạn đường, hai người lập tức cảm thấy Hàn Thạc đã phát điên. Khơi khơi là một Hạ vị thần, thế mà đối mặt với hai Trung vị thần, cho dù ngu đến mấy cũng biết hẳn là phải chết, làm quái gì có chút phần thắng nào chứ?

“Ha ha...”

Ai Lí Khắc Sâm nhìn Hàn Thạc như nhìn người chết, thần tình rất khinh thường, khinh khỉnh nói:

- Tới đây, ta cứ đứng ở đây, ta xem ngươi giết ta như thế nào? Hắc, cho dù thần lực chúng ta tiêu hao rất nhiều, cũng không phải một Hạ vị thần như ngươi có thể muốn làm gì thì làm.

- Ai Lí Khắc Sâm, đừng giết chết hắn nhanh quá, trước khi hắn chết, hỏi cho rõ ràng hắn đến đây như thế nào! - Khải Tát vẫn nhắm mắt, không thèm nhìn Hàn Thạc, lẳng lặng khôi phục thần lực, mở miệng dặn dò Ai Lí Khắc Sâm rất tùy ý.

Hai người bị nhốt đã lâu, vẫn không tìm thấy phương pháp ra ngoài, đột nhiên Hàn Thạc mò đến, mang đến hy vọng tràn trề cho họ. Ai Lí Khắc Sâm có lẽ luôn luôn muốn giết Hàn Thạc ngay. Nhưng Khải Tát thì khác, chỉ nghĩ mau mau rời khỏi nơi quái quỉ này mà thôi.

Nghe Khải Tát nhắc như vậy, Ai Lí Khắc Sâm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không cần ngươi nhắc, ta biết phải làm như thế nào!

Khải Tát đang nhắm mắt khóe miệng nhếch lên cười gượng bất lực, lắc lắc đầu không nói thêm gì nữa.

Khải Tát biết Ai Lí Khắc Sâm vẫn còn hận chín ngày trước mình không hề giúp gì cho hắn khi bị vây công. Từ việc đó tình hữu nghị giữa hai người đã phát sinh vết nứt, sợ là khó có thể hàn gắn lại.

- À, ngươi tự tin như vậy à? - Hàn Thạc cười tủm tỉm đánh giá Ai Lí Khắc Sâm, thong thả nói.

Nếu không tìm được Vạn Ma đỉnh, cảnh giới chưa đột phá tới Thiên Ma, Hàn Thạc thấy Ai Lí Khắc Sâm chỉ có nước bỏ chạy thục mạng. Nhưng bây giờ thì khác hẳn ngày trước. Hàn Thạc dám đứng trước mặt hắn không sợ như vậy, đương nhiên phải nắm chắc.

Vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, Ai Lí Khắc Sâm sửng sốt, trong lòng cũng hơi nghi hoặc, không rõ tại sao tên kia dám đứng trước mặt hắn mà không bỏ trốn. Vừa nghĩ như vậy, hắn cũng không khỏi âm thầm đánh giá Hàn Thạc một chút.

Nhìn kỹ lại, Ai Lí Khắc Sâm phát hiện trên người Hàn Thạc có lực lượng nguyên tố Tử Vong, hơn nữa chỉ có sức mạnh của một Hạ vị thần Tử Vong hệ, căn bản không có chỗ nào thần kỳ cả. Lúc này Ai Lí Khắc Sâm mới thở phào một hơi, lạnh như băng liếc nhìn Hàn Thạc, nói:

- Đừng nói chuyện không đâu, nói cho ta biết ngươi làm sao vào đây được, có lẽ ta sẽ cho ngươi được chết dễ dàng hơn một chút!

Hàn Thạc phá lên cười lớn, bước từng bước một hướng về phía Ai Lí Khắc Sâm, cuồng vọng nói:

- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều đâu, ngươi có thể lập tức ra khỏi đây ấy mà!

Trong khi Ai Lí Khắc Sâm còn đang sửng sốt, Hàn Thạc lạnh mặt, nghiêm trang nói:

- Nhưng Thần hồn của ngươi sau khi chết sẽ theo ta ra ngoài!

Vừa nói xong, Hàn Thạc xòe tay chộp về phía Ai Lí Khắc Sâm, đâm thẳng vào ngực của hắn.

Trên mặt Ai Lí Khắc Sâm tràn đầy vẻ khinh thường, lạnh lùng nhìn bàn tay Hàn Thạc đang tấn công nhưng không hề có cử động gì. Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng trên tay Hàn Thạc ẩn chứa thần lực Tử Vong. Sức mạnh thần lực mạnh yếu ra sao thì hắn nắm rất rõ, hắn căn bản không lo lắng chút nào.

Ai Lí Khắc Sâm sừng sững bất động như một quả núi, một tầng băng cứng không biết từ bây giờ bao trùm khắp thân thể hắn. Thoạt nhìn hắn tựa như một bức tượng băng, không hề có cảm xúc gì, ngực lóe sáng lấp lánh, được bao phủ một cái áo giáp thiên nhiên hình thành bằng băng rất cứng. Ai Lí Khắc Sâm bên trong lớp băng dày thần tình vẫn ra vẻ rất khinh thường, vẻ mặt không bị băng ảnh hưởng chút nào, không rơi vào trạng thái cứng ngắc như xác ướp.

Trong lòng bình tĩnh không hề gợn sóng, mắt Hàn Thạc vẫn vững vàng nhìn chằm chằm vào Ai Lí Khắc Sâm, tay chộp về phía hắn. Chỉ trong chớp mắt, Thiên Ma Lợi Nhận đột nhiên lộ ra, đầu ngón tay lóe ra những ngọn gió sắc như dao, hướng về phía ngực Ai Lí Khắc Sâm đâm thẳng vào.

Đột nhiên Ai Lí Khắc Sâm cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bí ẩn từ lòng bàn tay Hàn Thạc. Loại sức mạnh này không thuộc loại mười hai đại hệ sức mạnh, làm cho hắn có cảm giác run sợ mãnh liệt.

- Ai Lí Khắc Sâm, cẩn thận! - Khải Tát nhắm mắt cố khôi phục thần lực, cũng cảm nhận được từ lòng bàn tay Hàn Thạc đột nhiên xuất ra một sức mạnh kỳ lạ, lúc này hét lớn cảnh báo.

Đáng tiếc, Hàn Thạc và Ai Lí Khắc Sâm đứng quá gần, thêm nữa Ai Lí Khắc Sâm chủ quan, để Thiên Ma Lợi Nhận của Hàn Thạc cắm thẳng vào ngực. Tiếng thét của Khải Tát vẫn muộn một bước.

Rắc!

Thân thể phủ áo giáp băng của Ai Lí Khắc Sâm bị Thiên Ma Lợi Nhận của Hàn Thạc cắm vào, đột nhiên vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Ai Lí Khắc Sâm chưa kịp tránh né, Thiên Ma Lợi Nhận của Hàn Thạc đã đâm vào lồng ngực hắn, rồi lòi ra sau lưng.

Cánh tay hoàn toàn cắm xuyên vào trong cơ thể Ai Lí Khắc Sâm, khoảng cách giữa Hàn Thạc và hắn lại quá gần. Nhìn ánh mắt hoảng sợ của Ai Lí Khắc Sâm, Hàn Thạc hắc hắc cười ác độc, vẻ rất đắc ý, nói vẻ âm hiểm:

- Mùi vị thế nào?

Vừa hỏi, cánh tay Hàn Thạc cũng xoáy mạnh, Thiên Ma Lợi Nhận lại chui ngược vào bụng Ai Lí Khắc Sâm, xoay tròn trong cơ thể hắn vài vòng. Trong tiếng xương cốt vỡ vụn rợn người, máu đỏ lòm nghê rợn từ cơ thể bị xuyên thủng của Ai Lí Khắc Sâm phun ra, như một ống dẫn nước bị vỡ, máu bắn khắp nơi tung tóe.

Ai Lí Khắc Sâm hoảng sợ, muốn tìm mọi cách thoát ra khỏi tình huống này, nhưng lại bị Hàn Thạc một tay chế trụ, không thể động đậy được.

- Dừng tay! - Khải Tát nhắm mắt khôi phục thần lực trong cơ thể, gầm lên một tiếng, một luồng ánh sáng mạnh phun ra từ miệng hắn, bắn thẳng về phía Hàn Thạc.

Hắc hắc...

Hàn Thạc cười âm hiểm, như sớm biết Khải Tát sẽ nhân cơ hội ra tay, lập tức kéo tên Ai Lí Khắc Sâm vừa bị chế trụ sang một bên, máu me từ thân thể Ai Lí Khắc Sâm bắn tung tóe, đột nhiên vứt mạnh tên này vào luồng ánh sáng vừa phun ra từ miệng Khải Tát.

A...

Ai Lí Khắc Sâm bị cường quang của Khải Tát đánh trúng gào lên thê thảm như quỷ khóc sói tru.

- Thấy không, hắn cũng muốn giết ngươi! - Hàn Thạc nhìn có vẻ hả hê. Một cánh tay cắm vào trong cơ thể Ai Lí Khắc Sâm, tay kia nâng cằm Ai Lí Khắc Sâm chưa hoàn toàn chết hẳn cho ngước lên, để cho hắn nhìn rõ Khải Tát.

Chẳng biết là do mất máu quá nhiều, hay là vì trọng thương không phân biệt được tình huống, Ai Lí Khắc Sâm bị một tay Hàn Thạc xỏ xuyên qua thân thể, lơ lửng giữa không trung, dùng đôi mắt tràn đầy oán độc nhìn Khải Tát đang bối rối vì lỡ đánh trúng đồng bọn.

Hàn Thạc biết con ngươi oán độc đó là nhằm vào hắn, nhưng hắn quay nhanh về phía Khải Tát. Mà Khải Tát thì có tật giật mình, vừa nhận thấy con mắt oán hận của Ai Lí Khắc Sâm, lòng thầm hoảng hốt, vội vàng giải thích:

- Ai Lí Khắc Sâm, đừng nghe hắn nói bậy, ta muốn giúp ngươi mà!

- Tên hỗn đản Khải Tát, ta liều mạng với ngươi! - Đột nhiên, Ai Lí Khắc Sâm bị Hàn Thạc giơ cao giữa trời, chợt bắn lên giương nanh múa vuốt, đánh thẳng về phía Khải Tát.

Khải Tát hoảng loạn dị thường, luống cuống tay chân lùi lại, không ngừng giải thích:

- Ta thật sự muốn giúp ngươi, Ai Lí Khắc Sâm… ngươi điên rồi à? Địch nhân của chúng ta ở phía sau ngươi ấy!

Bang!

Khải Tát chật vật tránh lui, vất vả lắm mới tránh được cú tấn công của Ai Lí Khắc Sâm. Đột nhiên phát giác sau lưng bị một cú tấn công toàn lực đánh tới, phun ra một ngụm máu, cước bộ lăng loạn, trong lòng hoảng sợ.

- Tên hỗn đản Khải Tát, mùi vị như thế nào? - Khi Khải Tát xoay người tránh né, Hàn Thạc cười khà khà, vẻ mặt rất đắc ý.

- Là… là ngươi?

Khải Tát đột nhiên nghe Hàn Thạc nói giọng của Ai Lí Khắc Sâm, hắn đột nhiên tỉnh ngộ ngay, lập tức quay đầu nhìn lại Ai Lí Khắc Sâm, phát hiện ra Ai Lí Khắc Sâm đã nằm rũ trên mặt đất, căn bản không có lấy một chút năng lực cử động nào nữa. Lúc này, hắn mới hiểu được Ai Lí Khắc Sâm vừa giương nanh múa vuốt lúc nãy đều là do Hàn Thạc âm thầm thao túng, những lời của hắn đương nhiên cũng là do Hàn Thạc nói ra.

- Đương nhiên là ta, Ai Lí Khắc Sâm đã tiêu rồi, làm gì còn có khí lực mà lắm mồm thế, ngươi thấy ngươi ngu chưa? - Hàn Thạc cười chọc tức Khải Tát, nhìn hắn vừa bị mình tập kích, đang ói ra từng ngụm từng ngụm máu, có vẻ rất thoải mái.

- Chủ nhân, sức mạnh linh hồn của tên gia hỏa này không kém, có thể hình thành ma đầu đó. - Lúc này Đỉnh Linh truyền tấn cho Hàn Thạc.

- Tốt lắm, phải làm như thế nào? - Hàn Thạc lập tức hỏi lại.

- Rất đơn giản, để ta ra ngoài, ta sẽ xử lý! - Đỉnh Linh trả lời.

Tâm thần vừa động, phía trên tiểu phúc của Hàn Thạc, Vạn Ma đỉnh chợt nhô ra, trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Ai Lí Khắc Sâm đang nằm trong vũng máu, bao kín hắn lại. Miệng của Vạn Ma đỉnh chúc xuống, áp vào đầu Ai Lí Khắc Sâm, ánh sáng xanh đục sáng lóe trên đỉnh, tất cả phù văn đều vặn vẹo.

Thân là chủ nhân Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc cảm nhận được rất rõ ràng Thần hồn Ai Lí Khắc Sâm đã bị Vạn Ma đỉnh hút vào trong đỉnh. Hào quang tối dần, Vạn Ma đỉnh lại trở về chỗ Hàn Thạc đứng, chui tọt vào trong cơ thể hắn.

Nhìn lại Ai Lí Khắc Sâm nằm trong vũng máu, Thần hồn đã mất, đôi mắt trắng nhờ nhờ, rốt cuộc không còn chút sức sống nào nữa.

- Ngươi… ngươi giết Ai Lí Khắc Sâm!? - Khải Tát khóe miệng ói máu không ngừng, thanh âm run lên, xem ra không dám tin sự thật vừa thấy.

Nhún vai, Hàn Thạc cười âm trầm, nói:

- Đừng kinh ngạc, ngươi sẽ đi vào chỗ đó làm bạn với Ai Lí Khắc Sâm nhanh thôi. Trong Vạn Ma đỉnh, sau này các ngươi vẫn có thể làm bạn, sẽ không tịch mịch đâu mà lo!

- Ngươi giết được ta sao? - Xem ra Khải Tát vẫn chưa nhận rõ tình thế, cảm thấy Hàn Thạc giết chết Ai Lí Khắc Sâm toàn nhờ vào sự tập kích, thêm nữa Ai Lí Khắc Sâm đã bị thương quá nặng.

Hàn Thạc cười sằng sặc, rồi không đáp lời Khải Tát nữa. Tâm thần vừa động, hai tay biến đổi liên tục, trong những ngón tay từng đạo ma quang bắn vào không gian chung quanh Khải Tát, lóe lên một chút trong không gian rồi biến mất.

Khải Tát ngay từ đầu còn cho là Hàn Thạc sẽ công kích hắn. Khi hắn phát hiện ra những luồng ma quang trong tay Hàn Thạc chỉ bắn ra vào không khí, hắn nhếch miệng cười hỏi:

- Sao, đến cả công kích cũng không làm được à?

Hàn Thạc không đáp, vẫn cười cười, từng đạo ma quang giữa các ngón tay vẫn không ngừng đánh vào không gian chung quanh Khải Tát, lóe sáng lên như pháo hoa.

- Cảm giác được chưa? - Đột nhiên, Hàn Thạc dừng loại công kích không có mục tiêu này, nhìn chằm chằm vào Khải Tát cười hắc hắc hỏi.

- Cái gì? - Khải Tát ngạc nhiên, có vẻ không hiểu.

- Không gian bắt đầu rung lên đó, ngu thế! - Hàn Thạc cười tươi như hoa, bước từng bước một về phía Khải Tát, Thiên Ma Lợi Nhận trên hai tay một lần nữa triển khai.

Nghe Hàn Thạc nhắc như vậy, Khải Tát đột nhiên sắc mặt đại biến, vì hắn phát hiện ra không gian xung quanh chợt truyền đến từng đợt rung động. Những rung động đó lúc yếu lúc mạnh, ảnh hưởng đến thân thể và Thần hồn hắn, làm cho hắn sinh ra một cảm giác cả người vô lực, lơ mơ buồn ngủ.

Không Gian biến là một loại phương thức công kích của cảnh giới Cửu Biến. Hàn Thạc vừa lĩnh ngộ cách vận dụng sức mạnh này trong Đỉnh Linh, vừa lúc đem Khải Tát ra thử nghiệm.

Khu vực không gian này sinh ra vặn vẹo mãnh liệt, như những vòng nước rung động nhộn nhạo, dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, hắn phát hiện ra thân thể Khải Tát cũng vặn vẹo theo. Máu tươi phun ra từ thất khiếu như rơi vào một vòng xoáy thật lớn, chịu công kích từ bốn phía.

Chẳng mấy chốc, trong Không Gian biến, Khải Tát vốn đã kiệt lực lại vừa bị Hàn Thạc tập kích vào hậu tâm, thân thể cũng vặn vẹo theo, há miệng phun máu như suối, máu tươi bắn ra khắp nơi như mưa phùn.

Vạn Ma đỉnh vừa mới vào cơ thể Hàn Thạc lại một lần nữa bay ra ngoài, lớn lên giữa không trung, trực tiếp bao kín Khải Tát lại. Lục quang lóe lên rồi biến mất, Thần hồn Khải Tát bị Vạn Ma đỉnh hút vào. Thân thể hắn mất đi sự chống đỡ của Thần hồn, dưới công kích của Không Gian biến hóa thành một vũng máu, xương cốt bị nghiền thành bụi, tan tành mây khói!

- Chủ nhân, chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm hai Huyền Ma rồi! - Vạn Ma đỉnh vừa vào trong cơ thể Hàn Thạc, Đỉnh Linh đã truyền tấn.

- Hay, hay lắm!

Hàn Thạc khen vài tiếng, sau đó nghĩ ngợi một chút, hỏi Đỉnh Linh:

- Theo ngươi thấy nếu ta không dùng thủ đoạn tập kích, chính diện đấu với hai tên này thì nắm được mấy phần thắng?

Mặc dù vừa thử sức mạnh của cảnh giới bây giờ, nhưng vì hai lần đều dùng phương thức tập kích là chủ yếu, thêm nữa Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát trước đây đã hao phí rất nhiều thần lực rồi, lực chú ý kém trước đây rất nhiều, do đó Hàn Thạc không thể từ trận vừa rồi mà hiểu được thực lực chính thức của bản thể.

Nhưng Hàn Thạc tin Đỉnh Linh hẳn có thể có một đáp án khách quan.

Quả nhiên, Đỉnh Linh trầm mặc một chút, tựa hồ cân nhắc rất cẩn thận, một lát sau mới trả lời:

- Chủ nhân, nếu hai người này ngay từ đầu không bị thương, cũng không chịu ảnh hưởng của ma trận mà rối loạn tâm trí, nếu phải đơn đả độc đấu, ngài với cảnh giới Thiên Ma, không cần mượn sức mạnh của hóa thân ngoại thân và ta, có thể dễ dàng giết chết bất kỳ tên nào.

- Nếu hai người liên thủ, ngài không dựa vào ngoại vật, muốn thủ thắng thì có chút khó khăn, nhưng nếu như lúc nãy giỏi dùng kế sách, cũng có hy vọng thủ thắng. Nếu ngài dựa vào sức mạnh của ta, để ta lợi dụng Huyền Ma ngăn chặn một tên, ngài muốn giết cả hai tên này thì không thành vấn đề!

- Tên cường giả mạnh nhất ở đây lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngài tạm thời không chiến thắng được hắn. Chỉ sau khi đã hoàn toàn quen thuộc với cảnh giới Thiên Ma, lúc đó ngài mới có khả năng thắng được hắn. Trước mắt nếu ngài dựa vào sự giúp đỡ và sức mạnh của ta, tối đa chỉ có thể chiếm được một chút thượng phong, muốn giết chết hắn thì rất khó. Nguyên nhân chính là vì ta bây giờ không có ma đầu cường đại để sử dụng, mà thực lực ngài cũng có hạn, không thể phát huy hết sức mạnh của ta. Bây giờ chúng ta muốn muốn giết chết hắn, thì cần phải dựa vào sự giúp đỡ của ma trận mà Ma tôn bố trí khi còn sống.

Hàn Thạc căn cứ vào quan sát, âm thầm đoán Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm hẳn là Trung vị thần sơ kì, Đường Na có lẽ mạnh hơn hai người Khải Tát một chút, hơn nữa Đường Na tựa hồ có một thần khí cường đại, nên mới có thể một mình đối phó với hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm mà vẫn có vẻ rất thong thả.

Tên đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà Đỉnh Linh vừa nói chính là Áo Nhĩ Đức. Theo những gì Hàn Thạc biết, Áo Nhĩ Đức hẳn là có thực lực Trung vị thần mạt kì. Căn cứ vào lời Đỉnh Linh, Hàn Thạc đưa ra một kết luận, bản thể cảnh giới Thiên Ma, không mượn sức mạnh, đại khái có thực lực tương đương với Đường Na, cũng là Trung vị thần trung kỳ.

Theo như ý của Đỉnh Linh, cảnh giới Thiên Ma khi hoàn toàn thành thục có thể chiến thắng Áo Nhĩ Đức Trung vị thần mạt kì. Sau khi Hàn Thạc biết thực lực chính thức của mình, trong lòng kinh hỉ vô cùng!

Ngắn ngủi chín ngày, ma công của hắn đã tiến rất nhanh, không ngờ có thực lực như thế, Hàn Thạc muốn không hưng phấn cũng không được!


/1026

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status