Đại Ma Vương

Chương 794 - Nghiêng Về Một Phía

/1026


Mọi người cúi đầu nhìn thì phát hiện tình cảnh trong sa bàn không thay đổi, chỉ là càng lúc càng nhiều dấu hiệu chết hoặc bị thương. Nhìn toàn cuộc thì mọi người có thể thấy rõ ràng nơi bị công kích như mưa của thủ hạ Hàn Thạc thì thần vệ đội Hai ở đó đều lạnh lùng lạ thường, đối với sinh tử an nguy của người bên cạnh đều thờ ơ lạnh lùng.

Chính là vì thứ người này chỉ làm việc vì mình, khiến đám thần vệ đội Hai vốn chỉ bị thương nhẹ có thể né tránh được, lại bị trọng thương hay ngã gục mà chết!

Người nào cũng ích kỷ tự tư tự lợi, căn bản không có chút tinh thần đồng đội nào.

Sắc mặt Lạp Nhĩ Phu càng lúc càng khó coi. Đám thần vệ này được huấn luyện vô cùng tàn khốc. Dưới tình huống ai nấy bên cạnh đều có thể là địch nhân, thần vệ đội Hai căn bản không có chút tín nhiệm gì với bất kỳ ai, ngay cả lòng tin cơ bản nhất cũng không có, chứ đừng nói tới chuyện phối hợp nhịp nhàng.

Thói xấu vừa lộ ra, cho dù muốn cứu vãn cũng không kịp. Trước đó Bác Lan Tư đã được Hàn Thạc dặn dò đặc biệt, chỉ lạnh lùng ra từng mệnh lệnh tàn khốc. Đòn công kích càng phát ra dầy đặc hơn, số tử thương của thần vệ đội Hai lại càng trầm trọng hơn.

- Thú vị, thật là thú vị!

Thanh Lâm duyên dáng hô một tiếng rồi lạnh lùng nhìn Lạp Nhĩ Phu mỉa mai:

- Ngươi huấn luyện ra không phải là thần vệ mà là một đám tử sĩ! Thực lực của bọn chúng quả thật là xuất chúng, không hề sợ chết, nhưng bọn chúng lại không hiểu cách cùng với người bên cạnh hiệp lực ra tay. Trận chiến này ngươi đã bại ngay từ đầu rồi!

Hoa Lai Sĩ trầm tĩnh liếc nhìn Lạp Nhĩ Phu, trầm mặc không nói gì, cũng chính là lần đầu nảy sinh ra lòng hoài nghi với phương pháp huấn luyện thần vệ của Lạp Nhĩ Phu.

Trận chiến vẫn còn đang tiếp diễn...

Lực chiến đấu của đội Hai quả thật bất phàm. Đối với đòn công kích mãnh liệt như vậy của đội Năm mà vẫn không hề chùn bước, mỗi tên đều vẫn không sợ chết công kích tới nơi tụ tập Thần tinh của đội Năm. Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc cùng Cơ Phạm giao chiến với nhau. Năm tên thần vệ dũng mãnh do Cơ Phạm dẫn theo đã bước ra ngăn cản Huyết Linh cùng với Cát Nhĩ Bá Đặc.

Cơ Phạm với năm tên thần vệ kia căn bản không hề để ý tới thương tích trên người của mình, chỉ lạnh lùng nhìn chòng chọc Huyết Linh và Cát Nhĩ Bá Đặc không ngừng. Đòn công kích nào cũng đều không kiêng dè tới quy tắc giao chiến, rõ ràng là muốn lấy mạng hai người đối phương.

Hai người Huyết Linh tự nhiên cũng chẳng phải là kẻ hiền lành. Trước đó đã nghe được mệnh lệnh của Bác Lan Tư, lại hiểu rõ được tâm ý Hàn Thạc, cho nên cũng hệt như đám người Cơ Phạm, Huyết Linh và Cát Nhĩ Bá Đặc dùng từng chiêu thủ pháp công kích ngoan độc để đối phó. Đám người này giao chiến lẫn nhau khó bề chia lìa, dẫn tới giai đoạn giằng co.

Đại đa số đám thần vệ đội Hai đều không thoát khỏi được vòng công kích của Bác Lan Tư, ai nấy đều bất chấp tất cả giết đám thần vệ đang xông lên. Thường thì dưới tình cảnh công kích dầy đặc thế này, kết cuộc đều giống như nhau, không chết thì bị thương.

Phối hợp của thần vệ đội Năm rất nhịp nhàng, ai nấy đều tìm được vị trí của chính mình trên chiến trường, hơn nữa còn chiếu theo lời phân phó của Bác Lan Tư mà công kích theo trình tự khiến đội Hai nhất thời không phá được cục diện này. Theo thời gian dần trôi, tình thế của đội Hai càng lúc càng bất lợi, không ngừng có thêm người bị chết hoặc bị trọng thương.

Dưới tình cảnh này, lựa chọn sáng suốt nhất của đội Hai phải là kịp lúc thối lui, để lại Thần tinh, không cần kháng cự vô ích như vậy.

Nhưng bọn chúng lại không hề nghĩ vậy. Dưới tình cảnh thua chắc như vậy mà không có một tên đội Hai nào thối lui, không hề tiếc rẻ tính mạng của mình mà tiếp tục bất chấp tất cả xông lên.

Lại có thêm nhiều thần vệ đội Hai thụ thương, số người bị chết đã vượt xa giới hạn của mỗi cuộc chiến.

- Lạp Nhĩ Phu, hạ lệnh cho người của ngươi buông tay đi!

An Đức Liệt đột nhiên quát nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lạp Nhĩ Phu nói:

- Cứ như vậy thì đám tinh nhuệ của đội Hai phía ngươi đều sẽ chết sạch!

- Không, bọn chúng vẫn chưa thua! - Lạp Nhĩ Phu quát lớn, vẻ mặt hoang mang cố chấp.

Chuyện đến thế này, ai nấy đều nhìn ra đội Hai đã lâm vào thế hạ phong. Số lượng thương binh cùng tử vong của đội Hai càng tăng thì lực chiến đấu của bọn chúng càng yếu.

Ngược lại đám người bên phe Hàn Thạc thì khí thế vẫn dâng cao, cứ kéo dài như vậy thì kết cuộc của đội Hai coi như đã định rồi.

Lạp Nhĩ Phu có lẽ trước giờ chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ bị thua cuộc. Dưới tình huống này trong nhất thời không buông được chấp nhất trong lòng, không cam tâm thừa nhận thất bại cho nên mới tiếp tục kiên trì.

- Đáng kiếp! - Tạp Mai Lệ đắc ý trong lòng, thừa cơ mắng nhỏ, sau đó ngẩng đầu cười hề hề với Hàn Thạc, tỏ vẻ vô cùng cao hứng.

- Lạp Nhĩ Phu, hạ lệnh kêu người của ngươi dừng tay đi! - Hoa Lai Sĩ rốt cuộc cũng thấy khó coi, trầm giọng quát.

Lạp Nhĩ Phu là tay sai trung thành nhất của Hoa Lai Sĩ. Ở Ám Ảnh thành hắn chẳng nghe lời của ai cả, nhưng chỉ có mệnh lệnh của Hoa Lai Sĩ là phục tùng. Mặc dù vẻ mặt hắn đầy nét không cam tâm, nhưng Lạp Nhĩ Phu vẫn lấy một tấm ma pháp thủy tinh truyền tấn ra, trước mắt mọi người liên lạc với Cơ Phạm, ra lệnh cho thủ hạ mình đình chỉ trận công kích vô vị.

- Thật là một đám điên cuồng! - Nhìn thấy đám đội Hai ngưng hẳn đợt tấn công vô vị, Bác Lan Tư cũng ngấm ngầm thở phào một hơi. Nếu để chuyện tuỳ ý phát triển thêm nữa, đám thần vệ đội Hai phát điên thì rất có khả năng sẽ bị bọn họ giết sạch. Kết quả này tuyệt đối không phải là chuyện Hàn Thạc tình nguyện muốn thấy.

- Mẹ nó, sao lại đột nhiên ngừng tay. Tiếp tục đi chứ! *** các ngươi tiếp tục đi! - Cát Nhĩ Bá Đặc chưa giết được đám người Cơ Phạm, vẫn còn chưa hả giận, vừa thấy bọn chúng đột nhiên dừng tay, liền chỉ chỉ trỏ trỏ mấy tên này mà chửi rủa.

Đại đội đội Hai tổng cộng một trăm người, hôm nay thật sự bình yên vô sự chỉ chưa tới ba chục, chết mất hai mươi người, số bị thương nhẹ gần năm chục người. Nhìn toàn cuộc thì lực chiến đấu đã thua xa so với đám thủ hạ đội Năm của Hàn Thạc, ai nấy sắc mặt vẫn còn điềm tĩnh, chỉ có mười người bị thương nhẹ, số bị trọng thương và chết thì không có tới một người.

Ai mạnh ai yếu nhìn cái là hiểu ngay!

Đại cuộc đã định, mọi người đều kinh hãi nhìn Hàn Thạc, thế nào cũng không hiểu vì sao lực chiến đấu của đội Năm lại khủng bố như vậy!

- Ta nghĩ không cần phải thi đấu nữa!

Thanh Lâm cười khổ nói với Hoa Lai Sĩ:

- Đội Một cũng không phải là đối thủ của đám thủ hạ của Bố Lai Ân.

Theo dõi lâu như vậy, Thanh Lâm đã tính toán được thực lực của đám đội Năm. Dưới sự phối hợp có thể nói là hoàn mỹ của đội Năm, đội Hai cơ hồ chỉ một đòn là bị tan vỡ. Thanh Lâm nàng cũng không phải tự cho thủ hạ của mình mạnh hơn đội Hai bao nhiêu. Dù sao khẳng định là sẽ thua, chẳng bằng cứ sảng khoái một chút.

Trong đây chỉ có mỗi đội Một là chưa giao đấu, còn sáu đội thần vệ đều đã biểu hiện ra lực chiến đấu của mình. Thực lực thế nào thì người xem đều hiểu rõ trong lòng. Thanh Lâm nói lời này cũng có ý chủ động bỏ cuộc. Nói vậy thì lần này đội Năm coi như đã thắng cuộc.

Thực lực đội Năm như vậy, mọi người đều chẳng còn lời gì. Hiện giờ Thanh Lâm lại chủ động buông tay, Hoa Lai Sĩ cũng thức thời gật đầu, trầm giọng tuyên bố:

- Không cần tiếp tục thi đấu nữa. Đội Năm đã giành được thắng lợi!

- Xin phép, xin phép!

Vẻ mặt Hàn Thạc tươi cười quay sang gật đầu chào hỏi với mọi người. Khi đến chỗ Lạp Nhĩ Phu thì hắn lại càng vui vẻ hơn, mở miệng cười lớn:

- Thật là ngại cho Lạp Nhĩ Phu đại nhân rồi. Xem ra vẫn là thủ hạ của ta hăng hái hơn một chút!

Nét mặt của Lạp Nhĩ Phu cứ như là vừa bị người khác giẫm chân chà đạp, hơi có chút vặn vẹo. Dưới nụ cười châm chọc của cả đám đối địch, Lạp Nhĩ Phu hận không trực tiếp xông tới đấu với Hàn Thạc một trận. Khó khăn lắm hắn mới kềm chế được xung động trong người rồi chỉ nhìn Hàn Thạc, từ từ gật đầu nói:

- Đến lúc thi đấu của Thần vệ trưởng thì ta sẽ khiến ngươi hối hận!

Nét tươi cười của Hàn Thạc lại càng rạng rỡ hơn, hắn chỉ ung dung thản nhiên nói:

- Tốt lắm, ta cũng rất mong đợi được thật sự giao đấu với ngươi!

- Bố Lai Ân!

Hoa Lai Sĩ đột nhiên mở miệng, sắc mặt có chút khó coi, trừng mắt nói với Hàn Thạc:

- Ngươi xử tử nhiều người như vậy, giải thích sao đây?

- Ngộ sát thôi!

Hàn Thạc lập tức tỏ thái độ, sắc mặt ra vẻ oan ức:

- Vừa rồi An Đức Liệt đại nhân cũng đã có nói, chuyện này đều là do người của đội Hai thấy chết không cứu. Cái chết của bọn họ không quan hệ gì đến bọn ta mà!

- Mấy cái chết đầu tiên thì coi như là ngộ sát, nhưng đám người đó của ngươi về sau rõ ràng là biết tác phong của đội Hai, thế mà ra tay cũng không hề kềm chế bớt, ngược lại còn ra đòn công kích nghiêm trọng hơn. Cái này cũng coi là ngộ sát sao? - Sắc mặt Hoa Lai Sĩ trầm xuống, rồi quát nhỏ.

- Ặc... cái này... chuyện đó... - Hàn Thạc tắc tiếng, không biết phải trả lời thế nào cho phải.

- Đại ca, chuyện này không thể trách Bố Lai Ân được. Tác phong hành sự của đội Hai hung bạo quá, ai nấy đều dũng mãnh không sợ chết. Nếu như thủ hạ của Bố Lai Ân không tàn nhẫn thì bọn chúng một khi xông ra khỏi vòng vây, nhất định sẽ hạ thủ không lưu tình với thủ hạ của Bố Lai Ân! Dưới tình huống này, bọn họ cũng chỉ bị ép buộc mà thôi! - An Đức Liệt luôn cảm thấy khó chịu với Lạp Nhĩ Phu, còn với Hàn Thạc thì rất chiếu cố. Lần này cũng không ngoại lệ, lập tức lên tiếng biện bạch cho hắn.

An Đức Liệt vừa nói xong, Cách Lỗ Tây, Tạp Mễ Lạp, Hắc Thiên, Thanh Lâm, Ba Đằng, thậm chí cả tộc trưởng của tam đại gia tộc cũng lên tiếng tỏ rõ thái độ, cùng nói là cách làm của đội Năm mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng cũng không phải là lỗi lầm lớn, chẳng ai vì thủ hạ của Lạp Nhĩ Phu mà xin xỏ. Lạp Nhĩ Phu một mình đứng trơ trọi ở đó, cặp mắt lạnh lẽo nhìn tới nhìn lui đám người này.

Hàn Thạc nở nụ cười khổ còn trong lòng lại tươi như hoa nở, thầm nghĩ đáng đời cái tên Lạp Nhĩ Phu xúi quẩy kia, ai bảo ngươi không biết làm người chứ?

Có bao nhiêu người xin xỏ cho Hàn Thạc, lại thêm Hoa Lai Sĩ biết Vận Mệnh nữ thần rất có hảo cảm với Hàn Thạc nên cũng chẳng có ý trách phạt nghiêm khắc gì hắn. Cuối cùng rồi cũng chỉ trách móc Hàn Thạc vài câu, kêu hắn lần sau phải kiểm điểm hành động một chút, không được ra tay tàn nhẫn với người của mình.

Hàn Thạc tự nhiên là thức thời, vội vàng gật gật đầu xin nghe, nói rằng nhất định sẽ trách mắng thật nhiều đám thủ hạ không nghe lời.

Chuyện thế này thì coi như là sống chết mặc bây, một phe thì vui vẻ, còn phe kia thì oan uổng.

Dưới lời phân phó của Hoa Lai Sĩ, An Đức Liệt phái người tới khu thi đấu, tuyên bố cuộc thi đấu đoàn đội lần này đã kết thúc. Thần tinh do mỗi đội thu được, Hoa Lai Sĩ không hề thu hồi lại, toàn bộ trao cho phe thắng lợi thu giữ. Đây cũng coi như là món quà khen thưởng.

Rất nhanh sau đó, các chi đội đều nhận được mệnh lệnh, dưới sự quan sát của mọi người xếp thành từng hàng rời khỏi khu thi đấu, trở về lại khu vực cư trú của mình.

Thi đấu đoàn đội đã kết thúc trước hạn định. Hoa Lai Sĩ cũng không lập tức triển khai cuộc thi đấu của các Thần vệ trưởng mà chỉ hạ lệnh cho mọi người trở về nghỉ ngơi, ba ngày sau mới tiến hành thi đấu Thần vệ trưởng.

Mọi người cùng nhau giải tán, kẻ vui vẻ, kẻ than thở, kẻ giận cành hông không cam lòng cùng nhau chuẩn bị rời khỏi nơi này. Đến khi bóng dáng từng viên Thần vệ trưởng biến mất thì Hoa Lai Sĩ mới đột nhiên liếc mắt nhìn Lạp Nhĩ Phu, lặng lẽ gật gật đầu.

Lạp Nhĩ Phu không bỏ đi, chỉ trầm mặc đứng lại. Hắn biết Hoa Lai Sĩ có chuyện muốn nói với hắn


/1026

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status