Cái chết đột ngột của Ai Lợi Tư khiến tung tích Hàn Thạc hoàn toàn bại lộ. Khi Luc Ma Phong trở về tay Hàn Thạc, Hàn Thạc cũng từ trên cây nhảy xuống. Phía sau, gã Lôi hệ trung cấp ma pháp sư của Chiến Hỏa dong binh đoàn không biết đã bị một mũi tên cắm xuyên qua sườn trái từ lúc nào, xem chừng lại bị cũng tiễn thủ của Tàn Ảnh nấp trên nóc nhà bắn bị thương. Mặt khác, một gã cao cấp chiến sĩ cũng bị hộc máu tươi, thân thể tựa hồ cũng bị phong nhận xẹt qua, máu tươi từ người hắn bắn đầy trên nền đất
- Rời khỏi đây thôi! - Hàn Thạc vừa xuống tới, sau khi đánh giá tình thế, hiểu được rằng dù A Lợi Tư đã bị đánh lén chết nhưng bên họ vẫn ở thế hạ phong, quyết định nhanh chóng rút khỏi nơi này.
Từ lúc đám sát thủ đến, trải qua mấy lần công kích, nói thì dài nhưng kỳ thật chỉ phát sinh trong thời gian vài phút. Lúc này thành vệ quân đang thay ca không thể đến nhanh được. Sát thủ của Tàn Ảnh còn dư thời gian để giết toàn bộ đám người của Hàn Thạc. Nhất là nguyên ma do Hàn Thạc bố trí tại phía xa đã thấy mấy người bố trí cạm bẫy lúc trước đang tiến vào trong này. Đợi bọn họ tiến đến thì bên hắn càng không có phần thắng
Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ty sau khi nghe Thạc quyết định lý khai, hai đôi mắt xinh đẹp lóe lên, tựa hồ bắt đầu cân nhắc tìm đường lui. Trước khi hai nàng có quyết định, Hàn Thạc trong lòng chợt động, đột nhiên nhớ tới một chỗ, trên mặt hiện lên một nụ cười thâm hiểm, nói nhanh:
- Đi theo ta!
Cơ thể Hàn Thạc lao thẳng vào vách tường của một gian phòng đã sụp đổ, Lục Ma Phong rời tay thoát đi như một con độc long, cùng lúc âm thanh kịch liệt vang lên, một lỗ thủng lớn được mở ra, sau khi đến thu hồi lại Lục Ma Phong, Hàn Thạc cũng từ trong lỗ thủng lao ra. Hai người Phỉ Bích và Khảm Đế Ti vốn ở cùng một chỗ với Hàn Thạc, lỗ thủng vừa được phá xong liền lập tức tiếp cận. Thân hình Hàn Thạc vừa động, hai mỹ nữ cũng không chậm trễ phóng qua, chớp mắt xuyên qua lỗ thủng đào tẩu. Còn lại hai người của Chiến Hỏa dong binh đoàn. Vừa thấy Khảm Đế Ti cùng Phí Bích rời đi, liếc mắt nhìn nhau, rồi hai người chia làm hai hướng bắt đầu chạy đi.
- Những người khác công cần quan tâm, đuổi theo hai nữ nhân kia thôi. - Vừa đến nơi, Ma đạo sư mang hắc bào đột nhiên mở miệng, thanh âm the thé cực kỳ khó nghe
Vì vậy tất cả sát thủ đều buông tha hai người của Chiến Hỏa dong binh đoàn đã bị thương. Theo sự phân phó của gã ma đạo sư tiến nhanh vào lỗ hổng, bắt đầu đuổi theo ba người Hàn Thạc Nhờ tu luyện ma công nên tốc độ của Hàn Thạc cực kỳ mau lẹ. Hai mỹ nữ Phỉ Bích và Khảm Đế Ti đều là chiến sĩ nên cũng không bị bỏ lại đằng sau. Hai người cũng không để ý đến việc gì cả, chỉ một mực đi theo sau Hàn Thạc Trong lúc đó, một nguyên ma sớm đã đi trước một bước tiềm phục nơi Hàn Thạc sẽ đi qua, giống như là thêm một đôi mắt. Chỉ chọn những ngõ nhỏ, những nơi vắng vẻ mà đi. Nhờ sự tồn tại của nguyên ma, Hàn Thạc có thể đem tất cả quang cảnh xung quanh ghi nhớ trong lòng, căn bản là không sợ nhầm đường.
Dần dần, ba người Hàn Thạc nhờ vào sự giúp đỡ địa thế đã bỏ đám truy binh lại đằng sau. Đột nhiên phía trước xuất hiện một ngã rẽ. Một bên là đường đi có vẻ khúc chiết, quanh co, một bên là đường sá rộng rãi, trống trải không có chỗ che giấu thân thể Hai người Phỉ Bích và Khảm Đế Ti theo sau Hàn Thạc vài bước. Càng đi càng kinh ngạc với sự hiểu rõ địa thế ở đây của Hàn Thạc, sững sờ nhìn Hàn Thạc an nhiên dùng sự hiểu biết địa thế của mình, bỏ lại đám sát thủ ở đằng sau.
Lối rẽ phía trước xuất hiện, hai người cứ nghĩ rằng Hàn Thạc sẽ theo con đường quanh co khúc chiết mà đi, nhân cơ hội đó hoàn toàn loại bỏ đám truy binh ở phía sau, nhưng không ngờ Hàn Thạc lại đột nhiên dừng lại, tiện tay lấy ra một cái mặt nạ màu đen mang vào che toàn bộ khuôn mặt, sau đó ném hai cái khác cho Phỉ Bích và Khảm Đế Ty, vội vã nói:
- Mang vào
Trong khi Khảm Đế Ti còn do dự thì Phỉ Bích không nói lời nào mang mặt nạ bảo hộ vào che đi khuôn mặt tuyệt mỹ. Mắt thấy từ góc đường đã có truy binh xuất hiện , âm thanh của Phỉ Bích từ trong mặt nạ phát ra thúc giục:
- Nhanh lên đi!
Phỉ Bích vừa lên tiếng, Khảm Đế Ti cũng không còn do dự, luống cuống mang mặt nạ bảo hộ vào, lại từ không gian giới chỉ lấy ra một bộ y phục dạ hạnh màu đen định mặc vào theo.
- Không cần mặc hắc y, đi thôi! - Hàn Thạc nói.
Nhìn truy binh ở phía sau, thân hình chững lại vài giây, Hàn Thạc lại chạy đi, không ngờ là lại bỏ qua con đường quanh co khúc chiết mà lại chạy về phía đường rộng lớn, không hề có chỗ che giấu thân thể mà chạy trốn. Tức thì ngay cả Phỉ Bích cũng sửng sốt, không rõ Hàn Thạc làm vậy là có ý gì, bất quá cũng không hỏi gì nhiều, tin tưởng vào Hàn Thạc, Phỉ Bích bấm nhẹ Khảm Đế Ti, quyết đoán chạy theo Hàn Thạc.
- Không nên toàn lực chạy, phải cho đám người phía sau có thể thấy được tung tích của chúng ta! - Hàn Thạc hơi dừng lại một chút, sóng vai cùng Phỉ Bích và Khảm Đế Ty, quay sang hai người thấp giọng nói.
- Ngươi làm cái quỷ gì vậy, nếu theo đường kia, ta nghĩ chúng ta đã chạy thoát. Tại sao lại vẽ vời đeo mặt nạ làm gì, bọn họ đều biết quần áo trên người chúng ta, làm như vậy chẳng có chút tác dụng nào, ngược lại còn có vẻ rất ngu ngốc. - Khảm Đế Ty oán hận nói.
- Hắc hắc, ta dùng mặt nạ che mặt không phải vì giấu diếm bọn họ mà là không muốn để người khác nhìn ra diện mạo của chúng ta. Hôm qua trong gian phòng phía trước, ta phát hiện ra một nhóm nhân vật quỷ quỷ nhạc nhạc, những người này thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, tác phong làm việc xem ra cũng không phải là người tốt. Nếu người của Tàn Ảnh mà gặp bọn họ, ta nghĩ nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó, chúng ta có lẽ cũng có thể một lần giải quyết nguy hiểm từ Tàn Ảnh. - Hàn Thạc dùng âm thanh âm hiểm, nói một cách đơn giản.
-Ngươi thật hèn hạ!
Khảm Đế Ti ngẩn người, chợt thốt lên.
- Bố Lai Ân, chúng ta không thể gây nguy hiểm cho người vô tội, ngươi khẳng định bọn họ không phải người tốt sao? - Phỉ Bích sửng sốt, hỏi Hàn Thạc.
-Yên tâm, ta khẳng định bọn họ chẳng phải là người tốt gì cả, ngày hôm qua ta còn chứng kiến bọn họ lén lút đến học viện Ba Bỉ Luân chúng ta trộm đồ, loại phong cách làm việc như thế làm sao có thể là người tốt!
Hàn Thạc khẳng định với Phỉ Bích, sau đó bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Chú ý, chính là tòa viện kia, ngay sau khi ta công kích từ xa, chúng ta lập tức phóng nhanh đến phía sau viện đó, ngàn vạn lần không nên bại lộ tung tích.
Hàn Thạc cùng Phỉ Bích và Khảm Đế Ti tăng tốc nhằm tới trước viện, khi tới trước cửa bỗng nhiên hắn lấy ra cung nỏ, không cần ngắm, bắn ngay một mũi tên. Rồi tiện tay lấy ra một cây cương châm, cũng phóng vào bên trong sân. Sau khi làm xong, Hàn Thạc kéo Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti, tìm tới một nơi ẩn thân mà một nguyên ma đã sớm dàn xếp - phía sau ngôi nhà này có một chiếc thùng đá hình vuông không có nắp nằm trong đống rác.
- Ôi ôi … thối quá! - Khảm Đế Ti vừa tiến đến, lập tức bịt mũi thấp giọng kêu. Phỉ Bích cũng bịt mũi, lộ vẻ khó chịu.
Nơi này rất chật hẹp, còn có một vài đống rác lớn. Hàn Thạc ngồi ở giữa, Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti ngồi ở hai bên, ba người ép cùng một chỗ, Khảm Đế Ti và Phỉ Bích ngửi thấy mùi tanh hôi, tất nhiên là Hàn Thạc cũng không tránh được, đành phải dùng mặt nạ trên mặt che mũi lại. Hàn Thạc không nói lời nào. Lấy tay hướng về phía hai người ra hiệu chớ có lên tiếng, ý bảo hai người ít nói mà chú ý tình thế xung quanh.
- Có kẻ địch! - Bên trong viện truyền đến một tiếng kêu nhỏ, sau đó có tiếng bước chân rất nhẹ từ bên trong vang lên, dường như đang điều tra tung tích.
Lúc này, Hàn Thạc, Phỉ Bích và Khảm Đế Ti núp ở chỗ ấy thấy ma đạo sư lơ lửng trên không, mang theo vài tên sát thủ Tàn Ảnh từ xa chạy tới.
- Bọn họ tiến vào tòa viện này! - Gã kiếm sĩ đầu tiên đến đây lập tức bẩm báo với ma đạo sư kia.
Ma đạo sư áo đen gật đầu. Ma pháp trượng bị tay áo dài che khuất vung lên một chút, một luồng ma pháp ba động mãnh liệt đột nhiên lại xuất hiện. Địa Chấn Thuật từng xuất hiện ở nhà Phỉ Bích, lại một lần nữa diễn ra tại tòa viện này, từng căn phòng đổ sụp xuống theo Địa Chấn Thuật của ma đạo sư phóng ra. Bỗng nhiên từ bên trong truyền ra tiếng chửi bới hỗn loạn. Đỗ Khắc và Ai Lí Khắc, còn có vài tên khác ở trong viện, không nói đến câu thứ hai đã ra tay, đấu khí và ma pháp xuất ra, đổ ập xuống chỗ ma đạo sư.
Đỗ Khắc cũng lơ lửng trên không, rõ ràng hắn cũng là một gã ma đạo sư, ma pháp trượng hoa lệ mang theo chú ngữ ma pháp phong hệ được hoàn thành, trên trăm đạo phong nhận tạo thành cơn lốc xoáy cuốn về phía ma pháp sư áo đen, do phong nhận tạo thành lốc xoáy uy lực vô cùng khủng bố, khi đi qua tạo thành đất đá bay mù trời, mấy cây nhỏ bên đường rơi vào trong lốc xoáy, lập tức tan thành mảnh vụn.
- Đáng chết, sao lại có ma đạo sư, Cách La Phật lại không nói cho chúng ta biết! - Ma đạo sư áo đen kinh hãi hét lên the thé, bản thân hắn thi triển ra một bức tường đất ngăn cản trước mặt, rồi nhanh chóng thối lui.
Tên kiếm sĩ đến cùng Cách La Phật và một tên cung tiễn thủ của Tàn Ảnh, do bất ngờ không kịp đề phòng, toàn bộ bị lốc xoáy cuồng bạo kéo vào trong, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết thê lương, máu thịt hai người bay tứ tung, sau đó bị bao trùm trong màn sương máu, trong chốc lát đã không còn sự sống.
- Đuổi theo! - Đỗ Khắc hừ lạnh một tiếng, dẫn Ai Lí Khắc và mấy người khác chạy ra từ tòa viện đổ nát, truy kích theo hướng đám Tàn Ảnh đã bắt đầu chạy ở xa xa, ma pháp liên tục va chạm, không ngừng truyền đến tiếng nổ vang “bùm bùm”.
-Ối, những người này có lai lịch thế nào, thực lực không ngờ có thể lợi hại như vậy! - Sau khi bọn họ rời đi, Khảm Đế Ti mới lộ vẻ kinh ngạc, thì thầm.
- Tòa viện này vừa trở thành đống đổ nát, trong đó không có người nào rồi, chúng ta không cần ở lại chỗ này nữa. - Phỉ Bích nhanh chóng nhảy ra, rời xa thùng đá để đựng rác kia.
Sau khi Khảm Đế Ti và Hàn Thạc từ trong đi ra, Hàn Thạc cười nhẹ nói:
-Lúc này, quân thủ thành hẳn là đã thay phiên xong, không biết hai nhóm này có thể kinh động quân thủ thành hay không?
- Ngươi quả nhiên âm hiểm, tiếp theo chúng ta cần phải làm gì? - Đến lúc này, Khảm Đế Ti bất tri bất giác coi Hàn Thạc trở thành người đáng tin cậy, thấy bây giờ nguy cơ đã giải trừ rồi, Hàn Thạc còn gây cho Tàn Ảnh và người của Cách La Phật một sự phiền toái lớn, không khỏi tiếp tục mở miệng hỏi Hàn Thạc.
- Phỉ Bích tiểu thư, ta nghĩ có lẽ ta có thể biết tình nhân của Cách La Phật ở chỗ nào? - Lúc này, Hàn Thạc bỗng nhiên cất tiếng.
Phỉ Bích hưng phấn nhìn chằm chằm Hàn Thạc, hỏi dồn dập :
- Ở đâu?
- Đi theo ta, xem chừng đêm nay chúng ta không có cách gì nghỉ ngơi rồi. - Hàn Thạc bất đắc dĩ nhún vai, phân biệt phương hướng, dẫn đường xuyên qua con đường rộng lớn này, đi tới một con đường mòn u ám chật hẹp.
Ngay từ đầu, Cách La Phật đã hiện thân. Sau khi Ai Lợi Tư cùng đám người Tàn Ảnh xông vào nhà Phỉ Bích, Cách La Phật vẫn ngồi trong một ngôi nhà ở xa chờ tin tức, một trong ba nguyên ma vẫn đang ở đó giám sát Cách La Phật. Cho đến khi nhà của Phỉ Bích sụp đổ, lúc này Cách La Phật mới một mình rời đi, cũng không trở về thương hội Bố Tư Đặc, trái lại lên một chiếc xe ngựa được chuẩn bị từ trước đó, nói với mã phu:
- Đi tới chỗ Tạp La, cẩn thận một chút!
Lần trước Hàn Thạc nghe Phỉ Bích nói qua, tình nhân của Cách La Phật gọi là Tạp La, nên lúc này mới thông báo cho Phỉ Bích và Khảm Đế Ti. Ba nguyên ma nếu rời khỏi Hàn Thạc quá xa thì sẽ rất khó khống chế, khi Cách La Phật rời đi, bên này Đỗ Khắc cùng người của Tàn Ảnh vừa mới va chạm. Trên đường đi theo xe ngựa của Cách La Phật, khống chế của Hàn Thạc đối với nguyên ma càng ngày càng khó, sau khi Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti đáp ứng, bọn họ lập tức dùng toàn lực tiếp cận Cách La Phật.
Vào lúc sắc trời đã tờ mờ sáng, Hàn Thạc dẫn theo Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti, xuất hiện tại khu phố ở thành tây. So với thành nam và thành bắc, nơi này có vẻ vừa bẩn vừa loạn, khắp nơi trên mặt đường đều là rác rưởi, trong thời tiết rét lạnh một ít tên khất cái mặc quần áo phong phanh, cuộn cơ thể lại thành khúc nằm ở chung quanh đống rác, dường như muốn nhờ đống rác thu được một chút ấm áp.
- Không ngờ với thân phận của Cách La Phật lại đến khu vực của mấy tên bình dân này, hắn còn có thể đem tình nhân dấu ở chỗ này, cũng khó trách chúng ta tìm không thấy, Cách La Phật quả nhiên không phải người dễ đối phó! - Phỉ Bích nhíu mày nhìn nhìn chung quanh, nói khẽ với Hàn Thạc
- Tốt lắm, hẳn là nơi này rồi, đi theo ta nào, ta nghĩ lúc này Cách La Phật trốn không thoát rồi! - Hàn Thạc thông qua nguyên ma, đã thấy Cách La Phật vào một ngôi nhà dơ bẩn cũ nát, sau khi nói với Phỉ Bích và Khảm Đế Ti, lập tức đi vòng qua đống rác trước mặt, chui vào một ngõ nhỏ đầy ruồi bọ bay lượn.
Mặc dù đối với nơi này vô vùng chán ghét, nhưng Phỉ Bích và Khảm Đế Ti vẫn kiên trì, cùng chui vào với Hàn Thạc, hai người không ngừng phẩy tay, muốn đuổi đám ruồi bọ chung quanh đi.
- Rời khỏi đây thôi! - Hàn Thạc vừa xuống tới, sau khi đánh giá tình thế, hiểu được rằng dù A Lợi Tư đã bị đánh lén chết nhưng bên họ vẫn ở thế hạ phong, quyết định nhanh chóng rút khỏi nơi này.
Từ lúc đám sát thủ đến, trải qua mấy lần công kích, nói thì dài nhưng kỳ thật chỉ phát sinh trong thời gian vài phút. Lúc này thành vệ quân đang thay ca không thể đến nhanh được. Sát thủ của Tàn Ảnh còn dư thời gian để giết toàn bộ đám người của Hàn Thạc. Nhất là nguyên ma do Hàn Thạc bố trí tại phía xa đã thấy mấy người bố trí cạm bẫy lúc trước đang tiến vào trong này. Đợi bọn họ tiến đến thì bên hắn càng không có phần thắng
Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ty sau khi nghe Thạc quyết định lý khai, hai đôi mắt xinh đẹp lóe lên, tựa hồ bắt đầu cân nhắc tìm đường lui. Trước khi hai nàng có quyết định, Hàn Thạc trong lòng chợt động, đột nhiên nhớ tới một chỗ, trên mặt hiện lên một nụ cười thâm hiểm, nói nhanh:
- Đi theo ta!
Cơ thể Hàn Thạc lao thẳng vào vách tường của một gian phòng đã sụp đổ, Lục Ma Phong rời tay thoát đi như một con độc long, cùng lúc âm thanh kịch liệt vang lên, một lỗ thủng lớn được mở ra, sau khi đến thu hồi lại Lục Ma Phong, Hàn Thạc cũng từ trong lỗ thủng lao ra. Hai người Phỉ Bích và Khảm Đế Ti vốn ở cùng một chỗ với Hàn Thạc, lỗ thủng vừa được phá xong liền lập tức tiếp cận. Thân hình Hàn Thạc vừa động, hai mỹ nữ cũng không chậm trễ phóng qua, chớp mắt xuyên qua lỗ thủng đào tẩu. Còn lại hai người của Chiến Hỏa dong binh đoàn. Vừa thấy Khảm Đế Ti cùng Phí Bích rời đi, liếc mắt nhìn nhau, rồi hai người chia làm hai hướng bắt đầu chạy đi.
- Những người khác công cần quan tâm, đuổi theo hai nữ nhân kia thôi. - Vừa đến nơi, Ma đạo sư mang hắc bào đột nhiên mở miệng, thanh âm the thé cực kỳ khó nghe
Vì vậy tất cả sát thủ đều buông tha hai người của Chiến Hỏa dong binh đoàn đã bị thương. Theo sự phân phó của gã ma đạo sư tiến nhanh vào lỗ hổng, bắt đầu đuổi theo ba người Hàn Thạc Nhờ tu luyện ma công nên tốc độ của Hàn Thạc cực kỳ mau lẹ. Hai mỹ nữ Phỉ Bích và Khảm Đế Ti đều là chiến sĩ nên cũng không bị bỏ lại đằng sau. Hai người cũng không để ý đến việc gì cả, chỉ một mực đi theo sau Hàn Thạc Trong lúc đó, một nguyên ma sớm đã đi trước một bước tiềm phục nơi Hàn Thạc sẽ đi qua, giống như là thêm một đôi mắt. Chỉ chọn những ngõ nhỏ, những nơi vắng vẻ mà đi. Nhờ sự tồn tại của nguyên ma, Hàn Thạc có thể đem tất cả quang cảnh xung quanh ghi nhớ trong lòng, căn bản là không sợ nhầm đường.
Dần dần, ba người Hàn Thạc nhờ vào sự giúp đỡ địa thế đã bỏ đám truy binh lại đằng sau. Đột nhiên phía trước xuất hiện một ngã rẽ. Một bên là đường đi có vẻ khúc chiết, quanh co, một bên là đường sá rộng rãi, trống trải không có chỗ che giấu thân thể Hai người Phỉ Bích và Khảm Đế Ti theo sau Hàn Thạc vài bước. Càng đi càng kinh ngạc với sự hiểu rõ địa thế ở đây của Hàn Thạc, sững sờ nhìn Hàn Thạc an nhiên dùng sự hiểu biết địa thế của mình, bỏ lại đám sát thủ ở đằng sau.
Lối rẽ phía trước xuất hiện, hai người cứ nghĩ rằng Hàn Thạc sẽ theo con đường quanh co khúc chiết mà đi, nhân cơ hội đó hoàn toàn loại bỏ đám truy binh ở phía sau, nhưng không ngờ Hàn Thạc lại đột nhiên dừng lại, tiện tay lấy ra một cái mặt nạ màu đen mang vào che toàn bộ khuôn mặt, sau đó ném hai cái khác cho Phỉ Bích và Khảm Đế Ty, vội vã nói:
- Mang vào
Trong khi Khảm Đế Ti còn do dự thì Phỉ Bích không nói lời nào mang mặt nạ bảo hộ vào che đi khuôn mặt tuyệt mỹ. Mắt thấy từ góc đường đã có truy binh xuất hiện , âm thanh của Phỉ Bích từ trong mặt nạ phát ra thúc giục:
- Nhanh lên đi!
Phỉ Bích vừa lên tiếng, Khảm Đế Ti cũng không còn do dự, luống cuống mang mặt nạ bảo hộ vào, lại từ không gian giới chỉ lấy ra một bộ y phục dạ hạnh màu đen định mặc vào theo.
- Không cần mặc hắc y, đi thôi! - Hàn Thạc nói.
Nhìn truy binh ở phía sau, thân hình chững lại vài giây, Hàn Thạc lại chạy đi, không ngờ là lại bỏ qua con đường quanh co khúc chiết mà lại chạy về phía đường rộng lớn, không hề có chỗ che giấu thân thể mà chạy trốn. Tức thì ngay cả Phỉ Bích cũng sửng sốt, không rõ Hàn Thạc làm vậy là có ý gì, bất quá cũng không hỏi gì nhiều, tin tưởng vào Hàn Thạc, Phỉ Bích bấm nhẹ Khảm Đế Ti, quyết đoán chạy theo Hàn Thạc.
- Không nên toàn lực chạy, phải cho đám người phía sau có thể thấy được tung tích của chúng ta! - Hàn Thạc hơi dừng lại một chút, sóng vai cùng Phỉ Bích và Khảm Đế Ty, quay sang hai người thấp giọng nói.
- Ngươi làm cái quỷ gì vậy, nếu theo đường kia, ta nghĩ chúng ta đã chạy thoát. Tại sao lại vẽ vời đeo mặt nạ làm gì, bọn họ đều biết quần áo trên người chúng ta, làm như vậy chẳng có chút tác dụng nào, ngược lại còn có vẻ rất ngu ngốc. - Khảm Đế Ty oán hận nói.
- Hắc hắc, ta dùng mặt nạ che mặt không phải vì giấu diếm bọn họ mà là không muốn để người khác nhìn ra diện mạo của chúng ta. Hôm qua trong gian phòng phía trước, ta phát hiện ra một nhóm nhân vật quỷ quỷ nhạc nhạc, những người này thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, tác phong làm việc xem ra cũng không phải là người tốt. Nếu người của Tàn Ảnh mà gặp bọn họ, ta nghĩ nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó, chúng ta có lẽ cũng có thể một lần giải quyết nguy hiểm từ Tàn Ảnh. - Hàn Thạc dùng âm thanh âm hiểm, nói một cách đơn giản.
-Ngươi thật hèn hạ!
Khảm Đế Ti ngẩn người, chợt thốt lên.
- Bố Lai Ân, chúng ta không thể gây nguy hiểm cho người vô tội, ngươi khẳng định bọn họ không phải người tốt sao? - Phỉ Bích sửng sốt, hỏi Hàn Thạc.
-Yên tâm, ta khẳng định bọn họ chẳng phải là người tốt gì cả, ngày hôm qua ta còn chứng kiến bọn họ lén lút đến học viện Ba Bỉ Luân chúng ta trộm đồ, loại phong cách làm việc như thế làm sao có thể là người tốt!
Hàn Thạc khẳng định với Phỉ Bích, sau đó bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Chú ý, chính là tòa viện kia, ngay sau khi ta công kích từ xa, chúng ta lập tức phóng nhanh đến phía sau viện đó, ngàn vạn lần không nên bại lộ tung tích.
Hàn Thạc cùng Phỉ Bích và Khảm Đế Ti tăng tốc nhằm tới trước viện, khi tới trước cửa bỗng nhiên hắn lấy ra cung nỏ, không cần ngắm, bắn ngay một mũi tên. Rồi tiện tay lấy ra một cây cương châm, cũng phóng vào bên trong sân. Sau khi làm xong, Hàn Thạc kéo Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti, tìm tới một nơi ẩn thân mà một nguyên ma đã sớm dàn xếp - phía sau ngôi nhà này có một chiếc thùng đá hình vuông không có nắp nằm trong đống rác.
- Ôi ôi … thối quá! - Khảm Đế Ti vừa tiến đến, lập tức bịt mũi thấp giọng kêu. Phỉ Bích cũng bịt mũi, lộ vẻ khó chịu.
Nơi này rất chật hẹp, còn có một vài đống rác lớn. Hàn Thạc ngồi ở giữa, Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti ngồi ở hai bên, ba người ép cùng một chỗ, Khảm Đế Ti và Phỉ Bích ngửi thấy mùi tanh hôi, tất nhiên là Hàn Thạc cũng không tránh được, đành phải dùng mặt nạ trên mặt che mũi lại. Hàn Thạc không nói lời nào. Lấy tay hướng về phía hai người ra hiệu chớ có lên tiếng, ý bảo hai người ít nói mà chú ý tình thế xung quanh.
- Có kẻ địch! - Bên trong viện truyền đến một tiếng kêu nhỏ, sau đó có tiếng bước chân rất nhẹ từ bên trong vang lên, dường như đang điều tra tung tích.
Lúc này, Hàn Thạc, Phỉ Bích và Khảm Đế Ti núp ở chỗ ấy thấy ma đạo sư lơ lửng trên không, mang theo vài tên sát thủ Tàn Ảnh từ xa chạy tới.
- Bọn họ tiến vào tòa viện này! - Gã kiếm sĩ đầu tiên đến đây lập tức bẩm báo với ma đạo sư kia.
Ma đạo sư áo đen gật đầu. Ma pháp trượng bị tay áo dài che khuất vung lên một chút, một luồng ma pháp ba động mãnh liệt đột nhiên lại xuất hiện. Địa Chấn Thuật từng xuất hiện ở nhà Phỉ Bích, lại một lần nữa diễn ra tại tòa viện này, từng căn phòng đổ sụp xuống theo Địa Chấn Thuật của ma đạo sư phóng ra. Bỗng nhiên từ bên trong truyền ra tiếng chửi bới hỗn loạn. Đỗ Khắc và Ai Lí Khắc, còn có vài tên khác ở trong viện, không nói đến câu thứ hai đã ra tay, đấu khí và ma pháp xuất ra, đổ ập xuống chỗ ma đạo sư.
Đỗ Khắc cũng lơ lửng trên không, rõ ràng hắn cũng là một gã ma đạo sư, ma pháp trượng hoa lệ mang theo chú ngữ ma pháp phong hệ được hoàn thành, trên trăm đạo phong nhận tạo thành cơn lốc xoáy cuốn về phía ma pháp sư áo đen, do phong nhận tạo thành lốc xoáy uy lực vô cùng khủng bố, khi đi qua tạo thành đất đá bay mù trời, mấy cây nhỏ bên đường rơi vào trong lốc xoáy, lập tức tan thành mảnh vụn.
- Đáng chết, sao lại có ma đạo sư, Cách La Phật lại không nói cho chúng ta biết! - Ma đạo sư áo đen kinh hãi hét lên the thé, bản thân hắn thi triển ra một bức tường đất ngăn cản trước mặt, rồi nhanh chóng thối lui.
Tên kiếm sĩ đến cùng Cách La Phật và một tên cung tiễn thủ của Tàn Ảnh, do bất ngờ không kịp đề phòng, toàn bộ bị lốc xoáy cuồng bạo kéo vào trong, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết thê lương, máu thịt hai người bay tứ tung, sau đó bị bao trùm trong màn sương máu, trong chốc lát đã không còn sự sống.
- Đuổi theo! - Đỗ Khắc hừ lạnh một tiếng, dẫn Ai Lí Khắc và mấy người khác chạy ra từ tòa viện đổ nát, truy kích theo hướng đám Tàn Ảnh đã bắt đầu chạy ở xa xa, ma pháp liên tục va chạm, không ngừng truyền đến tiếng nổ vang “bùm bùm”.
-Ối, những người này có lai lịch thế nào, thực lực không ngờ có thể lợi hại như vậy! - Sau khi bọn họ rời đi, Khảm Đế Ti mới lộ vẻ kinh ngạc, thì thầm.
- Tòa viện này vừa trở thành đống đổ nát, trong đó không có người nào rồi, chúng ta không cần ở lại chỗ này nữa. - Phỉ Bích nhanh chóng nhảy ra, rời xa thùng đá để đựng rác kia.
Sau khi Khảm Đế Ti và Hàn Thạc từ trong đi ra, Hàn Thạc cười nhẹ nói:
-Lúc này, quân thủ thành hẳn là đã thay phiên xong, không biết hai nhóm này có thể kinh động quân thủ thành hay không?
- Ngươi quả nhiên âm hiểm, tiếp theo chúng ta cần phải làm gì? - Đến lúc này, Khảm Đế Ti bất tri bất giác coi Hàn Thạc trở thành người đáng tin cậy, thấy bây giờ nguy cơ đã giải trừ rồi, Hàn Thạc còn gây cho Tàn Ảnh và người của Cách La Phật một sự phiền toái lớn, không khỏi tiếp tục mở miệng hỏi Hàn Thạc.
- Phỉ Bích tiểu thư, ta nghĩ có lẽ ta có thể biết tình nhân của Cách La Phật ở chỗ nào? - Lúc này, Hàn Thạc bỗng nhiên cất tiếng.
Phỉ Bích hưng phấn nhìn chằm chằm Hàn Thạc, hỏi dồn dập :
- Ở đâu?
- Đi theo ta, xem chừng đêm nay chúng ta không có cách gì nghỉ ngơi rồi. - Hàn Thạc bất đắc dĩ nhún vai, phân biệt phương hướng, dẫn đường xuyên qua con đường rộng lớn này, đi tới một con đường mòn u ám chật hẹp.
Ngay từ đầu, Cách La Phật đã hiện thân. Sau khi Ai Lợi Tư cùng đám người Tàn Ảnh xông vào nhà Phỉ Bích, Cách La Phật vẫn ngồi trong một ngôi nhà ở xa chờ tin tức, một trong ba nguyên ma vẫn đang ở đó giám sát Cách La Phật. Cho đến khi nhà của Phỉ Bích sụp đổ, lúc này Cách La Phật mới một mình rời đi, cũng không trở về thương hội Bố Tư Đặc, trái lại lên một chiếc xe ngựa được chuẩn bị từ trước đó, nói với mã phu:
- Đi tới chỗ Tạp La, cẩn thận một chút!
Lần trước Hàn Thạc nghe Phỉ Bích nói qua, tình nhân của Cách La Phật gọi là Tạp La, nên lúc này mới thông báo cho Phỉ Bích và Khảm Đế Ti. Ba nguyên ma nếu rời khỏi Hàn Thạc quá xa thì sẽ rất khó khống chế, khi Cách La Phật rời đi, bên này Đỗ Khắc cùng người của Tàn Ảnh vừa mới va chạm. Trên đường đi theo xe ngựa của Cách La Phật, khống chế của Hàn Thạc đối với nguyên ma càng ngày càng khó, sau khi Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti đáp ứng, bọn họ lập tức dùng toàn lực tiếp cận Cách La Phật.
Vào lúc sắc trời đã tờ mờ sáng, Hàn Thạc dẫn theo Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti, xuất hiện tại khu phố ở thành tây. So với thành nam và thành bắc, nơi này có vẻ vừa bẩn vừa loạn, khắp nơi trên mặt đường đều là rác rưởi, trong thời tiết rét lạnh một ít tên khất cái mặc quần áo phong phanh, cuộn cơ thể lại thành khúc nằm ở chung quanh đống rác, dường như muốn nhờ đống rác thu được một chút ấm áp.
- Không ngờ với thân phận của Cách La Phật lại đến khu vực của mấy tên bình dân này, hắn còn có thể đem tình nhân dấu ở chỗ này, cũng khó trách chúng ta tìm không thấy, Cách La Phật quả nhiên không phải người dễ đối phó! - Phỉ Bích nhíu mày nhìn nhìn chung quanh, nói khẽ với Hàn Thạc
- Tốt lắm, hẳn là nơi này rồi, đi theo ta nào, ta nghĩ lúc này Cách La Phật trốn không thoát rồi! - Hàn Thạc thông qua nguyên ma, đã thấy Cách La Phật vào một ngôi nhà dơ bẩn cũ nát, sau khi nói với Phỉ Bích và Khảm Đế Ti, lập tức đi vòng qua đống rác trước mặt, chui vào một ngõ nhỏ đầy ruồi bọ bay lượn.
Mặc dù đối với nơi này vô vùng chán ghét, nhưng Phỉ Bích và Khảm Đế Ti vẫn kiên trì, cùng chui vào với Hàn Thạc, hai người không ngừng phẩy tay, muốn đuổi đám ruồi bọ chung quanh đi.
/1026
|