Phương Thất lưng xoay lại giường, chính lúc đang mỉm cười lấy Ly Hồn Đoạt Mệnh châm trong tay Chu mập, một kiếm bất thình lình ở sau lưng tựa hồ không hề phát hiện ra.
Nhát kiếm này thực quá nhanh, mặc dù không một tiếng động, nhưng lại nhẹ như gió thổi tới, chớp mắt đã đến bên hông Phương Thất.
Gió nhẹ luôn không một tiếng đông, nhưng đợi khi người ta cảm giác được nó thì gió đã thổi lên người.
Y chọn vốn là thời cơ tốt nhất, lúc này sức chú ý của Phương Thất hoàn toàn nằm trên ám khí trong tay Chu mập ở đối diện.
Ngay trong sát na mũi kiếm đâm vào cơ thể Phương Thất, thì sau lưng Phương Thất cứ như mọc mắt, thình lình lách người, người đã lướt tới của sổ cách ngoài ba xích, mỉm cười nhìn nhát kiếm từ sau lưng đâm tới.
Nhát kiếm này thực sự quá nhanh quá mạnh, mặc dù không một tiếng động, nhưng đã dùng toàn lực, vốn cho rằng nắm chắc chín phần mười, căn bản không ngờ rằng Phương Thất có thể trong sát na tránh đi, không thu thế kịp, một tiếng ‘cách’ khẽ vang lên, trường kiếm đã đâm vào trong chiếc bàn gỗ lim.
Người đó giật mình, thân kiếm rung lên, mượn lực lướt ra ngoài ba xích, chiếc bàn gỗ lim rắn chắc đã toác thành vô sỏ mảnh vụn, Chu mập gục trên bàn phịch một tiếng ngã xuống đất.
Sau đó y nhìn Phương Thất đứng ở bên cửa sổ, đang mỉm cười nhìn y, trong tay không ngờ còn nâng một chén rượu.
Người này ngẩn ra, sắc mặt tức thì có chút đỏ lên, cắn răng nhìn Phương Thất, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Phương Thất lười biếng dựa vào cửa sổ, cười nói: “Thái Nhạc thần kiếm đúng là rất khá, không ngờ chém bàn cũng lợi hại như thế! Bất quá Đạm Thai huynh chém bàn như vậy, làm cho lão bằng hữu nằm trên mặt đất, sợ rằng có chút không ổn lắm phải không?”
Đạm Thai Thiên Khánh mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn răng lạnh lùng nói: “Ngươi nói quá nhiều rồi!”
Phương Thất mỉm cười nói: “Phương mỗ cũng cảm thấy mình nói hơi nhiều, nhưng nghĩ một lúc, vẫn thừa lúc có thể nói nhiều thêm mấy câu, nếu không vạn nhất có một ngày bị tên tiểu nhân nào đó đâm một kiếm từ sau lưng giết mất, lúc đó muốn nói cũng chẳng có cách nào nói rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, mặc kệ thủ đoạn gì, chỉ cần giết được người là ổn!” Y cười lạnh nói: “Dù sao ngươi sớm muộn cũng phải chết.”
Con người rồi cũng phải chết, bất kể là chết oan khuất, hay là bệnh chết hoặc là treo cổ mà chết, trên đời này cách chết vô số, nhưng bất kể loại phương pháp nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau.
Trong lòng của một số người, chỉ cần làm thành một số việc, thì bất kể dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì đều là phương pháp tốt.
Phương Thất không khỏi thở dài, mỉm cười nói: “Chỉ tiếc là hiện giờ ta vẫn còn sống.”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất hồi lâu, lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta ở đằng sau?”
Phương Thất mỉm cười đáp: “Không biết!”
Đạm Thai Thiên Khánh ngẩn ra, nói: “Vậy làm sao ngươi có thể tránh được mũi kiếm… đó?”
Y vốn muốn nói ‘mũi kiếm của ta’, chỉ có điều lời tới bên miệng thì bản thân y cũng cảm thấy có chút không tiện nói ra.
Dù sao y đường đường là trang chủ của Thái Nhạc sơn trang một trong võ lâm tứ đại thế gia, là Đạm Thai Thiên Khánh được tôn xưng Thái Nhạc Thần Kiếm, trên giang hồ có thân phận và địa vị cực cao.
Cho nên đôi khi người có thân phận địa vị muốn làm chút chuyện vô sỉ cũng không phải dễ dàng, ít nhất là phải mặt dày một chút.
Phương Thất mỉm cười uống rượu, nói : “Ta mặc dù không biết ngươi ở đằng sau, nhưng ta biết trong phòng khẳng định là có người.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Xem ra ngươi cũng chẳng quang minh chính đại gì, không ngờ cũng biết nấp trên nóc nhà nghe trộm.”
Phương Thất mỉm cười: “Ta làm việc cũng là chẳng còn cách nào, đối phó với một số người thì phải dùng phương pháp của chúng, bất quá ít nhất ta không có thói quen giết người ở đằng sau lưng.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh nói: “Thực sự là không có? Vừa rồi chẳng phải ngươi đánh lén Chu Tiếu Thiên sao?” Có thể phản bác lại người khác, kiếm lại một chút thể diện cho mình, Đạm Thai Thiên Khánh đương nhiên không thể bỏ qua.
Phương Thất thở dài nói: “Bất kể là ai đối diện với Ly Hồn Đoạt Mệnh châm, hơn nữa lại ở khoảng cách gần như thế, nếu như không muốn chết đều phải nghĩ chút biện pháp, đổi lại là ngươi thì sẽ làm thế nào?”
Đạm Thai Thiên Khánh ngẩn ra, đột nhiên nói: “Làm sao ngươi biết ta sẽ xuất thủ vào lúc đó?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Bởi vì ta vốn muốn dụ ngươi ra!”
Đạm Thai Thiên Khánh nhíu mày nói: “Ồ?”
Phương Thất nói: “Mặc dù ta vừa vào phòng, chỉ nhìn thấy trên bàn có một bộ bát đũa, nhưng từ khi ta ho ở trong vườn, sau đó tới gõ cửa, thì cũng đủ thời gian để giấu một bộ bát đũa đi rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh gật đầu nói: “Đúng là đủ rồi.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Nhưng khi ta ngồi xuống, thì đã cảm giác được chiếc ghế vẫn nóng, ta liền khẳng định cái ghế đó nhất định có người mới ngồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Làm sao ngươi biết cái ghế đó không phải do Chu Tiếu Thiên mới ngồi?”
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: “Đây là một vấn đề chỉ kẻ ngốc mới hỏi.”
Đạm Thai Thiên Khánh ngạc nhiên nói: “Hả?”
Phương Thất cười khổ nói: “Chu mập nếu như ngồi ở bên này, y sẽ không thể đặt bát đũa ở phía đối diện chứ?”
Đạm Thai Thiên Khánh cười khổ, nói: “Đích xác là như thế, người có thể giấu đi rất nhanh, nhưng ghế lại không thể lập tức lạnh đi.”
Phương Thất gật đầu nói: “Không sai một chút nào, khi đó ta đã phán đoán ra thân phận Chu Tiếu Thiên nhất định không tầm thường, mặc dù trong phòng y cũng có khả năng có đường ngầm, nhưng vừa rồi người mới ngồi cùng y cho dù tiến vào đường ngầm, nhưng nhất định sẽ không đi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Vì sao?”
Phương Thất đáp: “Bởi y muốn nghe xem ta và Chu Tiếu Thiên nói những gì, đại khái y cũng dự liệu được ta đã hoài nghi Chu Tiếu Thiên, hơn nữa quan trọng hơn là, Ly Hồn Đoạn Mệnh châm của Kim Hoa Bà Bà còn ở trong tay Chu Tiếu Thiên, y đương nhiên không hi vọng cuối cùng ta đem món ám khí này đi.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Quả nhiên ngươi rất thông minh.”
Phương Thất than: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ ra tay lúc ta giết Chu Tiếu Thiên, lúc đó dù ta có phòng bị, nhưng ít nhất cơ hội của ngươi cũng nhiều hơn một chút, đáng tiếc ngươi lại bỏ qua một thời cơ tốt.”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất cười, nhưng không nói gì.
Phương Thất nhìn Đạm Thai Thiên Khánh rồi hít một hơi khí lạnh, đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi.”
Đạm Thai Thiên Khanh gật đầu nói: “Ngươi đúng là không ngốc.”
Phương Thất nói: “Ngươi mượn tay của ta giết Chu Tiếu Thiên, bởi vị Chu Tiếu Thiên đã bị lộ, hơn nữa tác dụng của y không lớn, y chết rồi, tài sản của y tự nhiên sẽ thuộc hết về các ngươi, có phải không?”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười: “Còn có điều quan trọng hơn nữa, Chu Tiếu Thiên bị ngươi giết, nhi tử của Kim Bát Gia cũng là do ngươi thiến, ngươi đã kết mối huyết hải thâm thù với Kim Bát Gia cự phú thiên hạ rồi, Kim Bát Gia nhất định sẽ dốc hết tài sản để báo thù, ngươi có tin hay không?”
Phương Thất thở dài, gật đầu nói: “Ta tin, y muốn báo thù, đương nhiên chỉ có thể thể tìm các ngươi, nhìn khắp giang hồ, không còn tổ chức nào có sức mạnh cường đại hơn các ngươi nữa, chỉ cần y tới tìm các ngươi, tiền tài châu báu của y sẽ cuồn cuộn không dứt chảy vào trong túi của các ngươi.”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Ngươi đúng là nhân tài!”
Phương Thất mỉm cười nói: “Cho nên ngươi mới ra tay vào lúc cuối cùng khi ta lấy Ly Hồn Đoạt Mệnh châm?”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Ngươi chẳng phải cũng tính được ta sẽ ra tay vào lúc đó ư?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Ta đúng là tính đúng ngươi nhất định sẽ ra tay, bời vì Ly Hồn Đoạt Mệnh châm có tác dụng rất lớn với các ngươi, tuyệt không thể rơi vào trong tay ta lần nữa.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Cho nên ngươi mới ngồi vững vàng, cố ý nói muốn mang Ly Hổn Đoạt Mệnh châm đi, ép ta ra tay?”
Phương Thất mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không ngốc!”
Đạm Thai Thiên Khánh thở dài nói: “Đáng tiếc cho dù ta biết ngươi ép ta ra tay ta vẫn không thể không ra tay.”
Phương Thất thở dài, nhíu mày hỏi: “Ta thật không hiểu, ngươi có cuộc sống không thể tốt hơn, vì sao phải mạo hiểm làm cái việc có thể bị tru diệt cửu tộc này?”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất, thở dài lắc đầu: “Chim yến an phận dưới mái hiên, nào biết trí lớn của chim hồng?”
Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: “Ta chỉ tiếc cho thanh danh cả đời của lão tiền bối Đạm Thai Quan Tùng, sẽ phải hủy trong tay ngươi! Ta khuyên ngươi nên sớm quay đầu trở lại, yên ổn làm trang chủ của ngươi, nếu không sợ rằng võ lâm thế gia từ nay thiếu mất một nhà rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Không phải thiếu một nhà, mà toàn bộ thuộc về sự lãnh đạo của Thái Nhạc sơn trang ta, võ lâm thiên hạ cũng phải lấy Thái Nhạc sơn trang làm đầu.”
Phương Thất nhíu mày nói: “Đây chính là lời Sở Anh Bố hứa với ngươi?”
Đạm Thai Thiên Khánh đột nhiên ngậm miệng lại.
Phương Thất hỏi: “Ngươi nói với ta nhiều như vậy, chẳng lẽ ta đã chết chắc rồi?”
Đạm Thai Thiên Khánh cười nói: “Ngươi cũng có thể không chết.” Y nhìn Phương Thất, lời sau không cần phải nói thêm nữa.
Phương Thất chắc chắn là cao thủ, loại người như vậy nếu có thể quy hàng bọn chúng, để lợi dụng thêm, há chẳng phải càng tốt hơn giết đi.
Phương Thất không ngốc, y đã nhìn ra ý tứ này trong mắt của Đạm Thai Thiên Khánh.
Phương Thất mỉm cười nói: “Ngươi thấy có khả năng đó sao?”
Đạm Thai Thiên Khánh đột nhiên cười lạnh: “Vậy ngươi chết chắc rồi.”
Phương Thất cười: “Ngươi thấy bằng vào kiếm pháp của ngươi có thể thắng được ta sao?”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Có lẽ có thể, cũng có lẽ không thể.” Y nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: “Nhưng nếu như thêm vào một người, thì tình hình sẽ khác.”
Phương Thất nhíu mày nói: “Thêm vào một người, ai?”
“Ta!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người lạnh lùng bước vào, trong tay cầm một thanh trường kiếm, mặt không chút cảm tình nhìn Phương Thất, ánh mắt lạnh lùng hơn cả lưỡi đao, chính là Sở Anh Bố.
Phương Thất đột nhiên bật cười, nếu như chỉ có Thái Nhạc Thần Kiếm Đạm Thai Thiên Khánh, y mặc dù không nắm chắc, nhưng ít nhất còn chút khả năng thắng, nhưng thêm vào Sở Anh Bố, thì một chút phần thắng y cũng không có.
Sở Anh Bố lạnh lùng nhìn Phương Thất chằm chằm, chậm rãi đi tới bên Đạm Thai Thiên Khánh, Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Hiện giờ ngươi còn nắm chắc không?”
Phương Thất thở dài, gật đầu nói: “Xem ra lần này ta chết chắc rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Lần này ngươi lại nói đúng rồi.”
Phương Thất thở dài: “Có thể để ta uống hết chỗ rượu còn lại trong chiếc chén này không?” Không đợi trả lời, y đã uống xong rượu trong chén, than: “Nếu ta đã chết chắc rồi, ngươi có thể nói cho ta biết, là ai giết đại ca ta không?”
Sở Anh Bố nhìn Đạm Thai Thiên Khánh, Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Ta chỉ có thể nói với ngươi, không phải là hai người chúng ta.”
Phương Thất nhíu mày: “Thật sao?”
Đạm Thai Thiên Khánh gật đầu: “Thật.”
Phương Thất chầm chậm gật đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đạm Thai Thiên Khánh lại buông một tiếng thở dài, ngân quang lóe lên, chiếc chén bạc đột nhiên đã rời tay, nhanh như chớp đánh vào mi tâm Đạm Thai Thiên Khánh, thoáng một cái đã tới trước mặt Đạm Thai Thiên Khánh, kiếm quang đột nhiên loáng lên, chiếc chén bạc đã bị chém làm đôi! Khẽ rơi xuống đất.
Cao thủ dùng kiếm nhanh và chuẩn như thế trên đời này, nhiều nhất không quá năm người! Đạm Thai Thiên Khánh chắc chắn chính là một trong số đó.
Sát na chiếc chén bạc bị chém rơi, một ánh đao loáng lên, Phương Thất đã ra tay, trường đao chớp lên hàn quang dưới ánh đèn lờ mờ, bổ xuống đỉnh đầu Đạm Thai Thiên Khánh.
Đạm Thai Thiên Khánh vừa chém rụng chén bạc, đao quang đã tới đỉnh đầu, y liền nâng kiếm lên đỡ, trường đao của Phương Thất sắp chém lên đầu y thì Sở Anh Bố ở bên đã rút kiếm khỏi vỏ, một kiếm như linh xà đâm vào hông Phương Thất. Chiêu đao của Phương Thất đột nhiên thay đổi phương hướng, đao chém lên trường kiếm của Sở Anh Bố, trường kiếm của Sở Anh Bố thấy sắp đâm vào sườn Phương Thất thì vừa vặn bị đao đánh văng, chẳng đợi Phương Thất lấy hơi, Đạm Thai Thiên Khánh đã nâng trường kiếm xoay một vòng, quét về phía cổ Phương Thất. Phương Thất chọc đao lên trên như ánh chớp, trường kiếm đã sắp cắt tới động mạch trên cổ Phương Thất đột nhiên bị đao chấn văng, cánh tay của Đạm Thai Thiên Khánh tê đi, trường kiếm thiếu chút nữa rời tay.
Đao của Phương Thất nhanh như ánh chớp không hề dừng lại, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân như sấm nổ chớp giật phạt ngang ngực Đạm Thai Thiên Khánh, bụng Sở Anh Bố. Chiêu này vừa công vừa thủ, nhanh như điện, thế không thể kháng cự, chính là toàn bộ tinh túy của đao pháp!
Đạm Thai Thiên Khanh giống như đã tính được vậy, đột nhiên đã vọt lên không, vừa khéo tránh được đao của Phương Thất, rồi như phi ưng từ trên đỉnh đầu Phương Thất lướt qua, đao của Phương Thất tới bên hông của Sở Anh Bố thì Sở Anh Bố cũng đột nhiên bốc lên không, lướt tới chỗ Đạm Thai Thiên Khánh. Hai người đồng thời lao qua đỉnh đầu của Phương Thất, trên không trung Đạm Thai Thiên Khánh đâm đột nhiên đâm một kiếm vào ngực Sở Anh Bố, Sở Anh Bố sững sờ, còn chưa hiểu ra thì trường kiếm đã đâm vào ngực y!
Kiếm này của Đạm Thai Thiên Khánh vừa đâm vào ngực Sở Anh Bố, người còn chưa rơi xuống đất, một cước đã đạp lệch mũi kiếm của Sở Anh Bố đi. Sở Anh Bố mắt trợn trừng, lùi lại xô vào Phương Thất, Phương Thất vừa mới xoay người lại không tự chủ được chém một đao, đâm vào sau lưng Sở Anh Bố, mũi đao đã xuyên qua ngực.
Phương Thất sững sờ, Đạm Thai Thiên Khanh đã phá cửa sổ phóng đi như ánh chớp.
Phương Thất cắn răng, rút đao ra, phóng qua cửa sổ bị phá vỡ đuổi theo Đạm Thai Thiên Khánh.
Bóng đêm mênh mông, đất trời vừa đen tối lại tĩnh mịch, Phương Thất lướt trên nóc nhà, chỉ thấy xa xa phía trước có một bóng đen mơ hồ lướt đi về phía nam như một con chim lớn, Phương Thất đề khí tung mình lướt đi, đuổi theo như ánh chớp.
Bóng đen trước mặt thoắt ẩn thoắt hiện, lướt qua từng căn nhà trong bóng đêm, đột nhiên chuyển sang hướng tây, Phương Thất đuổi sát không buông, phía trước đã là một khu nhà dân thấp tè rách nát, bóng đen tới nơi đó đột nhiên hạ xuống trong ngõ, thoáng chốc đã biến mất tung tích.
Khu nhà dân rách nát cao thấp rối loạn, ngõ tắt đan xen, trong đêm khuya không trăng không đèn này, vừa đen tối lại tĩnh mịch, Phương Thất đứng trên nóc nhà, nghiêng tai lắng nghe chốc lát, trong ngõ không có chút tiếng động nào. Hồi lâu Phương Thất mới thở dài một hơi, y biết lần này mình lại không đuổi được rồi.
Buổi tối mùa thu ở đại mạc lạnh lẽo vô cùng. Phương Thất đứng ngây ra đó hồi lâu, vội vàng quay người lại chạy về Tân Hồng lâu, trong lòng của y đột nhiên rối bời.
Trong phòng ánh đèn còn sáng, Chu mập vẫn gục tên mặt đất, trên mặt đất vết máu vẫn còn, nhưng thi thể của Sở Anh Bố đã không thấy nữa.
Nhát kiếm này thực quá nhanh, mặc dù không một tiếng động, nhưng lại nhẹ như gió thổi tới, chớp mắt đã đến bên hông Phương Thất.
Gió nhẹ luôn không một tiếng đông, nhưng đợi khi người ta cảm giác được nó thì gió đã thổi lên người.
Y chọn vốn là thời cơ tốt nhất, lúc này sức chú ý của Phương Thất hoàn toàn nằm trên ám khí trong tay Chu mập ở đối diện.
Ngay trong sát na mũi kiếm đâm vào cơ thể Phương Thất, thì sau lưng Phương Thất cứ như mọc mắt, thình lình lách người, người đã lướt tới của sổ cách ngoài ba xích, mỉm cười nhìn nhát kiếm từ sau lưng đâm tới.
Nhát kiếm này thực sự quá nhanh quá mạnh, mặc dù không một tiếng động, nhưng đã dùng toàn lực, vốn cho rằng nắm chắc chín phần mười, căn bản không ngờ rằng Phương Thất có thể trong sát na tránh đi, không thu thế kịp, một tiếng ‘cách’ khẽ vang lên, trường kiếm đã đâm vào trong chiếc bàn gỗ lim.
Người đó giật mình, thân kiếm rung lên, mượn lực lướt ra ngoài ba xích, chiếc bàn gỗ lim rắn chắc đã toác thành vô sỏ mảnh vụn, Chu mập gục trên bàn phịch một tiếng ngã xuống đất.
Sau đó y nhìn Phương Thất đứng ở bên cửa sổ, đang mỉm cười nhìn y, trong tay không ngờ còn nâng một chén rượu.
Người này ngẩn ra, sắc mặt tức thì có chút đỏ lên, cắn răng nhìn Phương Thất, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Phương Thất lười biếng dựa vào cửa sổ, cười nói: “Thái Nhạc thần kiếm đúng là rất khá, không ngờ chém bàn cũng lợi hại như thế! Bất quá Đạm Thai huynh chém bàn như vậy, làm cho lão bằng hữu nằm trên mặt đất, sợ rằng có chút không ổn lắm phải không?”
Đạm Thai Thiên Khánh mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn răng lạnh lùng nói: “Ngươi nói quá nhiều rồi!”
Phương Thất mỉm cười nói: “Phương mỗ cũng cảm thấy mình nói hơi nhiều, nhưng nghĩ một lúc, vẫn thừa lúc có thể nói nhiều thêm mấy câu, nếu không vạn nhất có một ngày bị tên tiểu nhân nào đó đâm một kiếm từ sau lưng giết mất, lúc đó muốn nói cũng chẳng có cách nào nói rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, mặc kệ thủ đoạn gì, chỉ cần giết được người là ổn!” Y cười lạnh nói: “Dù sao ngươi sớm muộn cũng phải chết.”
Con người rồi cũng phải chết, bất kể là chết oan khuất, hay là bệnh chết hoặc là treo cổ mà chết, trên đời này cách chết vô số, nhưng bất kể loại phương pháp nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau.
Trong lòng của một số người, chỉ cần làm thành một số việc, thì bất kể dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì đều là phương pháp tốt.
Phương Thất không khỏi thở dài, mỉm cười nói: “Chỉ tiếc là hiện giờ ta vẫn còn sống.”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất hồi lâu, lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta ở đằng sau?”
Phương Thất mỉm cười đáp: “Không biết!”
Đạm Thai Thiên Khánh ngẩn ra, nói: “Vậy làm sao ngươi có thể tránh được mũi kiếm… đó?”
Y vốn muốn nói ‘mũi kiếm của ta’, chỉ có điều lời tới bên miệng thì bản thân y cũng cảm thấy có chút không tiện nói ra.
Dù sao y đường đường là trang chủ của Thái Nhạc sơn trang một trong võ lâm tứ đại thế gia, là Đạm Thai Thiên Khánh được tôn xưng Thái Nhạc Thần Kiếm, trên giang hồ có thân phận và địa vị cực cao.
Cho nên đôi khi người có thân phận địa vị muốn làm chút chuyện vô sỉ cũng không phải dễ dàng, ít nhất là phải mặt dày một chút.
Phương Thất mỉm cười uống rượu, nói : “Ta mặc dù không biết ngươi ở đằng sau, nhưng ta biết trong phòng khẳng định là có người.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Xem ra ngươi cũng chẳng quang minh chính đại gì, không ngờ cũng biết nấp trên nóc nhà nghe trộm.”
Phương Thất mỉm cười: “Ta làm việc cũng là chẳng còn cách nào, đối phó với một số người thì phải dùng phương pháp của chúng, bất quá ít nhất ta không có thói quen giết người ở đằng sau lưng.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh nói: “Thực sự là không có? Vừa rồi chẳng phải ngươi đánh lén Chu Tiếu Thiên sao?” Có thể phản bác lại người khác, kiếm lại một chút thể diện cho mình, Đạm Thai Thiên Khánh đương nhiên không thể bỏ qua.
Phương Thất thở dài nói: “Bất kể là ai đối diện với Ly Hồn Đoạt Mệnh châm, hơn nữa lại ở khoảng cách gần như thế, nếu như không muốn chết đều phải nghĩ chút biện pháp, đổi lại là ngươi thì sẽ làm thế nào?”
Đạm Thai Thiên Khánh ngẩn ra, đột nhiên nói: “Làm sao ngươi biết ta sẽ xuất thủ vào lúc đó?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Bởi vì ta vốn muốn dụ ngươi ra!”
Đạm Thai Thiên Khánh nhíu mày nói: “Ồ?”
Phương Thất nói: “Mặc dù ta vừa vào phòng, chỉ nhìn thấy trên bàn có một bộ bát đũa, nhưng từ khi ta ho ở trong vườn, sau đó tới gõ cửa, thì cũng đủ thời gian để giấu một bộ bát đũa đi rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh gật đầu nói: “Đúng là đủ rồi.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Nhưng khi ta ngồi xuống, thì đã cảm giác được chiếc ghế vẫn nóng, ta liền khẳng định cái ghế đó nhất định có người mới ngồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Làm sao ngươi biết cái ghế đó không phải do Chu Tiếu Thiên mới ngồi?”
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: “Đây là một vấn đề chỉ kẻ ngốc mới hỏi.”
Đạm Thai Thiên Khánh ngạc nhiên nói: “Hả?”
Phương Thất cười khổ nói: “Chu mập nếu như ngồi ở bên này, y sẽ không thể đặt bát đũa ở phía đối diện chứ?”
Đạm Thai Thiên Khánh cười khổ, nói: “Đích xác là như thế, người có thể giấu đi rất nhanh, nhưng ghế lại không thể lập tức lạnh đi.”
Phương Thất gật đầu nói: “Không sai một chút nào, khi đó ta đã phán đoán ra thân phận Chu Tiếu Thiên nhất định không tầm thường, mặc dù trong phòng y cũng có khả năng có đường ngầm, nhưng vừa rồi người mới ngồi cùng y cho dù tiến vào đường ngầm, nhưng nhất định sẽ không đi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Vì sao?”
Phương Thất đáp: “Bởi y muốn nghe xem ta và Chu Tiếu Thiên nói những gì, đại khái y cũng dự liệu được ta đã hoài nghi Chu Tiếu Thiên, hơn nữa quan trọng hơn là, Ly Hồn Đoạn Mệnh châm của Kim Hoa Bà Bà còn ở trong tay Chu Tiếu Thiên, y đương nhiên không hi vọng cuối cùng ta đem món ám khí này đi.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Quả nhiên ngươi rất thông minh.”
Phương Thất than: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ ra tay lúc ta giết Chu Tiếu Thiên, lúc đó dù ta có phòng bị, nhưng ít nhất cơ hội của ngươi cũng nhiều hơn một chút, đáng tiếc ngươi lại bỏ qua một thời cơ tốt.”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất cười, nhưng không nói gì.
Phương Thất nhìn Đạm Thai Thiên Khánh rồi hít một hơi khí lạnh, đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi.”
Đạm Thai Thiên Khanh gật đầu nói: “Ngươi đúng là không ngốc.”
Phương Thất nói: “Ngươi mượn tay của ta giết Chu Tiếu Thiên, bởi vị Chu Tiếu Thiên đã bị lộ, hơn nữa tác dụng của y không lớn, y chết rồi, tài sản của y tự nhiên sẽ thuộc hết về các ngươi, có phải không?”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười: “Còn có điều quan trọng hơn nữa, Chu Tiếu Thiên bị ngươi giết, nhi tử của Kim Bát Gia cũng là do ngươi thiến, ngươi đã kết mối huyết hải thâm thù với Kim Bát Gia cự phú thiên hạ rồi, Kim Bát Gia nhất định sẽ dốc hết tài sản để báo thù, ngươi có tin hay không?”
Phương Thất thở dài, gật đầu nói: “Ta tin, y muốn báo thù, đương nhiên chỉ có thể thể tìm các ngươi, nhìn khắp giang hồ, không còn tổ chức nào có sức mạnh cường đại hơn các ngươi nữa, chỉ cần y tới tìm các ngươi, tiền tài châu báu của y sẽ cuồn cuộn không dứt chảy vào trong túi của các ngươi.”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Ngươi đúng là nhân tài!”
Phương Thất mỉm cười nói: “Cho nên ngươi mới ra tay vào lúc cuối cùng khi ta lấy Ly Hồn Đoạt Mệnh châm?”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Ngươi chẳng phải cũng tính được ta sẽ ra tay vào lúc đó ư?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Ta đúng là tính đúng ngươi nhất định sẽ ra tay, bời vì Ly Hồn Đoạt Mệnh châm có tác dụng rất lớn với các ngươi, tuyệt không thể rơi vào trong tay ta lần nữa.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Cho nên ngươi mới ngồi vững vàng, cố ý nói muốn mang Ly Hổn Đoạt Mệnh châm đi, ép ta ra tay?”
Phương Thất mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không ngốc!”
Đạm Thai Thiên Khánh thở dài nói: “Đáng tiếc cho dù ta biết ngươi ép ta ra tay ta vẫn không thể không ra tay.”
Phương Thất thở dài, nhíu mày hỏi: “Ta thật không hiểu, ngươi có cuộc sống không thể tốt hơn, vì sao phải mạo hiểm làm cái việc có thể bị tru diệt cửu tộc này?”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất, thở dài lắc đầu: “Chim yến an phận dưới mái hiên, nào biết trí lớn của chim hồng?”
Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: “Ta chỉ tiếc cho thanh danh cả đời của lão tiền bối Đạm Thai Quan Tùng, sẽ phải hủy trong tay ngươi! Ta khuyên ngươi nên sớm quay đầu trở lại, yên ổn làm trang chủ của ngươi, nếu không sợ rằng võ lâm thế gia từ nay thiếu mất một nhà rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Không phải thiếu một nhà, mà toàn bộ thuộc về sự lãnh đạo của Thái Nhạc sơn trang ta, võ lâm thiên hạ cũng phải lấy Thái Nhạc sơn trang làm đầu.”
Phương Thất nhíu mày nói: “Đây chính là lời Sở Anh Bố hứa với ngươi?”
Đạm Thai Thiên Khánh đột nhiên ngậm miệng lại.
Phương Thất hỏi: “Ngươi nói với ta nhiều như vậy, chẳng lẽ ta đã chết chắc rồi?”
Đạm Thai Thiên Khánh cười nói: “Ngươi cũng có thể không chết.” Y nhìn Phương Thất, lời sau không cần phải nói thêm nữa.
Phương Thất chắc chắn là cao thủ, loại người như vậy nếu có thể quy hàng bọn chúng, để lợi dụng thêm, há chẳng phải càng tốt hơn giết đi.
Phương Thất không ngốc, y đã nhìn ra ý tứ này trong mắt của Đạm Thai Thiên Khánh.
Phương Thất mỉm cười nói: “Ngươi thấy có khả năng đó sao?”
Đạm Thai Thiên Khánh đột nhiên cười lạnh: “Vậy ngươi chết chắc rồi.”
Phương Thất cười: “Ngươi thấy bằng vào kiếm pháp của ngươi có thể thắng được ta sao?”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Có lẽ có thể, cũng có lẽ không thể.” Y nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: “Nhưng nếu như thêm vào một người, thì tình hình sẽ khác.”
Phương Thất nhíu mày nói: “Thêm vào một người, ai?”
“Ta!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người lạnh lùng bước vào, trong tay cầm một thanh trường kiếm, mặt không chút cảm tình nhìn Phương Thất, ánh mắt lạnh lùng hơn cả lưỡi đao, chính là Sở Anh Bố.
Phương Thất đột nhiên bật cười, nếu như chỉ có Thái Nhạc Thần Kiếm Đạm Thai Thiên Khánh, y mặc dù không nắm chắc, nhưng ít nhất còn chút khả năng thắng, nhưng thêm vào Sở Anh Bố, thì một chút phần thắng y cũng không có.
Sở Anh Bố lạnh lùng nhìn Phương Thất chằm chằm, chậm rãi đi tới bên Đạm Thai Thiên Khánh, Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Hiện giờ ngươi còn nắm chắc không?”
Phương Thất thở dài, gật đầu nói: “Xem ra lần này ta chết chắc rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Lần này ngươi lại nói đúng rồi.”
Phương Thất thở dài: “Có thể để ta uống hết chỗ rượu còn lại trong chiếc chén này không?” Không đợi trả lời, y đã uống xong rượu trong chén, than: “Nếu ta đã chết chắc rồi, ngươi có thể nói cho ta biết, là ai giết đại ca ta không?”
Sở Anh Bố nhìn Đạm Thai Thiên Khánh, Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Ta chỉ có thể nói với ngươi, không phải là hai người chúng ta.”
Phương Thất nhíu mày: “Thật sao?”
Đạm Thai Thiên Khánh gật đầu: “Thật.”
Phương Thất chầm chậm gật đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đạm Thai Thiên Khánh lại buông một tiếng thở dài, ngân quang lóe lên, chiếc chén bạc đột nhiên đã rời tay, nhanh như chớp đánh vào mi tâm Đạm Thai Thiên Khánh, thoáng một cái đã tới trước mặt Đạm Thai Thiên Khánh, kiếm quang đột nhiên loáng lên, chiếc chén bạc đã bị chém làm đôi! Khẽ rơi xuống đất.
Cao thủ dùng kiếm nhanh và chuẩn như thế trên đời này, nhiều nhất không quá năm người! Đạm Thai Thiên Khánh chắc chắn chính là một trong số đó.
Sát na chiếc chén bạc bị chém rơi, một ánh đao loáng lên, Phương Thất đã ra tay, trường đao chớp lên hàn quang dưới ánh đèn lờ mờ, bổ xuống đỉnh đầu Đạm Thai Thiên Khánh.
Đạm Thai Thiên Khánh vừa chém rụng chén bạc, đao quang đã tới đỉnh đầu, y liền nâng kiếm lên đỡ, trường đao của Phương Thất sắp chém lên đầu y thì Sở Anh Bố ở bên đã rút kiếm khỏi vỏ, một kiếm như linh xà đâm vào hông Phương Thất. Chiêu đao của Phương Thất đột nhiên thay đổi phương hướng, đao chém lên trường kiếm của Sở Anh Bố, trường kiếm của Sở Anh Bố thấy sắp đâm vào sườn Phương Thất thì vừa vặn bị đao đánh văng, chẳng đợi Phương Thất lấy hơi, Đạm Thai Thiên Khánh đã nâng trường kiếm xoay một vòng, quét về phía cổ Phương Thất. Phương Thất chọc đao lên trên như ánh chớp, trường kiếm đã sắp cắt tới động mạch trên cổ Phương Thất đột nhiên bị đao chấn văng, cánh tay của Đạm Thai Thiên Khánh tê đi, trường kiếm thiếu chút nữa rời tay.
Đao của Phương Thất nhanh như ánh chớp không hề dừng lại, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân như sấm nổ chớp giật phạt ngang ngực Đạm Thai Thiên Khánh, bụng Sở Anh Bố. Chiêu này vừa công vừa thủ, nhanh như điện, thế không thể kháng cự, chính là toàn bộ tinh túy của đao pháp!
Đạm Thai Thiên Khanh giống như đã tính được vậy, đột nhiên đã vọt lên không, vừa khéo tránh được đao của Phương Thất, rồi như phi ưng từ trên đỉnh đầu Phương Thất lướt qua, đao của Phương Thất tới bên hông của Sở Anh Bố thì Sở Anh Bố cũng đột nhiên bốc lên không, lướt tới chỗ Đạm Thai Thiên Khánh. Hai người đồng thời lao qua đỉnh đầu của Phương Thất, trên không trung Đạm Thai Thiên Khánh đâm đột nhiên đâm một kiếm vào ngực Sở Anh Bố, Sở Anh Bố sững sờ, còn chưa hiểu ra thì trường kiếm đã đâm vào ngực y!
Kiếm này của Đạm Thai Thiên Khánh vừa đâm vào ngực Sở Anh Bố, người còn chưa rơi xuống đất, một cước đã đạp lệch mũi kiếm của Sở Anh Bố đi. Sở Anh Bố mắt trợn trừng, lùi lại xô vào Phương Thất, Phương Thất vừa mới xoay người lại không tự chủ được chém một đao, đâm vào sau lưng Sở Anh Bố, mũi đao đã xuyên qua ngực.
Phương Thất sững sờ, Đạm Thai Thiên Khanh đã phá cửa sổ phóng đi như ánh chớp.
Phương Thất cắn răng, rút đao ra, phóng qua cửa sổ bị phá vỡ đuổi theo Đạm Thai Thiên Khánh.
Bóng đêm mênh mông, đất trời vừa đen tối lại tĩnh mịch, Phương Thất lướt trên nóc nhà, chỉ thấy xa xa phía trước có một bóng đen mơ hồ lướt đi về phía nam như một con chim lớn, Phương Thất đề khí tung mình lướt đi, đuổi theo như ánh chớp.
Bóng đen trước mặt thoắt ẩn thoắt hiện, lướt qua từng căn nhà trong bóng đêm, đột nhiên chuyển sang hướng tây, Phương Thất đuổi sát không buông, phía trước đã là một khu nhà dân thấp tè rách nát, bóng đen tới nơi đó đột nhiên hạ xuống trong ngõ, thoáng chốc đã biến mất tung tích.
Khu nhà dân rách nát cao thấp rối loạn, ngõ tắt đan xen, trong đêm khuya không trăng không đèn này, vừa đen tối lại tĩnh mịch, Phương Thất đứng trên nóc nhà, nghiêng tai lắng nghe chốc lát, trong ngõ không có chút tiếng động nào. Hồi lâu Phương Thất mới thở dài một hơi, y biết lần này mình lại không đuổi được rồi.
Buổi tối mùa thu ở đại mạc lạnh lẽo vô cùng. Phương Thất đứng ngây ra đó hồi lâu, vội vàng quay người lại chạy về Tân Hồng lâu, trong lòng của y đột nhiên rối bời.
Trong phòng ánh đèn còn sáng, Chu mập vẫn gục tên mặt đất, trên mặt đất vết máu vẫn còn, nhưng thi thể của Sở Anh Bố đã không thấy nữa.
/134
|