Trời đã gần trưa.
Ánh mặt trời rực rỡ, gió thu thổi hiu hiu, đây là một buồi trưa bình thường ấm áp mà dễ chịu.
Vào thời khắc ấm áp như vậy, ánh mặt trời ấm nóng chiếu rọi mặt đất, giữa đất trời lại tràn ngập không khí chém giết.
Trong vườn im lặng, im tới mức mỗi một người gần như đều có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Hiên Viên Hoằng và Bắc Hải Thần Quân đứng đối diện với nhau, khoảng cách hai người không tới một trượng.
Bắc Hải Thần quân lạnh lùng nhìn nhìn Hiên Viên Hoằng, ánh mắt lộ ra vẻ sắc lạnh hơn đao kiếm, sát khí dào dạt nồng nồng đã trải khắp cả vườn, Triệu Mãnh đứng ngoài cửa vòm đã không ngừng run rẩy, một cơn ớn lạnh thấu xương bao vây lấy y.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nhìn Bắc Hải Thần Quân, cứ tùy tiện như vậy đứng nơi đó, ánh mắt ông lại ấm áp như gió xuân, nhẹ nhàng như nước thu, như ánh mặt trời hóa giải băng lạnh, như lò than mùa đông sưởi ấp toàn thân.
Hai người cứ đứng yên, không ai nói gì, cũng không ai cử động.
Thời khắc này, dường như cả thời gian cũng đóng băng.
Nhưng thời gian tuyệt đối sẽ không dừng lại, với bất kỳ một ai cũng không hề ngoại lệ.
Trừ khi là một loại người --- người chết.
Một người nếu như chết rồi, thì thời gian đối với người đó đúng là đã dừng lại, hơn nữa là dừng lại vĩnh viễn.
Hiên Viên Hoằng và Bắc Hải Thần Quân đều còn sống, chẳng những còn sống, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, chỉ có điều giữa bọn họ sắp bắt đầu một trường quyết chiến, quyết chiến sống chết.
Bọn họ đều là cao thủ không phải nghi ngờ, là cao thủ trong cao thủ! Hơn nữa mỗi người đều là cao thủ độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Hai cao thủ tuyệt thế quyết chiến với nhau, ắt sẽ có một người phải ngã xuống.
Nhưng loại quyết chiến này vì sao? Rốt cuộc có đáng hay không? Hai người bọn họ giờ phút này đang nghĩ gì? Hoặc là chẳng nghĩ gì cả?
Những vấn đề này, hiện giờ đã không ai nghĩ tới nữa, cũng không có thời gian nghĩ tới, bởi vì quyết chiến đã bắt đầu.
Đã bắt đầu khi người khác còn chưa nhìn thấy.
Ánh mắt của Bắc Hải Thần Quân càng lúc càng lạnh, càng lúc càng sắc, sát khí càng lúc càng dữ dội, Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh ở bên ngoài cửa đã cảm thấy có chút không chống đỡ nổi nữa.
Ánh mắt của Hiên Viên Hoằng thì lại càng lúc càng ấm áp, nụ cười càng lúc càng ôn hòa, nhưng Nam Cung Khiếu Không, Du Mộng Điệp và Phương Thất lại cảm thấy tim mình khẩn trương tới mức như sắp vọt ra.
Đột nhiên một tiếng kêu khẽ vang lên, thân ảnh hai người Bắc Hải Thần Quân và Hiên Viên Hoằng đồng thời loáng lên, thân hình nhanh tới mức nhìn không rõ nữa, đợi khi người khác nhìn thấy, hai bóng người đã quấn lấy nhau, rồi đột nhiên ‘bùng’ một tiếng lại tách ra, trận chiến này đã kết thúc.
Mọi người đều trợn mắt há mồm, không ai nhìn rõ trong chớp mắt vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có người ánh mắt đặc biệt sắc bén mới có thể nhìn thấy, chính trong sát na hai bóng người giao nhau, Bắc Hải Thần Quân vỗ một chưởng lên ngực trái của Hiên Viên Hôằng, Hiên Viên Hoằng cũng vỗ một chưởng lên ngực trái của Bắc Hải Thần Quân, không ai nhanh hơn ai, cũng không ai chậm hơn ai, trận chiến kinh thiên động địa liền kết thúc trong chớp mắt.
Hai người ngây ra nhìn đối phương, sát khí trên người Bắc Hải Thần Quân đã biến mất tăm tích, nụ cười trên mặt Hiên Viên Hoằng cũng không còn nữa, chẳng ai nói một câu nào.
Bắc Hải Thần Quân mặt vàng ệch, cắn chặt răng ngẩn ra nhìn Hiên Viên Hoằng. Trên mặt Hiên Viên Hoằng không chút tình cảm nào, trên trán đã rỉ ra mồ hôi lạnh, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Bắc Hải Thần Quân, không nói câu nào.
Bắc Hải Thần quân đột nhiên không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lùi lại hai bước, run rẩy đỡ lấy cổng vòm, nói gằn từng chữ: “Lão ăn mày giỏi lắm, quả nhiên còn có chút bản lĩnh!” Vừa mới nói xong, đã không đứng vững được, dựa vào vách trường chầm chậm ngồi xuống.
Hiên Viên Hoằng đột nhiên cũng ho kịch liệt, tay đỡ lấy ngực, phun ra một búng máu, cười thảm: “Lão quái vật giói lắm, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh!” Ông ta nắm chặt lấy gậy trúc, đột nhiên ngã xuống không một tiếng động.
Trận chiến này không phân thắng bại.
Kỳ thực có rất nhiều trận chiến, lấy gì ra để phân thắng bại? Đôi khi thắng chính là bại, đôi khi bại lại là thắng.
Phương Thất và Nam Cung Khiếu Không, Du Mộng Điệp đã vội vàng nhào tới, muốn đỡ Hiên Viên Hoằng lên. Hiên Viên Hoằng ngã trên mặt đất, mặt như giấy vàng, hơi thở như tơ, đã không nói lên lời được nữa, lấy hết sức lực toàn thân khoát tay, Nam Cung Khiếu Không trên trán đã toát mồ hôi lạnh, nói với Phương Thất : “Chúng ta đưa thế bá vào trước chứ?” Phương Thất gật đầu, hai người khiêng Hiên Viên Hoằng thận trọng đi vào trong phòng đặt lên giường, rồi nhẹ nhàng đắp chăn lại, Du Mộng Điệp ngây ngốc đứng ở bên giường, nước mắt đột nhiên tràn ra.
Ngoài vườn, Triệu Mãnh đi tới trước mặt Bắc Hải Thần Quân, ngồi xuống cắn răng nhìn Bắc Hải Thần Quân, gấp tới trán đã lấm tấm mồ hôi.
Giữa y và Bắc Hải Thần Quân, mặc dù chỉ ở bên nhau hai ba ngày, nhưng y có một loại tình cảm kỳ quái khó nói ra với Bắc Hải Thần Quân, dù sao bọn họ cũng đồng sinh đồng tử một lần.
Hiện giờ Hiên Viên Hoằng và Bắc Hải Thần Quân đều thân bị trọng thương, Hiên Viên Hoằng có người lo, còn Bắc Hải Thần Quân thì ai lo?
Triệu Mãnh đột nhiên khom người vác Bắc Hải Thần Quân hơi thở mong manh lên, đầu đầy mồ sải chân chạy ra ngoài.
********
Du Mộng Điệp phục ở bên giường Hiên Viên Hoằng, hai hàng lệ nóng lặng lẽ lăn xuống.
Nàng quấn lấy Hiên Viên Hoằng chạy ra ngoài, nhưng nàng không ngờ rằng, cái giang hồ này lại phức tạp lại hiểm ác như thế, sống chết chỉ trong khoảnh khắc, Hiên Viên Hoằng nếu như chết rồi, nàng sẽ phải thương tâm nhường nào.
Nàng yêu Phương Thất sâu sắc, nhưng người làm nàng thương tâm thậm chí tuyệt vọng và phẫn nộ, nàng nhìn không thấu, trên đời vì sao lại có người bạc tình vô nghĩa như thế! Làm nàng thương tâm như thế!
Nàng khóc như mưa, ruột đứt từng khúc! Nàng đang khóc cho bản thân? Hay là khóc cho Hiên Viên Hoằng? Hoặc là đang khóc cho sinh mệnh bi ai?
Xà Thiên Tàn chạy tới, mắt há hốc nhìn Hiên Viên Hoằng nằm trên giường, móc ra một bình thuốc trong lòng, nói: “Lão tiền bối, trước tiên uống thứ thuốc này vào.”
Hiên Viên Hoằng hơi thở mong manh, mặt thoáng qua một nụ cười khổ. Du Mộng Điệp vội đón lấy thuốc, nghẹn ngào đỡ Hiên Viên Hoằng lên, uống thuốc vào rồi lại nhè nhẹ nằm xuống.
Phương Thất cúi đầu đứng ở một bên, tựa hồ đang nghĩ gì đó. Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc nhìn Hiên Viên Hoằng, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm, Tiểu Hồ Tử đứng ngây ra bên giường, Liễu Thanh Thanh thì giàn giụa nước mắt, khe khẽ nấc lên.
Nam Cung Khiếu Không nháy mắt một cái, Xà Thiên Tàn gật đầu, hai người đi ra bên ngoài.
Nam Cung Khiếu Không thở dài, nhỏ giọng nói: “Xà huynh, viên thuốc kia của huynh thế nào?”
Hắn không phải đang hỏi thuốc men ra sao, mà là hỏi thương thế của Hiên Viên Hoằng có cứu được hay không.
Xà Thiên Tàn lắc đầu, ảm đạm nói: “Nếu nói trị ngoại thương, thì thuốc của Xà mỗ không vấn đề gì.” Y nhìn Nam Cung Khiếu Không, không nói gì thêm.
Y đương nhiên hiểu ý của Nam Cung Khiếu Không, chỉ là y cũng không muốn nói tới chuyện đau lòng, lời y nói, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.
Nam Cung Khiếu Không gật đầu nói: “Ta đã hiểu rồi.” Xà Thiên Tàn khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt nặng nề, khe khẽ lắc đầu.
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm đi vào.
Hiên Viên Hoằng uống thuốc rồi, sắc mặt mặc dù trắng bệch, nhưng tựa hồ tốt hơn vừa rồi một chút, ngón tay khẽ chạm vào Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp vội ngẩng đầu lên, Hiên Viên Hoằng thở gấp: “Đi… đi gọi… Bắc Hải Vũ… tới đây….”
Du Mộng Điệp vội gật đầu, lau nước mặt vội vàng chạy đi.
Hiện giờ, ai cũng có thể nhìn ra được, Hiên Viên Hoằng không xong rồi.
Vị Hiệp Nghĩa Cái Vương này, chẳng lẽ sắp đi hết lịch trình sinh mạng của mình? Kết thúc cuộc đời phiêu bạt không ngừng, nhưng lại huy hoàng đầy sắc thái truyền kỳ của mình?
Lúc này ông gọi Bắc Hải Vũ tới, chẳng lẽ biết bản thân không xong rồi? Muốn dặn dò hậu sự?
Không có câu trả lời, cũng không ai dám nghĩ tới vấn đề này, không ai dám nghĩ sau khi Hiệp Nghĩ Cái Vương chết rồi, sẽ xảy ra chuyện gì?
Còn Phương Thất, y đang nghĩ gì? Có phải đang hối hận bản thân lâm trận rút lui, hay còn điều khác?
Không ai biết đáp án.
Bắc Hải Vũ vội vàng sải bước chạy tới, vị bang chủ ngày thường bình tĩnh, nói năng nghiêm túc này giờ mặt đã đầy vẻ lo lắng một cách rõ ràng, trán đã lấm tấm mồ hôi, run rẩy đi tới bên giường, quỳ xụp xuống nói: “Lão bang chủ, người làm sao rồi?”
Hiên Viên Hoằng ho khẽ mấy tiếng, khóe miệng lại có máu tươi, Bắc Hải Vũ vội vàng đưa tay bắt mạch, rồi từ từ buống tay ra, đắp chăn lên, bất lực cúi đầu xuống.
Hiên Viên Hoằng cười thảm, khí sắc dường như tốt hơn nhiều, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây là hồi quang phản chiếu. Từ trên mặt Bắc Hải Vũ đã có thể nhìn ra.
Trái tim Nam Cung Khiếu Không trầm xuống.
Hiên Viên Hoằng cười thảm nói: “Sau khi ta chết, phân đà ở bên này rút đi, đem đệ tử bị chết an táng cho thật tốt, những đệ tử còn lại dẫn về Trung Nguyên, sắp xếp cho bọn họ thật tốt, chớ để một ai bị chết đói chết rét.”
Bắc Hải Vũ gật đầu, nghẹ ngào nói: “Lão bang chủ còn gì dặn dò nữa không?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Nắm xương này của ta, cứ chôn ở đây, đừng phí công chuyển đi chuyển về nữa.”
Bắc Hải Vũ kích động nói: “Điều này sao được chứ? Lão bang chủ cả đời vì Cái Bang bỏ bao công sức! Phân đà bên này không còn nữa, ai đi tảo mộ cho lão bang chủ?”
Hiên Viên Hoằng thở dốc nói: “Theo… theo lời ta… mà làm!”
Bắc Hải Vũ nghẹn ngào gật đầu, hỏi: “Lão bang chủ còn phân phó gì nữa?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Phải chiếu cố mỗi một đệ tử cho tốt, mỗi một người đều là cha mẹ nuôi lớn, nhất định không được để cho bọn họ phải chịu đói chịu rét nữa!”
Bắc Hải Vũ im lặng gật đầu, trầm mặc không nói.
Hiên Viên Hoằng thở dốc gọi: “Khiếu Không ngươi qua đây.”
Nam Cung Khiếu Không vội vàng chạy lại, quỳ ở trước giường nói: “Thế bá có điều gì căn dặn?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Thanh Thanh và Tiểu Hồ Tử giao cho ngươi, đưa chúng về Hoài Nam, chiếu cố cho tốt, nhất định phải đối đãi như con cái ruột thịt vậy! Ngươi nhớ kỹ chưa?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên hai hàng lệ chạy xuống, ngẹn ngào không nói nên lời.
Hiên Viên Hoằng thở hồn hển: “Đáp… đáp ứng ta!”
Nam Cung Khiếu Không nghẹ lời gật đầu liên tục, nước mắt chan hòa nói: “Vãn bối nhớ kỹ rồi! Vãn bối nhất định dạy Thanh Thanh đọc sách tập võ thật tốt, để bọn chúng lớn lên thành người.”
Hiên Viên Hoằng khẽ gật đầu, gọi: “Phương huynh đệ ngươi lại đây.”
Phương Thất đi tới, quỳ ở trước giường, đưa tay vào trong chăn nắm lấy tay Hiên Viên Hoằng, lặng lẽ nhìn Hiên Viên Hoằng hỏi: “Cứu công có điều gì căn dặn?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Lão Ăn mày chết rồi, không được đi tìm lão quái vật báo thù nữa, một chưởng của ta, y cũng chẳng khá hơn được, nhưng phải tìm được thi cốt của y, an táng cho tốt.”
Phương Thất gật đầu, trầm mặc không nói.
Hiên Viên Hoằng nói: “Du nha đầu, con cũng qua đây.”
Du Mộng Điệp nước mắt đầy mặt, phục bên người Hiên Viên hoằng, nước mắt lặng lẽ không ngừng rơi xuống, Hiên Viên Hoằng cười nói: “Lão ăn mày không chiếu cố tốt được cho còn, hãy để Phương Thất đưa con trở về Thái Hồ…”
Du Mộng Điệp nước mắt dào dạt, lớn tiếng nói: “Con không cần! Con không cần y đưa, con có chân của mình!”
Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Nha đầu ngốc! Con cho rằng y thực sự không thích con ư?”
Du Mộng Điệp chảy nước mắt đáp: “Đúng thế! Đúng thế! Con cũng hận thấu y! Không muốn nhìn thấy y nữa!”
Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Nha đầu ngốc này, lúc đó nếu y không nói như vậy, không để con hận y, có phải con sẽ liều mạng với Bắc Hải Thần Quân hay không?
Du Mộng Điệp nhíu mày, giật mình nhìn Phương Thất, Phương Thất đột nhiên cúi đầu xuống. Du Mộng Điệp lại quay đầu nhìn Nam Cung Khiếu Không và Tử Yên, hai người đều cười khổ với nàng, gật đầu.
Trong thoáng chốc Du Mộng Điệp hiểu ra, nàng đột nhiên phát hiện, thì ra mình thực sự rất ngốc, người khác đều nhìn ra vấn đề, vậy mà nàng lại cứ chẳng nhìn ra!
Hiên Viên Hoằng cười thảm: “Hiện giờ con đã chấp nhận rồi?”
Du Mộng Điệp nức nở gật đầu.
Hiện giờ nàng mới hiểu ra dụng ý của Phương Thất, thì ra y vừa rồi làm mình tổn thương sâu sắc, lại bởi vì không muốn mình bị tổn thương.
Nàng đột nhiên nhận ra, thì ra Phương Thất quan tâm tới mình như thế, bảo bọc mình như thế! Nàng đột nhiên càng thêm cảm kích và yêu hắn sâu sắc.
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài một hơi nói: “Chỉ có Tử Yên cô nương làm ta không yên tâm được…”
Tử Yên lẳng lặng đứng đằng xa, trầm mặc không nói.
Bắc Hải Vũ đã không kìm chế được bi thương trong lòng, đột nhiên chạy nhanh ra bên cửa, ngửa mặt lên trời gào lớn: “Ông trời ơi!”
Phương Thất và Nam Cung Khiếu Không lặng lẽ quay đầu lại nhìn y một cái, rồi lại lặng lẽ quay đầu lại nhìn Hiên Viên Hoằng.
Làm một vị bang chủ, làm đệ tử của Hiên Viên Hoằng, nhìn lão bang chủ một tay đề bạt bồi dưỡng mình qua đời, trong lòng y sao có thể không bi thương? Sự nghiêm túc, bình tĩnh ngày thường của y tựa hồ đã không kìm được bùng phát vào lúc này.
Phương Thất và Nam Cung Khiếu Không đương nhiên cũng có thể lý giải được sự bi thống và thê thảm của lòng y lúc này.
Bắc Hải Vũ bước chân nặng nề đi trở về trước giường, đứng ở phía sau Du Mộng Điệp và Phương Thất, lặng lẽ nhìn Hiên Viên Hoằng ở trên giường, mặt đầy bi thương.
Lan Ngọc im lặng đứng sau Nam Cung Khiếu Không, khẽ vỗ về bả vai của hắn, giống như đang an ủi hắn, đương nhiên nàng cũng biết bi thương trong lòng Nam Cung Khiếu Không.
Bắc Hải Vũ khe khẽ thở dài, nhìn Lan Ngọc một cái, đưa tay khẽ vỗ lên vai Du Mộng Điệp và Phương Thất. Giống như đang yên lặng an ủi, đột nhiên đảo cổ tay, hai tai hành động như điện, động thời điểm lên huyệt thần đạo sau lưng Phương Thất và Du Mộng Điệp. Gần như cùng lúc đó, Lan Ngọc ở bên cạnh đột nhiên cũng hạ cổ tay xuống, điểm lên huyệt chí dương, thần đạo của Nam Cung Khiếu Không.
Trong lúc bi thống, Phương Thất, Du Mộng Điệp, Nam Cung Khiếu Không nằm mơ cũng không ngờ rằng có người hạ thủ với mình, hơn nữa người hạ thủ lại là người mình tín nhiệm nhất.
Khi Nam Cung Khiếu Không nhìn thấy Bắc Hải Vũ động thủ, liền kinh hãi, hắn thế nào cũng không ngờ rằng, Lan Ngọc ôn nhu, quan tâm tới hắn như thế cũng đột nhiên hạ thủ ở sau lưng mình. Tức thì hắn trố mắt há mồm không động đậy, trên mặt vẫn là một vẻ kinh hãi.
Phương Thất và Du Mộng Điệp một người quỳ trước giường, một người phục trên giường, đều không thể nhúc nhích nữa.
Thần đạo, thân trụ, chí dương, ba huyệt đạo này đều trên sống lưng, bất kể là điểm vào huyệt đạo nào, liền giống như phép định thân vậy, không ai có thể cử động được.
Bắc Hải Vũ cười, Lan Ngọc cũng cười.
Tử Yên lặng lặng đứng ở đằng sau, khẽ cắn môi, mặt không có chút biều tình nào, nhưng trong con mắt lại lộ ra sự bi ai vô hạn!
Ánh mặt trời rực rỡ, gió thu thổi hiu hiu, đây là một buồi trưa bình thường ấm áp mà dễ chịu.
Vào thời khắc ấm áp như vậy, ánh mặt trời ấm nóng chiếu rọi mặt đất, giữa đất trời lại tràn ngập không khí chém giết.
Trong vườn im lặng, im tới mức mỗi một người gần như đều có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Hiên Viên Hoằng và Bắc Hải Thần Quân đứng đối diện với nhau, khoảng cách hai người không tới một trượng.
Bắc Hải Thần quân lạnh lùng nhìn nhìn Hiên Viên Hoằng, ánh mắt lộ ra vẻ sắc lạnh hơn đao kiếm, sát khí dào dạt nồng nồng đã trải khắp cả vườn, Triệu Mãnh đứng ngoài cửa vòm đã không ngừng run rẩy, một cơn ớn lạnh thấu xương bao vây lấy y.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nhìn Bắc Hải Thần Quân, cứ tùy tiện như vậy đứng nơi đó, ánh mắt ông lại ấm áp như gió xuân, nhẹ nhàng như nước thu, như ánh mặt trời hóa giải băng lạnh, như lò than mùa đông sưởi ấp toàn thân.
Hai người cứ đứng yên, không ai nói gì, cũng không ai cử động.
Thời khắc này, dường như cả thời gian cũng đóng băng.
Nhưng thời gian tuyệt đối sẽ không dừng lại, với bất kỳ một ai cũng không hề ngoại lệ.
Trừ khi là một loại người --- người chết.
Một người nếu như chết rồi, thì thời gian đối với người đó đúng là đã dừng lại, hơn nữa là dừng lại vĩnh viễn.
Hiên Viên Hoằng và Bắc Hải Thần Quân đều còn sống, chẳng những còn sống, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, chỉ có điều giữa bọn họ sắp bắt đầu một trường quyết chiến, quyết chiến sống chết.
Bọn họ đều là cao thủ không phải nghi ngờ, là cao thủ trong cao thủ! Hơn nữa mỗi người đều là cao thủ độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Hai cao thủ tuyệt thế quyết chiến với nhau, ắt sẽ có một người phải ngã xuống.
Nhưng loại quyết chiến này vì sao? Rốt cuộc có đáng hay không? Hai người bọn họ giờ phút này đang nghĩ gì? Hoặc là chẳng nghĩ gì cả?
Những vấn đề này, hiện giờ đã không ai nghĩ tới nữa, cũng không có thời gian nghĩ tới, bởi vì quyết chiến đã bắt đầu.
Đã bắt đầu khi người khác còn chưa nhìn thấy.
Ánh mắt của Bắc Hải Thần Quân càng lúc càng lạnh, càng lúc càng sắc, sát khí càng lúc càng dữ dội, Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh ở bên ngoài cửa đã cảm thấy có chút không chống đỡ nổi nữa.
Ánh mắt của Hiên Viên Hoằng thì lại càng lúc càng ấm áp, nụ cười càng lúc càng ôn hòa, nhưng Nam Cung Khiếu Không, Du Mộng Điệp và Phương Thất lại cảm thấy tim mình khẩn trương tới mức như sắp vọt ra.
Đột nhiên một tiếng kêu khẽ vang lên, thân ảnh hai người Bắc Hải Thần Quân và Hiên Viên Hoằng đồng thời loáng lên, thân hình nhanh tới mức nhìn không rõ nữa, đợi khi người khác nhìn thấy, hai bóng người đã quấn lấy nhau, rồi đột nhiên ‘bùng’ một tiếng lại tách ra, trận chiến này đã kết thúc.
Mọi người đều trợn mắt há mồm, không ai nhìn rõ trong chớp mắt vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có người ánh mắt đặc biệt sắc bén mới có thể nhìn thấy, chính trong sát na hai bóng người giao nhau, Bắc Hải Thần Quân vỗ một chưởng lên ngực trái của Hiên Viên Hôằng, Hiên Viên Hoằng cũng vỗ một chưởng lên ngực trái của Bắc Hải Thần Quân, không ai nhanh hơn ai, cũng không ai chậm hơn ai, trận chiến kinh thiên động địa liền kết thúc trong chớp mắt.
Hai người ngây ra nhìn đối phương, sát khí trên người Bắc Hải Thần Quân đã biến mất tăm tích, nụ cười trên mặt Hiên Viên Hoằng cũng không còn nữa, chẳng ai nói một câu nào.
Bắc Hải Thần Quân mặt vàng ệch, cắn chặt răng ngẩn ra nhìn Hiên Viên Hoằng. Trên mặt Hiên Viên Hoằng không chút tình cảm nào, trên trán đã rỉ ra mồ hôi lạnh, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Bắc Hải Thần Quân, không nói câu nào.
Bắc Hải Thần quân đột nhiên không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lùi lại hai bước, run rẩy đỡ lấy cổng vòm, nói gằn từng chữ: “Lão ăn mày giỏi lắm, quả nhiên còn có chút bản lĩnh!” Vừa mới nói xong, đã không đứng vững được, dựa vào vách trường chầm chậm ngồi xuống.
Hiên Viên Hoằng đột nhiên cũng ho kịch liệt, tay đỡ lấy ngực, phun ra một búng máu, cười thảm: “Lão quái vật giói lắm, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh!” Ông ta nắm chặt lấy gậy trúc, đột nhiên ngã xuống không một tiếng động.
Trận chiến này không phân thắng bại.
Kỳ thực có rất nhiều trận chiến, lấy gì ra để phân thắng bại? Đôi khi thắng chính là bại, đôi khi bại lại là thắng.
Phương Thất và Nam Cung Khiếu Không, Du Mộng Điệp đã vội vàng nhào tới, muốn đỡ Hiên Viên Hoằng lên. Hiên Viên Hoằng ngã trên mặt đất, mặt như giấy vàng, hơi thở như tơ, đã không nói lên lời được nữa, lấy hết sức lực toàn thân khoát tay, Nam Cung Khiếu Không trên trán đã toát mồ hôi lạnh, nói với Phương Thất : “Chúng ta đưa thế bá vào trước chứ?” Phương Thất gật đầu, hai người khiêng Hiên Viên Hoằng thận trọng đi vào trong phòng đặt lên giường, rồi nhẹ nhàng đắp chăn lại, Du Mộng Điệp ngây ngốc đứng ở bên giường, nước mắt đột nhiên tràn ra.
Ngoài vườn, Triệu Mãnh đi tới trước mặt Bắc Hải Thần Quân, ngồi xuống cắn răng nhìn Bắc Hải Thần Quân, gấp tới trán đã lấm tấm mồ hôi.
Giữa y và Bắc Hải Thần Quân, mặc dù chỉ ở bên nhau hai ba ngày, nhưng y có một loại tình cảm kỳ quái khó nói ra với Bắc Hải Thần Quân, dù sao bọn họ cũng đồng sinh đồng tử một lần.
Hiện giờ Hiên Viên Hoằng và Bắc Hải Thần Quân đều thân bị trọng thương, Hiên Viên Hoằng có người lo, còn Bắc Hải Thần Quân thì ai lo?
Triệu Mãnh đột nhiên khom người vác Bắc Hải Thần Quân hơi thở mong manh lên, đầu đầy mồ sải chân chạy ra ngoài.
********
Du Mộng Điệp phục ở bên giường Hiên Viên Hoằng, hai hàng lệ nóng lặng lẽ lăn xuống.
Nàng quấn lấy Hiên Viên Hoằng chạy ra ngoài, nhưng nàng không ngờ rằng, cái giang hồ này lại phức tạp lại hiểm ác như thế, sống chết chỉ trong khoảnh khắc, Hiên Viên Hoằng nếu như chết rồi, nàng sẽ phải thương tâm nhường nào.
Nàng yêu Phương Thất sâu sắc, nhưng người làm nàng thương tâm thậm chí tuyệt vọng và phẫn nộ, nàng nhìn không thấu, trên đời vì sao lại có người bạc tình vô nghĩa như thế! Làm nàng thương tâm như thế!
Nàng khóc như mưa, ruột đứt từng khúc! Nàng đang khóc cho bản thân? Hay là khóc cho Hiên Viên Hoằng? Hoặc là đang khóc cho sinh mệnh bi ai?
Xà Thiên Tàn chạy tới, mắt há hốc nhìn Hiên Viên Hoằng nằm trên giường, móc ra một bình thuốc trong lòng, nói: “Lão tiền bối, trước tiên uống thứ thuốc này vào.”
Hiên Viên Hoằng hơi thở mong manh, mặt thoáng qua một nụ cười khổ. Du Mộng Điệp vội đón lấy thuốc, nghẹn ngào đỡ Hiên Viên Hoằng lên, uống thuốc vào rồi lại nhè nhẹ nằm xuống.
Phương Thất cúi đầu đứng ở một bên, tựa hồ đang nghĩ gì đó. Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc nhìn Hiên Viên Hoằng, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm, Tiểu Hồ Tử đứng ngây ra bên giường, Liễu Thanh Thanh thì giàn giụa nước mắt, khe khẽ nấc lên.
Nam Cung Khiếu Không nháy mắt một cái, Xà Thiên Tàn gật đầu, hai người đi ra bên ngoài.
Nam Cung Khiếu Không thở dài, nhỏ giọng nói: “Xà huynh, viên thuốc kia của huynh thế nào?”
Hắn không phải đang hỏi thuốc men ra sao, mà là hỏi thương thế của Hiên Viên Hoằng có cứu được hay không.
Xà Thiên Tàn lắc đầu, ảm đạm nói: “Nếu nói trị ngoại thương, thì thuốc của Xà mỗ không vấn đề gì.” Y nhìn Nam Cung Khiếu Không, không nói gì thêm.
Y đương nhiên hiểu ý của Nam Cung Khiếu Không, chỉ là y cũng không muốn nói tới chuyện đau lòng, lời y nói, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.
Nam Cung Khiếu Không gật đầu nói: “Ta đã hiểu rồi.” Xà Thiên Tàn khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt nặng nề, khe khẽ lắc đầu.
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm đi vào.
Hiên Viên Hoằng uống thuốc rồi, sắc mặt mặc dù trắng bệch, nhưng tựa hồ tốt hơn vừa rồi một chút, ngón tay khẽ chạm vào Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp vội ngẩng đầu lên, Hiên Viên Hoằng thở gấp: “Đi… đi gọi… Bắc Hải Vũ… tới đây….”
Du Mộng Điệp vội gật đầu, lau nước mặt vội vàng chạy đi.
Hiện giờ, ai cũng có thể nhìn ra được, Hiên Viên Hoằng không xong rồi.
Vị Hiệp Nghĩa Cái Vương này, chẳng lẽ sắp đi hết lịch trình sinh mạng của mình? Kết thúc cuộc đời phiêu bạt không ngừng, nhưng lại huy hoàng đầy sắc thái truyền kỳ của mình?
Lúc này ông gọi Bắc Hải Vũ tới, chẳng lẽ biết bản thân không xong rồi? Muốn dặn dò hậu sự?
Không có câu trả lời, cũng không ai dám nghĩ tới vấn đề này, không ai dám nghĩ sau khi Hiệp Nghĩ Cái Vương chết rồi, sẽ xảy ra chuyện gì?
Còn Phương Thất, y đang nghĩ gì? Có phải đang hối hận bản thân lâm trận rút lui, hay còn điều khác?
Không ai biết đáp án.
Bắc Hải Vũ vội vàng sải bước chạy tới, vị bang chủ ngày thường bình tĩnh, nói năng nghiêm túc này giờ mặt đã đầy vẻ lo lắng một cách rõ ràng, trán đã lấm tấm mồ hôi, run rẩy đi tới bên giường, quỳ xụp xuống nói: “Lão bang chủ, người làm sao rồi?”
Hiên Viên Hoằng ho khẽ mấy tiếng, khóe miệng lại có máu tươi, Bắc Hải Vũ vội vàng đưa tay bắt mạch, rồi từ từ buống tay ra, đắp chăn lên, bất lực cúi đầu xuống.
Hiên Viên Hoằng cười thảm, khí sắc dường như tốt hơn nhiều, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây là hồi quang phản chiếu. Từ trên mặt Bắc Hải Vũ đã có thể nhìn ra.
Trái tim Nam Cung Khiếu Không trầm xuống.
Hiên Viên Hoằng cười thảm nói: “Sau khi ta chết, phân đà ở bên này rút đi, đem đệ tử bị chết an táng cho thật tốt, những đệ tử còn lại dẫn về Trung Nguyên, sắp xếp cho bọn họ thật tốt, chớ để một ai bị chết đói chết rét.”
Bắc Hải Vũ gật đầu, nghẹ ngào nói: “Lão bang chủ còn gì dặn dò nữa không?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Nắm xương này của ta, cứ chôn ở đây, đừng phí công chuyển đi chuyển về nữa.”
Bắc Hải Vũ kích động nói: “Điều này sao được chứ? Lão bang chủ cả đời vì Cái Bang bỏ bao công sức! Phân đà bên này không còn nữa, ai đi tảo mộ cho lão bang chủ?”
Hiên Viên Hoằng thở dốc nói: “Theo… theo lời ta… mà làm!”
Bắc Hải Vũ nghẹn ngào gật đầu, hỏi: “Lão bang chủ còn phân phó gì nữa?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Phải chiếu cố mỗi một đệ tử cho tốt, mỗi một người đều là cha mẹ nuôi lớn, nhất định không được để cho bọn họ phải chịu đói chịu rét nữa!”
Bắc Hải Vũ im lặng gật đầu, trầm mặc không nói.
Hiên Viên Hoằng thở dốc gọi: “Khiếu Không ngươi qua đây.”
Nam Cung Khiếu Không vội vàng chạy lại, quỳ ở trước giường nói: “Thế bá có điều gì căn dặn?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Thanh Thanh và Tiểu Hồ Tử giao cho ngươi, đưa chúng về Hoài Nam, chiếu cố cho tốt, nhất định phải đối đãi như con cái ruột thịt vậy! Ngươi nhớ kỹ chưa?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên hai hàng lệ chạy xuống, ngẹn ngào không nói nên lời.
Hiên Viên Hoằng thở hồn hển: “Đáp… đáp ứng ta!”
Nam Cung Khiếu Không nghẹ lời gật đầu liên tục, nước mắt chan hòa nói: “Vãn bối nhớ kỹ rồi! Vãn bối nhất định dạy Thanh Thanh đọc sách tập võ thật tốt, để bọn chúng lớn lên thành người.”
Hiên Viên Hoằng khẽ gật đầu, gọi: “Phương huynh đệ ngươi lại đây.”
Phương Thất đi tới, quỳ ở trước giường, đưa tay vào trong chăn nắm lấy tay Hiên Viên Hoằng, lặng lẽ nhìn Hiên Viên Hoằng hỏi: “Cứu công có điều gì căn dặn?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Lão Ăn mày chết rồi, không được đi tìm lão quái vật báo thù nữa, một chưởng của ta, y cũng chẳng khá hơn được, nhưng phải tìm được thi cốt của y, an táng cho tốt.”
Phương Thất gật đầu, trầm mặc không nói.
Hiên Viên Hoằng nói: “Du nha đầu, con cũng qua đây.”
Du Mộng Điệp nước mắt đầy mặt, phục bên người Hiên Viên hoằng, nước mắt lặng lẽ không ngừng rơi xuống, Hiên Viên Hoằng cười nói: “Lão ăn mày không chiếu cố tốt được cho còn, hãy để Phương Thất đưa con trở về Thái Hồ…”
Du Mộng Điệp nước mắt dào dạt, lớn tiếng nói: “Con không cần! Con không cần y đưa, con có chân của mình!”
Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Nha đầu ngốc! Con cho rằng y thực sự không thích con ư?”
Du Mộng Điệp chảy nước mắt đáp: “Đúng thế! Đúng thế! Con cũng hận thấu y! Không muốn nhìn thấy y nữa!”
Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Nha đầu ngốc này, lúc đó nếu y không nói như vậy, không để con hận y, có phải con sẽ liều mạng với Bắc Hải Thần Quân hay không?
Du Mộng Điệp nhíu mày, giật mình nhìn Phương Thất, Phương Thất đột nhiên cúi đầu xuống. Du Mộng Điệp lại quay đầu nhìn Nam Cung Khiếu Không và Tử Yên, hai người đều cười khổ với nàng, gật đầu.
Trong thoáng chốc Du Mộng Điệp hiểu ra, nàng đột nhiên phát hiện, thì ra mình thực sự rất ngốc, người khác đều nhìn ra vấn đề, vậy mà nàng lại cứ chẳng nhìn ra!
Hiên Viên Hoằng cười thảm: “Hiện giờ con đã chấp nhận rồi?”
Du Mộng Điệp nức nở gật đầu.
Hiện giờ nàng mới hiểu ra dụng ý của Phương Thất, thì ra y vừa rồi làm mình tổn thương sâu sắc, lại bởi vì không muốn mình bị tổn thương.
Nàng đột nhiên nhận ra, thì ra Phương Thất quan tâm tới mình như thế, bảo bọc mình như thế! Nàng đột nhiên càng thêm cảm kích và yêu hắn sâu sắc.
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài một hơi nói: “Chỉ có Tử Yên cô nương làm ta không yên tâm được…”
Tử Yên lẳng lặng đứng đằng xa, trầm mặc không nói.
Bắc Hải Vũ đã không kìm chế được bi thương trong lòng, đột nhiên chạy nhanh ra bên cửa, ngửa mặt lên trời gào lớn: “Ông trời ơi!”
Phương Thất và Nam Cung Khiếu Không lặng lẽ quay đầu lại nhìn y một cái, rồi lại lặng lẽ quay đầu lại nhìn Hiên Viên Hoằng.
Làm một vị bang chủ, làm đệ tử của Hiên Viên Hoằng, nhìn lão bang chủ một tay đề bạt bồi dưỡng mình qua đời, trong lòng y sao có thể không bi thương? Sự nghiêm túc, bình tĩnh ngày thường của y tựa hồ đã không kìm được bùng phát vào lúc này.
Phương Thất và Nam Cung Khiếu Không đương nhiên cũng có thể lý giải được sự bi thống và thê thảm của lòng y lúc này.
Bắc Hải Vũ bước chân nặng nề đi trở về trước giường, đứng ở phía sau Du Mộng Điệp và Phương Thất, lặng lẽ nhìn Hiên Viên Hoằng ở trên giường, mặt đầy bi thương.
Lan Ngọc im lặng đứng sau Nam Cung Khiếu Không, khẽ vỗ về bả vai của hắn, giống như đang an ủi hắn, đương nhiên nàng cũng biết bi thương trong lòng Nam Cung Khiếu Không.
Bắc Hải Vũ khe khẽ thở dài, nhìn Lan Ngọc một cái, đưa tay khẽ vỗ lên vai Du Mộng Điệp và Phương Thất. Giống như đang yên lặng an ủi, đột nhiên đảo cổ tay, hai tai hành động như điện, động thời điểm lên huyệt thần đạo sau lưng Phương Thất và Du Mộng Điệp. Gần như cùng lúc đó, Lan Ngọc ở bên cạnh đột nhiên cũng hạ cổ tay xuống, điểm lên huyệt chí dương, thần đạo của Nam Cung Khiếu Không.
Trong lúc bi thống, Phương Thất, Du Mộng Điệp, Nam Cung Khiếu Không nằm mơ cũng không ngờ rằng có người hạ thủ với mình, hơn nữa người hạ thủ lại là người mình tín nhiệm nhất.
Khi Nam Cung Khiếu Không nhìn thấy Bắc Hải Vũ động thủ, liền kinh hãi, hắn thế nào cũng không ngờ rằng, Lan Ngọc ôn nhu, quan tâm tới hắn như thế cũng đột nhiên hạ thủ ở sau lưng mình. Tức thì hắn trố mắt há mồm không động đậy, trên mặt vẫn là một vẻ kinh hãi.
Phương Thất và Du Mộng Điệp một người quỳ trước giường, một người phục trên giường, đều không thể nhúc nhích nữa.
Thần đạo, thân trụ, chí dương, ba huyệt đạo này đều trên sống lưng, bất kể là điểm vào huyệt đạo nào, liền giống như phép định thân vậy, không ai có thể cử động được.
Bắc Hải Vũ cười, Lan Ngọc cũng cười.
Tử Yên lặng lặng đứng ở đằng sau, khẽ cắn môi, mặt không có chút biều tình nào, nhưng trong con mắt lại lộ ra sự bi ai vô hạn!
/134
|