Phương Thất ngẩng đầu lên nhìn vào phía cuối của con đường vắng lặng, vẫn yên lặng không hề nói gì.
Du Mộng Điệp lẳng lặng buớc theo sát bên hắn, cũng cúi đầu không nói.
Có một số lời đôi khi là phải thật sự nói ra, có đôi khi nói ra càng sớm càng tốt, có đôi khi cần phải lựa thời điểm mà nói. Nếu ngươi không nói ra thì người khác làm sao biết được trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì đây?
Cho dù người khác có biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì đi nữa thì nếu ngươi không nói ra, người khác làm thế nào có thể khẳng định?
Nếu ngươi vẫn dấu mọi chuyện trong lòng không chịu nói, và có lẽ một ngày nào đó lúc ngươi đã có dũng khí để nói chuyện đó ra thì lại đột nhiên phát hiện nó đã trôi qua quá lâu, người khác không muốn nghe và cũng không thể nghe nữa.
Trên đời không có sự chờ đợi nào vĩnh viễn cả, nếu ngươi nghĩ rằng người khác vẫn chờ ngươi nói ra những lời kia thì ngươi đã nghĩ sai rồi.
Đáng tiếc có những lời đôi khi không nhất định phải nói ra khỏi miệng, không thể nói ra đương nhiên là có lý do không thể nói hoặc là không có cách nào thốt nó ra khỏi miệng, cho nên chỉ có thể yên lặng dấu nó trong tận đáy lòng.
Trên đời có rất nhiều chuyện thường không thể nói, nhưng cũng có chuyện bất đắc dĩ phải nói ra.
Trên con đường dài đằng đẳng.
Trăng tàn đã lặng về tây, ánh sáng ảm đạm của nó cũng sắp tiêu mất.
Lồng đèn treo trước Quán trọ Duyệt Lai đã đựơc tắt đi, con đường dài vẫn rất yên tĩnh.
Du Mộng Điệp đột nhiên khẽ thở dài.
Phương Thất miễn cưỡng cười hỏi: "Muội làm sao vậy?"
Du Mộng Điệp thở dài, nói đầy ẩn ý: "Con đường này thoạt nhìn tựa hồ rất dài, nhưng khi đi trên nó thì lại thấy rất ngắn ……"
Phương Thất im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: "Đường dù dài nhưng cũng luôn có điểm kết thúc, trừ phi là……"
Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Không có trừ phi, chúng ta hôm nay phải đi, và ngày mai cũng phải đi!"
Phương Thất cười khổ gật đầu.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Ca đem Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm bán cho tên Chu mập kia, muội thấy có chút không ổn”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh không bán cho hắn thì có thể bán cho ai đây?"
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, nói: "Đích thật đây là biện pháp duy nhất trước mắt."
Phương Thất gật đầu, nói: "Huynh cũng nghĩ như vậy."
Du Mộng Điệp nói: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Phương Thất thản nhiên đáp: "Bây giờ thì về phòng ngủ thôi."
Du Mộng Điệp đột nhiên cười khanh khách nói: "Muội gần đây càng ngày càng phát hiện ra ca là một ngừơi rất thú vị đó”
Phương Thất mỉm cười nói: "Huynh vẫn luôn là một người rất thú vị mà"
Hai người nhẹ nhàng phóng qua tường, Du Mộng Điệp yên lặng nhìn Phương Thất liếc mắt một cái rồi chia tay trở về phòng của mình.
Phương Thất thắp sáng ngọn đèn trên bàn, ánh lửa cháy lên, chiếu sáng căn phòng tối đen.
Phương Thất ngồi yên lặng tại bàn một hồi lâu, tiếp đó thổi tắt ngọn đèn, một mình lẳng lặng ngồi trong màn đêm u tối.
Màn đêm quá yên tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, Phương Thất đứng dậy rồi rời khỏi phòng, sau đó cả thân hình phóng qua khỏi tường rời quán trọ Duyệt Lai.
Trên con đường dài vẫn vắng lặng và yên tĩnh, chỉ có ánh trăng trên trời phát ra màu sắc ảm đạm của nó, xa xa có một hai tiếng chó sủa vọng lại.
Phương Thất chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm.
Du Mộng Điệp lẳng lặng buớc theo sát bên hắn, cũng cúi đầu không nói.
Có một số lời đôi khi là phải thật sự nói ra, có đôi khi nói ra càng sớm càng tốt, có đôi khi cần phải lựa thời điểm mà nói. Nếu ngươi không nói ra thì người khác làm sao biết được trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì đây?
Cho dù người khác có biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì đi nữa thì nếu ngươi không nói ra, người khác làm thế nào có thể khẳng định?
Nếu ngươi vẫn dấu mọi chuyện trong lòng không chịu nói, và có lẽ một ngày nào đó lúc ngươi đã có dũng khí để nói chuyện đó ra thì lại đột nhiên phát hiện nó đã trôi qua quá lâu, người khác không muốn nghe và cũng không thể nghe nữa.
Trên đời không có sự chờ đợi nào vĩnh viễn cả, nếu ngươi nghĩ rằng người khác vẫn chờ ngươi nói ra những lời kia thì ngươi đã nghĩ sai rồi.
Đáng tiếc có những lời đôi khi không nhất định phải nói ra khỏi miệng, không thể nói ra đương nhiên là có lý do không thể nói hoặc là không có cách nào thốt nó ra khỏi miệng, cho nên chỉ có thể yên lặng dấu nó trong tận đáy lòng.
Trên đời có rất nhiều chuyện thường không thể nói, nhưng cũng có chuyện bất đắc dĩ phải nói ra.
Trên con đường dài đằng đẳng.
Trăng tàn đã lặng về tây, ánh sáng ảm đạm của nó cũng sắp tiêu mất.
Lồng đèn treo trước Quán trọ Duyệt Lai đã đựơc tắt đi, con đường dài vẫn rất yên tĩnh.
Du Mộng Điệp đột nhiên khẽ thở dài.
Phương Thất miễn cưỡng cười hỏi: "Muội làm sao vậy?"
Du Mộng Điệp thở dài, nói đầy ẩn ý: "Con đường này thoạt nhìn tựa hồ rất dài, nhưng khi đi trên nó thì lại thấy rất ngắn ……"
Phương Thất im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: "Đường dù dài nhưng cũng luôn có điểm kết thúc, trừ phi là……"
Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Không có trừ phi, chúng ta hôm nay phải đi, và ngày mai cũng phải đi!"
Phương Thất cười khổ gật đầu.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Ca đem Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm bán cho tên Chu mập kia, muội thấy có chút không ổn”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh không bán cho hắn thì có thể bán cho ai đây?"
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, nói: "Đích thật đây là biện pháp duy nhất trước mắt."
Phương Thất gật đầu, nói: "Huynh cũng nghĩ như vậy."
Du Mộng Điệp nói: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Phương Thất thản nhiên đáp: "Bây giờ thì về phòng ngủ thôi."
Du Mộng Điệp đột nhiên cười khanh khách nói: "Muội gần đây càng ngày càng phát hiện ra ca là một ngừơi rất thú vị đó”
Phương Thất mỉm cười nói: "Huynh vẫn luôn là một người rất thú vị mà"
Hai người nhẹ nhàng phóng qua tường, Du Mộng Điệp yên lặng nhìn Phương Thất liếc mắt một cái rồi chia tay trở về phòng của mình.
Phương Thất thắp sáng ngọn đèn trên bàn, ánh lửa cháy lên, chiếu sáng căn phòng tối đen.
Phương Thất ngồi yên lặng tại bàn một hồi lâu, tiếp đó thổi tắt ngọn đèn, một mình lẳng lặng ngồi trong màn đêm u tối.
Màn đêm quá yên tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, Phương Thất đứng dậy rồi rời khỏi phòng, sau đó cả thân hình phóng qua khỏi tường rời quán trọ Duyệt Lai.
Trên con đường dài vẫn vắng lặng và yên tĩnh, chỉ có ánh trăng trên trời phát ra màu sắc ảm đạm của nó, xa xa có một hai tiếng chó sủa vọng lại.
Phương Thất chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm.
/134
|