Đêm đã khuya, bốn bề vắng lặng.
Tại một thành nhỏ trong sa mạc, giờ khắc này hầu hết mọi người đã cùng gia đình họ đi nghỉ ngơi. Trên đường thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng chó sủa.
Trong bóng tối đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài thật dài. Phương Đại Phú đang thắp nến, ánh sáng cháy lên trong đêm tối làm lộ ra một khuôn mặt rất trung hậu và thiện lương của một người trung niên.
Phương Đại Phú thở dài, nói: "Thật nghĩ không ra một đời anh hùng Phương Ngọc Thành lại bị người khác hạ độc thủ như vậy!”
Trong bóng tối, Phương phu nhân cũng khẽ thở dài: "Trong chốn giang hồ ngươi lừa ta gạt, gió tanh mưa máu, bản chất vốn đã là thế, tuy nhiên lần này bọn họ thật sự quá tàn nhẫn rồi".
Phương Đại Phú gật đầu, lại nói: "Hiện tại sợ rằng người của Phương gia đang đứt từng khúc ruột”.
Phương phu nhân nói: "Đúng vậy, nhìn thấy tình cảnh như thế thì ai mà chịu cho được. Đào Nhị khi trở về đã thuật lại, Phương lão phu nhân khi chứng kiến người của chúng ta mang Phương Ngọc Thành về cũng không có biểu hiện kích động quá mức, xem ra vị lão phu nhân này cũng không phải là một nhân vật đơn giản".
Phương Đại Phú gật đầu nói: "Từ khi lão trang chủ của Thần Long Sơn Trang qua đời, mọi việc lớn nhỏ do vị lão phu nhân kia chống đỡ, người như thế sao có thể là nhân vật đơn giản được. Hơn nữa, có người mẹ nào thấy con mình ra nông nổi đó mà không kích động đâu, lão phu nhân đó có thể đem đau khổ giấu trong lòng không để hiện ra, thật sự là một việc không dễ dàng đâu".
Phương phu nhân nói: "Không sai, có người mẹ nào mà không yêu thương con của mình. Chỉ cầu mong cả đời bình an là tốt rồi, xem ra chúng ta cũng đã làm được".
Phương Đại Phú quay đầu nhìn vào gương mặt tú lệ của Phương phu nhân, rồi nói: "Thật đã làm khổ cho nàng, trong hai mươi năm qua ta chưa từng cho nàng được một ngày hưởng phúc. Bão cát của sa mạc đã làm cho nàng có nếp nhăn rồi".
Phương phu nhân ôn nhu nói: "Chàng đang nói gì vậy, có thể cùng với chàng trải qua cuộc sống yên bình như thế, thiếp đã rất thỏa mãn rồi, chẳng phải bây giờ chúng ta rất tốt sao? Nữ nhi đã trường thành, Tiểu Hổ cũng rất giống chàng, thiếp đã mãn nguyện lắm rồi".
Phương Đại Phú đột nhiên thống khổ nói: "Chỉ là… chỉ là… ta biết nàng lúc nào cũng nhớ đến gia môn, vẫn muốn trở về thăm…"
Phương phu nhân tình tứ nhìn Phương Đại Phú, nói: "Có đôi khi thiếp rất muốn đi nhưng thiếp không nỡ xa chàng, thiếp nghĩ đợi vài năm sau khi Tiểu Hổ lớn lên một chút, chúng ta sẽ mang hai tỷ đệ chúng cùng trở về, khi đó thiếp nghĩ cha thiếp cũng đã hết giận rồi".
Phương Đại Phú cảm kích nhìn Phương phu nhân, trong mắt đột nhiên chảy ra hai hàng lệ, giọng run run nói: "Ta hứa với nàng, sau vài năm nữa chúng ta nhất định sẽ trở về, đến lúc đó cho dù cha nàng có dùng roi đánh chết ta, ta cũng tuyệt không tránh né!"
Phương phu nhân vẫn nhu tình nhìn Phương Đại Phú, nhẹ nhàng nói: "Nhìn chàng kìa, đã lớn từng tuổi này mà trông giống hệt một đứa con nít, hở chút là khóc, để con chúng ta nhìn thấy, chúng không cười chàng mới là lạ đó".
Phương Đại Phú vội trả lời: "Vừa rồi là… là bụi bay vào mắt ta mà thôi!"
Phương phu nhân nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của trượng phu, ôn nhu nói: "Chàng đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần được sống chung với chàng là thiếp đã thỏa mãn rồi”.
Phương Đại Phú ngẩng đầu nhìn phu nhân, trong mắt lộ ra nét dịu dàng vô hạn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hổ đã ngủ chưa?"
Phương phu nhân đáp lời: "Vừa rồi thiếp có đi xem nó, tên tiểu tử kia vẫn chưa chịu ngủ".
Phương Đại Phú gật đầu nói: "Nữ nhi đã lớn, chúng ta cũng nên lo lắng tới tương lai của nó rồi”.
Phương phu nhân nói: "Nha đầu kia từ nhỏ đã giống nam nhi, cả ngày ở bên ngoài quậy phá nhưng hai năm trở lại đây đột nhiên lại biến đổi, thật không biết nó có tâm sự gì nhỉ?”
Phương Đại Phú cười cười nói: "Nữ nhi có tâm sự hay không, nàng làm mẹ mà không biết thì sao ta có thể biết được đây?”
Phương phu nhân cười nói: "Thiếp cũng đã từng nói qua với nó, dù nó có thích ai đi nữa, thiếp cũng sẽ không ngăn cản".
Phương Đại Phú mỉm cười nói: "Ta xem chừng không phải vậy, hơn nữa trong cái thành nhỏ này có ai có thể xứng với nữ nhi của chúng ta đâu?”
Phương phu nhân giận yêu, nói: "Xem chàng kìa, tại sao lại có ý nghĩ như thế?"
Phương Đại Phú mỉm cười nói: "Thôi vậy, tất cả đều theo ý của nàng”.
Phương phu nhân cười nói: "Chàng yên tâm, thiếp nhất định sẽ chọn cho nữ nhi của chúng ta một người thật anh tuấn và có bản lĩnh, để cho chàng có được một con rể tốt mà!"
Phương Đại Phú thở dài nói: "Thật ra miễn là người tốt và nữ nhi của chúng ta thích là được, ta không có ý kiến".
Phương phu nhân gật đầu, khẽ thở dài: "Đúng vậy..."
Tấm lòng của cha mẹ, trong thiên hạ mấy ai có thể hiểu được đây?
"Tâm sự đã xong chưa? Nếu xong rồi thì ta đây tiễn các ngươi một đoạn vậy!" Ngoài phòng đột nhiên truyền đến âm thanh và một trận cười quái dị.
Phương Đại Phú bất động, Phương phu nhân cũng bất động.
Ngoài phòng lại truyền đến giọng cười quái dị kia: "Khuya như vầy còn chưa ngủ, đang đợi chết phải không?”
Phương Đại Phú chậm rãi đứng lên, cửa mở "Cạch" một tiếng, chậm rãi bước ra.
Bầu trời đêm đầy sao, trong vườn hoa nhỏ có một cây bạch dương to, trên đó có một bóng đen trông như hồn ma đang đứng.
Người này có vóc người gầy gò, gầy như một cây trúc, trên người mặc một bộ đồ đen rộng thùng thình, đầu cũng đội một cái nón màu đen. Mặc dù ở trong tối nhưng mặt của hắn lại khuôn mặt hắn lại trắng bệch, trắng đến nỗi tái nhợt. Trong tay hắn cầm một thanh kiếm không có vỏ kiếm, trong đêm tối phát ra ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta cảm giác được một cổ sát khí âm trầm đang kéo tới, Phương Đại Phú nhìn thấy cả người không khỏi lạnh run.
"Vị khách quan này đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì chỉ giáo?” Phương Đại Phú chắp tay hỏi, ánh trăng gọi vào mặt hắn làm hiện lên vẻ mặt hiền hòa và thiện lương.
"Lấy mạng!" Hắc y nhân đáp ngắn gọn.
Vẻ mặt Phương Đại Phú tươi cười, hỏi: "Tiểu nhân đây chỉ là buôn bán nhỏ sinh sống qua ngày, cho tới bây giờ không hề mạo phạm đến ai, vị đại gia này chắc là đã nhận lầm người”.
Hắc y nhân nói: "Liễu Thiếu Kiệt, ngươi cần gì phải giả bộ như thế?"
Vẻ mặt Phương Đại Phú vẫn tươi cười nói: "Đại gia, dám chắc ngài đã lầm người, nơi này không có ai tên là Liễu Thiếu Kiệt cả, cho tới giờ tiểu nhân cũng chưa từng nghe qua tên này”.
Hắc y nhân nhìn chằm chằm vào Phương Đại Phú, nói: "Nếu ngươi không phải là Liễu Thiếu Kiệt, vậy là ai đây?”
Phương Đại Phú lắp bắp trả lời: "Tiểu nhân …… tiểu nhân thật sự không biết".
Hắc y nhân cười to, nói: "Thật nghĩ không ra một thiếu niên xuất xắc được xưng tụng là Thanh Y Kiếm Khách Liễu Thiếu Kiệt, người đứng đầu trong Hoàng Sơn Thất Kiếm lại trở thành như vậy!" Hắc y nhân dừng một chút, lại nói: "Nếu Liễu Thiếu Kiệt đã ở đây thì đại tiểu thư Nam Cung Tuyết của Nam Cung thế gia hẳn cũng ở đây, phải không?”
Vẻ mặt của Phương Đại Phú không còn cười nữa, người đã đứng thẳng lên, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hẳn lên, cả con người dường như hoàn toàn thay đổi.
Một tiếng "Cạch" vang lên, Phương phu nhân từ phòng chậm rãi đi ra, khuôn mặt không chút phấn son dưới ánh trăng soi rọi lộ ra vẻ ưu nhã và một vẻ đẹp khó tả bằng lời.
Phương phu nhân chậm rãi nói: "Không sai, ta chính là Nam Cung Tuyết, không biết các hạ có gì chỉ giáo?"
Hắc y nhân cười lạnh nói: “Thật ra các ngươi có đúng là Liễu Thiếu Kiệt và Nam Cung Tuyết hay không không quan trọng vì tất cả đều phải chết”.
Phương Đại Phú nhìn chằm chằm Hắc y nhân, đột nhiên nói: "Ngươi chính là Hắc Sát?"
Hắc y nhân nói: "Thật nghĩ không ra kẻ ẩn cư nhiều năm như ngươi cũng biết đến ta?”
Phương Đại Phú chậm rãi nói: "Nghe nói Hắc Sát Thủ sử dụng một thanh Lệ Ngân Kiếm, trên giang hồ hoành hành vô kỵ, võ công có thể liệt vào nhóm thập đại cao thủ, thường sát nhân vào đêm, có phải không?"
Hắc y nhân cười một trận quái dị, lạnh lùng đáp: "Phải hay không ngươi lập tức sẽ biết ngay thôi".
Phương Đại Phú hít một hơi, nói: "Ngươi nhất định phải giết ta?"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Không phải ngươi, mà là các ngươi!"
Phương Đại Phú trầm mặc, hỏi: "Tại sao?"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Vì các ngươi đã làm sai một chuyện".
Phương Đại Phú hỏi lại: "Chuyện sai gì?”
Hắc y nhân đáp: "Các ngươi đã hộ tống một người không nên hộ tống, cho nên các ngươi phải chết…!"
Khi những lời này còn chưa nói xong, hắn đã khinh công bay lên, trông giống như một con dơi thật lớn đang bay trong màn đêm, lời vừa dứt, người hắn cũng đã đến, một thanh kiếm lóe ra hàn quang đâm thẳng vào cổ họng của Phương Đại Phú.
Tại một thành nhỏ trong sa mạc, giờ khắc này hầu hết mọi người đã cùng gia đình họ đi nghỉ ngơi. Trên đường thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng chó sủa.
Trong bóng tối đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài thật dài. Phương Đại Phú đang thắp nến, ánh sáng cháy lên trong đêm tối làm lộ ra một khuôn mặt rất trung hậu và thiện lương của một người trung niên.
Phương Đại Phú thở dài, nói: "Thật nghĩ không ra một đời anh hùng Phương Ngọc Thành lại bị người khác hạ độc thủ như vậy!”
Trong bóng tối, Phương phu nhân cũng khẽ thở dài: "Trong chốn giang hồ ngươi lừa ta gạt, gió tanh mưa máu, bản chất vốn đã là thế, tuy nhiên lần này bọn họ thật sự quá tàn nhẫn rồi".
Phương Đại Phú gật đầu, lại nói: "Hiện tại sợ rằng người của Phương gia đang đứt từng khúc ruột”.
Phương phu nhân nói: "Đúng vậy, nhìn thấy tình cảnh như thế thì ai mà chịu cho được. Đào Nhị khi trở về đã thuật lại, Phương lão phu nhân khi chứng kiến người của chúng ta mang Phương Ngọc Thành về cũng không có biểu hiện kích động quá mức, xem ra vị lão phu nhân này cũng không phải là một nhân vật đơn giản".
Phương Đại Phú gật đầu nói: "Từ khi lão trang chủ của Thần Long Sơn Trang qua đời, mọi việc lớn nhỏ do vị lão phu nhân kia chống đỡ, người như thế sao có thể là nhân vật đơn giản được. Hơn nữa, có người mẹ nào thấy con mình ra nông nổi đó mà không kích động đâu, lão phu nhân đó có thể đem đau khổ giấu trong lòng không để hiện ra, thật sự là một việc không dễ dàng đâu".
Phương phu nhân nói: "Không sai, có người mẹ nào mà không yêu thương con của mình. Chỉ cầu mong cả đời bình an là tốt rồi, xem ra chúng ta cũng đã làm được".
Phương Đại Phú quay đầu nhìn vào gương mặt tú lệ của Phương phu nhân, rồi nói: "Thật đã làm khổ cho nàng, trong hai mươi năm qua ta chưa từng cho nàng được một ngày hưởng phúc. Bão cát của sa mạc đã làm cho nàng có nếp nhăn rồi".
Phương phu nhân ôn nhu nói: "Chàng đang nói gì vậy, có thể cùng với chàng trải qua cuộc sống yên bình như thế, thiếp đã rất thỏa mãn rồi, chẳng phải bây giờ chúng ta rất tốt sao? Nữ nhi đã trường thành, Tiểu Hổ cũng rất giống chàng, thiếp đã mãn nguyện lắm rồi".
Phương Đại Phú đột nhiên thống khổ nói: "Chỉ là… chỉ là… ta biết nàng lúc nào cũng nhớ đến gia môn, vẫn muốn trở về thăm…"
Phương phu nhân tình tứ nhìn Phương Đại Phú, nói: "Có đôi khi thiếp rất muốn đi nhưng thiếp không nỡ xa chàng, thiếp nghĩ đợi vài năm sau khi Tiểu Hổ lớn lên một chút, chúng ta sẽ mang hai tỷ đệ chúng cùng trở về, khi đó thiếp nghĩ cha thiếp cũng đã hết giận rồi".
Phương Đại Phú cảm kích nhìn Phương phu nhân, trong mắt đột nhiên chảy ra hai hàng lệ, giọng run run nói: "Ta hứa với nàng, sau vài năm nữa chúng ta nhất định sẽ trở về, đến lúc đó cho dù cha nàng có dùng roi đánh chết ta, ta cũng tuyệt không tránh né!"
Phương phu nhân vẫn nhu tình nhìn Phương Đại Phú, nhẹ nhàng nói: "Nhìn chàng kìa, đã lớn từng tuổi này mà trông giống hệt một đứa con nít, hở chút là khóc, để con chúng ta nhìn thấy, chúng không cười chàng mới là lạ đó".
Phương Đại Phú vội trả lời: "Vừa rồi là… là bụi bay vào mắt ta mà thôi!"
Phương phu nhân nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của trượng phu, ôn nhu nói: "Chàng đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần được sống chung với chàng là thiếp đã thỏa mãn rồi”.
Phương Đại Phú ngẩng đầu nhìn phu nhân, trong mắt lộ ra nét dịu dàng vô hạn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hổ đã ngủ chưa?"
Phương phu nhân đáp lời: "Vừa rồi thiếp có đi xem nó, tên tiểu tử kia vẫn chưa chịu ngủ".
Phương Đại Phú gật đầu nói: "Nữ nhi đã lớn, chúng ta cũng nên lo lắng tới tương lai của nó rồi”.
Phương phu nhân nói: "Nha đầu kia từ nhỏ đã giống nam nhi, cả ngày ở bên ngoài quậy phá nhưng hai năm trở lại đây đột nhiên lại biến đổi, thật không biết nó có tâm sự gì nhỉ?”
Phương Đại Phú cười cười nói: "Nữ nhi có tâm sự hay không, nàng làm mẹ mà không biết thì sao ta có thể biết được đây?”
Phương phu nhân cười nói: "Thiếp cũng đã từng nói qua với nó, dù nó có thích ai đi nữa, thiếp cũng sẽ không ngăn cản".
Phương Đại Phú mỉm cười nói: "Ta xem chừng không phải vậy, hơn nữa trong cái thành nhỏ này có ai có thể xứng với nữ nhi của chúng ta đâu?”
Phương phu nhân giận yêu, nói: "Xem chàng kìa, tại sao lại có ý nghĩ như thế?"
Phương Đại Phú mỉm cười nói: "Thôi vậy, tất cả đều theo ý của nàng”.
Phương phu nhân cười nói: "Chàng yên tâm, thiếp nhất định sẽ chọn cho nữ nhi của chúng ta một người thật anh tuấn và có bản lĩnh, để cho chàng có được một con rể tốt mà!"
Phương Đại Phú thở dài nói: "Thật ra miễn là người tốt và nữ nhi của chúng ta thích là được, ta không có ý kiến".
Phương phu nhân gật đầu, khẽ thở dài: "Đúng vậy..."
Tấm lòng của cha mẹ, trong thiên hạ mấy ai có thể hiểu được đây?
"Tâm sự đã xong chưa? Nếu xong rồi thì ta đây tiễn các ngươi một đoạn vậy!" Ngoài phòng đột nhiên truyền đến âm thanh và một trận cười quái dị.
Phương Đại Phú bất động, Phương phu nhân cũng bất động.
Ngoài phòng lại truyền đến giọng cười quái dị kia: "Khuya như vầy còn chưa ngủ, đang đợi chết phải không?”
Phương Đại Phú chậm rãi đứng lên, cửa mở "Cạch" một tiếng, chậm rãi bước ra.
Bầu trời đêm đầy sao, trong vườn hoa nhỏ có một cây bạch dương to, trên đó có một bóng đen trông như hồn ma đang đứng.
Người này có vóc người gầy gò, gầy như một cây trúc, trên người mặc một bộ đồ đen rộng thùng thình, đầu cũng đội một cái nón màu đen. Mặc dù ở trong tối nhưng mặt của hắn lại khuôn mặt hắn lại trắng bệch, trắng đến nỗi tái nhợt. Trong tay hắn cầm một thanh kiếm không có vỏ kiếm, trong đêm tối phát ra ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta cảm giác được một cổ sát khí âm trầm đang kéo tới, Phương Đại Phú nhìn thấy cả người không khỏi lạnh run.
"Vị khách quan này đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì chỉ giáo?” Phương Đại Phú chắp tay hỏi, ánh trăng gọi vào mặt hắn làm hiện lên vẻ mặt hiền hòa và thiện lương.
"Lấy mạng!" Hắc y nhân đáp ngắn gọn.
Vẻ mặt Phương Đại Phú tươi cười, hỏi: "Tiểu nhân đây chỉ là buôn bán nhỏ sinh sống qua ngày, cho tới bây giờ không hề mạo phạm đến ai, vị đại gia này chắc là đã nhận lầm người”.
Hắc y nhân nói: "Liễu Thiếu Kiệt, ngươi cần gì phải giả bộ như thế?"
Vẻ mặt Phương Đại Phú vẫn tươi cười nói: "Đại gia, dám chắc ngài đã lầm người, nơi này không có ai tên là Liễu Thiếu Kiệt cả, cho tới giờ tiểu nhân cũng chưa từng nghe qua tên này”.
Hắc y nhân nhìn chằm chằm vào Phương Đại Phú, nói: "Nếu ngươi không phải là Liễu Thiếu Kiệt, vậy là ai đây?”
Phương Đại Phú lắp bắp trả lời: "Tiểu nhân …… tiểu nhân thật sự không biết".
Hắc y nhân cười to, nói: "Thật nghĩ không ra một thiếu niên xuất xắc được xưng tụng là Thanh Y Kiếm Khách Liễu Thiếu Kiệt, người đứng đầu trong Hoàng Sơn Thất Kiếm lại trở thành như vậy!" Hắc y nhân dừng một chút, lại nói: "Nếu Liễu Thiếu Kiệt đã ở đây thì đại tiểu thư Nam Cung Tuyết của Nam Cung thế gia hẳn cũng ở đây, phải không?”
Vẻ mặt của Phương Đại Phú không còn cười nữa, người đã đứng thẳng lên, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hẳn lên, cả con người dường như hoàn toàn thay đổi.
Một tiếng "Cạch" vang lên, Phương phu nhân từ phòng chậm rãi đi ra, khuôn mặt không chút phấn son dưới ánh trăng soi rọi lộ ra vẻ ưu nhã và một vẻ đẹp khó tả bằng lời.
Phương phu nhân chậm rãi nói: "Không sai, ta chính là Nam Cung Tuyết, không biết các hạ có gì chỉ giáo?"
Hắc y nhân cười lạnh nói: “Thật ra các ngươi có đúng là Liễu Thiếu Kiệt và Nam Cung Tuyết hay không không quan trọng vì tất cả đều phải chết”.
Phương Đại Phú nhìn chằm chằm Hắc y nhân, đột nhiên nói: "Ngươi chính là Hắc Sát?"
Hắc y nhân nói: "Thật nghĩ không ra kẻ ẩn cư nhiều năm như ngươi cũng biết đến ta?”
Phương Đại Phú chậm rãi nói: "Nghe nói Hắc Sát Thủ sử dụng một thanh Lệ Ngân Kiếm, trên giang hồ hoành hành vô kỵ, võ công có thể liệt vào nhóm thập đại cao thủ, thường sát nhân vào đêm, có phải không?"
Hắc y nhân cười một trận quái dị, lạnh lùng đáp: "Phải hay không ngươi lập tức sẽ biết ngay thôi".
Phương Đại Phú hít một hơi, nói: "Ngươi nhất định phải giết ta?"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Không phải ngươi, mà là các ngươi!"
Phương Đại Phú trầm mặc, hỏi: "Tại sao?"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Vì các ngươi đã làm sai một chuyện".
Phương Đại Phú hỏi lại: "Chuyện sai gì?”
Hắc y nhân đáp: "Các ngươi đã hộ tống một người không nên hộ tống, cho nên các ngươi phải chết…!"
Khi những lời này còn chưa nói xong, hắn đã khinh công bay lên, trông giống như một con dơi thật lớn đang bay trong màn đêm, lời vừa dứt, người hắn cũng đã đến, một thanh kiếm lóe ra hàn quang đâm thẳng vào cổ họng của Phương Đại Phú.
/134
|