Du Mộng Điệp lấy làm kinh hãi, vội vàng thi triển thân pháp né tránh, kiếm trong tay Phương Thất gào thét xẹt qua đỉnh đầu nàng.
Phương Thất nhìn cũng không thèm nhìn, cổ tay phiên chuyển, trở tay xuất tiếp một kiếm Hoành Tảo Thiên Quân quét về phần thân của Du Mộng Điệp, đường kiếm rất điên cuồng, thế như sét đánh, nhanh như điện xẹt, tuy nhiên tất cả đều là lộ số của đao pháp, dường như muốn chỉ một kiếm đem Du Mộng Điệp phân thành hai đoạn.
Du Mộng Điệp trong lúc nguy cấp vội ngửa người về phía sau, cả thân thể dường như sắp ngã xuống mặt cát vàng đầy nứơc, lưỡii kiếm xẹt qua trước ngực nàng. Còn chưa kịp hòan hồn lại thì thanh nhuyễn kiếm trong tay Phương Thất bỗng nhiên biến thành thẳng tắp, nhanh như tia chớp dí sát theo Du Mộng Điệp, mục tiêu là đâm xuyên qua ngực của nàng.
Nhất tiễn xuyên tâm.
Nàng đã mất thăng bằng, vô pháp né tránh.
Du Mộng Điệp nhắm lại đôi mắt.
Nàng đã biết tránh không thoát một kiếm này. Nàng biết bản thân sẽ chết chắc.
Trong đầu Du Mộng Điệp trống rỗng, Phương Thất ra tay bất thình lình, nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì thậm chí cũng chưa kịp thốt lên một tiếng.
Tuy nhiên nàng không có cảm giác được sự đau đớn do lưỡi kiếm đâm vào ngực mình.
Du Mộng Điệp chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Phương Thất đang rống giận giống như người điên, kiếm trong tay chém loạn xạ không còn ra chiêu thức gì nũa, một kiếm tiếp một kiếm nhanh chóng vô cùng, người hắn bây giờ muốn giết là một người hòa thượng.
Một người hòa thượng xích thủ không quyền.
Mưa to như trút nước, tiếng sấm ầm ầm, gió điên cuồng thổi cùng nước mưa đập vào người.
Trên bãi cát vàng đầy những phần thi thể bị chặt đứt nằm đó, nước mưa hòa quyện với máu làm cho bãi cát vàng biến thành màu đỏ, máu màu đỏ, nước màu đỏ, từng tia sét nổ vang chiếu trên bầu trời đêm, hiện không thể phân rõ đâu là nước mưa đâu là máu nữa, khắp nơi tràn ngập một màu đỏ.
Du Mộng Điệp vội sờ sờ ngực của nàng thì thấy không có vết thương gì. Nàng chậm rãi đứng lên trong mưa to gió lớn, ngơ ngác nhìn Phương Thất đang điên cuồng, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống gương mặt xinh đẹp.
Lại một tia sét nổ ầm vang chiếu sáng bầu trời đêm, một kiếm của Phương Thất bổ về phía hông của hòa thượng, một kiếm này tựa hồ đã chậm đi rất nhiều, hòa thượng vẫn không lùi mà còn tiến tới, đột nhiên trong chớp mắt đã tới trước mặt Phương Thất, tay trái như tia chớp vung ra chụp lấy cổ tay phải của Phương Thất, ngón tay biến chỉ như tia chớp điểm vào một loạt tám huyệt đạo Thiên Đột, Thiên Trung, Cưu Vĩ, Cự Khuyết, Trung Quản, Thủy Phân, Khí Hải, Quan Nguyện trước ngực hắn, động tác rất dứt khoát và nhanh đến nỗi Du Mộng Điệp cũng nhìn không rõ.
Phương Thất ngẩn người, tiếp đến dần mất đi tri giác, thanh kiếm trong tay vô lực rơi xuống, thân thể lắc lư lảo đảo ngã về phía sau. Hòa thượng kia liền vung tay đỡ lấy thân thể Phương Thất đang ngã rồi lẳng lặng nhìn về phía Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp ngơ ngác đứng ở cách đó không xa, nước mắt như mưa đang chảy trên gương mặt nàng, không biết nàng khóc vì trong lòng đang đau đớn? Hay là vì Phương Thất nữa? Hoặc là vì cả hai người?
Nàng nhìn ra được người hòa thượng này không có ác ý, nếu hắn muốn giết Phương Thất thì Phương Thất bây giờ đã biến thành một cỗ thi thể rồi.
Du Mộng Điệp cũng nhìn ra được, vừa rồi Phương Thất hành động điên cuồng liều mạng chém loạn xạ như thế thì hòa thượng kia chí ít đã có ba lần cơ hội có thể một chiêu giết hắn.
Nhưng hòa thượng không có giết hắn, chỉ là ra tay chế trụ Phương Thất mà thôi, trong màn mưa dày đặc thật nhìn không rõ trên mặt hòa thượng hiện ra vẻ gì.
Du Mộng Điệp ngầm thở dài rồi quẹt nước mắt, trên mặt nàng đầy nước mưa căn bản không thể nhìn ra là có rơi nước mắt hay không nữa, tuy nhiên bản thân nàng lại cảm giác đựơc nước mắt nóng bỏng đã chảy xuống khuôn mặt.
Nàng chậm rãi đi tới, nhìn vào Phuơng Thất đang hôn mê nằm trong tay hòa thượng, vết thương ở hông của hắn máu vẫn không ngừng chảy ra, sắc mặt tái nhợt. Du Mộng Điệp thở dài, chắp tay hòi: "Xin hỏi đại sư là…?"
Nước mắt của nàng không ngừng chảy ra.
Hòa thượng một tay ôm Phương Thất, tay kia chắp tay: "Bần tăng Liễu Trần."
Du Mộng Điệp nói: "Du Mộng Điệp cảm tạ ân cứu mạng của đại sư"
Không biết lời của nàng vừa nói là ám chỉ mạng của nàng hay là mạng của Phương Thất nữa?
Liễu Trần nói: "Nữ thí chủ không cần khách khí"
Nước mắt của Du Mộng Điệp đột nhiên chảy ra, nói: "Xin phiền đại sư giúp tôi mang anh ta về quán trọ với”
Liễu Trần gật đầu.
Hắn không hề hỏi người kia là ai, cũng không hỏi quán trọ ở nơi nào, càng không hỏi Du Mộng Điệp là ai.
Du Mộng Điệp cố nén nỗi buồn đau trong lòng, lảo đảo bước lên đồi cát, cúi người ôm lấy thân thể lạnh như băng của Trầm Tuyết Quân lên, sắc mặt của nàng rất giống sắc mặt của Trầm Tuyết Quân, đều tái nhợt.
Quán trọ Duyệt Lai.
Phương Thất đang mơ màng cảm giác có một bàn tay mềm mại đang đặt trên cổ tay của mình, một hồi lâu sau có một giọng nói già nua vang lên: "Nó đã không nguy hiểm nữa”, sau đó thì Phương Thất tỉnh lại.
Trong lúc còn mơ màng, hắn thấy được một ông già râu tóc bạc phơ, mặt hồng nhuận đang ngồi trước giường, đúng là Hiên Viên Hoằng. Du Mộng Điệp mặt đầy nước mắt cũng đang đứng ở trước giường, vẻ mặt của Liễu Thanh Thanh cũng tràn đầy buồn bã, Tiểu Hổ thì đứng đó dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Phương Thất cố gắng mở mắt nhìn chung quanh thì cũng thấy được Bắc Hải Vũ, La Nhất Đao đang yên lặng ngồi tại bàn, còn có một hòa thượng khoảng năm mươi tuổi đang cúi đầu ngồi cạnh bên.
Tiếp đó hắn phát hiện ra dưới tấm chăn là tấm thân trần của hắn, trên vai lưng và hông đều có vải trắng quấn quanh.
Phương Thất nhíu mày, cố gắng nhớ lại mọi chuyện, hắn chậm rãi nhớ lại trong ánh tà dương đỏ như máu kia, hắn đã dùng một đao đâm xuyên qua thân thể người áo xanh, sau đó mới phát hiện thì ra người áo xanh đó là ……
Phương Thất đột nhiên cảm giác vết thương ở hông của hắn đau đớn lên, cả người lạnh run, hình như thân thể này không còn thuộc về hắn nữa, hắn giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng trên người không còn một chút khí lực nào.
Hắn chậm rãi nhắm lại đôi mắt, hắn đã nhớ được chuyện gì xảy ra.
Hắn không còn nước mắt để rơi nữa, trong lòng hắn bây giờ chỉ có sự buồn bã và đau đớn.
Hiên Viên Hoằng vỗ nhẹ vào vai hắn, nói: "Hãy cố dưỡng thương cho tốt, lần này thương thế của con không nhẹ đâu”, sau đó thì không nói gì nữa rồi chậm rãi đứng lên đi tới trước bàn ngồi xuống.
Du Mộng Điệp với đôi mắt đỏ hoe, dịu dàng hỏi: "Thất ca, ca cảm thấy thế nào? Có đau đớn gì không?”
Phương Thất vẫn nhắm chặt đôi mắt, một lời cũng không thốt.
Du Mộng Điệp có chút thở dài rồi chậm rãi đi tới cạnh bàn.
Phương Thất đột nhiên hét lên: "Tuyết Quân đâu? Tuyết Quân đâu? Các người có ai nhìn thấy nàng không?”
Du Mộng Điệp âm thầm thở dài, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Liễu Thanh Thanh thấp giọng nói: "Phương đại ca yên tâm, Du tỷ tỷ đã mang cô ấy về đây rồi, đặt ở bên kia”
Phương Thất đột nhiên mở mắt nhìn theo huớng ngón tay của Liễu Thanh Thanh, ở góc phòng có đặt một cái quan tài màu đen, chẳng lẽ Trầm Tuyết Quân nằm ở bên trong đó?
Liễu Thanh Thanh thấp giọng nói: "Muội và Du tỷ tỷ đã giúp cô ấy thay đổi quần áo rồi, trên người cũng đã lau chùi sạch sẻ, xin Phương đại ca yên tâm."
Phương Thất chậm rãi nhắm lại đôi mắt, nói: "Đa tạ"
Hiên Viên Hoằng thở dài, quay về Liễu Trần gật đầu, tiếp đó nói với mọi người: "Chúng ta ra ngoài để cho tiểu huynh đệ nghỉ ngơi nào”, mọi người gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi, Du Mộng Điệp đi ở cuối cùng, lúc nàng xoay người đóng cửa lại, đôi mắt nàng đã đỏ hơn cả ban nãy.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Ánh sáng mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng, soi sáng cái bàn và cũng vô tình soi sáng luôn cái quan tài màu đen kia.
Phương Thất đột nhiên hét lên: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi còn chưa đi ra?”
Liễu Trần cúi đầu ngồi tại bàn không hề động đậy, nếu không phải còn có hít thở thì người khác nhìn vào nhất định sẽ tưởng là một pho tượng La Hán của chùa nào đó được mang đặt tại đây.
Phương Thất không có trợn mắt, hắn nghe thấy được tiếng hít thở rất nhẹ.
Liễu Trần lẳng lặng nói: "A di đà phật, bần tăng là Liễu Trần"
Phương Thất cười lạnh nói: "Ta còn chưa chết, không cần ngươi siêu độ đâu"
Liễu Trần nói: "Bần tăng biết thí chủ vẫn chưa chết”
Phương Thất cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ này chờ ta chết rồi siêu độ cho ta phải không?”
Liễu Trần nói: "Thí chủ tuy không có chết nhưng đã có rất nhiều người vì thí chủ mà chết ở nơi này, huống hồ trong phòng này cũng có một vị nữ thí chủ vì thí chủ mà chết nữa"
Trong lòng của Phương Thất đột nhiên có một trận đau đớn nổi lên, lạnh lùng cười nói: "Nàng tuy đã chết nhưng cũng không cần đến ngươi siêu độ. Ngươi hãy trở về chùa làm hòa thượng của ngươi đi, nơi này bất luận có chết bao nhiêu người cũng không có quan hệ tới ngươi”
Liễu Trần than thở: "Ngã phật từ bi, không đành lòng thấy sinh linh đồ thán, không đành lòng để cho những vong hồn đã chết không có chỗ nương tựa, nơi này đao quang kiếm ảnh, gió tanh mưa máu, thí chủ hãy buông bỏ đồ đao, quay đầu là bờ"
Phương Thất đột nhiên ha ha cười to, vết thương ở hông lại nứt ra, máu chảy ra ướt đẫm cả quần áo, điên cuồng cười, nói: "Ngã phật nếu từ bi thì tại sao lại để cho tứ ca bị người khác giết hại thành như vậy? Tại sao lại phải trêu ta như thế?”
Liễu Trần thản nhiên nói: "Tất cả ân ân oán oán trên thế gian, có nhân tất có quả, nhân quả tuần hoàn báo ứng, thí chủ hãy buông bỏ tất cả ân oán đi, trong lòng không có gì thì tự nhiên sẽ không phiền não nữa"
Phương Thất ha ha cười to, nói: "Buông bỏ? Ngươi có thể buông bỏ được sao? Nếu ngươi có thể buông bỏ thì tại sao lại khổ cực ngàn dặm tới nơi này làm gì?”
Liễu Trần trầm mặc.
Phương Thất cười lạnh: "Ngươi là trưởng tử của Phương gia, không để ý đến người cha bệnh nặng và người mẹ cực khổ đau buồn, không để ý đến ta và tứ ca tuổi nhỏ không người chiếu cố, không để ý đến sự đau khổ của chúng ta, bỏ mặc tất cả mà đi làm hòa thượng, ngươi là người không bất hiếu cũng là bất nhân bất nghĩa, có tư cách gì ở chỗ này nói đạo lý với ta?"
Liễu Trần không nói gì, trên mặt đột nhiên có một tia đau khổ xẹt qua.
Chẳng lẽ hắn chính là đại ca của Phương Ngọc Thành và Phương Thất, người con trưởng của Phương gia, Phương Ngọc Sơn?
Phương Thất lớn tiếng hét: "Ngươi nói đi, chẳng lẽ ngươi đã câm rồi sao?”
Liễu Trần bùi ngùi than thở: "Nhân sinh vô thường, tính mạng ngắn ngủi, do trong lòng thí chủ chứa nhiều ân oán nên phiền não vô cùng. Bần tăng năm đó xuất gia cũng chỉ là cố cầu phúc cho gia tộc, mong rằng thí chủ có thể hiểu được”
Phương Thất điên cuồng cười, máu ngay vết thương ở hông không ngừng phun ra, nói: "Ta hiểu được ngươi nhưng ngươi có hiểu lòng của người mẹ già đau đớn và buồn bã đến thế nào không? Ngươi có hiểu rõ khi đó trong lòng ta và tứ ca đau đớn thế nào không? Ngươi ngàn vạn lần chớ có quên ngươi là trưởng tử, trưởng huynh vi phụ, còn ngươi thì đến tột cùng làm được cái gì hả?"
Phương Thất vẫn điên cuồng cười, hắn cười đến nỗi nước mắt cũng đã chảy ra, giống như đang phẫn nộ đối với một người xa lạ, tuy nhiên người xa lạ này, người hòa thượng này năm đó đã từng là đại ca của hắn.
Liễu Trần không hề nói lời nào, chỉ khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi bước tới trước giường, đột nhiên tay vung ra như tia chớp cách không điểm vào huyệt ngủ của Phương Thất, tiếp đó hắn chậm rãi kéo tấm chăn ra, nhìn vào vết thương ở hông của Phương Thất, máu đã chảy ra thấm đỏ hết cả giường. Hắn lắc đầu, chậm rãi cởi vải băng vết thương trên người Phương Thất ra, tiếp đó lấy từ trong ngực áo ra một cái lọ thuốc có màu trắng như ngọc, bên trong nó là một loại thuốc màu đen, sau đó hắn cẩn thận đổ thuốc vào vết thương của Phương Thất rồi lấy vải băng vết thương lại, dịu dàng như là một người mẹ đang lo cho con vậy.
Liễu Trần yên lặng nhìn Phương Thất đang ngủ say, khẽ thở dài một tiếng rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Du Mộng Điệp vẫn ngơ ngác đứng ở trong sân, hai mắt hồng hết cả lên, Liễu Thanh Thanh thì đang nắm lấy tay nàng không nói tiếng nào, Tiểu Hổ đang ở trong sân dùng cây chơi đùa với mấy con kiến.
Du Mộng Điệp liền đi lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, nói: "Đại sư, anh ấy thế nào rồi?"
Liễu Trần chắp tay nói: "Đã phiền nữ thí chủ lo lắng, Phương thí chủ đã ngủ rồi, bần tăng đã tiếp thêm thuốc cho anh ta, hiện đã vô sự”
Du Mộng Điệp rưng rưng nứơc mắt, gật đầu nói : "Cửu Công mời đại sư vào trong”
Liễu Trần gật đầu.
Hiên Viên Hoằng than thở: "Đối với chuyện lần này thì lão ăn mày ta cũng đã mơ hồ cảm giác được có sự kỳ lạ nhưng lại cũng không ngờ tới chuyện sẽ diễn biến như thế"
Liễu Trần nói: "Lão thí chủ cả đời anh hùng, cứu khổ cứu nạn, đã phiền lão thí chủ lao tâm”
Hiên Viên Hoằng cười khổ, lắc đầu nói: "Lao tâm cái gì, lần này đúng là thật sự chưa kịp chuẩn bị, lúc đầu nếu có thể suy nghĩ nhiều thêm một chút nữa thì đã tránh được màn thảm kịch kia rồi”, Hiên Viên Hoằng nói xong, liền lắc đầu thở dài không thôi.
Liễu Trần nói: "Lão thí chủ không cần phải tự trách như vậy, thế sự nhân quả tuần hoàn, chuyện này cũng đâu thể trách ai được."
La Nhất Đao đột nhiên lên tiến: "Chuyện này cũng là do vãn bối mà ra, nếu lúc ấy vãn bối đi theo xem thì ít ra cũng có thể nhận biết người áo xanh đó không phải là người áo xanh mà vãn bối đã gặp rồi”
Phương Thất nhìn cũng không thèm nhìn, cổ tay phiên chuyển, trở tay xuất tiếp một kiếm Hoành Tảo Thiên Quân quét về phần thân của Du Mộng Điệp, đường kiếm rất điên cuồng, thế như sét đánh, nhanh như điện xẹt, tuy nhiên tất cả đều là lộ số của đao pháp, dường như muốn chỉ một kiếm đem Du Mộng Điệp phân thành hai đoạn.
Du Mộng Điệp trong lúc nguy cấp vội ngửa người về phía sau, cả thân thể dường như sắp ngã xuống mặt cát vàng đầy nứơc, lưỡii kiếm xẹt qua trước ngực nàng. Còn chưa kịp hòan hồn lại thì thanh nhuyễn kiếm trong tay Phương Thất bỗng nhiên biến thành thẳng tắp, nhanh như tia chớp dí sát theo Du Mộng Điệp, mục tiêu là đâm xuyên qua ngực của nàng.
Nhất tiễn xuyên tâm.
Nàng đã mất thăng bằng, vô pháp né tránh.
Du Mộng Điệp nhắm lại đôi mắt.
Nàng đã biết tránh không thoát một kiếm này. Nàng biết bản thân sẽ chết chắc.
Trong đầu Du Mộng Điệp trống rỗng, Phương Thất ra tay bất thình lình, nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì thậm chí cũng chưa kịp thốt lên một tiếng.
Tuy nhiên nàng không có cảm giác được sự đau đớn do lưỡi kiếm đâm vào ngực mình.
Du Mộng Điệp chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Phương Thất đang rống giận giống như người điên, kiếm trong tay chém loạn xạ không còn ra chiêu thức gì nũa, một kiếm tiếp một kiếm nhanh chóng vô cùng, người hắn bây giờ muốn giết là một người hòa thượng.
Một người hòa thượng xích thủ không quyền.
Mưa to như trút nước, tiếng sấm ầm ầm, gió điên cuồng thổi cùng nước mưa đập vào người.
Trên bãi cát vàng đầy những phần thi thể bị chặt đứt nằm đó, nước mưa hòa quyện với máu làm cho bãi cát vàng biến thành màu đỏ, máu màu đỏ, nước màu đỏ, từng tia sét nổ vang chiếu trên bầu trời đêm, hiện không thể phân rõ đâu là nước mưa đâu là máu nữa, khắp nơi tràn ngập một màu đỏ.
Du Mộng Điệp vội sờ sờ ngực của nàng thì thấy không có vết thương gì. Nàng chậm rãi đứng lên trong mưa to gió lớn, ngơ ngác nhìn Phương Thất đang điên cuồng, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống gương mặt xinh đẹp.
Lại một tia sét nổ ầm vang chiếu sáng bầu trời đêm, một kiếm của Phương Thất bổ về phía hông của hòa thượng, một kiếm này tựa hồ đã chậm đi rất nhiều, hòa thượng vẫn không lùi mà còn tiến tới, đột nhiên trong chớp mắt đã tới trước mặt Phương Thất, tay trái như tia chớp vung ra chụp lấy cổ tay phải của Phương Thất, ngón tay biến chỉ như tia chớp điểm vào một loạt tám huyệt đạo Thiên Đột, Thiên Trung, Cưu Vĩ, Cự Khuyết, Trung Quản, Thủy Phân, Khí Hải, Quan Nguyện trước ngực hắn, động tác rất dứt khoát và nhanh đến nỗi Du Mộng Điệp cũng nhìn không rõ.
Phương Thất ngẩn người, tiếp đến dần mất đi tri giác, thanh kiếm trong tay vô lực rơi xuống, thân thể lắc lư lảo đảo ngã về phía sau. Hòa thượng kia liền vung tay đỡ lấy thân thể Phương Thất đang ngã rồi lẳng lặng nhìn về phía Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp ngơ ngác đứng ở cách đó không xa, nước mắt như mưa đang chảy trên gương mặt nàng, không biết nàng khóc vì trong lòng đang đau đớn? Hay là vì Phương Thất nữa? Hoặc là vì cả hai người?
Nàng nhìn ra được người hòa thượng này không có ác ý, nếu hắn muốn giết Phương Thất thì Phương Thất bây giờ đã biến thành một cỗ thi thể rồi.
Du Mộng Điệp cũng nhìn ra được, vừa rồi Phương Thất hành động điên cuồng liều mạng chém loạn xạ như thế thì hòa thượng kia chí ít đã có ba lần cơ hội có thể một chiêu giết hắn.
Nhưng hòa thượng không có giết hắn, chỉ là ra tay chế trụ Phương Thất mà thôi, trong màn mưa dày đặc thật nhìn không rõ trên mặt hòa thượng hiện ra vẻ gì.
Du Mộng Điệp ngầm thở dài rồi quẹt nước mắt, trên mặt nàng đầy nước mưa căn bản không thể nhìn ra là có rơi nước mắt hay không nữa, tuy nhiên bản thân nàng lại cảm giác đựơc nước mắt nóng bỏng đã chảy xuống khuôn mặt.
Nàng chậm rãi đi tới, nhìn vào Phuơng Thất đang hôn mê nằm trong tay hòa thượng, vết thương ở hông của hắn máu vẫn không ngừng chảy ra, sắc mặt tái nhợt. Du Mộng Điệp thở dài, chắp tay hòi: "Xin hỏi đại sư là…?"
Nước mắt của nàng không ngừng chảy ra.
Hòa thượng một tay ôm Phương Thất, tay kia chắp tay: "Bần tăng Liễu Trần."
Du Mộng Điệp nói: "Du Mộng Điệp cảm tạ ân cứu mạng của đại sư"
Không biết lời của nàng vừa nói là ám chỉ mạng của nàng hay là mạng của Phương Thất nữa?
Liễu Trần nói: "Nữ thí chủ không cần khách khí"
Nước mắt của Du Mộng Điệp đột nhiên chảy ra, nói: "Xin phiền đại sư giúp tôi mang anh ta về quán trọ với”
Liễu Trần gật đầu.
Hắn không hề hỏi người kia là ai, cũng không hỏi quán trọ ở nơi nào, càng không hỏi Du Mộng Điệp là ai.
Du Mộng Điệp cố nén nỗi buồn đau trong lòng, lảo đảo bước lên đồi cát, cúi người ôm lấy thân thể lạnh như băng của Trầm Tuyết Quân lên, sắc mặt của nàng rất giống sắc mặt của Trầm Tuyết Quân, đều tái nhợt.
Quán trọ Duyệt Lai.
Phương Thất đang mơ màng cảm giác có một bàn tay mềm mại đang đặt trên cổ tay của mình, một hồi lâu sau có một giọng nói già nua vang lên: "Nó đã không nguy hiểm nữa”, sau đó thì Phương Thất tỉnh lại.
Trong lúc còn mơ màng, hắn thấy được một ông già râu tóc bạc phơ, mặt hồng nhuận đang ngồi trước giường, đúng là Hiên Viên Hoằng. Du Mộng Điệp mặt đầy nước mắt cũng đang đứng ở trước giường, vẻ mặt của Liễu Thanh Thanh cũng tràn đầy buồn bã, Tiểu Hổ thì đứng đó dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Phương Thất cố gắng mở mắt nhìn chung quanh thì cũng thấy được Bắc Hải Vũ, La Nhất Đao đang yên lặng ngồi tại bàn, còn có một hòa thượng khoảng năm mươi tuổi đang cúi đầu ngồi cạnh bên.
Tiếp đó hắn phát hiện ra dưới tấm chăn là tấm thân trần của hắn, trên vai lưng và hông đều có vải trắng quấn quanh.
Phương Thất nhíu mày, cố gắng nhớ lại mọi chuyện, hắn chậm rãi nhớ lại trong ánh tà dương đỏ như máu kia, hắn đã dùng một đao đâm xuyên qua thân thể người áo xanh, sau đó mới phát hiện thì ra người áo xanh đó là ……
Phương Thất đột nhiên cảm giác vết thương ở hông của hắn đau đớn lên, cả người lạnh run, hình như thân thể này không còn thuộc về hắn nữa, hắn giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng trên người không còn một chút khí lực nào.
Hắn chậm rãi nhắm lại đôi mắt, hắn đã nhớ được chuyện gì xảy ra.
Hắn không còn nước mắt để rơi nữa, trong lòng hắn bây giờ chỉ có sự buồn bã và đau đớn.
Hiên Viên Hoằng vỗ nhẹ vào vai hắn, nói: "Hãy cố dưỡng thương cho tốt, lần này thương thế của con không nhẹ đâu”, sau đó thì không nói gì nữa rồi chậm rãi đứng lên đi tới trước bàn ngồi xuống.
Du Mộng Điệp với đôi mắt đỏ hoe, dịu dàng hỏi: "Thất ca, ca cảm thấy thế nào? Có đau đớn gì không?”
Phương Thất vẫn nhắm chặt đôi mắt, một lời cũng không thốt.
Du Mộng Điệp có chút thở dài rồi chậm rãi đi tới cạnh bàn.
Phương Thất đột nhiên hét lên: "Tuyết Quân đâu? Tuyết Quân đâu? Các người có ai nhìn thấy nàng không?”
Du Mộng Điệp âm thầm thở dài, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Liễu Thanh Thanh thấp giọng nói: "Phương đại ca yên tâm, Du tỷ tỷ đã mang cô ấy về đây rồi, đặt ở bên kia”
Phương Thất đột nhiên mở mắt nhìn theo huớng ngón tay của Liễu Thanh Thanh, ở góc phòng có đặt một cái quan tài màu đen, chẳng lẽ Trầm Tuyết Quân nằm ở bên trong đó?
Liễu Thanh Thanh thấp giọng nói: "Muội và Du tỷ tỷ đã giúp cô ấy thay đổi quần áo rồi, trên người cũng đã lau chùi sạch sẻ, xin Phương đại ca yên tâm."
Phương Thất chậm rãi nhắm lại đôi mắt, nói: "Đa tạ"
Hiên Viên Hoằng thở dài, quay về Liễu Trần gật đầu, tiếp đó nói với mọi người: "Chúng ta ra ngoài để cho tiểu huynh đệ nghỉ ngơi nào”, mọi người gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi, Du Mộng Điệp đi ở cuối cùng, lúc nàng xoay người đóng cửa lại, đôi mắt nàng đã đỏ hơn cả ban nãy.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Ánh sáng mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng, soi sáng cái bàn và cũng vô tình soi sáng luôn cái quan tài màu đen kia.
Phương Thất đột nhiên hét lên: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi còn chưa đi ra?”
Liễu Trần cúi đầu ngồi tại bàn không hề động đậy, nếu không phải còn có hít thở thì người khác nhìn vào nhất định sẽ tưởng là một pho tượng La Hán của chùa nào đó được mang đặt tại đây.
Phương Thất không có trợn mắt, hắn nghe thấy được tiếng hít thở rất nhẹ.
Liễu Trần lẳng lặng nói: "A di đà phật, bần tăng là Liễu Trần"
Phương Thất cười lạnh nói: "Ta còn chưa chết, không cần ngươi siêu độ đâu"
Liễu Trần nói: "Bần tăng biết thí chủ vẫn chưa chết”
Phương Thất cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ này chờ ta chết rồi siêu độ cho ta phải không?”
Liễu Trần nói: "Thí chủ tuy không có chết nhưng đã có rất nhiều người vì thí chủ mà chết ở nơi này, huống hồ trong phòng này cũng có một vị nữ thí chủ vì thí chủ mà chết nữa"
Trong lòng của Phương Thất đột nhiên có một trận đau đớn nổi lên, lạnh lùng cười nói: "Nàng tuy đã chết nhưng cũng không cần đến ngươi siêu độ. Ngươi hãy trở về chùa làm hòa thượng của ngươi đi, nơi này bất luận có chết bao nhiêu người cũng không có quan hệ tới ngươi”
Liễu Trần than thở: "Ngã phật từ bi, không đành lòng thấy sinh linh đồ thán, không đành lòng để cho những vong hồn đã chết không có chỗ nương tựa, nơi này đao quang kiếm ảnh, gió tanh mưa máu, thí chủ hãy buông bỏ đồ đao, quay đầu là bờ"
Phương Thất đột nhiên ha ha cười to, vết thương ở hông lại nứt ra, máu chảy ra ướt đẫm cả quần áo, điên cuồng cười, nói: "Ngã phật nếu từ bi thì tại sao lại để cho tứ ca bị người khác giết hại thành như vậy? Tại sao lại phải trêu ta như thế?”
Liễu Trần thản nhiên nói: "Tất cả ân ân oán oán trên thế gian, có nhân tất có quả, nhân quả tuần hoàn báo ứng, thí chủ hãy buông bỏ tất cả ân oán đi, trong lòng không có gì thì tự nhiên sẽ không phiền não nữa"
Phương Thất ha ha cười to, nói: "Buông bỏ? Ngươi có thể buông bỏ được sao? Nếu ngươi có thể buông bỏ thì tại sao lại khổ cực ngàn dặm tới nơi này làm gì?”
Liễu Trần trầm mặc.
Phương Thất cười lạnh: "Ngươi là trưởng tử của Phương gia, không để ý đến người cha bệnh nặng và người mẹ cực khổ đau buồn, không để ý đến ta và tứ ca tuổi nhỏ không người chiếu cố, không để ý đến sự đau khổ của chúng ta, bỏ mặc tất cả mà đi làm hòa thượng, ngươi là người không bất hiếu cũng là bất nhân bất nghĩa, có tư cách gì ở chỗ này nói đạo lý với ta?"
Liễu Trần không nói gì, trên mặt đột nhiên có một tia đau khổ xẹt qua.
Chẳng lẽ hắn chính là đại ca của Phương Ngọc Thành và Phương Thất, người con trưởng của Phương gia, Phương Ngọc Sơn?
Phương Thất lớn tiếng hét: "Ngươi nói đi, chẳng lẽ ngươi đã câm rồi sao?”
Liễu Trần bùi ngùi than thở: "Nhân sinh vô thường, tính mạng ngắn ngủi, do trong lòng thí chủ chứa nhiều ân oán nên phiền não vô cùng. Bần tăng năm đó xuất gia cũng chỉ là cố cầu phúc cho gia tộc, mong rằng thí chủ có thể hiểu được”
Phương Thất điên cuồng cười, máu ngay vết thương ở hông không ngừng phun ra, nói: "Ta hiểu được ngươi nhưng ngươi có hiểu lòng của người mẹ già đau đớn và buồn bã đến thế nào không? Ngươi có hiểu rõ khi đó trong lòng ta và tứ ca đau đớn thế nào không? Ngươi ngàn vạn lần chớ có quên ngươi là trưởng tử, trưởng huynh vi phụ, còn ngươi thì đến tột cùng làm được cái gì hả?"
Phương Thất vẫn điên cuồng cười, hắn cười đến nỗi nước mắt cũng đã chảy ra, giống như đang phẫn nộ đối với một người xa lạ, tuy nhiên người xa lạ này, người hòa thượng này năm đó đã từng là đại ca của hắn.
Liễu Trần không hề nói lời nào, chỉ khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi bước tới trước giường, đột nhiên tay vung ra như tia chớp cách không điểm vào huyệt ngủ của Phương Thất, tiếp đó hắn chậm rãi kéo tấm chăn ra, nhìn vào vết thương ở hông của Phương Thất, máu đã chảy ra thấm đỏ hết cả giường. Hắn lắc đầu, chậm rãi cởi vải băng vết thương trên người Phương Thất ra, tiếp đó lấy từ trong ngực áo ra một cái lọ thuốc có màu trắng như ngọc, bên trong nó là một loại thuốc màu đen, sau đó hắn cẩn thận đổ thuốc vào vết thương của Phương Thất rồi lấy vải băng vết thương lại, dịu dàng như là một người mẹ đang lo cho con vậy.
Liễu Trần yên lặng nhìn Phương Thất đang ngủ say, khẽ thở dài một tiếng rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Du Mộng Điệp vẫn ngơ ngác đứng ở trong sân, hai mắt hồng hết cả lên, Liễu Thanh Thanh thì đang nắm lấy tay nàng không nói tiếng nào, Tiểu Hổ đang ở trong sân dùng cây chơi đùa với mấy con kiến.
Du Mộng Điệp liền đi lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, nói: "Đại sư, anh ấy thế nào rồi?"
Liễu Trần chắp tay nói: "Đã phiền nữ thí chủ lo lắng, Phương thí chủ đã ngủ rồi, bần tăng đã tiếp thêm thuốc cho anh ta, hiện đã vô sự”
Du Mộng Điệp rưng rưng nứơc mắt, gật đầu nói : "Cửu Công mời đại sư vào trong”
Liễu Trần gật đầu.
Hiên Viên Hoằng than thở: "Đối với chuyện lần này thì lão ăn mày ta cũng đã mơ hồ cảm giác được có sự kỳ lạ nhưng lại cũng không ngờ tới chuyện sẽ diễn biến như thế"
Liễu Trần nói: "Lão thí chủ cả đời anh hùng, cứu khổ cứu nạn, đã phiền lão thí chủ lao tâm”
Hiên Viên Hoằng cười khổ, lắc đầu nói: "Lao tâm cái gì, lần này đúng là thật sự chưa kịp chuẩn bị, lúc đầu nếu có thể suy nghĩ nhiều thêm một chút nữa thì đã tránh được màn thảm kịch kia rồi”, Hiên Viên Hoằng nói xong, liền lắc đầu thở dài không thôi.
Liễu Trần nói: "Lão thí chủ không cần phải tự trách như vậy, thế sự nhân quả tuần hoàn, chuyện này cũng đâu thể trách ai được."
La Nhất Đao đột nhiên lên tiến: "Chuyện này cũng là do vãn bối mà ra, nếu lúc ấy vãn bối đi theo xem thì ít ra cũng có thể nhận biết người áo xanh đó không phải là người áo xanh mà vãn bối đã gặp rồi”
/134
|