Trầm mặc, không gian trầm mặc.
Lan Ngọc áp mặt lên ngực Nam Cung Khiếu Không, si ngốc nhìn mặt hắn, nàng không biết nói gì.
Thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có.
Nam Cung Khiếu Không ôm nàng, ngây ngốc nhìn màn trên đỉnh giường, hắn không biết lúc này nên an ủi nàng? Dỗ cho nàng vui? Hay là nói những lời chỉ bên gối mới có thể nói giống như mười lăm năm về trước.
Hắn không biết, hắn rối bời.
Mười lăm năm trước, Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc - cô gái vừa mới hai mươi tuổi, xinh đẹp mê người, được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, bỏ lại vô số nam nhân theo đuổi nàng, đem hết thảy của nàng dâng hiến cho hắn. Nhưng cuối cùng hắn lại vứt bỏ nàng.
Thống khổ như vậy dày vò mười lăm năm, ai có thể thực sự hiểu nổi sự khổ sở trong đó.
Mười lăm năm sau gặp lại, cảnh còn người mất, hắn đã có chòm râu ngắn, khóe mắt nàng đã có một số nếp nhăn. Tuế nguyệt tang thương, rốt cuộc mang tới cho người ta cái gì? Và để lại cái gì?
Trăng đã tới giữa trời, nhưng người vẫn chưa ngủ.
Lan Ngọc khẽ thở dài một hơi, hỏi: “Chàng tới đây để làm gì?” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc hồi lâu, thong thả nói: “Nàng không biết sao?”
Lan Ngọc không trả lời, một số vẫn đề căn bản không cần phải trả lời.
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta muốn biết, sao nàng lại ở nơi này?”
Lan Ngọc ngẩng đầu lên, lộ ra bộ ngực trần, lạnh lùng nói: “Thiếp không thể ở đây hay sao?”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Có, đương nhiên là có thể chứ.”
Lan Ngọc đột nhiên nồi dậy, dùng chân che lấy mình, cằm đặt lên đầu gồi, ngây ngốc nhìn mặt đất tới xuất thần.
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Bao năm như vậy, nàng sống thế nào?”
Lan Ngọc cười, trong nụ cười đau khổ mang vài phần mỉa mai: “Chàng quan tâm tới thiếp thế sao?”
Nam Cung Khiếu Không im lặng.
Lan Ngọc nói: “Rốt cuộc là chàng quan tâm tới thiếp hay là quan tâm tới người khác.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Nàng hẳn là phải hiểu.”
Lan Ngọc cười lạnh: “Thiếp đương nhiên là hiểu, mười lăm năm rồi, chàng có tìm thiếp không?”
Nam Cung Khiếu Không im lặng thật lâu mới chầm rãi nói: “Là ta không phải với nàng!”
Lan Ngọc cười lạnh một hồi, nói: “Không phải? Một câu không phải là xong sao? Mười lăm năm nay thiếp sống thế nào, chàng có biết không?”
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm lắc đầu, im lặng không đáp.
Lang Ngọc cười, vẻ trào phúng trong mắt càng đậm, nói: “Bất quá thiếp biết chàng tới đây làm gì, chàng muốn làm gì thiếp cũng biết, nhưng thiếp sẽ không nói cho chàng!”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, chầm chậm nói: “Ta hiểu.”
Lan Ngọc thẫn thờ nhìn ánh trăng chiếu xuống trước giường, không nói gì nữa.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhàn nhạt như một tầng sương trắng, mông lung như con mắt của Lan Ngọc.
Nam Cung Khiếu Không thở dài, chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi mặc y phục của mình vào, Lan Ngọc lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt mơ màng mà bi ai.
“Chàng phải đi rồi sao?”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu.
“Chàng không muốn tìm Du Mộng Điệp nữa sao?”
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm quay đầu lại, Lan Ngọc ngồi trên giường bọc trong chăn gấm, bờ vai trơn bóng lộ ra bên ngoài, nàng vẫn thật trẻ trung, thật xinh đẹp, thật ngoan ngoãn, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nhìn chủ nhân của mình sắp phải rời đi.
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta không muốn ép nàng, nàng không nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm chỗ khác.”
Lan Ngọc cười: “Chàng còn có thể tìm ở đâu? Thiếp đảm bảo, bỏ qua cơ hội lần này, thì không còn ai biết nhiều hơn thiếp nữa đâu.”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, cầm trường kiếm trên bàn lên, từ từ đi ra phía cửa.
Lan Ngọc đột nhiên thét lên: “Chàng muốn đi đâu? Lời thiếp nói rốt cuộc chàng có nghe thấy không?”
Nam Cung Khiếu Không đứng lại, đáp: “Nghe thấy rồi.”
Lan Ngọc hỏi: “Nghe thấy rồi vì sao chàng không hỏi thiếp?”
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc hồi lâu, trả lời: “Bởi vì ta không muốn làm tổn thương nàng nữa, cũng không muốn ép nàng làm chuyện bản thân không muốn.”
Lan Ngọc cười lạnh: “Hừ! Quả nhiên có phong độ quân tử!”
Nam Cung Khiếu Không lắc đầu thở dài, đưa tay kéo cánh cửa.
Một tiếng gió bất ngờ rít lên, một chiếc ám khí hình cánh hoa như ánh chớp đánh tới, đánh thẳng vào tay mở cửa của Nam Cung Khiếu Không. Nam Cung Khiếu Không rụt tay lại, ám khí hình cánh hoa không một tiếng động cắm vào trong tường, Nam Cung Khiếu Không cười cười, lại đưa tay mở cửa.
Lại một cánh hoa đánh tới, so với vừa rồi càng nhanh càng mạnh hơn, Nam Cung Khiếu Không rụt tay lại, cánh hoa lại cắm vào tường. Nam Cung Khiếu Không cười khổ quay đầu nhìn lại, trên giường Lan Ngọc vẫn tì cằm lên đầu gối, tựa hồ chưa từng nhúc nhích gì cả.
Nam Cung Khiếu Không lẩm bẩm: “Nàng cớ gì phải khổ như thế?”
Lan Ngọc nói: “Thiếp làm sao?”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Nhiều năm như vậy, hình như ám khí đoạt mạng ‘đào hoa tiếu’ của nàng đã thụt lùi rồi.”
Lan Ngọc cười lạnh: “Chàng thực sự cho rằng đã thụt lùi rồi ư?”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Rốt cuộc là nàng muốn thế nào?”
Lan Ngọc nói: “Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn giữ chàng ở lại đêm nay.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngày mai thì sao?”
Lan Ngọc: “Ngày mai ư…”
Chuyện ngày mai, có ai biết được đây?
Nam Cung Khiếu Không thở dài đánh sượt, chậm rãi nói: “Nếu sớm muộn đều phải đi, thì đi sớm đi muộn có gì khác nhau?”
Lan Ngọc không nói, nước mắt lại đột nhiên chảy xuống: “Khác, đương nhiên là khác. Mười lăm năm rồi, chẳng lẽ ngay một đêm chàng cũng không chịu ở lại?”
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm quay người lại, bình tĩnh nói: “Khác nhau duy nhất là thống khổ càng thêm sâu, chẳng lẽ nàng còn không hiểu?”
Lan Ngọc đột nhiên thét lên :”Được, chàng đi đi, sau này đừng có hối hận.”
Nam Cung Khiếu Không chần chừ một lúc, rồi chầm chậm kéo cửa, đi ra ngoài.
“Được, chàng đi đi, sau này đừng có hối hận.” Câu nói này rốt cuộc là có ý gì? Nam Cung Khiếu Không không nghĩ nhiều, hắn cũng không dám nghĩ nhiều.
Cho dù hắn hiểu, Vệ Cửu Nương ngày nay đã chẳng phải là Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc năm xưa, cho dù hắn biết, gặp lại lần nữa là đối đầu, cho dù hắn hiểu rõ, rất có khả năng Lan Ngọc biết tin tức của Du Mộng Điệp. Nhưng, hắn sao có thể đi hỏi được?
Nhân tính sâu xa và phức tạp, sao có thể dùng ngôn ngữ để hình dung?
***********
Vầng trăng cong treo trên không trung, đem ánh sáng mờ nhạt chiếu lên con đường dài lặng lẽ không bóng người.
Trăng sáng như gương, là tấm gương chỉ có một nửa, há chẳng phải chính như nội tâm hắn bây giờ, thiếu mất một nửa ư? Minh châu trên kiếm, lại tựa hồ càng chói mắt càng sáng hơn ánh trăng.
Nam Cung Khiếu Không đi chậm rãi, hắn không biết trở về phải trả lời với Hiên Viên Hoằng thế nào? Hắn không kìm được một tiếng thờ dài, sau đó hắn liền nhìn thấy một người.
Một thanh y nhân tay cầm trường kiếm, khăn đen che mặt, đáng đứng giữa đường, hai con mắt từ sau miếng vài dày che mặt lạnh lùng nhìn Nam Cung Khiếu Không, lạnh như núi băng từ thời viễn cỗ.
Nam Cung Khiếu Không đứng lại, mỉm cười nhìn thanh y nhân, siết chặt trường kiếm trong tay.
Thanh y nhân hỏi: “Nam Cung Khiếu Không?”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu.
Thanh y nhân cười lạnh: “Ta đợi ngươi rất lâu rồi.”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
Thanh y nhân đáp: “Trước đây rất lâu, rất lâu rồi.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta tới muộn, thật sự rất có lỗi.”
Thanh y nhân: “Không sao, tới là tốt rồi.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi chính là Sở Anh Bố?”
Thanh y nhân cười lạnh: “Không ngờ ngươi lại biết ta?”
Nam Cung Khiếu Không than: “Hiện giờ người không biết ngươi sợ rằng không có nhiều.”
Thanh y nhân cười, nhìn chăm chú vào trường kiếm trong tay Nam Cung Khiếu Không: “Thanh kiếm đó không tệ.”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Ngươi không phải là là người đầu tiên nói câu này.”
Thanh y nhân nói: “Nhưng ta lại là người muốn có thanh kiếm này.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi cũng không phải là người đầu tiên muốn có thanh kiếm này.”
Thanh y nhân hỏi: “Người khác đều không tới lấy?”
Nam Cung Khiếu Không đáp: “Người muốn có thanh kiếm này hiện giờ chỉ còn một kẻ sống sót.”
Thanh y nhân cười lạnh: “Nhưng ta lại khuyên ngươi ngoan ngoãn giao cho ta, nếu không ngươi sẽ làm chuyện thứ ba phải hối hận cả đời.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Thế sao?”
Thanh y nhân: “Ngươi vừa từ Ỷ Thúy lầu đi ra?” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Lòng Nam Cung Khiếu Không đột nhiên trầm xuống, thờ ra một hơi thật dài, chậm rãi hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Thanh y nhân cười lạnh: “Kỳ thực ta cũng chẳng muốn thế nào, thanh kiếm này ta muốn, con người ngươi ta cũng muốn.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi nắm chắc thế sao?”
Thanh y nhân lạnh nhạt: “Ta chưa từng làm chuyện không nắm chắc.”
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng: “Rút kiếm của ngươi ra.”
Thanh y nhân cười cười: “Không cần, mặc dù võ công của Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc rất cao, nhưng ta thu phục nàng, chỉ bất quá là vì một ngày làm ngươi ngoan ngoãn nghe lời thôi. Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ không ra?”
Nam Cung Khiếu Không nhìn y chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi chưa từng tính sai sao?”
Thanh y nhân lắc đầu đáp: “Chưa, xưa nay chưa từng có.”
Nam Cung Khiếu Không cười lạnh: “Cho nên hiện giờ ngươi vẫn còn sống?”
Thanh y nhân đáp: “Ngươi nói đúng rồi.”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, chậm rãi nói: “Nhưng lần này ngươi chết chắc rồi!”
Khi ba chữ ‘chết chắc rồi’ nói ra khỏi miệng, trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không đã xuất thủ.
Trường kiếm dưới ánh trăng lóe lên một ánh sáng trong mát chòi lòa, so với ánh trăng càng sáng càng rực rỡ hơn, minh châu trên kiếm phát ánh sáng chói mặt, một luồng sát khí đột nhiên bao phủ thanh y nhân. Kiếm như tia chớp, thình lình đã tới yết hầu của thanh y nhân, kiếm khí lãnh lẽo đã bức ngay tới trước mặt.
Thanh y nhân thình lình lách người, trường kiếm rời võ, gạt trường kiếm đâm tới của Nam Cung Khiếu Không ra. Cổ tay Nam Cung Khiếu Không rung lên, mưới mấy đóa hoa kiếm như hoa Quỳnh nở rộ, phủ lên trước ngực thanh y nhân. Thanh y nhân nghiêng người, trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không theo sát như bóng, đột nhiên đã tới ngực thanh y nhân. Thanh y nhân kinh hãi, lùi vội về sau, trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không như xương theo tủy, như thiểm điện lại tới yết hầu của thanh y nhân. Thanh y nhân quát khẽ một tiếng, gạt trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không ra, tung mình trên không một cái, người đã ở ngoài ba trượng.
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Hiện giờ ngươi còn muốn thanh kiếm này không?”
Thanh y nhân cười lạnh, đột nhiên phất tay, trong một con ngõ tối có hai tên hắc y nhân xông ra, ở giữa kẹp một nữ nhân, chính là Lan Ngọc.
Nam Cung Khiếu Không ngây ngốc nhìn Lan Ngọc, nữ nhân vừa rồi còn nép trong lòng mình hiện giờ đã hôn mê, hai tên hắc y nhân trong tay đều cầm một thanh kiếm nhọn, đang kề lên trên chiếc cổ trắng nõn của nàng.
Thanh y nhân cười lạnh: “Giờ ngươi có chấp nhận hay không?”
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc hồi rồi, rồi mỉm cười nói: “Ngươi dùng một nữ nhân để làm việc như thế sao?”
Thanh y nhân cười đáp: “Bất kể là dùng thủ đoạn như thế nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì đều là cách tốt.”
Nam Cung Khiếu Không lẩm bẩm: “Ta chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ như ngươi.”
Thanh y nhân đột nhiên cười lạnh một trận: “Ta vô sỉ ư? Năm xưa ngươi vứt bỏ người ta, thì ngươi có trái với lòng không?”
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng nói: “Đấy là chuyện giữa ta và nàng, ta khuyên ngươi thả ngay nàng ra, nếu không ta sẽ chém ngươi thành vạn mảnh.”
Thanh y nhân cười lạnh: “Nếu ta không chịu?”
Nam Cung Khiếu Không: “Vậy ngươi chỉ còn một con đường chết!”
Thanh y nhân thờ dài: “Trước khi ta chết, Lan Ngọc nhất định sẽ chết trước, ngươi có tin hay không?”
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc.
Thanh y nhân nói: “Nam xưa ngươi đã làm chuyện không phải với nàng ta một lần, lần này nếu nàng chết trước mặt ngươi, không biết ngươi sẽ có cảm thụ thế nào.”
Nam Cung Khiếu Không thở ra một tiếng thật dài, nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
Thanh y nhân cười: “Thế mới đúng chứ, loại thái độ này rất tốt! Ngươi là một người thông minh, ta muốn cả người lẫn kiếm của ngươi gia nhập tổ chức của ta, chỉ thế mà thôi.”
Nam Cung Khiếu Không cười: “Ta có được lợi ích gì?”
Thanh y nhân cười đáp: “Lợi ích nhiều tới ngay bản thân ngươi cũng không nghĩ tới!”
Nam Cung Khiếu Không đáp: “Ồ? Vậy ta lại muốn nghe một chút đấy.”
Thanh y nhân cười ha hả: “Ngươi cho rằng ta ngu tới mức nói ngay bây giờ cho ngươi sao?”
Nam Cung Khiếu Không thở ra một hơi, mỉm cười nói: “Nhưng ngươi không nói cho ta, thì làm sao ta biết có đáng hay không chứ?”
Thanh y nhân: “Ngươi cho rằng hiện giờ ngươi còn đường lựa chọn sao?”
Nam Cung Khiếu Không cười nói: “Ngươi cho rằng dùng nàng là có thể uy hiếp được ta sao?”
Thanh y nhân hơi chần chừ, nhìn thẳng vào Nam Cung Khiếu Không.
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng nói: “Mười lăm năm trước nàng là mỹ nữ đệ nhất võ lăm, mà ta cũng có thể vứt bỏ nàng. Hiện giờ nàng đã hoa tàn ít bướm, ngươi còn muốn dùng nàng uy hiếp ta? Ngươi có thấy bản thân rất ngu xuẩn không?”
Thanh y nhân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Thiếu chút nữa mắc lừa ngươi rồi, hôm nay chúng ta đánh cược một trận, xem xem ngươi có hối hận hay không?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên chết sững.
Thanh y nhân cười lạnh nói: “Ta đếm tới ba, nếu như ngươi còn không buông kiếm xuống, ta sẽ giết nàng ngay.” Y quay đầu lại nhìn hai tên hắc y nhân giữ Đào Hoa Tiên Tử, lạnh lùng nói: “Các ngươi đã nghe thấy chưa?” Hai tên hắc y nhân gật đầu.
Thanh y nhân lạnh lùng nhìn Nam Cung Khiếu Không, chậm rãi đếm: “Một!”
Mồ hôi lạnh trên trán Nam Cung Khiếu Không rịn ra.
Thanh y nhân cười lạnh: “Hai!”
Toàn thân Nam Cung Khiếu Không đột nhiên run lên, thẫn thờ nhìn Lan Ngọc bị bắt giữ, hắn không biết phải làm như thế nào.
Thanh y nhân cười lạnh: “Ba! Động thủ!”
NamCung Khiếu Không thình lình quát ngang: “Chờ đã!”
Thanh y nhân cười nói: “Ngươi đồng ý rồi?”
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng nhìn thanh y nhân, không nói một lời.
Thanh y nhân nói: “Ngươi không chịu? Động thủ.”
Nhưng hai tên hắc ý nhân lại không nhúc nhích, giống như bị hóa đá vậy.
Thanh y nhân hết nhìn Nam Cung Khiếu Không lại kỳ quái nhìn hai tên hắc y nhân. Đột nhiên y phát hiện ra, ở mi tâm của hai tên hắc ý nhân đều có một chấm hồng, chấm hồng càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một dải máu hồng, từ trên trán chầm chậm nhỏ xuống.
Không ngờ bọn chúng đã bị người ta giết chết không một tiếng động, tới rên lên một tiếng cũng không kịp. Thanh y nhân đột nhiên rùng mình, chầm chậm lùi về sau, rồi đột nhiên tung mình nhảy về đằng sau, muốn nhảy qua mái nhà sau lưng, nhưng đột nhiên một bóng tím giống như theo gió trôi tới, trên không trung khe khẽ vỗ thanh y nhân một cái. Thanh y nhân tức thì rơi xuống đất, toàn thân y rung lên, kinh hãi nhìn bóng người màu tím từ trên không trung hạ xuống.
Bóng người màu tím như một cục bông nhè nhẹ hạ xuống đất, thân hình cao lớn, toàn thân áo tím, khuôn mặt nghiêm nghị, đầu đội kim quan, lạnh lùng nhìn thanh y nhân. Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Thanh y nhân run lẩy bấy, hỏi: “Ngươi… ngươi… ngươi… người là… ai?”
Tử bào nhân cười lạnh: “Còn ngươi là ai?”
Thanh y nhân nói: “Ta… ta…”
Tử Bảo Nhân cười lạnh: “Nếu ngươi đã không phải là Sở Anh Bố, thì vì sao muốn mạo danh?”
Lan Ngọc áp mặt lên ngực Nam Cung Khiếu Không, si ngốc nhìn mặt hắn, nàng không biết nói gì.
Thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có.
Nam Cung Khiếu Không ôm nàng, ngây ngốc nhìn màn trên đỉnh giường, hắn không biết lúc này nên an ủi nàng? Dỗ cho nàng vui? Hay là nói những lời chỉ bên gối mới có thể nói giống như mười lăm năm về trước.
Hắn không biết, hắn rối bời.
Mười lăm năm trước, Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc - cô gái vừa mới hai mươi tuổi, xinh đẹp mê người, được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, bỏ lại vô số nam nhân theo đuổi nàng, đem hết thảy của nàng dâng hiến cho hắn. Nhưng cuối cùng hắn lại vứt bỏ nàng.
Thống khổ như vậy dày vò mười lăm năm, ai có thể thực sự hiểu nổi sự khổ sở trong đó.
Mười lăm năm sau gặp lại, cảnh còn người mất, hắn đã có chòm râu ngắn, khóe mắt nàng đã có một số nếp nhăn. Tuế nguyệt tang thương, rốt cuộc mang tới cho người ta cái gì? Và để lại cái gì?
Trăng đã tới giữa trời, nhưng người vẫn chưa ngủ.
Lan Ngọc khẽ thở dài một hơi, hỏi: “Chàng tới đây để làm gì?” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc hồi lâu, thong thả nói: “Nàng không biết sao?”
Lan Ngọc không trả lời, một số vẫn đề căn bản không cần phải trả lời.
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta muốn biết, sao nàng lại ở nơi này?”
Lan Ngọc ngẩng đầu lên, lộ ra bộ ngực trần, lạnh lùng nói: “Thiếp không thể ở đây hay sao?”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Có, đương nhiên là có thể chứ.”
Lan Ngọc đột nhiên nồi dậy, dùng chân che lấy mình, cằm đặt lên đầu gồi, ngây ngốc nhìn mặt đất tới xuất thần.
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Bao năm như vậy, nàng sống thế nào?”
Lan Ngọc cười, trong nụ cười đau khổ mang vài phần mỉa mai: “Chàng quan tâm tới thiếp thế sao?”
Nam Cung Khiếu Không im lặng.
Lan Ngọc nói: “Rốt cuộc là chàng quan tâm tới thiếp hay là quan tâm tới người khác.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Nàng hẳn là phải hiểu.”
Lan Ngọc cười lạnh: “Thiếp đương nhiên là hiểu, mười lăm năm rồi, chàng có tìm thiếp không?”
Nam Cung Khiếu Không im lặng thật lâu mới chầm rãi nói: “Là ta không phải với nàng!”
Lan Ngọc cười lạnh một hồi, nói: “Không phải? Một câu không phải là xong sao? Mười lăm năm nay thiếp sống thế nào, chàng có biết không?”
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm lắc đầu, im lặng không đáp.
Lang Ngọc cười, vẻ trào phúng trong mắt càng đậm, nói: “Bất quá thiếp biết chàng tới đây làm gì, chàng muốn làm gì thiếp cũng biết, nhưng thiếp sẽ không nói cho chàng!”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, chầm chậm nói: “Ta hiểu.”
Lan Ngọc thẫn thờ nhìn ánh trăng chiếu xuống trước giường, không nói gì nữa.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhàn nhạt như một tầng sương trắng, mông lung như con mắt của Lan Ngọc.
Nam Cung Khiếu Không thở dài, chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi mặc y phục của mình vào, Lan Ngọc lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt mơ màng mà bi ai.
“Chàng phải đi rồi sao?”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu.
“Chàng không muốn tìm Du Mộng Điệp nữa sao?”
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm quay đầu lại, Lan Ngọc ngồi trên giường bọc trong chăn gấm, bờ vai trơn bóng lộ ra bên ngoài, nàng vẫn thật trẻ trung, thật xinh đẹp, thật ngoan ngoãn, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nhìn chủ nhân của mình sắp phải rời đi.
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta không muốn ép nàng, nàng không nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm chỗ khác.”
Lan Ngọc cười: “Chàng còn có thể tìm ở đâu? Thiếp đảm bảo, bỏ qua cơ hội lần này, thì không còn ai biết nhiều hơn thiếp nữa đâu.”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, cầm trường kiếm trên bàn lên, từ từ đi ra phía cửa.
Lan Ngọc đột nhiên thét lên: “Chàng muốn đi đâu? Lời thiếp nói rốt cuộc chàng có nghe thấy không?”
Nam Cung Khiếu Không đứng lại, đáp: “Nghe thấy rồi.”
Lan Ngọc hỏi: “Nghe thấy rồi vì sao chàng không hỏi thiếp?”
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc hồi lâu, trả lời: “Bởi vì ta không muốn làm tổn thương nàng nữa, cũng không muốn ép nàng làm chuyện bản thân không muốn.”
Lan Ngọc cười lạnh: “Hừ! Quả nhiên có phong độ quân tử!”
Nam Cung Khiếu Không lắc đầu thở dài, đưa tay kéo cánh cửa.
Một tiếng gió bất ngờ rít lên, một chiếc ám khí hình cánh hoa như ánh chớp đánh tới, đánh thẳng vào tay mở cửa của Nam Cung Khiếu Không. Nam Cung Khiếu Không rụt tay lại, ám khí hình cánh hoa không một tiếng động cắm vào trong tường, Nam Cung Khiếu Không cười cười, lại đưa tay mở cửa.
Lại một cánh hoa đánh tới, so với vừa rồi càng nhanh càng mạnh hơn, Nam Cung Khiếu Không rụt tay lại, cánh hoa lại cắm vào tường. Nam Cung Khiếu Không cười khổ quay đầu nhìn lại, trên giường Lan Ngọc vẫn tì cằm lên đầu gối, tựa hồ chưa từng nhúc nhích gì cả.
Nam Cung Khiếu Không lẩm bẩm: “Nàng cớ gì phải khổ như thế?”
Lan Ngọc nói: “Thiếp làm sao?”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Nhiều năm như vậy, hình như ám khí đoạt mạng ‘đào hoa tiếu’ của nàng đã thụt lùi rồi.”
Lan Ngọc cười lạnh: “Chàng thực sự cho rằng đã thụt lùi rồi ư?”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Rốt cuộc là nàng muốn thế nào?”
Lan Ngọc nói: “Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn giữ chàng ở lại đêm nay.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngày mai thì sao?”
Lan Ngọc: “Ngày mai ư…”
Chuyện ngày mai, có ai biết được đây?
Nam Cung Khiếu Không thở dài đánh sượt, chậm rãi nói: “Nếu sớm muộn đều phải đi, thì đi sớm đi muộn có gì khác nhau?”
Lan Ngọc không nói, nước mắt lại đột nhiên chảy xuống: “Khác, đương nhiên là khác. Mười lăm năm rồi, chẳng lẽ ngay một đêm chàng cũng không chịu ở lại?”
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm quay người lại, bình tĩnh nói: “Khác nhau duy nhất là thống khổ càng thêm sâu, chẳng lẽ nàng còn không hiểu?”
Lan Ngọc đột nhiên thét lên :”Được, chàng đi đi, sau này đừng có hối hận.”
Nam Cung Khiếu Không chần chừ một lúc, rồi chầm chậm kéo cửa, đi ra ngoài.
“Được, chàng đi đi, sau này đừng có hối hận.” Câu nói này rốt cuộc là có ý gì? Nam Cung Khiếu Không không nghĩ nhiều, hắn cũng không dám nghĩ nhiều.
Cho dù hắn hiểu, Vệ Cửu Nương ngày nay đã chẳng phải là Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc năm xưa, cho dù hắn biết, gặp lại lần nữa là đối đầu, cho dù hắn hiểu rõ, rất có khả năng Lan Ngọc biết tin tức của Du Mộng Điệp. Nhưng, hắn sao có thể đi hỏi được?
Nhân tính sâu xa và phức tạp, sao có thể dùng ngôn ngữ để hình dung?
***********
Vầng trăng cong treo trên không trung, đem ánh sáng mờ nhạt chiếu lên con đường dài lặng lẽ không bóng người.
Trăng sáng như gương, là tấm gương chỉ có một nửa, há chẳng phải chính như nội tâm hắn bây giờ, thiếu mất một nửa ư? Minh châu trên kiếm, lại tựa hồ càng chói mắt càng sáng hơn ánh trăng.
Nam Cung Khiếu Không đi chậm rãi, hắn không biết trở về phải trả lời với Hiên Viên Hoằng thế nào? Hắn không kìm được một tiếng thờ dài, sau đó hắn liền nhìn thấy một người.
Một thanh y nhân tay cầm trường kiếm, khăn đen che mặt, đáng đứng giữa đường, hai con mắt từ sau miếng vài dày che mặt lạnh lùng nhìn Nam Cung Khiếu Không, lạnh như núi băng từ thời viễn cỗ.
Nam Cung Khiếu Không đứng lại, mỉm cười nhìn thanh y nhân, siết chặt trường kiếm trong tay.
Thanh y nhân hỏi: “Nam Cung Khiếu Không?”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu.
Thanh y nhân cười lạnh: “Ta đợi ngươi rất lâu rồi.”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
Thanh y nhân đáp: “Trước đây rất lâu, rất lâu rồi.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta tới muộn, thật sự rất có lỗi.”
Thanh y nhân: “Không sao, tới là tốt rồi.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi chính là Sở Anh Bố?”
Thanh y nhân cười lạnh: “Không ngờ ngươi lại biết ta?”
Nam Cung Khiếu Không than: “Hiện giờ người không biết ngươi sợ rằng không có nhiều.”
Thanh y nhân cười, nhìn chăm chú vào trường kiếm trong tay Nam Cung Khiếu Không: “Thanh kiếm đó không tệ.”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Ngươi không phải là là người đầu tiên nói câu này.”
Thanh y nhân nói: “Nhưng ta lại là người muốn có thanh kiếm này.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi cũng không phải là người đầu tiên muốn có thanh kiếm này.”
Thanh y nhân hỏi: “Người khác đều không tới lấy?”
Nam Cung Khiếu Không đáp: “Người muốn có thanh kiếm này hiện giờ chỉ còn một kẻ sống sót.”
Thanh y nhân cười lạnh: “Nhưng ta lại khuyên ngươi ngoan ngoãn giao cho ta, nếu không ngươi sẽ làm chuyện thứ ba phải hối hận cả đời.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Thế sao?”
Thanh y nhân: “Ngươi vừa từ Ỷ Thúy lầu đi ra?” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Lòng Nam Cung Khiếu Không đột nhiên trầm xuống, thờ ra một hơi thật dài, chậm rãi hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Thanh y nhân cười lạnh: “Kỳ thực ta cũng chẳng muốn thế nào, thanh kiếm này ta muốn, con người ngươi ta cũng muốn.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi nắm chắc thế sao?”
Thanh y nhân lạnh nhạt: “Ta chưa từng làm chuyện không nắm chắc.”
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng: “Rút kiếm của ngươi ra.”
Thanh y nhân cười cười: “Không cần, mặc dù võ công của Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc rất cao, nhưng ta thu phục nàng, chỉ bất quá là vì một ngày làm ngươi ngoan ngoãn nghe lời thôi. Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ không ra?”
Nam Cung Khiếu Không nhìn y chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi chưa từng tính sai sao?”
Thanh y nhân lắc đầu đáp: “Chưa, xưa nay chưa từng có.”
Nam Cung Khiếu Không cười lạnh: “Cho nên hiện giờ ngươi vẫn còn sống?”
Thanh y nhân đáp: “Ngươi nói đúng rồi.”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, chậm rãi nói: “Nhưng lần này ngươi chết chắc rồi!”
Khi ba chữ ‘chết chắc rồi’ nói ra khỏi miệng, trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không đã xuất thủ.
Trường kiếm dưới ánh trăng lóe lên một ánh sáng trong mát chòi lòa, so với ánh trăng càng sáng càng rực rỡ hơn, minh châu trên kiếm phát ánh sáng chói mặt, một luồng sát khí đột nhiên bao phủ thanh y nhân. Kiếm như tia chớp, thình lình đã tới yết hầu của thanh y nhân, kiếm khí lãnh lẽo đã bức ngay tới trước mặt.
Thanh y nhân thình lình lách người, trường kiếm rời võ, gạt trường kiếm đâm tới của Nam Cung Khiếu Không ra. Cổ tay Nam Cung Khiếu Không rung lên, mưới mấy đóa hoa kiếm như hoa Quỳnh nở rộ, phủ lên trước ngực thanh y nhân. Thanh y nhân nghiêng người, trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không theo sát như bóng, đột nhiên đã tới ngực thanh y nhân. Thanh y nhân kinh hãi, lùi vội về sau, trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không như xương theo tủy, như thiểm điện lại tới yết hầu của thanh y nhân. Thanh y nhân quát khẽ một tiếng, gạt trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không ra, tung mình trên không một cái, người đã ở ngoài ba trượng.
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Hiện giờ ngươi còn muốn thanh kiếm này không?”
Thanh y nhân cười lạnh, đột nhiên phất tay, trong một con ngõ tối có hai tên hắc y nhân xông ra, ở giữa kẹp một nữ nhân, chính là Lan Ngọc.
Nam Cung Khiếu Không ngây ngốc nhìn Lan Ngọc, nữ nhân vừa rồi còn nép trong lòng mình hiện giờ đã hôn mê, hai tên hắc y nhân trong tay đều cầm một thanh kiếm nhọn, đang kề lên trên chiếc cổ trắng nõn của nàng.
Thanh y nhân cười lạnh: “Giờ ngươi có chấp nhận hay không?”
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc hồi rồi, rồi mỉm cười nói: “Ngươi dùng một nữ nhân để làm việc như thế sao?”
Thanh y nhân cười đáp: “Bất kể là dùng thủ đoạn như thế nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì đều là cách tốt.”
Nam Cung Khiếu Không lẩm bẩm: “Ta chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ như ngươi.”
Thanh y nhân đột nhiên cười lạnh một trận: “Ta vô sỉ ư? Năm xưa ngươi vứt bỏ người ta, thì ngươi có trái với lòng không?”
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng nói: “Đấy là chuyện giữa ta và nàng, ta khuyên ngươi thả ngay nàng ra, nếu không ta sẽ chém ngươi thành vạn mảnh.”
Thanh y nhân cười lạnh: “Nếu ta không chịu?”
Nam Cung Khiếu Không: “Vậy ngươi chỉ còn một con đường chết!”
Thanh y nhân thờ dài: “Trước khi ta chết, Lan Ngọc nhất định sẽ chết trước, ngươi có tin hay không?”
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc.
Thanh y nhân nói: “Nam xưa ngươi đã làm chuyện không phải với nàng ta một lần, lần này nếu nàng chết trước mặt ngươi, không biết ngươi sẽ có cảm thụ thế nào.”
Nam Cung Khiếu Không thở ra một tiếng thật dài, nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
Thanh y nhân cười: “Thế mới đúng chứ, loại thái độ này rất tốt! Ngươi là một người thông minh, ta muốn cả người lẫn kiếm của ngươi gia nhập tổ chức của ta, chỉ thế mà thôi.”
Nam Cung Khiếu Không cười: “Ta có được lợi ích gì?”
Thanh y nhân cười đáp: “Lợi ích nhiều tới ngay bản thân ngươi cũng không nghĩ tới!”
Nam Cung Khiếu Không đáp: “Ồ? Vậy ta lại muốn nghe một chút đấy.”
Thanh y nhân cười ha hả: “Ngươi cho rằng ta ngu tới mức nói ngay bây giờ cho ngươi sao?”
Nam Cung Khiếu Không thở ra một hơi, mỉm cười nói: “Nhưng ngươi không nói cho ta, thì làm sao ta biết có đáng hay không chứ?”
Thanh y nhân: “Ngươi cho rằng hiện giờ ngươi còn đường lựa chọn sao?”
Nam Cung Khiếu Không cười nói: “Ngươi cho rằng dùng nàng là có thể uy hiếp được ta sao?”
Thanh y nhân hơi chần chừ, nhìn thẳng vào Nam Cung Khiếu Không.
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng nói: “Mười lăm năm trước nàng là mỹ nữ đệ nhất võ lăm, mà ta cũng có thể vứt bỏ nàng. Hiện giờ nàng đã hoa tàn ít bướm, ngươi còn muốn dùng nàng uy hiếp ta? Ngươi có thấy bản thân rất ngu xuẩn không?”
Thanh y nhân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Thiếu chút nữa mắc lừa ngươi rồi, hôm nay chúng ta đánh cược một trận, xem xem ngươi có hối hận hay không?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên chết sững.
Thanh y nhân cười lạnh nói: “Ta đếm tới ba, nếu như ngươi còn không buông kiếm xuống, ta sẽ giết nàng ngay.” Y quay đầu lại nhìn hai tên hắc y nhân giữ Đào Hoa Tiên Tử, lạnh lùng nói: “Các ngươi đã nghe thấy chưa?” Hai tên hắc y nhân gật đầu.
Thanh y nhân lạnh lùng nhìn Nam Cung Khiếu Không, chậm rãi đếm: “Một!”
Mồ hôi lạnh trên trán Nam Cung Khiếu Không rịn ra.
Thanh y nhân cười lạnh: “Hai!”
Toàn thân Nam Cung Khiếu Không đột nhiên run lên, thẫn thờ nhìn Lan Ngọc bị bắt giữ, hắn không biết phải làm như thế nào.
Thanh y nhân cười lạnh: “Ba! Động thủ!”
NamCung Khiếu Không thình lình quát ngang: “Chờ đã!”
Thanh y nhân cười nói: “Ngươi đồng ý rồi?”
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng nhìn thanh y nhân, không nói một lời.
Thanh y nhân nói: “Ngươi không chịu? Động thủ.”
Nhưng hai tên hắc ý nhân lại không nhúc nhích, giống như bị hóa đá vậy.
Thanh y nhân hết nhìn Nam Cung Khiếu Không lại kỳ quái nhìn hai tên hắc y nhân. Đột nhiên y phát hiện ra, ở mi tâm của hai tên hắc ý nhân đều có một chấm hồng, chấm hồng càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một dải máu hồng, từ trên trán chầm chậm nhỏ xuống.
Không ngờ bọn chúng đã bị người ta giết chết không một tiếng động, tới rên lên một tiếng cũng không kịp. Thanh y nhân đột nhiên rùng mình, chầm chậm lùi về sau, rồi đột nhiên tung mình nhảy về đằng sau, muốn nhảy qua mái nhà sau lưng, nhưng đột nhiên một bóng tím giống như theo gió trôi tới, trên không trung khe khẽ vỗ thanh y nhân một cái. Thanh y nhân tức thì rơi xuống đất, toàn thân y rung lên, kinh hãi nhìn bóng người màu tím từ trên không trung hạ xuống.
Bóng người màu tím như một cục bông nhè nhẹ hạ xuống đất, thân hình cao lớn, toàn thân áo tím, khuôn mặt nghiêm nghị, đầu đội kim quan, lạnh lùng nhìn thanh y nhân. Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Thanh y nhân run lẩy bấy, hỏi: “Ngươi… ngươi… ngươi… người là… ai?”
Tử bào nhân cười lạnh: “Còn ngươi là ai?”
Thanh y nhân nói: “Ta… ta…”
Tử Bảo Nhân cười lạnh: “Nếu ngươi đã không phải là Sở Anh Bố, thì vì sao muốn mạo danh?”
/134
|