Chương 145:. Càn quét.
Vợ chồng Triệu Tam cảm ơn rối rít vội vàng đi làm cơm. Hà Thúy Hoa quầng mắt hơi thâm, đi lên trước nắm chặt tay Triệu Tiến nói:
- Tiểu Tiến, cũng chẳng bị cháy hỏng cái gì cả. Đây là chuyện nhỏ, con nhất định đừng có liều lĩnh mà tự làm hại mình.
- Con nó đã lớn rồi, bà vẫn còn tưởng là lúc phải cho nó bú hay sao?
Xảy ra chuyện đêm qua, tính tình của Triệu Chấn Đường thực sự cũng không được tốt cho lắm.
Bị lão nói như vậy, Hà Thúy Hoa quay lại lườm một cái, nhưng cũng không có la hét như mọi ngày, trái lại còn lấy tay lau nước mắt. Triệu Chấn Đường lắc lắc đầu, đi tới bên cạnh Triệu Tiến nói:
- Cần ta phải làm gì không?
- Cha, hôm nay cha đến nha môn sớm một chút, nói nhà ta đêm qua bị đốt, muốn hình phòng bên kia lập hồ sơ, sau đó sai người đi truy nã. Làm chuyện càng to lên càng tốt. Bên kia Trần Thăng con cũng đã có lời nhờ vả, thúc phụ Trần Vũ cũng sẽ giúp đỡ.
Triệu Tiến sớm đã định liệu, bình tĩnh trả lời.
Triệu Triệu Chấn Đường nhướn mày, sắc mặt hơi khó coi nói:
- Cần công khai thẳng ra sao? Thể diện nhà ta thì làm thế nào?
Thân làm bộ khoái lại bị người ta đốt nhà, tin này lan ra ngoài đúng là mất mặt. Nhất là bộ khoái cũng coi như là một nhân vật có tiếng trong thành, làm việc cũng phải biết giữ thể diện.
- Cha, nhà của chúng ta đều bị người ta ban đêm phóng hỏa, bất kể chúng ta bị gây sức ép như nào, người khác biết đến đều cảm thấy chuyện phải có lý do của nó. Hơn nữa, con có thân phận sai nhân bạch dịch, chỉ cần lập hồ sơ thông qua quan phủ, con làm việc tức là vì việc công mà phá án, nó có danh chính.
Triệu Tiến cười giải thích một câu.
Nhìn phụ thân Triệu Chấn Đường gật đầu, Triệu Tiến nét mặt đang tươi cười chuyển sang lạnh lùng, nghiêm giọng nói:
- Mong cha yên tâm, chỉ sau vài ngày, trong thành Từ Châu không ai dám mạo phạm nhà ta nữa.
Ở nhà ăn sáng qua loa, Triệu Tiến vội vàng ra ngoài đi đến bãi để hàng, nửa đường gặp Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh. Cả hai đều xách một cái túi nhỏ, binh khí đeo ở trên người, sắc mặt rất thận trọng, ba người dọc đường đi rất nhanh, chẳng hề nói năng gì cả.
Sau khi đến bãi để hàng, ngoài Tôn Đại Lôi và Đổng Băng Phong ra, những người khác đều đến đủ cả. Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý mỗi người dẫn theo hai người kinh hãi đứng ở bên cạnh.
Theo yêu cầu của Triệu Tiến, trước khi ăn sáng, đám gia đinh phải xếp hàng chạy ba vòng trong sân sau khi đã mở rộng thêm. Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý muốn đến xem chạy. Mấy hôm trước nhìn thấy lộn xà lộn xộn, bây giờ nhìn thấy chạy thành hàng rất đều, biểu hiện khiến bọn họ chấn động.
Có thể có phạm vi riêng của mình ở trong giới giang hồ, trí óc chắc chắn là đủ rồi, nhìn thấy cảnh này, bọn họ càng hiểu ra trong tay Triệu Tiến rốt cuộc nắm sức mạnh gì trong tay.
- Ăn sáng xong, nghỉ ngơi trên sân huấn luyện, làm công tác chuẩn bị.
Triệu Tiến hét lên ra lệnh, đám gia đinh chỉnh tề đáp lại. Tiếng đáp làm cho Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý giật mình run cầm cập.
- Hai người các ngươi vào đây.
Triệu Tiến lạnh lùng một câu.
Giọng của hắn rất kẻ cả bề trên. Nhưng Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu không có một chút nào tự ái. Nhìn thấy trăm tên gia đinh huấn luyện, bọn họ cảm thấy Triệu Tiến hết thảy đều là đương nhiên.
Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Lưu Dũng cũng đã đã biết tin tức, ba người sắc mặt cũng rất khó coi.
Tám người vừa mới vào phòng, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người hét lên:
- Đông gia, có việc gấp.
Cả bọn giật mình, Triệu Tiến nghe ra giọng của Tô Đại, vội gọi lại, vừa vào phòng Tô Đại liền thở hổn hển nói:
- Đông gia, tối qua có người đến tửu phường phóng hỏa.
Mọi người trong phòng đều cả kinh, ngay cả Triệu Tiến cũng biến sắc, Cát Hương liền hỏi luôn:
- Tửu phường bị cháy ra sao, có người nào bị cháy không?
Tô Đại kia lúc này mới hết thở hổn hển, lau lau mồ hôi nói:
- Trước khi xảy chuyện có sắp đặt người tuần đêm, nhìn thấy ngọn lửa liền gọi tất cả dậy, tửu phường bên đó không thiếu nước, chỉ có mấy bao cao lương là không dùng được nữa.
Nghe đến đây, cả bọn đều thở phào, sau đó tất cả đều nhìn Triệu Tiến. Triệu Tiến nhìn một vòng khắp lượt, mở miệng nói:
- Đêm hôm qua nhà ta bị kẻ tặc quấy nhiễu, ta đã dẫn người xua đuổi, không nghĩ rằng đám kẻ tặc vô lại này lại vẫn ôm hận trong lòng, không ngờ đêm hôm đến nhà cửa và sản nghiệp của ta để phóng hỏa báo thù. Mọi người nói xem, lại có chuyện như vậy sao?
Tất cả đều gật đầu, Triệu Tiến nhếch mép cười, tiếp tục nói:
- Cái bọn ác ôn phóng hỏa để hành hung này, thân là sai dịch nha môn, đương nhiên không thể bỏ qua. Hôm nay mời các vị đến đây cùng ta lên phố truy nã.
Tất cả đều cẩn thận suy nghĩ, đều hiểu ra. Thật sự muốn giữa ban ngày ban mặt đi trả thù, chắc chắn phải e dè sự cảm nhận của quan phủ và thân sĩ. Nếu như bị người để tâm cài tội danh vào, ngược lại tự rước lấy phiền toái. Nhưng có lý do hợp lý như vậy, mọi người có làm gì thì cũng cây ngay không sợ chết đứng.
- Quan phủ bên kia ta đã nhờ vả người lập hồ sơ rồi, tiếp đó là bắt người phá án. Trần Nhị Cẩu, Sát Trư Lý, ta muốn chỗ ở của bọn Văn Hương giáo trong thành Từ Châu. Ngoài ra, hai ngươi mỗi người dẫn ba mươi người nghe mệnh lệnh của ta, cùng nhau hành động.
Triệu Tiến đều đã nói đến nước này,Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý cũng không còn đường nào để chối từ, vội vàng vâng dạ.
Hai người định đi ra cửa xem xét, Triệu Tiến lại gọi giật lại, mở miệng nói:
- Tín đồ thắp hương là dân bình thường thì không cần. Cái đám người mượn cớ có thân phận là giáo chúng ngang ngược hoành hành, dựa vào Văn Hương giáo không phục quản giáo, thành nam bên này chắc chắn là có những nhân vật vì tin vào Văn Hương giáo tự xưng hùng xưng bá, hãy cho ta biết những cái tên này.
Trong lòng Triệu Tiến cũng hiểu, nếu như mình mà làm điều gì đó với những người dân bình thường, chắc chắn bản thân sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng. Nhưng giáo chúng cầu mong có kiếp sau, cầu ký thác tinh thần bị lừa nhập vào giáo không phải là tất cả. Chắc chắn còn những người vì lợi ích mà trở thành giáo chúng. Những người này bình thường tất phải dựa vào thế lực của Văn Hương giáo mà hoành hành. Xử lý những kẻ gọi là “phần tử xấu trong giáo chúng” này, không những không kích động sự phẫn nộ của dân chúng, ngược lại sẽ được lòng người.
Nghĩ xa hơn một chút, kẻ phóng hỏa các nơi đêm qua chỉ sợ cũng ở trong những người này, dân chúng ngu muội ai dám có gan này.
Nghe Triệu Tiến chỉ bảo, Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý thần sắc thay đổi, khom người lĩnh mệnh vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng bọn họ khuất dần, Triệu Tiến cười mấy tiếng nói:
- Bọn họ đắc tội không nổi Văn Hương giáo, phỏng chừng thành nam có mấy người dựa vào chiêu bài Văn Hương giáo mà không nghe dặn dò, bọn họ vừa lúc mượn cơ hội này để tiêu diệt đối thủ.
Lúc này, Tôn Đại Lôi và Đổng Băng Phong cùng nhau đi vào, trên nét mặt bọn họ đều có vẻ quan tâm lo lắng, vào phòng liền mở miệng hỏi. Hiển nhiên là ở trên đường hoặc ở bên ngoài đã biết sự tình đêm qua.
Đơn giản đối đáp vài câu, Triệu Tiến đứng lên nói:
- Vương Triệu Tĩnh và Đổng Băng Phong ở lại canh giữ, Lưu Dũng đi dò la tin tức. Những người khác theo ta. Bãi để hàng bên này để lại mười gia đinh, tửu phường bên kia để lại mười gia đinh. Những gia đinh còn lại theo ta làm, các ngươi hãy chuẩn bị đi.
Nói xong, Triệu Tiến dặn dò Lưu Dũng một tiếng, hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng. Sau lưng Đổng Băng Phong gãi gãi đầu, có chút không bằng lòng nói:
- Tại sao không cho ta theo.
Chẳng ai tiếp lời này, Vương Triệu Tĩnh cười nói:
- Triệu huynh càng ngày càng có phong cách của danh tướng.
Hai người đều đi vào trong sân, Triệu Tiến nhỏ tiếng với Lưu Dũng nói:
- Tìm những thủ hạ tin cẩn của ngươi, nghe ngóng rõ ràng nơi ở của Lý Dương, sau đó chú ý hành tung của y. Chuyện này không được để người khác biết.
Lưu Dũng ngẩn ra, vội vàng nghiêm nghị gật đầu. Y rốt cuộc đã làm qua chuyện của Đồng Đầu, nói chung có thể đoán được yêu cầu của Triệu Tiến.
Hắn và Lưu Dũng tách nhau ra ở cửa sân. Đám gia đinh hiếm khi nghỉ ngơi đang ở bãi để hàng nhìn thấy Triệu Tiến đi ra, đều lần lượt đứng dậy. Triệu Tiến mở miệng nói:
- Lý Ngũ dẫn mười người đi tửu phường, Vương Đại Cường dẫn mười người ở lại canh giữ, những người còn lại theo ta.
Đám gia đinh ầm ầm vâng dạ, Triệu Tiến giơ tay lên, cảnh tượng trở lại yên tĩnh, Triệu Tiến nói tiếp:
- Lần này lên đường, tất cả nghe lệnh của ta, không được lộn xộn, không được tự ý lấy tiền tài vật chất, kẻ phạm tội bị đánh hai mươi roi, trục xuất khỏi cửa hàng, hiểu cả chưa?
Nghe Triệu Tiến nghiêm trọng nói, đám gia đinh đều rất nghiêm nghị, nhất tề vâng dạ.
Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý rời đi không bao lâu sau liền dẫn người tới. Mỗi người dò la được vài cái tên, nửa đường tìm người biết chữ viết ra, tổng hợp lại đưa cho Triệu Tiến.
Triệu Tiến xem sơ qua danh sách, chỉ vào một người nói:
- Phó Toàn cho vay nặng lãi, đi đến nhà này trước, các ngươi dẫn đường.
Nghe đến tên người này, Sát Trư Lý nét mặt tươi tắn hẳn lên, quay đầu quát tháo thủ hạ bắt tay vào làm. Vừa định cất bước, liền nghe thấy Triệu Tiến ở phía sau nói:
- Các ngươi mượn tay ta tiêu diệt đối thủ, cái này thì không sao. Nhưng nếu không phải là Văn Hương giáo, thì đẹp mặt các ngươi đấy.
Nghe nói thế, Trần Nhị Cẩu không phản ứng gì, Sát Trư Lý thì lại run bắn người, quay đầu nói:
- Thiếu gia, tiểu nhân nhớ nhầm tên, huynh đệ của ổ mật vàng nhà Ngưu gia không phải là người thắp hương.
Quả nhiên muốn lừa gạt, nhưng ở cục diện này không phải là dịp để tranh luận, Triệu Tiến thò tay gạch tên, lạnh lùng hỏi:
- Còn nữa hay không, xong việc nếu bị ta điều tra ra…
- Tiểu nhân hồ đồ, thật sự không còn.
Sát Trư Lý toát mồ hôi trán, cuống không kịp giải thích nói.
Triệu Tiến thét ra lệnh một tiếng xuất phát, hơn trăm người bắt đầu hành động. Sát Trư Lý vốn muốn chạy đến trước mặt người mà mình mang theo. Nhưng có sự việc vừa xảy ra, lão một mực đi theo bên cạnh Triệu Tiến rất cẩn thận. Triệu Tiến chẳng thèm để ý, chỉ mở miệng nói:
- Có ta ở phía sau, thủ hạ của ngươi cũng không ít, thành nam rõ ràng vẫn còn những nơi chưa diệt hết bất công, người ngoài nghe được đều sẽ cười chê.
- Tám huynh đệ nhà Ngưu gia, đều ở thôn trang bên ngoài thành làm công, có rất có khí lực thanh thế, đánh nhau chỉ sợ huynh đệ ở dưới tổn thất quá nặng. Vả lại mấy huynh đệ Ngưu gia này rất có tiếng nói tại ổ Khổ Thủy, chỉ cần lên tiếng là cả bang nhóm đều ra mặt, phiền toái vô cùng.
Sát Trư Lý ngượng ngùng giải thích.
Thành nam hoang tàn, khốn khổ, ổ Khổ Thủy này thì lại là nơi càng thêm hoang tàn khốn khổ. Nói chung những người hơi có biện pháp đều không muốn ở bên đó.
- Bên đó quá nghèo, lẽ nào cũng có thể làm ăn?
Triệu Tiến lạ lẫm hỏi.
Nghe thế, Sát Trư Lý lại càng thêm ngượng ngập, ấp úng nói:
- Đơn giản là tiền đất.
Triệu Tiến hừ một tiếng không nói gì, cái gọi là tiền đất tức là tiền bảo kê, nhà nào, hộ nào cũng phải nộp tiền. Nhưng chủ yếu là tiền thu từ hàng quán kinh doanh, những người bán hàng rong. Nhưng thành nam vốn những nơi béo bở không nhiều, đơn giản là tốt xấu lẫn lộn.
Thành nam cùng khổ, tuy nhiên cũng có những nơi tương đối tốt, cửa hàng kinh doanh tương đối nhiều. Phó Tòa mà Triệu Tiến điểm tên này ở trên phố Xuyên Mã, mở một hiệu cầm đồ không lớn, nhìn khách ra ra vào vào, làm ăn hẳn là rất tốt.
/214
|