Chương 156:. Nồi thứ hai.
Bọn Triệu Tiến cũng phấn chấn lên, đều nhìn chằm chằm vào cái ống đồng xem, một mùi rượu nồng nặc bốc lên, cái mùi này rất sốc, không thể tả được hương vị của nó. Triệu Tiến vẻ mặt vẫn bình thường, những người khác đều cau mày lại.
Lư Hướng Cửu nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, vội giải thích nói:
- Thưa các vị, rượu ban đầu đều như thế. Rượu này không phải ngay lập tức cho vào vò, đợi cho chưng cất xong cả nồi. Sau đó trộn vào nhau để vài hôm mới có thể bán.
Vương Triệu Tĩnh đã chầm chậm lắc đầu, cho dù y chưa uống lần nào, nhưng cũng có thể coi là được nhìn rồi, ngửi rồi. Rượu tốt làm sao mà có vị cay sộc vào mũi đến như vậy. Rượu thế này làm sao có thể bán cho quán rượu hay cửa hàng ăn được, tửu phường này e rằng phải bù lỗ rồi.
Người khác cứ coi như là không hiểu biết gì, nhưng chi tiết này cũng rất nhanh hiểu ra, nét mặt mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng, không kìm lòng nổi nhìn sang Triệu Tiến. Nhóm bạn rất hiểu Triệu Tiến, Triệu Tiến làm việc rất vô tư, một là một, hai là hai, rất nghiêm túc, cũng không có bảo thủ, thất bại là nhận ngay, mấy người có suy nghĩ nhạy cảm đã chuẩn bị nói lời an ủi.
Khiến mọi người không thể ngờ được là, thần sắc của Triệu Tiến vẫn thản nhiên, điềm tĩnh, không hề có chút thất vọng, càng có người tỉ mỉ nhìn ra, nét mặt Triệu Tiến dường như có vẻ mừng vui.
Rốt cuộc chuyện gì mà vui như vậy, cả bọn đều mơ hồ. Lư Hướng Cửu và Tô Đại thì lại không chú ý tới bên này, chỉ ở đó hét lên nói:
- Khoắng mạnh ở phía trên.
Tên học trò đứng trên thang gỗ cầm que gỗ dùng sức khoắng mạnh nước trong thiên nồi, rượu trong ống đồng tí tách không ngừng chảy vào vò rượu.
Trong tửu phường càng ngày càng nóng, rượu nhỏ ra từ ống đồng càng ngày càng ít. Tên học trò đứng trên thang hô to:
- Thiên nồi bốc khí nóng rồi.
- Dừng quay bễ, thay nước nhanh.
Lư Hướng Cửu hét to.
Những học trò nấu rượu đã được huấn luyện rất thành thục, lại có người đẩy một cái thang gỗ khác lên trước, múc nước nóng ở trong thiên nồi ra, phía dưới lại có người gánh nước giếng lạnh vào thay nước.
Rất nhanh nước trong thiên nồi được đổ đầy, Tô Đại lại hét lên:
- Kéo bễ, thêm củi
Bễ thổi gió vào, lửa to dần lên, những khe hở trên thùng chưng cất lại bốc lên hơi nước ngày càng dày đặc, nước rượu từ ống đồng nhỏ xuống bắt đầu nhiều lên.
- Ông chủ, bây giờ ra rượu nhiều hơn rồi.
Lư Hướng Cửu giải thích nói.
- Cái vò tiếp rượu không thay sao?
Triệu Tiến đột nhiên mở miệng nói, hắn luôn lặng lẽ nhìn vào trong vò, lời nói của hắn làm mọi người giật mình.
Lư Hướng Cửu nói có chút hồ đồ:
- Không phải thay, lần đầu ra rượu ít, vò rượu chứa không nổi ba phần.
Triệu Tiến chợt cười, nhóm bạn luôn nhìn chằm chằm Triệu Tiến lại giật mình. Cả bọn phát hiện ra Triệu Tiến cười cực kỳ vui sướng, giống như là gặp được một chuyện cực kỳ vui vẻ.
- Thay vò rượu khác để tiếp rượu.
Triệu Tiến đột nhiên nói.
Lư Hướng Cửu sững người, từ đầu đến cuối vị thiếu gia này không ra quyết định gì, chỉ có nói:
- Thay vò rượu mới.
Y theo bản năng nói:
- Ông chủ, vò rượu cũng không tiện.
- Đổi mau.
Triệu Tiến chắc như đinh đóng cột quát.
Tiếng quát này đã có thể ví như một tiếng gầm, người trong phòng đều bị giật mình run bắn người. Lư Hướng Cửu cũng không dám nói nhiều, vội thét học trò thay vò rượu.
Lúc này, Lư Hướng Cửu và Tô Đại nhìn nhau, đều nhìn ra sự khó hiểu trong con mắt của đối phương, bụng nghĩ cái tửu phường này quả thực làm không lâu được. Vị thiếu gia này quả thật đang làm ầm lên, tức là đang muốn đùa.
- Mùi này sốc quá, đem nồi rượu thứ nhất ra.
Khí thế của hắn tràn đầy, thợ học nghề bên trong tửu phường đương nhiên là biết phải nghe ai, mấy người vội vàng chạy tới chuyển nồi rượu thứ nhất ra.
Nhóm bạn ở phía sau Triệu Tiến cũng đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt, bụng nghĩ đại ca lẽ nào lại hồ đồ rồi, để ý cái việc nhỏ nhặt này thì có tác dụng gì, lẽ nào lại muốn giữ danh dự của mình?
Vương Triệu Tĩnh toàn thân đều đã ướt đẫm rồi, ảnh hưởng của mồ hôi và hơi nước, khiến y rất khó chịu. Vương Triệu Tĩnh lại bất chấp điều này, y đang nháy mắt với các bạn, ý bảo họ làm như không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ mà nghi ngờ thảo luận càng nhiều, Triệu Tiến sẽ càng mất mặt.
Chợt đúng lúc đó, Cát Hương chun chun mũi. Cát Hương xuất thân trong nha làm thức ăn chín, y mẫn cảm hơn một chút so với người khác về mùi vị. Song Vương Triệu Tĩnh lập tức biết ngay nguyên nhân. Mùi vị tràn ngập ở trong tửu phường đã không còn mùi rượu sốc ban nãy, mà là hương rượu.
Đây là hương vị đích thực, đương nhiên không phải là mùi thơm gì, nhưng trái lại khiến ngươi cảm giác được đây chính là rượu, hơn nữa còn hẳn là rượu rất tốt. Mùi rượu rực lên, nhưng lại mang theo vài phần mát lạnh, kết hợp lại trái lại sẽ có chút êm dịu.
Trong tửu phường người nào người nấy đều đang phập phồng cánh mũi, đều đang ngửi ngửi mùi vị bên trong quán. Nét mặt không thể tin nổi, đến ngay cả người kéo bễ cũng kéo chậm lại.
Triệu Tiến vẻ vui sướng, cười nói:
- Đừng chậm chễ ra rượu, nên làm gì thì làm đi.
Câu này của hắn nói không to, người nghe được đều thấy rung động, vội vàng bận rộn trở lại. Lư Hướng Cửu ở đó thần người ra, lại vội chạy tới gần nồi chưng cất, thò tay vào vốc một ít rượu, cứ thế trực tiếp uống.
Một hơi vào bụng, Lư Hướng Cửu cả người đờ ra, đờ ra một lúc, lại không kìm nổi liếm liếm bàn tay của mình, lại vốc một vốc nữa, uống mấy ngụm, lại đờ đẫn ra ở đó.
Tô Đại dặn dò một câu tiểu nhị đun lửa thêm củi, cũng nhanh chân chạy tới. Y còn biết cầm cái bát, đón lấy ít rượu uống một ngụm, y cũng thừ người ra ở đó, sau đó lại uống một ngụm, cái bát rơi xuống đất, nét mặt không thể tưởng tượng được nhìn vào nồi chưng cất.
Trong tửu phường đã toàn là hương rượu, so sánh với mùi vị gay mũi trước đó thì mùi vị bây giờ vô cùng tinh khiết, người nào người nấy theo bản năng há mồm ra hít thở.
Chốc lát sau, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Triệu Tiến. Triệu Tiến thân trên đỏ lựng, mồ hôi ròng ròng, nhưng khuôn mặt của hắn hoàn toàn là nụ cười rất tự tin. Đã không còn ai cảm thấy hắn cố tình ra vẻ, đã không còn ai cảm thấy hắn làm ra vẻ biết, càng không còn ai cảm thấy là hắn làm liều, người nào người nấy đều thấy chấn động.
- Triệu huynh, quả nhiên ngươi là người không cái gì không làm được. Triệu huynh đúng là biết làm rượu, hơn nữa còn biết làm thế nào để làm ra được rượu ngon.
Vương Triệu Tĩnh sửng sốt, cười mở miệng nói.
- Đại ca, ngươi ghê gớm thật.
- Rượu này cũng chẳng kém hơn một số loại rượu ngon mà nhà ta uống, không, còn uống ngon hơn những loại đó.
Đồng bọn tranh nhau phát biểu ý kiến. Người nào người nấy đều đang khen Triệu Tiến, nhưng bọn chúng đều cảm thấy những lời khen này không có gì là quá đáng. Sự thực này đang ở trước mặt, ai cũng cảm thấy Triệu Tiến xứng đáng.
- A..
Lư Hướng Cửu đang đờ đẫn ra ở đó hét to lên một tiếng, làm mọi người giật mình, cả bọn đều nhìn sang. Lư Hướng Cứu đứng ở đó thì thào nói:
- Sao trước đây ta không nghĩ được nhỉ, tại sao mọi người cũng chẳng nghĩ đến. Sư phụ ta dạy ta, ra rượu thì ra rượu, sau đó đem rượu trước sau trộn vào thì có thể bán, tại sao lại không nghĩ đến nồi rượu thứ nhất không thể uống, nồi thứ hai mới là rượu ngon. Tại sao trước kia ta lại không biết nếm một ngụm nhỉ.
Tô Đại bên kia vỗ mạnh vào thành bếp, hét to:
- Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy, tại sao lại không ai nghĩ ra.
Trên khuôn mặt Lư Hướng Cửu bỗng lăn xuống những giọt nước mắt, đứng ở đó dốc ruột dốc gan ra nói:
- Có thể làm ra rượu này, từ nay về sau cái nghề kinh doanh nấu rượu của ta cũng có thể lưu tiếng tăm rồi. Có thể làm ra rượu này, toàn bộ Nam Trực Lệ, không, tính cả Hà Nam, Sơn Đông thậm chí cả Bắc Trực Lệ và những chỗ xa hơn nữa, đều sẽ mua rượu này.
Tô Đại vỗ tay cười nói:
- Phát tài rồi, phát tài rồi.
Những người khác đương nhiên không hiểu sự hả hê và điên rồ của hai vị làm nghề kinh doanh nấu rượu này. Nhưng bọn họ vẫn thấy cảm động vì sự thần kỳ này. Chẳng qua là không cần nồi thứ nhất, nồi thứ hai không ngờ lại có thể ra rượu ngon như thế này, thật sự là ghê gớm.
Triệu Tiến cười nhìn mọi người làm, những người học nghề vẫn đang bận rộn công việc trong trật tự. Rượu ở nồi thứ hai nhiều hơn nồi thứ nhất rất nhiều, đã có người cầm vò rượu mới vào, chuẩn bị để đổi tiếp rượu những vò đã đầy. Triệu Tiến lại quay đầu nói:
-Tất cả những gì phát sinh ở đây đối với chúng ta không gì quan trọng bằng. Các ngươi không được nói với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ, anh em, hiểu không?
Nghe Triệu Tiến nói thận trọng như vậy, tất cả đều gật đầu. Hơn nữa, tất cả đều biết, lợi ích của tửu phường này có liên quan mật thiết với bọn họ. Nhìn thấy sự điên cuồng hả hê của hai vị sư phụ tửu phường, nhóm bạn Triệu Tiến cũng biết phương pháp này không hề tầm thường, đương nhiên là hiểu được tầm quan trọng của việc giữ bí mật, vì vậy đều đồng ý rất nhanh.
Triệu Tiến lại nói với Cát Hương:
- Về điều ba mươi gia đinh lại đây, từ giờ phút này, tửu phường chưa có mệnh lệnh của ta, không ai được ra vào.
Cát Hương vội vàng vâng dạ, mặc áo vào vội vội vàng vàng đi ra cửa. Vương Triệu Tĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói nhỏ với Triêu Tiến:
- Triệu huynh, còn cần phải ký lại khế ước với bọn tiểu nhị không. Nếu như tiết lộ phương pháp này, thì phải bồi thường một khoản tiền lớn, mấy đời làm nô lệ.
Triệu Tiến gật gật đầu, cất giọng nói:
- Không phải ngẩn người ra đấy, hôm nay mới là bắt đầu, chú tâm vào làm việc đi.
Hắn nói vậy, người nào người nấy trong tửu phường đều không còn trạng thái bị phân tâm, lập tức bắt đầu bận rộn trở lại. Trải qua sự việc vừa rồi, bọn họ đều tôn thờ Triệu Tiến.
Ngay cả Lư Hướng Cửu và Tô Đại cũng thôi không điên rồ, tinh thần lên tới trăm lần bắt đầu bận rộn trở lại. Triệu Tiến mỉm cười nhìn, lại cất giọng nói:
- Rượu ra của từng nồi đều phải dùng riêng một loại vò, phải đánh dấu riêng, không ai được làm lẫn lộn.
Vương Triệu Tĩnh ở phía sau cười tiếp lời nói:
- Ta đi viết ký hiệu.
Đồng bọn ai cũng phấn chấn, Triệu Tiến quay đầu lại lại nói với Thạch Mãn Cường:
- Thạch Đầu, bảo cha ngươi làm một lô trường mâu và đao, búa, nếu không đủ người, thì nhờ người ngoài giúp, giá cả thương lượng là được, nhưng phải nhanh. Ngươi đi làm ngay đi.
Thạch Mãn Cường cũng nhận lời, vội vàng đi ra cửa. Triệu Tiến nói với đồng bọn:
- Ở đây chỉ một mình ta là đủ rồi, các ngươi chịu nóng quá rồi, mau đi nghỉ ngơi.
Sau khi xem xong cảnh tượng thật là đặc sắc vừa rồi, cả bọn đều cảm thấy mồ hôi ướt sũng lưng rất khó chịu. Nghe Triệu Tiến nói như vậy, đều chào và đi ra, Lưu Dũng đi sau cùng lại bị Triệu Tiến kéo lại, nói nhỏ:
- Bảo huynh đệ trong tay ngươi cũng đến đây để trông chừng, đám gia đinh làm việc rất nguyên tắc, khó tránh bị lừa. Cho người của ngươi đến để đỡ cho, từ hôm nay trở đi, không cho người ở bên trong đi ra, chỉ được phép ở trong tửu phường. Sau đó phải điều tra rõ ràng nhà bọn chúng ở đâu, danh sách ở bên Nhị Hồng, bây giờ đi làm đi, làm nhanh.
/214
|