Chương 182: Cuối năm
Nghe được lời của hắn, Lý Thuận bèn cười hai tiếng rồi nói:
- Tuy nhiên Triệu công tử cũng không cần lo lắng, Đại chưởng quỹ và tại hạ sẽ cố gắng trấn an, chỉ có điều lần này oán khí của bổn tự quá nặng.
Nói tới đây, Lý Thuận dừng lại một chút mới nói:
- Nếu mỗi tháng Triệu công tử lại thêm cho chúng tôi mấy chục đàn
Triệu Tiến lắc đầu bật cười, người này nói đi nói lại chỉ là để lấy thêm chút rượu đi kiếm tiền từ trong tay của mình, hắn cười nói:
- Lúc trước đưa cho ngươi nhiều rượu là vì hiệu Bát Lý, Nghiêm gia trang này vốn là của ta, ngoài hiệu Bát Lý ra còn lấy ra một miếng đất thì ta có thể xem xét cho ngươi nhiều rượu hơn.
Lý Thuận sửng sốt, nụ cười lập tức cứng đờ, trầm ngâm buồn bã lắc đầu nói:
- E là không được, cho dù trong chùa hay là hạ viện, đám lão nhân đó coi địa bàn điền sản to lớn như trời, động vào một chút giống như khoét một miếng thịt, khó.
- Tuy rằng Triệu mỗ không lấy được hiệu Bát Lý, tuy nhiên rượu đồng ý cho các ngươi ta cũng sẽ không thu về, sau này còn phải thường xuyên qua lại mới đúng.
Triệu Tiến cười trấn an vài câu.
Lý Thuận lúc đến nghĩ định ép thêm chút rượu, nói chuyện được mấy câu nhận ra cái vốn nhận được đều có thể không giữ nổi nữa, giờ nghe được lời hứa của Triệu Tiến, lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vội vàng cười nói cảm tạ và xin cáo từ.
- Vân Sơn lầu là do người tiền nhiệm mở ra, Đại chưởng quỹ Vân Sơn hành Tiết Hiểu Tông là con trai của phương trượng, Nhị trưởng quỹ Lý Thuận là chất nhi của thủ tọa, người tiền nhiệm và đám Như Huệ hòa thượng có quan hệ rất tốt, chút chuyện làm ăn bé cỏn con nay là do hậu đường Như Ninh bên đó quản lý.
Có Nghiêm mặt đen ở đây là có thể hiểu rất đầy đủ hệ thống của Vân Sơn Tự.
Vân Sơn Tự không hề giống như người ngoài nghĩ là có thế lực khổng lồ, sau khi đi sâu tìm hiểu, Triệu Tiến nhận ra Vân Sơn Tự đúng ra là một liên minh của các thế lực, các vị cao tăng trong chùa làm trọng tâm, đồ đệ, con cháu của họ làm cốt cán, các thế lực đã hình thành thì tranh đấu lợi ích không ngừng với nhau.
Sau khi đi sâu tìm hiểu, đánh giá của Triệu Tiến về Vân Sơn Tự đã giảm đi không ít, hóa ra có nhân vật lớn thế này ở bên cạnh, từng giây từng phút đều phải căng thẳng đề phòng, sợ bị nuốt chửng mất, giờ xem ra, nhân vật lớn như thế chẳng qua là một đám người chỉ hám lợi tụ họp lại, chỉ là để chia hạn ngạch và buôn bán rượu Hán Tỉnh nổi tiếng, đã là đôi bên cùng bán, nội đấu không ngừng rồi.
Mặc dù coi thường về chiến lược, nhưng Triệu Tiến cũng không dám có chút sơ suất, Vân Sơn Tự vẫn quá lớn, dù là một nhánh thì cũng vẫn uy hiếp tới Triệu Tiến, huống hồ bọn chúng rất có khả năng liên hợp lại để đối phó mình, như thế càng phiền toái lớn.
Chứ đừng nói chi là những cuộc công kích và quấy rối tới phương rượu này, mặc dù Vân Sơn Tự hiện có nhu cầu rất lớn về rượu, cũng dựa vào cách kiếm tiền này, nhưng Vân Sơn Tự cũng có lập trường làm như thế, phá hủy phường rượu của Triệu Tiến, thu nạp thợ thủ công ở đó để xây phường rượu cho riêng mình, dựa vào lương thực sản xuất trên đất vườn nhà mình, có thể làm giá thành trở nên thấp hơn nhiều.
Trừ điều này ra, Triệu Tiến còn chú ý tới một chuyện, hôm đó ở quán xương họ Trương công bố treo thưởng, các Truyền đầu có mặt đều rất động lòng, sau đó vị chưởng quầy đó liền tìm tới cửa mật báo, sau khi vị hai Truyền đầu của vị chưởng quầy này và Lang trung đó bất ngờ chết, các Truyền đầu của Văn Hương giáo hoàn toàn nhụt ý chí, ngay cả Vưu Chấn Vinh cũng bắt đầu ít ở trong thành, thường xuyên ra ngoài thành nhiều hơn, không còn có người của Văn Hương giáo tới mật báo lấy tiền thưởng nữa.
Từ việc vị chưởng quầy mật báo trước đó nhắc đến Hội chủ của Văn Hương giáo ở đây, lại liên hệ với biểu hiện của các Truyền đầu trong thành, vị Hội chủ không biết thân phận ấy cũng có hiềm nghi vô cùng lớn.
Trước khi chưa điều tra rõ, Triệu Tiến không dám lơ là cảnh giác, tất cả người có hoài nghi đều phải phòng bị, chỉ có cẩn thận vẹn toàn mới không xảy ra chuyện.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Triệu Tiến cũng có chút tiếc nuối. Khi cha con Mộc Thục Lan còn ở đây, quan hệ của Văn Hương giáo và Triệu gia cực kỳ thân thiết, nhưng Mộc Thục Lan vừa đi, cục diện không ngờ lại biến thành thế này.
Triệu Tiến lấy được đất của Nghiêm gia trang, trong lúc nói chuyện với Lý Thuận còn nhắc tới hiệu Bát Lý, có điều hai nơi này hắn không hài lòng lắm, thu nhập từ muối của Nghiêm gia trang thực ra không cao, muối qua rất nhiều tay tới đây, tầng tầng lớp lớp chia nhau món lợi, đã không còn nhiều lãi, so với việc làm ăn ở tửu phường của Triệu Tiến thì thực sự kém xa, bên hiệu Bát Lý chủ yếu là buôn bán hàng nông nghiệp, là nơi gần giao dịch của các nông trang, đa số lấy vật đổi vật, hơn nữa vị trí của hiệu Bát Lý không tốt, vận chuyển chỉ có thể dựa vào xe ngựa, giá thành quá lớn.
Sở dĩ không hài lòng, không phải là vì hai nơi này mang đến ít lợi nhuận, mà vì đây đều không phải địa điểm phù hợp để xây tửu phường, Nghiêm gia trang gần sát thành trì, xung quanh không có đủ đất đai và nguồn nước, còn giao thông ở hiệu Bát Lý không thuận tiện, lại cách Vân Sơn Tự quá xa.
Tuy nhiên Triệu Tiến cũng biết chuyện này không thể một lần mà xong, chỉ có kiên nhẫn tìm kiếm, tửu phường Phiêu Hương mới được xây ở ngoài thành, thông tin tìm kiếm nơi phù hợp lan đi ngày càng rộng, cho dù là trung nhân đáp cầu dắt mối, hay nhân sĩ các nơi muốn lấy lòng Triệu Tiến thì đều bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Nơi xây dựng tửu phường yêu cầu có đủ nguồn nước, địa thế phải bằng phẳng, giao thông thuận tiện, còn không được cách thành thị quá xa, Từ Châu không phải nơi biên cảnh hoang dã, là khu vực trọng yếu của Đại Minh, nơi tốt đã bị người khác chiếm mất từ lâu rồi, tạm thời muốn tìm cũng không dễ dàng như thế.
Thật ra Hà gia trang của Tam Tiên Đài là nơi như thế, giao thông tiện lợi, trong trang có sông suối chảy qua, lại có mấy cái giếng mát, gần sát với chợ, nhiên liệu, lương thực và thành phẩm đều có thể ra vào dễ dàng, tuy nhiên mọi người cũng biết, nơi như thế này là mệnh căn tử của Hà Vĩ Viễn, làm sao có thể nhượng lại.
Các lão hộ ở gần Hà gia trang đều đoán ra một quy luật, tháng mười một hàng năm, Hà gia đều sẽ gióng trống khua chiêng cung nghênh khách quý tới nhà.
Hà Vĩ Viễn Hà viên ngoại là nhân vật lớn như ông trời ở Tam Tiên Đài, vị khách quý mà y khách khí cung nghênh nhất định khó lường, người thích ngồi lê đôi mách tới xem khách nhân, cứ tưởng rằng là những nhân vật phú quý, không ngờ đều là hào khách giang hồ chân tay to lớn, cưỡi ngựa đeo đao, thường là Hà gia có mười mấy cỗ xe trâu ngựa đi ra, sau đó đám khách giang hồ này sẽ theo sau về.
Tam Tiên Đài Hà gia trang là một thị trấn bốn phương giao hội, người ở đây cũng coi như thấy nhiều biết rộng, nhìn kỹ lại, đám đàn ông cưỡi ngựa đeo đao này lại không quá giống người giang hồ tầm thường, không nói cười hống hách, mà vô cùng cảnh giác nhìn quanh bốn phía, hơn nữa cực kỳ giữ quy củ, nhân vật như thế cũng chỉ có gia đinh thân binh bên cạnh tham tướng Từ Châu mới làm được.
Người ngoài suy đoán lung tung, Hà gia quy củ rất nghiêm, nô bộc kể cả biết cũng sẽ không nói, tới lúc này, họ cũng chẳng để ý tới bàn luận nói chuyện phiếm, bởi vì quá bận rộn.
Cứ đến dịp này, lão gia của họ sẽ chọn mua lễ vật đủ màu sắc, đích thân tới hỏi nhà bếp rượu và thức ăn được chuẩn bị, thậm chí còn thuê cả kỹ nữ thượng đẳng từ Từ Châu tới, có một năm khách nhân ưng ý nha hoàn hầu hạ trong trang, vốn tưởng rằng lão gia sẽ giận tím mặt, không ngờ lão gia vẫn cười hì hì dâng lên.
Đám đàn ông người ngoài thoạt nhìn thấy nghiêm chỉnh cảnh giác này khi ở trong Hà gia trang đã tùy tiện hơn nhiều, tường lửa giường lửa trong phòng đều được đốt nóng, rượu thịt dâng lên như nước, con có các cô nương yểu điệu hầu hạ, khoái hoạt vô cùng.
Còn Hà viên ngoại đang đãi khách ở trong thư phòng của mình, trong thư phòng ấm áp như xuân, đây là nơi ở của người thượng đẳng, đương nhiên sẽ không có hành vi phóng túng như trong phòng ở ngoài trang, đầu bếp nấu ăn được mời từ tửu lầu hàng đầu Hải Châu, kỹ nữ là hàng thượng đẳng bên Dương Châu, muốn có thứ gì mà trong trang không có, lập tức sẽ có tá điền phi ngựa ra ngoài đặt mua.
Tuy nhiên lúc này, kỹ nữ đang đợi ở phòng kế, ngay cả Chu Học Trí mà Hà viên ngoài luôn tin dùng cũng đứng ở ngòa cửa chờ lệnh, trong thư phòng chỉ có hai người ngồi đối diện.
Một chiếc bàn tròn kê ở giữa hai người, ngồi đối diện với Hà Vĩ Viễn là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặt ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, không hề có chút khí phái giàu sang gì, thậm chí cũng chẳng có sự linh hoạt của khách giang hồ, nhìn giống như lão đánh cá trải qua nhiều phong sương, tuy nhiên hình như ở trước mặt tế gia tử Hà Vĩ Viễn, ông ta cũng không có chút nào căng thẳng, ngược lại nói cười tự nhiên.
- Hàng năm đều phải dẫn các huynh đệ tới đây quấy rầy Hà Hội chủ, thật là áy náy.
Hà Vĩ Viễn cười xua tay, người của Hà gia trang nếu nhìn thấy vẻ mặt này của y, chắc chắn sẽ sợ tới mức té ngã, từ khi nào Hà trang chủ có thể cư xử hòa khí như vậy với người khác.
- Huynh đệ một nhà sao lại nói những lời khách khí như thế, ta ở đây quanh năm suốt tháng cũng chẳng có mấy người tới, may mà Từ huynh đệ các ngươi tới đây mới náo nhiệt hơn chút, ta chỉ mong các ngươi tới ấy.
Hai người cười to, tiếng cười dừng lại, người được gọi là Từ huynh đệ đó chỉ vào hai mươi rương gỗ nhỏ bày bên cạnh bàn, lên tiếng nói:
- Theo quy định cũ trước đây, Hà Hội chủ đếm xong bạc là việc của ta đã xong, ở thêm một ngày nữa ta sẽ về Sơn Đông, bên đó cũng đang chuẩn bị mừng năm mới rồi.
Hà Vĩ Viễn cười gật đầu, khom lưng lấy ra một chiếc hộp gỗ vuông vắn, nhìn có chút nặng nề, hai tay mới cầm chắc, Hà Vĩ Viễn đưa ra rồi nói:
- Món đồ nhỏ cho đệ muội và chất nữ, đây cũng là quỹ định cũ rồi, Từ huynh đệ đếm xem.
- Luôn phải khiến lão ca bận tâm.
Vị Từ huynh đệ đó bỗng xưng hô thân thiết hơn, giơ tay nhận lấy hộp gỗ, còn Hà Vĩ Viễn một tay nắm lại.
Đặt lên bàn mở ra, trong phòng lập tức sáng ngời, trong hộp gỗ đều là trang sức vàng, chạm trổ đường nét chỉ có thể nói là trung bình, nhưng tỉ lệ và phân lượng là thật, tám mươi lạng không ít.
Khuôn mặt Từ huynh đệ bị kim quang chiếu rọi, lộ ra chút thần sắc say mê, sau đó liền biến thành không nỡ rời, chần chừ một lát, ông ta giơ tay lấy ra một chiếc vòng tay vàng, sau đó đẩy hộp gỗ trở lại.
Hà Vĩ Viễn đầy kinh ngạc, cũng không đưa tay ra nhận, chỉ hỏi:
- Từ huynh đệ sao lại làm thế, không nhận lão ca này sao? Còn như vậy nữa, lão ca sẽ giận đấy.
Vị Từ huynh đệ đó tay vẫn giữ vững chiếc hộp gỗ, vẻ mặt cười gượng, hai người giằng co một lát thì vẻ tươi cười khách sáo trên mặt Hà Vĩ Viễn cũng biến mất, y hờ hững giơ tay nhận lấy.
Cứ im lặng như thế một lát, Từ huynh đệ trầm ngâm, uống một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó hạ giọng nói:
- Hà Hội chủ, mấy năm nay ngài luôn làm rất tốt, huynh đệ nhận ân tình của ngài, bên phía Sơn Đông tổng đàn cũng ghi nhớ công lao của ngài, tuy nhiên năm tới chương trình sẽ có thay đổi.
Hà Vĩ Viễn không thay đổi thần sắc, chỉ nâng chén rượu lên nhấp môi.
/214
|