Chương 191: Đại ca, lá gan của đệ không nhỏ
Lời vừa nói ra, hán tử bên xe đối diện sửng sốt, Triệu Tiến cũng sững sờ, hắn đã để ý đến vẻ mặt mất tự nhiên của bốn người trước mặt.
Hai bên còn cách nhau hai ba bước, Triệu Tiến đã nhìn thấy mọi thứ. Từ xe ngựa sang đây đến khi dừng lại, mặt đường trừ vết bánh xe bên trên ra thì không có gì khác thường, từ đầu tới cuối không thấy chướng ngại vật gì có thể làm cho trục xe gãy nát cả. Bốn hán tử kia nhìn thì rất bình thường nhưng sắc mặt lại có vẻ gì không đúng.
Dọc đường đi tới đây cũng không gặp phải người đi đường nào khác. Có lẽ những người đó nhìn thấy đám Triệu Tiến võ trang đầy đủ, vừa tò mò vừa sợ hãi, chỉ dám tránh ở phía xa, thậm chí có người còn rời đường chính, đợi bọn hắn đi rồi mới dám quay lại.
Mà bốn hán tử trước mặt này, vẻ mặt biểu hiện ra có xui xẻo, có vui vẻ bất ngờ, có xấu hổ, nhưng không có sợ hãi, nhìn thấy Triệu Tiến trong còn cầm trường thương tới gần cũng không có chút nào sợ hãi.
- Đại ca, có muốn mọi người khuân giúp một tay không?
Cát Hương ở phía sau hô to.
Triệu Tiến không trả lời, hắn để ý thấy bốn hán tử trước mặt tuy tay chân thô to, da ngăm đen, nhưng phong thái cùng dáng vẻ này cũng không phải dạng nông dân vì nao núng mà chết lặng. Ánh mắt bọn họ lóe lên cũng không phải vì sợ hãi.
Việc hắn yên lặng cũng dẫn theo ánh mắt của đối phương, Triệu Tiến đứng đối diện với người đàn ông trên mặt cười làm lành nhưng tay phải lại sờ soạng về phía sau kia.
Triệu Tiến chợt bước về phía trước một bước, tay phải cầm trường mâu không cử động nhưng tay trái rút ra đoản đao ở bên hông, động tác lưu loát, đâm thẳng vào cổ hán tử trước mặt.
Không ai ngờ tới Triệu Tiến ra tay lưu loát như vậy, hơn nữa vừa ra tay là giết người tại chỗ.
Triệu Tiến rút đoản đao ra, máu tươi phun trào, gã đàn ông kia muốn giơ tay che lại nhưng làm không được, thân mình mềm nhũn ngã xuống, trong tay còn cầm dao găm giấu sau lưng.
Một đao mất mạng, đám huynh đệ của Triệu Tiến còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, mà sắc mặt của ba hán tử còn lại thì đại biến, nhưng bọn họ không sợ hãi mà lại rút đoản đao và dao găm từ trong ngực áo cùng sau hông ra, đâm tới hướng Triệu Tiến.
Khoảng cách gần như vậy, ra tay trước là nắm được tiên cơ, chỉ cần tới gần, đoản đao cũng có thể dễ dàng lấy mạng người,
Cùng lúc hắn bước lên, Triệu Tiến lùi về phía sau, thuận tay thu đao vào vỏ, nâng trường thương lên, đâm mạnh ra, lại lùi ra sau kéo khoảng cách xa ra, trường thương đâm về phía cổ của người nọ, trường thương rút ra, người nọ ngã thẳng xuống mặt đất.
“A!!!!” một tiếng hét thảm vang lên, phu xe của bên Triệu Tiến rốt cuộc cũng kịp nhận ra, một màn máu tươi này làm gã vô cùng kinh hãi, gã kêu thảm một tiếng, muốn chạy đi nhưng chân mềm nhũn, hoàn toàn không thể cử động.
Hai người còn lại không nghĩ tới đồng bọn của mình đã bị giết trong chớp mắt, dù dũng mãnh gan dạ thế nào khi đối mặt với cái chết cũng sợ hãi. Trong nháy mắt khi đồng bọn bị đâm chết, bọn họ đều dừng lại.
Bọn họ ngừng nhưng Triệu Tiến sẽ không dừng, trường thương trong tay rung lên, đâm tới rất nhanh. Hiện tại, phu xe, Triệu Tiến, còn có hai người đàn ông kia bị vây trong ba chiếc xe ngựa lớn, hoàn toàn không có chỗ trống xê dịch, coi như muốn trốn, bước chân cũng sẽ bị cản trở.
Do dự trong chốc lát cũng có thể mất mạng, một người lui lại cũng đụng phải xe ngựa ở phía sau, đây có lẽ là do gã dựng ra chướng ngại cho đoàn người của Triệu Tiến, không nghĩ tới lại hại chính mình.
Trường thương của Triệu Tiến nhanh như điện, lập tức đâm thủng ngực hán tử kia. Hán tử đó rú lên một tiếng thảm thiết, một tay bắt lấy cán thương, một tay cầm đao như muốn chặt bỏ, nhưng không chạm tới, trường thương trong tay Triệu Tiến xoay một vòng, ngũ tạng của gã cũng bị quấy theo, vô cùng đau nhức, khí lực cả người tiêu tán cả, nhanh chóng mất mạng.
Trường thương bị cầm chặt, lúc rút ra bị chậm lại mất mấy giây, tên còn lại biết không còn đường lui, lúc này chính là cơ hội tốt, vung đao xông lên. Đúng lúc này, một người xuất hiện phía sau Triệu Tiến, thét lên một tiếng, cánh tay cầm đao của tên nọ đã bị chặt đứt, gã tê tâm liệt phế gào lên:
- Các ngươi...
Mới nói được nửa chừng, trường đao đã đâm vào cổ họng của hắn, Trần Thăng đã đuổi tới nơi.
Triệu Tiến đã hiểu ra mọi chuyện, chuyện này ngay từ lúc bắt đầu kết cục chỉ có chết. Lý Thuận dùng Cao Gia Trang dụ hắn ra khỏi thành sau đó nửa đường mai phục sẵn.
Chỉ có điều, vất vả bày ra sát cục thì sẽ không chỉ đặt hai chiếc xe ngựa và bố trí bốn tên sát thủ như vậy.
- Triệu Tiến, làm sao bây giờ?
Trần Thăng hét to bên tai Triệu Tiến, đây không phải lúc suy cho ra chân tướng mọi chuyện, Triệu Tiến quay đầu gào to:
- Mọi người cẩn thận...
Rõ ràng là gào rát cổ họng nhưng vài chữ cuối cùng lại trở nên nhỏ bé, cũng không phải tại thanh âm nhỏ đi mà là một bên đường khác đột nhiên có những tiếng rít sắc nhọn vang lên.
Là tiếng rít cung tiễn phá không bay tới, theo bản năng Triệu Tiến nằm úp sấp trên mặt đất, gần như hắn cùng Trần Thăng có cùng một cử chỉ. Ngay khi bọn hắn nằm rạp trên mặt đất, nghe thấy vài tiếng vang “Xoạt! Xoạt!”, phu xe của đám Triệu Tiến đã trúng tên ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ như chết rồi, chỉ có điều giờ đã cứng đờ.
Triệu Tiến gào to.
- Tất cả nằm xuống, bò về bên phía rừng cây ven đường kia mau!
Tiếng rít của những mũi tên phá không tạm dừng một chút, sau đó lại vang lên, Triệu Tiến có thể nghe được rung động “Đinh! Đang!” trên đầu mình, mũi tên găm chặt lên những tấm ván của xe ngựa.
Triệu Tiến và Trần Thăng đều cầm vũ khí bò về một hướng khác, Triệu Tiến vừa bò vừa la lớn:
- Còn ai không, còn ai không?
- Đại ca, có ta.”
- Đại ca!!!
Thanh âm trả lời của cả đám vang lên, tất cả huynh đệ đi theo đều ở đây cả, chỉ có điều tiếng nói của vài người vẫn còn run rấy.
Âm thanh trả lời trộn lẫn cùng tiếng kêu gào thảm thiết, Triệu Tiến và bạn bè đã luyện võ vài năm, đã trải qua huyết chiến sinh tử, gặp phải trường hợp này đã trở thành những người kịp thời nhận ra nhanh nhất. Hơn thế, vòng mưa tên thứ nhất hướng về phía Triệu Tiến, những người khác tránh được cũng không khó, nhưng bọn gia đinh lại không nhanh được như vậy. Mưa tên phóng tới, rất nhiều người còn chưa thoát khỏi rung động từ sau cảnh giết chócc vừa rồi.
Dưới làn mưa tên, bọn gia đinh bị thương vong nặng nề, thậm chí có rất nhiều người chết ở đợt mưa tên thứ hai. Ngay cả quan binh Đại Minh cả đời chưa chắc đã gặp phải mưa tên, huống chi bọn họ là những người trẻ tuổi luôn ở trong thành huấn luyện. Bọn họ bị chấn động bởi màn giết chóc, tiếp đó lại bị mưa tên làm sợ đến ngây người. Sau khi xuất hiện kẻ chết kẻ bị thương không ngờ còn quên cả ẩn núp, lại càng tỏ ra kinh hoảng lung túng. Lúc này, Đổng Băng Phong cùng Tôn Đại Lôi đã chật vật nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dùng cả tay lẫn chân bò về hướng ven đường.
- Nằm xuống, nằm xuống, tìm thứ gì che chắn đi!
Triệu Tiến gào thét đến nỗi họng cũng đã mất tiếng, những gia đinh quên tránh né, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ lại trở thành đích ngắm của đám cung thủ.
Triệu Tiến leo lên bên cạnh đường chính, lấy xe ngựa làm lá chắn, ngồi quan sát xung quanh. Đám bạn tuy rằng chật vật nhưng đều đã đến được chỗ xe ngựa, không ai bị thương, tuy nhiên hai mươi gia đinh đi theo không có ở đây, chỉ có người ở nơi đó gào to thảm thiết.
Cung tên phía đối diện đã ngừng bắn ra nhưng càng làm người ta kinh hồn táng đảm hơn chính là đại đội nhân mã đang xông lại từ phía rừng cây đối diện đồi núi này, Trong rừng, tất cả đều là bóng người, nhìn qua không biết là mấy chục hay mấy trăm người. Nhưng Triệu Tiến kịp thời nhận ra kẻ thù không có nhiều cung tiễn như vậy, nhiều nhất khoảng sáu, bảy cây cung thôi, nhưng do hấp tấp nóng nảy lại cho rằng có mưa tên.
Đến khi người nọ hô “các ngươi”, cũng không phải nhằm vào đám Triệu Tiến mà đang triệu tập phục binh ở gần đó.
Triệu Tiến nói to.
- Bọn họ có cung tên, chúng ta chạy hướng rừng cây, cúi đầu khom eo mà chạy, mau!
Rừng cây cách ven đường hai mươi bước chân, khom eo chạy tới không mất nhiều thời gian.
Cây cối trên đường ở hai bên sườn núi rất thưa thớt, tuy nhiên cũng đủ để cung thủ không thể thong dong ngắm bắn với tốc độ nhanh nhất. Bọn gia đinh còn đang kêu gào thảm thiết, máu tươi còn chưa bị đông kết của người chết chảy xuôi xuống, tràn ra, Vương Triệu Tĩnh, Đổng Băng Phong và Cát Hương đều đang ngây ngô.
Triệu Tiến quát lớn như muốn xé nát cả cổ họng.
- Cầm lấy binh khí, chạy mau!
Mọi người cuối cùng cũng kịp nghe thấy, cũng may có ven đường cùng xe ngựa che chắn, không đến mức quá hoảng loạn, vũ khí đều cầm trong tay.
Chờ bọn huynh đệ đều quay đầu chạy tới rừng cây ven đường, Triệu Tiến cũng khom người đứng lên, nhấc chân chạy vội đi.
Phục binh một phía khác khác vì đảm bảo bí mật nên tránh khá xa chỗ này, chỗ bao vậy còn cách chỗ này một khoảng, sợ làm ngộ thương người bên mình nên dừng việc bắn tên.
Đường hai bên nhìn thì bằng phẳng, thực ra toàn là tuyết, phía dưới thì gồ ghề, mọi người chạy bước thấp bước cao. Trần Thăng thân tuy cao to nhưng nhanh nhẹn lại mạnh mẽ. Tôn Đại Lôi thì lại gặp phiền phức, hắn thân thể quá to quá nặng nề, động tác lại không linh hoạt như vậy. Triệu Tiến là người chạy vào rừng cây sau cùng cũng rất nhanh đuổi kịp.
- Bọn chúng chạy về phía rừng cây bên kia!
Phía sau có người hô to, đám người phục kích đã phát hiện bóng dáng của bọn họ.
Triệu Tiến chạy qua Tôn Đại Lôi một bước, vẻ mặt Tôn Đại Lôi tràn ngập sợ hãi cùng khẩn cầu. Triệu Tiến lại chạy thêm một bước, khẽ mím môi quay đầu lại, dùng sức kéo lấy tay của Tôn Đại Lôi.
Sức lực của hắn không nhỏ, kéo một cái như vậy làm bước chân của Tôn Đại Lôi nhanh hơn một chút, cách rừng cây còn có vài bước, chỉ cần chui vào trong thì tối thiểu không cần lo lắng cung tiễn nữa.
Quay đầu lại túm lấy người, Triệu Tiến lại nhìn thấy vài hán tử cầm cung tiễn chạy ra khỏi rừng cây đối diện, uy hiếp của mấy người này quá lớn. Hắn cũng không kìm được quay đầu lại xem, nhất là khoảng cách hai mươi bước đến rừng cây lại là gò dốc, xe ngựa không che chắn được nhiều lắm, rất dễ trở thành bia ngắm của đối thủ.
Tổng cộng có sáu gã cung thủ, hiện tại đang đứng tại chỗ giương cung lắp tên, nhắm vào Triệu Tiến và Tôn Đại Lôi, những người khác đang lao xuống cũng giảm chậm bước chân, tránh cho bị cung tên ngộ thương.
Triệu Tiến cảm thấy lo lắng, dồn sức kéo lấy Tôn Đại Lôi, lại không chú ý lớp đất tuyết dưới chân có một cọc gỗ, thân thể lảo đảo ngã xuống, trường thương văng ra khỏi tay, bay vào trong rừng cây.
Hắn lộn ngược một vòng, tay kia tuột ra khỏi tay Tôm Đại Lôi, Triệu Tiến cũng không chậm trễ, sau khi ngã thì lập tức xoay người, chống mình đứng lên, đã nhìn thấy sáu gã cung thủ kia bắn tên ra.
Khoảng khắc này thật chậm nhưng Triệu Tiến biết rõ tốc độ của mũi tên, hắn biết mình tránh không thoát, trong chớp mắt, trái tim Triệu Tiến như bị bóp chặt, cả người lạnh ngắt, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này sao?
Trong đầu Triệu Tiến trống rỗng, mãi đến khi trước mắt tối sầm lại mới kịp nhìn thấy. Tôn Đại Lôi đã sắp chạy vào rừng chẳng biết lúc nào lại quay lại, đang chắn trước người của hắn.
“Thình thịch thình thịch thình thịch” sáu tiếng tên liên tiếp vang lên, thân thể mập mạp của Tôn Đại Lôi theo âm thanh cũng chấn động theo, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ đến cực điểm, lại có một mũi tên gào thét bắn vào đống tuyết bên cạnh hai người.
- Bắn trúng, bắn trúng!
Có thể nghe thấy phía sau Tôn Đại Lôi có người đang điên cuồng gào thét.
Triệu Tiến nghiến chặt răng, đứng phắt dậy khỏi mặt đất, đột nhiên trên mặt Tôn Đại Lôi nặn ra một nụ cười, lắp bắp nói:
- Đại ca, lá gan của đệ không nhỏ, phải không?
/214
|