Chương 195: Đi theo ta
Phác đao mà đại hán kia cầm trong tay là binh khí dài, khoảng cách gần không thể thi triển, dứt khoát vứt đi, dùng hai tay tóm Triệu Tiến. Gã còn chưa kịp dồn sức, chỉ cảm thấy một bên sườn đau nhức.
Triệu Tiến cầm đoản đao đâm mạnh một nhát, hai cánh tay đang tóm chặt hắn liền buông ra. Lúc hắn đứng dậy, cả người đều là máu của địch nhân, trường mâu cũng chỉ còn lại một nửa, đứng đó thân thể có chút lắc lư.
Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh thừa dịp này phá vây xông ra, lại đứng bên cạnh Triệu Tiến. Bên kia, sau khi Đổng Băng Phong trên tàng cây liên tục bắn ra hai mũi tên, giết chết hai gã phục kích, thế công ở đó cũng dừng lại. Đám hán tử phục kích này đã sớm biết Đổng Băng Phong nấp trên cây, có điều mỗi mũi tên của đối phương bắn xuống đều giống như là muốn lấy mạng vậy. Hơn nữa Lưu Dũng và Cát hương liên tục chạy qua chạy lại, ra tay lại không hề nhẹ, đám phục kích ở đó cũng không hề chiếm được chút lợi thế nào.
Trận chiến kịch liệt dừng lại một chút, đám phục kích mới phát hiện thấy đã thiếu đi rất nhiều đồng bọn, trong rừng cây đều là thi thể người của mình cả. Ban đầu trên sườn núi tuyết trắng bao trùm nhưng bây giờ tất cả đã toàn là sắc hồng, đen của máu.
Triệu Tiến hít một hơi thật sâu, vừa rồi không phát giác có người đánh lén, lúc truy kích đột nhiên bủn rủn chân quỳ xuống đất là bởi vì hắn dùng sức quá độ, càng đáng giận hơn chính là vào lúc chuẩn bị ăn cơm trưa thì bị đánh lén, hiện tại trong bụng rỗng tuếch khiến cho cơ thể càng thêm suy nhược, nhưng vào lúc này, hết thảy đều không cần để ý tới.
- Đến đây hơn trăm người, giờ chỉ còn lại một nửa.
Triệu Tiến lớn tiếng nói, vừa nói vừa tra thanh đoản đao vào vỏ. Hắn đi về phía trước hai bước, đám phục kích theo đó lui về phía sau.
Triệu Tiến giơ cao ngọn trường mâu chỉ còn một nửa, dùng hết sức hô lớn:
- Giết sạch bọn chúng, báo thù.
Nói xong câu đó, Triệu Tiến cầm nửa thanh trường mâu sải bước vọt xuống. Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng liếc nhau, cũng đều reo hò lao xuống. Đổng Băng Phong bên kia lại bắn ra một mũi tên đoạt mệnh, ngay sau đó nhảy thẳng từ trên cây xuống, nhặt lên cây trường mâu sau gốc cây, xông về hướng sườn núi.
Bên phía Triệu Tiến có sáu người, trong khi địch nhân còn năm mươi người, nhưng câu mà Triệu Tiến vừa hô to lại giống như sáu người bọn hắn đang vây giết năm mươi người kia vậy, lấy ít giết nhiều, nghe thì hoang đường nhưng đám phục kích lại không nghĩ như vậy. Bọn chúng đều đã bị Triệu Tiến chém giết làm cho sợ hãi rồi.
Vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, lại không ngờ đối phương khó chơi như vậy. Võ nghệ dũng mãnh, trang bị đầy đủ, hơn nữa lại không sợ giết người thấy máu.
Trong số các huynh đệ của Triệu Tiến, sở trường của mấy người xuất sắc nhất đều là tài nghệ trong quân đội và trên sa trường, thoạt nhìn thì chưa chắc hoa mỹ, nhưng lại là kỹ thuật giết người khéo léo, thực dụng nhất. Cát Hương, Lưu Dũng mặc dù không có sư phụ truyền dạy, nhưng vì luôn đi theo bọn Triệu Tiến tập luyện nên cũng là chiêu số này. Hơn nữa trong tay bọn họ không thiếu bạc, binh khí đều là được thợ giỏi chế tạo, chất lượng không chỉ dừng lại ở mức đẹp mắt là đủ. Trên chiến trường va chạm, thứ vũ khí được chế tạo cẩn thận chính là có thể đảm bảo gây được sát thương. Bọn họ vì được ăn ngon lại không ngừng tập luyện, tố chất thân thể thậm chí đã vượt qua những người trưởng thành tập võ.
Càng mấu chốt chính là đám người Triệu Tiến không chỉ dừng lại ở việc tập võ, luyện võ mà đã từng giết người, trải qua chém giết đẫm máu, trong cục diện như trước mắt sẽ không thất kinh mà sẽ dũng cảm đương đầu. Hơn nữa, liên thủ giữa Triệu Tiến với bọn huynh đệ đã trải qua nhiều lần diễn luyện.
Triệu Tiến bọn hắn một tổ ba người, một tổ hai người, địch nhân xung quanh bọn hắn kỳ thật cũng chính là từng nhóm hai người, ba người. Dựa vào dũng mãnh xông lên tiếp chiến, thậm chỉ trong một số thời khắc, một số chỗ, Triệu Tiến bọn hắn chính là lấy nhiều đánh ít.
Đám người phục kích cũng không có khả năng suy xét tính toán như vậy. Bọn chúng chỉ cảm thấy đối thủ quá dũng mãnh, cung thủ bên mình đều bị giết sạch, đánh tới bây giờ vẫn là khí thế ngút trời, không những không thừa cơ giảng hòa bỏ trốn, ngược lại còn muốn giết sạch bọn chúng.
Nhìn ba người Triệu Tiến lao xuống, đám phục kích ở trước mặt cũng không dám ứng chiến. Một kẻ trong đó vừa muốn giơ đao lên nghênh chiến, nhưng nhìn thấy Triệu Tiến lao xuống mỗi lúc một nhanh bèn ngay lập tức xoay người bỏ chạy sang hướng khác. Một kẻ chạy trốn, dũng khí của những người khác cũng nhanh chóng sụp đổ. Mới vừa rồi còn có thể không ngừng giằng co ẩu đả, nhưng hiện tại thật giống như một nắm cát rơi từ trên cao xuống đất, ầm ầm sụp đổ, bỏ chạy tứ tán.
Chỉ có điều chém giết theo kiểu mặt đối mặt cần phải chiến đấu. Truy kích quân lính bỏ chạy lại chỉ cần đuổi theo sau lưng địch nhân là có thể xuống tay dễ dàng.
Nửa thanh trường mâu trong tay Triệu Tiến không ngừng đâm ra thu lại. Trường đao trong tay Trần Thăng không ngừng chém xuống. Trường kiếm của Vương Triệu Tĩnh vẫn nhắm tới cổ họng của địch nhân trước mặt mà đâm.
Máu tươi, tiếng kêu la thảm thiết, mọi người đói bụng đánh lâu như vậy ai nấy đều đói khát, mệt mỏi, nhưng không ai dừng tay. Đây là đánh nhau sinh tử, không phải ngươi giết ta thì chính là ta giết ngươi.
Một đường chém giết thẳng tới, rất nhanh ba người Triệu Tiến đã hội họp với ba người ở dưới sườn núi, mà đám người phục kích thì chạy tán loạn bốn phương tám hướng. Chiến đấu chân chính, từng cái chết đều cần phải trả giá lớn, nhưng truy kích kẻ địch chạy tán loạn chính là nghiêng về bên đuổi giết. Hai bên giết qua giết lại, trên mặt đất lại có thêm hơn mười cái xác.
Ai nấy đều hô hấp rất nặng nề, thân thể của mọi người cũng đã gần đến mức hết chịu đựng nổi. Hai tay Triệu Tiến hơi run, thanh âm đã khàn đặc nhưng vẫn nói:
- Không cần truy loạn, theo huynh giết tiếp.
Tất cả mọi người im lặng gật đầu. Triệu Tiến chạy thẳng về phía Đông, mọi người lảo đảo đuổi theo. Bọn họ mỏi mệt, nhưng đám người phục kích kia không chỉ cũng mỏi mệt như vậy mà còn vô cùng sợ hãi, tuyệt vọng. Từ lúc bắt đầu chạy loạn, bọn chúng đã không còn chạy nổi nữa, ngược lại, đám người Triệu Tiến được dũng khí và ý muốn báo thù tiếp sức lại vẫn còn sức lực, chính niềm tin đã chống đỡ cho bọn họ.
Triệu Tiến không truy loạn, người ta trong lúc hốt hoảng, tuyệt vọng sẽ theo bản năng lựa chọn con đường dùng ít sức lực nhất. Bọn họ đều chạy về hướng khe hẹp ở giữa sườn núi, sau đó hướng ra phía ngoài lao đi như điên.
Không mất bao lâu, Triệu Tiến chạy trước đã đuổi kịp địch nhân, trường mâu đâm vào hông người trước mặt. Sức lực của Triệu Tiến đã không còn đủ, trường mâu không có cách nào đâm xuyên qua, nhưng đã khiến địch nhân bị trọng thương, kêu thảm lăn lộn trên mặt đất. Không ai thèm quan tâm mà đều tiếp tục đuổi theo.
Trong lúc đuổi giết, trường mâu của Triệu Tiến và Đổng Băng Phong không hữu dụng bằng vũ khí của bốn người khác là kiếm, đao, phủ, mấy thứ này đều chỉ nhắm vào đầu và cổ.
Chỉ là con người đều có cực hạn. Triệu Tiến và đồng bạn bước chân chậm lại, nhưng đám người phục kích đang tán loạn cũng không còn chạy nhanh nữa rồi.
Triệu Tiến chạy vài bước, lúc đến trước một cái cây liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, thân thể không còn giữ được cân bằng, lảo đảo vài bước, dùng trường mâu chống đỡ thân thể. Hắn vẫn chưa muốn dừng lại, nhưng Triệu Tiến vừa mới đứng thẳng dậy, ba tên phục kích phía trước cũng đồng dạng lảo đảo rồi ngay sau đó ngã bổ nhào xuống đất.
Bọn chúng nằm trong số chạy sau cùng, phía sau có truy binh giống như sát thần, càng chạy càng run sợ, càng tuyệt vọng, chỉ cảm thấy mệt mỏi muốn chết, liền cam chịu gục xuống.
Bị ba người này cản trở, Triệu Tiến liền dừng lại không tiếp tục truy kích, mười mấy tên phục kích còn lại đã chạy xa, hơn nữa lại còn chạy tán loạn về các hướng, không còn suy nghĩ quay lại chém giết.
Sau khi dừng lại, Triệu Tiến căn bản không thèm quan tâm đến ba người trên mặt đất, chỉ dùng trường mâu chống đỡ để chính mình không ngã xuống, há miệng thở hổn hển. Hắn không mạnh hơn bao nhiêu so với ba người trên mặt đất. Triệu Tiến thiếu chút nữa chính là sẽ chết.
Các huynh đệ của Triệu Tiến cũng không khá hơn hắn là bao. Trần Thăng tựa vào thân cây, Vương Triệu Tĩnh trực tiếp ngồi trên đống tuyết, Đổng Băng Phong cũng dùng trường mâu chống đỡ chính mình, Lưu Dũng và Cát Hương dìu đỡ lần nhau, tiếng thở như gió thổi, trên thân, trên mặt mỗi người đều dính vết máu, sắc mặt đều dị thường ảm đạm.
Có điều bọn họ thì đứng còn kẻ thù đã nằm xuống.
Im lặng như vậy một hồ, ba người quỳ rạp trên mặt đất cuối cùng nhớ ra tình cảnh gia đình mình ra sao, giãy dụa van lạy, thanh âm của bọn chúng cũng đã khàn khàn, yếu ớt xin tha mạng.
- Là ai phái các ngươi tới?
Triệu Tiến trầm giọng hỏi.
- Tiểu nhân, tiểu nhân…
Ba hán tử đang quỳ ở đó thần sắc do dự. Triệu Tiến đứng thẳng dậy, dùng trường mâu trong tay hung hăng đâm vào bả vai một người, sau đó xoay xoay cán mâu. Người bị đâm trúng nọ kêu to, mũi mâu ngoáy sâu vào chỗ bị thương làm cho y càng thêm thống khổ.
- Sắp xếp nhiều người mai phục như vậy, trước đó hẳn phải chuẩn bị rất lâu. Các ngươi mấy chục người làm việc giết người vong mạng như vậy, sự tình mà đầu lĩnh của các ngươi biết, các ngươi có thể không biết hay sao?
Âm thanh của Triệu Tiến không lớn nhưng lại khiến cho ba kẻ đang quỳ kia sắc mặt ngày càng xám xịt.
Triệu Tiến một tay nắm cán mâu dùng sức, một tay rút đoản đao bên hông ra, dùng giọng điệu càng lạnh lùng hơn nói:
- Các ngươi giết nhiều người của ta như vậy, chẳng lẽ lại còn muốn sống. Có gì thì nói đó, ta cho các ngươi chết thống khoái, nếu không nói, trước khi trời tối, các người cũng không chết được đâu.
Lời vừa dứt, đoản đao bổ thẳng xuống, chém đứt tai người trước mặt. Chịu thêm vết thương, người nọ đau quá há to miệng nhưng bả vai vẫn còn cắm thanh trường mâu, càng giãy dụa càng thống khổ.
Hai người bên cạnh nhìn thấy cảnh này, mặt đều sợ đến trắng bệch. Chém giết bằng đao, thương thật còn dễ nói, nhưng muốn gắng gượng chịu đựng tra tấn thì thật đúng là phải cần dũng khí thật lớn. Mấy người đang quỳ rạp trước mắt này nào còn dũng khí gì nữa.
- Là Tam Tiên Đài Hà viên ngoại.
Một người hô lên, người khác liền vội vàng tiếp lời:
- Mọi người vào tháng chạp chính là đã tới thôn trang của y, được bao ăn bao ở một mực chờ cơ hội.
Mỗi người một câu, rất nhanh nghe thấy liền hiểu rõ. Thảo Oa Tử là đám tư thương buôn muối lậu ở phủ Hoài An. Mông Sơn Hổ là cướp đường ở Sơn Đông, có có gia binh của Hà Vĩ Viễn, bọn họ luôn ở tại thôn trang của Hà Vĩ Viễn. Hà viên ngoại kia không tiếc tiền, không chỉ có rượu ngon thịt ngon, hơn nữa còn mời kỹ nữ từ các nơi đến ca hát cho bọn chúng nữa.
Những người này đều là cường đạo, giặc cướp, giết người cướp của là chuyện thường. Nhìn Hà Vĩ Viễn hào phóng như vậy, thậm chí có người còn đề nghị cướp sạch Hà Gia Trang.
Chưa từng nghĩ đến mấy tên đầu lĩnh đều không đồng ý, hơn nữa lúc uống say nảy sinh xung đột với đám gia đinh của Hà gia trang, ban đầu đã không chiếm được chút thượng phong nào, lúc này mọi người mới biết được lợi hại và thủ đoạn của Hà viên ngoại.
Sau khi đón năm mới, mọi người đều có chút khó chịu, lại đúng vào ngày hôm qua đột nhiên nhận được tin tức, bảo bọn họ mai phục trên đường.
Con đường này chỉ có một chỗ duy nhất thích hợp cho việc phục kích. Bọn họ rạng sáng xuất phát tới nơi này, đem ngựa giấu ở chỗ cuối gió, đợi chưa tới nửa canh giờ thì có khoái mã tới báo cho bọn họ biết mục tiêu có bao nhiêu người, có đặc điểm gì.
- Có người nói rằng Hà Vi Viễn chính là Hội chủ của Văn Hương giáo tại bản địa cho nên mọi người không dám làm gì.
/214
|