Chương 197: Còn muốn chạy
Phương Nam vốn thiếu ngựa, cường đạo thổ phỉ cũng không phải là bang hội giàu có gì, muốn có ngựa lại càng khó khăn. Thường thường số lượng ngựa nhiều hay ít cũng thể hiện lớn mạnh của bọn chúng. Từ trận chiến vừa rồi cũng có thể thấy được thứ bậc của địch nhân, biết công thủ lẫn nhau, sử dụng rất tốt binh khí, hơn nữa bị giết tới lúc chỉ còn một nửa mới tháo chạy, đích xác là rất mạnh.
Lưu Dũng ở bên cạnh nghiến răng nói.
- Đệ từng nghe người của Sát Trư Lý nói, trong đám giặc cướp, những kẻ biết cưỡi ngựa bắn tên, lúc phân chia chiến lợi phẩm có thể lấy thêm một phần. Con mẹ nó, đám người này thật đúng là chi mạnh tay đấy.
Giương cung bắn tên còn muốn chuẩn xác, điều này không mất công phu ba đến năm năm chắc chắn là không cách nào làm được. Đây một phần là tài nghệ riêng, cũng một phần là tiền tài. Người như vậy ở trong đám giặc cũng có địa vị không thấp.
Cát Hương lôi ra một cái nệm da từ một cái túi trên yên ngựa, chậm rãi ngồi xuống đất, thân thể vừa dựa vào thân cây liền co quắp lại. Triệu Tiến vội vàng nhìn sang, Cát Hương nhếch miệng khoát tay nói:
- Phỏng chừng đã không còn việc gì, đại ca, kế tiếp chúng ta vẫn ở đây hay sao?
Tất cả mọi người có chút không rõ ràng, đều không biết sắp xếp của Triệu Tiến là vì cái gì. Lẽ ra, trải qua một hồi vây giết kinh tâm động phách như vậy, việc cấp bách trước nhất là rời khỏi nơi này, tránh việc kẻ thù còn có thủ đoạn phía sau.
- Không cần lo lắng, kẻ địch không thể có cường viện tới đây, nếu như Hà Vĩ Viễn kia còn có thể phải tới mấy chục kẻ như vậy, đất Từ Châu và Hòa An này hắn sớm đã là lớn nhất, hà tất phải giấu đầu lòi đuôi như bây giờ.
Triệu Tiến dường như biết suy nghĩ của mọi người liền mở miệng giải thích.
Trong tay nếu như quả thực có một trăm mấy chục kỵ mã liều chết, chính là có thể hoành hành ở một dải Sơn Đông và Nam Trực Lệ này. Trong tay tham tướng Từ Châu cũng mới có hơn hai trăm kỵ mã mà thôi, xem bộ dạng ẩn nhẫn, giấu mình của Hà Vĩ Viễn đúng thật là không giống như nhân vật có thực lực như vậy. Huống chi trong đám giặc cướp vong mạng phục kích lần này có cả người Sơn Đông, người Hoài An, còn có cả người của Hà Gia Trang, xem chắp vá lung tung như vậy, làm sao còn có thể có cường viện nữa.
Triệu Tiến nói.
- Sở dĩ thủ tại chỗ này là để đợi mười mấy tên phục binh chạy tán loạn kia trở về. Bọn chúng cũng không phải người vùng này, muốn chạy trốn tất nhiên phải cưỡi ngựa, quay trở lại tên nào thì giết tên đó.
Khi đó, đám người phục kích chạy tán loạn kia không chạy về hướng sườn núi mà là hướng đến nơi dễ chạy. Lúc ấy bị dọa cho vỡ mật, phải chạy rất xa mới bieesrt phải quay đầu lại. Sau khi mấy người Triệu Tiến đuổi theo quay trở lại đây vẫn chưa có người nào trở về.
Nghe thấy thế, mọi người đều tinh thần phấn chấn. Đối với mấy kẻ thù không đội trời chung này, nhất định phải giết sạch mới sảng khoái.
Triệu Tiến hạ giọng tiếp tục nói:
- Có điều mục đích chúng ta chờ ở chỗ này không phải để giết người mà phòng ngừa có kẻ cưỡi ngựa về báo tin.
Nói tới đây, Triệu Tiến trầm ngâm, sau đó lại mở miệng nói:
- Những tên lâu la này sau khi giết hết rồi thì sao chứ, tên đầu sỏ mới là đáng chết nhất.
Tất cả mọi người đều chấn động, cùng nhìn về phía Triệu Tiến. Triệu Tiến tiếp tục nói:
- Hà Vĩ Viễn và Lý Thuận tạo ra sát cục này, cũng có thể nghĩ tới việc tửu phường của chúng ta bị tập kích phóng hỏa trong đêm là do ai làm. Lý Thuận không chạy ra khỏi thành được, Hà Vĩ Viễn kia phái đi nhiều người như vậy, trong trang khẳng định vô cùng trống trải. Ông ta càng không thể tưởng dược mấy huynh đệ chúng ta giết sạch gần trăm người của ông ta. Nhân cơ hôi này chính là lúc đánh úp tốt nhất.
Nói xong những lời này xung quanh an tĩnh không ít. Triệu Tiến nhìn mọi người, không nghĩ tới Vương Triệu Tĩnh mạnh mẽ đứng thẳng dậy, nghiến răng nói:
- Không huyết tẩy Hà gia trang thì hậu hoạn vô cùng. Lần này để bọn chúng chạy, sau này phiền phức sẽ càng lớn hơn.
Vương Triệu Tĩnh sở dĩ kích động như vậy, một mặt là thù hận, mặt khác là vì lúc gặp kẻ địch đã thất thố, thiếu chút nữa thì sụp đổ, vì vậy hiện tại cần phải dùng gấp đôi lòng dũng cảm để chứng tỏ lại bản thân.
Trong tay Trần Thăng nắm một góc áo khoác, vốc tuyết đọng trên mặt đất lau sạch vết máu dính trên trường đao, trường đao lại trở nên sáng như tuyết. Y cầm lấy mũi đao, nhìn lưỡi đao, lắc đầu nói:
- Trước khi đi phải ra ngoài thành đổi binh khí một chút, trường mâu của đệ đã gãy, đao của huynh cũng đã quằn lưỡi rồi.
Lưu Dũng khàn giọng nói.
- Đi, đại ca, huynh nói làm thế nào thì đệ cũng theo, báo thù cho Đại Lôi.
Cát Hương mở miệng nói.
- Nhưng chúng ta mấy người đều không biết cưỡi ngựa?
Triệu Tiến nghiêm túc nói.
- Không biết cưỡi ngựa, thì ngồi xe lớn, chúng ta đi như vậy trước sáng là có thể đến nơi.
Nói tới đây, tất cả mọi người đều không còn dị nghị gì, chỉ ở đó lẳng lặng chờ đợi.
Giống như dự liệu của Triệu Tiến, khoảng nửa canh giờ sau mới có người tới gần nơi này. Người chạy trốn quay trở về hồn xiêu phách lạc, thậm chí không phát hiện ra mấy người Triệu Tiến trốn ở trong bầy ngựa.
Cứ như vậy, mấy người Triệu Tiễn dĩ dật đãi lao (lấy sức nhàn đánh quân địch mệt mỏi) đã giết chết bảy tên, có hay tên nhận thấy không hay, căn bản không thèm quan tâm đến ngựa, chạy thẳng ra xa.
Tiếp đó không còn người nào chạy tới, có lẽ là bị cuộc chém giết kia làm cho hoảng sợ, không dám trở về.
Cứ đợi như vậy cho tới lúc trời xẩm tối, mấy người Triệu Tiến thay phiên nhau đi trên đường quan đạo bên kia, nhìn xem người trong thành rốt cuộc có tới hay không, tiện thể thay cho Trương Hổ Bân đã mỏi mệt.
Cát Hương và Lưu Dũng lấy đồ nhóm lửa ra đánh lửa, ngọn lửa vừa mới cháy lên liền nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.
Nhưng cử chỉ đầu tiên của Triệu Tiến bọn họ không phải là lao xuống đường quan đạo nghênh đón mà là lập tức chạy vào trong rừng cây trốn, mãi đến lúc nghe thấy tiếng la của Đổng Băng Phong.
Triệu Chấn Đường không biết cưỡi ngựa, ông và một gã nài ngựa cùng cưỡi một con ngựa. Bởi vì thân hình to lớn, gã nài ngựa kia cố ý mang theo hai con ngựa để thay đổi luân phiên. Mặc dù như vậy, lúc đến nơi này, trên thân ngựa đã ướt đẫm mồ hôi.
Tổng cộng mang tới mười sáu kỵ mã, đại bộ phận Triệu Tiến đều quen biết. Bổ khoái trong nha môn phân thành bộ khoái và mã khoái, nhưng bổ khoái ở Từ Châu này đa phần là an nhàn sung sướng, kỵ mã hầu hết là công sai bạch dịch. Hơn nữa, Triệu Chấn Đường cũng hiểu rõ, trong số công sai mang đến lần này đều là người mà ông có thể điều động giống như người của mình.
Nhìn thấy Triệu Tiến và đồng bọn cả người đều là máu đen, vẻ mặt tiều tụy, Triệu Chấn Đường hoảng sợ, xuống ngựa đi tới. Mặc dù Đổng Băng Phong không nói gì với ông nhưng ông cũng có thể đoán ra đại khái. Triệu Chấn Đường vội vàng tới gần xem, nhìn thấy vết thương trên mặt kia liền không kìm nổi hít vào một ngụm khí lạnh, nhíu mày nói:
- Đao thương không có mắt, con hôm nay đã được một bài học rồi.
Nói xong câu này, Triệu Chấn Đường buồn bực nhìn quanh một chút, mở miệng hỏi:
- Những người đi theo con sao rồi? Tôn Đại Lôi đâu?
Triệu Tiến muốn mở miệng nhưng cảm thấy trong cổ họng có cái gì đó chặn lại, hết lần này đến lần khác mới chỉ vào sườn núi ở một bên, chua chát nói:
- Bọn họ đều chôn trong tuyết ở khu rừng kia, sườn núi bên đó là nơi đám giặc kia phục kích bọn con.
Triệu Chấn Đường lúc đầu còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, chỉ gật gật đầu, nhưng sau đó thân thể chấn động, dùng ánh mắt không thể tin nổi liếc mắt nhìn Triệu Tiến, bước nhanh về hướng sườn núi. Triệu Tiến cúi đầu đi theo, đám sai nhân cũng đều đi theo qua bên đó.
Kỳ thực bọn Triệu Tiến chôn cũng không sâu, chỉ là dùng tuyết lấp lên, trên đường nhìn sang, thường thường vì bị cây rừng che khuất mà bỏ qua, huống chi lúc Triệu Chấn Đường đến thì trời đã tối, lại càng không chú ý tới.
Nhưng sau khi đi vào rừng cây, hết thảy đều có thể nhìn thấy rõ ràng rồi. Đổng Băng Phong quét tuyết trên thi thể, từng cỗ thi thể một liền lộ ra. Tôn Đại Lôi trên mặt vẫn mang nét cười cứng đờ, Đổng Băng Phong lại không kìm nổi bật khóc. Triệu Tiến nắm chặt hai tay, trừng mắt liếc qua nhưng vẫn không ngăn được nước mắt tuôn trào.
Lúc mới nhìn thấy xác chết, Triệu Chấn Đường và đám sai nhân phía sau không kìm nổi, thấp giọng kinh hô, nhưng sau khi nhìn thấy từng cỗ, từng cái xác chết một, bọn họ đều trở nên trầm mặc.
Xem hết sườn núi bên này, Triệu Tiến lại dẫn mọi người đi tới sườn dốc bên kia. Ở đỉnh núi vẫn còn có ánh sáng, mọi người nhìn xuống phía dưới, đều đồng loạt phát ra tiếng kinh hô, sau đó, thanh âm lại nhất tề bị đứt đoạn.
Ai nấy đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, trong rừng cây là xác người nằm hỗn loạn. Bởi vì có cây rừng che đậy, sắc trời lại mờ tối, giống như là nhìn không thấy điểm cuối.
Triệu Tiến dùng âm thanh chua chát nói đơn giản chuyện đã xảy ra, tất cả mọi người đều lặng yên lắng nghe, thật đúng là đã bị chấn động mà ngây ngốc. Đợi Triệu Tiến nói xong, Triệu Chấn Đường mới thở dài một hơi rồi hỏi:
- Có bao nhiêu kẻ phục kích các con, các con giết được bao nhiêu tên?
- Tất cả khoảng chừng trăm tên, chạy thoát mười mấy tên.
Kỳ thật vừa rồi Triệu Tiến kể rất rõ ràng, chẳng qua ai cũng không thể tin được, người làm cha như Triệu Chấn Đường cũng như vậy.
Triệu Chấn Đường lại hỏi.
- Con không phải nói lúc trước đám gia đinh của con bị bắn chết rất nhiều, chỉ còn lại một, chính là mấy người các con đã giết chết nhiều nguời như vậy?
Triệu Tiến gật đầu nói:
- Chúng con mạnh hơn chúng cho nên giết nhiều như vậy.
Triệu Chấn Đường đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, đối với những sai nhân đi theo ông, thanh âm truyền tới mặc dù rất nhỏ nhưng ở bên này cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
- Mông Sơn Hổ, đây không phải là đại đạo ở Sơn Đông sang đây, ở Bái Huyện đã quét sạch hai thôn làng hay sao?
- Không phải là thôn, thôn thì tính là cái gì. Hai cái trang viên đó, một nhà thì buôn muối, một nhà thì có thù với Mông Sơn Hổ. Hai nhà đều nuôi gia đinh, tư binh trong trang, nhưng chẳng phải vẫn bị người ta xông vào giết hay sao?
- Đám người Thảo Oa Tử đó đều được treo giải hơn một ngàn lượng đó nha.
- Huyết án chỉ sợ còn chưa dừng ở con số này, năm kia Hoài An phủ cũng có một tuần kiểm bị chết.
Từ Châu khắp nơi đều có cường hào, trang viên đại tộc đều nuôi tư binh, quan phủ cũng không dám dễ dàng trêu vào. Đám người Mông Sơn Hổ kia không ngờ lại huyết tẩy hai thôn trang, mà phủ Hoài An làm ra muối phủ Hoài, tư thương buôn muối lậu hoàng hành, tuần kiểm kiểm tra buôn lậu muối nhưng chính bản thân lại là tư thương buôn muối, trong tay thường có võ lực rất mạnh. Ăn no, trang bị tốt, so với quan binh còn mạnh hơn nhiều, người của Thảo Oa Tử không ngờ có thể sống mái với tuần kiểm, như vậy cũng có thể tưởng tượng ra, hai bên đều dị thường dũng mãnh.
Nhưng một đội ngũ liều mạng như vậy, không ngờ lai bị mấy người Triệu Tiến giết sạch. Dũng mãnh của mấy người Triệu Tiến càng khiến cho người ta thán phục.
Những lời này Triệu Tiến không muốn tiếp tục nghe, hắn liền mở miệng nói:
- Phụ thân, những thi thể trên sườn núi trước tiên không cần quan tâm, con đã tìm ra nơi đám đạo tặc này buộc ngựa. Mấy người đang trông coi ở bên đó, cha trước hãy theo con qua đó.
Đối với lời nói của Triệu Tiến, mọi người theo đó mà phục tùng, không có bất kỳ dị nghị nào, giống như là việc một vãn bối ra lệnh là đương nhiên.
Mọi người tới nơi buộc ngựa, nhìn thấy Trần Thăng và mấy người đang ở đó sưởi ấm, bọn họ phát hiện thấy có người tới liền lập tức đứng dậy đề phòng, sau khi chào hỏi xong mới thả lỏng trở lại.
Triệu Tiến lạnh giọng nói.
- Cha, đêm nay làm phiền cha canh giữ ở nơi này một đêm, buổi tối chỉ cần có người tới cạnh bầy ngựa liền lập tức giết.
Triệu Chấn Đường trầm mặc gật đầu, lập tức mở miệng hỏi:
- Hiện tại cổng thành cũng sắp đóng, con ở lại đây bên cạnh chúng ta một đêm?
- Không, con tối nay còn phải đi, còn muốn làm phiền cha sắp xếp hai người quen thuộc đường xá đánh xe đi theo hỗ trợ.
/214
|