Chương 200: Vào Hà Gia Trang
- Ta, ta…
Hà Vĩ Viễn không biết nói gì, lắp bắp hai chữ lại bị cơn đau từ vết thương trên đùi làm đứt đoạn, chỉ có thể liều mạng lấy tay mà ôm lại, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra từ giữa kẽ tay.
Triệu Tiến dùng mũi thương nâng thẳng cằm Hà Vĩ Viễn lên, lại lạnh giọng nói:
- Ngươi có muốn nói ra chân tướng mọi chuyện hay không. Ngươi nhất định là phải chết, Hà Gia Trang cũng nhất định phải bị xóa sổ. Ngươi muốn mang một bụng lời phải nói ra đi, hay là nói xong mới ra đi.
Nghe được lời này của Triệu Tiến, Hà Vĩ Viễn cả người run rẩy, ngẩng đầu, oán độc nhìn chằm chằm Triệu Tiến, cắn răng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói:
- Ban đầy=u chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nhưng ngươi mở tửu phường Phiêu Hương kia lại chặt đứt đường sống của lão phu, lão phu sao có thể tha cho ngươi.
Triệu Tiến giơ ngang trường mâu, lành lạnh nói:
- Ta muốn tiêu diệt Hà Gia Trang của ngươi, muốn dùng thôn trang của ngươi làm tửu phường của ta, ta muốn lấy đi tất cả của ngươi, khiến con cháu đời đời của người đều không ngóc đầu dậy được.
Lời vừa dứt, trường mâu đâm mạnh vào bụng của Hà Vĩ Viễn, sau đó là hai cổ tay. Hà Vĩ Viễn lại kêu lên thảm thiết, lúc Triệu Tiến rút trường mâu ra, gã chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất. Ba nhát đâm này của Triệu Tiến không khiến gã chết được, nhưng lại là nỗi thống khổ không gì sánh bằng.
Trần Thăng xách đao đi tới, nhìn Hà Vĩ Viễn lăn lộn trên mặt đất, lạnh giọng nói:
- Chỉ tiếc không thể đem ngươi chém thành trăm ngàn mảnh.
- Cứu ta, cứu ta…
Hà Vĩ Viễn cứng đầu cứng cổ biến mất hoàn toàn trong nỗi thống khổ, gã không kìm nổi bắt đầu cầu xin.
Triệu Tiến và Trần Thăng lạnh lùng liếc nhìn, cô gái khóc trong buồng đã không dám lên tiếng nữa. Hà Vĩ Viễn lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, khí lực yếu dần, nhưng không ngừng ở đó năn nỉ, cầu xin.
- Ta nói hết, ta nói hết. Chuyện xảy ra ở nhà Lâm quả phụ kia là do ta sắp xếp người làm đấy, vốn dĩ muốn bảo nhà nàng ta hiến tặng cho giáo phái. Không ngờ Lâm quả phụ sống chết không chịu, ta cho người giết cả nhà nàng, sau đó tìm một giáo chúng cần tiền nhận tội thay.
- Mộc tiên sinh nói ta không nên làm vậy với giáo chúng, lúc ấy Truyền đầu các lộ đều hận Mộc tiên sinh ngăn cản mọi người phát tài. Ta liền giật dây cho đám người các thôn trang xung quanh động thủ…
- Người vì tiền tài, có gì không đúng. Nơi khác đều dựa vào nữ nhân mà phát tài, dựa vào cái gì mà Từ Châu chúng ta phải kham khổ.
- Lâm quả phụ, Lâm quả phụ, ngươi đừng tới đây, ta, ta, ngươi dựa vào cái gì, người khác dựa vào cái gì mà có thể mưu đoạt nhà của ta, ta thì không thể mưu đoạt nhà của ngươi, đừng tới đây…
Máu chảy chậm dần, giãy dụa cũng ít đi, lời của Hà Vĩ Viễn cũng trở nên lộn xộn, trên mặt gã lộ ra thần sắc sợ hãi, xem ra đã xuất hiện ảo giác.
Triệu Tiến và Trần Thăng liếc nhau, đều có chút ngạc nhiên, không ngờ nhiều chuyện đã trải qua của mình như vậy lại có quan hệ với Hà Vĩ Viễn này.
Năm đó, lần thứ hai tới pháp trường xem hành hình, người bị chặt đầu kia nói là đã giết cả nhà Lâm quả phụ, hóa ra đây là Hà Vĩ Viễn tìm người nhận tội thay, trách không được lại có biểu tình sợ hãi như vậy trước khi chết.
Sự tình mà Trần Thăng nghĩ đến cũng không nhiều hơn Triệu Tiến. Triệu Tiến đem rất nhiều sự việc trước sau xâu chuỗi lại. Trước tiên, cái chết bất ngờ của Mộc tiên sinh là điểm khởi đầu, bởi vì âm mưu đoạt tài sản của Lâm quả phụ và mâu thuẫn giữa Truyền đầu các nơi của Văn Hương Giáo ở Từ Châu đều là Hà Vĩ Viễn ở phía sau giật dây, có người ra tay giết Mộc tiên sinh, sau đó Hà Vĩ Viễn này trở thành Hội chủ của Văn Hương giáo Từ Châu, tiếp đó là nảy sinh xung đột với Triệu Tiến.
Máu chảy tràn ra đất, Hà Vĩ Viễn thân thể cứng đờ. Triệu Tiến không hề có chút thương tiếc, chỉ cảm thấy kẻ này bị trừng phạt là đáng tội.
- Đại Thăng, chém đầu hắn.
Triệu Tiến mở miệng nói. Trần Thăng tiến lên, chỉ một đao lập tức đầu lìa khỏi cổ.
Triệu Tiến lau trường mâu vào y phục của Hà Vĩ Viễn, oán hận nói:
- Đầu lấy về để tế Đại Lôi, thân mình ném ra nơi hoang dã cho chó ăn.
Trần Thăng gật đầu, Triệu Tiến cất giọng nói:
- Bản thân ngươi mặc quần áo tử tế đi ra, bằng không ngươi cũng không sống được.
Nói xong câu này, Triệu Tiến nhấc chân đá đầu của Hà Vĩ Viễn ra khỏi phòng, sau đó cùng Trần Thăng trở lại trong viện. Giống như dự tính của Triệu Tiến, Hà Gia Trang này trống rỗng dị thường, đương nhiên điều này có quan hệ với địa thế của Hà Gia Trang. Việc Hà Vĩ Viễn là Hội chủ của Văn Hương giáo chưa chắc có nhiều người biết, nhưng mọi người đều biết Hà Vĩ Viễn có quan hệ mật thiết với Văn Hương Giáo, cũng biết gã là thổ hào bản địa, có hai điểm này có thể khiến cho các thế lực trên giang hồ không dám động vào. Vì thế cũng không cần dùng quá nhiều người để trấn thủ.
Triệu Tiến và bạn bè trèo tường tiến vào, bởi vì thời gian quá sớm, lúc xông vào cái sân đầu tiên không ngờ không có ai, ở sân thứ hai bắt được một trang đinh đang vẩy nước quét nhà. Sau khi ép hỏi vài câu liền biết được chỗ ở của Hà Vĩ Viễn, còn biết được trong trang hiện tại không còn nam đinh, chỉ có một vị Chu tiên sinh tương đối quan trọng.
Lúc này binh chia hai đường, Lưu Dũng và Cát Hương đi coi chừng Chu tiên sinh kia, bốn người bọn họ thì xông lại bên này. Đổng Băng Phong lên mái của sương phòng, Vương Triệu Tĩnh thì ở ngoài cửa viện, Triệu Tiến và Trần Thăng tấn công chính diện.
Nhìn thấy thủ cấp của Hà Vĩ Viễn lăn ra, Đổng Băng Phong và Vương Triệu Tĩnh cũng biết đại công cáo thành, đều tới tụ tập.
Trên mặt mỗi người đều không có sự vui sướng khi thành công, đều oán hận nhìn đầu của Hà Vĩ Viễn, Triệu Tiến trực tiếp nói:
- Nếu như trong viện có hộ vệ, vừa rồi lúc phát ra tiếng kêu hẳn là phải giết sang đây. Hiện tại không cần lo lắng gặp phải sự chống cự. Chúng ta hai người một nhóm, tập trung tất cả người trong trang lại, bảo bọn chúng tự trói mình đến cái sân trước nhà kia, nếu chống cự hoặc chạy trốn thì giết.
Đổng Băng Phong và Vương Triệu Tĩnh gật đầu, vội vàng đi ra ngoài. Triệu Tiến và Trần Thăng liếc nhau, cũng bước nhanh ra bên ngoài. Cô gái trong phòng kia đi hay ở đều không quan tâm.
Cơ ngơi của Hà Vĩ Viễn không nhỏ, từ trên xuống dưới mấy chục miệng ăn, nhưng dê nhiều hơn nữa cũng bị sói ăn. Nhìn đám người Triệu Tiến cả người đầy máu, cầm binh khí đi tới, đám người nhà, tôi tớ đều không dám phản kháng, ngoan ngoãn trói lẫn nhau, chờ đợi xử lý, cũng có mấy kẻ muốn sống, có gan lớn, nhưng sau khi có hai kẻ bị Đổng Băng Phong giương cung bắn chết, hai kẻ bị Trần Thăng chém đứt tay thì số còn lại đều trở nên thành thật rồi.
Triệu Tiến vẫn luôn ngẩng đầu nhìn sắc trời, dựa theo phương vị của mặt trời mà phán đoán giờ giấc. Hôm qua hắn an bài Thạch Mãn Cường mang người tới đây, hiện tại cửa thành đã mở, không biết bọn họ đã tới đâu rồi.
- Mấy vị công tử, mấy vị công tử à, tiểu nhân nguyện ý theo các ngài, tiểu nhân nguyện ý theo các ngài.
Đại bộ phận mọi người đều đang khóc và trầm mặc, chỉ có một người hô lớn.
Lưu Dũng ghé tai Triệu Tiến nói.
- Người này chính là Chu tiên sinh mà bọn họ nói, không phải quản gia, nhưng lời nói ở đây so với quản gia còn có tác dụng hơn, Hà lão tặc rất tin tưởng y.
Người được gọi là Chu tiên sinh kia mặc một cái áo bông xộc xệch, kiểu tóc, cách ăn mặc nhìn như là người đọc sách, nhưng hiện tại thần sắc kinh hoảng, liều mạng kêu to cần xin tha mạng.
Chu tiên sinh này nhận thấy Triệu Tiến nhìn sang, lập tức khản giọng hô:
- Hà gia này che giấu, thu nạp bọn xấu, làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên bại lý, lại còn tin thờ tà giáo, ý đồ mưu phản. cCông tử gia! Đại lão gia! Tiểu nhân Chu Học Trí nguyện ý lập công chuộc tội.
Triệu Tiến nhăn mày, hắn hai ngày nay giết quá nhiều người, mọi cử động đều có sát ý nghiêm nghị. Vẻ mặt rất nhỏ này của hắn lại dọa bể mật Chu tiên sinh này, gã lại càng la lớn:
- Đại lão gia, tiểu nhân cũng biết nơi giấu tiền của Hà gia này, mọi chuyện trong Hà gia tiểu nhân cũng biết, tiểu nhân nguyện ý lập công chuộc tội, xin đại lão gia khai ân.
Người của Hà gia nhìn Chu Học Trí, ánh mắt đều tràn đầy căm ghét, còn có người trực tiếp xông thẳng tới nhổ nước bọt vào mặt gã. Chu Học Trí kia vốn dĩ không quan tâm, chỉ bỏng cả đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Tiến bên này.
Triệu Tiến cất giọng nói.
- Từ từ qua đây.
Chu Học Trí này mừng như điện, cử chỉ cũng không dám quá lớn, chậm rãi đứng lên, từ trong đám người đi tới bên này. Gã đương nhiên không dám lộn xộn, Đổng Băng Phong ở bên kia mặc dù không có giương cung, nhưng vẫn lắp tên.
Gã thật vất vả đi ra từ trong đám người, nhanh nhẹn quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái, tay gã bị trói, sau khi dập đầu xong thì không thể ngẩng dậy. Triệu Tiến trực tiếp dùng trường mâu đỡ một chút.
Triệu Tiến hỏi.
- Ngươi cái gì cũng biết.
- Tiểu nhân, tiểu nhân cái gì cũng đều biết.
Bị Triệu Tiến nhìn ở gần kề, Chu Học Trí này không nhịn được mà rùng mình.
Triệu Tiến bình tĩnh nói.
- Việc phục kích đánh úp chúng ta ngươi cũng biết, là chủ ý của ngươi sao?
Hắn nói rất bình tĩnh nhưng Chu Học Trí kia sợ tới mức dập đầu xuống, liên thanh phân bua:
- Hà lão tặc mới là kẻ lập kế hoạch, tiểu nhân chỉ là bổ khuyết, tiểu nhân còn khuyên lão tặc này. Bảo là công tử ở trong thành Từ Châu rất có thực lực, sau này người nhà truy xét báo thù, sợ là khó có thể giải quyết hậu quả.
Chính lúc đang nói, ở đám người phía sau có một nữ nhân tức giận hô:
- Bình thường còn không phải ngươi nghĩ kế cho lão gia sao, lúc này ngược lại sao đã trở thành dựa vào lão gia rồi.
Nữ nhân kia vừa hô, Đổng Băng Phong lập tức giương cung, đám người bị trói sợ tới mức cúi đầu xoay người. Vốn hai tay Chu Học Trí bị trói ở sau người, dập đầu xuống không thể thẳng người dậy, nhưng lúc này lại không biết lấy kình lực ở đâu ra, dùng trán đập mạnh xuống đất, mạnh mẽ mượn lực bắn dậy, trên trán xanh tím một mảng nhưng cũng bất chấp, lớn tiếng phân bua:
- Đại lão gia, gia gia, lão tặc Hà Vĩ Viễn này vì không để người khác chiếm đoạt tài sản mà gia nhập Văn Hương giáo, người có tâm tính bậc này sao có thể để tiểu nhân sai khiến. Tiểu nhân là sư gia, lấy bạc người khác cho, tự nhiên cần phải đưa ra chủ ý, nhưng chuyện này tiểu nhân thật tâm đã có khuyên Hà lão tặc rồi, hắn không nghe lời, tiểu nhân cũng không có cách nào.
Nhìn thần tình lạnh lùng của Triệu Tiến, Chu Học Trí ánh mắt sắp nhỏ máu, khản cổ hô:
- Tiểu nhân biết kỹ từng thứ một, tiểu nhân còn biết nơi Hà Vĩ Viễn này thắp hương, bày đồ cúng, tiểu nhân biết từng tên Truyền đầu của phân hội ở Từ Châu của Văn Hương giáo. Tiểu nhân cái gì cũng biết, đại lão gia nếu tha cho tiểu nhân, tiểu nhân cái gì cũng có thể làm.
Sau khi nói xong, lại dập đầu xuống, cử chỉ được nửa chừng lại bị Triệu Tiến dùng trường mâu ngăn lại. Triệu Tiến nhìn gã một cái, lạnh giọng nói:
- Nhớ kỹ lời của người, bằng không, cho dù là quan phủ bảo vệ ngươi, ngươi cũng phải chết.
Mặc dù lời nói rất tàn nhẫn, nhưng Chu Học Trí lại biết mình giữ được mạng, cảm xúc thay đổi rất nhanh, nước mắt không ngăn được mà chảy ra, nhìn thấy Triệu Tiến xoay người, khẽ cắn môi nói:
- Đại lão gia! Tiểu nhân lại cầu xin đại lão gia một việc, xin đại lão gia cũng khai ân bỏ qua cho vợ con của tiểu nhân.
/214
|