Chương 21: Hưng phấn
Tiểu cô nương nhìn sắc trời đoán thời gian chính xác hơn Triệu Tiến nhiều. Triệu Tiến mỉm cười gật đầu, lại phát hiện ra vẻ mặt đầy sùng bái của Mộc Thục Lan, nhìn chăm chăm mình không chớp mắt.
Triệu Tiến bị ánh mắt này làm cho rùng mình một cái, vội vàng quay đầu.
Lũ trẻ một chọi một chiến đấu, trận nào cũng rất nhanh phân thắng bại, không nói đến những người mạnh yếu cách xa nhau, kể cả đôi bên sức mạnh tương đương cũng không giăng co quá lâu.
Rất nhanh đã đến lượt số năm, Triệu Tiến và thiếu niên vạm vỡ kia tiến vào trong vòng đấu. Thiếu niên đó mặt đầy cảnh giác, người hơi cong lên, Triệu Tiến bỉu môi trước đây hắn đã đánh nhau nhiều nên kinh nghiệm phong phú, nhìn thấy đối phương như thế là biết ngay đối phương không phải loại lương thiện, chỉ có người thường hay đánh nhau mới có động tác
theo bản năng này. Sau khi tiến vào vòng, Trần Hồng đứng bên ngoài hỏi: - Đã chuẩn bị xong chưa?
Triệu Tiến và tên thiếu niên vạm vỡ đó đều gật đầu, Trần Hồng giơ một tay lên, hô to. - Bắt đầu!
A Trần Hồng rất hưng phấn, tiếng cũng lớn, từ trước nó theo ca ca của mình tới đây chơi, chỉ là tay sai đắc lực, việc gi cũng đứng bên cạnh nhìn, không ngờ giờ còn được tham gia vào, hô “bắt đầu”, điều này khiến Trần Hồng cảm thấy mình rất quan trọng, lại vừa kích động vừa hưng phấn.
Vừa hô bắt đầu, thiếu niên vạm vỡ đó liền nhảo về phía Triệu Tiến, xét về hình thể, cậu ta lớn hơn Triệu Tiến nhiều, trực tiếp đánh gục được người ngay, người vừa nằm xuống là cậu ta liền thắng.
Nhìn đối phương đánh tới, trống ngực Triệu Tiến đập mạnh, người không động đậy nhưng lại đứng thế trung bình tấn.
Triệu Chấn Hưng và nô bộc Trần gia đã đến rất gần, muốn xem lũ trẻ nhà mình đánh nhau, nhìn thấy Triệu Tiến đứng thế trung bình tấn, Triệu Chấn Hưng nhíu mày lắc đầu nói: - Điên rồi, lúc này lại đứng thế trung bình tấn, chắc chắn sẽ bị đánh bay.
Vòng tròn không lớn, tấn công không phải trong nháy mắt, thiếu niên đó nhìn thấy Triệu Tiến đứng thế trung bình tấn vung quyền trước mặt, một tay hắn giơ lên, đánh trúng thăng vào lồng ngực phía dưới cổ họng cậu thiếu niên.
Triệu Chấn Hưng thấy cảnh này mà sửng sốt, quyền này của Triệu Tiến rõ ràng là thương thuật của mình, trường mâu đâm mạnh lên ba bộ phận quan trọng của thân trên.
Có thể đánh ra được quyền này không có gì lạ, nhưng có thể đánh được quyền này một cách chính xác trong thời khắc căng thăng vì đối phương bổ nhào tới lại là điều rất khó làm được.
Một quyền này của Triệu Tiến đã xuyên qua thế đỡ hai ngón cánh tay vỗ đánh của thiếu niên đó, đánh trúng vào lồng ngực phía dưới cổ họng, lồng ngực cậu thiếu niên đau dữ dội, động tác lập tức rối loạn. Quyền thứ hai của Triệu Tiến lại tung ra, lần này là bày quyền, trúng vào mặt trái của đối phương, đánh gục gã xuống đất, quyền thứ hai này chính là tâm đắc trước đây hắn có được khi đánh nhau.
Hai người đánh lẫn nhau, tập trung đánh vào mặt của đối phương để ít nhất không bị thiệt, Triệu Tiến cũng coi như tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, chớ đừng nói chi là kiếp này còn có huấn luyện chuyên nghiệp.
-Tiến thiếu gia giỏi thật! Tên gia bộc kia mặt đầy kinh ngạc khen ngợi Triệu Chấn Hưng cũng bị chấn kinh, lập tức tươi cười nói: - Thật không ngờ, thật không ngờ, đúng là chất liệu tốt đễ luyện võ công.
Cậu thiếu niên kia ngã xuống đất không hề nhúc nhích, cũng không phải bị trọng thương gì, mà là cảm thấy thất vọng nản lòng, miệng lẩm bẩm mắng hai câu, nhưng cũng không tiếp tục, quang minh chính đại đấu võ thua, cũng không có gì phải oán trách. -)
Một đám thiếu niên vây xem đều đang kinh ngạc thán phục, trong lòng nghĩ Triệu Tiến thật lợi hại, đang cảm khái thì lại nhìn thấy Triệu Tiến bước tới phía cậu thiếu niên đó, mọi người đều sững sờ, thẩm nghĩ không phải ngã xuống đất là coi như thua sao? Lẽ nào Triệu Tiến còn muốn truy đánh?
Không ngờ Triệu Tiến đi tới bên cạnh thiếu niên đó, giơ tay ra nói: – Ta tên là Triệu Tiến, ngươi tên là gì?
Triệu Tiến khẽ vươn tay, cậu thiếu niên đó theo bản năng rụt lại phía sau, cứ tưởng rằng Triệu Tiến còn muốn động thủ truy đánh, không ngờ Triệu Tiến cười tươi rói nhẹ nhàng hỏi, ngữ khí đầy thân thiện, thiếu niên đó chẩn chừ một lát, buồn bực đáp:
- Ta họ Cát, tên là Cát Hương.
tây người, thầm nghĩ tên này được đặt rất có trình độ thì bên
9 Triệu Tiến n cạnh lại có người cao giọng bỡn cợt. - Kê (phiên âm gần giống “Cát” trong tiếng trung) trong gà quay, hương trong ăn thơm.
- Cát trong cát lợi, hương chính là hương đó. - Cát Hương cuống quýt giải thích, quay đầu hung tợn trừng mắt với phía phát ra giọng nói.
Bên ngoài mọi người cười vang nhưng không nhìn ra được là ai nói, vốn là đấu võ đánh nhau, không khí giữa các đám thiếu niên trong chợ có chút căng thăng, nhưng hành động này của Triệu Tiến lại khiến mọi người đều dịu bớt căng thăng.
Vừa nói đến “gà quay”, Triệu Tiến lại nhớ ra, theo nhà của mình đi tới phía nam, ở chỗ cách thư viện Bành thành không xa có một quán cơm, người mở tiệm họ Cát, cha mẹ mình hễ nhắc đến đều nói “lão gà quay”, “lão gà quay”, tên Cát Hương này hăn là con cái nhà họ.
- Hắc 驚 thắng rồi! Trần Hồng hô to, Mộc Thục Lan hưng phấn vỗ tay.
Bên này hai người ném thẻ trả vào trong hũ, tiếp đó lại có người vào vòng tròn đánh tiếp.
Trận đánh tiếp theo đều không có ý nghĩa gì, đơn giản là sức khỏe và vóc dáng to lớn sẽ thắng, nếu không là có kinh nghiệm đánh nhau sẽ thắng, đám thiếu niên cả ngày ở bãi để hàng, cũng không có kinh nghiệm đấu võ, cho nên đánh rất đơn giản, Triệu Tiến và Trần Thăng xem thấy nhàm chán, nhưng các thiếu niên khác đều hào hứng xem, con trai vốn thích đánh nhau, cuộc đấu võ nhìn giống như võ đài này, lai có nhiều phần thưởng như vậy, mọi người quả thực tham gia rất đông.
Đợi khi thằng béo họ Tôn và Lưu Dũng bắt đầu, Triệu Tiến và Trần Thăng mới có chút hứng thú.
Thằng béo họ Tôn ban nãy để lại ấn tượng khá sâu sắc cho Triệu Tiến, Lưu Dũng lại là đối tượng mình đánh nhau ngày hôm qua, đương nhiên sẽ chú ý đến.
Trần Hồng vừa hô một tiếng bắt đầu, Lưu Dũng đã xông tới, đá vào háng của đối phương. Đánh lộn trên phố, đây là phương pháp duy nhất, có điều giơ chân ra lại vội vàng thu về, trước đó từng nói tới quy củ xấu này.
Mặc dù tạm thời biến đổi động tác, Lưu Dũng vẫn nhanh hơn thằng béo họ Tôn, một chân đạp vào đùi đối phương, tên họ Tôn kêu một tiếng thảm thiết, lảo đảo hai bước, Lưu Dũng đã Vùng nắmà dém lên, đánh mạnh xuống ngực trước của tên béo họ Tôn. ܟܠ
Đám tiểu huynh đệ của Lưu dũng ở bên ngoài lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, Triệu Tiến và Trần Thăng đứng ở phía đó lắc đầu, tên họ Tôn mặc dù vóc dáng lớn hơn Lưu Dũng rất nhiều, nhưng động tác chậm chạp, đánh như thế nữa thì chắc chắn sẽ chịu tổn hại
Thế nhưng hiện giờ Lưu Dũng muốn hạ gục tên béo cũng không hề dễ, nằm vật xuống hoặc nhận thua mới coi là thua, như thế này thì sẽ phải đánh tiếp, lúc này Lưu Dũng làm náo động trước mặt đám bạn bè, vô cùng vui mừng, hú lên một tiếng quái dị, xông lên định đánh tiếp, vui vẻ nên động tác hơi bị lớn, tên họ Tôn ngắm chuẩn cơ hội này, đón đầu bằng một quyền, một quyền đó đánh vào lồng ngực của Lưu Dũng.
“Bốp” một tiếng, hai người tách nhau ra, Lưu Dũng dừng động tác, lấy tay bịt chỗ bị đánh trúng, ngũ quan hơi méo mó, tiếng ủng hộ xung quanh cũng ngưng lại.
Triệu Tiến và Trần Thăng lập tức lấy lại tỉnh thần, còn cứ tưởng rằng đó sẽ đánh phấn khích, không ngờ vẻ mặt Lưu Dũng càng lúc càng khó coi, cậu ta thở hổn hển, xua tay nói:
- Đừng đánh nữa, ta thua rồi
Thằng béo họ Tôn lấy tay xoa xoa chỗ mình bị đánh trúng, hưng phấn vung nắm đấm.
- Tôn Đại Lôi đỡ đòn, nắm đấm của gã lại nặng, gã bị đánh mấy quyền cũng không Sao, đánh người khác một quyền người khác đã chịu không môi.
Trần Thăng đứng bên cạnh ra vẻ phân tích sâu sắc.
- Triệu Tiến, ngươi không phải đã thắng rồi sao? Tiếp theo đối thủ của cậu phải làm sao đây? , )الري - Trận ban nãy coi nhur ta thua di, dė Cát Hương lên! Triệu Tiếng hô lên, dắt Mộc Thục Lan chạy nhanh. Cát Hương đang đứng trong dám đông cúi đầu ủ rũ, vừa nghe thấy thế, tinh thần lập tức tỉnh táo, mang chút cảm kích nhìn theo bóng dáng của Triệu Tiên. ܐܟܠ Nhưng Mộc Thục Lan còn muốn tiếp tục xem, vừa chạy vừa quay đầu nhìn trận đấu tiếp theo.
Mới chạy ra khỏi nơi để hàng, vừa đến đầu đường đã nhìn thấy thúc phụ Triệu Chấn Hưng mỉm cười đứng đợi ở đó, Triệu Tiến lập tức dừng bước chân, thầm nghĩ mình về muộn rồi, chắc chắn sẽ bị thúc phụ giáo huấn, có khả năng còn bị quất roi mây.
/214
|