Đại Minh Võ Phu

Chương 40: Vô sự.

/214


Chương 40: Vô sự.

 

Sau khi nghe Triệu Tiến kể lại những gì mắt thấy tai nghe của mình vào sáng nay, sau đó đưa ra vấn đề của mình, Triệu Chấn Hưng không trách Triệu Tiến không chuyên tâm luyện võ, ngược lại bật cười ha ha.

 

- Một sai dịch, cháu thật là biết nói đấy, cháu có biết sai dịch đáng giá bao nhiêu không?

Triệu Chấn Hưng hỏi lại như vậy đương nhiên vẻ mặt Triệu Tiến rất u mê.

 

- Nha môn Tri châu trông coi thành này trong ngoài cũng mấy chục vạn người, cháu có biết nha dịch có bao nhiêu không?

 

Triệu Tiến hiển nhiên lắc đầu. Triệu Chấn Hưng tiếp tục nói:

- Tổng cộng có một trăm hai mươi người, trong đó người chăn ngựa, trông cửa, quản kho hàng, làm việc vặt có hơn sáu mươi người, còn có hơn ba mươi người già cả thì bị nhét đi làm lính quân lương. Trừ đi những người này, có thể cầm đao đi trên phố, có thể bắt người nhốt người thì chưa tới ba mươi người, cha cháu chính là một người trong số đó. Cháu nói như vậy có thể không có uy phong sao?

 

Nói cách khác, cái thành Từ Châu lớn như vậy cũng chỉ có hơn một trăm nhân viên công vụ, trong đó nhân viên võ trang có quyền hợp pháp chấp pháp hành sự còn chưa đến ba mươi người. Triệu Tiến lập tức hiểu, thì ra cha mình là cảnh sát, cảnh sát có vũ trang, quản lý thành thị còn có các loại nhân viên chấp pháp tổng hợp lại, thảo nào lại uy phong như vậy. Những nhân vật hỗn tạp kia nhìn thấy những nhân vật lớn như vậy, đương nhiên phải bái phục.

 

- Trung bình tấn, đứng vững!

Cành mây trong tay Triệu Chấn Hưng lại vung xuống. Triệu Tiến vội vàng làm lại tư thế ngay ngắn. Triệu Chấn Hưng tiếp tục giảng thích. Ông không phải là nói chuyện phiếm mà là làm cho cháu của mình hiểu biết càng nhiều tri thức.

 

- Cha cháu lại khác những sai nha khác, không chỉ nhanh nhẹn, cha cháu còn có một thân phận đao phủ đấy. Trong nha môn có loại người cáo mượn mượn oai hùm còn có thể, thật ra lại không dám nhìn thấy máu, vì thế cha cháu so với người khác càng uy phong hơn. Hơn nữa cha cháu làm việc trượng nghĩa khắp nơi, cũng không tham lam, chỉ lấy cái nên lấy, uy vọng trong nha môn cũng rất cao...

Triệu Chấn Đường nói rất nhiều. Bình thường ông nhìn như không quá quan tâm việc gì nhưng những điều nên biết thì toàn bộ đều biết.

 

Triệu Tiến vừa làm căng cơ thể, vừa nói:

- Từ Châu lớn như vậy, chỉ có vài người tài, vậy thì quản lý làm sao?

 

Châu thành Từ Châu có mấy chục vạn nhân khẩu, tổng cộng có hơn một trăm người quản, sao có thể không bận rộn được đây.

 

Nghe thấy lời này của hắn, Triệu Chấn Hưng liền cười, không kìm được ho khan, đợi đến lúc thở lại bình thường mới lên tiếng:

- Một trăm hai mươi người này là nhận tiền của triều đình, còn có khoảng mấy ngàn người làm không công và làm công đấy, nhiều người như vậy sao lại không quản được.

 

Triệu Tiến trợn mắt há hốc mồm. Hắn đã hiểu rồi, cha mình là trong biên chế, còn có rất nhiều người làm ngoài biên chế. Nguyên nhân của uy phong này có rất nhiều loại, một mặt là lĩnh lương của triều đình, phương diện khác thì có thân phận đao phủ, còn có uy quyền của biên chế.

 

Vậy mấy ngàn người không lấy tiền của triều đình kia thì dựa vào cái gì để kiếm sống? Triệu Tiến vốn định hỏi tiếp, nhưng rất nhanh mình sẽ hiểu, nhiều thủ đoạn kiếm tiền như vậy, còn lấy tiền của triều đình làm gì.

 

Mơ hồ nhớ được Triệu Chấn Đường ở nhà đã từng nói, một năm không được đến mười lượng bạc “tiền công”, còn thường xuyên bị cắt xén, trì hoãn, tuy nhiên Triệu Chấn Đường cũng không dựa vào số tiền này để ăn cơm, các loại lợi ích hồng bao là không thể thiếu được.

 

- Nhị thúc, cha cháu là Từ Châu Bách Hộ, vậy không phải càng thêm uy phong sao?

Triệu Tiến hỏi vấn đề này, dù thế nào Bách Hộ cũng là võ quan lục phẩm, thuộc hạ có đến trăm tên lính, cái thân phận này nhất định khiến quyền thế của Triệu Chấn Đường càng thêm lớn hơn nữa.

 

Không nghĩ tới sau khi hỏi vấn đề này, ngược lại Triệu Chấn Hưng lại trầm mặc, qua một lúc mới mở miệng:

- Từ Châu Bách Hộ đường đường là võ tướng Đại Minh, sao có thể làm loại việc bộ khoái nha dịch ti tiện này, nhưng đường đường là một võ tướng để ăn no cũng còn khó khăn, làm loại việc này lại có rượu có thịt.

 

Lời này không phải để giải thích với Triệu Tiến mà giống như đang độc thoại, Triệu Chấn Hưng dừng lại, trầm giọng nói:

- Tiểu Tiến, đây là ta nói lung tung thôi, sau này chuyện của Từ Châu Vệ cháu ít nói đến thì tốt hơn.

 

Triệu Tiến gật gật đầu, hắn nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân, nhưng biết chuyện này nhất định liên quan đến phiền phức.

 

- Nhị thúc, Đồng Đầu thì coi là ai?

 

Sau buổi trưa vừa luyện võ vừa trò chuyện, Triệu Tiến biết thêm không ít tri thức, trên người cũng chịu không ít cành mây đánh trúng.

 

Triệu Tiến cảm thấy thu hoạch được rất lớn. Mỗi ngày Nhị thúc Triệu Chấn Hưng đều ở chỗ này canh cổng, đối với tin tức bên ngoài cũng rất linh thông. Dựa theo lối nói của ông, nhân vật giang hồ trong thành Nam bên kia, Đồng Đầu xếp thứ mười. Năm đó Đồng Đầu bị nhiều người gọi là “Phân trứng”, sau đó tàn nhẫn hiếu chiến có tiếng, mọi người xu nịnh gọi là Đồng Đầu, ai cũng quên tên thật của gã năm đó là gì, chỉ nhớ là họ Trình.

 

Gã chiếm Hắc Hổ Tài Thần Miếu bị bỏ hoang, ở chỗ đó mở phường đánh bạc, tuyển người tụ tập đánh bạc, nói tiếp ra còn có tiếng là ổ buôn bán muối. Buôn lậu muối không lớn, chỉ là phân phối hàng hóa từ chỗ trùm buôn lậu muối ra ngoài. Mặt khác, xung quanh miếu Hắc Hổ Tài Thần còn có mấy con phố kỹ nữ cùng một nửa cửa đều do gã bảo kê, bỏ tiền ra để bảo vệ bình an.

 

Khi nói xong, Triệu Chấn Hưng cũng rất hứng khởi. Đến khi nói xong mới phản ứng được, mất tự nhiên mỉm cười:

- Nói nhiều với đứa nhỏ như cháu làm gì, cháu cũng không hiểu.

 

Nhưng Triệu Tiến đều nghe hiểu, hang ổ buôn lậu, bao kỹ nữ rồi đánh bạc, từng loại việc phát tài này, kim cổ kế thừa, thời đại nào cũng có.

 

Chỉ trong thời gian một buổi trưa, Triệu Tiến rốt cuộc cũng biết phụ thân mình có địa vị xã hội như thế nào. Ở trong ngoài thành Từ Châu, ngoại trừ những văn nhân có công danh, nha môn Tri châu, Hộ bộ phân ti, còn có quan viên có phẩm cấp của Từ Châu Vệ Sở ra, Triệu Chấn Đường cũng coi như là một đại nhân vật nổi tiếng.

 

Tuy nhiên uy thế lớn, địa vị xã hội lại không cao. Triệu Chấn Hưng giải thích rất rõ ràng, thân phận sai dịch trong biên chế có thể truyền lại, nhưng lại có điểm phiền toái. Ví dụ, cho dù làm việc ti tiện, cho dù không làm sai dịch của nha môn, ba đời con cháu không được tham gia khoa cử, đương nhiên, việc này đối với Triệu Tiến mà nói cũng không phải là tổn thất gì.

 

Thấp hèn trên danh nghĩa và tốt đẹp trên thực tế, đương nhiên Triệu Tiến biết lựa chọn cái gì. Thương nhân cũng được coi là công việc ti tiện, nhưng hiện tại, những thương nhân kia nở mày nở mặt bao nhiêu trong mắt mọi người.

 

Nói tới đây, Triệu Tiến cũng hiểu được vì sao không cho nói thêm sự tình về Từ Châu Vệ rồi. Tuy nói văn quý võ ti tiện, nhưng Bách Hộ Từ Châu cũng đường đường chính chính là võ tướng Đại Minh, thân phận võ tướng và thân phận đao phủ chắc chắn là một việc rất rắc rối, khẳng định bên trong có liên quan đến chút ít chuyện xưa, ít nói đến vẫn tốt hơn.

 

Giữa trưa, Triệu Chấn Đường về nhà ăn cơm, trực tiếp đem hai bọc giấy ném lên bàn ném cho Hà Thúy Hoa. Hà Thúy Hoa sửng sốt, mở miệng hỏi:

- Bình thường không phải là ngày hôm nay chứ?

 

Hỏi là hỏi, tay cũng không ngừng lại, trong gói giấy là mấy khối bạc vụn, Hà Thúy Hoa ước lượng một chút, lập tức trên mặt nở nụ cười tươi, vui rạo rực nói:

- Gần bốn lượng bạc.

 

Triệu Tiến vừa ăn cơm vừa kinh sợ, thầm nghĩ rằng giỏi thật. Theo luật định, một năm chưa chắc được đến mười hai lượng, một chuyến đi thành nam liền cầm thẳng bốn lượng về. Theo lẽ thường tiền của một năm không có bao nhiêu, nhưng Triệu Tiến cũng nghĩ tới một cái khác, thành Nam rách nát như vậy, nói rằng tùy tiện cho thể lấy được trên nhân vật đường phố bốn lượng, không biết có thể kiếm được bao nhiêu.

 

Hà Thúy Hoa thu bạc lại, rồi lại đem bạc chia làm hai phần, trực tiếp đưa cho Triệu Chấn Hưng, nói:

- Của Nhị thúc, chú cầm lấy.

 

Triệu Chấn Hưng vừa muốn khước từ, Triệu Chấn Đường liền thản nhiên nói:

- Chị dâu chú cho thì chú cứ nhận, chú không muốn hao phí thì mua cho Tiểu Tiến chút gì ăn là được.

 

Nghe thấy thế, Triệu Chấn Hưng không cự tuyệt nữa.

 

Hai huynh đệ Trần Thăng đến tìm, hôm nay lão quản gia của Trần gia cũng đã tới. Đi được nửa đường, Trần Thăng buồn bực hờn dỗi nói:

- Triệu Tiến, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn tìm cha tôi đuổi đám lưu manh này đi, nếu không sẽ không có người chơi cùng chúng ta nữa.

 

Phụ thân của Trần Thăng, Trần Vũ, ở nha môn có địa vị cao hơn Triệu Chấn Đường một chút. Hẳn là vị trí Bộ đầu, ông ta mà ra mặt đúng là có lực uy hiếp đám lưu manh lớn hơn nữa. Nhưng phản ứng của Trần Thăng lại hơi chậm, có những thiếu niên cũng có ý tưởng như vậy, lại sợ cha mẹ nói mình gây chuyện.

 

- Đám lưu manh này không dám đánh người nữa rồi!

Triệu Tiến mở miệng nói.

 

Trần Thăng sửng sốt, lập tức hiểu được, phấn khởi nói:

- Vậy thì tốt quá, tôi còn không dám nói ra với cha tôi đâu!

 

Bọn họ đương nhiên không nghĩ nhiều như Triệu Tiến, người xung quanh cười cười nói nói đi tới nơi để hàng bên này. Vào lúc sắp đến nơi để hàng, cũng tại bên đường, Mộc Thục Lan hết nhìn đông lại tới nhìn tây. Lần này, đi theo bên cô gái nhỏ không phải là cặp nam nữ trung niên nữa mà là hai thanh niên vạm vỡ.

 

Nhìn thấy Triệu Tiến, cô gái nhỏ vội vàng chạy đến, gương mặt nhỏ nhắn có chút thần bí hỏi:

- Tiểu Tiến ca ca, mấy người xấu hôm qua hôm nay còn đến nữa không?

 

- Sẽ đến, nhưng bọn hắn tới là để nhận lỗi đấy.

Triệu Tiến cười nói, cô gái nhỏ sửng sốt, sau đó gật đầu cười hì hì, quay sang hai thanh niên vạm vỡ nói:

- Các ngươi về đi, ở đây không sao nữa rồi. 


/214

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status