Chương 44: Đây là thiên đường.
Trưa ngày hôm sau, toàn bộ những thiếu niên ở bãi để hàng đều đã quay trở lại. Vốn dĩ mọi người sợ 5 tên lưu manh kia quấy rối, nhưng sau khi nghe nói tới sự việc trưa ngày hôm qua, sự lo lắng này liền tan thành mây khói.
Hơn nữa còn có người nghe nói 5 tên lưu manh kia phải đến dập đầu tạ lỗi, cho dù là không có hứng thú với việc tỷ võ thì cũng muốn qua đây xem náo nhiệt.
Năm tên lưu manh kia hôm qua bị bươu đầu mẻ trán, hôm này nhìn càng thê thảm hơn, nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng mà buộc phải làm như vậy, cuối cùng mới nhếch nhác rời đi trong tiếng cười của đám thiếu niên.
Lúc Đổng Băng Phong tới đã không còn sớm, theo sau vẫn là 2 tên thân binh hôm trước, y vẫn mặc áo giáp da như trước, trang bị của người luyện võ xác thực đều chỉnh tề hơn so với bình thường.
Triệu Tiến đặc biệt chú ý tới người mới tới này. Hai vòng trước, thể lực và kỹ xảo của Đổng Băng Phong chiếm ưu thế quá lớn, đều dễ dàng thủ thắng. Vòng 3, Đổng Băng Phong đối mặt với Cát Hương. Võ công của Cát Hương hiện tại đã không còn nông cạn, đòn thế đánh ra hung mãnh mười phần, rất là khó chơi.
Sau khi xem hết trận tỉ võ này, Triệu Tiến cũng vơi bớt lo lắng. Mặc dù người thắng trận là Đổng Băng Phong, nhưng những vấn đề của y như là kinh nghiệm thực chiến ít, chủ yếu đánh theo bài bản đã lộ ra hết.
Trần Thăng trong bát cường đối đầu với Đổng Băng Phong. Đã nhìn thấy Đổng Băng Phong cầm côn bổng, Trần Thăng liền dứt khoát đề nghị 2 bên dùng khí giới.
Vừa nhìn thấy bộ dáng sử dụng khí giới của Đổng Băng Phong, Triệu Tiến hoàn toàn yên tâm bởi y dùng không phải thương thuật mà là côn thuật.
Luyện côn một tháng, luyện đao một năm, luyện thương cả đời. Côn thuật học nhanh nhất nhưng thành tựu cũng có hạn, hơn nữa bởi vì khiếm khuyết trời sinh mà không thể so sánh với thương thuật, thậm chí đối với đao thuật cũng có chỗ không bằng. Chẳng qua lúc Triệu Chấn Hưng giảng giải điều này cũng đã nói rất rõ rằng, những cách nói trên chỉ là trên lý thuyết, nếu như rèn luyện đầy đủ, lại có thiên phú và ngộ tính, bất luận là luyện môn nào cũng đều có thể rất mạnh.
Nhưng thiên tài trên thế gian này rất ít ỏi, Đổng Băng Phong không nhất định là kiệt xuất, lại càng không phải là thiên tài.
Có lẽ Đổng Băng Phong phục sức rất có phong độ, lại mười phần khí thế, vì thế, Trần Thăng không dám có chút sơ suất, ngay từ đầu đã dùng hết sức.
Cuộc chiến ngay từ đầu đã phân rõ kết quả, Trần Thăng bước nhanh tới, một đao chém xuống, cây bổng của Đổng Băng Phong liền xuất ra tư thế phòng thủ, phản ứng vội vàng liền bị đánh rời khỏi tay. Tiếp đó, mộc côn của Trần Thăng đã kề lên cổ của y.
Nếu quả thật vừa rồi dùng binh khí để quyết thắng thì Đổng Băng Phong đã bị Trần Thăng chém đầu rồi.
Đổng Băng Phong ngẩn người, dường như không tin rằng mình đã thất bại, nước mắt chực trào ra. Triệu Tiến mỉm cười, đi lên vỗ vai, đoạn mở miệng nói:
- Không có gì, chúng ta ở đây ngày nào cũng tỉ võ, thua một trận, ngày mai lại đến là được.
Sau khi hắn nói xong câu đó một lúc, Đổng Băng Phong mới có phản ứng, vừa gạt nước mắt chảy xuống, vừa gật đầu, vẻ mặt tràn đầy uất ức, thương tâm.
“Đây rõ ràng là một cậu nhóc chưa từng trải qua thất bại”. Triệu Tiến trong lòng phán đoán. Ở bên kia, Vương Triệu Tĩnh và Thạch Mãn Cường bắt đầu tỉ võ.
Đổng Băng Phong cúi đầu đi về hướng tọa kỵ của mình, Triệu Tiến đi theo sau. Vốn dĩ thắng thua đều tự rời đi, tuy nhiên, nhiều thiếu niên như vậy lần đầu tiên nhìn thấy Đổng Băng Phong uất nghẹn như vậy, tự nhiên có không ít người đi tiễn.
Điều khiến Triệu Tiến không nghĩ tới chính là, hai thân binh đi theo Đổng Băng Phong trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, cứ ở bên đó mà nói cười, tán gẫu, không chút nào quan tâm tới vẻ đau khổ của thiếu gia nhà mình, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn qua, rõ ràng có thể thấy vẻ vui sướng khi nhìn thấy Đổng Băng Phong thất bại.
Nghĩ đến những lời mà các bậc trưởng bối trong nhà nói tối hôm qua, Triệu Tiến không kìm được mà có chút thương hại Đổng Băng Phong. Cha y nuôi thân binh cho người khác, những thân binh này căn bản không để vị thiếu gia này vào mắt, hoàn toàn coi y là một câu chuyện cười.
Tuy nhiên, chuyện của người khác không có quan hệ đến mình, Triệu Tiến cũng không muốn tùy tiện gây chuyện thị phi. Cũng may, hai thân binh kia cũng không phải là không biết kiêng nể gì, nhìn thấy Đổng Băng Phong lau nước mắt đi tới vẫn qua đón tiếp.
Triệu Tiến vỗ vai Đổng Băng Phong, sau đó xoay người rời đi, nhưng mới đi một bước liền nghe gã thân binh phía sau mở miệng nói:
- Nhị thiếu gia, lời kẻ tiểu nhân nói người tin được sao? Cái gì mà danh sư, mấy thứ người học đều là chút hoa lá bên ngoài mà thôi, ngoại trừ đẹp mắt ra thì một chút tác dụng cũng không có.
- Vâng, Lý thúc, ta trở về liền bảo phụ thân đuổi ông ta đi ngay.
Gã thân binh khác tiếp lời:
- Thiếu gia, thật sự muốn học võ, lại muốn chinh chiến trên sa trường, trong số những đứa tầm tuổi thiếu gia ở đây, tối thiểu cũng có 3 đứa đi theo con đường này, còn có mấy đứa chưa từng học võ cũng muốn dựa vào con đường này mà tiến thân.
- Ừ, ta biết rồi. Ta sẽ học tốt.
Nghe đến đó, Triệu Tiến dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Thực tế hoàn toàn không như hắn nghĩ, hóa ra hai tên thân binh này là thật tâm muốn tốt cho thiếu gia của mình, để y ở đây chịu giáo huấn, sau đó mới dạy cho Đổng Băng Phong bản lãnh thực sự.
Triệu Tiến mỉm cười, những gì hắn nhìn thấy, nghe thấy thật khiến lòng người cảm thấy ấm áp. Lấy nền tảng và điều kiện của Đổng Băng Phong, lại thêm sự truyền thụ của hai tên thân binh này, khẳng định sẽ rất nhanh tiến bộ. Tuy nhiên, so sánh với những thiếu niên ở bãi để hàng này, Đổng Băng Phong bắt đầu vẫn là hơi chậm.
Tỉ võ hôm nay mười phần khó khăn, không chỉ bởi vì có thêm vị Đổng Băng Phong là con nhà võ kia, mà còn bởi vì trận chung kết diễn ra giữa Triệu Tiến và Trần Thăng, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đối đầu.
Trần Thăng đã đánh bại một Đổng Băng Phong thoạt nhìn rất mạnh kia, còn Triệu Tiến thì đã thắng Vương Triệu Tĩnh trong trận bán kết.
Hiệp thứ nhất, Triệu Tiến đã chiến xuất kỳ bất ý chiếm tiện nghi, hiệp thứ hai thì không dễ dàng như vậy, Vương Triệu Tĩnh đánh rất chắc chắn, có điều Triệu Tiến có chút mạnh hơn so với bạn bè cùng trang lứa, điều đó có nghĩa là hắn có thể chịu đau tốt hơn.
Vương Triệu Tĩnh vừa lộ ra khoảng trống, Triệu Tiến biết vậy liền mạnh mẽ tiến vào, dùng thế đồng quy vu tận, liều mạng chịu một đòn vào đùi, hung hăng đánh trúng ngực Vương Triệu Tĩnh, trực tiếp đánh ngã, thắng bại rõ ràng.
Sau khi tỉ võ xong, Triệu Tiễn khập khiễng, mà Vương Triệu Tĩnh thì ôm ngực nửa ngày chưa đứng dậy được. Nếu đổi lại là thiếu niên khác bị Vương Triệu Tĩnh kích trúng, có thể trực tiếp nằm đo ván trên mặt đất, Triệu Tiến lại có thể cắn răng chịu đựng.
Bởi vì nhịn đau nên phát lực không có điểm dừng, lúc Triệu Tiến lao lên đánh ngã Vương Triệu Tĩnh, có thể thấy đối phương sắc mặt trắng bệnh, mồ hôi lạnh đầy đầu, há miệng thở dốc, mặc dù hắn cũng không dễ chịu gì nhưng so với Vương Triệu Tĩnh thì vẫn tốt hơn nhiều.
Quy củ là Triệu Tiến định ra, hắn cũng không thể phá đi, cho nên không hề nghỉ ngơi để giảm đau đớn, mà lập tức đối mặt với Trần Thăng.
Các thiếu niên quây thành 3 vòng trong, 3 vòng ngoài, người phía sau đều muốn chen vào phía trong, người bên trong không tự chủ được lại không ngừng bước về phía trước, vòng tròn tỉ võ ngày càng thu nhỏ lại. Thạch Mãn Cường và Cát Hương, Lưu Dũng chịu không nổi, hét lớn:
- Không được chen chúc, ai còn chen lấn đừng trách ta động thủ!
Ở bãi để hàng cũng là cường giả vi tôn, bọn họ mấy người hô lớn, cuối cùng cũng ổn định được trật tự. Chính bọn họ cũng không để ý, bất tri bất giác bọn họ đã bắt đầu cho mình là một nhóm có nghĩa vụ và trách nhiệm trật tự.
Chen chúc không đi vào được, mọi người nghĩ ra một cách khác, rất nhiều thiếu niên đều trèo lên chỗ cao xung quanh trường tỉ võ để chính mình có thể nhìn cho rõ hai người mạnh nhất tranh đấu.
Trận đầu rất nhanh kết thúc, khiến rất nhiều người cảm thấy thất vọng. Triệu Tiến sử dụng tiểu xảo, hắn sử dụng cách thức khởi thủ của Đổng Băng Phong để công kích, sau khi Trần Thăng có phản ứng, hắn vứt bỏ vũ khí lao thẳng tới, rồi kết quả cũng giống như hiệp 1, sử dụng chùy đầu giành thắng lợi.
Hắn cũng muốn thắng một cách quang minh chính đại, có điều vết thương trên đùi vẫn đau nhức, chỉ đành dùng tiểu xảo.
Lại là một đống lớn điểm tâm chồng chất bên cạnh Triệu Tiến. Đây chính là phần thưởng lớn nhất, những thiếu niên vừa tới bãi để hàng đều tỏ rõ sự hâm mộ trên mặt.
- Mấy người các ngươi lấy đủ phần ăn của mình, Thạch Đầu mang một ít về đi, phần còn thừa hôm nay ta còn muốn phân ra.
Triệu Tiến cười nói.
Đợi mọi người lấy xong, Triệu Tiến lớn tiếng cười nói:
- Đến đây, đến đây nào, mọi người đều lại đây lấy một chút đồ ăn, vẫn không đủ thì lại chia ra.
Nghe nói thế, những thiếu niên lại chen chúc đi qua, trong đám người vây quanh Triệu Tiến cao giọng nói:
- Chúng ta ở đây luận võ chơi đùa, không cần lo lắng bị khinh thường ức hiếp, chỉ cần ngươi nguyện ý kết giao bằng hữu, nguyện ý xuất lực tỉ võ thì có thể có bằng hữu, có thể được ăn ngon, mọi người nói với bạn bè của mình, để bọn họ tới đây chơi đùa, chúng ta ở đây hết thảy công bằng, cũng không ai dám tới làm loạn, hết thảy yên tâm.
Không có mấy người đáp ứng, đều đang cầm những thứ lấy được mà ăn, tuy nhiên, những lời nói này của Triệu Tiến mọi người đều nghe thấy hết.
Bãi để hàng trong cái nhìn của Triệu Tiến hết sức đơn sơ, kỳ thực chỉ là một bãi đất trống tương đối sạch sẽ, thoáng đãng, nhưng trong mắt những thiếu niên ở Từ Châu, đây chính là một thiên đường.
/214
|