Chương 58: Trăng có lúc tròn lúc khuyết.
Triệu Tiến khá hiểu biết về cách điều binh khiển tướng của Đại Minh, mỗi lần chinh phạt luôn điều binh mã ở các tỉnh và biên trấn, do văn thần thống soái, võ tướng chỉ huy, hai trận chiến lớn là bình định giặc Oa của triều Viên và tiêu diệt Dương Ứng Long ở Bá Châu đều không có quan hệ với Từ Châu vệ, chớ đừng nói đến chiến đấu với giặc Thát ở cửu biên, Từ Châu vệ càng không có liên quan.
Thúc phụ của mình từ mười mấy tuổi đã rời khỏi Từ Châu đi lang bạt, không biết vì sao lại tham gia nhiều trận chiến như vậy.
Triệu Chấn Hưng kể lại vô cùng tỉ mỉ, cuộc chiến với giặc Oa, cuộc chiến với Miêu binh ở Tây Nam, còn có quan binh chém giết trấn áp bình định giặc Thát. Thậm chí các cuộc tranh đấu cá nhân cũng kể ra chi tiết.
Tuy rằng tài ăn nói của Triệu Chấn Hưng bình thường, nhưng tự thuật lại đều là những việc ông ta đã tự mình trải qua, nghe vào trong tai có một loại rung động lòng người. Lúc đầu Triệu Tiến cho là thúc phụ đang hồi ức lại, nhưng mỗi lần nói xong đều phải so chiêu, Triệu Tiến mới biết thúc phụ là đang làm cho mình hấp thụ kinh nghiệm.
Năm Triệu Tiến mười bốn tuổi, đó là mùa thu năm Vạn Lịch thứ bốn mươi hai, Triệu Chấn Hưng không biết tìm được một cây kích ở đâu, truyền dạy Triệu Tiến hai tháng. Lúc này Triệu Tiến có một trình độ nhất định trong võ nghệ, phát hiện trình độ sử dụng kích của thúc phụ rất bình thường, nhưng động tác lại mới lạ.
Tháng mười một năm này, Triệu Chấn Hưng ngã bệnh, với lần ngã bệnh này, Triệu Tiến và cha mẹ hắn đều có chuẩn bị, bởi vì mấy năm qua, thân thể của Triệu Chấn Hưng càng lúc càng suy nhược, sớm muộn gì cũng có lúc này.
Sau khi đổ bệnh Triệu Chấn Hưng vẫn khá tỉnh táo, cẩn thận dặn dò Triệu Tiến khóa kỹ cửa trước cửa sau của cửa hàng, không để người nào tiến vào. Triệu Tiến đều nghe theo, trong lòng lại vô cùng lo lắng, nghĩ thầm có phải nhị thúc bị bệnh đến hồ đồ hay không, chẳng lẽ lại nghĩ vẫn có người muốn cửa hàng này hay sao.
Triệu Chấn Hưng được đưa về nhà của Triệu Chấn Đường, nhà của Triệu Chấn Đường dư dả, vì chữa bệnh cho đệ đệ mình mà không tiếc tiêu tiền, nhưng người khuyên can ông ta cũng là Triệu Chấn Hưng. Ông ở trên giường bệnh nói rất rõ rang:
- Đệ đã sớm biết có một ngày như vậy, đại ca huynh cũng đừng tiêu tiền uổng phí trên người đệ nữa.
Triệu Chấn Đường mắng đệ đệ mình, sau đó mời các danh y của thành Từ Châu đến xem bệnh, sau khi xem bệnh các danh y đều nhất trí cho ra kết luận:
- Bởi vì vết thương cũ làm cho thân thể suy yếu, hiện tại đã không chịu nổi, cũng chỉ có thể uống thuốc duy trì thêm vài ngày.
Thuốc nên uống đều đã uống, còn có rất nhiều thuốc bổ mang về từ Dương Châu và Nam Kinh, tình huống của Triệu Chấn Hưng như trước không khá lên, mọi người rốt cuộc biết lang trung nói không sai.
Từng ngày qua đi, Triệu Chấn Hưng ho khan càng lúc càng kịch liệt, thời gian ngủ càng lúc càng dài, chỉ có điều mỗi ngày đều đốc thúc Triệu Tiến tập võ, hỏi tình huống tỷ võ mỗi ngày của Triệu Tiến, kể lại cho Triệu Tiến về quá khứ của mình.
Tháng giêng năm Vạn Lịch bốn mươi ba, tinh thần của Triệu Chấn Hưng bất ngờ trở nên tốt hơn, mọi người trong nhà vui sướng qua năm mới, đến tháng hai, Triệu Chấn Hưng qua đời.
Linh đường thiết lập tại nhà của Triệu Chấn Đường, Triệu Tiến là cháu trai ruột, cũng là vãn bối nam tính duy nhất, đốt giấy để tang cho thúc phụ mình.
- Có khách đến!
Xướng lễ ở cửa hô một tiếng, Triệu Tiến quỳ ở nơi đó đờ đẫn khom mình thi lễ.
Những khách nhân đến bái tế này, quen với Triệu Chấn Hưng chỉ có mấy người, phần lớn đều là vì thể diện của Triệu Chấn Đường mà tới.
Đầu tiên là đồng liêu của Triệu Chấn Đường ở nha môn, Tiểu lại của lục phòng, sau đó là nhân vật tai to mặt lớn tam giáo cửu lưu trong thành Từ Châu đều đến thắp nén hương, mang theo tiền biếu.
Các bạn bè của Triệu Tiến cũng đều đến đây, mười lăm tuổi ở thời đại này đã có thể lấy vợ sinh con, quan hệ của bọn họ và Triệu Tiến cũng trở nên chính thức.
- Ông đây chém đầu người khác thì làm sao vậy, sao lại nói sát khí trên người của ta nặng, sẽ va chạm trên trời linh thiêng, ta muốn ở bên đệ đệ ta cũng không được.
Trong lúc đáp lễ trả lễ, có thể nghe được lời nói say của Triệu Chấn Đường trong thiên phòng. Bởi vì huyết khí trên người đao phủ quá nặng, không thể đi vào linh đường, điều này làm cho Triệu Chấn Đường tâm tình không tốt càng thêm buồn bực, gọi tới vài người bạn cùng uống rượu.
Phụ thân bực tức, tiếng khóc của mẫu thân, không khí âm trầm trên linh đường, thậm chí còn có đầu gối đang quỳ đến chết lặng, tất cả mọi việc này Triệu Tiến đều không để ở trong lòng, hắn luôn nhớ về những lời nói lúc thúc phụ đang hấp hối.
Sau khi bị bệnh, Triệu Chấn Hưng rõ ràng biết mình sắp chết rồi, ông bình tĩnh nói ra hậu sự của mình, mặc dù như vậy nhưng ông cũng không ngừng đốc xúc Triệu Tiến rèn luyện.
- Đại ca, đại tẩu, Tiểu Tiến này có đầu óc tỉnh táo, có chủ ý, sau này gặp việc gì, các người nên nghe một chút lời của nó.
- Tất cả mọi thứ của ta đều để lại cho Tiểu Tiến.
Triệu Chấn Hưng nói với anh trai mình và chị dâu vô cùng ngắn gọn, còn lại đều là nói chuyện với Triệu Tiến, điều này làm cho Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa không có gì bất ngờ. Triệu Chấn Hưng và Triệu Tiến vừa là thúc cháu lại vừa là thầy trò, trong mắt Triệu Chấn Hưng không vợ không con chỉ sợ sớm đã coi Triệu Tiến là con trai của mình rồi.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại có hai thúc cháu, Triệu Chấn Hưng nằm ở trên giường suy yếu nói:
- Tiểu Tiến, thúc thúc trước tiên nói cho cháu về mọi việc trước đây của ta.
Mặc dù Triệu Chấn Hưng luôn không nhắc đến, nhưng qua mấy năm này, Triệu Tiến cũng có thể đoán đại khái.
Hắn đoán không sai lắm, trước đây cha mình và thúc thúc rất khổ cực, nhưng đều tin tưởng học võ có thể trở nên nổi bật.
Hai huynh đệ đều học được không tệ, tuy nhiên lại không có trợ giúp gì cho sinh hoạt hằng này, luyện võ thì không thể toàn lực làm ruộng, trên thực tế đối với trong nhà là một gánh nặng. Một năm vất vả thu hoạch trong nhà không nhiều lắm, bởi vì thân phận bách hộ nên còn phải mang bêu danh bóc lột quân hộ trên lưng.
Sau một trận đánh nhau, thượng tầng của Từ Châu vệ cảm thấy Triệu Chấn Hưng rất xuất sắc, muốn để Triệu Chấn Hưng kế thừa vị trí bách hộ này. Triệu Chấn Hưng không muốn tranh giành vị trí này với huynh trưởng của mình, cũng không muốn tiếp tục ở lại trong nhà tăng thêm gánh nặng, hơn nữa Triệu Chấn Hưng cũng có thể cảm giác được, mỗi vị trí trong Vệ Sở đều là cha truyền con nối, Từ Châu lại là nơi quan trọng, không có trận chiến nào, căn bản không có cơ hội lộ diện.
Từ Châu vệ không còn, các nơi khác, chín vùng biên giới ở Đại Minh cần dùng binh đánh giặc thì có rất nhiều cơ hội, bởi vì ở đó nhiều lần xảy ra chiến sự, vì thế võ tướng các cấp đều thường xuyên chiêu mộ binh lính, dựa vào võ nghệ và dũng cảm rất có thể được tuyển chọn làm gia đinh thân vệ của võ tướng, ở trên sa trường kiến công lập nghiệp, bái tướng phong hầu.
Triệu Chấn Hưng trước tiên đi Liêu Đông tòng quân, ở dưới trướng của tham tướng Liêu trấn Lý Như Tùng, khi tiến vào Triều Tiên bình định giặc Oa, vào sinh ra tử cũng lập được không ít công lao, nhưng Triệu Chấn Hưng phát hiện một người ngoại lai như mình căn bản không có cơ hội để thăng quan phong tướng.
Ở trong này tất cả ưu đãi đều thuộc về Lý gia, không có chút quan hệ gì với người ngoài, không kể đến loại binh lính bình thường như Triệu Chấn Hưng, ngay cả binh mã không thuộc hệ thống của Liêu trấn đều bị bài xích.
Triệu Chấn Hưng thất vọng rời khỏi Liêu trấn đi Đại Đồng, nhưng không được bao lâu, Triệu Chấn Hưng biết nơi này và Liêu trấn không có gì khác nhau, không biết từ khi nào bắt đầu, thể chế ở cửu biên và Vệ Sở không khác nhau rồi, muốn bái tướng phong hầu thì không có quan hệ gì với võ dũng trí mưu của ngươi, quan trọng nhất là phải xem bối cảnh xuất thân của ngươi. Nếu như là con cháu trong nhà võ tướng, hoặc là trên người có chức Thiên hộ, chỉ huy được kế thừa thì đương nhiên được thăng chức rất nhanh. Không có những thứ này thì toàn bộ công lao của ngươi đều được đưa cho người khác.
Triệu Chấn Hưng không chịu từ bỏ đi tây nam, triều đình vì tiêu diệt phản loạn Bá Châu Dương Ứng Long đã động viên hai mươi mấy vạn đại quân, nhưng Triệu Chấn Hưng ở đây gặp phải giống như lúc trước.
Trong trận chiến Triệu Chấn Hưng bị tên độc bắn bị thương, tuy rằng được cứu trị đúng lúc nhưng lại để lại vết thương cũ, chỉ có thể buồn bã mà trở lại Từ Châu.
Nhớ lại quá khứ, trên mặt Triệu Chấn Hưng không có một tia cảm thán, chỉ có tối tăm.
Kỳ thật rất nhiều việc, Triệu Tiến trong quá trình học võ đều đã từng nghe đến, kể chuyện lần này chẳng qua là xâu chuỗi lại mọi việc.
- Tiểu Tiến, ta năm đó giống như cháu, nghĩ đến học được một thân bản lĩnh, lý tưởng hào hùng, nhưng cháu xem bộ dáng của ta bây giờ, vết thương cũ đầy người, là một kẻ vô tích sự.
Thanh âm Triệu Chấn Hưng khàn khàn, nói rất là trịnh trọng.
Lúc Nhị thúc dạy mình học võ thì rất chuyên chú, không ngờ lại nói lời như vậy. Triệu Tiến trầm mặc không lên tiếng, Triệu Chấn Hưng gian nan xoay người nhìn Triệu Tiến, rất nghiêm túc nói:
- Tiểu Tiến, tuổi cháu còn chưa lớn, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, làm bộ đầu với cha của cháu, thanh danh không tốt lắm, nhưng lại có thể giàu có cả đời, áo cơm không lo.
- Cháu sẽ không từ bỏ tập võ!
Triệu Tiến trả lời như đinh đóng cột.
/214
|