Chương 60: Xem tử hình
Triệu Tiến đối với việc hành hình chém đầu cũng có chút am hiểu, biết chỉ có phạm nhân tội ác tày trời sẽ bị xử trảm vào buổi trưa canh ba, hơn nữa tử hình bình thường đều xử quyết vào mùa thu, định tội thẩm quyết đến mức phải chặt đầu cũng đều là đại ác nhân, phạm nhân hôm nay không biết đã làm chuyện ác gì, lại bị xử trảm.
Không giống mọi ngày, hôm nay Triệu Chấn Đường không tìm hầu tử, trực tiếp cầm tấm vải đỏ bọc kỹ Quỷ Đầu Đao đi ra pháp trường, triệu Tiến vội vàng đuổi theo.
Khí trời vẫn lạnh giá, bên trong người Triệu Chấn Đường đã thay áo ngắn vải đỏ, bên ngoài khoác áo dài bông, ông đã giết nhiều rồi, sẽ không có chướng ngại tâm lý, thấn sắc bình tĩnh như thường, vừa đi vừa cùng Triệu Tiến nói về phạm nhân ngày hôm nay.
Người này không có lai lịch, nhưng lại gây ra đại án diệt môn, Lâm quả phụ ở ngoài thành phải để tang chồng từ trẻ, bên nhà chồng cũng coi như là phú hộ Từ châu, để lại một phần sản nghiệp không nhỏ, còn có hai con trai một con gái chưa đầy mười tuổi, lúc đó mọi người đồn đại, không phải Lâm quả phụ tái giá, mà chính là nhà chồng đã phân phần sản nghiệp này.
Chưa từng nghĩ đến một mình Lâm quả phụ lo liệu gia nghiệp, nuôi dưỡng bọn trẻ trưởng thành, bà làm ăn rất tinh mắt, sông Ca vừa mở, nàng liền đặt mua được mấy cửa hàng mặt tiền ở trấn Ngung Đầu, gia nghiệp trở nên hưng vượng lên, trở thành hộ giàu có ở thành đông Từ Châu.
Chính là năm ngoái, việc hôn nhân của con trai lớn nhà bà đã định rồi, chuẩn bị năm nay thành thân, mọi người trong ngoài thành đều khen ngợi, nói đây là lâm quả phụ trinh liệt thủ tiết đã được báo đáp tốt, quan phủ đều đã chuẩn bị đi bào triều đình, xây dựng miếu thờ ca ngợi.
Nhưng đúng lúc đó, nhà Lâm quả phụ nửa đêm gặp kẻ trộm, nhà họ mấy năm nay phát đạt, lọt vào không ít con mắt. Một tên lưu manh trong thôn nửa đêm trèo tường vào lục lọi, muốn ăn cắp tài sản, không biết thế nào đã làm kinh động đến Lâm quả phụ.
Tên lưu manh này có lẽ lúc bị phát hiện đã đến đường cùng không có lối thoát, lấy rìu chém chết Lâm quả phụ, sau đó tính hung ác đại phát. Con trai lớn cùng con gái lớn nghe thấy độngtĩnh chạy tới cũng đều bị chém chết, bách tính ở đây nhìn thấy tình cảnh máu tanh như vậy, tá điền tôi tớ đến giúp đều sợ hãi mềm nhũn, hai người đã bị hắn chém chết, lúc y sắp trèo tường chạy mất cuối cùng bị mấy người đàn ông khoẻ mạnh đuổi theo quật ngã, xoay đem nộp quan phủ.
Ai có thể nghĩ đến, một nhà yên lành trong một đêm liền bị phá huỷ, nếu như không phải con trai nhỏ đang ngủ say, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi cái chết, đứa con trai nhỏ này tính tình rất mềm yếu, nghe nói bây giờ còn không dám để cho nó biết đã xảy ra chuyện gì, về phần sản nghiệp kinh doanh đành phải nhờ vào sự trông coi của trưởng bối bên nhà chồng Lâm quả phụ.
- Ở chợ không được rồi, cái án tán tận lương tâm như thế này cũng có nhiều rồi, đầu bị chặt trong ba năm nay gần bằng năm năm trước đấy.
Triệu Chấn Đường nói như thế.
Án giết người cướp của không ít, chết không đến mười cũng coi như không là gì, nhưng cái án tử này đã chấn động lớn, ngay cả bên Phượng Dương và Nam Kinh đều biết rồi.
Từ Châu Tri Châu vốn bởi vì vẫn giữ khuôn mặt lem luốc, xảy ra chuyện này lại càng mất mặt, cũng bất chấp cái gì mà mùa xuân không thể giết người, trực tiếp phán quyết trảm, mấy ngày đợi người oán trách phẫn nộ trả lời cũng nhanh, hai tháng tra hỏi thẩm vấn.
Hơn nữa bởi vì hiện giờ Từ Châu liên tiếp có đại án, lần này hành hình ở gác chuông một dặm phía đông bên kia Bàng Thành, nơi đó là trung tâm tiếp với thành Từ châu, muốn dùng đầu của tên phạm nhân này để đe doạ những kẻ gian tà.
Trên đường hai cha con tách ra, Triệu Chấn Đường muốn đến nha môn trước khi chuẩn bị, Triệu Tiến tự đi.
Xung quanh pháp trường có không ít người đang đợi, giàu nghèo địa vị cao thấp, người đủ các tầng lớp đều có thể nhìn thấy, trên khuôn mặt mỗi người đều có chút hưng phấn, nhìn không khí có chút giống ngày tết trong năm.
Ở một chỗ nào đó đợi chưa được bao lâu, nghe thấy tiếng chiêng đồng gõ vang, những người ở xa bên ngoài chợt xôn xao lên, có thể nghe thấy bọn người nha dịch và trợ thủ ở đó hô tránh ra, còn có thể nghe thấy có người mẵng to súc sinh.
Đám ngồi xem náo nhiệt tách ra hai bên, nhìn bọn người nha dịch áp tải xe chở tù đi vào pháp trường, nhìn những người nhàn rỗi cầm đò vật đập vào xe chở tù. Mặc dù bọn người nha dịch đứng xa nhưng vẫn bị ảnh hưởng, không nhịn được chỉ vào hai bên, lớn tiếng chửi bới.
Phạm nhân bên trong lồng gỗ đầu tóc bù xù, da bên ngoài là vết máu thịt không rõ, nghiêng đầu cũng không động đậy, không nhìn ra là chết hay sống.
Xe chở tù dừng lại, bọn nha dịch mở lồng gỗ, mang phạm nhân xiềng xích kéo tới hình đài – một đài gỗ dựng tạm thời.
Đám người vây xem thoáng chốc đã chen chúc tiến lên, sai dịch trong nha môn đã sớm có sự chuẩn bị đối với tình huống này, roi da trong tay không phân biệt hướng tới bốn phía mà đánh. Đám người tản ra đều rối rít kêu đau sợ hãi, không ít.
Bởi vì chen chúc, thẫm chí còn có người tranh chỗ đứng ở trước mà đánh nhau, nhưng hiện giờ Triệu Tiến mặc thân thể hay sức mạnh đều hơn người thường, dễ dàng chen được lên phía trước.
Lính lệ xua đuổi đám người rõ ràng nhận ra Triệu Tiến, không ít người mới đây còn đi Triệu gia bái tế, nhìn thấy vẻ mặt của y đều không động thủ, dần dần, triệu Tiến đứng ở hàng đầu tiên.
- Đứa trẻ nhà lão Triệu lần trước xem chặt đầu không phải thiếu chút nữa bị hù chết sao? Tại sao lại đến nữa?
- Nghe nói đứa trẻ này tài nghệ bây giờ rất tốt, thiếu niên trong thành không có ai là đối thủ của nó.
- Cái nghề chém đầu này rất tốt, lão Triệu đương nhiên muốn truyền xuống nhiều đời, con trai của hắn không còn nhỏ nữa, cũng nên đi theo xem.
- Nếu như lại bị hoảng sợ…
Tiếng bàn tán lọt vào trong tai, Triệu Tiến chỉ nghe không nhìn, bây giờ quan viên giám trảm mới vào pháp trường, phụ thân của mình đang đứng ở một bên chờ đợi, nhân lúc này, nhìn khắp mọi nơi một lượt.
Trật tự đã ổn định trở lại, xua đuổi bằng côn gậy và roi da, đám người vây quanh an tĩnh. Triệu Tiến phát hiện ra mấy người quen, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đứng ở một bên, Tôn Đại Lôi và Lưu Dũng ở hướng sát đó, những người khác không xuất hiện.
Mọi người cười vẫy tay chào, mọi người từ đầu đến cuối có một phần ý nghĩ cạnh tranh, bọn họ dự đoán xem chém đầu thành thử gan rồi.
Triệu Tiến sau khi nhìn quét một vòng lại cảm thấy có chút không đúng, người vây quanh ngoài những người bằng hữu của mình ra, dường như còn có gương mặt quen thuộc khác, nhưng lại nhận ra người nào cả.
Quan giám trảm bắt đầu đọc tội trạng của phạm nhân và xử trí, nghe thảm án của Lâm gia, đám người lại xôn xao hẳn lên. Lần này quả thực khơi dậy sự thịnh nộ của mọi người, có người nhịn không được hướng về phía hung phạm mắng to, còn có người ném tuỳ tiện tới cái gì trong tay, tình hình lại có chút loạn.
Bọn người sai dịch lại xoay người bắt đầu đi đàn áp, Triệu Chấn Đường cầm quỷ đầu đao từng bước đi lên đài hành hình, Triệu Chấn Đường nhìn sang đám người, cũng nhìn Triệu Tiến ở hàng đầu, khẽ gật đầu.
Triệu Tiến nghĩ rằng đây là phụ thân muốn xem mình rốt cuộc có tới hay không, đao thủ sắp tới, đám người hưng phấn hơn, Triệu Tiến cảm giác phía sau không ngừng có người đẩy, tiếng hô và chửi mắng của bọn người sai dịch đều ép xuống không được rồi.
Đúng lúc này, phạm nhân vẫn cúi đầu quỳ gối ở trên đài ngẩng đầu lên, liền nhìn quét dân chúng vây xung quanh.
Tên tội phạm này ngũ quan xiêu vẹo, máu me đầy mặt, xem ra trong ngục chịu tội không ít, Triệu Tiến mặc dù lần đầu tiên xem hành hình, nhưng ở nhà cũng nghe nhiều rồi. Người này trước khi bị chặt đầu, tinh thần đều đã không bình thường, lúc thì khóc lớn cười to, lúc thì điên cuồng vùng vẫy, lúc thì chửi thiên mắng địa, lúc lại lụi bại sụp xuống, rất nhiều trạng thái, đều là vì sợ hãi và dục vọng cầu sống.
Nhưng tên phạm nhân trên đài gỗ lại không như vậy, trên mặt y cũng có nụ cười, cùng với ngũ quan xiêu vẹo và khuôn mặt đầy máu me trông rất quỷ dị, nhưng nụ cười đó rất bình tĩnh, bình tĩnh có chút lạnh lùng.
Nửa đêm lẻn vào trong nhà quả phụ, sau khi bị phát hiện còn phát hung tính, chém giết người ta. Không nên có vẻ mặt như thế, trong phán đoán của Triệu Tiến, người này nên sụp đổ sợ hãi hoặc giả bộ cười to ngông cuồng ra vẻ kiên cường, như thế nào nào lại bình tĩnh như vậy.
Đám người đứng xem hầu hết đều có ý nghĩ như vậy, bị ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng đó đảo qua, mọi người tự nhiên theo cảm thấy rùng mình, có người bước lùi về sau theo bản năng.
Mọi người có mặt tự nhiên yên lặng trở lại, bởi vì phạm nhân ngẩng đầu lên với ngũ quan xiêu vẹo và máu me đầy mặt mà yên lặng.
Không chỉ là bách tính ở dưới, ngay cả quan giám trảm ở bên trên cũng có chút ngu ngơ, nuốt miếng nước bọt mới phản ứng, vội vàng cầm cái thẻ trong tay vứt xuống đất, hô lớn:
- Đã tới giờ, trảm!
Nghe thấy chữ “trảm”, người tên hung phạm kia run lên, ngẩng phắt đầu lên, mở miệng muốn nói điều gì, chính lúc này, ánh đao chợt loé lên, một đao của Triệu Chấn Đường chém xuống!
Giơ tay chém xuống, đầu lìa khỏi cổ, đầu của hung phạm từ trên đài gỗ rơi xuống đất, máu tươi từ vết chém phun vãi ra ngoài.
/214
|