Chương 62: Nhàn nhã sinh biến cố
Năm đó Mộc Thục Lan sống mấy tháng ở Triệu gia, sau khi phụ thân của cô bé Mộc tiên sinh trở về cử chỉ khí phái không kém bao nhiêu so với đại nhân vật, trước đây thân thuộc ở bên này Từ Châu của tiểu cô nương chỉ nghe nói qua một mình phụ thân của cô bé, từ sau lần đó ngược lại có rất nhiều thúc bá kéo sang.
Triệu Tiến và Mộc Thục Lan cũng coi như loại thanh mai trúc mã về mặt ý nghĩa nào đó, hai người quá quen thuộc nhau rồi, Triệu Tiến tiếp tục tự thân luyện võ, tiểu cô nương ngồi ở một bên nói chuyện.
- Cãi nhau có cái gì đáng sợ hay sao?
Triệu Tiến thuận miệng hỏi một câu.
- Những thúc bá kia giống như người điên, bình thường đều vui vẻ điên điên khùng khùng, có đôi khi nhìn giống hệt yêu quái.
Tiểu cô nương miêu tả rất phóng đại.
Triệu Tiến nhịn cười không được, nghĩ thầm rằng Mộc Thục Lan nói cho cùng vẫn là một đứa bé gái mười hai tuổi.
Chỉ có khổ luyện mới có thể phân tán suy nghĩ, Triệu Tiến luyện võ suốt buổi chiều vô cùng chuyên chú, bởi vậy mỗi lần đều mồ hôi đầm đìa, Triệu Tiến ở bên để sẵn mấy bộ quần áo thay đổi. Sau khi thay đổi quần áo dẫn Mộc Thục Lan về nhà, xem ra ý tứ của tiểu cô nương này, không phải trốn một lát, mà là trốn mấy ngày.
Mộc Thục Lan ở Triệu gia ăn ở đã thành thói quen, Triệu Tiến cũng hiểu được sơ sơ, đôi khi hai người cũng thường xuyên về nhà, ra ngoài. Cả hai không hẹn mà cùng lúc nghĩ đến Triệu Chấn Hưng trước tiên sẽ tống bọn họ ra ngoài, trong lúc nhất thời không khí hơi nặng nề.
Cả hai một trước một sau đi tới, đi qua con phố cửa hàng toàn bộ đều đóng cửa kia, nơi đó vẫn vắng vẻ như trước, nhưng rất xa lại có thể nhìn thấy mười mấy người đứng ở phía trước cửa một căn nhà.
Cửa căn nhà kia Triệu Tiến có ấn tượng, chính là cản nhà thấy được hoà thượng bắt dân nữ để gán nợ. Ngay năm thứ hai đã nhìn thấy việc kia, chưởng quầy căn nhà kia nửa đêm đó mang toàn bộ gia đình chạy đi, nghe nói Vân Sơn Tự còn phái người đuổi theo, cũng không biết đuổi kịp hay không.
Phía trước cửa kia là mười mấy người vây quanh một người, sắc trời còn rất sáng, Triệu Tiến nhìn rất rõ ràng, nhân vật trung tâm ở đó rõ ràng chính là Như Nan hoà thượng.
So sánh với mấy năm trước đây, Như Nan hoà thượng này mập mạp ra không ít, tăng bào trên người rõ ràng là tơ lụa màu xanh thiêu bằng tay dệt thành, cách ăn mặc này, ngay cả rất nhiều quý tộc trong thành cũng không so sánh kịp.
Mười mấy người vây quanh vị đại hoà thượng này tăng tục đều có, trên mặt đều có nét tươi cười lấy lòng nịnh nọt, nhìn xa xa đã biết rằng đang nịnh bợ Như Nan kia.
Thành Từ Châu nói lớn không lớn, tuy nhiên Như Nan hoà thượng này Triệu Tiến mới nhìn thấy được hai lần, rõ ràng có thể nhìn ra, vị đại hoà thượng này đã không thể so kịp ngày đó rồi.
- Đại sư thật cao kiến, cửa hàng này tu sửa đơn giản đã có thể dùng làm nhà kho, thật sự là biến phế liệu thành bảo vật, điểm đá thành vàng nha!
- Cửa hiệu trên con đường này hoang phế không ít, không cần phí nhiều tiền bạc làm gì cũng chỉ có thể đóng cửa, đến lúc khai trương rồi, đây lại là chỗ lớn nhất, đại sự thật có ý kiến sáng suốt, thật sự sáng suốt!
- Đêm nay đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu ở Mai Hoa Các, thành Từ Châu tuy rằng rách nát, nhưng nơi này ngay cả khách thương từ Hải Châu và Dương Châu đến đây đều cảm thấy không tệ, đại sư nhất định phải thưởng thức bằng hết nha!
Một đám người vây quanh nịnh nọt, Triệu Tiến dẫn Mộc Thục Lan muốn đi qua chỗ đó, vốn muốn dựa theo ven đường đi qua, chưa từng muốn kinh động đến thú cưỡi của mấy người kia, một con ngựa hí vang mấy tiếng.
Vốn hai người Triệu Tiến yên ổn đi qua, những người cố gắng ra sức nịnh hót đó không chú ý đến bọn họ, nhưng đường phố vắng vẻ, con ngựa hí vang, đám người đó đều quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy hai người bọn Triệu Tiến.
Người qua đường gặp nhau, quay đầu lại liếc mắt một cái cũng xem là được rồi, đám người kia liếc mắt nhìn liền quay đầu đi, cũng không nhận thấy Như Nan hoà thượng ngược lại không có quay đầu đi, hơn nữa có vẻ như hai mắt phát sáng, tất cả chầm chậm nhìn sang, nhận ra Như Nan hoà thượng nhìn chằm chằm đối với đôi trai gái trẻ tuổi kia, chuẩn xác mà nói, nhìn chằm chằm người thiếu nữ kia.
Đúng thật là mỹ nhân, hoặc có thể nói là mỹ nhân mới nhú mầm, tuy nhiên xem ra tuổi tác không lớn, có vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi.
Mộc Thục Lan cũng cảm giác được ánh mắt của những người kia, tiểu cô nương vội vã đi nhanh về phía trước mấy bước, nương theo thân người của Triệu Tiến cản trở một tí.
Triệu Tiến nhíu mày quay đầu lại liếc nhìn, những người này giữa ban mày ban mặt cũng không dám làm gì đâu, hơn nữa nhìn phục sức và khí sắc của Triệu Tiến và Mộc Thục Lan, cũng biết là con trai con gái của nhà giàu, có bối cảnh thân gia, nhân vật như vậy ai cũng sẽ không trêu chọc bậy bạ.
Nhưng thật ra trong mười mấy người kia có người tự cho rằng chạm được chỗ hay, thấp giọng dặn dò kẻ bên cạnh:
- Mau đi Mai Hoa Các sắp xếp, sai bọn họ đổi mấy đứa tuổi tác nhỏ một chút đến hầu hạ.
Người đó rất nhanh đã quẹo vào con hẻm phía trước. Mộc Thục Lan không vui vẻ lắm, cau mày nói:
- Hạ lưu ghê tởm.
Hai người cũng theo đó sải bước đi nhanh hơn.
- Cha muội nói những người đó ở Vân Sơn Tự không được dây vào.
Tiểu cô nương vừa đi vừa nói.
Ngay cả Mộc tiên sinh cũng biết rằng Vân Sơn Tự không dễ chọc, mấy năm nay Triệu Tiến cũng có chút hiểu biết đối với Vân Sơn Tự, biết chùa miếu này là bạo ngược nhất thành Từ Châu, chỉ ruộng đất thôi đã có đến ba ngàn khoảnh. Vốn Triệu Tiến còn cho rằng một khoảnh chẳng qua chỉ là mười lăm mẫu, kết quả hốt hoảng một phen. Hoá ra theo quy định triều Minh một khoảnh là một trăm mẫu, vậy tính ra là ước chừng ba mươi vạn mẫu!
Có ruộng đất, tự nhiên là có người sinh sống cày cuốc, dựa theo cách nói của mọi người, Vân Sơn Tự mọi lúc đều có thể kéo ra năm trăm tăng binh, nếu như có thể tính hết kẻ dưới ở điền trang và các chỗ hạ viện gộp chung vào, ba ngàn dân tráng luôn có sẵn.
Tính ra, quan phủ Từ Châu thu được thuế ruộng chưa chắc có bao nhiêu phần của Vân Sơn Tự. Sai dịch bổ khoái nha môn châu thành Từ Châu không có nhiều người bằng Vân Sơn tự, thực lực so ra dưới bọn họ, Vân Sơn Tự tự nhiên hoàng hành.
Hơn nữa dựa theo cách nói của mọi người, phía bên đó của Từ Châu đất tốt không nhiều, Vân Sơn Tự vẫn không chỉ mãi dựa vào mấy mươi vạn mẫu ruộng đất đó và mấy vạn nhân đinh. Những khoảnh thu chi khác của nó càng không thể nói ít được, có tiền có người, lại có không ít quan viên tới lui mật thiết với Vân Sơn Tự, cho nên thực lực kinh người.
Hà Thuý Hoa mấy ngày nay đúng là mệt muốn chết rồi, ở nhà đã có tôi tớ hỗ trợ, không cần bản thân nàng làm lụm vất vả, nhìn thấy Triệu Tiến và Mộc Thục Lan sang, cười kêu vào nói chuyện phiếm. Tiểu cô nương ngược lại cũng không thấy ngại, cười hì hì nói bản thân buổi tối phải ở ở bên này, Hà Thuý Hoa nhân tiện oán giận Triệu Tiến vài câu:
- Xem xong chặt đầu cũng không nói người đưa tin báo về, còn để tôi lo lắng rất lâu, phái người đến hỏi mới yên lòng.
Mấy năm trước Triệu Tiến bị kinh hãi khi nghe đến việc kết hôn đã lưu lại hình bóng u ám trong lòng Hà Thuý Hoa, hôm nay Triệu Tiến sau khi ra cửa nàng đã lo lắng đề phòng.
Bây giờ trong nhà có người làm, phòng trong nhà cũng nhiều, dọn dẹp một gian phòng cũng đơn giản, rất nhanh đã cho chuẩn bị xong, tiểu cô nương vô cùng tự tại sống ở đó. Tuy nhiên Triệu Tiến ngược lại cảm thấy quan tâm, giữa mẫu thân của mình và Mộc Thục Lan thân thiết thế này không bằng trước đây.
Lúc ăn cơm tối Triệu Chấn Đường trở về, sau khi nhìn thấy Triệu Tiến ông ta không nói gì hết, chỉ là đến trước vỗ vai, Triệu Tiến lập tức tinh thần phấn chấn. Hắn biết cha mình không biết mở miệng khen người khác như thế nào, cái vỗ vai này đã coi như là khen ngợi rồi, hẳn là rất hài lòng đối với biểu hiện của mình ở trên pháp trường.
Lúc tất cả ngồi xuống ăn cơm, Triệu Chấn Đường từ trong ngực móc ra một thỏi bạc đưa cho Hà Thuý Hoa, xa lạ lại quay về xa lạ, cha mẹ Triệu Tiến vẫn là đối đãi Mộc Thục Lan xem như là người nhà mình, rất nhiều việc đều không kiêng dè. Chỗ bạc tốt Triệu Chấn Đường chém đầu lấy về được cũng đưa về cho Hà Thuý Hoa, Mộc Thục Lan thấy qua không biết bao nhiêu lần.
Lần này Hà Thuý Hoa lại giật mình kinh hãi, không thể tin nổi nói:
- Đây nhiều nhất cũng có đến hai mươi lượng đó nha, nhiều như vậy à?
Ngay cả Triệu Tiến cũng kinh hãi, Triệu Chấn Đường kiếm được một chuyến vận đỏ như vậy, ngoại trừ tiền thưởng thường lệ của quan phủ, khổ chủ và thân thuộc phạm nhân cũng phải cho tiền. Nhưng tối đa cũng chỉ khoảng chừng ba lượng. Đó vẫn là bởi vì khổ chủ thù sâu khổ lớn, khổ chủ ra tiền nói chém nhiều thêm mấy đao, kết quả Triệu Chấn Đường liên tục chém mười một đao, phạm nhân kia rú lên thanh âm thảm thiết cách xa tới mấy con đường cũng nghe được.
Nhưng hôm nay Triệu Chấn Đường một đao dứt khoát, không ngờ cũng có thể kiếm được nhiều như vậy, kẻ ác kia hẳn không có người thân mới đúng.
- Nhiều không tốt hay sao, mau giữ lấy.
Triệu Chấn Đường không kiên nhẫn nói, sau đó lập tức băn khoăn nói:
- Tôi cũng hồ đồ, người kia cho bạc nói quan giám trảm hô một tiếng, thì bảo tôi chém rơi đầu người xuống, điều này không phải việc chắc chắn phải làm hay sao? Thật sự không rõ ràng?
Nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh lạnh như băng của kẻ ác trước khi bị hành quyết kia, trong lòng Triệu Tiến đập mạnh một cái, nghĩ thầm rằng mình tuy rằng không sợ, nhưng nói chung nghĩ tới điều đó, buổi tối sợ sẽ gặp ác mộng.
Rét lạnh dị thường tháng hai của Từ Châu lúc này, sáng sớm chạy bộ, cảm giác thấy dược chút xíu xuân ý, tuy nhiên Triệu Tiến đã quen thuộc rồi, hắn bây giờ dậy rất sớm, bởi vậy khoảng cách chạy càng ngày càng dài. Triệu Tiến đã có thể cảm thấy được chỗ tốt của việc chạy dài, thân thể càng ngày càng điều hoà, động tác càng ngày càng ổn định.
Bởi vì việc tang sự của nhị thúc, Triệu Tiến đã hơn mười ngày không có chạy bộ sáng sớm, mới chạy một vòng Triệu Tiến đã cảm thấy rằng không đúng, hắn dậy sớm, xung quanh đây căn bản không có người sinh sống, lúc hắn chạy đến vòng thứ năm, xung quanh bọn gia nhân những căn nhà giàu có kia mới ra ngoài quét tước.
Mà sáng hôm nay ra ngoài đã nhìn thấy hai người, hai người kai tuổi tác hơn hai mươi, mặc áo bông dày ấm, nhưng vẫn là có vẻ bị đông cứng, vẻ mặt tiều tuỵ, hai mắt có tơ máu, sau khi ra cửa nhìn thấy Triệu Tiến, bước chân vội vàng đi xa.
/214
|