Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 87: Bồi tội.
Là địa đầu xà trong thành Từ Châu, Trịnh Đồng Đầu đương nhiên biết địa vị của Vương Hữu Sơn là gì, nhân vật cao quý này hễ lộ diện, e rằng ngay đến cả Vân Sơn tự cũng không dám lộng hành.
Không ngờ rằng đám nhóc con Triệu Tiến lại mạnh như vậy, lại có thể giết được người của Vân Sơn tự. Không ngờ phụ thân của Triệu Tiến lại ra tay tàn độc như vậy, lại giết người diệt khẩu, không ngờ rằng thế lực đứng sau đám Triệu Tiến lại có bối cảnh thâm sâu như vậy, ngay đến Vân Sơn tự cũng bị giải quyết.
Nghĩ đến việc Triệu Tiến qua đây nhờ y giúp đỡ, mình lại giả vờ như không có nhà, nếu như sau chuyện này truy cứu ra, mình nhất định sẽ dính không ít phiền phức.
Trình Đồng Đầu lo lắng, sợ hãi, lúc đó thả Lưu Dũng ra, cho gã ăn uống đầy đủ, rồi lập tức triệu tập mấy tên đầu mục đến thương lượng. Bây giờ y đang hối hận. Năm năm nay, vì có được mối quan hệ với Triệu Chấn Đường mà đạt được biết bao lợi ích, nhưng trong thời khắc mấu chốt nhất, nhưng lại không sáng suốt mà đánh mất mối quan hệ này, bây giờ còn phải nghĩ làm thế nào để Triệu Tiến không khắc hận mình.
May mà y biết Trần Nhị Cẩu và Lưu Dũng nhà mình có mối quan hệ không tệ với Triệu Tiến, vẫn còn người có thể nói chuyện được, liền gọi hai người này qua.
Kết quả của việc thương lượng hay không thương lượng cũng đều giống nhau, mấy tên đầu mục đó cũng đã đều nghe qua sự việc, có người thậm chí còn tận mắt nhìn qua sáu thi thể của đám hòa thượng đó, đều bị thương đâm, đao chém mà chết, điều này càng chứng minh sự dũng mãnh của đám Triệu Tiến.
- Nhị Cẩu, ngươi và Triệu công tử cũng có thể nói là có qua có lại, năm mươi lượng bạc này ngươi mang qua trước. Có ngươi ra mặt đi mời Triệu công tử và mấy người bạn đi đến quán rượu tốt nhất trong thành ăn uống một bữa, tất cả chi phí đều do ta chịu, nhất định phải nói chuyện giải thích cho rõ ràng, cứ nói hôm đó ta thực sự ở ngoài thành.
Nhìn thần sắc sợ hãi của Trình Đồng Đầu, Trần Nhị Cẩu ngoài mặt không nói lời nào, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, may mà hôm đó bản thân biết phân biệt nặng nhẹ, lén lút chỉ điểm cho Triệu Tiến vài câu, nếu không thì e rằng bản thân cũng sẽ xui xẻo rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài lại khách khí nói:
- Đại ca không cần lo lắng như vậy, Triệu đại công tử kia là người thông hiểu đạo lí, nói rõ ràng sẽ không có chuyện gì đâu.
Trình Đồng Đầu lau mồ hôi lạnh, cười khổ nói:
- Tiểu tử kia vừa ra tay đã là sáu mạng người, phụ thân hắn còn giết người diệt khẩu những người còn lại, còn có thế lực để áp chế những người giúp đỡ đám hòa thượng kia. Thủ đoạn như vậy, ta thực sự sợ hãi.
Lúc này, một người đằng trước nhanh nhảu chen vào:
- Đại ca, chúng ta cũng từng quen biết với Vân Sơn tự, Vân Sơn tự ấy cũng có chỗ dựa vững chắc, bây giờ chỉ là tạm thời bị đen đủi thôi, tương lai nhất định sẽ lấy lại được cục diện. Vương Hữu Sơn đó cũng chỉ là một viên quan nhàn rỗi không quyền không thế, không lật được một trận gió nào đâu. Chi bằng bây giờ chúng ta đến Vân Sơn tự thăm hỏi, làm mật báo, tương lai nhất định sẽ là một đại nhân tình.
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của Trình Đồng Đầu tốt lên không ít, suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng nói:
- Nhị Cẩu à, ngươi cầm mười lượng vàng qua bên đó đi, nói rõ chuyện này ra là được, cũng chính là chưa thông báo tin tức này, chưa gọi là gì cả.
Trần Nhị Cẩu liếc mắt, người kia liền mở miệng nói:
- Đại ca, vậy em dẫn theo Lưu Dũng qua đó.
- Dẫn theo đi, trên đường nhớ giáo huấn cho tốt tên tiểu hỗn tử này. Nó là người của Hắc Hổ Miếu chúng ta, không phải là người của Triệu Tiến, phân rõ ràng nặng nhẹ trong ngoài, lần sau còn làm chuyện hỗn loạn như vậy, lão tử sẽ băm vằn nó.
Trình Đồng Đầu càng nói dũng khi càng lớn, thanh âm cũng vì thế mà lớn lên không ít.
Lưu Dũng đứng trong góc nhỏ vội vàng khom người hành lễ. Trình Đồng Đầu không kiên nhẫn bảo họ ra ngoài, lúc sắp ra ngoài còn nghe được tiếng Trình Đồng Đầu nói ở bên trong:
- Ngươi cầm một trăm lượng bạc đến hạ viện của Vân Sơn Tự ở ngoại thành, tìm hòa thượng chủ quản của Vân Sơn tự để lôi kéo quan hệ.
Lưu Dũng và Trần Nhị Cẩu không lên tiếng, cùng đi ra khỏi Hắc Hổ Miếu Thần Tài. Lúc này Trần Nhị Cẩu mới nhổ nước bọt, thấp giọng mắng nhiếc:
- Tự tìm đường chết, còn ở đó mà tự cho mình là thông minh. Tiểu Dũng, ngươi nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Tiến Thiếu gia, hôm đó là ta đem tin tức đến nói cho ngươi, tên Đồng Đầu đó làm cái gì, không liên quan đến ta dù chỉ một chút.
Lưu Dũng đi sau lưng y ngẩn người, lập tức cười nói:
- Hôm đó ta đã nói rõ với Triệu đại ca, Triệu đại ca đã nhớ rõ ân tình của Trần Nhị ca rồi.
Nghe thấy những lời này, Trần Nhị Cẩu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối đó chém giết máu tanh, hôm qua sự tình mới được giải quyết một cách viên mãn. Lúc trận chiến giết người bắt đầu có gươm có đao, có sự đối dầu của những người có thế lực, mãi cho đến khi giải quyết được tất cả, đây đều là việc lần đầu tiên mọi người cùng trải nghiệm, nghĩ lại thật hưng phấn, kích động.
Hôm nay mọi người cùng nhau tụ tập luyện võ, tâm tư đều không thể nào tập trung, luyện được một lúc liền bắt đầu bàn luận về cuộc đấu kia.
- Sau khi chuyện xảy ra, ta nghĩ, tối đó đúng là vận khí của chúng ta may mắn, nếu không, không chỉ không cứu được Tiểu Lan, đến chúng ta cũng phải ở lại trong đó.
Nghe thấy tiếng nói bàn luận cao hứng của mọi người, Triệu Tiến cũng không có tâm tư để luyện võ nữa, tổng kết mấy lời đơn giản.
Mọi người đều nói chuyện say mê, Triệu Tiến lại mở miệng nói:
- Nhưng chúng ta cũng không cần phải nhụt chí, dù sao cũng là lần đầu tiên, hơn nữa mọi người đều có thể nhìn thấy điểm mạnh của chúng ta, chính là vì chúng ta mấy năm nay đều khổ luyện không ngừng, mỗi ngày đều tỉ thí võ nghệ, cho nên khi đối diện với mấy kẻ kia mới có thể bình ổn mà chiến thắng, nếu không thì dù có chuẩn bị tốt đến đâu, không đánh được cũng coi như là uổng công.
Nghe thấy thế, mọi người lại vui mừng lên không ít. Vương Triệu Tĩnh đang cầm quyển sách đọc thầm, lúc này mới ngẩng đầu cười nói:
- Triệu huynh thật là có phong độ của đại tướng, thắng bại là chuyện thường tình, đúc kết được chuyện được mất.
Triệu Tiến khoát khoát tay, bên cạnh, Trần Thăng lấy ra một mảnh vải nhung, cẩn thận lau chà trường đao, không ngẩng đầu nói:
- Tối đó ông nội của ta nói, bây giờ ta mới được coi là biết dùng đao rồi. Trước kia chưa từng giết người, thấy máu cũng chỉ coi là kĩ năng mà thôi, không tính, cha ta nói chỉ để ta lêu lổng ở đây cũng không phải là cách, chuẩn bị cho ta đi nha môn để làm một bạch dịch, tiếp theo làm bộ khoái.
- Ta và Thạch Đầu đều không dám nói với người nhà, y phục cũng là lén lút giặt ở một cái giếng nước bên ngoài.
Cát Hương cười, tiếp lời.
Đổng Băng Phong ngồi một bên cũng nói theo:
- Cha ta bị dọa đến thần người, còn thân binh nhà ta đều nói đây là một chuyện tốt, nói học võ thì kiểu gì cũng phải thấy máu, giết người.
Tôn Đại Lôi cười nói:
- Ta ở một mình, hạ nhân trong nhà cũng không ai quản được ta, nên chẳng có ai nói gì.
Vương Triệu Tĩnh không lên tiếng. Triệu Tiến lại cười, những lời Trần Thăng vừa nói tuy chỉ là chuyện phiếm, nhưng lại nhắc hắn một chuyện, mọi người cùng nhau luyện võ, đấu võ, loại hạnh phúc của cuộc sống này chung quy cũng phải kết thúc. Trần Thăng sẽ đi làm bộ khoái, Vương Triệu Tĩnh sẽ chăm chỉ đọc sách để thi khoa cử lấy công danh, chức vị. Cát Hương, Thạch Mãn Cường còn có Tôn Đại Lôi đều sẽ kế nghiệp gia đình làm kinh doanh, Đổng Băng Phong sẽ thừa kế Thiên hộ.
Còn bản thân mình đi làm gì, có biết bao nhiêu sự lựa chọn, có vị trí bách hộ Từ Châu được thừa kế, có chức đao phủ, bộ khoái ở nha môn, đi làm những cái này, cả đời sẽ ấm no, không lo buồn phiền, nhưng làm những thế này, thì sẽ chỉ là một cuộc sống bình lặng.
Triệu Tiến không cam lòng sống cuộc đời bình thản, lý tưởng hắn của cuộc đời này là lưu danh tên tuổi, chứ không phải là sống cuộc đời tầm thường.
- Triệu đại ca, người nhà huynh nói gì, Triệu đại ca?
Người bên cạnh thấy hắn thất thần, hỏi hỏi hai câu. Triệu Tiến lắc đầu, vừa muốn giải thích, cửa sân lại gõ vang. Bên ngoài có người gọi cửa:
- Triệu đại ca, ta là Lưu Dũng.
Người đứng gần cửa nhất là Đổng Băng Phong ra mở cửa, cười nói:
- Đại Lôi mang đến bao nhiêu là đồ ăn ngon, mau qua ăn đi.
Thấy bên ngoài còn có Trần Nhị Cẩu đi theo bèn dừng cuộc nói chuyện lại, người trong viện cũng cười chào hỏi. Mọi người trải qua sóng gió sinh tử, quan hệ đã trở nên sâu đậm lên rất nhiều.
Trần Nhị Cẩu cũng không dám tùy tiện giống như Lưu Dũng, y ở bên ngoài, thở dài một hơi rồi đi tới. Hôm trước y có gặp qua Triệu Tiến một lần, cách hai ngày một đêm gặp lại, cảm thấy Triệu Tiến đã có sự thay đổi không ít, so với ngày hôm đó, trên người Triệu Tiến toát ra một khí chất oai nghiêm, lúc giơ tay, bước chân đều có uy thế.
Chẳng lẽ sau khi giết người, con người tự nhiên sẽ trở nên thay đổi linh hoạt, sắc bén. Trong lòng Trần Nhị Cẩu nghĩ nghĩ, càng kính sợ Triệu Tiến lên vài phần, cười nói:
- Tiến thiếu gia, đại ca nhà ta phó thác cho ta đến xin lỗi huynh, tối hôm đó đúng là đại ca đã ra ngoài thành. Không thể giúp đỡ chuyện gì, đại ca ta thực sự rất áy náy, chút lượng bạc này xin thiếu gia giữ lấy, nhỡ khi lúc mài binh khí cần phải dùng đến.
/214
|