Tiêu Phàm biểu tình ngại ngùng, vẻ mặt lo sợ xen lẫn xấu hổ thuật lại hết thảy mọi chuyện xảy ra giữa hắn và Hoàng thái tôn, Tào Nghị nghe xong nghẹn họng trân trối nhìn hắn thật lâu không nói lên lời.
Tiêu Phàm có chút bất an nhìn hắn, cẩn thận hỏi:
- Ta nghe nói những người Hoàng thất ai cũng khí độ bất phàm, tấm lòng bao dung nên chắc có lẽ Thái tôn điện hạ sẽ không so đo với thảo dân đâu chứ a?
Tào Nghị nghe vậy, gương mặt cứng ngắc tức thì co rúm lại, nói bằng giọng khàn khàn:
- Khí độ bất phàm? Ha ha… Tiêu lão đệ, ngươi có biết khí độ của Hoàng gia từ đâu mà có không? Là từ núi xương biển máu của hàng trăm hàng vạn người mà thành…
- Tào đại ca, ngươi đừng làm ta sợ…
- Ta làm gì phải dọa ngươi? Hừ! Vì Ý Văn thái tử quá cố, nên đương kim thánh thượng đối với Hoàng thái tôn vô cùng sủng ái, ngày thường ngay cả nói nặng cũng không, vậy mà bây giờ không ngờ ngươi lại dám đánh lên đầu hắn mấy cái, nếu việc này để Hoàng thượng biết được thì …
Tiêu Phàm toát mồ hôi lạnh, run run giọng nói:
- Không đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ?
Tào Nghị nhìn hắn một cái thật sâu, thở dài nói:
- Ta thật sự không cách nào nhìn ra được, bộ dạng ngươi yếu đuối nho nhã như vậy mà lại có can đảm làm ra việc không thiết sống này, ta phải công nhận lá gan của ngươi lớn hơn ta nhiều…
Tiêu Phàm ngượng ngùng nói:
- Tào đại ca ngươi khen lầm rồi…
Vẻ mặt của Tiêu Phàm liền lộ vẻ suy sụp, hiện tại không phải là lúc nghe khen ngợi, hơn nữa trong ý tứ của Tào Nghị hắn cũng nghe ra đây không phải là một lời khen…
- Tào đại ca, theo ngươi bây giờ ta nên làm thế nào?
Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ nói.
Tào Nghị trầm tư:
- Vừa rồi ngươi nói, đám thị vệ của Hoàng thái tôn đã rút gươm xông đến muốn giết ngươi tại chổ đấy rồi, nhưng cuối cùng lại bị vị Thái tôn đấy cản lại? Hơn nữa bọn họ còn lập tức rời khỏi huyện Giang Phổ mà không động đến một sợi tóc nào của ngươi?
- Đúng vậy.
- Nói như thế, có lẽ Hoàng thái tôn không có ýe muốn giết ngươi, nếu không cho dù ngươi có một trăm cái mạng cũng không đủ hắn chém, còn đám thị vệ theo hầu hắn thì không kẻ nào không là cao thủ nhất đẳng của đại nội a…
Tiêu Phàm ngẩn người, liền giật mình hiểu ra, người ta thường nói trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã thông lời này quả không sai, người trong cuộc lúc nào cũng mù quáng, Chu Doãn Văn lúc đó không có giết ta chứng tỏ hắn không có sát tâm, như vậy sau này có phân nửa khả năng cũng sẽ không giết ta, sách sử thực nói không nói Chu Doãn Văn là một hoàng đế khoan dung nhân hậu, là một vị quân vương không quen giết người, mấy năm sau khi Yến Vương tạo phản, hắn cư nhiên còn nói với đám tướng lĩnh “ Không được làm hại đến Hoàng thúc, để tránh người đời sau nói ta giết chú mình.”
Ngay cả người cả gan tạo phản mà trong lòng hắn còn đành lòng hạ lệnh giết, mình chỉ vỗ vài cái chắc không có gì ghê gớm.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Tiêu Phàm rốt cục cũng thoải mái được một chút.
Tào Nghị nhìn vào thần sắc khẩn trương rồi sau đó lại thoải mái của Tiêu Phàm, trong mắt hắn liền hiện lên vài phần phức tap, hai người trầm mặc một chút rồi Tào Nghị mở miệng nói:
- Tiêu lão đệ, tâm tư của người thật khó đoán, ngươi và ta hôm nay ở đây suy đoán thế này nhưng chỉ sợ cũng không hoàn toàn chính xác, ta lo Hoàng thái tôn một ngày nào đó chợt nhớ đến sự tình này, khi đó ngươi e rằng…
- Tào đại ca nói vậy có ý gì?
Tào Nghị xách vò rượu lên, uống một ngụm to, sau đó quệt quệt miệng, nói:
- Ta có một biện pháp có thể giúp ngươi hóa giải hết mọi việc, hoàn toàn bình an vô sự…
- Biện pháp gì?
Tào Nghị cười hắc hắc, giơ tay chỉ về phương Bắc nói:
- Nam nhi chí tại thiên hạ, ngươi thân ở Trần gia, làm một gã cô gia ăn nhờ ở đậu cái đó không phải hành vi của đại trượng phu, ta thấy ngươi tâm tư linh hoạt, mưu trí siêu phàm, không bằng nghe lão ca ca khuyên một câu, rời khỏi Trần gia, đi về phương Bắc, ắt cho chổ cho ngươi thỏa chí nam nhi…
Tiêu Phàm trong lòng run lên, ngưng thần nhìn Tào Nghị.
Tào Nghị dường như cố tình không phát hiện ra ánh mắt ngưng trọng của Tiêu Phàm, nói tiếp:
- Ta đến Giang Phổ nhậm chức, ngươi chắc hẳn cũng biết sau lưng ta là ai, không sai ngày xưa ta chịu ơn của Yến Vương điện hạ, mấy lần cùng người Bắc chinh, sau đó nhờ chiến công mà thăng làm bách hộ tướng, Yến Vương hùng cứ U Yến chi địa, phòng thủ biên giới phía bắc, dưới trướng quân sĩ vô số, mãnh tướng như mây…
Tiêu Phàm cắt ngang lời Tào Nghị, lẳng lặng nói:
- Ý của Tào đại ca là muốn ta tới nương tựa Yến Vương?
Tào Nghị cười nói:
- Đúng vậy, nam nhi sinh ra trên thế gian, phải tạo dựng sự nghiệp, dùng hai tay của mình để tạo tiền đồ, dưới trướng Yến Vương mãnh tướng tuy nhiều nhưng lại thiếu mưu sĩ, đến nay cũng chỉ có Đạo Diễn đại sư là có thể san sẻ ưu phiền cùng với Yến Vương. Bây giờ nhờ ơn Thiên tử thánh minh, suốt ba mươi năm cuối cùng cũng thanh trừ hết được loạn đản bên trong, nhưng Tàn Nguyên vẫn chưa trừ hết được, nhiều năm qua liên tiếp tấn công biên giới lãnh thổ nước ta, Yến Vương phụng mệnh phòng thủ Bắc Bình vì bảo vệ giang sợ lãnh thổ của Đại Minh được bình an, hiện tại đang khát người tài như khát nước, ngươi nếu đi theo Yến Vương, sau đó chỉ cần có chút công danh được Yến Vương điện hạ cất nhắc, năm mười năm sau tất sẽ được áo gấm vinh quy, há không phải so với làm một gã Uất ức cô gia ở Trần gia tốt hơn gấp trăm ngàn lần sao?
Tiêu Phàm nghe vậy liền lẳng lặng mỉm cười, mí mắt giật giật vài cái.
Tàn nguyên chưa trừ, đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, hiện tại Chu Nguyên Chương vẫn còn sống, Yến Vương cũng chưa dám làm gì quá, chỉ có thể dùng danh nghĩa càn quét đám phản tặc để nhân cơ hội vơ vét nhân tài, mục đích chân chính của hắn là gì người khác có thể không biết, nhưng Tiêu Phàm làm sao không biết được?
Dựa vào sự phát triển của lịch sử thì sau khi Chu Nguyên Chương chết, Yến Vương cuối cùng đoạt lấy giang sơn từ trong tay Chu Doãn Văn, ngồi lên ngai vị Hoàng đế, khai sáng hai mươi năm Vĩnh Lạc thịnh thế.
Mình nên tìm hắn để nương tựa sao? Giúp hắn chinh phục Tàn Nguyên, giúp hắn củng cố phương Bắc, thậm chí ủng hộ hắn mưu triều soán vị…
Tiêu Phàm đột nhiên nở nụ cười, mình cũng chỉ là một phàm nhân bách tính bình thường mà thôi, cho dù có là người xuyên việt thì giữa Đại Minh triều này cũng không có thực lực để tham gia vào cục diện chính trị của thiên hạ? Dựa vào cái gì? Tìm bọn họ để nương tựa ư, mình có bản lãnh để thay đổi cục diện hay sao? Dù là kiếp trước hay kiếp này Tiêu Phàm cũng không đánh giá mình cao đến như vậy, thế giới này không có ai là kẻ ngốc cả, và có thiếu đi một ai thì thế giới cũng không sụp đổ được, lịch sử đã được ấn định rồi, muốn thay đổi ư, không phải chỉ bằng lời nói là được, mà cũng không phải cứ muốn là được.
- Tào đại ca, tiểu đệ tài sơ học thiển, lại là kẻ hữu dũng vô mưu, dưới trướng Yến Vương đều là kẻ trí dũng, đệ có bản lĩnh gì mà giúp được người? Việc này hay là tạm thời bỏ qua một bên đi…
Tiêu Phàm rốt cục cự tuyệt, hắn cũng không hề hối hận vì quyết định của mình, có duyên thì gặp lại, mà bản thân hắn cũng không thích đi dựa dẫm vào người khác, kể cả việc đi tìm Yến Vương để nương tựa cũng vậy.
Tào Nghị nhìn chằm chằm thật sâu lên Tiểu Phàm, ánh mắt hết sức phức tạp, trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng gương mặt của Tào Nghị cũng giãn ra, hắc hắc cười, nói :
- Ta sớm đã nhìn ra, tiểu tử ngươi là kẻ không thấy thỏ thì diều hâu không xuất hiện, không đi thì không đi, phương bắc khí hậu lạnh giá, ngươi yếu đuối như vậy có lẽ cũng không quen, nếu khi nào ngươi thay đổi chủ ý thì cứ tới tìm ta.
Tiêu Phàm nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, nói:
- Tiểu đệ cự tuyệt ý tốt của Tào đại ca, ngươi có trách ta không?
Tào Nghị trừng mắt, sảng khoái nói:
- Ngươi xem lão ca của ngươi là người gì? Chúng ta một khi đã là huynh đệ, là người một nhà, ngươi sao lại nói như vậy, ngươi nghĩ ta là kẻ không biết phân biệt phải trái sao?
Hai người liếc nhau, đồng thời cất tiếng cười to, bưng bát rượu lên, một hơi uống cạn.
Uống được một lúc, Tiêu Phàm mang theo thân xác bảy tám phần men say, cáo từ đi về.
Tào Nghị nhìn vào bóng dáng có chút lảo đảo của Tiêu Phàm, mắt híp lại, thật lâu sau mới than thở một tiếng:
Có lẽ là thời cơ chưa đến…”
Trong lời nói, thời cơ này không biết là nói Tiêu Phàm hay là mượn chuyện Tiêu Phàm để ám chỉ vấn để khác.
Bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, Tào Nghị nhăn mặt, gõ gõ lên bàn:
- Hoàng thái tôn… hắn đến Giang Phổ làm cái gì?
**********************************
Cự tuyệt Tào Nghị xong, suy nghĩ của Tiêu Phàm liền đặt hết lên Túy Tiên lâu, hắn hiện tại tuy mang tiếng là chưởng quỹ của Túy Tiên lâu nhưng vẫn chỉ là người làm công cho Trần Tứ Lục, đây chỉ là một công việc tạm thời.
Hắn bây giờ phải ẩn nhẫn, chờ một cơ hội, một cơ hội giúp hắn một bước lên trời. Chu Nguyên Chương còn sống thì thiên hạ vẫn còn chia thành thái cực, một bên là Vương gia, một bên là Thái tôn, không cần biết chọn đứng về phía nào, cũng không phải là một quyết định sáng suốt, đây cũng là nguyên nhân chính hắn cự tuyệt yêu cầu của Tào Nghị.
Hoàng tri huyện bị cướp quyền, Túy Tiên lâu hôm nay đã có khách, sinh ý thịnh vượng, các tiết mục biểu diễn trong nội đường cũng đã chứng tỏ được tác dụng của nó, từ khi hắn mở thêm các tiết mục ca hát, nhảy múa hay biểu diễn xiếc đã hấp dẫn được vô số khách nhân, mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, dĩ nhiên tiền bạc trong túi khách nhân cũng ào ào chảy vào túi của Trần Tứ Lục.
Tiêu chưởng quỹ vui mừng đồng thời cũng có một chút ưu sầu.
Hắn buồn không phải vì mình mà là vì một người khác.
Một chưỡng quỹ còn chưa thoát khỏi nghèo đói như mình không ngờ vô duyên vô cớ còn phải nuôi thêm một tên ăn bám.
Điều này làm cho Tiêu chưỡng quỹ bi phẫn không hiểu.
Người đấy là một lão đạo sĩ, hắn có cái tên cũng giống như đạo bào đang mặc, Thái Hư.
Hoàng tri huyện cùng Tào Nghị đấu đá nhau hai ngày, bên trong thành cục diện chính trị rung chuyển, mỗi người đều thấp thỏm lo âu, còn gã đạo sĩ Thái Hư kia trong hai ngày đó cũng lặn không sủi tăm, đợi đến khi mọi chuyện bình yên hắn lại xuất hiện, hơn nữa vừa xuất hiện là ngồi trong Túy Tiên lâu không đi, mỗi ngày đều đều đi ra ngoài giơ lá phướn gọi hồn đề lừa bịp, buổi tối về nét mặt không chút hổ thẹn hưởng thụ mỹ thực do đầu bếp của Túy Tiên lâu làm, ăn xong liền kê mấy cái bàn lại làm chỗ nằm ngủ, khiến cho Tiêu Phàm tức đến đỏ mắt.
Tiêu Phàm cảm thấy cứ tiếp tục như vậy rõ ràng là không ổn, người xuất gia tu hành mà lại như vậy, thật sự khiến cho Tam Thanh Đạo Quân cũng phải thất vọng.
Vì thế trong một đêm rét lạnh, sau khi đóng cửa, Tiêu chưởng quỹ ăn uống no say ngồi bên cạnh Thái Hư bắt đầu cùng hắn đàm phán.
Chủ đề đàm phán chỉ có một, làm như thế nào để khiến một gã quen ăn không ngồi rồi, một phần người chín mười phần ngợm có thể quay trở lại còn đường lương thiện.
Thái Hư cười đến méo cả miệng, hắn cũng hiểu chuyện này đúng là không tốt, cứ ăn không của người khác như vậy quả là không nên, dù sao thì hắn cùng Tiêu Phàm không có quan hệ họ hàng gì, người ta hoàn toàn không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng hắn.
- Hay là ta dạy cho ngươi võ công, ngươi bái ta là thầy, sư phụ ăn của đồ đệ là điều đương nhiên..
Thái Hư không biết xấu hổ nói.
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Đạo trưởng ta không phải là không muốn học võ công, bất quá nếu theo ngươi học thì thôi đi, ta quen biết với ngươi lâu như vậy, nếu nói về lợi hại thì công phu mồm mép của ngươi còn lợi hại hơn gấp ngàn lần võ công…
- Ngươi đừng xem thường ta, võ công của ta không phải nói khoác chứ năm đó trên giang hồ có không biết bao nhiêu người khóc lóc muốn bái ta là thầy mà ta cũng không thèm để ý, trong thiên hạ nếu luận về võ công thì chỉ có sư huynh Trương Tam Phong mới hơn được ta…
Tiêu Phàm phất tay cắt ngang chương trình tự sướng của Thái Hư:
- Được rồi, võ công chuyện này chúng ta cũng không cần nói nữa, người có chỗ hữu dụng, vật có chỗ cần dùng, ta xem ngươi ở bên ngoài công phu lừa gạt hãm hại cũng rất khá, không bằng như vậy đi, ta có việc cho ngươi ở Túy Tiên lâu…
Thái Hư hai mắt sáng ngời:
- Việc gì?
- Ngươi cứ làm công việc bình thường của mình đi.
*******************************
Ngày hôm sau, thực khách của Túy Tiên lâu đột nhiên phát hiện đại đường có chút khác thường.
Mọi người đang ăn uống thì một lão đạo sĩ quần áo lôi thôi, thần thái lén lút, nhìn qua giống như một lão khất cái, nét mặt già nua đi từng bàn một nói:
- Xem bói a, miễn phí hoàn toàn, đây là dịch vụ khuyến mãi mới của Túy Tiên lâu…
- A vị huynh đài này bần đạo xem giữa trán ngươi có hắc khí, cái này quả là điềm xấu a!
- Biến, ngươi mới có điềm xấu, cả nhà ngươi đều có điềm xấu.
- Huynh đài đừng giận, bần đạo miễn phí cho ngươi một tấm bùa, chẳng những trừ được tà mà còn có tác dụng tránh tai…
- ….
(*) Hoàn quân Minh Châu: câu này vốn được trích từ một câu thơ trong bài Tiết phụ ngâm của Trương Tịch gửi cho Lý Tư Đồ:
“Hoàn quân minh châu song lệ thùy
Hận bất tương phùng vị giá thì”
Dịch thơ:
Trả ngọc chàng, lệ như mưa, Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng.
Câu này ý nói hắn là người thâm tình hậu ý, nhưng bởi vì sự việc chưa đến lúc cần thiết hoặc không có khả năng làm khác được mà phải nén đau cự tuyệt.
Ném đá chọi gạch mời vào đây :http://4vn/forum/showthread.php?80140-Chem-gio-Dai-Minh-Vuong-Hau
Tiêu Phàm có chút bất an nhìn hắn, cẩn thận hỏi:
- Ta nghe nói những người Hoàng thất ai cũng khí độ bất phàm, tấm lòng bao dung nên chắc có lẽ Thái tôn điện hạ sẽ không so đo với thảo dân đâu chứ a?
Tào Nghị nghe vậy, gương mặt cứng ngắc tức thì co rúm lại, nói bằng giọng khàn khàn:
- Khí độ bất phàm? Ha ha… Tiêu lão đệ, ngươi có biết khí độ của Hoàng gia từ đâu mà có không? Là từ núi xương biển máu của hàng trăm hàng vạn người mà thành…
- Tào đại ca, ngươi đừng làm ta sợ…
- Ta làm gì phải dọa ngươi? Hừ! Vì Ý Văn thái tử quá cố, nên đương kim thánh thượng đối với Hoàng thái tôn vô cùng sủng ái, ngày thường ngay cả nói nặng cũng không, vậy mà bây giờ không ngờ ngươi lại dám đánh lên đầu hắn mấy cái, nếu việc này để Hoàng thượng biết được thì …
Tiêu Phàm toát mồ hôi lạnh, run run giọng nói:
- Không đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ?
Tào Nghị nhìn hắn một cái thật sâu, thở dài nói:
- Ta thật sự không cách nào nhìn ra được, bộ dạng ngươi yếu đuối nho nhã như vậy mà lại có can đảm làm ra việc không thiết sống này, ta phải công nhận lá gan của ngươi lớn hơn ta nhiều…
Tiêu Phàm ngượng ngùng nói:
- Tào đại ca ngươi khen lầm rồi…
Vẻ mặt của Tiêu Phàm liền lộ vẻ suy sụp, hiện tại không phải là lúc nghe khen ngợi, hơn nữa trong ý tứ của Tào Nghị hắn cũng nghe ra đây không phải là một lời khen…
- Tào đại ca, theo ngươi bây giờ ta nên làm thế nào?
Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ nói.
Tào Nghị trầm tư:
- Vừa rồi ngươi nói, đám thị vệ của Hoàng thái tôn đã rút gươm xông đến muốn giết ngươi tại chổ đấy rồi, nhưng cuối cùng lại bị vị Thái tôn đấy cản lại? Hơn nữa bọn họ còn lập tức rời khỏi huyện Giang Phổ mà không động đến một sợi tóc nào của ngươi?
- Đúng vậy.
- Nói như thế, có lẽ Hoàng thái tôn không có ýe muốn giết ngươi, nếu không cho dù ngươi có một trăm cái mạng cũng không đủ hắn chém, còn đám thị vệ theo hầu hắn thì không kẻ nào không là cao thủ nhất đẳng của đại nội a…
Tiêu Phàm ngẩn người, liền giật mình hiểu ra, người ta thường nói trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã thông lời này quả không sai, người trong cuộc lúc nào cũng mù quáng, Chu Doãn Văn lúc đó không có giết ta chứng tỏ hắn không có sát tâm, như vậy sau này có phân nửa khả năng cũng sẽ không giết ta, sách sử thực nói không nói Chu Doãn Văn là một hoàng đế khoan dung nhân hậu, là một vị quân vương không quen giết người, mấy năm sau khi Yến Vương tạo phản, hắn cư nhiên còn nói với đám tướng lĩnh “ Không được làm hại đến Hoàng thúc, để tránh người đời sau nói ta giết chú mình.”
Ngay cả người cả gan tạo phản mà trong lòng hắn còn đành lòng hạ lệnh giết, mình chỉ vỗ vài cái chắc không có gì ghê gớm.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Tiêu Phàm rốt cục cũng thoải mái được một chút.
Tào Nghị nhìn vào thần sắc khẩn trương rồi sau đó lại thoải mái của Tiêu Phàm, trong mắt hắn liền hiện lên vài phần phức tap, hai người trầm mặc một chút rồi Tào Nghị mở miệng nói:
- Tiêu lão đệ, tâm tư của người thật khó đoán, ngươi và ta hôm nay ở đây suy đoán thế này nhưng chỉ sợ cũng không hoàn toàn chính xác, ta lo Hoàng thái tôn một ngày nào đó chợt nhớ đến sự tình này, khi đó ngươi e rằng…
- Tào đại ca nói vậy có ý gì?
Tào Nghị xách vò rượu lên, uống một ngụm to, sau đó quệt quệt miệng, nói:
- Ta có một biện pháp có thể giúp ngươi hóa giải hết mọi việc, hoàn toàn bình an vô sự…
- Biện pháp gì?
Tào Nghị cười hắc hắc, giơ tay chỉ về phương Bắc nói:
- Nam nhi chí tại thiên hạ, ngươi thân ở Trần gia, làm một gã cô gia ăn nhờ ở đậu cái đó không phải hành vi của đại trượng phu, ta thấy ngươi tâm tư linh hoạt, mưu trí siêu phàm, không bằng nghe lão ca ca khuyên một câu, rời khỏi Trần gia, đi về phương Bắc, ắt cho chổ cho ngươi thỏa chí nam nhi…
Tiêu Phàm trong lòng run lên, ngưng thần nhìn Tào Nghị.
Tào Nghị dường như cố tình không phát hiện ra ánh mắt ngưng trọng của Tiêu Phàm, nói tiếp:
- Ta đến Giang Phổ nhậm chức, ngươi chắc hẳn cũng biết sau lưng ta là ai, không sai ngày xưa ta chịu ơn của Yến Vương điện hạ, mấy lần cùng người Bắc chinh, sau đó nhờ chiến công mà thăng làm bách hộ tướng, Yến Vương hùng cứ U Yến chi địa, phòng thủ biên giới phía bắc, dưới trướng quân sĩ vô số, mãnh tướng như mây…
Tiêu Phàm cắt ngang lời Tào Nghị, lẳng lặng nói:
- Ý của Tào đại ca là muốn ta tới nương tựa Yến Vương?
Tào Nghị cười nói:
- Đúng vậy, nam nhi sinh ra trên thế gian, phải tạo dựng sự nghiệp, dùng hai tay của mình để tạo tiền đồ, dưới trướng Yến Vương mãnh tướng tuy nhiều nhưng lại thiếu mưu sĩ, đến nay cũng chỉ có Đạo Diễn đại sư là có thể san sẻ ưu phiền cùng với Yến Vương. Bây giờ nhờ ơn Thiên tử thánh minh, suốt ba mươi năm cuối cùng cũng thanh trừ hết được loạn đản bên trong, nhưng Tàn Nguyên vẫn chưa trừ hết được, nhiều năm qua liên tiếp tấn công biên giới lãnh thổ nước ta, Yến Vương phụng mệnh phòng thủ Bắc Bình vì bảo vệ giang sợ lãnh thổ của Đại Minh được bình an, hiện tại đang khát người tài như khát nước, ngươi nếu đi theo Yến Vương, sau đó chỉ cần có chút công danh được Yến Vương điện hạ cất nhắc, năm mười năm sau tất sẽ được áo gấm vinh quy, há không phải so với làm một gã Uất ức cô gia ở Trần gia tốt hơn gấp trăm ngàn lần sao?
Tiêu Phàm nghe vậy liền lẳng lặng mỉm cười, mí mắt giật giật vài cái.
Tàn nguyên chưa trừ, đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, hiện tại Chu Nguyên Chương vẫn còn sống, Yến Vương cũng chưa dám làm gì quá, chỉ có thể dùng danh nghĩa càn quét đám phản tặc để nhân cơ hội vơ vét nhân tài, mục đích chân chính của hắn là gì người khác có thể không biết, nhưng Tiêu Phàm làm sao không biết được?
Dựa vào sự phát triển của lịch sử thì sau khi Chu Nguyên Chương chết, Yến Vương cuối cùng đoạt lấy giang sơn từ trong tay Chu Doãn Văn, ngồi lên ngai vị Hoàng đế, khai sáng hai mươi năm Vĩnh Lạc thịnh thế.
Mình nên tìm hắn để nương tựa sao? Giúp hắn chinh phục Tàn Nguyên, giúp hắn củng cố phương Bắc, thậm chí ủng hộ hắn mưu triều soán vị…
Tiêu Phàm đột nhiên nở nụ cười, mình cũng chỉ là một phàm nhân bách tính bình thường mà thôi, cho dù có là người xuyên việt thì giữa Đại Minh triều này cũng không có thực lực để tham gia vào cục diện chính trị của thiên hạ? Dựa vào cái gì? Tìm bọn họ để nương tựa ư, mình có bản lãnh để thay đổi cục diện hay sao? Dù là kiếp trước hay kiếp này Tiêu Phàm cũng không đánh giá mình cao đến như vậy, thế giới này không có ai là kẻ ngốc cả, và có thiếu đi một ai thì thế giới cũng không sụp đổ được, lịch sử đã được ấn định rồi, muốn thay đổi ư, không phải chỉ bằng lời nói là được, mà cũng không phải cứ muốn là được.
- Tào đại ca, tiểu đệ tài sơ học thiển, lại là kẻ hữu dũng vô mưu, dưới trướng Yến Vương đều là kẻ trí dũng, đệ có bản lĩnh gì mà giúp được người? Việc này hay là tạm thời bỏ qua một bên đi…
Tiêu Phàm rốt cục cự tuyệt, hắn cũng không hề hối hận vì quyết định của mình, có duyên thì gặp lại, mà bản thân hắn cũng không thích đi dựa dẫm vào người khác, kể cả việc đi tìm Yến Vương để nương tựa cũng vậy.
Tào Nghị nhìn chằm chằm thật sâu lên Tiểu Phàm, ánh mắt hết sức phức tạp, trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng gương mặt của Tào Nghị cũng giãn ra, hắc hắc cười, nói :
- Ta sớm đã nhìn ra, tiểu tử ngươi là kẻ không thấy thỏ thì diều hâu không xuất hiện, không đi thì không đi, phương bắc khí hậu lạnh giá, ngươi yếu đuối như vậy có lẽ cũng không quen, nếu khi nào ngươi thay đổi chủ ý thì cứ tới tìm ta.
Tiêu Phàm nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, nói:
- Tiểu đệ cự tuyệt ý tốt của Tào đại ca, ngươi có trách ta không?
Tào Nghị trừng mắt, sảng khoái nói:
- Ngươi xem lão ca của ngươi là người gì? Chúng ta một khi đã là huynh đệ, là người một nhà, ngươi sao lại nói như vậy, ngươi nghĩ ta là kẻ không biết phân biệt phải trái sao?
Hai người liếc nhau, đồng thời cất tiếng cười to, bưng bát rượu lên, một hơi uống cạn.
Uống được một lúc, Tiêu Phàm mang theo thân xác bảy tám phần men say, cáo từ đi về.
Tào Nghị nhìn vào bóng dáng có chút lảo đảo của Tiêu Phàm, mắt híp lại, thật lâu sau mới than thở một tiếng:
Có lẽ là thời cơ chưa đến…”
Trong lời nói, thời cơ này không biết là nói Tiêu Phàm hay là mượn chuyện Tiêu Phàm để ám chỉ vấn để khác.
Bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, Tào Nghị nhăn mặt, gõ gõ lên bàn:
- Hoàng thái tôn… hắn đến Giang Phổ làm cái gì?
**********************************
Cự tuyệt Tào Nghị xong, suy nghĩ của Tiêu Phàm liền đặt hết lên Túy Tiên lâu, hắn hiện tại tuy mang tiếng là chưởng quỹ của Túy Tiên lâu nhưng vẫn chỉ là người làm công cho Trần Tứ Lục, đây chỉ là một công việc tạm thời.
Hắn bây giờ phải ẩn nhẫn, chờ một cơ hội, một cơ hội giúp hắn một bước lên trời. Chu Nguyên Chương còn sống thì thiên hạ vẫn còn chia thành thái cực, một bên là Vương gia, một bên là Thái tôn, không cần biết chọn đứng về phía nào, cũng không phải là một quyết định sáng suốt, đây cũng là nguyên nhân chính hắn cự tuyệt yêu cầu của Tào Nghị.
Hoàng tri huyện bị cướp quyền, Túy Tiên lâu hôm nay đã có khách, sinh ý thịnh vượng, các tiết mục biểu diễn trong nội đường cũng đã chứng tỏ được tác dụng của nó, từ khi hắn mở thêm các tiết mục ca hát, nhảy múa hay biểu diễn xiếc đã hấp dẫn được vô số khách nhân, mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, dĩ nhiên tiền bạc trong túi khách nhân cũng ào ào chảy vào túi của Trần Tứ Lục.
Tiêu chưởng quỹ vui mừng đồng thời cũng có một chút ưu sầu.
Hắn buồn không phải vì mình mà là vì một người khác.
Một chưỡng quỹ còn chưa thoát khỏi nghèo đói như mình không ngờ vô duyên vô cớ còn phải nuôi thêm một tên ăn bám.
Điều này làm cho Tiêu chưỡng quỹ bi phẫn không hiểu.
Người đấy là một lão đạo sĩ, hắn có cái tên cũng giống như đạo bào đang mặc, Thái Hư.
Hoàng tri huyện cùng Tào Nghị đấu đá nhau hai ngày, bên trong thành cục diện chính trị rung chuyển, mỗi người đều thấp thỏm lo âu, còn gã đạo sĩ Thái Hư kia trong hai ngày đó cũng lặn không sủi tăm, đợi đến khi mọi chuyện bình yên hắn lại xuất hiện, hơn nữa vừa xuất hiện là ngồi trong Túy Tiên lâu không đi, mỗi ngày đều đều đi ra ngoài giơ lá phướn gọi hồn đề lừa bịp, buổi tối về nét mặt không chút hổ thẹn hưởng thụ mỹ thực do đầu bếp của Túy Tiên lâu làm, ăn xong liền kê mấy cái bàn lại làm chỗ nằm ngủ, khiến cho Tiêu Phàm tức đến đỏ mắt.
Tiêu Phàm cảm thấy cứ tiếp tục như vậy rõ ràng là không ổn, người xuất gia tu hành mà lại như vậy, thật sự khiến cho Tam Thanh Đạo Quân cũng phải thất vọng.
Vì thế trong một đêm rét lạnh, sau khi đóng cửa, Tiêu chưởng quỹ ăn uống no say ngồi bên cạnh Thái Hư bắt đầu cùng hắn đàm phán.
Chủ đề đàm phán chỉ có một, làm như thế nào để khiến một gã quen ăn không ngồi rồi, một phần người chín mười phần ngợm có thể quay trở lại còn đường lương thiện.
Thái Hư cười đến méo cả miệng, hắn cũng hiểu chuyện này đúng là không tốt, cứ ăn không của người khác như vậy quả là không nên, dù sao thì hắn cùng Tiêu Phàm không có quan hệ họ hàng gì, người ta hoàn toàn không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng hắn.
- Hay là ta dạy cho ngươi võ công, ngươi bái ta là thầy, sư phụ ăn của đồ đệ là điều đương nhiên..
Thái Hư không biết xấu hổ nói.
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Đạo trưởng ta không phải là không muốn học võ công, bất quá nếu theo ngươi học thì thôi đi, ta quen biết với ngươi lâu như vậy, nếu nói về lợi hại thì công phu mồm mép của ngươi còn lợi hại hơn gấp ngàn lần võ công…
- Ngươi đừng xem thường ta, võ công của ta không phải nói khoác chứ năm đó trên giang hồ có không biết bao nhiêu người khóc lóc muốn bái ta là thầy mà ta cũng không thèm để ý, trong thiên hạ nếu luận về võ công thì chỉ có sư huynh Trương Tam Phong mới hơn được ta…
Tiêu Phàm phất tay cắt ngang chương trình tự sướng của Thái Hư:
- Được rồi, võ công chuyện này chúng ta cũng không cần nói nữa, người có chỗ hữu dụng, vật có chỗ cần dùng, ta xem ngươi ở bên ngoài công phu lừa gạt hãm hại cũng rất khá, không bằng như vậy đi, ta có việc cho ngươi ở Túy Tiên lâu…
Thái Hư hai mắt sáng ngời:
- Việc gì?
- Ngươi cứ làm công việc bình thường của mình đi.
*******************************
Ngày hôm sau, thực khách của Túy Tiên lâu đột nhiên phát hiện đại đường có chút khác thường.
Mọi người đang ăn uống thì một lão đạo sĩ quần áo lôi thôi, thần thái lén lút, nhìn qua giống như một lão khất cái, nét mặt già nua đi từng bàn một nói:
- Xem bói a, miễn phí hoàn toàn, đây là dịch vụ khuyến mãi mới của Túy Tiên lâu…
- A vị huynh đài này bần đạo xem giữa trán ngươi có hắc khí, cái này quả là điềm xấu a!
- Biến, ngươi mới có điềm xấu, cả nhà ngươi đều có điềm xấu.
- Huynh đài đừng giận, bần đạo miễn phí cho ngươi một tấm bùa, chẳng những trừ được tà mà còn có tác dụng tránh tai…
- ….
(*) Hoàn quân Minh Châu: câu này vốn được trích từ một câu thơ trong bài Tiết phụ ngâm của Trương Tịch gửi cho Lý Tư Đồ:
“Hoàn quân minh châu song lệ thùy
Hận bất tương phùng vị giá thì”
Dịch thơ:
Trả ngọc chàng, lệ như mưa, Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng.
Câu này ý nói hắn là người thâm tình hậu ý, nhưng bởi vì sự việc chưa đến lúc cần thiết hoặc không có khả năng làm khác được mà phải nén đau cự tuyệt.
Ném đá chọi gạch mời vào đây :http://4vn/forum/showthread.php?80140-Chem-gio-Dai-Minh-Vuong-Hau
/209
|