Vô tình có thể kết giao bằng hữu với Tào Nghị, số mệnh cũng có điểm ý tứ.
Lần trước nếu không phải là tên phá gia chi tử của Trần gia, Trần Ninh kia đắc tội với Tào Nghị. Trần gia bị tai họa thì sợ đến giờ Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đã không huynh huynh đệ đệ rồi.
Tào Nghị đúng là một người trọng tình nghĩa phóng khoáng, quân ngũ đã dưỡng cho hắn tính tình hết sức thẳng thắn. Tiêu Phàm có ấn tượng rất tốt đối với hắn. Ở chung với người như vậy sẽ không phiền gì, không phải hao tổn tâm tư đoán ý tứ trong mỗi câu nói của hắn. Tào Nghị có một thì nói một, hắn nói sẽ bảo vệ Tiêu Phàm bình an, đâu không phải là một câu khách khí bình thường mà là hứa hẹn của một nam nhân chân chính. So sánh với hắn, Tiêu Phàm lại đạo đức giả hơn rất nhiều, mỗi lần thấy nữ tử trẻ trung xinh đẹp, hai tròng mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào người ta nhưng vẻ mặt lại một bộ đạo mạo nghiêm trang.
Thấy Tào Nghị ôm một vò rượu đi ra, sắc mặt Tiêu Phàm liền sầu khổ, hướng về Thái Hư đứng đó không xa như muốn cầu cứu. Bộ dáng của Thái Hư vẫn chán nản, xem ra sự kiện quăng bột mỳ kia thì tinh thần vẫn chưa hồi phục lại. Thấy Tiêu Phàm nhìn mình, lão không khách khí quay đầu sang chỗ khác.
Cái lão gia hỏa không có nghĩa khí! Sau khi trở về từ chức không lo đồ đệ!
Tào Nghị bày ra hai cái chén lớn, rót đầy rượu rồi cùng Tiêu Phàm uống sạch một hơi cạn sạch. Sau đó nhe răng trợn mắt, bộ dáng thập phần sảng khoái.
Hai người xem như ăn ý, không hề nhắc đến sự tình nhờ vả Yến vương, bây giờ Tào Nghị định nói một việc khác, một chuyện rất phiền phức.
"Tình hình phía trên có biến, bản tấu bãi nhiệm Hoàng Duệ Đức của đệ trình lên bị ngăn lại..."
Tiêu Phàm ngẩn người kinh ngạc hỏi:
- Vì sao bị cản?
Chuyện này quả thực làm người giật mình. Chuyện ở huyện Giang Phổ có thể nói là bắt buộc đối với Yến vương. Dù sao nó có vị trí rất quan trọng, là bình phong che ở phía tây kinh sư. Lẽ ra phải tận lực mà giữ nó chứ.
Tào Nghị hừ lạnh một tiếng nói:
- Nguyên là công hàm bổ nhiệm Hoàng Duệ Đức đã trình lên bộ Lại, quan viên trên bộ Lại cũng đánh giá rất tốt, chỉ cần trình lên Hoàng thượng phê chuẩn là được nhưng đã phát sinh biến cố….
- Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Tào Nghị cười lạnh nói;
- Công hàm vừa mới tới bộ Lại đã bị Lễ bộ Hoàng Thị lang ngăn cản lại.
- Xảy ra chuyện gì! Lễ bộ thị lang ngăn cản không cho công hàm trình lên bộ Lại?
Tào Nghị thở dài, nói:
-Hoàng thị lang rất được Hoàng đế sủng ái, việc ngăn cản công hàm cũng không phải chuyện gì to lớn. Hoàng tri huyện hắn còn chưa từ bỏ ý định, lão gia hỏa này không phải là đèn là cạn dầu, gần đây hắn liên tiếp lui tới qua lại cùng đương triều Lễ bộ hữu thị lang Hoàng Quan. Việc dâng sớ bị ngăn lại hơn phân nửa là do Hoàng Duệ Đức ngầm tác động.
Hoàng Quan? Chính là Minh triều đệ nhất tài tử, người đã đỗ liền tam nguyên sao?
(Liên tiếp giành được các Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên trong thi Hương, thi Hội, thi Đình)
Tiêu Phàm kinh ngạc một chút, Hoàng đại nhân này dù sao cũng là một tài tử hàng thật giá thật. Từ khi Đại Minh khai quốc đến nay đã mở hơn mười lần khoa cử, sĩ tử đi thi tới hơn vạn, lại chỉ có được một đại tài tử đỗ tam nguyên. Sau này Yến Vương tạo phản, Hoàng Quan đi ra bên ngoài đốc thúc các phương tiến kinh thực hiện phong trào cần Vương( giúp vua), thuyền đi tới La Sát Ki thành An Khánh, biết được Yến Vương đã chiếm được Ứng Thiên đăng cơ xưng đế, Hoàng Quan thấy đại thế đã mất liền nhảy xuống sông tự sát, được xem là một trung thần thời loạn thế.
Vậy Hoàng Quan sao lại cùng qua lại cùng Hoàng tri huyện?
- Lễ bộ hữu thị lang. . . Là chức quan như thế nào?
Tào Nghị chầm chậm vươn hai ngón tay ra nói:
-Nhị phẩm.
Tiêu Phàm nhìn về phía Tào Nghị, ánh mắt lập tức đồng tình:
- Quan nhị phẩm muốn trừng trị quan bát phẩm, Tào đại ca, hay là người nhanh cầu cứu Yến vương đi…
Tào Nghị lắc đầu, nhìn qua Tiêu Phàm cười hắc hắc nói:
-Sau lưng ta đúng là có Yến vương, Hoàng Quan sẽ không động vào được ta. Đương kim thánh thượng rất tin tưởng tôn tử, ngoại thần há có thể nhúng tay vào được, Hoàng Quan còn dám đụng đến ta sao? Tính tình của hoàng thượng như thế nào thì hắn là người rõ ràng nhất….
Tâm tình Tiêu Phàm lập tức buông lõng, ném cho Tào Nghị một cái nhìn đầy oán trách:
- Tào đại ca người thật là xấu a, dọa cho người ta…( Hai tên này đam mỹ a?)
Tào Nghị chậm rãi mà nói:
- Lời ta nói còn chưa xong a. Hoàng Quan đương nhiên không dám động đến ta, chẳng qua quan nhị phẩm thì muốn động tới một tên thảo dân nho nhỏ cũng không phải khó ….
Tiêu Phàm ngây ra một lúc, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên tái đi:
- Có ý gì?
- Cục diện chính trị tại Gia Phổ đã rối loạn, tri huyện lại bị Huyện thừa soán quyền, chuyện này thật hiếm có từ xưa đến nay. Lại không thể công khai nói trong quan trường. Hoàng Duệ Đức cũng không dám làm ầm trên bộ Lại, bằng không quan lộ của hắn sẽ xong đời. May mắn thay người đỗ thi cùng khóa với hắn là lễ bộ hữu thị lang Hoàng đại tài tử, Hoàng Quan từ trước đến nay vô cùng cảnh giác đối với Phiên Vương, hắn sao có thể ngồi nhìn lá chắn kinh sư rơi vào tay Yến Vương? Nhưng mà Yến Vương phòng thủ tại Bắc Bình, nhiều lần thảo phạt tàn nguyên, lập được vô số công lao hạng mã nên đang được Hoàng thượng tín nhiệm. Hoàng Quan tự biết không thể đối phó được với ta, bất quá bây giờ…. Hắc hắc, đối phó với một thảo dân không có công danh, không có thế lực gì là một chuyện không hề khó a..
Hoàng Quan, biết nói sao về người này đây? là một người chính trực nhưng cũng là một kẻ cổ hủ. Không biết Hoàng Duệ Đức nói những gì mà hắn đã xem ngươi là kẻ thù. Hắn cho rằng cục diện Giang Phổ rối loạn trên không ra trên, dưới không ra dưới đều do một tay ngươi tạo thành… Đương nhiên hắn nghĩ như thế cũng không sai a, chuyện này là do một tay ngươi làm chủ mưu, đem ta cùng Hoàng Duệ Đức ra đùa bỡn …
Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ, đáng thương nói:
-Tào đại ca, chuyện này không liên quan đến ta …
Tào Nghị cười ha hả nói:
- Ngươi nói với ta lời này cũng vô dụng, đem nói với Hoàng Quan đi. Hoàng Quan là một kẻ rất cổ hủ, bây giờ hắn đã coi ngươi một tên dân đen không công danh lại dám đến nha môn tranh giành quyền lực. Ngươi đây là không an phận. Trong mắt hắn, ngươi chỉ là một tên điêu dân. Hôm nay tất cả mọi người huyện Giang Phổ này đều biết ta đã đoạt quyền của Hoàng tri huyện, hơn nữa biết chuyện này liên qua không nhỏ đến ngươi. Hoàng Quan giáo huấn ngươi chính là muốn thăm dò phản ứng của ta. Nếu ta không dám ra mặt cho ngươi thì mọi người trong huyện Giang Phổ này cho rằng ta là một kẻ nhu nhược sợ phiền phức. Ngay cả thuộc hạ cũng không bảo vệ được, quan lại trong nha môn những sẽ thất vọng về ta. Như vậy thì Hoàng tri huyện không đánh mà vẫn thắng .. Ha, ha, hay cho một chiêu xao sơn chấn hổ ( đại loại như rung cây nhát khỉ, chẳng qua Tào Nghị lại ví bản thân mình với hổ cho oai)
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Nhưng cuối cúng ngươi lại không thể giúp ta ra mặt có đúng không?
Sắc mặt Tào Nghị trở nên khó coi nói:
- Đúng vậy, chốn quan trường hung hiểm. Ta chỉ một tên Huyện thừa bát phẩm, nếu ta vì ngươi mà tranh chấp cùng đương triều nhị phẩm thị lang thì chính là phạm thượng a. Như vậy Hoàng Quan sẽ có cớ, cũng không phải hắn không dùng đến Hoàng tri huyện. Chỉ là hắn còn kiêng kị Yến Vương, nếu ta công khai thì hắn cũng có thể công khai vấn tội của ta, Yến vương điện hạ dù biết cũng không thể làm gì được.
Tiêu Phàm hiếu kỳ hỏi:
- Sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?
Tào Nghị cười đến rất cao thâm:
- Các đại thần trong triều có rất nhiều tên hạ nhân, tùy tùng. Nếu lỡ có một hai tên không cẩn thận nghe được điều gì, sau đó lại không cẩn thận nói ra bên ngoài thì cũng là bình thường thôi…
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ động, chẳng lẽ Yến Vương đã bố trí thám tử vào các quan phủ đại thần tại kinh thành?
Cơ hội chỉ dành cho người biết chuẩn bị. Khó trách mấy năm sau Yến Vương lại có thể soán vị thành công. Hắn ở tại Bắc Bình xa xôi nhưng cũng hao tốn không ít công phu tại triều đình a…
Có một vị thúc thúc tâm kế âm trầm như thế, Chu Doãn Văn sao có thể đấu lại cơ chứ?
Đặt trong hoàn cảnh đó, nếu hắn là Chu Doãn Văn thì chỉ sợ kết cục cuối cùng cũng không khác gì. Tào Nghị cau mày, thở dài nói:
- Đầu xuân sang năm triều đình sẽ tổ chức kỳ thi, Lễ bộ sẽ quản việc khoa thi, Hoàng Quan đã xin thánh chỉ tuần tra từ thánh thượng, tuần tra các trường thi ở Giang Nam. Là Khâm sai của hoàng thượng, đến Giang Nam thì trạm tuần tra thứ nhất chắc là Giang Phổ, phỏng chừng hắn sẽ đem tội trạng của ngươi thêu dệt thêm. Nếu ta ra mặt vì ngươi thì cả hai đều vào nhà lao, Yến vương cũng thể cứu được ta. Nếu ta ra mặt cho ngươi thì sẽ mất hết nhân tâm. Có Hoàng Quan ở trên ra mặt thì tất nhiên Hoàng tri huyện sẽ đoạt lại quyền lực. Nếu hắn có lại quyền lực, lại có Hoàng Quan làm chỗ dựa thì hắn đối phó lại ta cũng đơn giản như ăn cơm. Con mẹ nó, quan trường thật là không phải nơi lăn lộn, tiến không được lui không xong, lão tử tình nguyện trở về Bắc Bình giết Thát tử. Cứ một đao một thương, không phải ngươi chết thì ta vong, như thế còn thống khoái hơn!
Tào Nghị hung hăng vỗ bàn một phát sau đó liền bưng bát rượu một hơi uống hết.
Tiêu Phàm rất thương tâm, trong lịch sử có vô số nhân tài kiệt xuất. Hoàng Quan làm một trong những người mà hắn sùng bái nhất. Người này chẳng những tài trí hơn người, hơn nữa rất có khí phách. Khi Kiến Văn bị soán ngôi thì hắn tình nguyện lấy cái chết hy sinh cho xã tắc chứ không nhận nghịch thần làm chủ. Như vậy mới là đại hảo hán, chính là đại danh thần mà Tiêu Phàm đã đem như thần tượng.
Bây giờ thần tượng lại quay ra hận fan, làm các fan rất thương tâm a…
Tào Nghị lại uống một ngụm rượu an ủi hắn:
- Bất quá ngươi cũng đừng quá lo lắng, may là ngươi đã quen biết Thái Tôn điện hạ. Ta không bảo vệ được ngươi nhưng Thái Tôn có thể bảo vệ ngươi, nếu chẳng may ngươi bị giam thì ta tin Thái Tôn sẽ liều mạng để cứu ngươi….
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, nếu hắn không việc gì thì Tào Nghị cũng sẽ không có chuyện gì, đây là quan hệ nhân quả a.
Ai ngờ Tào Nghị lại nói tiếp:
- Chỉ sợ tính tình Hoàng Quan ghét ác như cừu, lại bắt ngươi đem ra pháp trường chém đầu, phỏng chừng khi đó Thái Tôn đành phải ngồi ôm thủ cấp của ngươi mà ngồi khóc…
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức tái đi:
- Tào đại ca nói chuyện thật sự là biến ảo, bất định không chừng a..
Tâm trạng Tiêu Phàm ngày càng trầm trọng, xem ra Hoàng Quan thật sự muốn đối phó với hắn. Vừa nhìn đã biết đối phương hận hắn tới mức nào rồi, hoặc có thể đã sớm đề phòng đối Phiên Vương thì rồi. Trong mắt đối phương thì hắn và Phiên Vương cấu kết với nhau làm việc xấu, nếu giết Tào Nghị thì đối phương còn suy nghĩ lại hậu quả. Chẳng qua giết một tên điêu dân như hắn thì đánh rắm cũng biết không cần phải suy nghĩ gì cả.
Đương nhiên Tiêu Phàm không cho rằng Hoàng Quan sẽ đến trước mặt Chu Nguyên Chương mà xin thánh chỉ. Khảo sát khoa thi chỉ là cái cớ, có điều cố ý chạy đến Giang Phổ để chém hắn một đao thì đối phương cũng chưa có tự cao tự đại như thế. Đối phương đi tuần sát trạm đầu tiên sẽ là Giang Phổ là muốn gì? Nghĩa là đối phương trên đương tuần tra thuận tiện thu thập hắn luôn, sau khi thu thập thì làm gì…..
Bi ai a, tiểu nhân vật bi ai a. . . Hai người liếc nhau, phát hiện trong mắt đầy vẻ chua xót.
***
Bên ngoài sân chợt lóe một nhân ảnh, gã nô bộc hầu hạ Tào Nghị đã trở về. Trong tay hắn mang hai vò rượu giải sầu.
Lão nô bộc đi đến bên người Tào Nghị nhỏ giọng nói:
-Lão gia, lão nô ra ngoài mua rượu cho ngài, liền phát hiện bên ngoài dịch quán có không ít kẻ đang vây quanh a. Bọn chúng tuy mặc thường phục nhưng lão nô vẫn nhìn ra trên người có mang theo binh khí, trong đó có vài cao thủ nữa, lão gia người xem……
Tào Nghị ngẩn người, tiếp theo cả giận nói:
- Tổ tông chúng, dịch quán này chỉ có một mình lão tử ở đây, kẻ nào dám lớn mật mà phái người giám thị ta?
Tiêu Phàm vội la lên:
- Tào đại ca, đại sự không ổn a! Theo tình thế hiện tại thì phân nữa ngươi đã bị song quy rôi ….(nhà nước theo dõi)
Tào Nghị giận tím mặt, vỗ lên bàn quát:
-Ai dám? Lão tử không phạm vương pháp không ức hiếp dân chung, ai dám… A? Cái gì kêu là song quy?
"Song quy là một danh từ có điểm đặc sắc… Tiêu Phàm kiên nhẫn giải thích những nghi hoặc của Tào Nghị.
Hai người đang nói chuyện thì lão bộc như cảm thấy cái gì, đột ngột qua đầu lại phía sau thì liền thấy Thái Hư.
Thái Hư đem tiểu khất nữ kéo về sau rồi bước về phía trước hai bước. Vẻ mặt vô lại ngày thường bỗng trở nên ngưng trọng, hai lão già đại cách bốn năm bước liền đứng lại.
Hai người đứng đối diện nhìn chằm chằm vào đối phương, một lúc sau mí mắt hai người đồng thời nháy vài cái, huyệt thái dương của bọn họ bạo xuất ra gân xanh rồi máy động, không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Trong nội viện, Tiêu Phàm đang nói chuyện cùng Tào Nghị đồng loạt rùng mình một cái, sau đó ngạc nhiên nhìn về hướng hai lão già.
Thái Hư cùng lão gia nô vẫn đang đứng đối lập nhau, hai người đều không nói lời nào nhưng y phục trên người lại không gió mà bay, râu tóc cả hai đều dựng lên. Chiến ý tỏa ra mãnh liệt trong bốn mắt, không khí nơi này trong khoảnh khắc như đọng lại, khiến cho kẻ khác cảm thấy hô hấp khó khăn, tâm thần không yên.
Tào Nghị trừng lớn mắt hỏi Tiêu Phàm:
- Lão đạo sĩ này là gì của ngươi?
-Khụ…. Lão là sư phụ của ta, nhàn rỗi không có việc gì liền bái hắn làm sư phụ, kỳ thật ta cũng không quen cho lắm… Lão nô bộc kia thật là người hầu của ngươi sao?
-Khụ… Kỳ thật ta cũng không quen biết gì lão. Lúc ta đến Giang Phổ này nhậm chức thì Yến Vương đã phái hắn đến hầu tạ ta…
Tiêu Phàm đã minh bạch, xem ra lão nô bộc này là một cao thủ được Yến Vương phái đến, mang tiếng là bảo hộ an toàn nhưng thật ra là ngầm giám thị Tào Nghị. Điều này giống như là tướng quân lãnh binh xuất chinh, Hoàng đế liền phái một thân tín đi theo để giám việc trong quân.
Như vậy có thể thấy Yến Vương suy nghĩ cùng hành sự vô cùng chu đáo. Hiện tại, Tiêu Phàm không nhịn được mà hoài nghi có phải là hắn còn ở bên ngoài hay không
Hai lão già đứng bất động không nói câu gì, trong ánh mắt tràn đầy sát khí như va chạm tại trong không khí tóe ra những tia lửa.
Thật lâu sau.
Tiêu Phàm không nhịn được nói:
-Ta cảm thấy hai người này là tựa như là tình lữ nhiều năm không gặp a. Người nhìn xem ánh mặt của bọn họ kìa, ánh mắt nhìn nhau thật đắm say a. ..
Hắn lại quay đầu nhìn về phía Tào Nghị, như muốn tìm một người đồng tình:
-Ngươi cảm thấy như thế nào?
Tào Nghị cau mày liền nhìn chằm chằm vào hai lão đầu nhi này, lời nói tương đối khách quan:
- Này… Thật đúng là khó nói mà.
Thái hư đột nhiên cao giọng cười, hàm râu trắng như tuyết khẽ lay động trầm giọng nói:
-Cao thủ
Lão gia bộc cũng ngửa mặt lên trời cười cười:
- Như nhau cả thôi
Thái Hư nhẹ nhàng phất tay áo một cái, bộ dạng như một tuyệt thế cao thủ vừa tiêu sái vừa phiêu dật nói:
- Bần đạo là môn hạ của Võ Đang. Hôm nay gặp một cao thủ như các hạ tại đây, bần đạo cảm thấy vui mừng không thôi. Không bằng chúng ta thử bàn luận một chút, ý các hạ ra sao?
Lão nô bộc liền trợn mắt liếc nhìn Tào Nghị, liền do dư một lát rồi nói:
- Tại hạ cũng có ý như thế, bất quá….Hiện tại, lại có lão gia ở đây, lão nô cũng không thể ở trước mặt người mà làm song phương khó xử được, không bằng chúng ta vào bên trong phòng khách này luận bàn, ngươi cảm thấy như thế nào?
Thái hư ngạo nghễ cười nói:
-Không sao cả, nơi nào cũng có thể!
Vì vậy, hai người Thái Hư vào lão nô bộc thản nhiên đi vào sương phòng
Hai người thần thái an tường dáng đi thong thả, trông có vẻ giống phong phạm của một võ lâm cao thủ.
Đột nhiên Tiêu Phàm cảm thấy trống ngực đập liên hồi. Từ phong phạm vừa rồi của Thái Hư có thể nhìn ra được việc hắn bái lão làm thầy t là một quyết định đúng đắn a. Thật sự là nhặt được bảo bối rồi sao? Nói thế thì sau này cần phải hảo hảo theo lão học chút công phu a, dù sao thì người ta cũng là một tuyệt thế cao thủ.
Hai người từ sân tiến vào sương phòng bên trái. Sau đó liền “ Phanh” một tiếng cánh cửa trong phòng đã được đóng lại.
Lúc này Tào Nghị mới hồi phục lại tinh thần kinh ngạc nói:
- Mỗi ngày hắn đều bưng trà rớt nước bên cạnh lão tử, lão tử cho rằng hắn chỉ là một lão đầu tử, lại không nghĩ rằng…. con mẹ nó! Không ngờ lại là một cao thủ..
Tiêu Phàm cũng cười khổ nói:
- Ta cũng nhìn nhầm như ngươi, vẫn cho rằng lão sư phụ chỉ là một kẻ chỉ hết ăn rồi lại uống. Thì ra lão là một kẻ thâm tàng bất lộ..
Quan đầu nhìn về phía sương phòng đã đóng chặt, Tiêu Phàm lo lắng hỏi:
- Ây da, hai người bọn họ trong đó, không biết sẽ gặp chuyện gì?
Tào Nghị chẳng hề để ý khoát khoát tay:
-Có thể có chuyện gì được? Hai người này vào bàn luận một chút võ công, quá lắm chỉ đứt tay đứt chân thôi, làm gì mà chết dễ dàng như vậy.
Lời còn chưa dứt, liền nghe một tiếng nổ mạnh truyền ra từ sương phòng. Tiêu Phàm sợ đến mức cả người run lên, hoảng sợ nhìn về phía đó.
Tào Nghị điềm nhiên như không có việc gì, an ủi hắn:
-Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta tiếp tục nói nói chuyện của chúng ta, vừa rồi ngươi nói song quy (nhà nước điều tra) rốt cục chuyện đó là gì?
Tiêu Phàm không yên lòng mà nói:
- Song quy (*nhà nước điều tra) chính là tại thời gian quy định địa điểm, sau đó hai người từng đôi làm một trận… Ai, bọn họ thật sự sẽ không ra sự tình gì chứ? Đánh chết người thì làm sao bây giờ ?
Đang nói lại nghe thấy một tiếng nổ mạnh, sau đó cánh cửa trong sương phòng mở ra
Thái Hư tóc tai bù xù đi ra, đạo bào trên người đã bị xé rách, như ẩn như hiện quả thật là phong tình vạn chủng. Hai tay áo cũng không còn, lộ ra hai cánh tay gầy còm. Bộ dạng hết sức thê lương, nhìn qua trông giống như mới bị kẻ nào lăng nhục vậy.
-Sư phụ! Ngươi không sao chứ?" Tiêu Phàm liền chạy tới, giọng nói liền đau xót.
Thái Hư thất thần trong chốc lát, liền nhìn thoáng qua sương phòng, đột nhiên cười ha hả dùng sức hít hít cái mũi, hung dữ mà nói:
-Quả thật là cao thủ ! Tiên Sư bà ngoại nhà nó chứ, vô lượng thọ phật!
Nói xong Thái Hư đẩy Tiêu Phàm ra, thất thểu đi ra khỏi dịch trạm.
Tiêu Phàm trợn mắt há mồm, tâm thần liền chấn động, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái, cung kính nhìn Thái Hư rời đi.
Ngay sau đó, lão gia bộc của Tào Nghị cũng đi ra. Tào Nghị cũng tranh thủ thời gian chạy tới hỏi:
- Ngươi sao rồi? Không có việc gì chứ?
Lão gia bộc quần áo rất chỉnh tề, nghe vậy chậm rãi lắc đầu ,vừa há miệng thì một tia máu chảy xuống từ khóe miệng.
Tiêu Phàm càng thêm phần kính nể Thái Hư, lão đầu nhi này xuất thủ thật tàn nhẫn. Nhìn bộ dạng của lão già kia thì đã bị nội thương.
-Ngươi có bị thương nặng lắm không? Ta giúp ngươi kêu lang trung. Bộ dáng của Tào Nghị có điểm nóng nảy.
Lão gia nô vừa lắc đầu, vừa oán hận chằm chằm vào cửa chính dịch trạm, thanh âm khàn khàn căm hận nói:
- Đê tiện. Không ngờ dám ctrò phun nước miếng che mắt ta, đã thế còn sử dụng chiêu số vô sỉ hầu tử thâu trứng nữa.
Tiêu Phàm ngây ra một lúc, hận không có một cái lỗ nào để chui xuống.
Đột nhiên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân hoảng loạn. Tiêu Phàm cùng Tào Nghị liếc nhau, thần sắc cả hai i lập tức trở nên ngưng trọng lên.
Tiểu khất nữ chậm rãi đi đến bên người Tiêu Phàm, lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn. Tiêu Phàm quay đầu nở nụ cười với nàng. Tiểu khất nữ cững cười nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh trở lại.
Rất nhanh bên ngoài dịch quán xuất hiện một đội cẩm y vệ. Tên dẫn đầu có vẻ rất quen mặt, Tiêu Phàm loáng thoáng đã gặp qua, có vẻ hắn thường xuyên đi bên cạnh Chu Doãn Văn
Cẩm y vệ chưa có hành động gì, đi đến cách Tiêu Phàm mấy bước liền dừng lại. Tên dẫn đầu liền bước tới hai bước nhìn Tiêu Phàm, trầm giọng nói:
- Có Thánh chỉ, Tiêu Phàm tiếp chỉ.
Tiêu Phàm lập tức thất thần, đầu óc ầm vang lên một tiếng rồi trống rỗng. Thánh Chỉ?
Sao Chu Nguyên Chương lại có thể biết được hắn? Đây là một tên ma vương giết người không gớm tay a… Không phải hắn sẽ hạ Thánh chỉ đem ta đi chém đầu chứ? Dường như ta chưa từng đắc tội với hắn nha..
Tên dẫn đầu nọ khẽ cười cười nhắc nhở:
- Tiêu Phàm quỳ xuống nhận thánh chỉ.
Tào Nghị vội kéo tay áo của Tiêu Phàm, có điều thấy hắn vẫn đứng bất động thì liền cước cho một phát. Bịch một tiếng, Tiêu Phàm liền quỳ xuống Tào Nghị thuận thế cũng quỳ phía sau. Tiểu khất nữ đứng bên cạnh thấy thì cũng bước đến bên cạnh quỳ luôn.
Tên cầm đầu cẩm y vệ thấy mọi người đã quỳ xuống hết, trầm giọng nói: - Bệ hạ khẩu dụ, Tiêu Phàm tại Giang Phổ huyện lập tức lên đường hồi kinh, vào cung diện kiến thiên tử, tạm miễn không phải đến Lễ bộ, được phép mặc thường phục gặp thiên nhan, Trẫm không luận tội.
Thánh chỉ vừa đọc xong, tên cẩm y giáo úy nọ liền nhìn Tiêu Phàm, trong mắt chợt lóe tia cười, trầm giọng nói:
- Tiêu Phàm, mau quỳ tạ thánh ân đi.
Tiêu Phàm lập tức khấu đầu, trong miệng hô vang:
-Thảo dân khấu tạ Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Cố gắng kìm chế tâm tình kích động, vì thánh chỉ là yêu cầu “ Lập tức lên đường” nên Tiêu Phàm cũng không dám chậm trễ. Hắn chỉ nhờ Tào Nghị đem tiểu khất nữ kia đưa về sơn thần miếu, lại không quên dặn dò nàng đừng chạy lung tung mà cứ ở yên đó đợi hắn về.
Sau đó Tiêu Phàm liền cùng đám cẩm y vệ đi ra khỏi cửa chính, khởi hành đi Ứng Thiên phủ.
Nhìn thân ảnh Tiêu Phàm rời cửa lớn, trong mắt Tào Nghị liền nổi tia phức tạp.
Lão bộ khôi phục lại bộ dạng đờ đẫn, đứng bất động nhìn chằm chằm về phía trước. Đột nhiên ánh mắt lóe lên tia âm trầm rồi rất nhanh tan biến.
Tiểu khất nữ quay đầu, vừa kịp thấy ánh mắt của lão gia đinh thì khép mắt, điềm nhiên như không có việc gì mà đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân. Một bộ dáng vẻ cực kỳ ngây thơ.
Ném đá chọi gạch mời vào đây :http://4vn/forum/showthread.php?80140-Chem-gio-Dai-Minh-Vuong-Hau
Lần trước nếu không phải là tên phá gia chi tử của Trần gia, Trần Ninh kia đắc tội với Tào Nghị. Trần gia bị tai họa thì sợ đến giờ Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đã không huynh huynh đệ đệ rồi.
Tào Nghị đúng là một người trọng tình nghĩa phóng khoáng, quân ngũ đã dưỡng cho hắn tính tình hết sức thẳng thắn. Tiêu Phàm có ấn tượng rất tốt đối với hắn. Ở chung với người như vậy sẽ không phiền gì, không phải hao tổn tâm tư đoán ý tứ trong mỗi câu nói của hắn. Tào Nghị có một thì nói một, hắn nói sẽ bảo vệ Tiêu Phàm bình an, đâu không phải là một câu khách khí bình thường mà là hứa hẹn của một nam nhân chân chính. So sánh với hắn, Tiêu Phàm lại đạo đức giả hơn rất nhiều, mỗi lần thấy nữ tử trẻ trung xinh đẹp, hai tròng mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào người ta nhưng vẻ mặt lại một bộ đạo mạo nghiêm trang.
Thấy Tào Nghị ôm một vò rượu đi ra, sắc mặt Tiêu Phàm liền sầu khổ, hướng về Thái Hư đứng đó không xa như muốn cầu cứu. Bộ dáng của Thái Hư vẫn chán nản, xem ra sự kiện quăng bột mỳ kia thì tinh thần vẫn chưa hồi phục lại. Thấy Tiêu Phàm nhìn mình, lão không khách khí quay đầu sang chỗ khác.
Cái lão gia hỏa không có nghĩa khí! Sau khi trở về từ chức không lo đồ đệ!
Tào Nghị bày ra hai cái chén lớn, rót đầy rượu rồi cùng Tiêu Phàm uống sạch một hơi cạn sạch. Sau đó nhe răng trợn mắt, bộ dáng thập phần sảng khoái.
Hai người xem như ăn ý, không hề nhắc đến sự tình nhờ vả Yến vương, bây giờ Tào Nghị định nói một việc khác, một chuyện rất phiền phức.
"Tình hình phía trên có biến, bản tấu bãi nhiệm Hoàng Duệ Đức của đệ trình lên bị ngăn lại..."
Tiêu Phàm ngẩn người kinh ngạc hỏi:
- Vì sao bị cản?
Chuyện này quả thực làm người giật mình. Chuyện ở huyện Giang Phổ có thể nói là bắt buộc đối với Yến vương. Dù sao nó có vị trí rất quan trọng, là bình phong che ở phía tây kinh sư. Lẽ ra phải tận lực mà giữ nó chứ.
Tào Nghị hừ lạnh một tiếng nói:
- Nguyên là công hàm bổ nhiệm Hoàng Duệ Đức đã trình lên bộ Lại, quan viên trên bộ Lại cũng đánh giá rất tốt, chỉ cần trình lên Hoàng thượng phê chuẩn là được nhưng đã phát sinh biến cố….
- Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Tào Nghị cười lạnh nói;
- Công hàm vừa mới tới bộ Lại đã bị Lễ bộ Hoàng Thị lang ngăn cản lại.
- Xảy ra chuyện gì! Lễ bộ thị lang ngăn cản không cho công hàm trình lên bộ Lại?
Tào Nghị thở dài, nói:
-Hoàng thị lang rất được Hoàng đế sủng ái, việc ngăn cản công hàm cũng không phải chuyện gì to lớn. Hoàng tri huyện hắn còn chưa từ bỏ ý định, lão gia hỏa này không phải là đèn là cạn dầu, gần đây hắn liên tiếp lui tới qua lại cùng đương triều Lễ bộ hữu thị lang Hoàng Quan. Việc dâng sớ bị ngăn lại hơn phân nửa là do Hoàng Duệ Đức ngầm tác động.
Hoàng Quan? Chính là Minh triều đệ nhất tài tử, người đã đỗ liền tam nguyên sao?
(Liên tiếp giành được các Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên trong thi Hương, thi Hội, thi Đình)
Tiêu Phàm kinh ngạc một chút, Hoàng đại nhân này dù sao cũng là một tài tử hàng thật giá thật. Từ khi Đại Minh khai quốc đến nay đã mở hơn mười lần khoa cử, sĩ tử đi thi tới hơn vạn, lại chỉ có được một đại tài tử đỗ tam nguyên. Sau này Yến Vương tạo phản, Hoàng Quan đi ra bên ngoài đốc thúc các phương tiến kinh thực hiện phong trào cần Vương( giúp vua), thuyền đi tới La Sát Ki thành An Khánh, biết được Yến Vương đã chiếm được Ứng Thiên đăng cơ xưng đế, Hoàng Quan thấy đại thế đã mất liền nhảy xuống sông tự sát, được xem là một trung thần thời loạn thế.
Vậy Hoàng Quan sao lại cùng qua lại cùng Hoàng tri huyện?
- Lễ bộ hữu thị lang. . . Là chức quan như thế nào?
Tào Nghị chầm chậm vươn hai ngón tay ra nói:
-Nhị phẩm.
Tiêu Phàm nhìn về phía Tào Nghị, ánh mắt lập tức đồng tình:
- Quan nhị phẩm muốn trừng trị quan bát phẩm, Tào đại ca, hay là người nhanh cầu cứu Yến vương đi…
Tào Nghị lắc đầu, nhìn qua Tiêu Phàm cười hắc hắc nói:
-Sau lưng ta đúng là có Yến vương, Hoàng Quan sẽ không động vào được ta. Đương kim thánh thượng rất tin tưởng tôn tử, ngoại thần há có thể nhúng tay vào được, Hoàng Quan còn dám đụng đến ta sao? Tính tình của hoàng thượng như thế nào thì hắn là người rõ ràng nhất….
Tâm tình Tiêu Phàm lập tức buông lõng, ném cho Tào Nghị một cái nhìn đầy oán trách:
- Tào đại ca người thật là xấu a, dọa cho người ta…( Hai tên này đam mỹ a?)
Tào Nghị chậm rãi mà nói:
- Lời ta nói còn chưa xong a. Hoàng Quan đương nhiên không dám động đến ta, chẳng qua quan nhị phẩm thì muốn động tới một tên thảo dân nho nhỏ cũng không phải khó ….
Tiêu Phàm ngây ra một lúc, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên tái đi:
- Có ý gì?
- Cục diện chính trị tại Gia Phổ đã rối loạn, tri huyện lại bị Huyện thừa soán quyền, chuyện này thật hiếm có từ xưa đến nay. Lại không thể công khai nói trong quan trường. Hoàng Duệ Đức cũng không dám làm ầm trên bộ Lại, bằng không quan lộ của hắn sẽ xong đời. May mắn thay người đỗ thi cùng khóa với hắn là lễ bộ hữu thị lang Hoàng đại tài tử, Hoàng Quan từ trước đến nay vô cùng cảnh giác đối với Phiên Vương, hắn sao có thể ngồi nhìn lá chắn kinh sư rơi vào tay Yến Vương? Nhưng mà Yến Vương phòng thủ tại Bắc Bình, nhiều lần thảo phạt tàn nguyên, lập được vô số công lao hạng mã nên đang được Hoàng thượng tín nhiệm. Hoàng Quan tự biết không thể đối phó được với ta, bất quá bây giờ…. Hắc hắc, đối phó với một thảo dân không có công danh, không có thế lực gì là một chuyện không hề khó a..
Hoàng Quan, biết nói sao về người này đây? là một người chính trực nhưng cũng là một kẻ cổ hủ. Không biết Hoàng Duệ Đức nói những gì mà hắn đã xem ngươi là kẻ thù. Hắn cho rằng cục diện Giang Phổ rối loạn trên không ra trên, dưới không ra dưới đều do một tay ngươi tạo thành… Đương nhiên hắn nghĩ như thế cũng không sai a, chuyện này là do một tay ngươi làm chủ mưu, đem ta cùng Hoàng Duệ Đức ra đùa bỡn …
Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ, đáng thương nói:
-Tào đại ca, chuyện này không liên quan đến ta …
Tào Nghị cười ha hả nói:
- Ngươi nói với ta lời này cũng vô dụng, đem nói với Hoàng Quan đi. Hoàng Quan là một kẻ rất cổ hủ, bây giờ hắn đã coi ngươi một tên dân đen không công danh lại dám đến nha môn tranh giành quyền lực. Ngươi đây là không an phận. Trong mắt hắn, ngươi chỉ là một tên điêu dân. Hôm nay tất cả mọi người huyện Giang Phổ này đều biết ta đã đoạt quyền của Hoàng tri huyện, hơn nữa biết chuyện này liên qua không nhỏ đến ngươi. Hoàng Quan giáo huấn ngươi chính là muốn thăm dò phản ứng của ta. Nếu ta không dám ra mặt cho ngươi thì mọi người trong huyện Giang Phổ này cho rằng ta là một kẻ nhu nhược sợ phiền phức. Ngay cả thuộc hạ cũng không bảo vệ được, quan lại trong nha môn những sẽ thất vọng về ta. Như vậy thì Hoàng tri huyện không đánh mà vẫn thắng .. Ha, ha, hay cho một chiêu xao sơn chấn hổ ( đại loại như rung cây nhát khỉ, chẳng qua Tào Nghị lại ví bản thân mình với hổ cho oai)
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Nhưng cuối cúng ngươi lại không thể giúp ta ra mặt có đúng không?
Sắc mặt Tào Nghị trở nên khó coi nói:
- Đúng vậy, chốn quan trường hung hiểm. Ta chỉ một tên Huyện thừa bát phẩm, nếu ta vì ngươi mà tranh chấp cùng đương triều nhị phẩm thị lang thì chính là phạm thượng a. Như vậy Hoàng Quan sẽ có cớ, cũng không phải hắn không dùng đến Hoàng tri huyện. Chỉ là hắn còn kiêng kị Yến Vương, nếu ta công khai thì hắn cũng có thể công khai vấn tội của ta, Yến vương điện hạ dù biết cũng không thể làm gì được.
Tiêu Phàm hiếu kỳ hỏi:
- Sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?
Tào Nghị cười đến rất cao thâm:
- Các đại thần trong triều có rất nhiều tên hạ nhân, tùy tùng. Nếu lỡ có một hai tên không cẩn thận nghe được điều gì, sau đó lại không cẩn thận nói ra bên ngoài thì cũng là bình thường thôi…
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ động, chẳng lẽ Yến Vương đã bố trí thám tử vào các quan phủ đại thần tại kinh thành?
Cơ hội chỉ dành cho người biết chuẩn bị. Khó trách mấy năm sau Yến Vương lại có thể soán vị thành công. Hắn ở tại Bắc Bình xa xôi nhưng cũng hao tốn không ít công phu tại triều đình a…
Có một vị thúc thúc tâm kế âm trầm như thế, Chu Doãn Văn sao có thể đấu lại cơ chứ?
Đặt trong hoàn cảnh đó, nếu hắn là Chu Doãn Văn thì chỉ sợ kết cục cuối cùng cũng không khác gì. Tào Nghị cau mày, thở dài nói:
- Đầu xuân sang năm triều đình sẽ tổ chức kỳ thi, Lễ bộ sẽ quản việc khoa thi, Hoàng Quan đã xin thánh chỉ tuần tra từ thánh thượng, tuần tra các trường thi ở Giang Nam. Là Khâm sai của hoàng thượng, đến Giang Nam thì trạm tuần tra thứ nhất chắc là Giang Phổ, phỏng chừng hắn sẽ đem tội trạng của ngươi thêu dệt thêm. Nếu ta ra mặt vì ngươi thì cả hai đều vào nhà lao, Yến vương cũng thể cứu được ta. Nếu ta ra mặt cho ngươi thì sẽ mất hết nhân tâm. Có Hoàng Quan ở trên ra mặt thì tất nhiên Hoàng tri huyện sẽ đoạt lại quyền lực. Nếu hắn có lại quyền lực, lại có Hoàng Quan làm chỗ dựa thì hắn đối phó lại ta cũng đơn giản như ăn cơm. Con mẹ nó, quan trường thật là không phải nơi lăn lộn, tiến không được lui không xong, lão tử tình nguyện trở về Bắc Bình giết Thát tử. Cứ một đao một thương, không phải ngươi chết thì ta vong, như thế còn thống khoái hơn!
Tào Nghị hung hăng vỗ bàn một phát sau đó liền bưng bát rượu một hơi uống hết.
Tiêu Phàm rất thương tâm, trong lịch sử có vô số nhân tài kiệt xuất. Hoàng Quan làm một trong những người mà hắn sùng bái nhất. Người này chẳng những tài trí hơn người, hơn nữa rất có khí phách. Khi Kiến Văn bị soán ngôi thì hắn tình nguyện lấy cái chết hy sinh cho xã tắc chứ không nhận nghịch thần làm chủ. Như vậy mới là đại hảo hán, chính là đại danh thần mà Tiêu Phàm đã đem như thần tượng.
Bây giờ thần tượng lại quay ra hận fan, làm các fan rất thương tâm a…
Tào Nghị lại uống một ngụm rượu an ủi hắn:
- Bất quá ngươi cũng đừng quá lo lắng, may là ngươi đã quen biết Thái Tôn điện hạ. Ta không bảo vệ được ngươi nhưng Thái Tôn có thể bảo vệ ngươi, nếu chẳng may ngươi bị giam thì ta tin Thái Tôn sẽ liều mạng để cứu ngươi….
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, nếu hắn không việc gì thì Tào Nghị cũng sẽ không có chuyện gì, đây là quan hệ nhân quả a.
Ai ngờ Tào Nghị lại nói tiếp:
- Chỉ sợ tính tình Hoàng Quan ghét ác như cừu, lại bắt ngươi đem ra pháp trường chém đầu, phỏng chừng khi đó Thái Tôn đành phải ngồi ôm thủ cấp của ngươi mà ngồi khóc…
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức tái đi:
- Tào đại ca nói chuyện thật sự là biến ảo, bất định không chừng a..
Tâm trạng Tiêu Phàm ngày càng trầm trọng, xem ra Hoàng Quan thật sự muốn đối phó với hắn. Vừa nhìn đã biết đối phương hận hắn tới mức nào rồi, hoặc có thể đã sớm đề phòng đối Phiên Vương thì rồi. Trong mắt đối phương thì hắn và Phiên Vương cấu kết với nhau làm việc xấu, nếu giết Tào Nghị thì đối phương còn suy nghĩ lại hậu quả. Chẳng qua giết một tên điêu dân như hắn thì đánh rắm cũng biết không cần phải suy nghĩ gì cả.
Đương nhiên Tiêu Phàm không cho rằng Hoàng Quan sẽ đến trước mặt Chu Nguyên Chương mà xin thánh chỉ. Khảo sát khoa thi chỉ là cái cớ, có điều cố ý chạy đến Giang Phổ để chém hắn một đao thì đối phương cũng chưa có tự cao tự đại như thế. Đối phương đi tuần sát trạm đầu tiên sẽ là Giang Phổ là muốn gì? Nghĩa là đối phương trên đương tuần tra thuận tiện thu thập hắn luôn, sau khi thu thập thì làm gì…..
Bi ai a, tiểu nhân vật bi ai a. . . Hai người liếc nhau, phát hiện trong mắt đầy vẻ chua xót.
***
Bên ngoài sân chợt lóe một nhân ảnh, gã nô bộc hầu hạ Tào Nghị đã trở về. Trong tay hắn mang hai vò rượu giải sầu.
Lão nô bộc đi đến bên người Tào Nghị nhỏ giọng nói:
-Lão gia, lão nô ra ngoài mua rượu cho ngài, liền phát hiện bên ngoài dịch quán có không ít kẻ đang vây quanh a. Bọn chúng tuy mặc thường phục nhưng lão nô vẫn nhìn ra trên người có mang theo binh khí, trong đó có vài cao thủ nữa, lão gia người xem……
Tào Nghị ngẩn người, tiếp theo cả giận nói:
- Tổ tông chúng, dịch quán này chỉ có một mình lão tử ở đây, kẻ nào dám lớn mật mà phái người giám thị ta?
Tiêu Phàm vội la lên:
- Tào đại ca, đại sự không ổn a! Theo tình thế hiện tại thì phân nữa ngươi đã bị song quy rôi ….(nhà nước theo dõi)
Tào Nghị giận tím mặt, vỗ lên bàn quát:
-Ai dám? Lão tử không phạm vương pháp không ức hiếp dân chung, ai dám… A? Cái gì kêu là song quy?
"Song quy là một danh từ có điểm đặc sắc… Tiêu Phàm kiên nhẫn giải thích những nghi hoặc của Tào Nghị.
Hai người đang nói chuyện thì lão bộc như cảm thấy cái gì, đột ngột qua đầu lại phía sau thì liền thấy Thái Hư.
Thái Hư đem tiểu khất nữ kéo về sau rồi bước về phía trước hai bước. Vẻ mặt vô lại ngày thường bỗng trở nên ngưng trọng, hai lão già đại cách bốn năm bước liền đứng lại.
Hai người đứng đối diện nhìn chằm chằm vào đối phương, một lúc sau mí mắt hai người đồng thời nháy vài cái, huyệt thái dương của bọn họ bạo xuất ra gân xanh rồi máy động, không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Trong nội viện, Tiêu Phàm đang nói chuyện cùng Tào Nghị đồng loạt rùng mình một cái, sau đó ngạc nhiên nhìn về hướng hai lão già.
Thái Hư cùng lão gia nô vẫn đang đứng đối lập nhau, hai người đều không nói lời nào nhưng y phục trên người lại không gió mà bay, râu tóc cả hai đều dựng lên. Chiến ý tỏa ra mãnh liệt trong bốn mắt, không khí nơi này trong khoảnh khắc như đọng lại, khiến cho kẻ khác cảm thấy hô hấp khó khăn, tâm thần không yên.
Tào Nghị trừng lớn mắt hỏi Tiêu Phàm:
- Lão đạo sĩ này là gì của ngươi?
-Khụ…. Lão là sư phụ của ta, nhàn rỗi không có việc gì liền bái hắn làm sư phụ, kỳ thật ta cũng không quen cho lắm… Lão nô bộc kia thật là người hầu của ngươi sao?
-Khụ… Kỳ thật ta cũng không quen biết gì lão. Lúc ta đến Giang Phổ này nhậm chức thì Yến Vương đã phái hắn đến hầu tạ ta…
Tiêu Phàm đã minh bạch, xem ra lão nô bộc này là một cao thủ được Yến Vương phái đến, mang tiếng là bảo hộ an toàn nhưng thật ra là ngầm giám thị Tào Nghị. Điều này giống như là tướng quân lãnh binh xuất chinh, Hoàng đế liền phái một thân tín đi theo để giám việc trong quân.
Như vậy có thể thấy Yến Vương suy nghĩ cùng hành sự vô cùng chu đáo. Hiện tại, Tiêu Phàm không nhịn được mà hoài nghi có phải là hắn còn ở bên ngoài hay không
Hai lão già đứng bất động không nói câu gì, trong ánh mắt tràn đầy sát khí như va chạm tại trong không khí tóe ra những tia lửa.
Thật lâu sau.
Tiêu Phàm không nhịn được nói:
-Ta cảm thấy hai người này là tựa như là tình lữ nhiều năm không gặp a. Người nhìn xem ánh mặt của bọn họ kìa, ánh mắt nhìn nhau thật đắm say a. ..
Hắn lại quay đầu nhìn về phía Tào Nghị, như muốn tìm một người đồng tình:
-Ngươi cảm thấy như thế nào?
Tào Nghị cau mày liền nhìn chằm chằm vào hai lão đầu nhi này, lời nói tương đối khách quan:
- Này… Thật đúng là khó nói mà.
Thái hư đột nhiên cao giọng cười, hàm râu trắng như tuyết khẽ lay động trầm giọng nói:
-Cao thủ
Lão gia bộc cũng ngửa mặt lên trời cười cười:
- Như nhau cả thôi
Thái Hư nhẹ nhàng phất tay áo một cái, bộ dạng như một tuyệt thế cao thủ vừa tiêu sái vừa phiêu dật nói:
- Bần đạo là môn hạ của Võ Đang. Hôm nay gặp một cao thủ như các hạ tại đây, bần đạo cảm thấy vui mừng không thôi. Không bằng chúng ta thử bàn luận một chút, ý các hạ ra sao?
Lão nô bộc liền trợn mắt liếc nhìn Tào Nghị, liền do dư một lát rồi nói:
- Tại hạ cũng có ý như thế, bất quá….Hiện tại, lại có lão gia ở đây, lão nô cũng không thể ở trước mặt người mà làm song phương khó xử được, không bằng chúng ta vào bên trong phòng khách này luận bàn, ngươi cảm thấy như thế nào?
Thái hư ngạo nghễ cười nói:
-Không sao cả, nơi nào cũng có thể!
Vì vậy, hai người Thái Hư vào lão nô bộc thản nhiên đi vào sương phòng
Hai người thần thái an tường dáng đi thong thả, trông có vẻ giống phong phạm của một võ lâm cao thủ.
Đột nhiên Tiêu Phàm cảm thấy trống ngực đập liên hồi. Từ phong phạm vừa rồi của Thái Hư có thể nhìn ra được việc hắn bái lão làm thầy t là một quyết định đúng đắn a. Thật sự là nhặt được bảo bối rồi sao? Nói thế thì sau này cần phải hảo hảo theo lão học chút công phu a, dù sao thì người ta cũng là một tuyệt thế cao thủ.
Hai người từ sân tiến vào sương phòng bên trái. Sau đó liền “ Phanh” một tiếng cánh cửa trong phòng đã được đóng lại.
Lúc này Tào Nghị mới hồi phục lại tinh thần kinh ngạc nói:
- Mỗi ngày hắn đều bưng trà rớt nước bên cạnh lão tử, lão tử cho rằng hắn chỉ là một lão đầu tử, lại không nghĩ rằng…. con mẹ nó! Không ngờ lại là một cao thủ..
Tiêu Phàm cũng cười khổ nói:
- Ta cũng nhìn nhầm như ngươi, vẫn cho rằng lão sư phụ chỉ là một kẻ chỉ hết ăn rồi lại uống. Thì ra lão là một kẻ thâm tàng bất lộ..
Quan đầu nhìn về phía sương phòng đã đóng chặt, Tiêu Phàm lo lắng hỏi:
- Ây da, hai người bọn họ trong đó, không biết sẽ gặp chuyện gì?
Tào Nghị chẳng hề để ý khoát khoát tay:
-Có thể có chuyện gì được? Hai người này vào bàn luận một chút võ công, quá lắm chỉ đứt tay đứt chân thôi, làm gì mà chết dễ dàng như vậy.
Lời còn chưa dứt, liền nghe một tiếng nổ mạnh truyền ra từ sương phòng. Tiêu Phàm sợ đến mức cả người run lên, hoảng sợ nhìn về phía đó.
Tào Nghị điềm nhiên như không có việc gì, an ủi hắn:
-Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta tiếp tục nói nói chuyện của chúng ta, vừa rồi ngươi nói song quy (nhà nước điều tra) rốt cục chuyện đó là gì?
Tiêu Phàm không yên lòng mà nói:
- Song quy (*nhà nước điều tra) chính là tại thời gian quy định địa điểm, sau đó hai người từng đôi làm một trận… Ai, bọn họ thật sự sẽ không ra sự tình gì chứ? Đánh chết người thì làm sao bây giờ ?
Đang nói lại nghe thấy một tiếng nổ mạnh, sau đó cánh cửa trong sương phòng mở ra
Thái Hư tóc tai bù xù đi ra, đạo bào trên người đã bị xé rách, như ẩn như hiện quả thật là phong tình vạn chủng. Hai tay áo cũng không còn, lộ ra hai cánh tay gầy còm. Bộ dạng hết sức thê lương, nhìn qua trông giống như mới bị kẻ nào lăng nhục vậy.
-Sư phụ! Ngươi không sao chứ?" Tiêu Phàm liền chạy tới, giọng nói liền đau xót.
Thái Hư thất thần trong chốc lát, liền nhìn thoáng qua sương phòng, đột nhiên cười ha hả dùng sức hít hít cái mũi, hung dữ mà nói:
-Quả thật là cao thủ ! Tiên Sư bà ngoại nhà nó chứ, vô lượng thọ phật!
Nói xong Thái Hư đẩy Tiêu Phàm ra, thất thểu đi ra khỏi dịch trạm.
Tiêu Phàm trợn mắt há mồm, tâm thần liền chấn động, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái, cung kính nhìn Thái Hư rời đi.
Ngay sau đó, lão gia bộc của Tào Nghị cũng đi ra. Tào Nghị cũng tranh thủ thời gian chạy tới hỏi:
- Ngươi sao rồi? Không có việc gì chứ?
Lão gia bộc quần áo rất chỉnh tề, nghe vậy chậm rãi lắc đầu ,vừa há miệng thì một tia máu chảy xuống từ khóe miệng.
Tiêu Phàm càng thêm phần kính nể Thái Hư, lão đầu nhi này xuất thủ thật tàn nhẫn. Nhìn bộ dạng của lão già kia thì đã bị nội thương.
-Ngươi có bị thương nặng lắm không? Ta giúp ngươi kêu lang trung. Bộ dáng của Tào Nghị có điểm nóng nảy.
Lão gia nô vừa lắc đầu, vừa oán hận chằm chằm vào cửa chính dịch trạm, thanh âm khàn khàn căm hận nói:
- Đê tiện. Không ngờ dám ctrò phun nước miếng che mắt ta, đã thế còn sử dụng chiêu số vô sỉ hầu tử thâu trứng nữa.
Tiêu Phàm ngây ra một lúc, hận không có một cái lỗ nào để chui xuống.
Đột nhiên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân hoảng loạn. Tiêu Phàm cùng Tào Nghị liếc nhau, thần sắc cả hai i lập tức trở nên ngưng trọng lên.
Tiểu khất nữ chậm rãi đi đến bên người Tiêu Phàm, lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn. Tiêu Phàm quay đầu nở nụ cười với nàng. Tiểu khất nữ cững cười nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh trở lại.
Rất nhanh bên ngoài dịch quán xuất hiện một đội cẩm y vệ. Tên dẫn đầu có vẻ rất quen mặt, Tiêu Phàm loáng thoáng đã gặp qua, có vẻ hắn thường xuyên đi bên cạnh Chu Doãn Văn
Cẩm y vệ chưa có hành động gì, đi đến cách Tiêu Phàm mấy bước liền dừng lại. Tên dẫn đầu liền bước tới hai bước nhìn Tiêu Phàm, trầm giọng nói:
- Có Thánh chỉ, Tiêu Phàm tiếp chỉ.
Tiêu Phàm lập tức thất thần, đầu óc ầm vang lên một tiếng rồi trống rỗng. Thánh Chỉ?
Sao Chu Nguyên Chương lại có thể biết được hắn? Đây là một tên ma vương giết người không gớm tay a… Không phải hắn sẽ hạ Thánh chỉ đem ta đi chém đầu chứ? Dường như ta chưa từng đắc tội với hắn nha..
Tên dẫn đầu nọ khẽ cười cười nhắc nhở:
- Tiêu Phàm quỳ xuống nhận thánh chỉ.
Tào Nghị vội kéo tay áo của Tiêu Phàm, có điều thấy hắn vẫn đứng bất động thì liền cước cho một phát. Bịch một tiếng, Tiêu Phàm liền quỳ xuống Tào Nghị thuận thế cũng quỳ phía sau. Tiểu khất nữ đứng bên cạnh thấy thì cũng bước đến bên cạnh quỳ luôn.
Tên cầm đầu cẩm y vệ thấy mọi người đã quỳ xuống hết, trầm giọng nói: - Bệ hạ khẩu dụ, Tiêu Phàm tại Giang Phổ huyện lập tức lên đường hồi kinh, vào cung diện kiến thiên tử, tạm miễn không phải đến Lễ bộ, được phép mặc thường phục gặp thiên nhan, Trẫm không luận tội.
Thánh chỉ vừa đọc xong, tên cẩm y giáo úy nọ liền nhìn Tiêu Phàm, trong mắt chợt lóe tia cười, trầm giọng nói:
- Tiêu Phàm, mau quỳ tạ thánh ân đi.
Tiêu Phàm lập tức khấu đầu, trong miệng hô vang:
-Thảo dân khấu tạ Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Cố gắng kìm chế tâm tình kích động, vì thánh chỉ là yêu cầu “ Lập tức lên đường” nên Tiêu Phàm cũng không dám chậm trễ. Hắn chỉ nhờ Tào Nghị đem tiểu khất nữ kia đưa về sơn thần miếu, lại không quên dặn dò nàng đừng chạy lung tung mà cứ ở yên đó đợi hắn về.
Sau đó Tiêu Phàm liền cùng đám cẩm y vệ đi ra khỏi cửa chính, khởi hành đi Ứng Thiên phủ.
Nhìn thân ảnh Tiêu Phàm rời cửa lớn, trong mắt Tào Nghị liền nổi tia phức tạp.
Lão bộ khôi phục lại bộ dạng đờ đẫn, đứng bất động nhìn chằm chằm về phía trước. Đột nhiên ánh mắt lóe lên tia âm trầm rồi rất nhanh tan biến.
Tiểu khất nữ quay đầu, vừa kịp thấy ánh mắt của lão gia đinh thì khép mắt, điềm nhiên như không có việc gì mà đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân. Một bộ dáng vẻ cực kỳ ngây thơ.
Ném đá chọi gạch mời vào đây :http://4vn/forum/showthread.php?80140-Chem-gio-Dai-Minh-Vuong-Hau
/209
|