Từ điểm đấy trên người Giải tài tử có thể thấy được manh mối . Kẻ đọc sách nếu không phải là thiếu ngân lượng thì làm gì dám đến Cẩm Y Vệ mà đòi bạc? Tiêu Phàm cảm thấy rất áy náy, hắn cũng không muốn hãm hại phần tử trí thức này. Người đọc sách ngoài trừ cổ hủ một chút, cố chấp một chút, làm người có hơi quá cứng nhắc kỳ thật cũng không có gì xấu cả. Đáng tiếc là bọn họ lại không có vận khí tốt, Giải tài tử là như vậy hắn vừa phun đàm xuống liền bị Cẩm Y Vệ phạt tiền, như vậy có thể thấy vận khí của hắn không bằng một tên trạch nam (hình như là giai còn zin thì phải, giống mình cmnr(DG đã nói) << xạo pà kố (Bình loạn)) nằm ở nhà.
Giải Chư khóc đến rất thương tâm, người đọc sách chú ý chính là cái khí khái, không vì năm đấu gạo mà khom lưng. Hắn chẳng những khom lưng mà còn đem cái lưng gãy tới đây. Đầu năm nay hai lượng bạc có thể giúp cho một gia đình bình thường sống được hơn một tháng rồi.
Tiêu Phàm là người thiện lương cho dù làm Đồng Tri Cẩm Y Vệ xú danh đời đời, hắn vẫn mang bản chất thiện lương. Tiêu Đồng Tri thiện lương này tự móc tiền túi của mình cho Giải đại tài tử hai lượng bạc, còn tìm mọi cách an ủi, khuyên giải hắn nữa. Giải Chư hai mắt đẫm lệ lủi thủi đi, vẻ mặt còn mang theo vài phần cảm kích. Hành động vừa rồi của Tiêu Phàm đã làm cho hắn sinh ra hảo cảm, tên ác tặc này ngoại trừ thích đánh người ra thì quả thật là một người tốt.
Trước khi đi Tiêu Phàm nói cho hắn:
- Sau này khi đi trên đường, cần mang theo nhiều bạc vụn, càng nhiều càng tốt… Cẩm Y Vệ không có thói quen thối tiền lại ( :110: CMN hài )
Từ giờ cho dù có cho vàng Giải Chư cũng không bao giờ dám phun nước miếng, hay vứt rác bừa bãi nữa, cho dù đang đi trên đường muốn đánh rắm ( mít đặc) hắn cũng tìm lấy cái bao mà bịt lại :22:
Tiêu Phàm rất vui mừng đồng thời lại có chút ít tiếc nuối, xem ra Cẩm Y Vệ đã mất đi một khách hàng tiềm năng rồi đây. Thật tốt, mọi chuyện đều hòa hợp êm thấm xem ra Cẩm Y Vệ cùng đám văn thần cũng không phải đối lập như nước với lửa như trong truyền thuyết. Ít nhất hắn và Giải Chư lúc đó cũng có biểu hiện hòa hợp, cái này làm cho Tiêu Phàm đối với công việc về sau của Cẩm Y Vệ tin tưởng hơn.
Bất quá vừa nghĩ tới công tác về sau của Cẩm Y Vệ trong lòng TIêu Phàm lại trầm xuống. Chu Nguyên Chương khôi phục lại Cẩm Y Vệ với mục đích gì thì cả triều đều rõ, cả đám đại thần lại không thể lên tiếng được. Hiện tại đám đại thần này tựu như bị nhốt trong chuồng gà còn Chu Nguyên Chương thì đang cầm dao đi loanh quanh để cân nhắc nên kiếm em nào để cắt làm tiết canh đầu tiên, như vậy đám gà trong lồng gà sẽ có cảm thụ gì?
Tuy lấy lý do là tra xét hung thủ ám sát Chu Doãn Văn nhưng trên thực tế thì Chu Nguyên Chương đối với người ngoài lại hết sức đề phòng, một khi thấy tình thế không thể nắm giữ được toàn bộ, thoát khỏi dự liệu của hắn thì hắn sẽ cảm thấy mất đi cảm giác an toàn. Nhất định phải áp dụng biện pháp để có thể kéo lại tình thế đem nó nắm vào trong tay mình.
Biện pháp xử lý của Chu Nguyên Chương rất dã man nhưng đồng thời lại mang lại hiện quả, đó chính là dọn sạch đám văn võ đại thần cứng đầu, cho một đám thần tử biết nghe lời lên thay.
Cẩm Y Vệ thiết lập ra chính là vì chuyện này.
Tiêu Phàm thân là nhân vật thứ hai trong Cẩm Y Vệ, hắn nên làm như thế nào ? Chẳng lẽ cam tâm tình nguyện làm thanh đao trong tay Chu Nguyên Chương sao? Xuyên đến Minh triều làm đao phủ? Đây không phải là điều hắn muốn, tuy hắn không có hảo cảm gì với Hoàng Tử Trừng cùng đám văn thần nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì cho nên hắn không xuống tay được.
Về đến nhà đã là đêm, Tiêu Họa Mi đã nhảy chân sáo ra chào đón hắn sau đó bĩu môi đưa cho hắn một quyển giấy mỏng. Tiểu nha đầu này hôm nay trên danh nghĩa đã là nữ chủ nhân của Tiêu phủ. Mọi thứ chi tiêu trong phủ tự nhiên là do một tay nàng an bài, tiểu lão bà này đương nhiên là vui vẻ rồi.
Tiêu Phàm tiếp nhận sổ sách, hiếu kỳ hỏi:
- Nàng đưa cho ta xem thứ này để làm gì? Mọi thứ trong phủ không phải đã do nàng trông coi rồi sao?
Mọi người đã từng cùng nhau chia sẽ khó khăn hoạn nạn, Tiêu Họa Mi rất chú trọng chuyện tiền nong. Có nàng quản gia, Tiêu Phàm cảm thấy rất yên tâm.
Tiêu Họa Mi cắn môi dưới có chút ủy khuất, đem sổ sách mở ra chỉ vào một tờ chi tiêu, phía trên biểu hiện số lượng hàm nghĩa : nhà không còn tiền.
Tiêu Phàm chấn động ngạc nhiên hỏi:
- Không phải lần trước chúng ta bán bí tịch được một trăm lượng bạc sao?
Một trăm lượng bạc thoạt nhìn cũng không nhiều lắm nhưng thực tế lại có thể cấp đủ cho một gia đình bình thường sống được trong nhiều năm. Dạo này giá cả hàng hóa cũng còn thấp. Giải Chư vì hai lượng bạc mà bạo gan chạy đến nha môn Cẩm Y Vệ để đòi lại, có thể tưởng tượng được hai lượng này đáng giá bao nhiêu nha.
Tiêu Phàm và Tiêu Họa Mi không phải là loại người tiêu tiền như nước, một trăm lượng bạc này làm sao có thể xài hết nhanh như vậy?
Tiêu Họa Mi chu cái miệng nhỏ nhắn oán hận chỉ chỉ Thái Hư đang ở trong sương phòng
- Là do hắn gây ra sao?
Tiêu Họa Mi gật đầu.
- Ta đi tìm hắn để hỏi! Không thể tưởng tượng được
Tiêu Phàm rất tức giận
Tiêu Họa Mi mặt mày cười hớn hở hung dữ nói với Tiêu Phàm:
- Tướng công nên đánh vào mông hắn, giống như đánh người ta ấy.
Trong sương phòng, Thái Hư cười đến vẻ mặt đầy khó xử:
- Cho đến nay, bần đạo nghĩ người là người coi tiền như rác a.
Tiêu Phàm thở dài:
- Ta quả thật là xem tiền như rác nhưng sư phụ người cũng không thể xem mình là hố rác nha.
Thái Hư xấu hổ cúi đầu.
Tiêu Phàm hiếu kỳ hỏi:
- Hay là sư phụ ở bên ngoài đánh bạc?
Thái Hư lắc đầu.
- Bị người ta đánh cắp
Tiếp tục lắc đầu.
Vẻ mặt Tiêu Phàm liền hiểu rõ
- Chẳng lẽ người làm cho cô nương nhà người ta phình bụng sao?
Lau mồ hôi... Lắc đầu.
Quên đi không hỏi nữa, cho dù có hỏi cũng không lấy lại được bạc. Mà cũng lại trong khoảng thời gian này Thái Hư có chút thần bí, ăn cơm chiều xong đã không thấy hắn đâu, chẳng lẽ lão gia hỏa này lại bị cái gì làm cho mê hoặc?
Tiêu Phàm trở lại phòng ngủ cùng Tiêu Họa Mi hai mặt nhìn nhau, một lớn một nhỏ mày chau mặt ủ. Chức quan đã được thăng lên nhưng trong nhà lại khủng hoảng kinh tế
- Có thể xin thanh toán phá sản không?
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm so với mướp đắng còn khó nhìn hơn.
Tiêu Họa Mi chơi đùa ngón tay, ủ rũ gật đầu bộ dáng trông rất đáng yêu
- Xem ra cần phải suy nghĩ cách kiếm bạc mới được.
Như thế nào kiếm tiền? Chẳng lẽ lại đến bến tàu bốc vác sao.
Nét mặt hai người đầy vẻ oán khí chợt nghe tiếng Trương quản gia bên ngoài cửa kêu lớn:
- Lão gia, ngài có thể đi ra đây một lát được không?
Tiêu Phàm cùng Tiêu Họa Mi nghe thấy vậy lập tức liền sáng mắt, ánh mắt tràn đầy ngân quang.
- Ai mà hiểu lòng người như vậy? Đây quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày đông tuyết rơi , ta muốn cùng hắn kết bái…
Tiêu Phàm vô cùng cảm kích, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Tiêu Họa Mi một bên giúp hắn chải tóc, một bên gật đầu:
- Mời hắn gặm xương cùi.
- Đúng! Mời hắn gặm xương cùi, gặm hai cái!
Hai người vội vã chạy ra tiền đường chỉ thấy có một mình Trương quản gia đứng một mình
- Người tặng lễ vật đâu?
Tiêu Phàm ngạc nhiên hỏi
Trương quản gia cười ha ha đưa lên một tấm thiếp nói:
- Người tặng lễ là một kẻ hạ nhân, hắn đặt lễ vật ở đây sau đó liền lưu tấm thiếp này rồi đi.
Tiêu Phàm gật đầu, chủ nhân không đến thì không sao miễn là lễ vật tới là được rồi.
Hành lang phía trước tiền đường đã đặt ba bốn hòm lớn nhỏ, vừa mới mở ra lập tức mọi người chung quanh đều sợ ngây người. Từng rương bạc trắng phau, hai mươi lượng một khối tỏa ra ánh sáng làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, xung quanh đều bị ánh sáng trắng của bạc bao phủ.
- Oa, thật nhiều bạc a!
Tiêu Phàm trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói.
Tiêu Họa Mi mừng đến chẳng biết biểu đạt cảm xúc như thế nào, liền dùng sức chui vào lồng ngực Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đột nhiên tỉnh táo, là ai có thể vung tay hào phóng như vậy? Mấy hòm này cộng lại ít nhất cũng năm sáu ngàn lượng, Tiêu Phàm hắn có giá đến thế sao?
Hắn liền mở thiếp ra, đập vào mắt hắn là một cái cái tên hết sức chói mắt:
- Yến Vương!
Ba một tiếng, Tiêu Phàm khép thiếp lại nghiêm nghị nói:
- Lễ vật này chúng ta không thể thu!
Tiêu Họa Mi ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thất vọng, vẻ mặt uể oải
Tiêu Phàm chậm rãi nhìn xung quanh trầm giọng nói:
- Bệ hạ đã có lệnh không cho ngoại thần đi lại cùng các Vương gia, Tiêu Phàm ta lại chịu ơn của thánh ân làm sao có thể làm tổn hại luật pháp của triều đình? Lễ vật này chúng ta không thể thu. Từ ngày ta bước vào triều làm quan đã quyết chí làm một trung thần, trung thần thì làm tuyệt đối không thể nhận hối lộ!
Trương quản gia cùng đám hạ nhân đứng xung quanh bị lời nói chính nghĩa này của Tiêu Phàm làm cho ngây người, sau đó vẻ mặt sùng bái nhìn hắn. Tiêu Họa Mi là người đầu tiên vỗ tay, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ yêu thương say đắm. Trương quản gia cùng đám hạ nhân liền vỗ tay theo còn khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Phàm vẫn hiện rõ vẻ trung trinh không sờn lòng.
************************************************** *******************************************
Trong biệt viện Yến Vương
Tiêu Phàm vẻ mặt đầy chính khí đang đứng đối diện với Yến Vương, cả người hắn tản ra một ánh hào quang nghiêm nghị mà thánh khiết.
- Được Yến Vương điện hạ hậu ái hạ quan vô cùng cảm kích thế nhưng
Tiêu Phàm lại chỉ vào mấy cái hòm kia lắc đầu nói:
- Như vậy quả là bất hảo, hạ quan không dám nhận, xin điện hạ thứ lỗi. Hạ quan đã sai người khiêng nó trở về, không phải là hạ quan không biết điều mà điện hạ cũng biết tính của Bệ hạ rồi đó. Người hận nhất chính là những tên tham quan nhận hối lộ cho nên hạ quan không dám mạo hiểm, không dám nhận ban thưởng của Vương gia.
Thần sắc Yến Vương liền hiện lên một tia lo lắng nhưng lập tức khuôn mặt lại giãn ra cười to nói:
- Ha ha, Hảo Hảo! Tiêu Đồng Tri là người thanh liêm, việc hôm nay là do bổn vương thô lỗ nên hướng Tiêu Đồng Tri bồi tội. Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ nếu tham chút tài vật này há còn là anh hùng hào kiệt. Trong triều có người thanh liêm như ngươi thì bổn vương chinh chiến nơi biên cảnh còn lo gì nữa? Ha, ha, hảo hảo!
Vẻ mặt Tiêu Phàm thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ) vội vàng khom người nói:
- Điện hạ khen lầm rồi, hạ quan hổ thẹn, không dám nhận !
Yến Vương nhìn Tiêu Phàm thật lâu nói:
- Tiêu Đồng Tri, bổn vương tặng lễ vật cho người tuy là có chút càn rỡ nhưng bổn vương lại thật tâm muốn kết giao cùng ngươi. Tiêu Đồng Tri tuy tuổi còn trẻ nhưng tài cao, trong lòng đều có khát vọng to lớn, bổn vương nguyện lấy lễ quốc sĩ để đãi ngộ. Tiêu Đồng tri chớ cự tuyệt tấm lòng từ ngàn dặm của bổn Vương a!
- Điện hạ khách khí rồi hạ quan vô năng, không dám nhận cái gì là lễ quốc sĩ .
Yến Vương ha ha cười nói:
- Tuổi trẻ mà khí không thịnh, tâm cũng không tham tài, phẩm đức cao thượng như vậy làm sao có thể không đảm đương nổi quốc sĩ? Tiêu Đồng Tri lại khiêm tốn rồi.
- Ah, cái kia. Hạ quan đã đem trả lại mấy cái rương này, xin điện hạ thứ tội, hạ quan xin cáo lui
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm có chút đỏ lên không biết là do bị Yến Vương khen hay vì hắn xấu hổ.
Nhìn vào bóng lưng có vẻ hơi bối rối của Tiêu Phàm biến mất sau cửa biệt viên, trong mắt Yến Vương tràn đầy vẻ thưởng thức. Tiền bạc không làm lung lay lòng người, mà lại là người hắn thật sự cần. Chưa kể hôm nay Tiêu Phàm lại là Cẩm Y Vệ Đồng Tri nhưng lại kiêm luôn Đông cung thị đôc là người thân cận nhất bên Hoàng Thái Tôn, người có vị trí trọng yếu như vậy thì nhất định cần phải lôi kéo.
Tiêu Phàm đã khuất bóng, Yến Vương vẫn còn thở dài cảm khái:
- Quốc sĩ a, người này phẩm đức cao, quả là quốc sĩ. Bổn vương phải thu phục hắn cho bằng được.
Lúc này thần sắc tên hòa thượng hay đi bên cạnh Yến Vương có chút cổ quái. Cuối cùng cũng quyết định cắt ngang lời thưởng thức của Yến Vương đối với Tiêu Phàm, lúng túng nói:
- Điện hạ, số lượng có chút không đúng.
Yến Vương ngạc nhiên quay đầu lại:
- Cái gì mà số lượng không đúng?
- Vừa rồi vị Tiêu Đồng Tri này sai người trả lại lễ vật, số bạc trong rương có chút không đúng,
- Có ý gì?
Thần sắc Yến Vương có chút âm trầm.
- Lúc mang tặng hắn là sáu ngàn lượng, bây giờ chỉ còn lại ba ngàn lượng, mất đi một nữa.
Yến Vương đột nhiên bị nghẹn thở ở lồng ngực, dùng sức cả buổi mới ho được, mặt đỏ tới mang tai nói:
- Này, này!
- Tên quốc sĩ này dường như không cao thượng như trong tưởng tượng của điện hạ.
- Quốc sĩ chó má! Tiểu nhân! Hoàn toàn là một tên tiểu nhân ! Ngân lượng thì trả lui, thanh danh thì hắn hưởng, chổ tốt lấy sạch, lại còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt ! Đem bổn vương ra tính kế, tiểu nhân…!
Yến Vương cả giận nói
Thở dài một hơi, bộ dạng Yến Vương như chịu sự đã kích nói:
- Đạo Diễn ah
- Có bần tăng!
- Nước tại kinh sư này rất sâu, rất sâu a
- Bần tăng cũng thấy vậy.
Giải Chư khóc đến rất thương tâm, người đọc sách chú ý chính là cái khí khái, không vì năm đấu gạo mà khom lưng. Hắn chẳng những khom lưng mà còn đem cái lưng gãy tới đây. Đầu năm nay hai lượng bạc có thể giúp cho một gia đình bình thường sống được hơn một tháng rồi.
Tiêu Phàm là người thiện lương cho dù làm Đồng Tri Cẩm Y Vệ xú danh đời đời, hắn vẫn mang bản chất thiện lương. Tiêu Đồng Tri thiện lương này tự móc tiền túi của mình cho Giải đại tài tử hai lượng bạc, còn tìm mọi cách an ủi, khuyên giải hắn nữa. Giải Chư hai mắt đẫm lệ lủi thủi đi, vẻ mặt còn mang theo vài phần cảm kích. Hành động vừa rồi của Tiêu Phàm đã làm cho hắn sinh ra hảo cảm, tên ác tặc này ngoại trừ thích đánh người ra thì quả thật là một người tốt.
Trước khi đi Tiêu Phàm nói cho hắn:
- Sau này khi đi trên đường, cần mang theo nhiều bạc vụn, càng nhiều càng tốt… Cẩm Y Vệ không có thói quen thối tiền lại ( :110: CMN hài )
Từ giờ cho dù có cho vàng Giải Chư cũng không bao giờ dám phun nước miếng, hay vứt rác bừa bãi nữa, cho dù đang đi trên đường muốn đánh rắm ( mít đặc) hắn cũng tìm lấy cái bao mà bịt lại :22:
Tiêu Phàm rất vui mừng đồng thời lại có chút ít tiếc nuối, xem ra Cẩm Y Vệ đã mất đi một khách hàng tiềm năng rồi đây. Thật tốt, mọi chuyện đều hòa hợp êm thấm xem ra Cẩm Y Vệ cùng đám văn thần cũng không phải đối lập như nước với lửa như trong truyền thuyết. Ít nhất hắn và Giải Chư lúc đó cũng có biểu hiện hòa hợp, cái này làm cho Tiêu Phàm đối với công việc về sau của Cẩm Y Vệ tin tưởng hơn.
Bất quá vừa nghĩ tới công tác về sau của Cẩm Y Vệ trong lòng TIêu Phàm lại trầm xuống. Chu Nguyên Chương khôi phục lại Cẩm Y Vệ với mục đích gì thì cả triều đều rõ, cả đám đại thần lại không thể lên tiếng được. Hiện tại đám đại thần này tựu như bị nhốt trong chuồng gà còn Chu Nguyên Chương thì đang cầm dao đi loanh quanh để cân nhắc nên kiếm em nào để cắt làm tiết canh đầu tiên, như vậy đám gà trong lồng gà sẽ có cảm thụ gì?
Tuy lấy lý do là tra xét hung thủ ám sát Chu Doãn Văn nhưng trên thực tế thì Chu Nguyên Chương đối với người ngoài lại hết sức đề phòng, một khi thấy tình thế không thể nắm giữ được toàn bộ, thoát khỏi dự liệu của hắn thì hắn sẽ cảm thấy mất đi cảm giác an toàn. Nhất định phải áp dụng biện pháp để có thể kéo lại tình thế đem nó nắm vào trong tay mình.
Biện pháp xử lý của Chu Nguyên Chương rất dã man nhưng đồng thời lại mang lại hiện quả, đó chính là dọn sạch đám văn võ đại thần cứng đầu, cho một đám thần tử biết nghe lời lên thay.
Cẩm Y Vệ thiết lập ra chính là vì chuyện này.
Tiêu Phàm thân là nhân vật thứ hai trong Cẩm Y Vệ, hắn nên làm như thế nào ? Chẳng lẽ cam tâm tình nguyện làm thanh đao trong tay Chu Nguyên Chương sao? Xuyên đến Minh triều làm đao phủ? Đây không phải là điều hắn muốn, tuy hắn không có hảo cảm gì với Hoàng Tử Trừng cùng đám văn thần nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì cho nên hắn không xuống tay được.
Về đến nhà đã là đêm, Tiêu Họa Mi đã nhảy chân sáo ra chào đón hắn sau đó bĩu môi đưa cho hắn một quyển giấy mỏng. Tiểu nha đầu này hôm nay trên danh nghĩa đã là nữ chủ nhân của Tiêu phủ. Mọi thứ chi tiêu trong phủ tự nhiên là do một tay nàng an bài, tiểu lão bà này đương nhiên là vui vẻ rồi.
Tiêu Phàm tiếp nhận sổ sách, hiếu kỳ hỏi:
- Nàng đưa cho ta xem thứ này để làm gì? Mọi thứ trong phủ không phải đã do nàng trông coi rồi sao?
Mọi người đã từng cùng nhau chia sẽ khó khăn hoạn nạn, Tiêu Họa Mi rất chú trọng chuyện tiền nong. Có nàng quản gia, Tiêu Phàm cảm thấy rất yên tâm.
Tiêu Họa Mi cắn môi dưới có chút ủy khuất, đem sổ sách mở ra chỉ vào một tờ chi tiêu, phía trên biểu hiện số lượng hàm nghĩa : nhà không còn tiền.
Tiêu Phàm chấn động ngạc nhiên hỏi:
- Không phải lần trước chúng ta bán bí tịch được một trăm lượng bạc sao?
Một trăm lượng bạc thoạt nhìn cũng không nhiều lắm nhưng thực tế lại có thể cấp đủ cho một gia đình bình thường sống được trong nhiều năm. Dạo này giá cả hàng hóa cũng còn thấp. Giải Chư vì hai lượng bạc mà bạo gan chạy đến nha môn Cẩm Y Vệ để đòi lại, có thể tưởng tượng được hai lượng này đáng giá bao nhiêu nha.
Tiêu Phàm và Tiêu Họa Mi không phải là loại người tiêu tiền như nước, một trăm lượng bạc này làm sao có thể xài hết nhanh như vậy?
Tiêu Họa Mi chu cái miệng nhỏ nhắn oán hận chỉ chỉ Thái Hư đang ở trong sương phòng
- Là do hắn gây ra sao?
Tiêu Họa Mi gật đầu.
- Ta đi tìm hắn để hỏi! Không thể tưởng tượng được
Tiêu Phàm rất tức giận
Tiêu Họa Mi mặt mày cười hớn hở hung dữ nói với Tiêu Phàm:
- Tướng công nên đánh vào mông hắn, giống như đánh người ta ấy.
Trong sương phòng, Thái Hư cười đến vẻ mặt đầy khó xử:
- Cho đến nay, bần đạo nghĩ người là người coi tiền như rác a.
Tiêu Phàm thở dài:
- Ta quả thật là xem tiền như rác nhưng sư phụ người cũng không thể xem mình là hố rác nha.
Thái Hư xấu hổ cúi đầu.
Tiêu Phàm hiếu kỳ hỏi:
- Hay là sư phụ ở bên ngoài đánh bạc?
Thái Hư lắc đầu.
- Bị người ta đánh cắp
Tiếp tục lắc đầu.
Vẻ mặt Tiêu Phàm liền hiểu rõ
- Chẳng lẽ người làm cho cô nương nhà người ta phình bụng sao?
Lau mồ hôi... Lắc đầu.
Quên đi không hỏi nữa, cho dù có hỏi cũng không lấy lại được bạc. Mà cũng lại trong khoảng thời gian này Thái Hư có chút thần bí, ăn cơm chiều xong đã không thấy hắn đâu, chẳng lẽ lão gia hỏa này lại bị cái gì làm cho mê hoặc?
Tiêu Phàm trở lại phòng ngủ cùng Tiêu Họa Mi hai mặt nhìn nhau, một lớn một nhỏ mày chau mặt ủ. Chức quan đã được thăng lên nhưng trong nhà lại khủng hoảng kinh tế
- Có thể xin thanh toán phá sản không?
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm so với mướp đắng còn khó nhìn hơn.
Tiêu Họa Mi chơi đùa ngón tay, ủ rũ gật đầu bộ dáng trông rất đáng yêu
- Xem ra cần phải suy nghĩ cách kiếm bạc mới được.
Như thế nào kiếm tiền? Chẳng lẽ lại đến bến tàu bốc vác sao.
Nét mặt hai người đầy vẻ oán khí chợt nghe tiếng Trương quản gia bên ngoài cửa kêu lớn:
- Lão gia, ngài có thể đi ra đây một lát được không?
Tiêu Phàm cùng Tiêu Họa Mi nghe thấy vậy lập tức liền sáng mắt, ánh mắt tràn đầy ngân quang.
- Ai mà hiểu lòng người như vậy? Đây quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày đông tuyết rơi , ta muốn cùng hắn kết bái…
Tiêu Phàm vô cùng cảm kích, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Tiêu Họa Mi một bên giúp hắn chải tóc, một bên gật đầu:
- Mời hắn gặm xương cùi.
- Đúng! Mời hắn gặm xương cùi, gặm hai cái!
Hai người vội vã chạy ra tiền đường chỉ thấy có một mình Trương quản gia đứng một mình
- Người tặng lễ vật đâu?
Tiêu Phàm ngạc nhiên hỏi
Trương quản gia cười ha ha đưa lên một tấm thiếp nói:
- Người tặng lễ là một kẻ hạ nhân, hắn đặt lễ vật ở đây sau đó liền lưu tấm thiếp này rồi đi.
Tiêu Phàm gật đầu, chủ nhân không đến thì không sao miễn là lễ vật tới là được rồi.
Hành lang phía trước tiền đường đã đặt ba bốn hòm lớn nhỏ, vừa mới mở ra lập tức mọi người chung quanh đều sợ ngây người. Từng rương bạc trắng phau, hai mươi lượng một khối tỏa ra ánh sáng làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, xung quanh đều bị ánh sáng trắng của bạc bao phủ.
- Oa, thật nhiều bạc a!
Tiêu Phàm trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói.
Tiêu Họa Mi mừng đến chẳng biết biểu đạt cảm xúc như thế nào, liền dùng sức chui vào lồng ngực Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đột nhiên tỉnh táo, là ai có thể vung tay hào phóng như vậy? Mấy hòm này cộng lại ít nhất cũng năm sáu ngàn lượng, Tiêu Phàm hắn có giá đến thế sao?
Hắn liền mở thiếp ra, đập vào mắt hắn là một cái cái tên hết sức chói mắt:
- Yến Vương!
Ba một tiếng, Tiêu Phàm khép thiếp lại nghiêm nghị nói:
- Lễ vật này chúng ta không thể thu!
Tiêu Họa Mi ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thất vọng, vẻ mặt uể oải
Tiêu Phàm chậm rãi nhìn xung quanh trầm giọng nói:
- Bệ hạ đã có lệnh không cho ngoại thần đi lại cùng các Vương gia, Tiêu Phàm ta lại chịu ơn của thánh ân làm sao có thể làm tổn hại luật pháp của triều đình? Lễ vật này chúng ta không thể thu. Từ ngày ta bước vào triều làm quan đã quyết chí làm một trung thần, trung thần thì làm tuyệt đối không thể nhận hối lộ!
Trương quản gia cùng đám hạ nhân đứng xung quanh bị lời nói chính nghĩa này của Tiêu Phàm làm cho ngây người, sau đó vẻ mặt sùng bái nhìn hắn. Tiêu Họa Mi là người đầu tiên vỗ tay, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ yêu thương say đắm. Trương quản gia cùng đám hạ nhân liền vỗ tay theo còn khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Phàm vẫn hiện rõ vẻ trung trinh không sờn lòng.
************************************************** *******************************************
Trong biệt viện Yến Vương
Tiêu Phàm vẻ mặt đầy chính khí đang đứng đối diện với Yến Vương, cả người hắn tản ra một ánh hào quang nghiêm nghị mà thánh khiết.
- Được Yến Vương điện hạ hậu ái hạ quan vô cùng cảm kích thế nhưng
Tiêu Phàm lại chỉ vào mấy cái hòm kia lắc đầu nói:
- Như vậy quả là bất hảo, hạ quan không dám nhận, xin điện hạ thứ lỗi. Hạ quan đã sai người khiêng nó trở về, không phải là hạ quan không biết điều mà điện hạ cũng biết tính của Bệ hạ rồi đó. Người hận nhất chính là những tên tham quan nhận hối lộ cho nên hạ quan không dám mạo hiểm, không dám nhận ban thưởng của Vương gia.
Thần sắc Yến Vương liền hiện lên một tia lo lắng nhưng lập tức khuôn mặt lại giãn ra cười to nói:
- Ha ha, Hảo Hảo! Tiêu Đồng Tri là người thanh liêm, việc hôm nay là do bổn vương thô lỗ nên hướng Tiêu Đồng Tri bồi tội. Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ nếu tham chút tài vật này há còn là anh hùng hào kiệt. Trong triều có người thanh liêm như ngươi thì bổn vương chinh chiến nơi biên cảnh còn lo gì nữa? Ha, ha, hảo hảo!
Vẻ mặt Tiêu Phàm thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ) vội vàng khom người nói:
- Điện hạ khen lầm rồi, hạ quan hổ thẹn, không dám nhận !
Yến Vương nhìn Tiêu Phàm thật lâu nói:
- Tiêu Đồng Tri, bổn vương tặng lễ vật cho người tuy là có chút càn rỡ nhưng bổn vương lại thật tâm muốn kết giao cùng ngươi. Tiêu Đồng Tri tuy tuổi còn trẻ nhưng tài cao, trong lòng đều có khát vọng to lớn, bổn vương nguyện lấy lễ quốc sĩ để đãi ngộ. Tiêu Đồng tri chớ cự tuyệt tấm lòng từ ngàn dặm của bổn Vương a!
- Điện hạ khách khí rồi hạ quan vô năng, không dám nhận cái gì là lễ quốc sĩ .
Yến Vương ha ha cười nói:
- Tuổi trẻ mà khí không thịnh, tâm cũng không tham tài, phẩm đức cao thượng như vậy làm sao có thể không đảm đương nổi quốc sĩ? Tiêu Đồng Tri lại khiêm tốn rồi.
- Ah, cái kia. Hạ quan đã đem trả lại mấy cái rương này, xin điện hạ thứ tội, hạ quan xin cáo lui
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm có chút đỏ lên không biết là do bị Yến Vương khen hay vì hắn xấu hổ.
Nhìn vào bóng lưng có vẻ hơi bối rối của Tiêu Phàm biến mất sau cửa biệt viên, trong mắt Yến Vương tràn đầy vẻ thưởng thức. Tiền bạc không làm lung lay lòng người, mà lại là người hắn thật sự cần. Chưa kể hôm nay Tiêu Phàm lại là Cẩm Y Vệ Đồng Tri nhưng lại kiêm luôn Đông cung thị đôc là người thân cận nhất bên Hoàng Thái Tôn, người có vị trí trọng yếu như vậy thì nhất định cần phải lôi kéo.
Tiêu Phàm đã khuất bóng, Yến Vương vẫn còn thở dài cảm khái:
- Quốc sĩ a, người này phẩm đức cao, quả là quốc sĩ. Bổn vương phải thu phục hắn cho bằng được.
Lúc này thần sắc tên hòa thượng hay đi bên cạnh Yến Vương có chút cổ quái. Cuối cùng cũng quyết định cắt ngang lời thưởng thức của Yến Vương đối với Tiêu Phàm, lúng túng nói:
- Điện hạ, số lượng có chút không đúng.
Yến Vương ngạc nhiên quay đầu lại:
- Cái gì mà số lượng không đúng?
- Vừa rồi vị Tiêu Đồng Tri này sai người trả lại lễ vật, số bạc trong rương có chút không đúng,
- Có ý gì?
Thần sắc Yến Vương có chút âm trầm.
- Lúc mang tặng hắn là sáu ngàn lượng, bây giờ chỉ còn lại ba ngàn lượng, mất đi một nữa.
Yến Vương đột nhiên bị nghẹn thở ở lồng ngực, dùng sức cả buổi mới ho được, mặt đỏ tới mang tai nói:
- Này, này!
- Tên quốc sĩ này dường như không cao thượng như trong tưởng tượng của điện hạ.
- Quốc sĩ chó má! Tiểu nhân! Hoàn toàn là một tên tiểu nhân ! Ngân lượng thì trả lui, thanh danh thì hắn hưởng, chổ tốt lấy sạch, lại còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt ! Đem bổn vương ra tính kế, tiểu nhân…!
Yến Vương cả giận nói
Thở dài một hơi, bộ dạng Yến Vương như chịu sự đã kích nói:
- Đạo Diễn ah
- Có bần tăng!
- Nước tại kinh sư này rất sâu, rất sâu a
- Bần tăng cũng thấy vậy.
/209
|