Nghiệt đồ, nghiệt đồ. Nét mặt Thái Hư tái xanh, cả người giận đến run rẩy.
Tiêu Phàm xấu hổ cúi đầu nói:
- Sư phụ bớt giận.
- Khi sư diệt tổ a, sư môn bất hạnh a.
Thái Hư thống khổ gào khóc.
- Sư phụ xin nén bi thương.
- Cuộc đời này của bần đạo nhận một tên nghiệt đồ như ngươi khiến ta không muốn sống nữa.
- Sư phụ, đồ nhi cũng không muốn sống, nhưng xin người trước hết hãy mặc quần áo vào đi, cứ để cho tiểu đệ đệ lắc lư thế kia quả là quá bất nhã quá, lại bị nhiều người như vậy nhìn vào…
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm đỏ bừng, bộ dáng vô cùng thống khổ.
- Bần đạo cao hứng, không được sao? Bần đạo thích nó hít thở không khí trong lòng một chút, không được ah?
Thái Hư quay mông lại hướng về đám đông thẳng lưng đứng, không hề có chút xấu hổ, còn lấy làm vinh quang.
Tiêu Phàm thở dài, có một vị sư phụ không biết xấu hổ như vậy, thân là đồ đệ cũng khiến hắn không biết dấu mặt vào đâu, lão nhân gia cũng có sinh lý cần giải quyết, mình là đồ đệ cũng nên ủng hộ hắn, nói thế nào thì cũng không nên làm như vậy nhỉ.
- Nói, ngươi nhàn rỗi không có việc gì chạy tới đây quấy nhiễu bần đạo là có ý tứ gì?
Thái Hư phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ánh mắt vô cùng bất thiện.
Tiêu Phàm xoa xoa tay, khó xử cười:
- Đồ nhi, khụ khụ, đồ nhi nghe nói sư phụ tìm được ý chung nhân không khỏi mừng rỡ, cố ý dẫn theo vài vị huynh đệ đến đây để bái kiến sư nương.
Bên cạnh Tào Nghị cùng vài tên Cẩm Y giáo úy cũng vội vàng gật đầu phụ họa:
- Đúng đúng, chúng ta là đến để bái kiến sư nương của Tiêu đại nhân.
Tiêu Phàm rất thức thời ngó vào trong phòng nghỉ có một cô nương thanh lâu tạm coi là chỉnh tề vẫy tay nhiệt tình gọi
- Này ---
Gương mặt xinh đẹp của cô nương kia tức thì đỏ bừng, vô cùng lễ phép chắp tay đáp:
- Có.
Hai tay là chắp lại khiến cho bộ ngực sữa dồn ép, run run vô cùng hấp dẫn, hết sức chói mắt.
- Sư phụ ánh mắt quả thật vô cùng chuẩn xác, sư nương quả là một trang quốc sắc thiên hương yểu điệu xinh xắn a.
Tiêu Phàm vỗ mông ngựa
Thái Hư tức sùi bọt mép quát:
- Nghiệt đồ, ngươi biết nàng là sư nương vậy mà còn đến, như vậy là có tâm tư gì? Cút, cút đi, tất cả đều cút hết đi cho ta.
Đám người Tiêu Phàm xấu hổ cụp đuôi, lủi thủi chuồn ra khỏi thanh lâu.
Ra đến bên ngoài đám Tào Nghị vẫn cúi đầu, bộ dáng mất hết sĩ khí, Tiêu Phàm cũng hiểu, đường đường là người của Cẩm Y Vệ lại bị người ta đuổi như đuổi tà, bị nhiều thuộc hạ nhìn thấy như vậy, quả là mất uy tín a.
- Khụ khụ, sư phụ mắng đồ đệ, thiện kinh địa nghĩa a.
iêu Phàm khẽ nói.
- Hắn nếu không phải là sư phụ của ta thì đã sớm bị chém thành mười bảy mười tám khối rồi, uy danh Cẩm Y Vệ của chúng ta không phải ai cũng đùa được, đúng không?
Tiêu Phàm cố ý nói hai câu hoành tránh để cổ vũ sĩ khí.
- Đúng đúng, đối với các huynh đệ Cẩm Y Vệ chúng ta không ai có thể khinh nhờn.
Tuy khích lệ hai câu nhưng sĩ khí vẫn không tăng, Tiêu Phàm cảm thấy không hài lòng vì thế thay đổi sách lược lấy góc độ giáo dục đánh giá hành vi nhàm chán hôm nay.
- Chuyện hôm nay đã dạy cho chúng ta điều gì?
- Thuộc hạ không biết.
Tiêu Phàm nghiêm túc nói:
- Bài học rất sâu sắc. Đó chinh là, khi sư phụ làm việc thì không nên đến bái kiến sư nương.-
Cả đám người giật mình cùng thốt lên khen:
- Đại nhân anh minh a.
Hoàng cung, Võ Anh điện.
Hôm nay trong hoàng cung tràn ngập một bầu không khí lo lắng.
Giữa sắc trời u ám, một gã đại hán khôi ngô cao lớn, hai tay bị trói giật ra đằng sau bằng dây gai, nhưng vẫn thẳng lưng quỳ gối trước đại môn của Võ Anh điện, dây gai đầy gai nhọn đã sớm đem tay và lưng của đại hán cào thành vô số vết máu, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng kinh hãi, nhưng đại hán dường như không hề cảm thấy đau đớn, bộ dáng vô cùng hối hận cứ như vậy cung kính quỳ trên mặt đất không dám động đậy.
Đám hoạn quan đi qua đi lại đều cẩn thận cúi đầu thỉnh thoảng mới dám len lén nhìn trộm, rồi vội vàng cúp mắt, chạy đi.
Ở bên trong điện, thần tình của Chu Nguyên Chương vô cùng lạnh lùng, đang nhắm mắt dưỡng thần, gần đây hắn cảm thấy bản thân cũng có chút mệt mỏi, quốc sự triều đình khi xử lý cũng có chút lực bất tòng tâm.
Dù sao cũng đã già rồi, trong lòng Chu Nguyên Chương không khỏi dâng lên một nỗi bi ai.
Bản thân hắn giờ như đèn dầu sắp tắt mỗi ngày đều nghe đám đại thần hộ vạn tuế nhưng trên đời này ai mới có thể chân chính là vạn tuế? Đều là tự mình lừa mình thôi, mỗi ngày lạnh lùng nhìn các đại thần cung kính quỳ lạy mình trong miệng hô vạn tuế nhưng Chu Nguyên Chương tự mình hiểu được những đại thần này ai ai cũng không muốn mình sống lâu, thậm chí bọn họ còn hy vọng mình có thể chết sớm đi một chút, dù sao cũng không có ai nguyện ý sống cùng một bạo quân nóng giận vô thường tùy thời có thể mất đi tính mạng.
Chu Nguyên Chương không sợ chết, nhưng hiện nay hắn chưa muốn chết, hắn hy vọng lão thiên sẽ cho hắn thêm vài năm nữa, bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện cần phải làm, những mối nguy hiểm ẩn tàng vẫn còn thì hắn vẫn còn chưa an tâm giao giang sơn này cho Chu Doãn Văn.
Mà ngọn nguồn của lo lắng lại là kẻ đang quỳ trước cửa điện.
Im ắng một lúc lâu Chu Nguyên Chương liền từ từ mở mắt giống như tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Hoạn quan Khánh Đồng khẽ bước tới, không có một thanh âm, sau khi đi đến long án nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của Chu Nguyên Chương, Khánh Đồng rõ ràng là có chút do dự nhưng rốt cục cũng cắn răng một cái, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, Tứ hoàng tử Yến Vương đã quỳ rất lâu ở ngoài điện.-
Nét mặt Chu Nguyên Chương vẫn không thay đổi, vẫn như nhắm mắt như muốn ngủ và không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Khánh Đồng há miệng thở dốc, thấy Chu Nguyên Chương không nói một lời khiến cho lão cảm thấy sợ đến xanh mặt, không dám lải nhải thêm một câu vội vàng lui ra ngoài.
Ra đến cửa thấy Chu Lệ vẫn còn đang quỳ, Khánh Đồng không khỏi thở dài, đi xuống ghé vào tai Chu Lệ nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Điện hạ, hay là ngài về trước đi, nô tài sẽ giúp ngài hỏi thăm. Nô tài đi theo hoàng thượng nhiều năm như vậy nên trong trường hợp này theo ta thì bệ hạ rõ ràng là không muốn thấy ngài, xin ngài đừng quỳ ở đây nữa, quỳ cũng vô ích thôi.
Nét mặt Chu Lệ có vẻ vô cùng hối hận, ảo não cúi đầu, nhưng vẫn không nói gì, vẻ mặt càng thêm kiên quyết.
Khánh Đồng dậm chân vội nói tiếp:
- Ôi điện hạ, ngài còn ở đây làm gì? Bệ hạ có khả năng còn chưa nguôi giận, ngài hãy để mấy ngày sau hãy tới không được sao? Thế nào mà nhất quyết muốn hôm nay nhận tội? Bệ hạ nếu không muốn tiếp kiến ngài thì ngài chẳng lẽ sẽ quỳ ở chỗ này cả đêm à?
Chu Lệ bướng bình lắc lắc đầu thanh âm khan khan nói:
- Ta đã làm sai nên tự nguyện chịu phạt, quỳ bao lâu cũng là đáng, đa tạ hảo ý của Khánh công công, công công thay ta hầu hạ hoàng phụ thật tốt nhiều năm như vậy khiến cho bổn vương trong lòng vô cùng cảm kích, sau này bổn vương nhất định sẽ hậu tạ, mong rằng công công sẽ không chối từ.
Khánh Đồng nghe vậy trong lòng đại hỷ, trong mắt liền hiện lên một tia tham lam, vội vàng tạ ơn:
- Ai da, điện hạ quá khách khí rồi, nô tài sao có thể không biết xấu hổ chứ. Điện hạ người quả là tấm gương hiếu thảo cho mọi người, nô tài cho dù có phải liều mạng cũng phải thông báo cho điện hạ.
Chu Lệ vội vàng nói:
- Công công chỉ cần giúp bản vương thì bản vương đã vô cùng cảm kích rồi.
Khánh Đồng cười khoát tay, khi đứng thẳng lên vẻ mặt lập tức bình thường, đồng thời tăng thêm phần trầm trọng và không nỡ quay vào trong.
Chu Lệ nhìn bóng dáng Khánh Đồng rời đi, trên mặt mặc dù vẫn mang theo vẻ hối hận nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười khó phát hiện.
Không lâu sau Khánh Đồng lại đi ra ngoài điện, Chu Lệ nhìn hắn mong chờ ai ngờ Khánh Đồng từ xa lắc lắc đầu, vẻ mặt chua xót nhìn hắn thở dài, sau đó trở vào trong điện.
Vẻ mặt mong chờ của Chu Lệ tức thì biến thành thất vọng, thần sắc ảm đạm vô quang.
Một cỗ bi thương bị người khác vứt bỏ, cùng với cảm giác bị vận mệnh từ chối lúc này tràn lên trong lòng Chu Lệ, phụ hoàng vì sao lại bạc đãi với hắn như vậy? Cầm quân đánh giặc hắn xung phong đi đầu, hoàn toàn vứt bỏ đi danh phận hoàng tôn, cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ, cùng ăn cùng ngủ được các tướng sĩ ở Bắc Bình vô cùng ủng hộ, hắn mấy lần chinh phạt Bắc Nguyên lập hạ chiến công vô số, nói về trị quốc an bang thì hắn tại Bắc Bình đào ao, đào kênh, cắt giảm thuế má, khuyến khích trồng trọt nên vô cùng được lòng dân, bất luận thành tựu về võ công hay giáo dục hắn điểm nào so với Chu Doãn Văn cũng đều mạnh hơn rất nhiều, vậy hắn kém Chu Doãn Văn ở điểm nào? Đơn giản chẳng lẽ là vì hắn không có thân phận của trưởng tôn sao?
Giang sơn hùng vĩ, có hàng ngàn vạn thần dân chẳng lẽ chỉ cần dựa vào một cái thân phận để trị nước? Giang sơn Đại Minh nếu nằm trong tay Chu Lệ ta thì ta dám vỗ ngực nói rằng ta nhất định sẽ sáng tạo còn rực rỡ hào hùng hơn so với nhà đường nhà tống khi thịnh thế, Chu Doãn Văn hắn dám nói những lời này sao?
Phụ hoàng, ta không phục.
Chu Lệ cãng nghĩ càng uất, dã tâm phá hủy tất cả mọi thứ cản đường vốn được chôn sâu trong lòng giờ đột nhiên tỉnh dậy, hắn đột nhiên nhớ đến lời nói của hòa thượng Đạo Diễn nói với hắn:
- Ông trời vốn đã là bất công, điện hạ đến bây giờ còn chưa rõ sao? Một khi đã như vậy thì chúng ta phải tự mình thay đổi nó, cùng với lão thiên đấu một trận.
Phụ hoàng ngươi không phải muốn chứng kiến bi kịch Huyền Vũ môn tái hiện sao, người có biết không, Huyền Vũ chi biến năm xưa nguyên nhân gây ra cũng là vì Lý Uyên đối với con của mình bên nặng bên nhẹ, mà ngày hôm nay sự tình cũng không khác mấy, Phụ hoàng ngươi nếu quyết làm Lý Uyên thì ta cũng không ngại làm Lý Thế Dân một phen, vì giang sơn vạn dặm của Đại Minh thì hy sinh một thái tôn có gì là nhiều? Lý Thế Dân năm đó nếu không tàn sát huynh đệ cốt nhục thì làm sao có thể lưu danh muôn thủa.
Dây gai đâm vào lưng gây đau đớn, nhưng Chu Lệ tựa như đã chết lặng, hắn đột nhiên hướng về đại môn Võ Anh điện dập đầu ba cái, hô lớn:
- Phụ hoàng, nhi thần biết mình đã sai,vì thế hôm nay tự mình tới đây hướng phụ hoàng nhận tội, cầu phụ hoàng khoan thứ, phụ hoàng, người có nghe thấy không? Nhi thần là tứ hoàng Chu Lệ, vì giang sơn Đại Minh mà đã chảy máu không biết bao nhiêu lần, từng không tốn một xe một tốt nào bắt sống Bắc Nguyên thái úy Nãi Nhi Bất Hoa, lại bắt được Bắc Nguyên Đại Tướng Tác Lâm Thiếp Mộc Nhi…. Phụ hoàng những chiến công này của thần chẳng lẽ không hơn một câu nói vô tâm sao? Phụ hoàng!
Chu Lệ càng nói trong lòng càng chua xót, sau khi hô vài câu, mặc dù là đại hán ngang tàng nhưng không nhịn được rơi lệ.
Lúc này Khánh Đồng từ trong điện vội vàng đi ra, đứng trên bậc thang vung phất trần, âm thanh the thé quát:
- Bệ hạ chỉ, tuyên Tứ hoàng tử Yến Vương nhập yết kiến —
Chu Lệ nghe vậy ngẩng đầu, bi thương trong mắt hóa thành kinh hỉ cùng thoải mái, hướng cửa điện dập đầu thật mạnh, miệng lớn tiếng hô:
- Nhi thần lĩnh chỉ, đa tạ phụ hoàng.
Sau đó hắn cũng chẳng đứng dậy, vẻ mặt thì kính cẩn dùng đầu gối vốn đã chết lặng, quỳ lết trên bậc thang di chuyển vào cửa điện.
Thật vất vả mới vào được bên trong, Chu Lệ ngẩng đầu thấy Chu Nguyên Chương thần sắc lãnh đạm lật giở quyển sách trên tay giống như không phát hiện ra hắn, Chu Lệ đang vui mừng lập tức cảm thấy lạnh lẽo nhưng hắn vẫn cung kính dập đầu lạy ba cái, ngữ khí hối hận khóc ròng nói:
- Phụ hoàng, nhi thần hướng ngài chịu đòn nhận tội, nhi thần sai rồi… nhi thần không dám có nửa câu bất kính đối với thái tôn điện hạ, cũng sẽ không có nửa điểm tâm tư bất kính với thái tôn điện hạ, nhi thần nguyện vì phụ hoàng cùng thái tôn điện hạ phòng thủ Bắc Bình, nhi thần thề các thế hệ của Yến Vương nhất mạch không dám có nửa điểm hai lòng.
Chu Nguyên Chương mí mắt cũng không động, vẫn hờ hững lật sách như cũ.
- Phụ hoàng, nhi thần tội đáng muôn chết, phụ hoàng nếu không hả giận, cầu ngài ban cho nhi thần cái chết, nhi thần có chết cũng không oán thán.
Chu Lệ ngẩng đầu bất khuất trên mặt đầy hối hận nước mắt nước mũi giàn giụa, từ một đại hán khôi ngô kiên cường giờ phút này cũng giống như một hài tử bất lực đáng thương.
Tay của Chu Nguyên Chương đang cầm sách bỗng run lên nhè nhẹ, rốt cục hắn nhẹ nhàng đặt quyển sách lên long án ngẩng đầu nhìn Chu Lệ thần sắc rất phức tạp, cảm xúc yêu thương lẫn oán hận đan xen với nhau đầy biến ảo trên nét mặt vốn đã già nua tang thương của lão.
Dây gai đâm lên da thịt Chu Lệ đồng thời cũng đâm thật sâu vào trái tim Chu Nguyên Chương.
Hắn dù sao cũng là nhi tử của mình, hổ ác không ăn thịt con, chẳng lẽ đế vương so với mãnh hổ còn vô tình hơn? Vất vả giao tranh cả đời đánh hạ được giang sơn to lớn như vậy, còn không phải để lưu lại cho hậu tôn của Chu gia sao? Nếu vì giang sơn mà trừng phạt con cháu của Chu gia thì những việc làm nhiều năm như vậy còn có ý nghĩa gì?
Nhi tử chẳng qua chỉ là nói sau một câu mà thôi, hiện tại hắn đã ăn năn hối hận rồi, không lẽ còn chưa đủ sao?
Thôi, thôi.
Chu Nguyên Chương giết người không ghê tay nhưng giờ khắc này đối mặt với sai lầm của nhi tử hắn rốt cục cũng mềm lòng.
- Lệ nhi!
Chu Nguyên Chương mở miệng, thanh âm khàn khàn mệt mỏi.
Nghe được Chu Nguyên Chương gọi tên mình Chu Lệ đang sợ hãi tức khắc mừng như điên.
- Phụ hoàng, có nhi thần.
Chu Nguyên Chương ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, nửa ngày sau Chu Nguyên Chương vô lực phất phất tay nói:
- Lệ nhi, ngươi… trở về đi, việc này coi như bỏ qua.
Chu Lệ bái lạy thật sâu, nói:
- Nhi thần tuân chỉ, nhi thần sau chuyện này tuyệt sẽ không tái phạm, tạ phụ hoàng khoan thứ.
Nói xong Chu Lệ cung kính dập đầu ba cái, một bên khóc một bên chậm rãi đi ra khỏi điện, thẳng đến khi Chu Lệ đi ra khỏi hoàng cung ngồi trên xe ngựa quay về biệt viện tiếng khóc của hắn mới ngừng lại, trên mặt đang tràn đầy nước mắt lại hiện ra thần sắc oán độc sâu sắc.
Ta nếu không làm hoàng đế thì chuyện khúm núm cầu xin tha thứ như thế này cả đời không biết phải lặp lại bao nhiêu lần.
Chu Doãn Văn, đầu gối của tứ hoàng thúc rất quý giá ngươi chịu không nổi ta quỳ đâu, chuyện hôm nay tất ngươi phải trả giá.
Bên trong Võ Anh điện.
Chu Nguyên Chương tựa lưng vào ghế ngồi mệt mỏi thở dài, ánh mắt đục ngầu nhìn về tờ chiếu chỉ trên long án.
Trên chiếu đã sớm viết một đạo thánh chỉ.
- Phong: Yến Vương Chu Lệ làm chủ quản Bắc Bình, quản lý mọi việc dân chính, giúp phía nam Giang Tây phát triển, ngay hôm nay phải đi, không được chậm trễ.
Nhìn vào đạo thánh chỉ này, Chu Nguyên Chương lắc đầu lộ ra một nụ cười khổ, rốt cục duỗi tay xé nó thành mảnh nhỏ.
Nhắm mắt lại thần sắc Chu Nguyên Chương lại biến ảo, một loại tâm tình mâu thuẫn cứ vướng bận trong lòng.
Doãn Văn, ta hôm nay mềm lòng, có lẽ là đã gieo một mối họa cho tương lai của ngươi.
Ài, dù sao cũng già rồi a.
Buổi trưa, sắc trời âm u một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ chậm rãi dừng trước đại môn một cửa điếm, biển hiệu sơn son “ Tiếu Giang Nam.”
Đám thị vệ đi theo xe ngựa lập tức phân tán ra, đứng ngăn đám người xung quanh cùng chiếc xe mắt cảnh giác nhìn tứ phía.
Thị nữ chậm rãi vén mèn xe.
Một mỹ nhân được thị nữ đỡ xuống xe, đi thẳng vào điếm.
Bên trong nhà trọ khách nhân đã sớm bị đuổi đi, nội đường trống rỗng chỉ có lão bản của cửa hàng đang cung kính đứng ở cửa đón chào.
- Dân nữ Trần Oanh Nhi, bái kiến quận chúa nương nương.
Lão bản vén áo thi lễ, sau đó đứng thẳng người, đứng trước mặt quận chúa xinh đẹp đúng là nữ nhi của Giang Phổ Trần Tứ Lục, Trần Oanh Nhi.
Trần Oanh Nhi đến kinh sư, nương theo tài chính khổng lồ của Trần gia cùng với sự thông minh cơ trí của nàng trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mở ra không ít cửa hàng hơn nữa mỗi cửa hàng sinh ý đều thập phần thịnh vượng, sản nghiệp của Trần gia cũng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, so với tiểu phú thương ở Giang Phổ trước kia đã sớm không cùng một cấp bậc, hôm nay hiệu buôn của Trần gia đã có thể bài danh trong số những đại phú thương của kinh sư, thương giới của kinh sư cũng sôi nổi chú ý đến chú ngựa ô Trần gia này, nhưng rất ít người biết chủ đạo của Trần gia tại kinh sư lại là một nữ nhi, một người mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng lộ diện.
Cửa hàng bán son phấn “Tiếu Giang Nam“ này cũng là một trong những sản nghiệp của Trần gia tại kinh sư, may mắn chính là cửa hàng khai trương lại hấp dẫn đến tỷ tỷ ruột thịt của đương kim Thái tôn, Giang Đô quận chúa, Giang Đô quận chúa là một nữ nhân dịu dàng ít nói, chưa bao giờ kiêu ngạo, thường xuyên qua lại cùng Trần Oanh Nhi trở nên quen biết, dần dần giao tình thâm hậu, kết thành tỷ muội.
Trần Oanh Nhi đã thay đổi rất nhiều, gương mặt non nớt trước kia giờ đã thành thục, khéo léo hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tự tin mãnh liệt có vài phần nữ cường nhân nơi thương trường, giỏi giang khôn khéo đối mặt với quận chúa cũng có thể không kiêu ngạo, không siểm nịnh cũng không rụt rè.
- Oanh nhi sớm đã nói với ngươi khi không có ngoại nhân cũng không cần đa lễ, ngươi sao lại quên rồi?
Giang Đô quận chúa tiến lên kéo tay Trần Oanh Nhi nhỏ giọng oán trách.
Trần Oanh Nhi cười nhàn nhạt, nụ cười mang theo vài phần quyến rũ lại có vài phần lạnh lùng, hai loại thần sắc phức tạp này đan xen với nhau nhì qua đầy mị hoặc.
Sau khi vào bên trong, vẻ mặt của Giang Đô quận chúa trở nên thoải mái hơn rất nhiều, nàng lôi kéo Trần Oanh Nhi ngồi trong nội đường sau đó hào hứng nói:
- Oanh nhi, mấy ngày nay kinh sư có chuyện gì thú vị, nói ta nghe một chút?
Trần Oanh Nhi nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Chuyện thú vị mỗi ngày đều có nhưng hôm qua có một chuyện được lưu truyền khắp phố.
- Nói nói!
Quận chúa giống như trẻ con phát hiện ra món đồ chơi mới, trong đôi mắt đẹp nổi lên thần sắc chờ mong mãnh liệt.
- Dân nữ nghe nói, tối qua thành bắc có một chuyện thú vị, có một lão đạo sĩ không tuận thủ thanh quy tìm đến thanh lâu tìm vui cũng không biết như thế nào lại đắc tội cùng Cẩm Y Vệ sau đó Cẩm Y Vệ ở thanh lâu bắt người, kết quả lão đạo sĩ bị dọa đuổi chạy chối chết một bên gào khóc thảm thiết bởi vì Cẩm Y Vệ đến đột ngột lão đạo sĩ quần áo cũng không kịp mặc, nghe nói nha hì hì… nghe nói hắn cứ trần truồng như vậy chạy quanh thanh lâu năm sáu vòng, sau đó bị Cẩm Y Vệ dùng lưới bắt được.
Trần Oanh Nhi nói xong che miệng thấp giọng nở nụ cười.
Giang Đô quận chúa nghe đến đó cũng hi hi ha ha cười, hai tuyệt thế mỹ nhân che miệng cười đến run rẩy cả người, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn tại nội đường không dứt, vô cùng dễ nghe.
Quận chúa nở nụ cười trong chốc lát liền dừng lại, vươn bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé vỗ nhè nhẹ lên người Trần Oanh Nhi, sẵng giọng:
- Ngươi như thế nào lại nói với ta chuyện xấu hổ này? Thật xấu a, ai muốn nghe chuyện thanh lâu chứ, lại còn cái gì trần truồng… chứ, ngại chết người ta, hi hi.
Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa đỏ lên trong chốc lát lại nhịn không được nở nụ cười.
Khuôn mặt đáng yêu của Trần Oanh Nhi cũng đỏ bừng lên, sau khi cười xong đôi mắt đẹp chớp chớp vài cái nhìn phía quận chúa nói:
- Quận chúa ở trong cung có chuyện gì thú vị, có thể kể với dân nữ được không?
Thần sắc hân hoan của quận chúa lập tức ảm đạm, đôi mắt đen láy dường như cũng mất đi thần thái, chu cái miệng nhỏ nhắn sau kín thở dài một tiếng, nói:
- Ta có thể có chuyện gì thú vị chứ? Mỗi ngày ở tại trong cung buồn đến chết, bên người không phải thị nữ thì hoạn quan, công chúa quận chúa khác cũng xuất giá hết, chỉ còn mình ta lẻ loi ngay cả người nói chuyện cũng không có.
- Quận chúa không phải được bệ hạ hứa hôn rồi sao?
Quận chúa nghe vậy, đôi mắt đẹp hiện lên vài phần miên man buồn bã, nói:
- Ừ thì đã hứa hôn nhưng tưởng tượng phải kết hỷ sự với một nam nhân chưa từng gặp, từ nay về sau ở cùng nhà nằm cùng giường, tâm lý của ta có chút khó chịu không nói nên lời, ta thực không muốn cuộc đời này cứ trôi qua như vậy, nhưng ý chỉ của Hoàng tổ phụ không thể kháng, ta thật sự không biết phải làm thế nào cho tốt.-
Trần Oanh Nhi cúi đầu, cũng thở dài sâu kín, nói:
- Vận mệnh của nữ nhân chúng ta cho đến bây giờ cũng chỉ có thể mặc cho người bài bố, khi nào mới có thể tự mình làm chủ? Bên ngoài phố xa sầm uất hay ở sâu trong thâm cung cũng đều là thân bất do kỷ thôi.
Hai vị mỹ nhân cúi đầu không nói, mỗi người đều có tâm sự riêng, bầu không khí tại nội đường nhất thời trầm mặc.
Thật lâu sau, Trần Oanh Nhi rốt cục cũng lấy lại tinh thần, cười nói:
- Nam nhân không phải đều vẫn nói hôm nay có rượu hôm nay say sao? Chuyện của tương lai, chúng ta ai cũng không biết? Chúng ta sao lại phải vì thế mà hao tổn tâm sức? Hì hì quận chúa nương nương, ngươi ở trong thâm cung một chuyện thú vị cũng không có sao?
Tâm tình của quận chúa cũng thư thái hơn một chút, nghe vậy lắc lắc đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vài phần giận dữ oán hận nói:
- Chuyện thú vị thì không có, chỉ có một chuyện khiến ta tức chết đi được, tức chết ta mà.
- Chuyện gì vậy?
- Ta, ta ai nha…,chuyện này nói ra thì mắc cỡ chết mất, ta không nói được đâu a.
Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa hồng lên như ánh nắng chiều, dung nhan dịu dàng điềm đạm lại lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.
Trần Oanh Nhi trêu đùa:
- Mặt quận chúa đỏ như vậy, ngươi rốt cục đã gặp phải chuyện phiền lòng gì? Người nào lớn mật như vậy dám đắc tội quận chúa nương nương của chúng ta?
- Ai nha, chuyện này dù sao cũng không thể nói, nói ra ta sẽ không gặp mặt được người khác, bất quá ngươi ta cũng trẻ tuổi, chức quan cũng không nhỏ, ta sai người nghe ngóng thì gia hỏa kia là bạn cùng đọc sách của Thái tôn, cũng là nhân vật số hai của Cẩm Y Vệ, tên hắn là Tiêu Phàm, hừ nếu ta tìm được cơ hội xem ta thu thập hắn thế nào.
Quận chúa vẻ mặt căm giận.
Nụ cười sáng lạn của Trần Oanh Nhi tức thì cứng lại, thất thanh nói:
- Quận chúa vừa nói tên hắn là gì?
- Tiêu Phàm, Cẩm Y Vệ Đồng Tri Tiêu Phàm, làm sao vậy?
Ánh mắt bối rối của Trần Oanh Nhi lóe lên một lần, rồi lập tức trấn định rồi thì thào lẩm bẩm:
- Tiêu Phàm, Tiêu Phàm, cái tên này cũng thực bình thường, cũng không có gì đặc biệt.
- Chính thế, người cũng rất bình thường, nhiều lắm cũng chỉ có một chút anh tuấn, hì hì
Quận chúa nói tới đây nở nụ cười ngượng ngùng.
Trần Oanh Nhi cũng cười thôi, rồi chậm rãi cúi đầu.
Cúi đầu xuống, đôi mắt đẹp của Trần Oanh Nhi nổi nên đôi chút quanh mang lạnh lẽo.
Tiêu Phàm xấu hổ cúi đầu nói:
- Sư phụ bớt giận.
- Khi sư diệt tổ a, sư môn bất hạnh a.
Thái Hư thống khổ gào khóc.
- Sư phụ xin nén bi thương.
- Cuộc đời này của bần đạo nhận một tên nghiệt đồ như ngươi khiến ta không muốn sống nữa.
- Sư phụ, đồ nhi cũng không muốn sống, nhưng xin người trước hết hãy mặc quần áo vào đi, cứ để cho tiểu đệ đệ lắc lư thế kia quả là quá bất nhã quá, lại bị nhiều người như vậy nhìn vào…
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm đỏ bừng, bộ dáng vô cùng thống khổ.
- Bần đạo cao hứng, không được sao? Bần đạo thích nó hít thở không khí trong lòng một chút, không được ah?
Thái Hư quay mông lại hướng về đám đông thẳng lưng đứng, không hề có chút xấu hổ, còn lấy làm vinh quang.
Tiêu Phàm thở dài, có một vị sư phụ không biết xấu hổ như vậy, thân là đồ đệ cũng khiến hắn không biết dấu mặt vào đâu, lão nhân gia cũng có sinh lý cần giải quyết, mình là đồ đệ cũng nên ủng hộ hắn, nói thế nào thì cũng không nên làm như vậy nhỉ.
- Nói, ngươi nhàn rỗi không có việc gì chạy tới đây quấy nhiễu bần đạo là có ý tứ gì?
Thái Hư phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ánh mắt vô cùng bất thiện.
Tiêu Phàm xoa xoa tay, khó xử cười:
- Đồ nhi, khụ khụ, đồ nhi nghe nói sư phụ tìm được ý chung nhân không khỏi mừng rỡ, cố ý dẫn theo vài vị huynh đệ đến đây để bái kiến sư nương.
Bên cạnh Tào Nghị cùng vài tên Cẩm Y giáo úy cũng vội vàng gật đầu phụ họa:
- Đúng đúng, chúng ta là đến để bái kiến sư nương của Tiêu đại nhân.
Tiêu Phàm rất thức thời ngó vào trong phòng nghỉ có một cô nương thanh lâu tạm coi là chỉnh tề vẫy tay nhiệt tình gọi
- Này ---
Gương mặt xinh đẹp của cô nương kia tức thì đỏ bừng, vô cùng lễ phép chắp tay đáp:
- Có.
Hai tay là chắp lại khiến cho bộ ngực sữa dồn ép, run run vô cùng hấp dẫn, hết sức chói mắt.
- Sư phụ ánh mắt quả thật vô cùng chuẩn xác, sư nương quả là một trang quốc sắc thiên hương yểu điệu xinh xắn a.
Tiêu Phàm vỗ mông ngựa
Thái Hư tức sùi bọt mép quát:
- Nghiệt đồ, ngươi biết nàng là sư nương vậy mà còn đến, như vậy là có tâm tư gì? Cút, cút đi, tất cả đều cút hết đi cho ta.
Đám người Tiêu Phàm xấu hổ cụp đuôi, lủi thủi chuồn ra khỏi thanh lâu.
Ra đến bên ngoài đám Tào Nghị vẫn cúi đầu, bộ dáng mất hết sĩ khí, Tiêu Phàm cũng hiểu, đường đường là người của Cẩm Y Vệ lại bị người ta đuổi như đuổi tà, bị nhiều thuộc hạ nhìn thấy như vậy, quả là mất uy tín a.
- Khụ khụ, sư phụ mắng đồ đệ, thiện kinh địa nghĩa a.
iêu Phàm khẽ nói.
- Hắn nếu không phải là sư phụ của ta thì đã sớm bị chém thành mười bảy mười tám khối rồi, uy danh Cẩm Y Vệ của chúng ta không phải ai cũng đùa được, đúng không?
Tiêu Phàm cố ý nói hai câu hoành tránh để cổ vũ sĩ khí.
- Đúng đúng, đối với các huynh đệ Cẩm Y Vệ chúng ta không ai có thể khinh nhờn.
Tuy khích lệ hai câu nhưng sĩ khí vẫn không tăng, Tiêu Phàm cảm thấy không hài lòng vì thế thay đổi sách lược lấy góc độ giáo dục đánh giá hành vi nhàm chán hôm nay.
- Chuyện hôm nay đã dạy cho chúng ta điều gì?
- Thuộc hạ không biết.
Tiêu Phàm nghiêm túc nói:
- Bài học rất sâu sắc. Đó chinh là, khi sư phụ làm việc thì không nên đến bái kiến sư nương.-
Cả đám người giật mình cùng thốt lên khen:
- Đại nhân anh minh a.
Hoàng cung, Võ Anh điện.
Hôm nay trong hoàng cung tràn ngập một bầu không khí lo lắng.
Giữa sắc trời u ám, một gã đại hán khôi ngô cao lớn, hai tay bị trói giật ra đằng sau bằng dây gai, nhưng vẫn thẳng lưng quỳ gối trước đại môn của Võ Anh điện, dây gai đầy gai nhọn đã sớm đem tay và lưng của đại hán cào thành vô số vết máu, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng kinh hãi, nhưng đại hán dường như không hề cảm thấy đau đớn, bộ dáng vô cùng hối hận cứ như vậy cung kính quỳ trên mặt đất không dám động đậy.
Đám hoạn quan đi qua đi lại đều cẩn thận cúi đầu thỉnh thoảng mới dám len lén nhìn trộm, rồi vội vàng cúp mắt, chạy đi.
Ở bên trong điện, thần tình của Chu Nguyên Chương vô cùng lạnh lùng, đang nhắm mắt dưỡng thần, gần đây hắn cảm thấy bản thân cũng có chút mệt mỏi, quốc sự triều đình khi xử lý cũng có chút lực bất tòng tâm.
Dù sao cũng đã già rồi, trong lòng Chu Nguyên Chương không khỏi dâng lên một nỗi bi ai.
Bản thân hắn giờ như đèn dầu sắp tắt mỗi ngày đều nghe đám đại thần hộ vạn tuế nhưng trên đời này ai mới có thể chân chính là vạn tuế? Đều là tự mình lừa mình thôi, mỗi ngày lạnh lùng nhìn các đại thần cung kính quỳ lạy mình trong miệng hô vạn tuế nhưng Chu Nguyên Chương tự mình hiểu được những đại thần này ai ai cũng không muốn mình sống lâu, thậm chí bọn họ còn hy vọng mình có thể chết sớm đi một chút, dù sao cũng không có ai nguyện ý sống cùng một bạo quân nóng giận vô thường tùy thời có thể mất đi tính mạng.
Chu Nguyên Chương không sợ chết, nhưng hiện nay hắn chưa muốn chết, hắn hy vọng lão thiên sẽ cho hắn thêm vài năm nữa, bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện cần phải làm, những mối nguy hiểm ẩn tàng vẫn còn thì hắn vẫn còn chưa an tâm giao giang sơn này cho Chu Doãn Văn.
Mà ngọn nguồn của lo lắng lại là kẻ đang quỳ trước cửa điện.
Im ắng một lúc lâu Chu Nguyên Chương liền từ từ mở mắt giống như tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Hoạn quan Khánh Đồng khẽ bước tới, không có một thanh âm, sau khi đi đến long án nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của Chu Nguyên Chương, Khánh Đồng rõ ràng là có chút do dự nhưng rốt cục cũng cắn răng một cái, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, Tứ hoàng tử Yến Vương đã quỳ rất lâu ở ngoài điện.-
Nét mặt Chu Nguyên Chương vẫn không thay đổi, vẫn như nhắm mắt như muốn ngủ và không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Khánh Đồng há miệng thở dốc, thấy Chu Nguyên Chương không nói một lời khiến cho lão cảm thấy sợ đến xanh mặt, không dám lải nhải thêm một câu vội vàng lui ra ngoài.
Ra đến cửa thấy Chu Lệ vẫn còn đang quỳ, Khánh Đồng không khỏi thở dài, đi xuống ghé vào tai Chu Lệ nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Điện hạ, hay là ngài về trước đi, nô tài sẽ giúp ngài hỏi thăm. Nô tài đi theo hoàng thượng nhiều năm như vậy nên trong trường hợp này theo ta thì bệ hạ rõ ràng là không muốn thấy ngài, xin ngài đừng quỳ ở đây nữa, quỳ cũng vô ích thôi.
Nét mặt Chu Lệ có vẻ vô cùng hối hận, ảo não cúi đầu, nhưng vẫn không nói gì, vẻ mặt càng thêm kiên quyết.
Khánh Đồng dậm chân vội nói tiếp:
- Ôi điện hạ, ngài còn ở đây làm gì? Bệ hạ có khả năng còn chưa nguôi giận, ngài hãy để mấy ngày sau hãy tới không được sao? Thế nào mà nhất quyết muốn hôm nay nhận tội? Bệ hạ nếu không muốn tiếp kiến ngài thì ngài chẳng lẽ sẽ quỳ ở chỗ này cả đêm à?
Chu Lệ bướng bình lắc lắc đầu thanh âm khan khan nói:
- Ta đã làm sai nên tự nguyện chịu phạt, quỳ bao lâu cũng là đáng, đa tạ hảo ý của Khánh công công, công công thay ta hầu hạ hoàng phụ thật tốt nhiều năm như vậy khiến cho bổn vương trong lòng vô cùng cảm kích, sau này bổn vương nhất định sẽ hậu tạ, mong rằng công công sẽ không chối từ.
Khánh Đồng nghe vậy trong lòng đại hỷ, trong mắt liền hiện lên một tia tham lam, vội vàng tạ ơn:
- Ai da, điện hạ quá khách khí rồi, nô tài sao có thể không biết xấu hổ chứ. Điện hạ người quả là tấm gương hiếu thảo cho mọi người, nô tài cho dù có phải liều mạng cũng phải thông báo cho điện hạ.
Chu Lệ vội vàng nói:
- Công công chỉ cần giúp bản vương thì bản vương đã vô cùng cảm kích rồi.
Khánh Đồng cười khoát tay, khi đứng thẳng lên vẻ mặt lập tức bình thường, đồng thời tăng thêm phần trầm trọng và không nỡ quay vào trong.
Chu Lệ nhìn bóng dáng Khánh Đồng rời đi, trên mặt mặc dù vẫn mang theo vẻ hối hận nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười khó phát hiện.
Không lâu sau Khánh Đồng lại đi ra ngoài điện, Chu Lệ nhìn hắn mong chờ ai ngờ Khánh Đồng từ xa lắc lắc đầu, vẻ mặt chua xót nhìn hắn thở dài, sau đó trở vào trong điện.
Vẻ mặt mong chờ của Chu Lệ tức thì biến thành thất vọng, thần sắc ảm đạm vô quang.
Một cỗ bi thương bị người khác vứt bỏ, cùng với cảm giác bị vận mệnh từ chối lúc này tràn lên trong lòng Chu Lệ, phụ hoàng vì sao lại bạc đãi với hắn như vậy? Cầm quân đánh giặc hắn xung phong đi đầu, hoàn toàn vứt bỏ đi danh phận hoàng tôn, cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ, cùng ăn cùng ngủ được các tướng sĩ ở Bắc Bình vô cùng ủng hộ, hắn mấy lần chinh phạt Bắc Nguyên lập hạ chiến công vô số, nói về trị quốc an bang thì hắn tại Bắc Bình đào ao, đào kênh, cắt giảm thuế má, khuyến khích trồng trọt nên vô cùng được lòng dân, bất luận thành tựu về võ công hay giáo dục hắn điểm nào so với Chu Doãn Văn cũng đều mạnh hơn rất nhiều, vậy hắn kém Chu Doãn Văn ở điểm nào? Đơn giản chẳng lẽ là vì hắn không có thân phận của trưởng tôn sao?
Giang sơn hùng vĩ, có hàng ngàn vạn thần dân chẳng lẽ chỉ cần dựa vào một cái thân phận để trị nước? Giang sơn Đại Minh nếu nằm trong tay Chu Lệ ta thì ta dám vỗ ngực nói rằng ta nhất định sẽ sáng tạo còn rực rỡ hào hùng hơn so với nhà đường nhà tống khi thịnh thế, Chu Doãn Văn hắn dám nói những lời này sao?
Phụ hoàng, ta không phục.
Chu Lệ cãng nghĩ càng uất, dã tâm phá hủy tất cả mọi thứ cản đường vốn được chôn sâu trong lòng giờ đột nhiên tỉnh dậy, hắn đột nhiên nhớ đến lời nói của hòa thượng Đạo Diễn nói với hắn:
- Ông trời vốn đã là bất công, điện hạ đến bây giờ còn chưa rõ sao? Một khi đã như vậy thì chúng ta phải tự mình thay đổi nó, cùng với lão thiên đấu một trận.
Phụ hoàng ngươi không phải muốn chứng kiến bi kịch Huyền Vũ môn tái hiện sao, người có biết không, Huyền Vũ chi biến năm xưa nguyên nhân gây ra cũng là vì Lý Uyên đối với con của mình bên nặng bên nhẹ, mà ngày hôm nay sự tình cũng không khác mấy, Phụ hoàng ngươi nếu quyết làm Lý Uyên thì ta cũng không ngại làm Lý Thế Dân một phen, vì giang sơn vạn dặm của Đại Minh thì hy sinh một thái tôn có gì là nhiều? Lý Thế Dân năm đó nếu không tàn sát huynh đệ cốt nhục thì làm sao có thể lưu danh muôn thủa.
Dây gai đâm vào lưng gây đau đớn, nhưng Chu Lệ tựa như đã chết lặng, hắn đột nhiên hướng về đại môn Võ Anh điện dập đầu ba cái, hô lớn:
- Phụ hoàng, nhi thần biết mình đã sai,vì thế hôm nay tự mình tới đây hướng phụ hoàng nhận tội, cầu phụ hoàng khoan thứ, phụ hoàng, người có nghe thấy không? Nhi thần là tứ hoàng Chu Lệ, vì giang sơn Đại Minh mà đã chảy máu không biết bao nhiêu lần, từng không tốn một xe một tốt nào bắt sống Bắc Nguyên thái úy Nãi Nhi Bất Hoa, lại bắt được Bắc Nguyên Đại Tướng Tác Lâm Thiếp Mộc Nhi…. Phụ hoàng những chiến công này của thần chẳng lẽ không hơn một câu nói vô tâm sao? Phụ hoàng!
Chu Lệ càng nói trong lòng càng chua xót, sau khi hô vài câu, mặc dù là đại hán ngang tàng nhưng không nhịn được rơi lệ.
Lúc này Khánh Đồng từ trong điện vội vàng đi ra, đứng trên bậc thang vung phất trần, âm thanh the thé quát:
- Bệ hạ chỉ, tuyên Tứ hoàng tử Yến Vương nhập yết kiến —
Chu Lệ nghe vậy ngẩng đầu, bi thương trong mắt hóa thành kinh hỉ cùng thoải mái, hướng cửa điện dập đầu thật mạnh, miệng lớn tiếng hô:
- Nhi thần lĩnh chỉ, đa tạ phụ hoàng.
Sau đó hắn cũng chẳng đứng dậy, vẻ mặt thì kính cẩn dùng đầu gối vốn đã chết lặng, quỳ lết trên bậc thang di chuyển vào cửa điện.
Thật vất vả mới vào được bên trong, Chu Lệ ngẩng đầu thấy Chu Nguyên Chương thần sắc lãnh đạm lật giở quyển sách trên tay giống như không phát hiện ra hắn, Chu Lệ đang vui mừng lập tức cảm thấy lạnh lẽo nhưng hắn vẫn cung kính dập đầu lạy ba cái, ngữ khí hối hận khóc ròng nói:
- Phụ hoàng, nhi thần hướng ngài chịu đòn nhận tội, nhi thần sai rồi… nhi thần không dám có nửa câu bất kính đối với thái tôn điện hạ, cũng sẽ không có nửa điểm tâm tư bất kính với thái tôn điện hạ, nhi thần nguyện vì phụ hoàng cùng thái tôn điện hạ phòng thủ Bắc Bình, nhi thần thề các thế hệ của Yến Vương nhất mạch không dám có nửa điểm hai lòng.
Chu Nguyên Chương mí mắt cũng không động, vẫn hờ hững lật sách như cũ.
- Phụ hoàng, nhi thần tội đáng muôn chết, phụ hoàng nếu không hả giận, cầu ngài ban cho nhi thần cái chết, nhi thần có chết cũng không oán thán.
Chu Lệ ngẩng đầu bất khuất trên mặt đầy hối hận nước mắt nước mũi giàn giụa, từ một đại hán khôi ngô kiên cường giờ phút này cũng giống như một hài tử bất lực đáng thương.
Tay của Chu Nguyên Chương đang cầm sách bỗng run lên nhè nhẹ, rốt cục hắn nhẹ nhàng đặt quyển sách lên long án ngẩng đầu nhìn Chu Lệ thần sắc rất phức tạp, cảm xúc yêu thương lẫn oán hận đan xen với nhau đầy biến ảo trên nét mặt vốn đã già nua tang thương của lão.
Dây gai đâm lên da thịt Chu Lệ đồng thời cũng đâm thật sâu vào trái tim Chu Nguyên Chương.
Hắn dù sao cũng là nhi tử của mình, hổ ác không ăn thịt con, chẳng lẽ đế vương so với mãnh hổ còn vô tình hơn? Vất vả giao tranh cả đời đánh hạ được giang sơn to lớn như vậy, còn không phải để lưu lại cho hậu tôn của Chu gia sao? Nếu vì giang sơn mà trừng phạt con cháu của Chu gia thì những việc làm nhiều năm như vậy còn có ý nghĩa gì?
Nhi tử chẳng qua chỉ là nói sau một câu mà thôi, hiện tại hắn đã ăn năn hối hận rồi, không lẽ còn chưa đủ sao?
Thôi, thôi.
Chu Nguyên Chương giết người không ghê tay nhưng giờ khắc này đối mặt với sai lầm của nhi tử hắn rốt cục cũng mềm lòng.
- Lệ nhi!
Chu Nguyên Chương mở miệng, thanh âm khàn khàn mệt mỏi.
Nghe được Chu Nguyên Chương gọi tên mình Chu Lệ đang sợ hãi tức khắc mừng như điên.
- Phụ hoàng, có nhi thần.
Chu Nguyên Chương ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, nửa ngày sau Chu Nguyên Chương vô lực phất phất tay nói:
- Lệ nhi, ngươi… trở về đi, việc này coi như bỏ qua.
Chu Lệ bái lạy thật sâu, nói:
- Nhi thần tuân chỉ, nhi thần sau chuyện này tuyệt sẽ không tái phạm, tạ phụ hoàng khoan thứ.
Nói xong Chu Lệ cung kính dập đầu ba cái, một bên khóc một bên chậm rãi đi ra khỏi điện, thẳng đến khi Chu Lệ đi ra khỏi hoàng cung ngồi trên xe ngựa quay về biệt viện tiếng khóc của hắn mới ngừng lại, trên mặt đang tràn đầy nước mắt lại hiện ra thần sắc oán độc sâu sắc.
Ta nếu không làm hoàng đế thì chuyện khúm núm cầu xin tha thứ như thế này cả đời không biết phải lặp lại bao nhiêu lần.
Chu Doãn Văn, đầu gối của tứ hoàng thúc rất quý giá ngươi chịu không nổi ta quỳ đâu, chuyện hôm nay tất ngươi phải trả giá.
Bên trong Võ Anh điện.
Chu Nguyên Chương tựa lưng vào ghế ngồi mệt mỏi thở dài, ánh mắt đục ngầu nhìn về tờ chiếu chỉ trên long án.
Trên chiếu đã sớm viết một đạo thánh chỉ.
- Phong: Yến Vương Chu Lệ làm chủ quản Bắc Bình, quản lý mọi việc dân chính, giúp phía nam Giang Tây phát triển, ngay hôm nay phải đi, không được chậm trễ.
Nhìn vào đạo thánh chỉ này, Chu Nguyên Chương lắc đầu lộ ra một nụ cười khổ, rốt cục duỗi tay xé nó thành mảnh nhỏ.
Nhắm mắt lại thần sắc Chu Nguyên Chương lại biến ảo, một loại tâm tình mâu thuẫn cứ vướng bận trong lòng.
Doãn Văn, ta hôm nay mềm lòng, có lẽ là đã gieo một mối họa cho tương lai của ngươi.
Ài, dù sao cũng già rồi a.
Buổi trưa, sắc trời âm u một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ chậm rãi dừng trước đại môn một cửa điếm, biển hiệu sơn son “ Tiếu Giang Nam.”
Đám thị vệ đi theo xe ngựa lập tức phân tán ra, đứng ngăn đám người xung quanh cùng chiếc xe mắt cảnh giác nhìn tứ phía.
Thị nữ chậm rãi vén mèn xe.
Một mỹ nhân được thị nữ đỡ xuống xe, đi thẳng vào điếm.
Bên trong nhà trọ khách nhân đã sớm bị đuổi đi, nội đường trống rỗng chỉ có lão bản của cửa hàng đang cung kính đứng ở cửa đón chào.
- Dân nữ Trần Oanh Nhi, bái kiến quận chúa nương nương.
Lão bản vén áo thi lễ, sau đó đứng thẳng người, đứng trước mặt quận chúa xinh đẹp đúng là nữ nhi của Giang Phổ Trần Tứ Lục, Trần Oanh Nhi.
Trần Oanh Nhi đến kinh sư, nương theo tài chính khổng lồ của Trần gia cùng với sự thông minh cơ trí của nàng trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mở ra không ít cửa hàng hơn nữa mỗi cửa hàng sinh ý đều thập phần thịnh vượng, sản nghiệp của Trần gia cũng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, so với tiểu phú thương ở Giang Phổ trước kia đã sớm không cùng một cấp bậc, hôm nay hiệu buôn của Trần gia đã có thể bài danh trong số những đại phú thương của kinh sư, thương giới của kinh sư cũng sôi nổi chú ý đến chú ngựa ô Trần gia này, nhưng rất ít người biết chủ đạo của Trần gia tại kinh sư lại là một nữ nhi, một người mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng lộ diện.
Cửa hàng bán son phấn “Tiếu Giang Nam“ này cũng là một trong những sản nghiệp của Trần gia tại kinh sư, may mắn chính là cửa hàng khai trương lại hấp dẫn đến tỷ tỷ ruột thịt của đương kim Thái tôn, Giang Đô quận chúa, Giang Đô quận chúa là một nữ nhân dịu dàng ít nói, chưa bao giờ kiêu ngạo, thường xuyên qua lại cùng Trần Oanh Nhi trở nên quen biết, dần dần giao tình thâm hậu, kết thành tỷ muội.
Trần Oanh Nhi đã thay đổi rất nhiều, gương mặt non nớt trước kia giờ đã thành thục, khéo léo hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tự tin mãnh liệt có vài phần nữ cường nhân nơi thương trường, giỏi giang khôn khéo đối mặt với quận chúa cũng có thể không kiêu ngạo, không siểm nịnh cũng không rụt rè.
- Oanh nhi sớm đã nói với ngươi khi không có ngoại nhân cũng không cần đa lễ, ngươi sao lại quên rồi?
Giang Đô quận chúa tiến lên kéo tay Trần Oanh Nhi nhỏ giọng oán trách.
Trần Oanh Nhi cười nhàn nhạt, nụ cười mang theo vài phần quyến rũ lại có vài phần lạnh lùng, hai loại thần sắc phức tạp này đan xen với nhau nhì qua đầy mị hoặc.
Sau khi vào bên trong, vẻ mặt của Giang Đô quận chúa trở nên thoải mái hơn rất nhiều, nàng lôi kéo Trần Oanh Nhi ngồi trong nội đường sau đó hào hứng nói:
- Oanh nhi, mấy ngày nay kinh sư có chuyện gì thú vị, nói ta nghe một chút?
Trần Oanh Nhi nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Chuyện thú vị mỗi ngày đều có nhưng hôm qua có một chuyện được lưu truyền khắp phố.
- Nói nói!
Quận chúa giống như trẻ con phát hiện ra món đồ chơi mới, trong đôi mắt đẹp nổi lên thần sắc chờ mong mãnh liệt.
- Dân nữ nghe nói, tối qua thành bắc có một chuyện thú vị, có một lão đạo sĩ không tuận thủ thanh quy tìm đến thanh lâu tìm vui cũng không biết như thế nào lại đắc tội cùng Cẩm Y Vệ sau đó Cẩm Y Vệ ở thanh lâu bắt người, kết quả lão đạo sĩ bị dọa đuổi chạy chối chết một bên gào khóc thảm thiết bởi vì Cẩm Y Vệ đến đột ngột lão đạo sĩ quần áo cũng không kịp mặc, nghe nói nha hì hì… nghe nói hắn cứ trần truồng như vậy chạy quanh thanh lâu năm sáu vòng, sau đó bị Cẩm Y Vệ dùng lưới bắt được.
Trần Oanh Nhi nói xong che miệng thấp giọng nở nụ cười.
Giang Đô quận chúa nghe đến đó cũng hi hi ha ha cười, hai tuyệt thế mỹ nhân che miệng cười đến run rẩy cả người, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn tại nội đường không dứt, vô cùng dễ nghe.
Quận chúa nở nụ cười trong chốc lát liền dừng lại, vươn bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé vỗ nhè nhẹ lên người Trần Oanh Nhi, sẵng giọng:
- Ngươi như thế nào lại nói với ta chuyện xấu hổ này? Thật xấu a, ai muốn nghe chuyện thanh lâu chứ, lại còn cái gì trần truồng… chứ, ngại chết người ta, hi hi.
Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa đỏ lên trong chốc lát lại nhịn không được nở nụ cười.
Khuôn mặt đáng yêu của Trần Oanh Nhi cũng đỏ bừng lên, sau khi cười xong đôi mắt đẹp chớp chớp vài cái nhìn phía quận chúa nói:
- Quận chúa ở trong cung có chuyện gì thú vị, có thể kể với dân nữ được không?
Thần sắc hân hoan của quận chúa lập tức ảm đạm, đôi mắt đen láy dường như cũng mất đi thần thái, chu cái miệng nhỏ nhắn sau kín thở dài một tiếng, nói:
- Ta có thể có chuyện gì thú vị chứ? Mỗi ngày ở tại trong cung buồn đến chết, bên người không phải thị nữ thì hoạn quan, công chúa quận chúa khác cũng xuất giá hết, chỉ còn mình ta lẻ loi ngay cả người nói chuyện cũng không có.
- Quận chúa không phải được bệ hạ hứa hôn rồi sao?
Quận chúa nghe vậy, đôi mắt đẹp hiện lên vài phần miên man buồn bã, nói:
- Ừ thì đã hứa hôn nhưng tưởng tượng phải kết hỷ sự với một nam nhân chưa từng gặp, từ nay về sau ở cùng nhà nằm cùng giường, tâm lý của ta có chút khó chịu không nói nên lời, ta thực không muốn cuộc đời này cứ trôi qua như vậy, nhưng ý chỉ của Hoàng tổ phụ không thể kháng, ta thật sự không biết phải làm thế nào cho tốt.-
Trần Oanh Nhi cúi đầu, cũng thở dài sâu kín, nói:
- Vận mệnh của nữ nhân chúng ta cho đến bây giờ cũng chỉ có thể mặc cho người bài bố, khi nào mới có thể tự mình làm chủ? Bên ngoài phố xa sầm uất hay ở sâu trong thâm cung cũng đều là thân bất do kỷ thôi.
Hai vị mỹ nhân cúi đầu không nói, mỗi người đều có tâm sự riêng, bầu không khí tại nội đường nhất thời trầm mặc.
Thật lâu sau, Trần Oanh Nhi rốt cục cũng lấy lại tinh thần, cười nói:
- Nam nhân không phải đều vẫn nói hôm nay có rượu hôm nay say sao? Chuyện của tương lai, chúng ta ai cũng không biết? Chúng ta sao lại phải vì thế mà hao tổn tâm sức? Hì hì quận chúa nương nương, ngươi ở trong thâm cung một chuyện thú vị cũng không có sao?
Tâm tình của quận chúa cũng thư thái hơn một chút, nghe vậy lắc lắc đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vài phần giận dữ oán hận nói:
- Chuyện thú vị thì không có, chỉ có một chuyện khiến ta tức chết đi được, tức chết ta mà.
- Chuyện gì vậy?
- Ta, ta ai nha…,chuyện này nói ra thì mắc cỡ chết mất, ta không nói được đâu a.
Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa hồng lên như ánh nắng chiều, dung nhan dịu dàng điềm đạm lại lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.
Trần Oanh Nhi trêu đùa:
- Mặt quận chúa đỏ như vậy, ngươi rốt cục đã gặp phải chuyện phiền lòng gì? Người nào lớn mật như vậy dám đắc tội quận chúa nương nương của chúng ta?
- Ai nha, chuyện này dù sao cũng không thể nói, nói ra ta sẽ không gặp mặt được người khác, bất quá ngươi ta cũng trẻ tuổi, chức quan cũng không nhỏ, ta sai người nghe ngóng thì gia hỏa kia là bạn cùng đọc sách của Thái tôn, cũng là nhân vật số hai của Cẩm Y Vệ, tên hắn là Tiêu Phàm, hừ nếu ta tìm được cơ hội xem ta thu thập hắn thế nào.
Quận chúa vẻ mặt căm giận.
Nụ cười sáng lạn của Trần Oanh Nhi tức thì cứng lại, thất thanh nói:
- Quận chúa vừa nói tên hắn là gì?
- Tiêu Phàm, Cẩm Y Vệ Đồng Tri Tiêu Phàm, làm sao vậy?
Ánh mắt bối rối của Trần Oanh Nhi lóe lên một lần, rồi lập tức trấn định rồi thì thào lẩm bẩm:
- Tiêu Phàm, Tiêu Phàm, cái tên này cũng thực bình thường, cũng không có gì đặc biệt.
- Chính thế, người cũng rất bình thường, nhiều lắm cũng chỉ có một chút anh tuấn, hì hì
Quận chúa nói tới đây nở nụ cười ngượng ngùng.
Trần Oanh Nhi cũng cười thôi, rồi chậm rãi cúi đầu.
Cúi đầu xuống, đôi mắt đẹp của Trần Oanh Nhi nổi nên đôi chút quanh mang lạnh lẽo.
/209
|