Hội Lâm Tố Mỹ về Định Châu bằng tàu hỏa, vé tàu đã được mua từ trước.
Tàu hỏa từ thành phố Vân đến huyện Định Châu chỉ là một trạm qua đường mà thôi, việc mua vé tàu không quá nghiêm ngặt, hơn nữa còn không hạn chế số lượng, sau khi lên tàu, nếu có ghế thì có thể ngồi, không có ghế thì đứng, dẫu sao cũng chỉ hai tiếng đồng hồ, sẽ mau chóng đến nơi.
Hội Lâm Tố Mỹ khá may mắn, đều ngồi được ghế trống. Nhưng lúc này lại chẳng có mấy ai muốn ngồi chỗ này, bởi vì nhiệt độ cao, đến ghế ngồi cũng giống như một ngọn lửa.
Có điều vì xung quanh đều là bầu không khí nóng rực, nhiệt độ cao của chỗ ngồi cũng như bị tảng lờ.
Thời tiết này mà đi tàu hỏa thì cũng là một kiểu chịu tội. Đương nhiên, đi xe hơi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, hơn nữa thời gian đi còn dài hơn, không thể so sánh được rốt cuộc đi bằng xe gì mới tốt.
Vì nóng nực, Lâm Tố Mỹ không muốn nói chuyện một chút nào. Tạ Trường Du cầm một cuốn sách, phe phẩy trước mặt cô, trong cơn gió nóng có thêm chút mát mẻ, tựa như mảnh đất khô cằn chảy vào một con suối, vậy mà cô cứ thế dần ngủ mất.
Trương Thành An ngồi một bên khác kéo tay áo Quách Chí Cường, ra hiệu bảo anh nhìn qua, ánh mắt có vẻ trêu đùa, và cả chút cảm khái.
Có lẽ là một lối suy nghĩ rất bản năng, họ đều cảm thấy nếu Tạ Trường Du và một cô gái ở bên nhau, nhất định sẽ là cô gái đó săn sóc Tạ Trường Du chu đáo, kết quả bây giờ lại tương phản khiến họ cảm khái không thôi.
Quách Chí Cường không đồng tình, cười lắc đầu.
Trương Thành An nóng nực đâm thiếu kiên nhẫn, chỉ đành kéo Quách Chí Cường rồi nói: “Chuyện lần trước tao đề nghị với mày, mày thấy sao?”.
Quách Chí Cường thở dài một hơi, lắc đầu.
“Này, đây là chuyện lớn đấy.” Trương Thành An sốt ruột.
Bây giờ tin tức đã lan truyền rộng rồi, rằng năm nay thu hoạch xong hết lúa ngô thì sẽ bắt đầu đo ruộng đất và chia ruộng đất theo số lượng nhân khẩu. Trước đây Quách Chí Cường còn có bà nội, có thể được chia hai thửa đất, bây giờ chỉ có một mình, chỉ có thể được chia một thửa mà thôi.
Suy nghĩ của Trương Thành An là bảo Quách Chí Cường và Tô Uyển mau chóng ổn định, như thế thì ít nhất có thể được chia thêm một thửa ruộng, sẽ có lợi cho sau này.
Quách Chí Cường lắc đầu. “Đừng nói nữa.”
“Mày… cái thằng này, tao đều là vì tốt cho mày thôi.”
“Tao biết.”
Không phải Quách Chí Cường chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng Tô Uyển từng về nhà thử thăm dò bố mẹ, hình tượng anh chàng con rể mà bố mẹ cô hy vọng khác biệt rất lớn với anh. Điều này khiến anh đã dự liệu được sau khi anh và Tô Uyển ở bên nhau, hai người sẽ phải chịu áp lực lớn thế nào.
Có điều cũng bởi vậy, Quách Chí Cường cũng đã đưa ra một quyết định là sớm cùng Tô Uyển đi gặp bố mẹ cô, không liên quan đến việc chia ruộng đất, chỉ là vì biết ở bên nhau sẽ rất khó khăn, sớm đối mặt, sớm giải quyết thì sẽ tốt hơn cho tương lai.
……
Lâm Tố Mỹ không ngờ mình lại ngủ mất, tỉnh dậy thấy Tạ Trường Du vẫn một mực quạt gió bằng tay, không cảm động là điều không thể. Cô cười vươn tay ngăn động tác tiếp tục quạt của anh, sau đó kéo tay anh đặt lên chân mình. Cô khẽ xoa bóp tay anh bằng hai tay. Nếu anh cứ quạt như vậy, động tác máy móc, tay chắc chắn sẽ không thoải mái.
Tạ Trường Du để mặc cô giày vò tay mình, cũng không nói gì, chỉ ngồi nghiêng trên ghế, mỉm cười nhìn cô.
Lâm Tố Mỹ hơi ngẩng đầu là có thể bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh, như còn nóng hơn cả thời tiết này, thiêu đốt đến độ cô nóng bừng.
Mãi cho đến khi xuống xe, cả đám người đều cảm thấy được giải phóng, chạy biến đi rất nhanh.
Người ngồi trên chuyến tàu hỏa về Định Châu không ít. Có người cầm túi lớn túi nhỏ; có người không nỡ ngồi xe về trung tâm huyện Định Châu bèn xách hành lý định đi bộ qua; có người thì mấy người cùng ghép một xe, có thể tiết kiệm chút lộ phí.
Hội Tạ Trường Du thuê ngay một chiếc xe về đến huyện Định Châu.
Về đến huyện, họ cũng không chậm trễ, đến thẳng bên trung tâm thương mại. Hai tòa nhà Tạ Trường Du xây trước đây đã nghiễm nhiên trở thành trung tâm kinh doanh buôn bán. Sự phát triển như vậy ngay cả những người Định Châu bản địa như họ cũng cảm thấy nhanh chóng, càng đừng nhắc đến những người ra ngoài rất lâu không trở về.
Hội Tạ Trường Du qua đó chỉ là để lái chiếc xe hàng về nhà mà thôi.
Vẫn là Tạ Trường Du lái xe, Lâm Tố Mỹ ngồi ghế phụ lái, còn hội Trương Thành An ở phía sau.
Hội Trương Thành An đương nhiên có lời để nói, nói đến độ khiến Lâm Tố Mỹ đỏ bừng mặt, còn Tạ Trường Du thì căn bản chẳng đoái hoài đến họ.
Nhưng rất mau chóng, sự chú ý của mọi người đều bị con đường quốc lộ này thu hút.
Con đường mới làm này bằng phẳng khỏi nói, khiến mấy người hội Trương Thành An ngồi phía sau xe hàng cũng không thích ứng được cho lắm. Đường không xóc nữa, bằng phẳng quá rồi, sướng hết cả người, khiến mấy người họ cũng có kích động muốn làm chuyện đầu tiên sau khi về nhà là chạy đi lấy xe đạp rồi phóng như bay trên con đường này dù rằng thời tiết nóng nực như vậy.
Mấy đội sản xuất đều cực kì xem trọng con đường này, cũng không cần đội trưởng phân công, mỗi nhà mỗi hộ đều như thế, chỉ cần làm xong việc đồng áng thì lập tức chạy đi sửa đường, hơn nữa còn nghiêm cấm trẻ con chạy nhảy lung tung trên đó.
Mọi người toàn tâm sửa đường, tốc độ đương nhiên nhanh. Sau khi sửa đường xong, mọi người còn mang rơm trong nhà ra phơi trên đường, và cả múc nước tưới lên đường mỗi ngày, yêu thương con đường này hết mực.
Con đường này xây rất rộng, vừa nhìn đã thấy cực kì oách, khiến mọi người đều cảm thấy mặt mình sáng ngời ngời.
Hiện giờ chính vì con đường này mà địa vị của mấy đội sản xuất, không, bây giờ nên nói là địa vị của rất nhiều thôn đều tăng lên không ít.
Lợi ích trực tiếp là khi nhà máy dệt trong thành phố xuống thu kén tằm, mấy thôn bọn họ chỉ cần ở nhà chuẩn bị cho thật tốt là được, xe của người ta có thể chủ động lái đến thu kén tằm, giúp mọi người tiện hơn không ít, đến tài xế cũng nói con đường này sửa hay.
Lợi ích gián tiếp chính là việc cưới vợ của các chàng trai trong thôn trở nên dễ dàng hơn nhiều. Mấy thôn bên cạnh con đường này được mọi người coi thành thôn giàu có một cách đương nhiên, chỉ cần nói nơi nhà mình sinh sống thì đến cô gái trên huyện cũng muốn tới xem mặt.
Còn về chuyện thỏa mãn lòng hư vinh khác thì lại càng nhiều.
Thanh niên ở rất nhiều nơi khác còn chạy đến đua xe vào lúc sáng sớm hoặc tối muộn, cực kì huyên náo, con đường chẳng có xe lớn gì bèn trở nên nhốn nháo không thôi.
……
Lâm Tố Mỹ mở cửa sổ xe, gió lùa vào, cuối cùng khiến cô thoải mái thở phào một hơi.
Cô nhìn con đường phía trước. Con đường rộng rãi, bầu trời trong xanh, đám mây thuần trắng, nông dân bận rộn thu hoạch ngô ở chỗ không xa bên đường, cỏ hai bên bị ánh nắng phơi đến nỗi bơ phờ, khiến trái tim cô cũng rộng mở theo.
“Đoán xem em đang nghĩ gì.” Cô nhìn anh đang lái xe với vẻ bông đùa.
“Trước không khen anh dù lâu vậy không lái xe mà kĩ thuật vẫn rất rốt à?”
Lâm Tố Mỹ liếc xéo anh. “Là đường đẹp.”
Tạ Trường Du hừ hừ hai tiếng. “Đường cũng là anh chi tiền sửa đấy.”
“Phải phải phải, anh thì giỏi rồi.”
Họ về huyện Định Châu, chỉ xuất hiện một lúc mà Tạ Trường Du đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Mọi người nói anh chính là người chi tiền sửa đường, cả đống người còn chạy đến xem, cứ như anh là quái vật ba đầu sáu tay vậy, điều này thu hút sự tò mò của mọi người.
“Chuẩn đấy.” Tạ Trường Du không khiêm tốn một chút nào. “Đoán đúng có thưởng không?”
“Thưởng cái con ma đầu to nhà anh ấy.”
“Anh không thích ma đầu to, anh thích ma mỹ nhân hơn.” Tạ Trường Du cố ý quan sát cô một lúc, sau đó nhìn cô mấy cái với vẻ cực kì kinh ngạc. “Sao em lại trông giống hệt con ma mỹ nhân mà anh thích vậy? Em biết anh thích kiểu đó nên mới cố ý biến thành dáng vẻ thế này hả?”
“Phải đó, em tới uống máu anh ăn thịt anh, sợ không?”
“Nhào vô!” Tạ Trường Du rất biết lắng nghe ý kiến. “Em đến lúc nào, để anh quét tước chào đón.”
“Lúc anh nằm mơ.”
“Thế cũng không tệ, không nhìn thấy được người thật thì nhìn trong mơ cũng được.”
“Không phải là ma sao?”
“Em phải giả vờ là người đến lừa anh chứ, nói oang oang mình chính là ma không tốt đâu…”
“…”
Hai người nói cười cả đoạn đường. Thực ra điều cô có thể nghĩ đến chính là lần về thôn đó, cũng là anh lái xe, cô ngồi ở ghế phụ lái, rõ ràng đã qua rất lâu rồi nhưng khi nhớ lại vẫn giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
“Có muốn sờ vô lăng nữa không?” Tạ Trường Du chủ động dụ dỗ cô.
Lâm Tố Mỹ hít thở sâu một hơi, đúng là hơi ngứa tay, nhất là đối diện với con đường rộng rãi như thế.
Đây có lẽ là một sự hiểu lầm tuyệt vời. Tạ Trường Du hy vọng có thể làm đường rộng hơn chút; còn lúc sửa đường thì mọi người cũng có lòng riêng, cảm thấy cơ hội hiếm thấy nên cũng làm đường rộng ra. Điều này dẫn đến việc con đường này vô cùng hoành tráng, lúc mở rộng vào các thôn làng thì luôn cảm thấy khí thế của con đường này còn lớn mạnh hơn những thôn làng đó.
Lâm Tố Mỹ mỉm cười nhìn anh, trong mắt có chút hưng phấn khi làm chuyện xấu.
Hai người đổi chỗ khi giảm tốc độ xe nhưng không phanh xe, để Lâm Tố Mỹ lái. Cảm giác sờ vô lăng sướng khỏi nói, tựa như trời đất đều nằm trong bàn tay mình, tất cả đều do mình làm chủ vậy.
Còn Tạ Trường Du thì tập trung tinh thần nhìn động tác của cô, thi thoảng hướng dẫn đôi chút. Ban đầu cô lạ lẫm, rồi mau chóng quen tay, càng lái càng thuận.
Tạ Trường Du búng tay bên tai cô. “Very good!”
Lâm Tố Mỹ hừ hừ hai tiếng, sau đó tăng tốc…
“Này, làm gì đấy?”
“Xe mất phanh rồi hả?”
“Tụi mình có cần nhảy khỏi xe không?”
……
Một loạt tiếng la hét truyền tới, khiến Lâm Tố Mỹ chột dạ lại bắt đầu giảm tốc độ, sau đó cũng hét lớn: “Tạ Trường Du nói anh ấy có thể lái thật là lụa…”.
“Thằng mất dạy Tạ Trường Du, để ông mày lái.”
“Mày quên bọn mình vẫn còn đang ở trên xe hả?”
“Mày biến đi, lái có cái xe mà cũng phải lụa với chả là, thần kinh à…”
……
Nhất thời truyền tới đủ âm thanh bất mãn.
Tạ Trường Du vươn tay nhéo mặt cô. “Em đổ oan cho anh nữa thử xem?”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh với vẻ mặt đầy vô tội. “Em đâu có nói bây giờ anh đang lái xe, đúng không?”
Tạ Trường Du suy xét lời cô vừa nói một lát. “Em cố ý.”
“Không phải mà.”
Cho đến khi về đến thôn Cửu Sơn, Lâm Tố Mỹ vội đổi chỗ với Tạ Trường Du, kéo anh - như một ông lớn dậy, bởi vì ông lớn này không muốn phối hợp một chút nào, muốn để mọi người nhìn rõ chân tướng.
Lâm Tố Mỹ nhảy xuống xe trước, sau đó nhìn anh với vẻ bất mãn. “Ngồi đấy làm gì, hành lý, chuyển hành lý xuống.”
……
Lần này, con đường thôn Cửu Sơn được sửa vào thẳng trong thôn, hơn nữa còn dành ra nơi để đỗ xe, cực kì oách.
Chỉ là bây giờ chỗ đỗ xe bị coi thành sân phơi ngô, tăng thêm hơi thở cuộc sống.
Đám trẻ con vừa chơi đùa, nhân tiện cũng trông ngô, nếu có gà chạy qua ăn vụng hoặc đi vào bên trong thì chúng sẽ cầm que tre đuổi đi hoặc dùng đá ném.
Bây giờ các bạn nhỏ đó thấy trong thôn có người trở về bèn lập tức hò hét, tiện thể quây hết lại, chúng đều biết người trở về từ bên ngoài ít nhiều sẽ mua chút đồ ăn vặt.
Các bạn nhỏ nhìn họ không chớp mắt, có đuổi chúng cũng không đi. Chúng sẽ đi theo họ, cho đến tận nhà họ. Khi họ lấy hạt dưa, lạc và kẹo từ trong hành lý ra, chúng được ăn thì mới rời đi.
……
Mấy đứa cháu của Lâm Tố Mỹ vây hết quanh cô, theo cô một mạch về nhà.
Tạ Trường Du nhìn một người lớn cùng rất nhiều trẻ con đó từ xa, cũng hơi câm nín.
Lâm Tố Mỹ về đến nhà, hai chị dâu của cô đều rất vui. Sau khi Lâm Tố Mỹ lấy chút quà vặt chia cho mấy đứa cháu, Lương Anh và Ngô Hoa mới gọt dưa hấu để lạnh trong nước giếng cho Lâm Tố Mỹ ăn.
Không phải họ bủn xỉn, mà là bây giờ hoa quả vốn không nhiều, giá dưa hấu lại đắt, nhà họ cũng chẳng có bao nhiêu, dù sao cũng không thể chia hết cho trẻ con ăn được.
Dưa hấu này là Lâm Bình, Lâm An mua lúc trở về. Lâm Bình và Lâm An cũng vội trở về thu hoạch ngô.
Lâm Tố Mỹ không trò chuyện nhiều với hai chị dâu, bởi vì họ lại phải ra đồng làm việc, chỉ dặn dò Lâm Tố Mỹ trông hai cậu nhóc trong nhà là được.
Vì thế Lâm Tố Mỹ ở nhà trông trẻ.
Thực ra cô cũng chẳng tốn tâm tư gì, tuy Lâm Thần và Lâm Dạ bày tỏ mình không thích em trai nhưng vẫn trông em trai mình rất tròn trách nhiệm, để Lâm Tố Mỹ có thể dành thời gian làm việc của mình.
Cô thấy phòng bếp không có thức ăn gì bèn bắt đầu thổi lửa nấu cháo. Thời tiết này, có thể ăn chút cháo lạnh cũng là một niềm hạnh phúc.
Sau đó cô lại đun nước ngâm lá bạc hà, bên trong bỏ đường rồi chờ cho nguội, sau đó đợi người nhà về uống.
Cô cũng phát hiện chỉ cần cô không chủ động làm những việc này thì người nhà sẽ không làm, không phải là vì họ không thích, mà chỉ là cảm thấy không cần thiết làm những chuyện này.
……
Cho đến buổi tối, người một nhà mới đoàn tụ.
Trần Đông Mai và Lâm Kiến nghiệp thấy con gái trở về thì vui mừng khỏi nói. Cách người già bày tỏ niềm vui rất đơn giản, chính là lấy thịt đã hun từ hồi tết ra chuẩn bị xào, sau đó đun cả lạp xưởng để ăn.
Lâm Tố Mỹ chỉ cảm thấy lòng ấm áp. Chỉ bởi cô không thích mùi khói hun, cho nên tất cả chỗ thịt này đều hun bằng lửa, như vậy thì không chỉ rắc rối hơn mà còn lãng phí củi hơn, nhưng người nhà cô chưa từng nói gì. Có những sự yêu chiều được thể hiện ngay trong những việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
Lâm Tố Mỹ cũng lấy đồ đã mua cho người nhà ra. Cô không biết có thể mua gì, cũng chỉ là những thứ như quần áo, giày dép. Đồ để hai chị dâu có thể lựa chọn thì nhiều hơn một chút.
Lâm Kiến Nghiệp vui vẻ, hiếm khi đề nghị tối nay ông chủ động nhóm lửa, còn Trần Đông Mai chủ động xào thức ăn.
Ớt xào thịt hun, vừa xuống nồi, hương thơm đã lấp đầy cả căn bếp, đây là một món ăn mà Lâm Tố Mỹ rất thích. Sau đó là ớt xào cà tím, cà tím được xào theo cách mà Lâm Tố Mỹ thích: trước tiên bỏ cà tím vào nồi để làm khô nước rồi múc lên, sau khi làm sạch nồi thì lại cho dầu vào xào cà tím…
Lâm Tố Mỹ khẽ ôm Trần Đồng Mai từ phía sau. “Mẹ…”
“Đã lớn ngần này rồi, vẫn còn làm nũng hả?”
“Lớn đâu nào, mẹ con trẻ trung như thế, con đương nhiên cũng rất nhỏ rồi.”
“Đã có nếp nhăn, có tóc bạc rồi, còn nhỏ ở đâu.” Trần Đông Mai cười tiếp tục bận rộn với thức ăn trong nồi.
Lâm Tố Mỹ không nói thêm nữa. Bất kể qua bao lâu, từ đầu đến cuối mẹ luôn nhớ món mà con gái thích ăn, rồi lựa chọn món cô thích ăn chẳng chút do dự, còn sở thích của họ cô lại chẳng thể nào nhớ ra được, dường như luôn luôn là họ phối hợp với sở thích của con cháu.
“Mẹ, mẹ thích ăn gì?”
“Có ăn đã là tốt rồi, có gì mà thích với không thích… Nhớ hồi đó nghèo rớt, bụng cứ réo mà chỉ có thể uống nước cặn cho no, nước đó uống nhiều thì buồn nôn chết khiếp… bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
Đó là chủ đề thuộc riêng về Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp, Lâm Tố Mỹ chỉ nghe bố mẹ mình hồi tưởng dĩ vãng.
……
Lúc ăn cơm, đến cả Lâm Thần và Lâm Dạ cũng cảm thấy tò mò với cuộc sống ở bên ngoài của Lâm Tố Mỹ, chúng cũng muốn nghe cô kể chuyện đi “làm việc”, bởi vì chúng nghe bố mình kể chuyện đi “làm việc” đã ngấy rồi.
Lâm Tố Mỹ bảo chúng ăn cơm, nếu không kén chọn mà ngoan ngoãn ăn thì cô sẽ kể chuyện đi “làm việc” cho chúng.
Lúc Lâm Tố Mỹ nói, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp cũng vui vẻ lắng nghe.
“Con gái tôi đúng là tài giỏi, lại xuất ngoại rồi.” Trần Đông Mai trông đầy thỏa mãn. “Thằng cu nhà họ Tạ có giỏi hơn nữa thì sao, nó có thể xuất ngoại không?”
Lâm Tố Mỹ dừng lại, nhìn sang mẹ mình, chợt có tâm trạng phức tạp.
Tạ Trường Du ư, quả thật là từng xuất ngoại rồi…
Lâm Kiến Nghiệp liền biết bệnh cũ của vợ mình lại phát tác. “Tôi nói này, đang yên đang lành bà lại nhắc đến người khác làm gì.”
Trần Đông Mai ấp úng không nói chuyện, chỉ hừ một tiếng.
Bảo Trần Đông Mai nói thế nào đây. Ngày trước vì chuyện Tiểu Mỹ xuất ngoại, mọi người đều sẽ khen Tiểu Mỹ, còn cả chuyện Tiểu Mỹ để hai anh trai mở quán nướng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng thời gian một năm nay, sự chú ý của mọi người đều quay về đến nhà Lâm Kiến Đảng, lũ lượt đoán xem họ đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Còn bây giờ, người nhà Lâm Kiến Đảng cũng bị danh tiếng của Tạ Trường Du đè xuống rồi. Chi tiền ra sửa đường, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm ra ư? Rộng rãi như thế, có mắt nhìn như thế, khiến nhà họ Tạ vọt lên thành gia đình có danh tiếng vô song ở thôn Cửu Sơn.
Trần Đông Mai cảm thấy luồng danh tiếng nhả ra hồi con gái thi đỗ đại học Vân bây giờ lại nghẹn về rồi.
Lâm Kiến Nghiệp cực kì bất lực. “Mấy thằng nhóc trong thôn đều không tệ. Đi xa trở về, cũng chẳng nghỉ ngơi mấy mà lập tức đi làm đồng, đúng là khá.”
Đây là lời tổng kết của Lâm Kiến Quốc: Rất nhiều người làm việc ở bên ngoài, trái tim tung bay rồi, đâu còn có thể về nhà làm ruộng, đều về nhà làm ông lớn. Nhưng mấy chàng trai trẻ trong thôn họ lại khác, xem đi, tương lai họ nhất định sẽ có tiền đồ.
Lâm Kiến Nghiệp vô cùng kính trọng anh cả mình, đương nhiên nghe những lời này vào lòng.
“Không phải chỉ đi bẻ ngô thôi sao, nếu như thế mà cũng có thể gọi là không tệ thì tôi còn nói hai con trai tôi không tệ đấy!” Trần Đông Mai cáu kỉnh.
Lâm Tố Mỹ liếc hai ông anh trai vô tội bị kéo xuống nước, hơi bất lực. “Anh trai con vốn không tệ mà.”
Trần Đông Mai bất giác muốn phản bác, song lại không tìm được lời để nói, một lúc lâu sau mới thêm một câu: “Cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi”.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành cười nói với hai anh trai: “Mẹ gửi gắm nhiều kì vọng vào hai anh, đây là chuyện tốt, chứng tỏ mẹ tin tưởng hai anh có thể làm ra được chuyện lớn đấy”.
Trần Đông Mai nhìn sang hai con trai, bĩu miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Song Trần Đông Mai cực kì canh cánh trong lòng vì chuyện Tạ Trường Du được người trong thôn khen, được người ngoài thôn khen, thậm chí còn có danh tiếng như thế ở trên huyện.
“Tạ Trường Du cố ý chứ gì? Chính là để được chút danh tiếng đó. Học đại học quả nhiên khác hẳn, cũng trở nên hư vinh rồi.”
Chiếc nồi này úp xuống khiến Lâm Tố Mỹ giật thót mình, cô rất đắn đo, cô có thể nói là mình đề nghị Tạ Trường Du làm thế không?
Lâm Kiến Nghiệp lắc đầu. “Bà sẽ ngốc nghếch tiêu nhiều tiền như thế chỉ để nhận được lời khen của người khác hả? Sửa đường là chuyện tạo phúc cho cả thôn, bà đừng có lúc nào cũng nói mấy lời linh tinh này.”
“Tôi đương nhiên biết rồi. Một con đường mà đã lôi kéo được mọi người rồi.”
“Bà cũng có thể lôi kéo, bà có nỡ không?”
Đương nhiên là không nỡ rồi.
- ---------------------------
Ngày hôm sau, Tạ Trường Du đích thân đến nhà họ Lâm, khiến Lâm Tố Mỹ sợ hết hồn.
Lâm Thần và Lâm Dạ lại rất thích Tạ Trường Du, không đợi Lâm Tố Mỹ nói gì, chúng đã mời Tạ Trường Du uống nước bạc hà mà cô út của chúng làm, ngon lắm lắm.
Tạ Trường Du nháy mắt với Lâm Tố Mỹ, anh được mời đấy.
Lâm Tố Mỹ hơi bất lực.
Tạ Trường Du không nán lại lâu, chỉ tìm Lâm Tố Mỹ lấy một nắm lá bạc hà mà thôi, lý do cực kì chính đáng.
“Sao mới về mà đã đi làm đồng rồi?”
Tạ Trường Du thở dài. “Hết cách thôi, nếu không đi làm, có lẽ sẽ bị nói thành ham ăn biếng làm mất. Anh phải để lại ấn tượng tốt với bố mẹ ai đó.”
Lâm Tố Mỹ ngẩn người, cô thật sự không ngờ lại là nguyên nhân này…
“Anh đi trước đây.”
“Khoan đã…”
Lâm Tố Mỹ vội nhét cho Tạ Trường Du một chai nước, sau đó bảo anh mau phắn đi.
Tạ Trường Du ôm nước, vẫy tay rồi mới rời đi.
……
Tạ Trường Du đi không được bao lâu thì bị mẹ mình gọi lại.
Trần Tư Tuyết nhíu mày nhìn anh. “Anh vừa đến nhà họ Lâm làm gì?”
Tạ Trường Du giơ tay ra. “Đi xin một nắm lá bạc hà. Chỉ tiện đường nên con đi một thể thôi.”
Trần Tư Tuyết thở phào một hơi. “Anh thích uống nước ngâm lá bạc hà à? Buổi tối mẹ hái cho anh, đừng đi tìm xin người ta nữa, nếu không chẳng biết sẽ truyền ra lời khó nghe gì đâu.”
Tạ Trường Du nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười nhìn mẹ mình. “Mẹ và thím ba lại hục hặc à?”
“Mẹ đâu có hục hặc với bà ta, là tự bà ta cứ hầm hầm… Thôi vậy, không nói chuyện này nữa.”
Tạ Trường Du gật đầu, sau đó ra chiều suy nghĩ.
Trần Tư Tuyết nhìn dáng vẻ của con trai thì yên lặng một thoáng. “Ở đại học, anh không qua lại với Lâm Tố Mỹ chứ?”
“Sao ạ?”
“Cũng phải, chị gái anh đã nói rồi, chuyên ngành khác nhau, cũng không cùng khóa, sẽ không có liên lạc gì. Mẹ nói anh hay, anh đừng có suy nghĩ gì với con bé. Anh nhìn cái điệu bộ của mẹ nó xem, chỉ có con gái bà ta là bảo bối, còn người khác thì đều là cỏ dại. Nếu anh có suy nghĩ gì với con bé, cả đời này mẹ anh đều không ngẩng đầu lên được, còn anh thì cũng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga…”
Tạ Trường Du đỡ trán. “Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế…”
“Mẹ có nói linh tinh đâu. Anh nhìn mà xem, con người Tiểu Mỹ không tệ, nhưng trong mắt mẹ con bé, có lẽ chỉ có thiên vương lão tử mới xứng với con gái bà ta.”
“Mẹ, lời này không đúng.”
“Không đúng gì?”
“Thiên vương lão tử, vậy tuổi tác phải lớn thế nào chứ? Mẹ nên nói là thanh niên tài tuấn.”
Trần Tư Tuyết: …
Bây giờ là lúc nói về điều này ư?
- -----------------------------
Sau khi bẻ ngô và phơi khô, chẳng lâu sau lại đến chuyện gặt lúa.
Đây là lúc bận rộn và cũng cực khổ nhất năm, ngày đêm đảo ngược, chạm vào giường là ngủ…
Thế rồi năm nay, mọi người ở trong trạng thái cực kì hưng phấn. Bởi vì sắp chia ruộng đất rồi, sau này chỗ ruộng đó đều là của nhà mình, không còn là của tập thể nữa, muốn trồng gì do mình tự quyết định, muốn làm ruộng thì làm, không muốn làm thì thôi, chỉ cần nộp phần công lương hằng năm của mình là được.
Không còn chuyện gì khiến mọi người hưng phấn hơn chuyện này nữa.
Tất cả các thôn đều phấn khởi vì chuyện này.
Các trưởng thôn cũng bận rộn, bận đo ruộng đất, bận nghĩ cách chia ruộng đất…
Người trong thôn Cửu Sơn lại không mâu thuẫn nhau vì chuyện chia ruộng đất. Họ đã tin tưởng trưởng thôn Lâm Kiến Quốc từ trong tiềm thức rằng ông nhất định sẽ đưa ra lời hồi đáp khiến họ hài lòng.
Cách chia cuối cùng quả nhiên không khiến ai bất mãn - rút thăm, rút phải ai thì là của người đó…
Mọi người đều dựa vào vận may, đến nhà trưởng thôn cũng thế, huống hồ là những người khác.
Hơn nữa Lâm Kiến Quốc còn đưa ra một lời đề nghị: mọi người có thể trao đổi ruộng đất, đổi một vài thửa đất với nhau, cụ thể đổi thế nào thì do người trong thôn tự tiến hành thương lượng, khi thời gian kết thúc thì sẽ ghi chép thống nhất lại, qua khoảng thời gian này thì không được phép đổi nữa.
Ngoài ruộng đất còn cả việc phân chia bò và một vài nông cụ mà một vài thôn mua. Tất cả phương án Lâm Kiến Quốc đưa ra đều có thể khiến mọi người chấp nhận. Cho nên trong chuyện phân chia này, thôn Cửu Sơn rất hòa thuận, không gây ra chuyện ầm ĩ như một vài thôn nào đó.
……
Ruộng đất mình tự trồng, tằm mình tự nuôi tự bán, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa.
Mà vào ngay lúc này, nhờ mối quan hệ với Diệp Tùng Lâm, Tạ Trường Du và các lãnh đạo trên huyện ngồi cùng nhau trong một văn phòng.
Mấy người trên huyện này đều đã từng nghe về tiếng tăm của Tạ Trường Du, thậm chí một vài lãnh đạo cũng từng nghe nói đến tên anh. Đối với việc anh tới, họ đều có phỏng đoán.
Còn Tạ Trường Du cũng không khiến họ thất vọng.
Tạ Trường Du nêu ra suy nghĩ xây nhà xưởng, sau này mở nhà máy. Đây là hy vọng huyện có thể phê duyệt đất. Ở điểm này, lãnh đạo huyện đương nhiên có thái độ hoan nghênh.
Nhưng một yêu cầu khác mà Tạ Trường Du nêu ra lại khiến họ khó xử.
Nếu xây một nhà máy, với sức điện hiện có chắc chắn không thể tải nổi nhu cầu điện của một nhà máy. Cho nên chắc chắn phải sửa đổi đường dây, vận tải nhiều điện hơn mới được.
Vấn đề này thì phải do phía huyện ra tay.
Tạ Trường Du đưa ra yêu cầu này thì không lập tức nhận được câu trả lời, người khác cũng phải suy nghĩ xem chuyện này có đáng giá hay không, dẫu sao vốn đầu tư cũng rất lớn.
Cuối cùng, Tạ Trường Du và chính quyền huyện kí một thỏa thuận bí mật. Chính là sau khi huyện sửa đường dây điện, Tạ Trường Du bắt buộc phải bảo đảm sau này sẽ xây một nhà máy như thế, nếu cuối cùng anh nuốt lời thì chi phí sửa đường dây điện do bản thân anh gánh, với Diệp Tùng Lâm là người đảm bảo.
Tàu hỏa từ thành phố Vân đến huyện Định Châu chỉ là một trạm qua đường mà thôi, việc mua vé tàu không quá nghiêm ngặt, hơn nữa còn không hạn chế số lượng, sau khi lên tàu, nếu có ghế thì có thể ngồi, không có ghế thì đứng, dẫu sao cũng chỉ hai tiếng đồng hồ, sẽ mau chóng đến nơi.
Hội Lâm Tố Mỹ khá may mắn, đều ngồi được ghế trống. Nhưng lúc này lại chẳng có mấy ai muốn ngồi chỗ này, bởi vì nhiệt độ cao, đến ghế ngồi cũng giống như một ngọn lửa.
Có điều vì xung quanh đều là bầu không khí nóng rực, nhiệt độ cao của chỗ ngồi cũng như bị tảng lờ.
Thời tiết này mà đi tàu hỏa thì cũng là một kiểu chịu tội. Đương nhiên, đi xe hơi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, hơn nữa thời gian đi còn dài hơn, không thể so sánh được rốt cuộc đi bằng xe gì mới tốt.
Vì nóng nực, Lâm Tố Mỹ không muốn nói chuyện một chút nào. Tạ Trường Du cầm một cuốn sách, phe phẩy trước mặt cô, trong cơn gió nóng có thêm chút mát mẻ, tựa như mảnh đất khô cằn chảy vào một con suối, vậy mà cô cứ thế dần ngủ mất.
Trương Thành An ngồi một bên khác kéo tay áo Quách Chí Cường, ra hiệu bảo anh nhìn qua, ánh mắt có vẻ trêu đùa, và cả chút cảm khái.
Có lẽ là một lối suy nghĩ rất bản năng, họ đều cảm thấy nếu Tạ Trường Du và một cô gái ở bên nhau, nhất định sẽ là cô gái đó săn sóc Tạ Trường Du chu đáo, kết quả bây giờ lại tương phản khiến họ cảm khái không thôi.
Quách Chí Cường không đồng tình, cười lắc đầu.
Trương Thành An nóng nực đâm thiếu kiên nhẫn, chỉ đành kéo Quách Chí Cường rồi nói: “Chuyện lần trước tao đề nghị với mày, mày thấy sao?”.
Quách Chí Cường thở dài một hơi, lắc đầu.
“Này, đây là chuyện lớn đấy.” Trương Thành An sốt ruột.
Bây giờ tin tức đã lan truyền rộng rồi, rằng năm nay thu hoạch xong hết lúa ngô thì sẽ bắt đầu đo ruộng đất và chia ruộng đất theo số lượng nhân khẩu. Trước đây Quách Chí Cường còn có bà nội, có thể được chia hai thửa đất, bây giờ chỉ có một mình, chỉ có thể được chia một thửa mà thôi.
Suy nghĩ của Trương Thành An là bảo Quách Chí Cường và Tô Uyển mau chóng ổn định, như thế thì ít nhất có thể được chia thêm một thửa ruộng, sẽ có lợi cho sau này.
Quách Chí Cường lắc đầu. “Đừng nói nữa.”
“Mày… cái thằng này, tao đều là vì tốt cho mày thôi.”
“Tao biết.”
Không phải Quách Chí Cường chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng Tô Uyển từng về nhà thử thăm dò bố mẹ, hình tượng anh chàng con rể mà bố mẹ cô hy vọng khác biệt rất lớn với anh. Điều này khiến anh đã dự liệu được sau khi anh và Tô Uyển ở bên nhau, hai người sẽ phải chịu áp lực lớn thế nào.
Có điều cũng bởi vậy, Quách Chí Cường cũng đã đưa ra một quyết định là sớm cùng Tô Uyển đi gặp bố mẹ cô, không liên quan đến việc chia ruộng đất, chỉ là vì biết ở bên nhau sẽ rất khó khăn, sớm đối mặt, sớm giải quyết thì sẽ tốt hơn cho tương lai.
……
Lâm Tố Mỹ không ngờ mình lại ngủ mất, tỉnh dậy thấy Tạ Trường Du vẫn một mực quạt gió bằng tay, không cảm động là điều không thể. Cô cười vươn tay ngăn động tác tiếp tục quạt của anh, sau đó kéo tay anh đặt lên chân mình. Cô khẽ xoa bóp tay anh bằng hai tay. Nếu anh cứ quạt như vậy, động tác máy móc, tay chắc chắn sẽ không thoải mái.
Tạ Trường Du để mặc cô giày vò tay mình, cũng không nói gì, chỉ ngồi nghiêng trên ghế, mỉm cười nhìn cô.
Lâm Tố Mỹ hơi ngẩng đầu là có thể bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh, như còn nóng hơn cả thời tiết này, thiêu đốt đến độ cô nóng bừng.
Mãi cho đến khi xuống xe, cả đám người đều cảm thấy được giải phóng, chạy biến đi rất nhanh.
Người ngồi trên chuyến tàu hỏa về Định Châu không ít. Có người cầm túi lớn túi nhỏ; có người không nỡ ngồi xe về trung tâm huyện Định Châu bèn xách hành lý định đi bộ qua; có người thì mấy người cùng ghép một xe, có thể tiết kiệm chút lộ phí.
Hội Tạ Trường Du thuê ngay một chiếc xe về đến huyện Định Châu.
Về đến huyện, họ cũng không chậm trễ, đến thẳng bên trung tâm thương mại. Hai tòa nhà Tạ Trường Du xây trước đây đã nghiễm nhiên trở thành trung tâm kinh doanh buôn bán. Sự phát triển như vậy ngay cả những người Định Châu bản địa như họ cũng cảm thấy nhanh chóng, càng đừng nhắc đến những người ra ngoài rất lâu không trở về.
Hội Tạ Trường Du qua đó chỉ là để lái chiếc xe hàng về nhà mà thôi.
Vẫn là Tạ Trường Du lái xe, Lâm Tố Mỹ ngồi ghế phụ lái, còn hội Trương Thành An ở phía sau.
Hội Trương Thành An đương nhiên có lời để nói, nói đến độ khiến Lâm Tố Mỹ đỏ bừng mặt, còn Tạ Trường Du thì căn bản chẳng đoái hoài đến họ.
Nhưng rất mau chóng, sự chú ý của mọi người đều bị con đường quốc lộ này thu hút.
Con đường mới làm này bằng phẳng khỏi nói, khiến mấy người hội Trương Thành An ngồi phía sau xe hàng cũng không thích ứng được cho lắm. Đường không xóc nữa, bằng phẳng quá rồi, sướng hết cả người, khiến mấy người họ cũng có kích động muốn làm chuyện đầu tiên sau khi về nhà là chạy đi lấy xe đạp rồi phóng như bay trên con đường này dù rằng thời tiết nóng nực như vậy.
Mấy đội sản xuất đều cực kì xem trọng con đường này, cũng không cần đội trưởng phân công, mỗi nhà mỗi hộ đều như thế, chỉ cần làm xong việc đồng áng thì lập tức chạy đi sửa đường, hơn nữa còn nghiêm cấm trẻ con chạy nhảy lung tung trên đó.
Mọi người toàn tâm sửa đường, tốc độ đương nhiên nhanh. Sau khi sửa đường xong, mọi người còn mang rơm trong nhà ra phơi trên đường, và cả múc nước tưới lên đường mỗi ngày, yêu thương con đường này hết mực.
Con đường này xây rất rộng, vừa nhìn đã thấy cực kì oách, khiến mọi người đều cảm thấy mặt mình sáng ngời ngời.
Hiện giờ chính vì con đường này mà địa vị của mấy đội sản xuất, không, bây giờ nên nói là địa vị của rất nhiều thôn đều tăng lên không ít.
Lợi ích trực tiếp là khi nhà máy dệt trong thành phố xuống thu kén tằm, mấy thôn bọn họ chỉ cần ở nhà chuẩn bị cho thật tốt là được, xe của người ta có thể chủ động lái đến thu kén tằm, giúp mọi người tiện hơn không ít, đến tài xế cũng nói con đường này sửa hay.
Lợi ích gián tiếp chính là việc cưới vợ của các chàng trai trong thôn trở nên dễ dàng hơn nhiều. Mấy thôn bên cạnh con đường này được mọi người coi thành thôn giàu có một cách đương nhiên, chỉ cần nói nơi nhà mình sinh sống thì đến cô gái trên huyện cũng muốn tới xem mặt.
Còn về chuyện thỏa mãn lòng hư vinh khác thì lại càng nhiều.
Thanh niên ở rất nhiều nơi khác còn chạy đến đua xe vào lúc sáng sớm hoặc tối muộn, cực kì huyên náo, con đường chẳng có xe lớn gì bèn trở nên nhốn nháo không thôi.
……
Lâm Tố Mỹ mở cửa sổ xe, gió lùa vào, cuối cùng khiến cô thoải mái thở phào một hơi.
Cô nhìn con đường phía trước. Con đường rộng rãi, bầu trời trong xanh, đám mây thuần trắng, nông dân bận rộn thu hoạch ngô ở chỗ không xa bên đường, cỏ hai bên bị ánh nắng phơi đến nỗi bơ phờ, khiến trái tim cô cũng rộng mở theo.
“Đoán xem em đang nghĩ gì.” Cô nhìn anh đang lái xe với vẻ bông đùa.
“Trước không khen anh dù lâu vậy không lái xe mà kĩ thuật vẫn rất rốt à?”
Lâm Tố Mỹ liếc xéo anh. “Là đường đẹp.”
Tạ Trường Du hừ hừ hai tiếng. “Đường cũng là anh chi tiền sửa đấy.”
“Phải phải phải, anh thì giỏi rồi.”
Họ về huyện Định Châu, chỉ xuất hiện một lúc mà Tạ Trường Du đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Mọi người nói anh chính là người chi tiền sửa đường, cả đống người còn chạy đến xem, cứ như anh là quái vật ba đầu sáu tay vậy, điều này thu hút sự tò mò của mọi người.
“Chuẩn đấy.” Tạ Trường Du không khiêm tốn một chút nào. “Đoán đúng có thưởng không?”
“Thưởng cái con ma đầu to nhà anh ấy.”
“Anh không thích ma đầu to, anh thích ma mỹ nhân hơn.” Tạ Trường Du cố ý quan sát cô một lúc, sau đó nhìn cô mấy cái với vẻ cực kì kinh ngạc. “Sao em lại trông giống hệt con ma mỹ nhân mà anh thích vậy? Em biết anh thích kiểu đó nên mới cố ý biến thành dáng vẻ thế này hả?”
“Phải đó, em tới uống máu anh ăn thịt anh, sợ không?”
“Nhào vô!” Tạ Trường Du rất biết lắng nghe ý kiến. “Em đến lúc nào, để anh quét tước chào đón.”
“Lúc anh nằm mơ.”
“Thế cũng không tệ, không nhìn thấy được người thật thì nhìn trong mơ cũng được.”
“Không phải là ma sao?”
“Em phải giả vờ là người đến lừa anh chứ, nói oang oang mình chính là ma không tốt đâu…”
“…”
Hai người nói cười cả đoạn đường. Thực ra điều cô có thể nghĩ đến chính là lần về thôn đó, cũng là anh lái xe, cô ngồi ở ghế phụ lái, rõ ràng đã qua rất lâu rồi nhưng khi nhớ lại vẫn giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
“Có muốn sờ vô lăng nữa không?” Tạ Trường Du chủ động dụ dỗ cô.
Lâm Tố Mỹ hít thở sâu một hơi, đúng là hơi ngứa tay, nhất là đối diện với con đường rộng rãi như thế.
Đây có lẽ là một sự hiểu lầm tuyệt vời. Tạ Trường Du hy vọng có thể làm đường rộng hơn chút; còn lúc sửa đường thì mọi người cũng có lòng riêng, cảm thấy cơ hội hiếm thấy nên cũng làm đường rộng ra. Điều này dẫn đến việc con đường này vô cùng hoành tráng, lúc mở rộng vào các thôn làng thì luôn cảm thấy khí thế của con đường này còn lớn mạnh hơn những thôn làng đó.
Lâm Tố Mỹ mỉm cười nhìn anh, trong mắt có chút hưng phấn khi làm chuyện xấu.
Hai người đổi chỗ khi giảm tốc độ xe nhưng không phanh xe, để Lâm Tố Mỹ lái. Cảm giác sờ vô lăng sướng khỏi nói, tựa như trời đất đều nằm trong bàn tay mình, tất cả đều do mình làm chủ vậy.
Còn Tạ Trường Du thì tập trung tinh thần nhìn động tác của cô, thi thoảng hướng dẫn đôi chút. Ban đầu cô lạ lẫm, rồi mau chóng quen tay, càng lái càng thuận.
Tạ Trường Du búng tay bên tai cô. “Very good!”
Lâm Tố Mỹ hừ hừ hai tiếng, sau đó tăng tốc…
“Này, làm gì đấy?”
“Xe mất phanh rồi hả?”
“Tụi mình có cần nhảy khỏi xe không?”
……
Một loạt tiếng la hét truyền tới, khiến Lâm Tố Mỹ chột dạ lại bắt đầu giảm tốc độ, sau đó cũng hét lớn: “Tạ Trường Du nói anh ấy có thể lái thật là lụa…”.
“Thằng mất dạy Tạ Trường Du, để ông mày lái.”
“Mày quên bọn mình vẫn còn đang ở trên xe hả?”
“Mày biến đi, lái có cái xe mà cũng phải lụa với chả là, thần kinh à…”
……
Nhất thời truyền tới đủ âm thanh bất mãn.
Tạ Trường Du vươn tay nhéo mặt cô. “Em đổ oan cho anh nữa thử xem?”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh với vẻ mặt đầy vô tội. “Em đâu có nói bây giờ anh đang lái xe, đúng không?”
Tạ Trường Du suy xét lời cô vừa nói một lát. “Em cố ý.”
“Không phải mà.”
Cho đến khi về đến thôn Cửu Sơn, Lâm Tố Mỹ vội đổi chỗ với Tạ Trường Du, kéo anh - như một ông lớn dậy, bởi vì ông lớn này không muốn phối hợp một chút nào, muốn để mọi người nhìn rõ chân tướng.
Lâm Tố Mỹ nhảy xuống xe trước, sau đó nhìn anh với vẻ bất mãn. “Ngồi đấy làm gì, hành lý, chuyển hành lý xuống.”
……
Lần này, con đường thôn Cửu Sơn được sửa vào thẳng trong thôn, hơn nữa còn dành ra nơi để đỗ xe, cực kì oách.
Chỉ là bây giờ chỗ đỗ xe bị coi thành sân phơi ngô, tăng thêm hơi thở cuộc sống.
Đám trẻ con vừa chơi đùa, nhân tiện cũng trông ngô, nếu có gà chạy qua ăn vụng hoặc đi vào bên trong thì chúng sẽ cầm que tre đuổi đi hoặc dùng đá ném.
Bây giờ các bạn nhỏ đó thấy trong thôn có người trở về bèn lập tức hò hét, tiện thể quây hết lại, chúng đều biết người trở về từ bên ngoài ít nhiều sẽ mua chút đồ ăn vặt.
Các bạn nhỏ nhìn họ không chớp mắt, có đuổi chúng cũng không đi. Chúng sẽ đi theo họ, cho đến tận nhà họ. Khi họ lấy hạt dưa, lạc và kẹo từ trong hành lý ra, chúng được ăn thì mới rời đi.
……
Mấy đứa cháu của Lâm Tố Mỹ vây hết quanh cô, theo cô một mạch về nhà.
Tạ Trường Du nhìn một người lớn cùng rất nhiều trẻ con đó từ xa, cũng hơi câm nín.
Lâm Tố Mỹ về đến nhà, hai chị dâu của cô đều rất vui. Sau khi Lâm Tố Mỹ lấy chút quà vặt chia cho mấy đứa cháu, Lương Anh và Ngô Hoa mới gọt dưa hấu để lạnh trong nước giếng cho Lâm Tố Mỹ ăn.
Không phải họ bủn xỉn, mà là bây giờ hoa quả vốn không nhiều, giá dưa hấu lại đắt, nhà họ cũng chẳng có bao nhiêu, dù sao cũng không thể chia hết cho trẻ con ăn được.
Dưa hấu này là Lâm Bình, Lâm An mua lúc trở về. Lâm Bình và Lâm An cũng vội trở về thu hoạch ngô.
Lâm Tố Mỹ không trò chuyện nhiều với hai chị dâu, bởi vì họ lại phải ra đồng làm việc, chỉ dặn dò Lâm Tố Mỹ trông hai cậu nhóc trong nhà là được.
Vì thế Lâm Tố Mỹ ở nhà trông trẻ.
Thực ra cô cũng chẳng tốn tâm tư gì, tuy Lâm Thần và Lâm Dạ bày tỏ mình không thích em trai nhưng vẫn trông em trai mình rất tròn trách nhiệm, để Lâm Tố Mỹ có thể dành thời gian làm việc của mình.
Cô thấy phòng bếp không có thức ăn gì bèn bắt đầu thổi lửa nấu cháo. Thời tiết này, có thể ăn chút cháo lạnh cũng là một niềm hạnh phúc.
Sau đó cô lại đun nước ngâm lá bạc hà, bên trong bỏ đường rồi chờ cho nguội, sau đó đợi người nhà về uống.
Cô cũng phát hiện chỉ cần cô không chủ động làm những việc này thì người nhà sẽ không làm, không phải là vì họ không thích, mà chỉ là cảm thấy không cần thiết làm những chuyện này.
……
Cho đến buổi tối, người một nhà mới đoàn tụ.
Trần Đông Mai và Lâm Kiến nghiệp thấy con gái trở về thì vui mừng khỏi nói. Cách người già bày tỏ niềm vui rất đơn giản, chính là lấy thịt đã hun từ hồi tết ra chuẩn bị xào, sau đó đun cả lạp xưởng để ăn.
Lâm Tố Mỹ chỉ cảm thấy lòng ấm áp. Chỉ bởi cô không thích mùi khói hun, cho nên tất cả chỗ thịt này đều hun bằng lửa, như vậy thì không chỉ rắc rối hơn mà còn lãng phí củi hơn, nhưng người nhà cô chưa từng nói gì. Có những sự yêu chiều được thể hiện ngay trong những việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
Lâm Tố Mỹ cũng lấy đồ đã mua cho người nhà ra. Cô không biết có thể mua gì, cũng chỉ là những thứ như quần áo, giày dép. Đồ để hai chị dâu có thể lựa chọn thì nhiều hơn một chút.
Lâm Kiến Nghiệp vui vẻ, hiếm khi đề nghị tối nay ông chủ động nhóm lửa, còn Trần Đông Mai chủ động xào thức ăn.
Ớt xào thịt hun, vừa xuống nồi, hương thơm đã lấp đầy cả căn bếp, đây là một món ăn mà Lâm Tố Mỹ rất thích. Sau đó là ớt xào cà tím, cà tím được xào theo cách mà Lâm Tố Mỹ thích: trước tiên bỏ cà tím vào nồi để làm khô nước rồi múc lên, sau khi làm sạch nồi thì lại cho dầu vào xào cà tím…
Lâm Tố Mỹ khẽ ôm Trần Đồng Mai từ phía sau. “Mẹ…”
“Đã lớn ngần này rồi, vẫn còn làm nũng hả?”
“Lớn đâu nào, mẹ con trẻ trung như thế, con đương nhiên cũng rất nhỏ rồi.”
“Đã có nếp nhăn, có tóc bạc rồi, còn nhỏ ở đâu.” Trần Đông Mai cười tiếp tục bận rộn với thức ăn trong nồi.
Lâm Tố Mỹ không nói thêm nữa. Bất kể qua bao lâu, từ đầu đến cuối mẹ luôn nhớ món mà con gái thích ăn, rồi lựa chọn món cô thích ăn chẳng chút do dự, còn sở thích của họ cô lại chẳng thể nào nhớ ra được, dường như luôn luôn là họ phối hợp với sở thích của con cháu.
“Mẹ, mẹ thích ăn gì?”
“Có ăn đã là tốt rồi, có gì mà thích với không thích… Nhớ hồi đó nghèo rớt, bụng cứ réo mà chỉ có thể uống nước cặn cho no, nước đó uống nhiều thì buồn nôn chết khiếp… bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
Đó là chủ đề thuộc riêng về Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp, Lâm Tố Mỹ chỉ nghe bố mẹ mình hồi tưởng dĩ vãng.
……
Lúc ăn cơm, đến cả Lâm Thần và Lâm Dạ cũng cảm thấy tò mò với cuộc sống ở bên ngoài của Lâm Tố Mỹ, chúng cũng muốn nghe cô kể chuyện đi “làm việc”, bởi vì chúng nghe bố mình kể chuyện đi “làm việc” đã ngấy rồi.
Lâm Tố Mỹ bảo chúng ăn cơm, nếu không kén chọn mà ngoan ngoãn ăn thì cô sẽ kể chuyện đi “làm việc” cho chúng.
Lúc Lâm Tố Mỹ nói, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp cũng vui vẻ lắng nghe.
“Con gái tôi đúng là tài giỏi, lại xuất ngoại rồi.” Trần Đông Mai trông đầy thỏa mãn. “Thằng cu nhà họ Tạ có giỏi hơn nữa thì sao, nó có thể xuất ngoại không?”
Lâm Tố Mỹ dừng lại, nhìn sang mẹ mình, chợt có tâm trạng phức tạp.
Tạ Trường Du ư, quả thật là từng xuất ngoại rồi…
Lâm Kiến Nghiệp liền biết bệnh cũ của vợ mình lại phát tác. “Tôi nói này, đang yên đang lành bà lại nhắc đến người khác làm gì.”
Trần Đông Mai ấp úng không nói chuyện, chỉ hừ một tiếng.
Bảo Trần Đông Mai nói thế nào đây. Ngày trước vì chuyện Tiểu Mỹ xuất ngoại, mọi người đều sẽ khen Tiểu Mỹ, còn cả chuyện Tiểu Mỹ để hai anh trai mở quán nướng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng thời gian một năm nay, sự chú ý của mọi người đều quay về đến nhà Lâm Kiến Đảng, lũ lượt đoán xem họ đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Còn bây giờ, người nhà Lâm Kiến Đảng cũng bị danh tiếng của Tạ Trường Du đè xuống rồi. Chi tiền ra sửa đường, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm ra ư? Rộng rãi như thế, có mắt nhìn như thế, khiến nhà họ Tạ vọt lên thành gia đình có danh tiếng vô song ở thôn Cửu Sơn.
Trần Đông Mai cảm thấy luồng danh tiếng nhả ra hồi con gái thi đỗ đại học Vân bây giờ lại nghẹn về rồi.
Lâm Kiến Nghiệp cực kì bất lực. “Mấy thằng nhóc trong thôn đều không tệ. Đi xa trở về, cũng chẳng nghỉ ngơi mấy mà lập tức đi làm đồng, đúng là khá.”
Đây là lời tổng kết của Lâm Kiến Quốc: Rất nhiều người làm việc ở bên ngoài, trái tim tung bay rồi, đâu còn có thể về nhà làm ruộng, đều về nhà làm ông lớn. Nhưng mấy chàng trai trẻ trong thôn họ lại khác, xem đi, tương lai họ nhất định sẽ có tiền đồ.
Lâm Kiến Nghiệp vô cùng kính trọng anh cả mình, đương nhiên nghe những lời này vào lòng.
“Không phải chỉ đi bẻ ngô thôi sao, nếu như thế mà cũng có thể gọi là không tệ thì tôi còn nói hai con trai tôi không tệ đấy!” Trần Đông Mai cáu kỉnh.
Lâm Tố Mỹ liếc hai ông anh trai vô tội bị kéo xuống nước, hơi bất lực. “Anh trai con vốn không tệ mà.”
Trần Đông Mai bất giác muốn phản bác, song lại không tìm được lời để nói, một lúc lâu sau mới thêm một câu: “Cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi”.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành cười nói với hai anh trai: “Mẹ gửi gắm nhiều kì vọng vào hai anh, đây là chuyện tốt, chứng tỏ mẹ tin tưởng hai anh có thể làm ra được chuyện lớn đấy”.
Trần Đông Mai nhìn sang hai con trai, bĩu miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Song Trần Đông Mai cực kì canh cánh trong lòng vì chuyện Tạ Trường Du được người trong thôn khen, được người ngoài thôn khen, thậm chí còn có danh tiếng như thế ở trên huyện.
“Tạ Trường Du cố ý chứ gì? Chính là để được chút danh tiếng đó. Học đại học quả nhiên khác hẳn, cũng trở nên hư vinh rồi.”
Chiếc nồi này úp xuống khiến Lâm Tố Mỹ giật thót mình, cô rất đắn đo, cô có thể nói là mình đề nghị Tạ Trường Du làm thế không?
Lâm Kiến Nghiệp lắc đầu. “Bà sẽ ngốc nghếch tiêu nhiều tiền như thế chỉ để nhận được lời khen của người khác hả? Sửa đường là chuyện tạo phúc cho cả thôn, bà đừng có lúc nào cũng nói mấy lời linh tinh này.”
“Tôi đương nhiên biết rồi. Một con đường mà đã lôi kéo được mọi người rồi.”
“Bà cũng có thể lôi kéo, bà có nỡ không?”
Đương nhiên là không nỡ rồi.
- ---------------------------
Ngày hôm sau, Tạ Trường Du đích thân đến nhà họ Lâm, khiến Lâm Tố Mỹ sợ hết hồn.
Lâm Thần và Lâm Dạ lại rất thích Tạ Trường Du, không đợi Lâm Tố Mỹ nói gì, chúng đã mời Tạ Trường Du uống nước bạc hà mà cô út của chúng làm, ngon lắm lắm.
Tạ Trường Du nháy mắt với Lâm Tố Mỹ, anh được mời đấy.
Lâm Tố Mỹ hơi bất lực.
Tạ Trường Du không nán lại lâu, chỉ tìm Lâm Tố Mỹ lấy một nắm lá bạc hà mà thôi, lý do cực kì chính đáng.
“Sao mới về mà đã đi làm đồng rồi?”
Tạ Trường Du thở dài. “Hết cách thôi, nếu không đi làm, có lẽ sẽ bị nói thành ham ăn biếng làm mất. Anh phải để lại ấn tượng tốt với bố mẹ ai đó.”
Lâm Tố Mỹ ngẩn người, cô thật sự không ngờ lại là nguyên nhân này…
“Anh đi trước đây.”
“Khoan đã…”
Lâm Tố Mỹ vội nhét cho Tạ Trường Du một chai nước, sau đó bảo anh mau phắn đi.
Tạ Trường Du ôm nước, vẫy tay rồi mới rời đi.
……
Tạ Trường Du đi không được bao lâu thì bị mẹ mình gọi lại.
Trần Tư Tuyết nhíu mày nhìn anh. “Anh vừa đến nhà họ Lâm làm gì?”
Tạ Trường Du giơ tay ra. “Đi xin một nắm lá bạc hà. Chỉ tiện đường nên con đi một thể thôi.”
Trần Tư Tuyết thở phào một hơi. “Anh thích uống nước ngâm lá bạc hà à? Buổi tối mẹ hái cho anh, đừng đi tìm xin người ta nữa, nếu không chẳng biết sẽ truyền ra lời khó nghe gì đâu.”
Tạ Trường Du nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười nhìn mẹ mình. “Mẹ và thím ba lại hục hặc à?”
“Mẹ đâu có hục hặc với bà ta, là tự bà ta cứ hầm hầm… Thôi vậy, không nói chuyện này nữa.”
Tạ Trường Du gật đầu, sau đó ra chiều suy nghĩ.
Trần Tư Tuyết nhìn dáng vẻ của con trai thì yên lặng một thoáng. “Ở đại học, anh không qua lại với Lâm Tố Mỹ chứ?”
“Sao ạ?”
“Cũng phải, chị gái anh đã nói rồi, chuyên ngành khác nhau, cũng không cùng khóa, sẽ không có liên lạc gì. Mẹ nói anh hay, anh đừng có suy nghĩ gì với con bé. Anh nhìn cái điệu bộ của mẹ nó xem, chỉ có con gái bà ta là bảo bối, còn người khác thì đều là cỏ dại. Nếu anh có suy nghĩ gì với con bé, cả đời này mẹ anh đều không ngẩng đầu lên được, còn anh thì cũng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga…”
Tạ Trường Du đỡ trán. “Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế…”
“Mẹ có nói linh tinh đâu. Anh nhìn mà xem, con người Tiểu Mỹ không tệ, nhưng trong mắt mẹ con bé, có lẽ chỉ có thiên vương lão tử mới xứng với con gái bà ta.”
“Mẹ, lời này không đúng.”
“Không đúng gì?”
“Thiên vương lão tử, vậy tuổi tác phải lớn thế nào chứ? Mẹ nên nói là thanh niên tài tuấn.”
Trần Tư Tuyết: …
Bây giờ là lúc nói về điều này ư?
- -----------------------------
Sau khi bẻ ngô và phơi khô, chẳng lâu sau lại đến chuyện gặt lúa.
Đây là lúc bận rộn và cũng cực khổ nhất năm, ngày đêm đảo ngược, chạm vào giường là ngủ…
Thế rồi năm nay, mọi người ở trong trạng thái cực kì hưng phấn. Bởi vì sắp chia ruộng đất rồi, sau này chỗ ruộng đó đều là của nhà mình, không còn là của tập thể nữa, muốn trồng gì do mình tự quyết định, muốn làm ruộng thì làm, không muốn làm thì thôi, chỉ cần nộp phần công lương hằng năm của mình là được.
Không còn chuyện gì khiến mọi người hưng phấn hơn chuyện này nữa.
Tất cả các thôn đều phấn khởi vì chuyện này.
Các trưởng thôn cũng bận rộn, bận đo ruộng đất, bận nghĩ cách chia ruộng đất…
Người trong thôn Cửu Sơn lại không mâu thuẫn nhau vì chuyện chia ruộng đất. Họ đã tin tưởng trưởng thôn Lâm Kiến Quốc từ trong tiềm thức rằng ông nhất định sẽ đưa ra lời hồi đáp khiến họ hài lòng.
Cách chia cuối cùng quả nhiên không khiến ai bất mãn - rút thăm, rút phải ai thì là của người đó…
Mọi người đều dựa vào vận may, đến nhà trưởng thôn cũng thế, huống hồ là những người khác.
Hơn nữa Lâm Kiến Quốc còn đưa ra một lời đề nghị: mọi người có thể trao đổi ruộng đất, đổi một vài thửa đất với nhau, cụ thể đổi thế nào thì do người trong thôn tự tiến hành thương lượng, khi thời gian kết thúc thì sẽ ghi chép thống nhất lại, qua khoảng thời gian này thì không được phép đổi nữa.
Ngoài ruộng đất còn cả việc phân chia bò và một vài nông cụ mà một vài thôn mua. Tất cả phương án Lâm Kiến Quốc đưa ra đều có thể khiến mọi người chấp nhận. Cho nên trong chuyện phân chia này, thôn Cửu Sơn rất hòa thuận, không gây ra chuyện ầm ĩ như một vài thôn nào đó.
……
Ruộng đất mình tự trồng, tằm mình tự nuôi tự bán, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa.
Mà vào ngay lúc này, nhờ mối quan hệ với Diệp Tùng Lâm, Tạ Trường Du và các lãnh đạo trên huyện ngồi cùng nhau trong một văn phòng.
Mấy người trên huyện này đều đã từng nghe về tiếng tăm của Tạ Trường Du, thậm chí một vài lãnh đạo cũng từng nghe nói đến tên anh. Đối với việc anh tới, họ đều có phỏng đoán.
Còn Tạ Trường Du cũng không khiến họ thất vọng.
Tạ Trường Du nêu ra suy nghĩ xây nhà xưởng, sau này mở nhà máy. Đây là hy vọng huyện có thể phê duyệt đất. Ở điểm này, lãnh đạo huyện đương nhiên có thái độ hoan nghênh.
Nhưng một yêu cầu khác mà Tạ Trường Du nêu ra lại khiến họ khó xử.
Nếu xây một nhà máy, với sức điện hiện có chắc chắn không thể tải nổi nhu cầu điện của một nhà máy. Cho nên chắc chắn phải sửa đổi đường dây, vận tải nhiều điện hơn mới được.
Vấn đề này thì phải do phía huyện ra tay.
Tạ Trường Du đưa ra yêu cầu này thì không lập tức nhận được câu trả lời, người khác cũng phải suy nghĩ xem chuyện này có đáng giá hay không, dẫu sao vốn đầu tư cũng rất lớn.
Cuối cùng, Tạ Trường Du và chính quyền huyện kí một thỏa thuận bí mật. Chính là sau khi huyện sửa đường dây điện, Tạ Trường Du bắt buộc phải bảo đảm sau này sẽ xây một nhà máy như thế, nếu cuối cùng anh nuốt lời thì chi phí sửa đường dây điện do bản thân anh gánh, với Diệp Tùng Lâm là người đảm bảo.
/167
|