Lúc tạm biệt Trương Thành An, Tạ Trường Du cực kì nghiêm túc hỏi Trương Thành An một câu – Mày không cảm thấy giữa chúng ta cũng có khoảng cách sao?
Trương Thành An quan sát Tạ Trường Du một lượt từ đầu đến chân, trả lời vô cùng chân thành – Thật sự không có.
Nét mặt cố ý ra vẻ nghiêm túc của hai người thoáng chốc rách bươm, hai người đều không nhịn được mà cười ha hả. Mặc xác khoảng cách hay không khoảng cách, có bạn bè và có chuyện mình muốn làm là được, hà tất phải nghĩ quá nhiều, dẫu sao dù cho mình cuộc sống cao sang của người ta thì mình cũng chẳng sống được.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều cùng quay lại thành phố Vân. Tạ Trường Du tiếp tục sự nghiệp học hành, còn Lâm Tố Mỹ dạy kèm tiếng Anh bên lớp gia sư. Đương nhiên, cô không dạy kèm tiếng Anh cho học sinh mà phụ đạo cho các giáo viên dạy tiếng Anh, cố hết khả năng nâng cao trình độ tiếng Anh của họ. Đó cũng là một cách chịu trách nhiệm với các học sinh.
Lâm Tố Mỹ đưa ra quyết định này, chủ yếu là vì cuối tuần cô sẽ cùng Tạ Trường Du về nhà. Điều đó có nghĩa là cô không thể nào lên lớp cho học sinh vào cuối tuần, thế nên cô dứt khoát từ bỏ mà chuyển qua dạy kèm cho các giáo viên.
Một năm này cuộc sống của họ cũng có chút thay đổi. Tạ Trường Du đã mua xe, từ đó về sau, để rời khỏi và quay lại thành phố Vân, họ có thể tự lái xe đi. Sau khi luyện tập một thời gian, Lâm Tố Mỹ cũng đã đi thi lấy bằng lái, mỗi người họ lái một khoảng thời gian.
Việc xây dựng nhà máy chậm hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hai người. Chủ yếu là vì mọi người đều chăm lo đến cả chuyện đồng áng của nhà mình, vừa đến vụ mùa, họ phải về nhà bận bịu nên đã kéo dài không ít thời gian. Hơn nữa một vài thứ cần khảo sát thực địa, sau đó mua vật liệu, rất nhiều thứ khá khó mua, phải dùng đủ cách và các mối quan hệ, khó khăn lắm mới mua được.
Mà họ cũng đang suy xét đến vấn đề mua thiết bị. Khi tất cả mọi chuyện đều ập đến, ngược lại họ càng bình tĩnh hơn, thôi vậy, cứ đến theo cùng một cách đi, dẫu sao tất cả đều chẳng phải chuyện dễ dàng thực hiện thành công.
……
Kì nghỉ này cũng không phải không có chuyện vui.
Chuyện của Tô Uyển và Quách Chí Cường cuối cùng đã nhận được sự chấp nhận của bố mẹ Tô Uyển. Sự chấp nhận này tuy không vui sướng khôn cùng nhưng cũng khiến ông bà Tô buông lỏng thái độ.
Ông bà Tô thờ ơ quan sát Tô Uyển và Quách Chí Cường qua lại với nhau, không phản đối cũng chẳng ủng hộ, chỉ hoàn toàn coi như không có Quách Chí Cường. Tuy Tô Uyển bất lực và khó chịu nhưng cũng chẳng có cách nào thay đổi hiện trạng.
Ông bà Tô từng nghe nói rằng với chuyện con trẻ yêu đương, phận làm cha mẹ nhất định đừng có xen vào. Bởi vì bạn càng xen vào ngược lại chúng càng nằng nặc đòi ở bên nhau, hai người cực kì ăn ý, quất quýt lấy nhau chẳng rời, sau khi bạn mặc kệ thì một vài mâu thuẫn giữa chúng sẽ bộc phát, sẽ chia tay một cách tự nhiên.
Rất rõ ràng, hiện thực đã khiến ông bà Tô cảm thấy thất vọng. Bởi vì tình cảm của Tô Uyển và Quách Chí Cường vẫn nguyên như trước.
Điều khiến ông bà Tô thay đổi thái độ với Quách Chí Cường xuất phát từ việc ông nội của Tô Uyển đột ngột ngất xỉu, sau khi đưa vào viện và điều trị thì ông cụ Tô bị liệt nửa người. Trong tình hình đó, mấy anh chị em nhà họ Tô nảy sinh một số tranh cãi, dù sao cũng phải có người đi chăm sóc ông cụ Tô.
Đúng vào lúc này, Quách Chí Cường chủ động chạy đi chăm sóc ông cụ.
Vốn bà Tô rất có ý kiến, lúc này Quách Chí Cường chạy ra làm gì, chuyện của nhà họ còn chưa giải quyết, ai bảo cậu ta thò đầu ra?
Nhưng ông Tô lại cảm thấy đây là một cơ hội. Tục ngữ nói bệnh nặng ốm lâu con chăm sóc lâu cũng mệt, huống hồ là kiểu như Quách Chí Cường. Họ liền hoàn toàn vứt chuyện này cho Quách Chí Cường.
Đây là ý khiến Quách Chí Cường biết khó mà lui.
Đâu biết được, Quách Chí Cường thực sự gánh vác trách nhiệm chăm sóc ông cụ Tô: ngày nào cũng thay quần áo, xoa bóp người cho ông cụ, giúp ông cụ trở mình, thậm chí còn đi nghe ngóng, tình hình như của ông cụ Tô phải mát xa mỗi ngày, vậy thì có thể giúp sức khỏe của ông cụ biến chuyển tốt hơn.
Khi ấy tình hình sức khỏe của ông cụ Tô quả thực rất nghiêm trọng, tay chân không linh hoạt, nói chuyện dễ chảy nước dãi, vừa cười liền không kiểm soát được. Nhưng Quách Chí Cường kiên trì dẫn ông cụ ra ngoài, luyện tập đi đường, xoa bóp cơ thể cho ông cụ.
Nhờ sự chăm sóc của Quách Chí Cường, vậy mà sức khỏe của ông cụ Tô thật sự chuyển biến tốt, tuy não không còn minh mẫn như ngày trước song có thể tự đi đường và làm một vài việc đơn giản thường ngày, tóm lại là không cần có người trông chừng, chăm sóc ông bất cứ lúc nào nữa.
Thấy Quách Chí Cường đối đãi với ông cụ Tô như vậy, ông bà Tô đều trầm mặc.
Phận con cái như họ, nói thế nào đây, gặp phải tình huống như vậy thì lòng cũng thấy phiền, nhưng vì là người thân nên chỉ có thể chấp nhận. Song cậu chàng Quách Chí Cường lại có thể đối đãi với ông cụ Tô một cách kiên nhẫn như thế, cũng chưa từng than phiền một câu nào.
Họ đương nhiên hiểu toàn bộ đều là vì Tiểu Uyển.
Một người đàn ông sẵn lòng làm đến bước này vì người phụ nữ mà mình thích, lúc này, cậu ta xuất thân từ gia đình thế nào, hoàn cảnh gia đình cậu ta ra sao dường như đã trở nên không còn quan trọng nữa, bởi vì người đàn ông đó nhất định sẽ đối xử tốt với người phụ nữ kia hết mức có thể.
Còn thứ mà phụ nữ theo đuổi, ở phương diện gia đình và tình yêu có lúc chỉ đơn giản như vậy, chỉ là hy vọng người đàn ông này toàn tâm toàn ý với cô ấy mà thôi.
Bởi thế, ông bà Tô mới chủ động bảo Tô Uyển gọi Quách Chí Cường về nhà ăn cơm. Lúc họ nói chuyện này, mắt Tô Uyển thoáng chốc đỏ hoe. Vì sự chấp nhận không dễ dàng có được này, cũng vì sự đánh đổi của Quách Chí Cường. Nhưng may mắn thay, kết quả giống như những gì mà họ kì vọng.
Có điều sau khi đích thân đến thôn Cửu Sơn một chuyến, ông bà Tô đã chịu đả kích càng lớn. Nơi đó khác biệt quá xa so với nông thôn trong tưởng tượng của họ: ấy vậy mà còn có con đường xi măng rộng rãi như thế, cũng có thể trông thấy một vài ngôi nhà tầng gạch đỏ trong các thôn làng hai bên đường quốc lộ, vừa nhìn đã biết mấy thôn này rất giàu có.
Ở trên huyện, ông bà Tô cũng nghe ngóng chuyện của Quách Chí Cường. Ông bà đã hiểu được chút chuyện giữa Quách Chí Cường và cô bạn gái cũ, nhưng người ta đều nói rất rõ ràng rằng vì vấn đề của cô gái kia, cô ta không ngừng chiếm hời, thậm chí còn muốn xúi giục Quách Chí Cường chiếm lấy lợi ích của người khác nên mới chia tay.
Ông bà Tô không có ý kiến với Quách Chí Cường vì chuyện này, ngược lại còn cảm thấy cậu chàng này không tệ.
Nói sao đây nhỉ, vì biểu hiện của Quách Chí Cường trước mặt hai ông bà luôn khiến họ hiểu lầm rằng anh chàng trẻ tuổi này chẳng biết nóng nảy, nếu cậu ta chỉ đối xử tốt với con gái mình thì vẫn được, nhưng ngộ nhỡ cậu ta đối xử với ai cũng như thế, vậy thì không ổn nữa. Chuyện về bạn gái cũ có thể chứng tỏ rằng Quách Chí Cường không phải người không biết nổi cáu, ngược lại cậu ta rất có nguyên tắc.
Như vậy tính ra cũng công bằng, Quách Chí Cường có một cô bạn gái cũ không đâu vào đâu, Tô Uyển cũng có một anh bạn trai cũ chẳng ra sao.
……
Hôn sự của Quách Chí Cường và Tô Uyển mau chóng được tiến hành bàn bạc.
Sau khi ông bà Tô đồng ý gả Tô Uyển cho một người nông thôn, phản ứng của mấy người họ hàng nhà họ Tô không giống nhau. Có người cảm thấy ông bà Tô thực sự điên rồi, sau này nhất định sẽ hối hận; cũng có người cảm thấy lấy người có điều kiện kém hơn cũng rất tốt, vậy thì ngược lại đằng nam mới biết trân trọng bạn.
Nhưng phần lớn họ hàng vẫn không tài nào hiểu nổi. Họ đều cảm thấy Tô Uyển có thể gặp được người tốt hơn, xuất thân từ thành phố Vân. Vì một người đàn ông mà không đi làm việc ở chỗ chính quy, Tô Uyển điên rồi, bây giờ người một nhà đều điên cả rồi.
Tuy Tô Uyển không nói với Quách Chí Cường phản ứng của họ hàng trong nhà nhưng Quách Chí Cường cũng thầm hiểu, anh nghĩ hết mọi cách muốn tổ chức hôn lễ long trọng một chút.
Quách Chí Cường tặng cho nhà họ Tô máy may, xe đạp, đồng hồ đeo tay, đài cát sét, máy ảnh cùng với vô tuyến, mấy món “tam chuyển nhất hưởng” đều đủ cả, thậm chí còn chủ động thay mới toàn bộ đồ đạc trong nhà hộ nhà họ Tô. Vốn ông bà Tô không muốn nhận những thứ đó, nhưng nghĩ tới lời nói của họ hàng nhà mình thì vẫn nhận.
Quả nhiên, sau khi Quách Chí Cường tặng những món đó đến, mấy người họ hàng nhà họ Tô đều sững sờ. Cho dù trong thành phố, có được một trong số những món đồ mà Quách Chí Cường tặng đã là tốt rồi, dẫu sao không phải điều kiện của nhà nào cũng tốt như thế. Song Quách Chí Cường lại tặng tất cả, bấy giờ mọi người đều vô cùng tò mò về con người Quách Chí Cường này.
Hôm kết hôn, nhà Tô Uyển tổ chức tiệc ở một nơi có tiếng tăm trong thành phố, còn Quách Chí Cường làm cỗ tại nhà. Nhưng lúc Quách Chí Cường đi đón dâu lại là một hàng xe ô tô dài, những chiếc xe hùng hổ đó vừa xếp thành hàng đã khiến không ít người chấn động.
Ông bà Tô thầm cảm thấy được an ủi, tất cả họ hàng, bạn bè đều nói Tô Uyển gả hay.
Còn mấy người họ hàng đến thôn Cửu Sơn, sau khi chứng kiến diện mạo của thôn Cửu Sơn, về nhà cũng khen thôn Cửu Sơn ngút trời: nông thôn bây giờ đều kinh rồi, đâu có vừa nghèo đói vừa xảo trá như họ nghĩ chứ, giàu có rồi, vừa vào thôn đã có đường quốc lộ, có thể tưởng tượng nổi không?
Bây giờ Quách Chí Cường chỉ còn có một mình, cho nên Tạ Minh và Trần Tư Tuyết coi Quách Chí Cường thành con, quan tâm, chỉ dạy mọi chuyện.
Tạ Trường Bình quay về tham gia hôn lễ của Quách Chí Cường, cười kéo lấy Trần Tư Tuyết. “Có phải mẹ và bố đang luyện tập trước không?”
“Luyện tập gì?”
“Luyện tập tổ chức hôn lễ cho con trai bố mẹ thế nào đấy! Đến lúc đó khi Tạ Trường Du kết hôn, không phải bố mẹ có thể xử lý nhẹ nhàng à?”
Trần Tư Tuyết lườm con gái một cái cháy mắt.
Tuy bề ngoài Trần Tư Tuyết tỏ ra như thường, nhưng lòng dì rất khó chịu. Dịp thế này mà con gái cả của dì cũng chẳng quay về, dì liền biết chắc chắn Trường Linh đã giận dì vì chuyện lần trước, tưởng rằng dì vì Trường Du mà không chịu cho nó chút ít lợi ích nào.
Trần Tư Tuyết vừa nghĩ đến chuyện đó thì đã thấy khó chịu, nhưng dì chẳng còn cách nào khác, con cái đều có suy nghĩ của riêng bản thân chúng, phận làm cha mẹ đã không quản được con cái nữa rồi.
Quách Chí Cường kết hôn rất huyên náo, cả thôn đều đến, còn có rất nhiều người vừa nhìn đã thấy có thân phận không bình thường, khiến mấy người vốn tưởng thân phận mình không bình thường của nhà họ Tô thoáng chốc ủ dột, chỉ đành nhập gia tùy tục, nhìn xem người ở đây làm thế nào.
Lâm Tố Mỹ cũng cùng Quách Chí Cường đi đón dâu, ở bên Tô Uyển suốt cả quá trình.
Tô Uyển mặc chiếc váy cưới khá truyền thống, màu đỏ rực, nhưng vì màu sắc tươi sáng và chất liệu tốt nên trông vô cùng có chất lượng, không hề có cảm giác thô tục.
“Tiểu Mỹ, bây giờ em căng thẳng chết mất.” Tô Uyển nắm chặt tay Lâm Tố Mỹ không buông.
“Bây giờ đừng căng thẳng.”
“Tại sao?” Khuôn mặt Tô Uyển đầy vẻ đơn thuần, vô hại, lúc này cô hoàn toàn không động não nổi nữa.
Lâm Tố Mỹ thở dài. “Vậy chị phải báo cho em biết trước, tối nay hội kia sẽ đến chọc phá đêm động phòng.”
“Á á á…” Hai tay Tô Uyển bưng mặt, mặt đỏ tía. “Sao lại như thế?”
Trông Lâm Tố Mỹ cũng đầy thương hại.
Tô Uyển xấu hổ mà lại bối rối, một lúc lâu sau mới trừng Lâm Tố Mỹ. “Chị đi nói với Tạ Trường Du nhà chị bảo anh ấy đừng để mọi người làm thế, nếu không lúc hai người kết hôn, em cũng bảo Quách Chí Cường đến chọc phá anh chị.”
Uy hiếp một cách trắng trợn.
Lâm Tố Mỹ bị nói mà mặt đỏ ửng, nhưng cô quả quyết lắc đầu. “Chị cảm thấy nếu chị thật sự truyền đạt lời này thì có lẽ hội Tạ Trường Du sẽ còn táo tợn hơn…”
Khuôn mặt Tô Uyển đầy vẻ tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc tuyệt vọng, Tô Uyển ở trong căn phòng dán chữ song hỉ lớn đỏ chót, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tới xem cô dâu là cô. Cô cảm thấy mình giống như vật phẩm gì đó vậy, để người ta ngắm nghía, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, cô chỉ đành cố gắng cười, cười đến cuối cùng, cô cảm thấy mặt mình đã cứng đờ luôn rồi.
Trần Tư Tuyết thì không ngừng chia kẹo cho mọi người, bảo người ta đừng nhìn nữa, Tiểu Uyển da mặt mỏng lắm.
Tạ Trường Bình cũng đến góp vui, sau đó kéo Lâm Tố Mỹ, vụng trộm thầm thì bên tai cô: “Học trước đi nhé, lúc đến lượt gái thì sẽ không căng thẳng nữa.”
Khuôn mặt Lâm Tố Mỹ đỏ bừng. “Chị nói gì đấy!”
Tạ Trường Bình còn không vui hơn Lâm Tố Mỹ. “Gái tưởng chị muốn hả? Bây giờ chị vẫn còn chưa thích ứng được chuyện gái và thằng ranh kia đến với nhau có được không? Mỗi lần nghĩ đến việc hai đứa bay sẽ làm mấy chuyện thân mật, chị đều có thứ kích động muốn đến tách hai đứa bay ra…”
Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Bình với ánh mắt không thể tin nổi, tựa như đã nghe thấy chuyện gì đáng sợ vậy.
Tạ Trường Bình cũng phản ứng lại. “Ý chị là nắm tay nắm tay, nhiều nhất thì… môi chạm môi… Gái nghĩ đi đâu vậy?”
Lâm Tố Mỹ chậm chạp quay đầu qua. “Em chẳng nghĩ gì cả.”
Tạ Trường Bình: Ồ, là bản thân mình nghĩ nhiều rồi?
……
Sắp đến thời gian ăn cơm, người bên ngoài không ngừng ầm ĩ đòi ngắm cô dâu, Quách Chí Cường và Tô Uyển đều rất bất lực, Tô Uyển chỉ đành thay đồ, cùng Quách Chí Cường ra ngoài kính rượu. May là mọi người pha trò om sòm nhưng không làm khó cô dâu chú rể.
Song đến bàn của hội Tạ Trường Du thì không thể qua cửa đơn giản như vậy nữa.
Đó là mọi người lần lượt kính rượu và chúc phúc, Quách Chí Cường không thể không uống.
Tô Uyển xót hết cả ruột gan, cô vừa lên tiếng thì lại bị tính kế, Quách Chí Cường phải uống rượu giúp Tô Uyển, được thôi, giúp một cốc phạt hai cốc, bấy giờ Tô Uyển mới bắt đầu im miệng, hối hận vì đã không nghe lời Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ đã lắc đầu với mình rồi mà mình vẫn không nhịn được lên tiếng.
Đến lượt Tạ Trường Du, Tô Uyển cố ý nhìn về phía Lâm Tố Mỹ, ám chỉ Tạ Trường Du đừng làm khó cô và Quách Chí Cường nữa.
“Kính rượu thì chán chết.” Tạ Trường Du nói.
Tô Uyển để lộ ra một ánh mắt cảm kích với Tạ Trường.
Hội Trương Thành An lại trừng mắt nhìn Tạ Trường Du, cái thằng phản đồ, còn phản một cách lộ liễu như thế nữa, họ làm khó Quách Chí Cường chính là vì Quách Chí Cường đã phản bội họ, thoát khỏi hàng ngũ những người cô đơn.
Nhưng dường như bây giờ họ mới nhận ra, có vẻ Tạ Trường Du cũng không phải là người cô đơn nữa?
Tạ Trường Du từ tốn nói: “Xem kính rượu phát ngấy rồi. Hai đứa bay uống rượu kiểu giao bôi đi, xem cho mới mẻ”.
Quách Chí Cường nhìn xoáy vào Tạ Trường Du một cái sâu xa, còn Tô Uyển càng đỏ bừng mặt.
Hội Trương Thành An lập tức hú hét, uống rượu giao bôi được đấy, họ cũng xem kính rượu phát ngấy rồi, phải xem chút gì đó mới mẻ.
Tô Uyển và Quách Chí Cường chỉ đành uống rượu giao bôi ngay trước mặt mọi người…
Các bàn khác cũng một mực chú ý tới bên này, nhìn thấy cảnh đó thì lập tức thét gào, sau đó có người bắt đầu vỗ tay, mọi người cùng nhau hoan hô.
Khó khăn lắm mới kính rượu xong, Tô Uyển và Quách Chí Cường cũng đi ăn cơm.
……
Ăn cơm xong, bố mẹ Tô Uyển phải về thành phố, Tô Uyển ôm bố mẹ mình khóc nức nở. Trước đây vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng lúc này, sau khi đã trải qua hôn lễ, dường như cuối cùng cô mới hiểu mình đã khác thuở trước rồi, cho dù vẫn là con gái của bố mẹ, nhưng cô lại cùng một người khác tạo nên một gia đình, thực sự rời khỏi vòng tay của bố mẹ…
Buổi chiều, Tô Uyển kiên quyết yêu cầu muốn đi dã ngoại.
Tô Uyển từng nghe Quách Chí Cường kể về chuyện đi dã ngoại của họ, cô vẫn luôn vô cùng hâm mộ, cũng muốn cùng họ ăn đồ ăn ở bên ngoài.
Dã ngoại lần này có nhiều người, không chỉ đủ mặt cả hội mà còn có thêm không ít người.
Tạ Trường Bình cũng dẫn Tả Minh Sinh gia nhập cùng.
Nói là dã ngoại, nhưng lần này dường như mọi người càng thêm coi trọng quá trình đi bắt thỏ rừng, gà rừng, chạy nhảy náo loạn không ngừng trong núi, ồn ào nhốn nháo, vui vẻ cười đùa.
Thu hoạch cuối cùng khiến mọi người hài lòng, họ còn tìm được một ổ trứng gà rừng nữa.
Lúc nướng thỏ và gà rừng, tất cả mọi người đều nhìn vào chỗ trứng gà rừng kia. Mọi người đã từng ăn trứng luộc, trứng ốp la, trứng hấp nhưng chưa từng ăn trứng nướng, vậy thì thử xem…
Nướng trứng gà, đó là trực tiếp đem đốt trứng…
Song mọi người đều cực kì vui vẻ.
Điều không tốt duy nhất là sau khi dã ngoại xong, họ về ăn cơm thì tất cả đều không ăn nổi nữa.
Tạ Minh và Trần Tư Tuyết chỉ trích họ một lượt, nhưng lại cười nói, nhất là nói Quách Chí Cường đã là người kết hôn rồi mà sao vẫn còn giống như trẻ con vậy.
Quách Chí Cường nhìn sang Tô Uyển, ai bảo anh cưới một cô vợ có tính khí trẻ con chứ?
Tiết mục chọc phá đêm động phòng vào buổi tối đương nhiên cũng vô cùng huyên náo. Quách Chí Cường đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng cho bao nhiêu lì xì cũng không đuổi nổi họ, chỉ có thể bị họ giày vò.
Thả quả táo trên không trung rồi để cô dâu chú rể cắn, đây đều là chuyện vặt.
Chuyện dị nhất là bảo Quách Chí Cường nằm, tay chống lên đỡ chân Tô Uyển, tay Tô Uyển thì chống trên chân Quách Chí Cường, sau đó bị mọi người tính giờ, không đủ một phút thì coi như thất bại…
Tô Uyển cứ ngã xuống mãi, mọi người cười phá ra, còn nói hai người họ cố ý, khiến Tô Uyển cảm thấy cực kì ấm ức…
Số lần thất bại quá nhiều, Tô Uyển nổi điên: “Tạ Trường Du, anh làm khó bọn em như vậy, không sợ đến lúc đó anh cũng thê thảm hả?”.
Tạ Trường Du nghĩ ngợi. “Cảm ơn đã quan tâm, em cứ yên tâm đi, đến lúc đó anh nhất định sẽ không mở cửa cho bọn em.”
Bấy giờ Tô Uyển mới bừng tỉnh, đúng ha, tại sao cô và Quách Chí Cường phải mở cửa cho đám người này chứ?
Sau đó Tô Uyển chịu kích thích, lại ngã xuống…
Mọi người tiếp tục ha ha ha…
Cuối cùng Tô Uyển và Quách Chí Cường cũng không hoàn thành được một phút khó khăn kia. Mấy người này chủ động rời đi, nhưng hội Lưu Khánh Đống lại nghe trộm ở sau cửa. Quách Chí Cường cũng cố ý theo họ, đá cửa cái rầm, khiến mấy người bên ngoài sợ hết hồn. Còn Tô Uyển thì rúc trên giường, nhìn họ chơi trò ấu trĩ đó.
Tô Uyển chỉ cảm thấy thật tốt biết bao. Đúng là kì lạ, vừa rồi lúc bị làm khó, rõ ràng cô tức điên người, song chỉ mới qua một lúc mà ngược lại, cô cảm thấy rất tốt.
- --------------------------
Việc xây dựng nhà máy có một nguyên mẫu, chuyện cần làm rất nhiều.
Nhưng Lâm Tố Mỹ không ngờ rằng cái gọi là nhà nghỉ của Tạ Trường Du còn hoàn thành nhanh hơn nhà máy.
Nhà nghỉ đó hoàn toàn là kết cấu gỗ, nó là một tòa nhà gỗ. Cô đã từng đi xem, hoàn toàn không nhìn ra căn nguyên là do đâu. Dẫu sao nếu bảo cô tiêu món tiền lớn vào ở trong căn nhà này thì cô sẽ không bằng lòng.
Hơn nữa căn nhà này cũng chẳng được coi là đẹp. Cô cảm thấy bức tường dùng đá tảng xếp thành ở bên ngoài đẹp hơn bên trong.
Điều này khiến cô lần đầu tiên sinh ra sự hoài nghi với Tạ Trường Du. “Đây chính là ‘hương sắc cổ xưa’ hả?”
Đối với cụm từ này, cô đã có nhận thức mới.
“Đồ của cổ nhân bảo tồn đến bây giờ còn hoàn mỹ như thế mà được chắc?”
Lâm Tố Mỹ: …
Nhưng cảm giác trống hoác rỗng tuếch càng giống với ngôi nhà ma đã lâu không có người ở đấy chứ?
Lâm Tố Mỹ đỡ trán, cảm thấy anh đang quá chán nên mới nghĩ tới việc xây cái gọi là nhà nghỉ này.
Sự thực chứng minh có lẽ cô đã đoán đúng.
Ánh mặt trời chói chang, Lâm Tố Mỹ vô cùng áy náy ngồi bên bức tường, dựa vào bóng râm của bức tường, hơn nữa cô vừa ngồi vừa cắn hạt dưa, hứng trí bừng bừng “ngắm” người trên mái căn nhà gỗ ở đối diện - Tạ Trường Du đang lợp ngói cho căn nhà.
Ngói xanh chất đống trên mái nhà, Tạ Trường Du đang lợp từng viên ngói một.
Đây là kết quả từ sự kiên trì của Tạ Trường Du, thật sự không phải là cô muốn anh chịu khổ đâu.
Cô nói là tìm người đến lợp ngói nhé, Tạ Trường Du nói thế thì quá lãng phí, bây giờ nghèo rồi, chuyện có thể tự làm thì tự mình làm, ngói trên căn nhà nhà anh đều là tự lợp, anh có kĩ thuật đó.
Sau đó Lâm Tố Mỹ có thể nói gì được?
Thực ra khi xây nhà, người trong thôn Cửu Sơn có xu hướng lợp ngói hơn. Cũng có người xây nhà không lợp ngói, như vậy thì trần nhà có thể phơi lương thực hay gì đó, giúp ích được nhiều vào lúc mùa vụ. Nhưng các gia đình làm như thế khi gặp trời mưa thì trần nhà sẽ bị dột, có chắp vá thế nào cũng vô dụng, vẫn cứ rỉ nước. Có gia đình nghiêm trọng có thể rỏ nước thành vũng trong nhà.
Bởi thế, mọi người vẫn thích lợp ngói, cho dù rỉ nước thì rỉ ở đâu chắp vá ở đó, thuận tiện và nhanh hơn nhiều.
Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi của Tạ Trường Du mà lòng hơi xót xa. “Hay là bảo người ta đến lợp nhé!”
“Thế không được, anh đã lợp nhiều vậy rồi, nhất định phải tự lợp cho xong.”
Cô chẳng biết anh còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này nữa.
“Vậy anh lợp đẹp một chút.”
“Hử?”
Tạ Trường Du còn quay hẳn lại nhìn cô một cái.
“Sau này nếu mình làm ăn thất bại hay gì thì anh còn có thể kiếm cơm nuôi cả nhà bằng kĩ thuật lợp ngói.”
Tạ Trường Du còn nghiêm túc gật đầu. “Vậy anh phải trau dồi thêm kĩ thuật lợp ngói của mình, em quan sát cho thật kĩ vào, để còn kịp thời sửa chữa cho anh…”
Lâm Tố Mỹ chỉ đơn thuần nói đùa mà thôi.
Dù sao cũng có người thích nói về điểm không tốt của người khác. Đây là điều Lâm Tố Mỹ học được từ Tô Uyển.
Tô Uyển nói trước đây mấy người họ hàng nhà cô nói Quách Chí Cường không tốt chỗ này, không ổn chỗ nọ, bây giờ vì món tiền lớn của Quách Chí Cường mà họ không nói Quách Chí Cường không tiền không năng lực nữa, nhưng lại bắt đầu lôi chuyện Quách Chí Cường có thân phận người nông thôn, chuyện Quách Chí Cường không có công việc chính đáng ra để nói.
Tô Uyển nói người khác muốn nói bạn thì vĩnh viễn đều tìm ra được lý do, lúc không có tiền thì nói bạn không có tiền, khi bạn có tiền rồi thì nói những thứ khác…
Cho nên nhất định đừng nghe mấy lời đó, bởi vì người ta thuần chất chỉ là thích nói bạn mà thôi, chẳng có nguyên nhân gì cả.
Bây giờ cũng có người thích nói Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du: tốn nhiều tiền xây nhà máy như thế, phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được? Chắc chắn sẽ lỗ, đến lúc đó thì buồn cười rồi.
Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Du trên mái nhà. Cô đương nhiên không giúp gì được, nhiều nhất là nhặt gạch đến xe tre để Tạ Trường Du kéo lên mái nhà. Chuyện này một mình Tạ Trường Du đã có thể làm được.
Nhưng chỉ cần cô rời đi thì sẽ suy nghĩ linh tinh, sẽ nghĩ ngộ nhỡ anh say nắng trên mái nhà thì làm sao, đột nhiên trượt chân ngã xuống thì phải làm thế nào?
Chẳng có cách nào khác, cô dứt khoát ở đây xem, ít nhất cô sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Tạ Trường Du lợp ngói một lúc thì sẽ luôn quay đầu nhìn cô, còn cô cũng nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, hai người đều sẽ bất giác nở nụ cười.
Không ai nói chuyện, nhưng đều một mực duy trì sự ăn ý như thế.
Tạ Trường Du toát mồ hôi, anh dùng tay lau mặt khiến khuôn mặt lem luốc, Lâm Tố Mỹ ở dưới cười ngặt nghẽo.
“Con mèo hoa to đùng.”
“Em đã từng thấy con mèo nào to thế này chưa?”
“Ngày trước chưa thấy, bây giờ thì thấy rồi.”
Lâm Tố Mỹ cười, sau đó mau chóng đứng dậy, chạy ra khỏi cái gọi là nhà nghỉ này.
Tạ Trường Du nghe thấy tiếng bước chân, nghi hoặc quay đầu thì trông thấy bóng dáng cô chạy tung tăng rời đi, song anh cũng không thất vọng, chỉ cười lắc đầu, tiếp tục lợp ngói.
Quả nhiên một lúc sau, cô lại quay về.
Tay cô cầm một chiếc cốc và một chiếc khăn đã dấp nước.
Cô trèo lên thang, Tạ Trường Du vội qua đó, giữ chặt thang.
Lâm Tố Mỹ đưa cốc tới.
Tạ Trường Du “ồ” một tiếng, sau đó ghé đến. Cô đã cắm ống hút bằng gỗ vào trong cốc, vì nếu cầm cốc rồi uống nước thì hẳn sẽ không quá tiện.
Tạ Trường Du hút nước, nhưng ánh mắt lại nhìn cô đăm đắm.
Vì chạy nên lúc này mặt cô đỏ bừng, trán cũng lấm tấm mồ hôi, dưới ánh mặt trời chúng phát sáng lấp lánh.
Anh nhất thời hơi đau lòng. “Về đi, anh làm xong ngay thôi.”
Cô bướng bỉnh lắc đầu. Tuy cô không làm được gì, nhưng chỉ muốn ở bên anh như vậy, cảm thấy làm vậy thì thật sự đã giúp anh san sẻ được đôi phần.
Anh không nói gì nữa.
Còn Lâm Tố Mỹ cầm khăn lên lau mặt cho anh, lau sạch mồ hôi, cũng lau sạch vết bẩn trên mặt anh.
Tạ Trường Du vươn tay, giữ lấy bàn tay cô.
Chiếc khăn rơi xuống mái nhà, cô khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc. Còn anh lại nắm lấy tay cô, đặt bên miệng hôn khẽ, ánh mắt vẫn nóng bỏng chăm chú nhìn cô.
Trái tim Lâm Tố Mỹ đập thình thịch, thình thịch.
Qua một lúc lâu, anh mới buông tay cô ra.
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới đỏ mặt, cầm lấy cả cốc và khăn. Khăn thì vắt trên vai mình, còn một tay thì cầm cốc, như vậy sẽ tiện hơn.
Sau khi xuống dưới, Lâm Tố Mỹ tiếp tục ngồi xổm bên tường nhìn anh.
Hai người không nói chuyện nữa, chỉ là thi thoảng sẽ giao lưu ánh mắt với nhau. Qua một lúc sau, cô sẽ đi đổi nước mới. Nước nhất định phải là nước giếng, thời tiết này nước cũng có thể lành lạnh, chỉ là vì thể tích cốc nhỏ nên thời gian giữ cái mát lạnh ấy không dài.
Cô đưa nước đưa khăn, động tác lặp lại mà máy móc như thế. Nhưng chẳng rõ tại sao, hai người đều cảm thấy đáy lòng vô cùng ngọt ngào.
Trương Thành An quan sát Tạ Trường Du một lượt từ đầu đến chân, trả lời vô cùng chân thành – Thật sự không có.
Nét mặt cố ý ra vẻ nghiêm túc của hai người thoáng chốc rách bươm, hai người đều không nhịn được mà cười ha hả. Mặc xác khoảng cách hay không khoảng cách, có bạn bè và có chuyện mình muốn làm là được, hà tất phải nghĩ quá nhiều, dẫu sao dù cho mình cuộc sống cao sang của người ta thì mình cũng chẳng sống được.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều cùng quay lại thành phố Vân. Tạ Trường Du tiếp tục sự nghiệp học hành, còn Lâm Tố Mỹ dạy kèm tiếng Anh bên lớp gia sư. Đương nhiên, cô không dạy kèm tiếng Anh cho học sinh mà phụ đạo cho các giáo viên dạy tiếng Anh, cố hết khả năng nâng cao trình độ tiếng Anh của họ. Đó cũng là một cách chịu trách nhiệm với các học sinh.
Lâm Tố Mỹ đưa ra quyết định này, chủ yếu là vì cuối tuần cô sẽ cùng Tạ Trường Du về nhà. Điều đó có nghĩa là cô không thể nào lên lớp cho học sinh vào cuối tuần, thế nên cô dứt khoát từ bỏ mà chuyển qua dạy kèm cho các giáo viên.
Một năm này cuộc sống của họ cũng có chút thay đổi. Tạ Trường Du đã mua xe, từ đó về sau, để rời khỏi và quay lại thành phố Vân, họ có thể tự lái xe đi. Sau khi luyện tập một thời gian, Lâm Tố Mỹ cũng đã đi thi lấy bằng lái, mỗi người họ lái một khoảng thời gian.
Việc xây dựng nhà máy chậm hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hai người. Chủ yếu là vì mọi người đều chăm lo đến cả chuyện đồng áng của nhà mình, vừa đến vụ mùa, họ phải về nhà bận bịu nên đã kéo dài không ít thời gian. Hơn nữa một vài thứ cần khảo sát thực địa, sau đó mua vật liệu, rất nhiều thứ khá khó mua, phải dùng đủ cách và các mối quan hệ, khó khăn lắm mới mua được.
Mà họ cũng đang suy xét đến vấn đề mua thiết bị. Khi tất cả mọi chuyện đều ập đến, ngược lại họ càng bình tĩnh hơn, thôi vậy, cứ đến theo cùng một cách đi, dẫu sao tất cả đều chẳng phải chuyện dễ dàng thực hiện thành công.
……
Kì nghỉ này cũng không phải không có chuyện vui.
Chuyện của Tô Uyển và Quách Chí Cường cuối cùng đã nhận được sự chấp nhận của bố mẹ Tô Uyển. Sự chấp nhận này tuy không vui sướng khôn cùng nhưng cũng khiến ông bà Tô buông lỏng thái độ.
Ông bà Tô thờ ơ quan sát Tô Uyển và Quách Chí Cường qua lại với nhau, không phản đối cũng chẳng ủng hộ, chỉ hoàn toàn coi như không có Quách Chí Cường. Tuy Tô Uyển bất lực và khó chịu nhưng cũng chẳng có cách nào thay đổi hiện trạng.
Ông bà Tô từng nghe nói rằng với chuyện con trẻ yêu đương, phận làm cha mẹ nhất định đừng có xen vào. Bởi vì bạn càng xen vào ngược lại chúng càng nằng nặc đòi ở bên nhau, hai người cực kì ăn ý, quất quýt lấy nhau chẳng rời, sau khi bạn mặc kệ thì một vài mâu thuẫn giữa chúng sẽ bộc phát, sẽ chia tay một cách tự nhiên.
Rất rõ ràng, hiện thực đã khiến ông bà Tô cảm thấy thất vọng. Bởi vì tình cảm của Tô Uyển và Quách Chí Cường vẫn nguyên như trước.
Điều khiến ông bà Tô thay đổi thái độ với Quách Chí Cường xuất phát từ việc ông nội của Tô Uyển đột ngột ngất xỉu, sau khi đưa vào viện và điều trị thì ông cụ Tô bị liệt nửa người. Trong tình hình đó, mấy anh chị em nhà họ Tô nảy sinh một số tranh cãi, dù sao cũng phải có người đi chăm sóc ông cụ Tô.
Đúng vào lúc này, Quách Chí Cường chủ động chạy đi chăm sóc ông cụ.
Vốn bà Tô rất có ý kiến, lúc này Quách Chí Cường chạy ra làm gì, chuyện của nhà họ còn chưa giải quyết, ai bảo cậu ta thò đầu ra?
Nhưng ông Tô lại cảm thấy đây là một cơ hội. Tục ngữ nói bệnh nặng ốm lâu con chăm sóc lâu cũng mệt, huống hồ là kiểu như Quách Chí Cường. Họ liền hoàn toàn vứt chuyện này cho Quách Chí Cường.
Đây là ý khiến Quách Chí Cường biết khó mà lui.
Đâu biết được, Quách Chí Cường thực sự gánh vác trách nhiệm chăm sóc ông cụ Tô: ngày nào cũng thay quần áo, xoa bóp người cho ông cụ, giúp ông cụ trở mình, thậm chí còn đi nghe ngóng, tình hình như của ông cụ Tô phải mát xa mỗi ngày, vậy thì có thể giúp sức khỏe của ông cụ biến chuyển tốt hơn.
Khi ấy tình hình sức khỏe của ông cụ Tô quả thực rất nghiêm trọng, tay chân không linh hoạt, nói chuyện dễ chảy nước dãi, vừa cười liền không kiểm soát được. Nhưng Quách Chí Cường kiên trì dẫn ông cụ ra ngoài, luyện tập đi đường, xoa bóp cơ thể cho ông cụ.
Nhờ sự chăm sóc của Quách Chí Cường, vậy mà sức khỏe của ông cụ Tô thật sự chuyển biến tốt, tuy não không còn minh mẫn như ngày trước song có thể tự đi đường và làm một vài việc đơn giản thường ngày, tóm lại là không cần có người trông chừng, chăm sóc ông bất cứ lúc nào nữa.
Thấy Quách Chí Cường đối đãi với ông cụ Tô như vậy, ông bà Tô đều trầm mặc.
Phận con cái như họ, nói thế nào đây, gặp phải tình huống như vậy thì lòng cũng thấy phiền, nhưng vì là người thân nên chỉ có thể chấp nhận. Song cậu chàng Quách Chí Cường lại có thể đối đãi với ông cụ Tô một cách kiên nhẫn như thế, cũng chưa từng than phiền một câu nào.
Họ đương nhiên hiểu toàn bộ đều là vì Tiểu Uyển.
Một người đàn ông sẵn lòng làm đến bước này vì người phụ nữ mà mình thích, lúc này, cậu ta xuất thân từ gia đình thế nào, hoàn cảnh gia đình cậu ta ra sao dường như đã trở nên không còn quan trọng nữa, bởi vì người đàn ông đó nhất định sẽ đối xử tốt với người phụ nữ kia hết mức có thể.
Còn thứ mà phụ nữ theo đuổi, ở phương diện gia đình và tình yêu có lúc chỉ đơn giản như vậy, chỉ là hy vọng người đàn ông này toàn tâm toàn ý với cô ấy mà thôi.
Bởi thế, ông bà Tô mới chủ động bảo Tô Uyển gọi Quách Chí Cường về nhà ăn cơm. Lúc họ nói chuyện này, mắt Tô Uyển thoáng chốc đỏ hoe. Vì sự chấp nhận không dễ dàng có được này, cũng vì sự đánh đổi của Quách Chí Cường. Nhưng may mắn thay, kết quả giống như những gì mà họ kì vọng.
Có điều sau khi đích thân đến thôn Cửu Sơn một chuyến, ông bà Tô đã chịu đả kích càng lớn. Nơi đó khác biệt quá xa so với nông thôn trong tưởng tượng của họ: ấy vậy mà còn có con đường xi măng rộng rãi như thế, cũng có thể trông thấy một vài ngôi nhà tầng gạch đỏ trong các thôn làng hai bên đường quốc lộ, vừa nhìn đã biết mấy thôn này rất giàu có.
Ở trên huyện, ông bà Tô cũng nghe ngóng chuyện của Quách Chí Cường. Ông bà đã hiểu được chút chuyện giữa Quách Chí Cường và cô bạn gái cũ, nhưng người ta đều nói rất rõ ràng rằng vì vấn đề của cô gái kia, cô ta không ngừng chiếm hời, thậm chí còn muốn xúi giục Quách Chí Cường chiếm lấy lợi ích của người khác nên mới chia tay.
Ông bà Tô không có ý kiến với Quách Chí Cường vì chuyện này, ngược lại còn cảm thấy cậu chàng này không tệ.
Nói sao đây nhỉ, vì biểu hiện của Quách Chí Cường trước mặt hai ông bà luôn khiến họ hiểu lầm rằng anh chàng trẻ tuổi này chẳng biết nóng nảy, nếu cậu ta chỉ đối xử tốt với con gái mình thì vẫn được, nhưng ngộ nhỡ cậu ta đối xử với ai cũng như thế, vậy thì không ổn nữa. Chuyện về bạn gái cũ có thể chứng tỏ rằng Quách Chí Cường không phải người không biết nổi cáu, ngược lại cậu ta rất có nguyên tắc.
Như vậy tính ra cũng công bằng, Quách Chí Cường có một cô bạn gái cũ không đâu vào đâu, Tô Uyển cũng có một anh bạn trai cũ chẳng ra sao.
……
Hôn sự của Quách Chí Cường và Tô Uyển mau chóng được tiến hành bàn bạc.
Sau khi ông bà Tô đồng ý gả Tô Uyển cho một người nông thôn, phản ứng của mấy người họ hàng nhà họ Tô không giống nhau. Có người cảm thấy ông bà Tô thực sự điên rồi, sau này nhất định sẽ hối hận; cũng có người cảm thấy lấy người có điều kiện kém hơn cũng rất tốt, vậy thì ngược lại đằng nam mới biết trân trọng bạn.
Nhưng phần lớn họ hàng vẫn không tài nào hiểu nổi. Họ đều cảm thấy Tô Uyển có thể gặp được người tốt hơn, xuất thân từ thành phố Vân. Vì một người đàn ông mà không đi làm việc ở chỗ chính quy, Tô Uyển điên rồi, bây giờ người một nhà đều điên cả rồi.
Tuy Tô Uyển không nói với Quách Chí Cường phản ứng của họ hàng trong nhà nhưng Quách Chí Cường cũng thầm hiểu, anh nghĩ hết mọi cách muốn tổ chức hôn lễ long trọng một chút.
Quách Chí Cường tặng cho nhà họ Tô máy may, xe đạp, đồng hồ đeo tay, đài cát sét, máy ảnh cùng với vô tuyến, mấy món “tam chuyển nhất hưởng” đều đủ cả, thậm chí còn chủ động thay mới toàn bộ đồ đạc trong nhà hộ nhà họ Tô. Vốn ông bà Tô không muốn nhận những thứ đó, nhưng nghĩ tới lời nói của họ hàng nhà mình thì vẫn nhận.
Quả nhiên, sau khi Quách Chí Cường tặng những món đó đến, mấy người họ hàng nhà họ Tô đều sững sờ. Cho dù trong thành phố, có được một trong số những món đồ mà Quách Chí Cường tặng đã là tốt rồi, dẫu sao không phải điều kiện của nhà nào cũng tốt như thế. Song Quách Chí Cường lại tặng tất cả, bấy giờ mọi người đều vô cùng tò mò về con người Quách Chí Cường này.
Hôm kết hôn, nhà Tô Uyển tổ chức tiệc ở một nơi có tiếng tăm trong thành phố, còn Quách Chí Cường làm cỗ tại nhà. Nhưng lúc Quách Chí Cường đi đón dâu lại là một hàng xe ô tô dài, những chiếc xe hùng hổ đó vừa xếp thành hàng đã khiến không ít người chấn động.
Ông bà Tô thầm cảm thấy được an ủi, tất cả họ hàng, bạn bè đều nói Tô Uyển gả hay.
Còn mấy người họ hàng đến thôn Cửu Sơn, sau khi chứng kiến diện mạo của thôn Cửu Sơn, về nhà cũng khen thôn Cửu Sơn ngút trời: nông thôn bây giờ đều kinh rồi, đâu có vừa nghèo đói vừa xảo trá như họ nghĩ chứ, giàu có rồi, vừa vào thôn đã có đường quốc lộ, có thể tưởng tượng nổi không?
Bây giờ Quách Chí Cường chỉ còn có một mình, cho nên Tạ Minh và Trần Tư Tuyết coi Quách Chí Cường thành con, quan tâm, chỉ dạy mọi chuyện.
Tạ Trường Bình quay về tham gia hôn lễ của Quách Chí Cường, cười kéo lấy Trần Tư Tuyết. “Có phải mẹ và bố đang luyện tập trước không?”
“Luyện tập gì?”
“Luyện tập tổ chức hôn lễ cho con trai bố mẹ thế nào đấy! Đến lúc đó khi Tạ Trường Du kết hôn, không phải bố mẹ có thể xử lý nhẹ nhàng à?”
Trần Tư Tuyết lườm con gái một cái cháy mắt.
Tuy bề ngoài Trần Tư Tuyết tỏ ra như thường, nhưng lòng dì rất khó chịu. Dịp thế này mà con gái cả của dì cũng chẳng quay về, dì liền biết chắc chắn Trường Linh đã giận dì vì chuyện lần trước, tưởng rằng dì vì Trường Du mà không chịu cho nó chút ít lợi ích nào.
Trần Tư Tuyết vừa nghĩ đến chuyện đó thì đã thấy khó chịu, nhưng dì chẳng còn cách nào khác, con cái đều có suy nghĩ của riêng bản thân chúng, phận làm cha mẹ đã không quản được con cái nữa rồi.
Quách Chí Cường kết hôn rất huyên náo, cả thôn đều đến, còn có rất nhiều người vừa nhìn đã thấy có thân phận không bình thường, khiến mấy người vốn tưởng thân phận mình không bình thường của nhà họ Tô thoáng chốc ủ dột, chỉ đành nhập gia tùy tục, nhìn xem người ở đây làm thế nào.
Lâm Tố Mỹ cũng cùng Quách Chí Cường đi đón dâu, ở bên Tô Uyển suốt cả quá trình.
Tô Uyển mặc chiếc váy cưới khá truyền thống, màu đỏ rực, nhưng vì màu sắc tươi sáng và chất liệu tốt nên trông vô cùng có chất lượng, không hề có cảm giác thô tục.
“Tiểu Mỹ, bây giờ em căng thẳng chết mất.” Tô Uyển nắm chặt tay Lâm Tố Mỹ không buông.
“Bây giờ đừng căng thẳng.”
“Tại sao?” Khuôn mặt Tô Uyển đầy vẻ đơn thuần, vô hại, lúc này cô hoàn toàn không động não nổi nữa.
Lâm Tố Mỹ thở dài. “Vậy chị phải báo cho em biết trước, tối nay hội kia sẽ đến chọc phá đêm động phòng.”
“Á á á…” Hai tay Tô Uyển bưng mặt, mặt đỏ tía. “Sao lại như thế?”
Trông Lâm Tố Mỹ cũng đầy thương hại.
Tô Uyển xấu hổ mà lại bối rối, một lúc lâu sau mới trừng Lâm Tố Mỹ. “Chị đi nói với Tạ Trường Du nhà chị bảo anh ấy đừng để mọi người làm thế, nếu không lúc hai người kết hôn, em cũng bảo Quách Chí Cường đến chọc phá anh chị.”
Uy hiếp một cách trắng trợn.
Lâm Tố Mỹ bị nói mà mặt đỏ ửng, nhưng cô quả quyết lắc đầu. “Chị cảm thấy nếu chị thật sự truyền đạt lời này thì có lẽ hội Tạ Trường Du sẽ còn táo tợn hơn…”
Khuôn mặt Tô Uyển đầy vẻ tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc tuyệt vọng, Tô Uyển ở trong căn phòng dán chữ song hỉ lớn đỏ chót, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tới xem cô dâu là cô. Cô cảm thấy mình giống như vật phẩm gì đó vậy, để người ta ngắm nghía, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, cô chỉ đành cố gắng cười, cười đến cuối cùng, cô cảm thấy mặt mình đã cứng đờ luôn rồi.
Trần Tư Tuyết thì không ngừng chia kẹo cho mọi người, bảo người ta đừng nhìn nữa, Tiểu Uyển da mặt mỏng lắm.
Tạ Trường Bình cũng đến góp vui, sau đó kéo Lâm Tố Mỹ, vụng trộm thầm thì bên tai cô: “Học trước đi nhé, lúc đến lượt gái thì sẽ không căng thẳng nữa.”
Khuôn mặt Lâm Tố Mỹ đỏ bừng. “Chị nói gì đấy!”
Tạ Trường Bình còn không vui hơn Lâm Tố Mỹ. “Gái tưởng chị muốn hả? Bây giờ chị vẫn còn chưa thích ứng được chuyện gái và thằng ranh kia đến với nhau có được không? Mỗi lần nghĩ đến việc hai đứa bay sẽ làm mấy chuyện thân mật, chị đều có thứ kích động muốn đến tách hai đứa bay ra…”
Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Bình với ánh mắt không thể tin nổi, tựa như đã nghe thấy chuyện gì đáng sợ vậy.
Tạ Trường Bình cũng phản ứng lại. “Ý chị là nắm tay nắm tay, nhiều nhất thì… môi chạm môi… Gái nghĩ đi đâu vậy?”
Lâm Tố Mỹ chậm chạp quay đầu qua. “Em chẳng nghĩ gì cả.”
Tạ Trường Bình: Ồ, là bản thân mình nghĩ nhiều rồi?
……
Sắp đến thời gian ăn cơm, người bên ngoài không ngừng ầm ĩ đòi ngắm cô dâu, Quách Chí Cường và Tô Uyển đều rất bất lực, Tô Uyển chỉ đành thay đồ, cùng Quách Chí Cường ra ngoài kính rượu. May là mọi người pha trò om sòm nhưng không làm khó cô dâu chú rể.
Song đến bàn của hội Tạ Trường Du thì không thể qua cửa đơn giản như vậy nữa.
Đó là mọi người lần lượt kính rượu và chúc phúc, Quách Chí Cường không thể không uống.
Tô Uyển xót hết cả ruột gan, cô vừa lên tiếng thì lại bị tính kế, Quách Chí Cường phải uống rượu giúp Tô Uyển, được thôi, giúp một cốc phạt hai cốc, bấy giờ Tô Uyển mới bắt đầu im miệng, hối hận vì đã không nghe lời Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ đã lắc đầu với mình rồi mà mình vẫn không nhịn được lên tiếng.
Đến lượt Tạ Trường Du, Tô Uyển cố ý nhìn về phía Lâm Tố Mỹ, ám chỉ Tạ Trường Du đừng làm khó cô và Quách Chí Cường nữa.
“Kính rượu thì chán chết.” Tạ Trường Du nói.
Tô Uyển để lộ ra một ánh mắt cảm kích với Tạ Trường.
Hội Trương Thành An lại trừng mắt nhìn Tạ Trường Du, cái thằng phản đồ, còn phản một cách lộ liễu như thế nữa, họ làm khó Quách Chí Cường chính là vì Quách Chí Cường đã phản bội họ, thoát khỏi hàng ngũ những người cô đơn.
Nhưng dường như bây giờ họ mới nhận ra, có vẻ Tạ Trường Du cũng không phải là người cô đơn nữa?
Tạ Trường Du từ tốn nói: “Xem kính rượu phát ngấy rồi. Hai đứa bay uống rượu kiểu giao bôi đi, xem cho mới mẻ”.
Quách Chí Cường nhìn xoáy vào Tạ Trường Du một cái sâu xa, còn Tô Uyển càng đỏ bừng mặt.
Hội Trương Thành An lập tức hú hét, uống rượu giao bôi được đấy, họ cũng xem kính rượu phát ngấy rồi, phải xem chút gì đó mới mẻ.
Tô Uyển và Quách Chí Cường chỉ đành uống rượu giao bôi ngay trước mặt mọi người…
Các bàn khác cũng một mực chú ý tới bên này, nhìn thấy cảnh đó thì lập tức thét gào, sau đó có người bắt đầu vỗ tay, mọi người cùng nhau hoan hô.
Khó khăn lắm mới kính rượu xong, Tô Uyển và Quách Chí Cường cũng đi ăn cơm.
……
Ăn cơm xong, bố mẹ Tô Uyển phải về thành phố, Tô Uyển ôm bố mẹ mình khóc nức nở. Trước đây vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng lúc này, sau khi đã trải qua hôn lễ, dường như cuối cùng cô mới hiểu mình đã khác thuở trước rồi, cho dù vẫn là con gái của bố mẹ, nhưng cô lại cùng một người khác tạo nên một gia đình, thực sự rời khỏi vòng tay của bố mẹ…
Buổi chiều, Tô Uyển kiên quyết yêu cầu muốn đi dã ngoại.
Tô Uyển từng nghe Quách Chí Cường kể về chuyện đi dã ngoại của họ, cô vẫn luôn vô cùng hâm mộ, cũng muốn cùng họ ăn đồ ăn ở bên ngoài.
Dã ngoại lần này có nhiều người, không chỉ đủ mặt cả hội mà còn có thêm không ít người.
Tạ Trường Bình cũng dẫn Tả Minh Sinh gia nhập cùng.
Nói là dã ngoại, nhưng lần này dường như mọi người càng thêm coi trọng quá trình đi bắt thỏ rừng, gà rừng, chạy nhảy náo loạn không ngừng trong núi, ồn ào nhốn nháo, vui vẻ cười đùa.
Thu hoạch cuối cùng khiến mọi người hài lòng, họ còn tìm được một ổ trứng gà rừng nữa.
Lúc nướng thỏ và gà rừng, tất cả mọi người đều nhìn vào chỗ trứng gà rừng kia. Mọi người đã từng ăn trứng luộc, trứng ốp la, trứng hấp nhưng chưa từng ăn trứng nướng, vậy thì thử xem…
Nướng trứng gà, đó là trực tiếp đem đốt trứng…
Song mọi người đều cực kì vui vẻ.
Điều không tốt duy nhất là sau khi dã ngoại xong, họ về ăn cơm thì tất cả đều không ăn nổi nữa.
Tạ Minh và Trần Tư Tuyết chỉ trích họ một lượt, nhưng lại cười nói, nhất là nói Quách Chí Cường đã là người kết hôn rồi mà sao vẫn còn giống như trẻ con vậy.
Quách Chí Cường nhìn sang Tô Uyển, ai bảo anh cưới một cô vợ có tính khí trẻ con chứ?
Tiết mục chọc phá đêm động phòng vào buổi tối đương nhiên cũng vô cùng huyên náo. Quách Chí Cường đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng cho bao nhiêu lì xì cũng không đuổi nổi họ, chỉ có thể bị họ giày vò.
Thả quả táo trên không trung rồi để cô dâu chú rể cắn, đây đều là chuyện vặt.
Chuyện dị nhất là bảo Quách Chí Cường nằm, tay chống lên đỡ chân Tô Uyển, tay Tô Uyển thì chống trên chân Quách Chí Cường, sau đó bị mọi người tính giờ, không đủ một phút thì coi như thất bại…
Tô Uyển cứ ngã xuống mãi, mọi người cười phá ra, còn nói hai người họ cố ý, khiến Tô Uyển cảm thấy cực kì ấm ức…
Số lần thất bại quá nhiều, Tô Uyển nổi điên: “Tạ Trường Du, anh làm khó bọn em như vậy, không sợ đến lúc đó anh cũng thê thảm hả?”.
Tạ Trường Du nghĩ ngợi. “Cảm ơn đã quan tâm, em cứ yên tâm đi, đến lúc đó anh nhất định sẽ không mở cửa cho bọn em.”
Bấy giờ Tô Uyển mới bừng tỉnh, đúng ha, tại sao cô và Quách Chí Cường phải mở cửa cho đám người này chứ?
Sau đó Tô Uyển chịu kích thích, lại ngã xuống…
Mọi người tiếp tục ha ha ha…
Cuối cùng Tô Uyển và Quách Chí Cường cũng không hoàn thành được một phút khó khăn kia. Mấy người này chủ động rời đi, nhưng hội Lưu Khánh Đống lại nghe trộm ở sau cửa. Quách Chí Cường cũng cố ý theo họ, đá cửa cái rầm, khiến mấy người bên ngoài sợ hết hồn. Còn Tô Uyển thì rúc trên giường, nhìn họ chơi trò ấu trĩ đó.
Tô Uyển chỉ cảm thấy thật tốt biết bao. Đúng là kì lạ, vừa rồi lúc bị làm khó, rõ ràng cô tức điên người, song chỉ mới qua một lúc mà ngược lại, cô cảm thấy rất tốt.
- --------------------------
Việc xây dựng nhà máy có một nguyên mẫu, chuyện cần làm rất nhiều.
Nhưng Lâm Tố Mỹ không ngờ rằng cái gọi là nhà nghỉ của Tạ Trường Du còn hoàn thành nhanh hơn nhà máy.
Nhà nghỉ đó hoàn toàn là kết cấu gỗ, nó là một tòa nhà gỗ. Cô đã từng đi xem, hoàn toàn không nhìn ra căn nguyên là do đâu. Dẫu sao nếu bảo cô tiêu món tiền lớn vào ở trong căn nhà này thì cô sẽ không bằng lòng.
Hơn nữa căn nhà này cũng chẳng được coi là đẹp. Cô cảm thấy bức tường dùng đá tảng xếp thành ở bên ngoài đẹp hơn bên trong.
Điều này khiến cô lần đầu tiên sinh ra sự hoài nghi với Tạ Trường Du. “Đây chính là ‘hương sắc cổ xưa’ hả?”
Đối với cụm từ này, cô đã có nhận thức mới.
“Đồ của cổ nhân bảo tồn đến bây giờ còn hoàn mỹ như thế mà được chắc?”
Lâm Tố Mỹ: …
Nhưng cảm giác trống hoác rỗng tuếch càng giống với ngôi nhà ma đã lâu không có người ở đấy chứ?
Lâm Tố Mỹ đỡ trán, cảm thấy anh đang quá chán nên mới nghĩ tới việc xây cái gọi là nhà nghỉ này.
Sự thực chứng minh có lẽ cô đã đoán đúng.
Ánh mặt trời chói chang, Lâm Tố Mỹ vô cùng áy náy ngồi bên bức tường, dựa vào bóng râm của bức tường, hơn nữa cô vừa ngồi vừa cắn hạt dưa, hứng trí bừng bừng “ngắm” người trên mái căn nhà gỗ ở đối diện - Tạ Trường Du đang lợp ngói cho căn nhà.
Ngói xanh chất đống trên mái nhà, Tạ Trường Du đang lợp từng viên ngói một.
Đây là kết quả từ sự kiên trì của Tạ Trường Du, thật sự không phải là cô muốn anh chịu khổ đâu.
Cô nói là tìm người đến lợp ngói nhé, Tạ Trường Du nói thế thì quá lãng phí, bây giờ nghèo rồi, chuyện có thể tự làm thì tự mình làm, ngói trên căn nhà nhà anh đều là tự lợp, anh có kĩ thuật đó.
Sau đó Lâm Tố Mỹ có thể nói gì được?
Thực ra khi xây nhà, người trong thôn Cửu Sơn có xu hướng lợp ngói hơn. Cũng có người xây nhà không lợp ngói, như vậy thì trần nhà có thể phơi lương thực hay gì đó, giúp ích được nhiều vào lúc mùa vụ. Nhưng các gia đình làm như thế khi gặp trời mưa thì trần nhà sẽ bị dột, có chắp vá thế nào cũng vô dụng, vẫn cứ rỉ nước. Có gia đình nghiêm trọng có thể rỏ nước thành vũng trong nhà.
Bởi thế, mọi người vẫn thích lợp ngói, cho dù rỉ nước thì rỉ ở đâu chắp vá ở đó, thuận tiện và nhanh hơn nhiều.
Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi của Tạ Trường Du mà lòng hơi xót xa. “Hay là bảo người ta đến lợp nhé!”
“Thế không được, anh đã lợp nhiều vậy rồi, nhất định phải tự lợp cho xong.”
Cô chẳng biết anh còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này nữa.
“Vậy anh lợp đẹp một chút.”
“Hử?”
Tạ Trường Du còn quay hẳn lại nhìn cô một cái.
“Sau này nếu mình làm ăn thất bại hay gì thì anh còn có thể kiếm cơm nuôi cả nhà bằng kĩ thuật lợp ngói.”
Tạ Trường Du còn nghiêm túc gật đầu. “Vậy anh phải trau dồi thêm kĩ thuật lợp ngói của mình, em quan sát cho thật kĩ vào, để còn kịp thời sửa chữa cho anh…”
Lâm Tố Mỹ chỉ đơn thuần nói đùa mà thôi.
Dù sao cũng có người thích nói về điểm không tốt của người khác. Đây là điều Lâm Tố Mỹ học được từ Tô Uyển.
Tô Uyển nói trước đây mấy người họ hàng nhà cô nói Quách Chí Cường không tốt chỗ này, không ổn chỗ nọ, bây giờ vì món tiền lớn của Quách Chí Cường mà họ không nói Quách Chí Cường không tiền không năng lực nữa, nhưng lại bắt đầu lôi chuyện Quách Chí Cường có thân phận người nông thôn, chuyện Quách Chí Cường không có công việc chính đáng ra để nói.
Tô Uyển nói người khác muốn nói bạn thì vĩnh viễn đều tìm ra được lý do, lúc không có tiền thì nói bạn không có tiền, khi bạn có tiền rồi thì nói những thứ khác…
Cho nên nhất định đừng nghe mấy lời đó, bởi vì người ta thuần chất chỉ là thích nói bạn mà thôi, chẳng có nguyên nhân gì cả.
Bây giờ cũng có người thích nói Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du: tốn nhiều tiền xây nhà máy như thế, phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được? Chắc chắn sẽ lỗ, đến lúc đó thì buồn cười rồi.
Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Du trên mái nhà. Cô đương nhiên không giúp gì được, nhiều nhất là nhặt gạch đến xe tre để Tạ Trường Du kéo lên mái nhà. Chuyện này một mình Tạ Trường Du đã có thể làm được.
Nhưng chỉ cần cô rời đi thì sẽ suy nghĩ linh tinh, sẽ nghĩ ngộ nhỡ anh say nắng trên mái nhà thì làm sao, đột nhiên trượt chân ngã xuống thì phải làm thế nào?
Chẳng có cách nào khác, cô dứt khoát ở đây xem, ít nhất cô sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Tạ Trường Du lợp ngói một lúc thì sẽ luôn quay đầu nhìn cô, còn cô cũng nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, hai người đều sẽ bất giác nở nụ cười.
Không ai nói chuyện, nhưng đều một mực duy trì sự ăn ý như thế.
Tạ Trường Du toát mồ hôi, anh dùng tay lau mặt khiến khuôn mặt lem luốc, Lâm Tố Mỹ ở dưới cười ngặt nghẽo.
“Con mèo hoa to đùng.”
“Em đã từng thấy con mèo nào to thế này chưa?”
“Ngày trước chưa thấy, bây giờ thì thấy rồi.”
Lâm Tố Mỹ cười, sau đó mau chóng đứng dậy, chạy ra khỏi cái gọi là nhà nghỉ này.
Tạ Trường Du nghe thấy tiếng bước chân, nghi hoặc quay đầu thì trông thấy bóng dáng cô chạy tung tăng rời đi, song anh cũng không thất vọng, chỉ cười lắc đầu, tiếp tục lợp ngói.
Quả nhiên một lúc sau, cô lại quay về.
Tay cô cầm một chiếc cốc và một chiếc khăn đã dấp nước.
Cô trèo lên thang, Tạ Trường Du vội qua đó, giữ chặt thang.
Lâm Tố Mỹ đưa cốc tới.
Tạ Trường Du “ồ” một tiếng, sau đó ghé đến. Cô đã cắm ống hút bằng gỗ vào trong cốc, vì nếu cầm cốc rồi uống nước thì hẳn sẽ không quá tiện.
Tạ Trường Du hút nước, nhưng ánh mắt lại nhìn cô đăm đắm.
Vì chạy nên lúc này mặt cô đỏ bừng, trán cũng lấm tấm mồ hôi, dưới ánh mặt trời chúng phát sáng lấp lánh.
Anh nhất thời hơi đau lòng. “Về đi, anh làm xong ngay thôi.”
Cô bướng bỉnh lắc đầu. Tuy cô không làm được gì, nhưng chỉ muốn ở bên anh như vậy, cảm thấy làm vậy thì thật sự đã giúp anh san sẻ được đôi phần.
Anh không nói gì nữa.
Còn Lâm Tố Mỹ cầm khăn lên lau mặt cho anh, lau sạch mồ hôi, cũng lau sạch vết bẩn trên mặt anh.
Tạ Trường Du vươn tay, giữ lấy bàn tay cô.
Chiếc khăn rơi xuống mái nhà, cô khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc. Còn anh lại nắm lấy tay cô, đặt bên miệng hôn khẽ, ánh mắt vẫn nóng bỏng chăm chú nhìn cô.
Trái tim Lâm Tố Mỹ đập thình thịch, thình thịch.
Qua một lúc lâu, anh mới buông tay cô ra.
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới đỏ mặt, cầm lấy cả cốc và khăn. Khăn thì vắt trên vai mình, còn một tay thì cầm cốc, như vậy sẽ tiện hơn.
Sau khi xuống dưới, Lâm Tố Mỹ tiếp tục ngồi xổm bên tường nhìn anh.
Hai người không nói chuyện nữa, chỉ là thi thoảng sẽ giao lưu ánh mắt với nhau. Qua một lúc sau, cô sẽ đi đổi nước mới. Nước nhất định phải là nước giếng, thời tiết này nước cũng có thể lành lạnh, chỉ là vì thể tích cốc nhỏ nên thời gian giữ cái mát lạnh ấy không dài.
Cô đưa nước đưa khăn, động tác lặp lại mà máy móc như thế. Nhưng chẳng rõ tại sao, hai người đều cảm thấy đáy lòng vô cùng ngọt ngào.
/167
|