Tạ Trường Du không ở lại bên trong quá lâu.
Nói thực lòng, nếu trước đây gặp phải chuyện này, trong lòng anh hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chút suy nghĩ. Dẫu sao có vài người từ khi sinh ra đã đứng ở độ cao mà người khác khó tiếp cận được, sau đó họ trịch thượng cao xa, hất hàm sai khiến, để đạt được mục đích mà quyết không từ bỏ, dùng mọi thủ đoạn, căn bản không bận tâm đến lợi ích và suy nghĩ của người khác.
Chuyện thế này xảy ra dường như đã định sẵn một vài thứ, luôn khiến người ta cảm thấy chán nản và bất lực.
Nhưng một hai năm nay, anh cũng đã trải qua không ít, quen được không ít người, đã hiểu rằng làm người dẫu sao cũng phải biết lựa chọn, người tốt có lẽ không có kết cục tốt, người xấu cũng chưa chắc đã luôn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng người không nỗ lực đã được định sẵn rằng mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn người khác.
Cứ coi như kiếp trước người khác làm chuyện tốt nên kiếp này đầu thai tốt, còn bản thân mình kiếp trước chẳng làm được gì nên kiếp này phải nỗ lực gấp nhiều lần là được.
Chẳng có gì ghê gớm cả.
Trong tay Tạ Trường Du vẫn còn cầm một điếu thuốc, anh không hút, sải bước lớn đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Bên ngoài có một đám người đang đứng, sau khi thấy Tạ Trường Du đi ra, họ mới ùa đến vây quanh anh, nói đủ thứ.
“Ức hiếp người ta quá rồi đấy, rõ ràng là đất cậu mua mà lại còn phải trả một nửa về, dựa vào đâu chứ? Đám người đó có thể làm ầm ĩ, bọn tôi cũng có thể đi làm ầm ĩ, không phải so xem ai nhiều người hơn à?”
“Cái đồ cảnh sát xàm xí, đưa ra ý kiến vớ vẩn, bọn tôi không phục, làm ầm lên, cứ học theo họ làm ầm lên.”
“Chuẩn, giấy trắng mực đen viết rõ ràng rồi còn hối hận được, có còn vương pháp không…”
……
Tạ Trường Du đứng yên đó, đợi họ nói gần hết mới đưa cho mỗi người một điếu thuốc, cười nói: “Lâu lắm rồi mọi người không tụ tập, tuy hôm nay tụ tập vì chuyện lằng nhằng này nhưng cũng coi như hiếm có, thôi đừng nhắc đến mấy thứ không vui nữa, cùng đến chỗ tôi ngồi chơi, sau đó mọi người cùng ăn lẩu nhé”.
Lúc này mức sống của mọi người thực ra đã được cải thiện rõ rệt, nhưng sự cải thiện này cũng chỉ là gạo trong cháo loãng ngày trước nhiều hơn, tốt hơn chút thì cũng có thể ăn được cơm khô mà thôi, chứ muốn ăn thịt hay ăn đồ ngon vẫn chưa được.
Khi Tạ Trường Du nhắc đến chuyện ăn lẩu, rất nhiều người đã bất giác nuốt nước bọt.
Song mọi người vẫn từ chối vô cùng uyển chuyển, họ đến để giúp đỡ, đâu thể đi chiếm hời từ Tạ Trường Du cho được.
Tạ Trường Du cũng chỉ cười, mời mọi người ăn một bữa lẩu mà thôi, lẽ nào một bữa cơm có thể khiến anh nghèo rớt hay sao?
Cứ nói qua nói lại dăm ba lượt như thế, cuối cùng mọi người cùng đi ăn lẩu.
Lâm Bình và Lâm An rất đắn đo, họ cũng muốn cùng mọi người đi ăn lẩu, không phải vì miếng ăn, chỉ là thật sự thích cảm giác tụ tập cùng những người bạn đồng trang lứa này thôi, nói nói cười cười, còn có thể nghe được chút động tĩnh mới trong thôn, mùi vị đó rất khác biệt.
Điều họ đắn đo là Lâm Tố Mỹ thuê xe, tài xế còn đang đợi, đi xa như thế, nếu bảo tài xế quay về ngay sẽ thấy rất có lỗi với tài xế, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tiêu nhiều tiền như thế không đáng.
Đúng lúc này, Tạ Trường Du đã nhìn về phía Lâm Bình và Lâm An: “Nếu đã gặp được nhau, vậy thì cùng đi nhé!”.
Lâm Bình lắc tay: “Xe bọn anh thuê còn đang đợi kia kìa!”.
Bên này Tạ Trường Du còn chưa lên tiếng thì đã có người trong thôn nói: “Ối giời ơi có gì đâu, bảo người ta quay về, có thể đi ít hơn một đoạn đường, có khi người ta còn sung sướng ấy chứ… Còn về việc đi về thì càng chẳng lo, đợi lát nữa bảo Tạ Trường Du đưa cả bọn về bằng xe hàng của nó là được”.
Tạ Trường Du cười, sau đó gật đầu: “Ừm, em đưa về”.
……
Lâm Tố Mỹ nghe thấy người khác nhắc đến xe hàng thì mới cảm thấy bất ngờ, Tạ Trường Du mua cả xe hàng rồi? Thời buổi này, mua xe thực ra rất khó khăn, mà mua xe hàng còn khó hơn mua xe, chỉ phí học cách lái xe thôi cũng khiến người ta trố mắt nghẹn lời rồi, học lái một chiếc xe cũng phải mấy nghìn đến hơn mười nghìn tệ, mấy nghìn đến mười nghìn tệ ở thời đại này dù là Lâm Tố Mỹ có trong tay không ít tiền tiết kiệm cũng vẫn cảm thấy cái giá này đúng là bóc lột.
Có điều nếu thật sự ngẫm nghĩ thì dường như cũng hợp lý, vốn đã chẳng có bao nhiêu xe, người bình thường có thể đi đâu tìm xe luyện tập? Xe quá ít, giá cả đương nhiên sẽ đắt, huống hồ không có mối thì muốn học lái xe cũng chẳng có cơ hội.
Người có thể học lái xe phần nhiều vẫn đi con đường của cơ quan để có chỉ tiêu, nhưng dù vậy, phí học lái xe cũng phải tự móc ra, chỉ là phí cao phí thấp mà thôi.
Lâm Tố Mỹ cũng yên lặng, cô nhìn xem hai ông anh trai mình quyết định thế nào.
Lâm Bình và Lâm An bị mọi người nói vậy, lập tức cảm thấy có lý, bèn cùng mọi người đi lấy hành lý, sau đó bảo tài xế kia tự về thành phố Vân. Quả nhiên tài xế đó vui vẻ vì không cần lái thêm một đoạn nữa, hớn hở xuống xe, lấy hành lý xuống giúp họ.
Hành lý của họ nhiều, mọi người mới nhớ ra chuyện họ mới trở về từ thành phố Vân. Vì thế mọi người đều vỗ vai Lâm Bình và Lâm An, nói họ giỏi giang, bây giờ phát tài hết rồi.
Lâm Bình nói thật: “Nói gì vậy, hai anh em tôi vô dụng, có thể phát tài gì được? Chỗ này đều là do em gái tôi mua, em gái tôi mới giỏi”.
Lúc này Lâm Tố Mỹ cười, đối diện với những câu hỏi “Chỉ dựa vào việc nói ngoại ngữ mà kiếm tiền hả?” của người khác, cô cũng cười gật đầu như thường.
“Mới lạ nhỉ, nói ngoại ngữ mà có thể kiếm được tiền hử? Kiếm thế nào vậy, nghĩ không thông luôn…”
“Mày mà nghĩ thông được thì người ta còn kiếm được tiền gì?”
“Chuẩn đấy…”
“Tao cũng biết nói ngoại ngữ, baka (*)…”
“Ha ha ha.” Mọi người cùng phá ra cười.
(*) Tiếng Nhật, có nghĩa là đồ ngốc, ngu ngốc.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành nghiêm túc giải thích: “Người nước ngoài và chúng ta không nói cùng một ngôn ngữ, những lời họ nói chúng ta nghe không hiểu, lời chúng ta nói họ cũng nghe không hiểu, nhưng trong một vài trường hợp và lúc cần thiết, hai bên nhất thiết phải tiến hành trao đổi. Lúc như thế phải có người vừa nghe hiểu những lời người nước ngoài nói, lại vừa phải nghe hiểu lời chúng ta nói, sau đó giải thích và giải đáp với đối phương, khiến hai bên có thể trao đổi như bình thường, đây chính là công việc mà tôi cần làm”.
Sau khi Lâm Tố Mỹ giải thích rõ ràng như thế, mọi người lập tức hiểu ra.
Mọi người nghe hiểu rồi thì cũng cảm thấy rất lớn lao, khen Lâm Tố Mỹ tới tấp, nói cô có bản lĩnh, ngay cả lời người nước ngoài nói cũng đều có thể hiểu được.
Cũng có người tò mò, hỏi người nước ngoài trông như thế nào.
Lâm Tố Mỹ không thể không giải thích lại với họ, gọi là người nước ngoài là chỉ những người ở quốc gia khác nước mình, nhưng trên thực tế, bên ngoài có rất nhiều quốc gia, có người của một vài quốc gia thực ra trông không khác mấy với người nước mình, mà có người của một vài quốc gia trông khác hoàn toàn chúng ta, thường là ba kiểu, người da vàng người da trắng người da đen…
Lâm Tố Mỹ lại chia theo địa lý, sau đó phát hiện mọi người trông đều nghệt ra, có điều ánh mắt họ nhìn cô lại sáng rực.
“Tiểu Mỹ, những điều này em đều học ở trường à?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Lâm Tố Mỹ bị hỏi thì cũng hơi sững ra, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng”.
“Ây da, anh phải về nhà đốc thúc thằng nhóc nhà anh học tập cho chăm chỉ, phải học theo em… Người đi học thật sự khác hẳn đám chân đất mắt toét bọn anh, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu cả…”
“Đúng đấy đúng đấy.”
……
Lâm Tố Mỹ sờ mũi, nếu cô có thể khiến người ta coi trọng chuyện giáo dục hơn một chút, hình như cũng không tệ?
Cũng có người từng xem một hai bộ phim bèn hỏi Lâm Tố Mỹ về một vài vấn đề rất lúng túng, người đó hỏi cô xem có phải người nước ngoài cứ gặp người khác là hôn không, không ngại chút nào à.
Lâm Tố Mỹ cũng chỉ đành giải thích, đó là lễ nghi của người ta, hơn nữa cũng không phải là hôn mà là nghi thức chạm vào mặt, cũng tương đương với nghi thức bắt tay của chúng ta, nhưng thực ra người ta cũng chỉ làm thế với người thân bạn bè thôi chứ không phải là với người xa lạ nào cũng làm thế, đương nhiên, gặp phải ai nhiệt tình thì cũng sẽ có hành động này.
……
Cả đường đi Lâm Tố Mỹ đều giải đáp những nghi hoặc cho mọi người, cô hơi bất lực. Khó khăn lắm cô mới mượn cớ rời đi được, đợi lát nữa lúc ăn cơm cô sẽ quay lại sau.
Lâm Tố Mỹ rời đi, trước tiên đến nhà bác hai ngồi một lúc, tặng cho Lâm Kiến Đảng một chiếc mũ còn tặng cho Trần Hà một chiếc khăn. Hai vợ chồng Lâm Kiến Đảng cũng vô cùng nhiệt tình bảo cô ở lại ăn cơm. Sau khi bị Lâm Tố Mỹ từ chối, Trần Hà không ngừng nhét hạt dưa và kẹo vào tay cô.
Lâm Tố Mỹ thật sự có việc, nếu không, cô cũng sẵn lòng ngồi chuyện trò thêm với họ. Cô cảm thấy tâm thái của mình bây giờ có lẽ đã khác, thích nghe bề trên nói chuyện, thích nghe họ kể về những chuyện họ gặp phải, nghe những kiến giải và suy nghĩ của họ.
Sau khi rời khỏi cửa hàng nhà bác hai, Lâm Tố Mỹ đi tìm Tưởng Xuân Diệp.
Tưởng Xuân Diệp đã kết hôn, đây là một chuyện khiến Lâm Tố Mỹ khá cảm khái, bởi vì khi Tưởng Xuân Diệp kết hôn, cô đang bận việc ở nước ngoài, không về tham gia hôn lễ được. Sự bỏ lỡ này khiến cô hơi áy náy, vì thế cô mua hai món quà trọng hậu tặng Tưởng Xuân Diệp.
Lâm Tố Mỹ vốn định tặng quần áo, nhưng sợ kích cỡ không vừa và sợ Tưởng Xuân Diệp không thích, vì thế cô mua vải để Tưởng Xuân Diệp tự may quần áo.
Tưởng Xuân Diệp cầm được vải thì quả nhiên rất thích, chỉ cảm giác trên tay thôi đã biết đây là hàng cao cấp, chất liệu tốt, quần áo may ra nhất định cũng vô cùng chất lượng.
Tưởng Xuân Diệp cầm được vải thì vẫn hơi buồn bã: “Ầy, tôi sợ quần áo tôi may ra có đẹp hơn nữa cũng không mặc ra được hiệu quả của bà”.
“Quần áo phù hợp mới là chuyện quan trọng nhất, bà phải may ra bộ quần áo phù hợp với mình mới được.”
Tưởng Xuân Diệp gật đầu: “Nể mặt bà vẫn còn nhớ đến tôi, tôi không so đo chuyện bà vắng mặt khi tôi kết hôn nữa. Nhưng tôi nói cho bà biết, hôn lễ của tôi bà vắng mặt, tôi bỏ qua cho bà dễ dàng như thế, nhưng nếu hôn lễ của Trường Bình mà bà vắng mặt, chị ấy không bỏ qua cho bà dễ dàng như thế đâu”.
Hàm lượng lời này quá lớn.
Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà nhướng mày, mặt mày trông đầy hứng thú: “Ồ? Trường Bình có tình hình rồi à?”.
“Lần trước lúc gặp chị ấy, tôi cảm thấy vậy. Bà đừng có nói là tôi nói đấy nhé, nếu không chị ấy sẽ tìm tôi tính sổ.”
“Nói thì mới là bạn tốt chứ.” Lâm Tố Mỹ vu vơ.
Vậy mà Tưởng Xuân Diệp lại gật đầu đồng tình: “Đúng đấy, vậy thì nên nói, tôi từng gặp anh chàng đó, trông cũng được, ổn hơn vị nhà tôi nhiều…”.
Tưởng Xuân Diệp nói được một nửa, hơi tiu nghỉu: “Tiểu Mỹ, bây giờ bà lên đại học, còn tự kiếm tiền được, cuộc sống cũng dư dả hơn nhiều. Trường Bình cũng thế, cũng tự kinh doanh quán lẩu. Tôi hâm mộ bà lắm, cảm thấy khoảng cách giữa tôi và hai người càng ngày càng lớn rồi…”.
Không đợi Lâm Tố Mỹ nói gì, Tưởng Xuân Diệp đã tự nói tiếp: “Nhưng mà, chị tôi đã nói rồi, người với người khác nhau, tôi có thể hâm mộ hai người nhưng không thể đố kị, bởi vì con người phải biết mình mấy cân mấy lạng. Tôi quả thực không thể có thành tích tốt như bà, cũng không biết nói tiếng Anh, tôi nói bà nghe, tôi cũng từng lén mua một cuốn sách tiếng Anh để xem, một chữ cũng không hiểu, lúc đó tôi bèn nghĩ, nếu là bà, bà nhất định có thể đọc được, tôi mới biết, bà tài giỏi đến cỡ nào. Còn cả Trường Bình nữa, đừng tưởng chị ấy chỉ phải sơ chế nguyên liệu, còn phải chào mời khách, người quen thì tặng chút đồ để người ta quay lại… Hai người sống tốt, cũng đều dựa vào thực lực của bản thân, còn tôi căn bản không làm được những chuyện mà hai người làm, cho nên tôi rất bội phục hai người”.
“Xuân Diệp, bà cũng rất giỏi mà.” Lâm Tố Mỹ khẽ vỗ vai Tưởng Xuân Diệp.
Tưởng Xuân Diệp cười phì: “Cuộc sống của tôi có lẽ so lên không bằng ai, so xuống không ai bằng mình đấy! Bà biết bây giờ Dương Xuân Ni thế nào không?”.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu.
“Con bé đó ấy à, bị gả đến nơi rõ xa, sau đó tự lén lút chạy về một lần, nó tưởng nó đã được giải thoát, kết quả lại bị bố mẹ nó tống về.” Tưởng Xuân Diệp bất giác thở dài, “Còn cả những cô gái khác trong thôn mình nữa, muốn lấy chồng trên huyện, kết quả không có mối, vẫn phải ấm ức lấy người ở thôn bên cạnh. Cho nên, Tiểu Mỹ, thực ra tôi thỏa mãn lắm rồi”.
Lâm Tố Mỹ gật đầu: “Tôi hiểu ý của bà”.
Tuy Tưởng Xuân Diệp hâm mộ nhưng thật sự không đố kị, bởi vì cô biết người khác sống tốt cũng có nguyên nhân vì tính cách và vì những gì họ đánh đổi, đó đều là những chuyện cô không làm được, cho nên có gì mà đố kị đâu, nếu thật sự đố kị, chi bằng tự oán hận bản thân vô dụng.
……
Lúc tạm biệt Tưởng Xuân Diệp, tâm trạng Lâm Tố Mỹ hơi trĩu nặng. Cô có thể cảm nhận được rằng khoảng cách giữa cô và Tưởng Xuân Diệp sau này sẽ còn lớn hơn, điều đó không thể tránh khỏi, nhưng người bị tụt lại trong lòng ít nhiều sẽ có chút khó tả phải không!
Cô không biết một ngày nào đó sự tồn tại của mình là một kiểu thương tổn hay là thứ vô hình với Tưởng Xuân Diệp nữa.
Giống như trạng thái của mẹ cô trước đây khi cuộc sống của mọi người trong thôn đều tốt vậy.
Có vài thứ, thật sự không có biện pháp nào.
Lâm Tố Mỹ lại đi chào hỏi Lâm Hải Yến, lần này sau khi đưa quà cho Lâm Hải Yến, cô không nán lại, bởi vì chút thời gian này hoàn toàn không đủ cho hai chị em ngồi xuống tỉ tê chuyện trò. Lần này cô về, vốn định ở lại thêm một khoảng thời gian, đến lúc đó tìm thời gian tán gẫu với Lâm Hải Yến sau.
Bấy giờ, Lâm Tố Mỹ mới đi đến quán của Tạ Trường Bình.
Cô vốn tưởng cô đi qua giờ này có thể ngồi trò chuyện với mọi người một lúc, đâu biết được, cô vừa đi qua, người trong thôn đã đi xuống từ phòng trà nước trên tầng, hỏi mới biết mọi người định ăn cơm sớm, ăn xong thì về thôn, muộn một chút lái xe hơi nguy hiểm.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy thế cũng tốt, bây giờ đèn đường cũng chưa có, con đường về thôn gồ ghề chẳng ra sao, về sớm chút vẫn tốt hơn.
Lâm Tố Mỹ cùng cùng mọi người vào quán lẩu.
Lâm Tố Mỹ vừa vào thì đã bị Tạ Trường Bình giữ chặt, nói chuyện một thôi một hồi.
“Ối chà chà, để chị mày xem là ai đây nào, đây không phải hoa khôi thôn mình đấy sao? Nghe nói bây giờ mày cực kì giỏi giang, không chỉ biết dùng tiếng Tây mà còn chạy ra nước ngoài, kiếm được cả đống tiền. Giỏi lắm giỏi lắm, khó trách bây giờ cũng chẳng liên lạc gì với hội này nữa.” Tạ Trường Bình hếch cằm thật cao, mặt trông không vui vẻ gì.
Lâm Tố Mỹ không nhịn được cười: “Ầy, người với người phải có qua có lại mà, nếu không phải là chị không đến thăm em, không liên lạc với em, sao chúng ta có thể chẳng có chút liên lạc gì? Em còn có thể nói rằng bây giờ chị là bà chủ quán lẩu, kiếm được tiền nên khinh thường làm bạn với người như em nữa đấy!”.
Tạ Trường Bình hừ một tiếng: “Bà chủ cái gì, chị mày làm thuê cho Tạ Trường Du đấy”.
Mọi người cũng nghe ra hai cô gái có tình cảm tốt, chỉ là phương thức tốt này có lẽ không phải kiểu mọi người hay gặp, dẫu sao cũng không đến lượt họ nói gì.
“Tạ Trường Du, thế này là mày không đúng rồi, bọn tao làm thuê cho mày thì không sao. Nhưng đó là chị ruột của mày, sao mày cũng bắt người ta làm thuê hả?” Có người bèn “đòi công bằng”.
Tạ Trường Du nhìn Tạ Trường Bình một cái sâu xa, sau đó nói: “Mấy cha nội đã từng thấy nhân viên lầy như thế chưa? Dù sao đây cũng chưa thấy”.
“Ha ha ha…”
Bản thân Tạ Trường Bình cũng không khỏi trở nên vui vẻ, kéo Lâm Tố Mỹ ngồi xuống, sau đó bảo nhân viên mang nồi lẩu và thức ăn lên.
Tạ Trường Bình khẽ thì thầm với Lâm Tố Mỹ, kể những chuyện bản thân gặp phải, có chuyện khiến chị câm nín, có chuyện buồn cười, chẳng hạn như nhân viên lén mang nồi lẩu về nhà tự nấu, rồi lén lút lấy cả nguyên liệu…
Lâm Tố Mỹ nhẫn nại nghe Tạ Trường Bình oán thán, một lúc lâu sau mới nói: “Nghe nói chuyện tốt của chị sắp đến rồi? Chị không được giấu em đâu, nếu không em không có thời gian chuẩn bị quà, thế thì chị tự chịu thiệt nhé”.
Sắc mặt Tạ Trường Bình hơi mất mát, chị lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu”.
“Hả?” Lâm Tố Mỹ hơi khó hiểu, “Rốt cuộc là sao?”.
Tạ Trường Bình thở dài não nề: “Là quen một người… nhưng không thành”.
“Là do chị… hay vấn đề của anh ta?”
Tạ Trường Bình cắn môi, ngẫm nghĩ, nhưng vẫn nói ra: “Ban đầu chị không cảm thấy được gì, sau đó mới phát hiện ra. Anh ta hỏi chị quán lẩu này có phải của chị không, còn nghe ngóng tình hình kiếm chác của chị mỗi tháng… Tiểu Mỹ, không phải phụ nữ xem điều kiện gia đình nhà trai mà đàn ông cũng sẽ xem điều kiện của nhà gái”.
Tạ Trường Bình trầm mặc, đối phương ưng chị, có lẽ là bởi điều kiện của bản thân chị không tệ, phần nhiều còn là vì Tạ Trường Du, chuyện này khiến Tạ Trường Bình không thể tiếp nhận được.
Lâm Tố Mỹ nhất thời im lặng.
Có phụ nữ xem điều kiện của đàn ông, để được sống cuộc sống tốt hơn nên lựa chọn người đàn ông có điệu kiện vật chất tốt; đồng thời cũng có một câu nói thông tục, đàn ông biết cưới vợ có thể giảm bớt hai mươi hay ba mươi năm phấn đấu.
Có những thứ, không thể nào đánh giá đúng sai, dẫu sao lựa chọn của mỗi người đều khác nhau.
Lựa chọn cuộc sống thoải mái thì sai ư? Lẽ nào con người chỉ có thể phấn đấu trong hoàn cảnh khổ cực mới có thể chứng minh giá trị cuộc đời mình?
Lâm Tố Mỹ không biết, cô chỉ cảm thấy một người không phạm pháp không đi ngược lại đạo đức thì không có gì để khiển trách cả.
Tạ Trường Bình nhìn về phía Tạ Trường Du với tâm trạng phức tạp, sau đó thở dài một hơi.
Lâm Tố Mỹ nhận ra điều gì, hơi sốt ruột kéo tay Tạ Trường Bình: “Trường Bình, em biết bây giờ có lẽ trong lòng chị khó chịu, nhưng chị không thể vì thế mà giận cá chém thớt”.
Nét mặt Tạ Trường Bình hơi mờ mịt.
“Cho dù em trai chị… ý em muốn nói là Tạ Trường Du, vì cậu ấy mà chị cảm thấy mông lung, không nhìn rõ được rốt cuộc vì thứ gì mà người bình thường tiếp cận chị. Nhưng em muốn nói, không có cậu ấy, bây giờ chị vẫn đang ở thôn, đâu thể tự do tự tại làm chuyện mình thích, càng không thể tự quyết định lựa chọn hôn nhân của mình. Có lẽ khi đó, chị có tức giận, có khó chịu hơn nữa cũng chỉ có thể đi xem mặt người ta theo sự sắp xếp của chị gái chị, sau đó kết hôn sinh con. Bởi vì đó mới là con đường chính xác theo như cảm nhận của mọi người, chứ không phải là chúng ta có thể ngồi đây thảo luận hoặc phỉ nhổ người khác giống hiện giờ.”
Lòng Tạ Trường Bình khẽ xao động: “Chị… Không phải chị trách nó, chỉ là chị… nhất thời mông lung”.
“Ừm.” Lâm Tố Mỹ kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Tạ Trường Bình nghe, “Trường Bình, tuy chị là con gái nhưng chị cũng là chị gái cậu ấy. Nếu có cơ hội thì hãy chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, hẳn cậu ấy tự cáng đáng rất nhiều chuyện, gánh vác rất nhiều, có những lúc cũng sẽ cảm thấy mệt”.
Tạ Trường Bình vội gật đầu.
Sau đó mắt Tạ Trường Bình sáng lên: “Tiểu Mỹ, có gì đó sai sai nhỉ, sao gái cứ nói giúp thằng oắt đó thế”.
“Không phải là nói giúp cậu ấy, chỉ là phân tích sự thật thôi. Em tự lăn lộn bên ngoài, hiểu được người không có thân phận không có địa vị muốn phấn đấu khó khăn đến mức nào.”
Tạ Trường Bình thở dài một hơi: “Được rồi!”.
……
“Hai đứa còn nói chuyện tiếp, thức ăn đều để bọn anh ăn hết rồi.” Có người cười nhắc nhở hai cô gái mau ăn cơm.
Có người khác cười: “Cần mày lắm chuyện à, Trường Bình người ta là bà chủ, ai cũng có thể không có đồ ăn chứ con bé không có mà được à?”.
Có điều Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, cùng mọi người ăn uống.
Lâm Tố Mỹ nghe mọi người tán gẫu mới biết tận mấy người trong thôn đều đã học lái xe rồi, những người biết lái xe đều khiến mọi người hâm mộ.
Mọi người học lái xe đều luyện tập bằng xe của Tạ Trường Du, sau đó đi thi lấy bằng lái luôn. Thế thì rẻ được hơn rất nhiều. Có điều có rẻ hơn nữa cũng vẫn quá đắt so với phần lớn mọi người.
Cả bữa cơm Lâm Tố Mỹ nghe được không ít tin tám nhảm, chuyện kết hôn trong thôn, chuyện xây nhà mới…
Sau đó cô bèn nghe thấy tin về anh họ Lâm Tường và chị dâu Từ Lâm của mình. Theo cái danh tiếng đanh đá không tách khỏi Từ Lâm, Từ Lâm cũng có bản lĩnh, không chỉ bức chồng mình ra ngoài làm việc mà cũng bức bố mẹ chồng mình ra ngoài làm việc, mẹ chồng không thể làm việc nặng nhọc, vậy thì phụ trách làm công việc nhẹ nhàng, dẫu sao cũng không thể lười biếng được.
Lâm Tố Mỹ thấy hơi bối rối, nhưng người ta nói chuyện hăng say, cô cũng không tiện cắt ngang.
Cô cảm thấy mình không có tam quan, vậy mà lại cảm thấy bà chị dâu này rất đáng yêu, bà chị ấy chỉnh cho cả nhà họ trở nên quy củ, tuy nói từ góc độ hiếu đạo thì hình như hơi không đúng.
……
Sau khi ăn cơm xong, mọi người vội vã chuẩn bị về nhà.
Chiếc xe hàng có một ghế lái và một ghế phụ ở đằng trước, mọi người muốn đi chiếc xe này thì phải đứng ở chỗ để hàng phía sau. Cũng chẳng ai bận tâm, ai nấy đều trèo lên vui vẻ, cũng hào hứng mãi vì có thể đi chiếc xe thế này, mát hơn cưỡi xe đạp nhiều, rất nhiều lúc người bên đường còn muốn dừng lại vây xem nữa.
Lâm Bình đẩy Lâm Tố Mỹ bảo cô lên trước ngồi. Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, sau khi nhìn phía sau, ừm, cô vẫn lựa chọn ngồi ghế thì hơn, cô thực sự không thể tưởng tượng được cảnh mình đứng trong một đám đàn ông con trai.
Lâm Tố Mỹ trèo lên ghế phụ của xe thì chạm ngay vào ánh mắt của Tạ Trường Du. Cô hơi lúng túng, nhưng vẫn ngồi vào chỗ.
“Hình như cậu đã uống rượu.”
Tạ Trường Du gật đầu: “Không ảnh hưởng”.
Lâm Tố Mỹ nhíu mày ngẫm nghĩ, phát hiện lúc này hình như chưa nghe thấy chuyện lái xe khi uống rượu, cũng không biết chưa quy định hay chỉ là chưa chấp hành.
“Thật sự không ảnh hưởng đâu, tửu lượng của tôi không tệ, hôm nay chỉ uống hai chai bia thôi.”
“Ờ. Nhưng nếu cậu cảm thấy hoa mắt chóng mặt gì đó thì nhất định phải nói đấy.”
Tạ Trường Du nghe vậy liền cười, không nhịn được mà nhìn cô, vừa khởi động xe vừa nói: “Nói với cậu à? Sau đó cậu lái xe hả?”.
Ặc…
Được rồi, cứ coi như cô chưa nói gì vậy.
Lúc này ráng chiều thiêu đỏ nửa vùng trời, nối liền với đường viền của rừng núi, màu đỏ rực như dần thối lui, mà sắc xanh của rừng núi cũng dần đậm hơn, có ánh dương rót xuống, tựa như đã xuyên vào qua lớp thủy tinh, mà tựa như lại không phải.
Cảm giác mênh mông trống trải quá mức này khiến cô hơi hoảng hốt. Chiếc xe cứ tiến về phía trước như đang khơi thông một bên của con đường chưa từng được biết tới, hai bên đường là ruộng vườn hoa cỏ tươi tốt um tùm, thậm chí còn nhìn thấy được bướm đang vờn bay, cơn gió nong nóng trộm luồn vào từ các kẽ hở.
Chỉ có sự nhấp nhô của mặt đường khiến cô có cảm giác chân thực.
Mà người bên cạnh, chẳng hiểu sao lại khiến cô có áp lực. Cô cảm thấy hình như mình có chút tâm lý trốn tránh, nhưng trong lòng dường như rất bài xích tâm thái trốn tránh này, nói không rõ nữa.
Như để chứng minh, cô cố ý nhìn người bên cạnh. Tóc đen nhánh, ngũ quan tuấn tú, khí chất sạch sẽ sáng sủa, cả người anh như được phủ một lớp ánh sáng bàng bạc, càng thêm tuấn lãng. Tay anh không mềm mại, cũng không thô ráp như tay bố cô, hơi mỏng, tuy gầy mảnh nhưng lại có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó.
“Nghe nói cậu định mở lớp gia sư?” Tạ Trường Du đột ngột lên tiếng.
Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, nhớ lại, mình chưa từng nhắc đến chuyện này. “Anh tôi nói à?”
Cô hơi bất lực.
“Ừ.” Tạ Trường Du thoáng khựng lại, “Họ rất tự hào về cậu”.
Lâm Tố Mỹ cười: “Tôi không trách họ đã nói ra, chỉ là bây giờ lớp gia sư đang trong giai đoạn chuẩn bị, ngộ nhỡ làm không tốt, tin tức này lan rầm rầm thì đúng là trở thành chuyện cười rồi”.
“Nếu cậu đã có thể nghĩ đến chuyện làm thế thì chắc chắn cũng nắm chắc được phần nào rồi.”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh với vẻ kì lạ, tuy trong lòng nghĩ thế nhưng cô sẽ không nói ra, dẫu sao chuyện gì cũng có ngộ nhỡ, cô không thích khoác lác những lời đao to búa lớn.
Tạ Trường Du thấy cô im lặng, không khỏi nhìn cô: “Không phải vậy à?”.
“Chắc là… phải?”
Tạ Trường Du cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy hẳn là ổn thôi, bây giờ vẫn chưa có kiểu đó, có một nơi dạy thêm chính quy sẽ khiến phụ huynh yên tâm hơn”.
“Đến lúc đó mới biết được có ổn hay không.”
“Cậu thận trọng thật đấy.”
Lâm Tố Mỹ hơi sững người, hình như không chỉ một người nhận xét về mình như thế rồi. Cô thật sự sống khá cẩn thận ư, nhưng vì sao cô cảm thấy mình vẫn được coi như người tùy hứng nhỉ.
Tốc độ xe không nhanh, có lẽ vì con đường này mấp mô, nếu lái nhanh, không biết người phía sau sẽ bị hành cho nghiêng ngả thế nào nữa.
Lâm Tố Mỹ lại nhìn tay anh một lần nữa. Động tác quay vô lăng đó thuần thục một cách kì lạ, hơi khêu lên chút tâm tư của cô, cùng với đó là khiến cô sinh ra một suy nghĩ cũng muốn thử cảm giác lái xe. Trước đây cô biết lái xe, lâu lắm rồi không động vào, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy.
Chiếc vô lăng trở thành một thứ có sức hút, đang vẫy tay chào mời cô.
Dường như Tạ Trường Du cảm nhận được sự dị thường của cô: “Muốn sờ vô lăng à?”.
Ánh mắt như thế, anh đã từng thấy không ít, chỉ là anh rất bất ngờ vì thấy nó từ trong mắt cô. Có niềm vui bất ngờ nói không rõ được, giống như bạn tưởng rằng mình hiểu nhưng vẫn còn chút gì đó mình không biết, tiến sâu vào từng lớp thì sẽ kinh ngạc và tò mò lớp tiếp theo là gì.
Lâm Tố Mỹ gật đầu: “Thực ra, tôi cũng từng lái xe rồi, ừm chính là lúc tôi làm việc cho nhà máy dệt, hơi tò mò, từng lái một lúc…”.
Lời nói dối này khiến cô cũng hơi đỏ mặt.
“Lâm Tố Mỹ.”
“Hả?” Bị anh gọi cả tên một cách chính thức như thế, thần kinh của cô cũng hơi căng thẳng.
“Cậu có thể nói thẳng rằng cậu muốn lái xe.”
Suy nghĩ trong lòng bị người ta nói toạc ra, thực sự hơi xấu hổ. Nhưng sau khi xấu hổ, cô lại cảm thấy nếu không đạt được mục đích thì hơi thiệt, vì thế cô dứt khoát gật đầu: “Tôi muốn lái xe… Được không?”.
Cô không hề biết, rất nhiều năm sau, ngay cả cụm từ “lái xe” bình thường đến không thể bình thường hơn cũng có hàm nghĩa khác, nếu không cô sẽ còn lúng túng hơn.
Tạ Trường Du rất muốn nói với cô rằng lái chiếc xe nhỏ và chiếc xe lớn hoàn toàn khác nhau. Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong và nóng lòng muốn thử của cô, cuối cùng anh không nói gì, lòng thầm nghĩ chỉ cần đừng coi chân ga thành phanh là được.
“Ừ, được.” Tạ Trường Du nghiêm túc gật đầu.
Không gian bên trong khá lớn, hai người đổi vị trí vẫn rất dễ dàng, chỉ là lúc cơ thể sượt qua sẽ chạm phải đối phương.
Vẫn may tâm tư của cô đều đặt vào việc có thể lái xe, không rảnh nghĩ đến những chuyện vẩn vơ khác.
Xe dừng lại, phía sau có người cúi đầu rống lên: “Sao lại dừng xe, xảy ra chuyện gì rồi à?”.
Tạ Trường Du: “Không sao”.
……
Không sao, quả thực không sao, chỉ là chiếc xe chốc chốc lại lao vù vù, chốc chốc lại đi chậm rì, thỉnh thoảng còn nảy lên.
Lâm Tố Mỹ phát hiện cảm giác cầm vô lăng căn bản không thoải mái như trong tưởng tượng. Trong tưởng tượng hẳn là trơn tru mượt mà, khá tự do. Song hiện thực lại là luôn bị bó buộc, cô chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, nhất là khi Tạ Trường Du nhắc nhở không đủ kịp thời, ngay sau đó cô lái vào một cái hố lớn, xe xóc nảy mạnh…
Lòng bàn tay Lâm Tố Mỹ ướt mồ hôi, hình như cô đã có lỗi với những người ngồi sau rồi.
“Tạ Trường Du, mày lái cái xe rẻ rách gì đấy, làm ông mày sợ chết đi được, ông mày dập mông rồi đây này…”
……
Tạ Trường Du không lên tiếng, Lâm Tố Mỹ thực sự rất sượng sùng: “Là tôi đang lái xe”.
Có lẽ vì giọng cô quá bé nên mọi người không nghe thấy, tiếp tục mắng Tạ Trường Du.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành dừng xe lại, mở cửa xe, sau đó hét lớn: “Xin lỗi nhé, vừa rồi là tôi lái xe”.
Mọi người đồng loạt im lặng mấy giây.
“Là Tiểu Mỹ lái xe hả, Tiểu Mỹ giỏi thật đấy, còn biết lái cả xe nữa.”
“Chuẩn luôn, giỏi quá đi, tôi học mãi mà vẫn không biết đây này.”
“Tiểu Mỹ, em lái tiếp đi, không xóc một chút nào cả, chẳng xóc tẹo gì luôn.”
“Lái tốt hơn Tạ Trường Du nhiều.”
……
Lâm Tố Mỹ bị người ta nói vậy mà đỏ bừng mặt, sau đó cô xuống xe rồi lên xe từ phía bên kia. Thôi vậy, cứ ngoan ngoãn ngồi thì hơn!
Tạ Trường Du cười, trở về ghế lái, gào lên một câu với bên ngoài: “Mấy người vừa nói, tôi nhớ hết rồi đấy nhé”.
“Nói thật lòng cũng không được à?” Người kia không phục.
“Được, mày nói thật quá luôn.” Tạ Trường Du nhếch khóe môi, sau đó tiếp tục lái xe.
Có điều chuyện nhỏ này khiến Lâm Tố Mỹ cảm thấy quan hệ giữa mình và mấy người cùng thôn này gần gũi hơn một chút.
Thôn bây giờ đã khác so với trong ấn tượng của cô, mọi người đều xây nhà mới, diện mạo thôn cũng thay đổi, đến nỗi khiến cô cảm thấy hơi xa lạ. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy sự xa lạ đó đang tiêu tan, bởi vì vẫn còn đám người đáng yêu này ở trong thôn.
Những người bị coi như hàng hóa kia dường như càng thu hút sự chú ý của người khác hơn, vậy mà lại gào lên hát. Những nơi họ đi qua, hễ là người nghe thấy tiếng đều không nhịn được nhìn sang, còn có bạn nhỏ nhìn thấy rồi đuổi theo xe, chỉ là sau khi đuổi một lúc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khóe miệng Lâm Tố Mỹ vẫn luôn vương nét cười.
“Đúng rồi, Tạ Trường Du, tôi phải nhờ cậu giúp một việc.”
“Hả?” Tạ Trường Du hơi kinh ngạc, anh còn tưởng cô sẽ không muốn có tiếp xúc riêng gì với mình nữa.
Nhưng tiếp xúc như vậy, ngay cả anh cũng không biết có được coi là chuyện tốt hay không. Dẫu sao có thể tùy ý nói cười càng có thể cho thấy một mối quan hệ không quan trọng.
Lâm Tố Mỹ thở dài: “Thôn mình thịnh hành trò làm ăn buôn bán đúng không, các anh tôi cũng muốn làm ăn, chỉ là không biết làm gì, lần này tôi về là để giúp hai anh ấy nghĩ ra một mối làm ăn”.
“Cậu định bảo tôi giúp gì?”
“Cậu quen nhiều bạn như thế, có biết ở đâu có mặt bằng để buôn bán không? Tốt nhất vị trí đẹp một chút.”
“Cậu muốn mua mặt bằng à?” Tạ Trường Du khựng lại, “Một năm nay giá mặt bằng trên huyện tăng không ít”.
Lâm Tố Mỹ thực sự không biết chuyện này: “Tăng bao nhiêu?”.
“Trước đây từ mấy trăm đến một nghìn, đẹp một chút thì hơn một nghìn, bây giờ chỗ bình thường đã một hai nghìn rồi, chỗ đẹp hơn còn đắt hơn.”
Lâm Tố Mỹ yên tâm, chủ yếu là vì so với giá sau này, cô cảm thấy mức giá đó thật sự không thể rẻ hơn được nữa rồi.
“Tôi vẫn muốn mua mặt bằng đẹp một chút, ừm, ngoài ra còn muốn mua căn nhà to một chút nữa.”
Tạ Trường Du nghe vậy liền cười: “Xem ra trong thôn đồn rằng cậu kiếm được món tiền lớn ở bên ngoài là thật rồi”.
“Thế mà là món tiền lớn gì. Chỉ là lúc cần tiêu thì phải tiêu thôi. Có mặt bằng rồi, dẫu sao cũng phải cho mọi người có chỗ nghỉ ngơi, nhà tôi nhiều người, nếu chỗ không rộng thì sống thế nào?”
“Ừ, tôi sẽ nghe ngóng hộ cậu.”
Lâm Tố Mỹ do do dự dự, vẫn còn muốn nói điều gì, nhưng lại khá ngại.
“Còn chuyện khác nữa à?” Tạ Trường Du hỏi.
“Tôi muốn làm một chiếc kệ sắt, không biết ở đâu mới làm được…” Cô phác qua, thực ra cũng rất đơn giản, chủ yếu là phía dưới rỗng, bên trên làm một cái kệ, có thể đặt đồ lên, nhưng sẽ không hở…
“Cậu định làm gì vậy?” Tạ Trường Du hơi hứng thú.
“Tôi xem qua thấy trên huyện làm đồ ăn gì cũng có, nếu bây giờ nhà tôi lại bán mấy thứ đó thì hơi muộn, vả lại còn đoạt khách với người ta, hai anh trai tôi có tính cách như thế cũng không đoạt thắng được họ. Tôi muốn để hai anh bán đồ nướng, làm một cái kệ sắt, phía dưới để than, bên trên đặt nguyên liệu mà khách chọn, sau khi nướng chín thì lăn qua gia vị… Buổi tối ăn ở ven đường, mấy người bạn cùng trò chuyện uống rượu, tôi cảm thấy hẳn là ổn.”
Tạ Trường Du vừa nhìn đường phía trước, vừa ngẫm nghĩ: “Được đấy”.
Tạ Trường Du nhìn xoáy vào cô, nhưng không nói gì.
Có điều anh cũng hứa sẽ hỏi thăm giúp cô. Còn về chuyện làm cái kệ đó, anh có người quen, nhưng cô phải đi cùng để nói rõ với đối phương xem muốn làm kiểu gì.
Sự tình coi như miễn cưỡng được giải quyết, tâm trạng Lâm Tố Mỹ cũng trở nên tốt hơn.
“Lâm Tố Mỹ, sao cậu lại muốn làm kiểu này?”
“Trong thành phố Vân tôi nhìn thấy có người làm thế, buôn bán cũng được, tôi bèn muốn nhân lúc huyện mình còn chưa bắt đầu hưng thịnh thì làm trước, có được khách quen, đợi sau này nếu có người học theo, nhà tôi cũng có khách cũ rồi, không sợ người ta đoạt mất khách.”
Tạ Trường Du gật đầu, là đạo lý này.
Đến đội sản xuất số Chín, mọi người lũ lượt xuống xe. Lâm Bình và Lâm An dắt hai chiếc xe đạp, phía sau xe đạp đặt đủ thứ đồ to nhỏ. Vừa về đến thôn đã có bạn nhỏ vây qua, Lâm Tố Mỹ chia cho mỗi bạn nhỏ hạt dưa, lạc, vân vân.
- ----------------------
Tạ Trường Du không về nhà mà ngồi trên xe hút một điếu thuốc. Sau đó anh quay đầu xe, lại quay về huyện Định Châu.
Tạ Trường Du đặt lời Lâm Tố Mỹ nói trong lòng, về đến cửa hàng bèn nhờ bạn bè nghe ngóng. Còn bản thân anh thì nói chuyện với Phương Đạt.
Mảnh đất đó giờ thiếu một nửa, cho dù đám dân làng đó mua lại với giá gấp đôi thì vẫn là tổn thất lớn với anh, ngẫm nghĩ về chuyện này, trong lòng ít nhiều không thoải mái.
Vì thế Tạ Trường Du bèn nghĩ cách liên hệ với người phía sau thông qua một vài người. Anh cũng chỉ thăm dò chút thôi, nếu thực sự không liên hệ được thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng mà, anh bằng lòng trả lại một nửa nhưng không nói trả chỗ nào, đối phương không sợ anh cố ý làm khó ư? Anh cảm thấy, đối phương sẽ đồng ý gặp mặt.
Tạ Trường Du và Phương Đạt cùng đi gặp người đó.
Diệp Tùng Lâm - cậu ấm nhà họ Diệp, nghe nói quan hệ trong thành phố rất mạnh.
Tạ Trường Du liền biết, đây chính là người phía sau.
Nơi gặp mặt là phòng KTV mới mở không lâu ở huyện, hai người gặp nhau trong phòng bao.
Sau khi thấy Tạ Trường Du, Diệp Tùng Lâm kinh ngạc: “Đã nghe về cậu từ lâu rồi, biết là một chàng trai trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ thế này, đúng là khiến tôi toát mồ hôi hột”.
“Cậu chủ Diệp nói đùa rồi.”
“Tôi đâu có nói đùa. Cậu tự dựa vào bản thân mà phấn đấu, có vị trí ở Định Châu, người như cậu, nói dễ nghe một chút là biết đầu thai, nói khó nghe một chút chẳng phải là dựa vào bố mẹ để làm việc mình muốn làm ư?”
“Sao cậu chủ Diệp lại nghĩ thế?”
“Không phải tôi nghĩ thế, mà là có vài người nghĩ thế.”
Tạ Trường Du cười, đi qua, rót rượu cho Diệp Tùng Lâm, sau đó tự rót một cốc rượu cho mình: “Dù người khác nghĩ thế nào, tôi tin rằng cậu chủ Diệp đều sẽ không bận tâm, nếu đã như thế, người khác nghĩ thế nào liên quan gì đến cậu chủ Diệp anh?”.
Diệp Tùng Lâm vỗ tay hai cái, uống rượu Tạ Trường Du rót, sau đó đăm chiêu nhìn anh: “Con người cậu, có chút thú vị”.
Tạ Trường Du ngồi xuống: “Tôi nghĩ cậu chủ Diệp cũng biết mục đích tôi đến tìm anh. Không biết cậu chủ Diệp ưng mảnh đất nào, anh cứ nói, tôi cũng tiện sắp xếp, không phải sao?”.
“Thế này là vẫn còn oán hận trong lòng hả?”
Tạ Trường Du lắc đầu: “Làm người không thể quá tham lam, dù tôi thiếu một nửa thì chỗ còn lại cũng đủ cho tôi phát tài rồi, dẫu sao với cái giá tôi mua lúc đó, sau này sẽ kiếm được gấp nghìn gấp vạn lần”.
“Đúng là thế thật. Có điều cậu thật sự nỡ lòng từ bỏ một nửa đó à?”
“Đất đai có giá, nhưng tình nghĩa vô giá, nếu nhờ một chút đất mà có thể kết bạn với cậu chủ Diệp thì tôi hời rồi.”
Diệp Tùng Lâm cười ha hả, bảo người mang rượu ngon thức ăn ngon lên, hôm nay anh ta phải uống với Tạ Trường Du.
Diệp Tùng Lâm cũng là một người thắng thắn: “Dù cậu tin hay không thì sự thực là tôi không tìm người chỉnh cậu, tuy tôi quả thực ưng mảnh đất đó nhưng biết có người lấy được nó rồi, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi chứ không định làm gì cả”.
Trong lòng Tạ Trường Du liền hiểu, tuy Diệp Tùng Lâm không định làm gì nhưng khó bảo đảm không có người muốn mượn cơ hội này lấy lòng Diệp Tùng Lâm.
Mà Diệp Tùng Lâm chắc chắn không phải người giá áo túi cơm, anh ta ưng mảnh đất đó là có chiến lược bố cục, sau này tuy cũng có thể kiếm tiền nhưng lại có tác dụng quan trọng với sự phát triển kinh tế của Định Châu.
Tạ Trường Du cũng không phải người vô tri, nếu đã đồng ý nhường ra một nửa số đất thì sẽ nhường một nửa số đất, cũng thẳng thắn bảo Diệp Tùng Lâm lựa chọn, anh ta nói ở đâu thì sẽ nhường ở đó.
“Hào sảng thật.” Diệp Tùng Lâm khen.
Tạ Trường Du cười.
Diệp Tùng Lâm vỗ vai Tạ Trường Du: “Nếu đã hào sảng như thế, tôi cũng không thể khiến cậu chịu thiệt được. Sau khi bến xe Định Châu chính thức sửa xong, con đường từ Định Châu đến thành phố Vân, tôi cho cậu ba chiếc xe”.
Tạ Trường Du ngây ngẩn.
Diệp Tùng Lâm tưởng anh không hiểu chuyện này, lập tức nói: “Chẳng lẽ cậu còn muốn được cả con đường nữa à? Đừng nằm mơ nữa, con đường đó quan trọng lắm, một mình tôi cũng không nắm được, chỉ có thể được chia cho các loại xe cụ thể thôi…”.
Tuyến đường thị trấn phía dưới dễ lấy hơn một chút, nhưng tuyến đường thị trấn đâu kiếm được tiền bằng tuyến đường dài này. Bây giờ những người biết tin đều đang dồn sức muốn lấy được chỉ tiêu, những người lấy được dù không có tiền thì cũng mượn tiền hoặc liên hợp với mấy người.
Kiểu làm ăn này, ngoài tính theo từng chiếc xe cũng có thể tính theo số ghế ngồi. Chẳng hạn như một chiếc xe mấy chục chỗ ngồi, anh mua bao nhiêu chỗ ngồi thì đến lúc đó sẽ được chia tiền của chiếc xe đó, rồi lại chia tiền tiếp một lần nữa theo số ghế ngồi, ai có số ghế càng nhiều thì được càng nhiều.
Tạ Trường Du khẽ thở dài: “Tôi đã nói có thể kết bạn với anh là tôi được hời rồi mà”.
Diệp Tùng Lâm lại cười ha hả lần nữa.
Nói thực lòng, nếu trước đây gặp phải chuyện này, trong lòng anh hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chút suy nghĩ. Dẫu sao có vài người từ khi sinh ra đã đứng ở độ cao mà người khác khó tiếp cận được, sau đó họ trịch thượng cao xa, hất hàm sai khiến, để đạt được mục đích mà quyết không từ bỏ, dùng mọi thủ đoạn, căn bản không bận tâm đến lợi ích và suy nghĩ của người khác.
Chuyện thế này xảy ra dường như đã định sẵn một vài thứ, luôn khiến người ta cảm thấy chán nản và bất lực.
Nhưng một hai năm nay, anh cũng đã trải qua không ít, quen được không ít người, đã hiểu rằng làm người dẫu sao cũng phải biết lựa chọn, người tốt có lẽ không có kết cục tốt, người xấu cũng chưa chắc đã luôn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng người không nỗ lực đã được định sẵn rằng mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn người khác.
Cứ coi như kiếp trước người khác làm chuyện tốt nên kiếp này đầu thai tốt, còn bản thân mình kiếp trước chẳng làm được gì nên kiếp này phải nỗ lực gấp nhiều lần là được.
Chẳng có gì ghê gớm cả.
Trong tay Tạ Trường Du vẫn còn cầm một điếu thuốc, anh không hút, sải bước lớn đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Bên ngoài có một đám người đang đứng, sau khi thấy Tạ Trường Du đi ra, họ mới ùa đến vây quanh anh, nói đủ thứ.
“Ức hiếp người ta quá rồi đấy, rõ ràng là đất cậu mua mà lại còn phải trả một nửa về, dựa vào đâu chứ? Đám người đó có thể làm ầm ĩ, bọn tôi cũng có thể đi làm ầm ĩ, không phải so xem ai nhiều người hơn à?”
“Cái đồ cảnh sát xàm xí, đưa ra ý kiến vớ vẩn, bọn tôi không phục, làm ầm lên, cứ học theo họ làm ầm lên.”
“Chuẩn, giấy trắng mực đen viết rõ ràng rồi còn hối hận được, có còn vương pháp không…”
……
Tạ Trường Du đứng yên đó, đợi họ nói gần hết mới đưa cho mỗi người một điếu thuốc, cười nói: “Lâu lắm rồi mọi người không tụ tập, tuy hôm nay tụ tập vì chuyện lằng nhằng này nhưng cũng coi như hiếm có, thôi đừng nhắc đến mấy thứ không vui nữa, cùng đến chỗ tôi ngồi chơi, sau đó mọi người cùng ăn lẩu nhé”.
Lúc này mức sống của mọi người thực ra đã được cải thiện rõ rệt, nhưng sự cải thiện này cũng chỉ là gạo trong cháo loãng ngày trước nhiều hơn, tốt hơn chút thì cũng có thể ăn được cơm khô mà thôi, chứ muốn ăn thịt hay ăn đồ ngon vẫn chưa được.
Khi Tạ Trường Du nhắc đến chuyện ăn lẩu, rất nhiều người đã bất giác nuốt nước bọt.
Song mọi người vẫn từ chối vô cùng uyển chuyển, họ đến để giúp đỡ, đâu thể đi chiếm hời từ Tạ Trường Du cho được.
Tạ Trường Du cũng chỉ cười, mời mọi người ăn một bữa lẩu mà thôi, lẽ nào một bữa cơm có thể khiến anh nghèo rớt hay sao?
Cứ nói qua nói lại dăm ba lượt như thế, cuối cùng mọi người cùng đi ăn lẩu.
Lâm Bình và Lâm An rất đắn đo, họ cũng muốn cùng mọi người đi ăn lẩu, không phải vì miếng ăn, chỉ là thật sự thích cảm giác tụ tập cùng những người bạn đồng trang lứa này thôi, nói nói cười cười, còn có thể nghe được chút động tĩnh mới trong thôn, mùi vị đó rất khác biệt.
Điều họ đắn đo là Lâm Tố Mỹ thuê xe, tài xế còn đang đợi, đi xa như thế, nếu bảo tài xế quay về ngay sẽ thấy rất có lỗi với tài xế, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tiêu nhiều tiền như thế không đáng.
Đúng lúc này, Tạ Trường Du đã nhìn về phía Lâm Bình và Lâm An: “Nếu đã gặp được nhau, vậy thì cùng đi nhé!”.
Lâm Bình lắc tay: “Xe bọn anh thuê còn đang đợi kia kìa!”.
Bên này Tạ Trường Du còn chưa lên tiếng thì đã có người trong thôn nói: “Ối giời ơi có gì đâu, bảo người ta quay về, có thể đi ít hơn một đoạn đường, có khi người ta còn sung sướng ấy chứ… Còn về việc đi về thì càng chẳng lo, đợi lát nữa bảo Tạ Trường Du đưa cả bọn về bằng xe hàng của nó là được”.
Tạ Trường Du cười, sau đó gật đầu: “Ừm, em đưa về”.
……
Lâm Tố Mỹ nghe thấy người khác nhắc đến xe hàng thì mới cảm thấy bất ngờ, Tạ Trường Du mua cả xe hàng rồi? Thời buổi này, mua xe thực ra rất khó khăn, mà mua xe hàng còn khó hơn mua xe, chỉ phí học cách lái xe thôi cũng khiến người ta trố mắt nghẹn lời rồi, học lái một chiếc xe cũng phải mấy nghìn đến hơn mười nghìn tệ, mấy nghìn đến mười nghìn tệ ở thời đại này dù là Lâm Tố Mỹ có trong tay không ít tiền tiết kiệm cũng vẫn cảm thấy cái giá này đúng là bóc lột.
Có điều nếu thật sự ngẫm nghĩ thì dường như cũng hợp lý, vốn đã chẳng có bao nhiêu xe, người bình thường có thể đi đâu tìm xe luyện tập? Xe quá ít, giá cả đương nhiên sẽ đắt, huống hồ không có mối thì muốn học lái xe cũng chẳng có cơ hội.
Người có thể học lái xe phần nhiều vẫn đi con đường của cơ quan để có chỉ tiêu, nhưng dù vậy, phí học lái xe cũng phải tự móc ra, chỉ là phí cao phí thấp mà thôi.
Lâm Tố Mỹ cũng yên lặng, cô nhìn xem hai ông anh trai mình quyết định thế nào.
Lâm Bình và Lâm An bị mọi người nói vậy, lập tức cảm thấy có lý, bèn cùng mọi người đi lấy hành lý, sau đó bảo tài xế kia tự về thành phố Vân. Quả nhiên tài xế đó vui vẻ vì không cần lái thêm một đoạn nữa, hớn hở xuống xe, lấy hành lý xuống giúp họ.
Hành lý của họ nhiều, mọi người mới nhớ ra chuyện họ mới trở về từ thành phố Vân. Vì thế mọi người đều vỗ vai Lâm Bình và Lâm An, nói họ giỏi giang, bây giờ phát tài hết rồi.
Lâm Bình nói thật: “Nói gì vậy, hai anh em tôi vô dụng, có thể phát tài gì được? Chỗ này đều là do em gái tôi mua, em gái tôi mới giỏi”.
Lúc này Lâm Tố Mỹ cười, đối diện với những câu hỏi “Chỉ dựa vào việc nói ngoại ngữ mà kiếm tiền hả?” của người khác, cô cũng cười gật đầu như thường.
“Mới lạ nhỉ, nói ngoại ngữ mà có thể kiếm được tiền hử? Kiếm thế nào vậy, nghĩ không thông luôn…”
“Mày mà nghĩ thông được thì người ta còn kiếm được tiền gì?”
“Chuẩn đấy…”
“Tao cũng biết nói ngoại ngữ, baka (*)…”
“Ha ha ha.” Mọi người cùng phá ra cười.
(*) Tiếng Nhật, có nghĩa là đồ ngốc, ngu ngốc.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành nghiêm túc giải thích: “Người nước ngoài và chúng ta không nói cùng một ngôn ngữ, những lời họ nói chúng ta nghe không hiểu, lời chúng ta nói họ cũng nghe không hiểu, nhưng trong một vài trường hợp và lúc cần thiết, hai bên nhất thiết phải tiến hành trao đổi. Lúc như thế phải có người vừa nghe hiểu những lời người nước ngoài nói, lại vừa phải nghe hiểu lời chúng ta nói, sau đó giải thích và giải đáp với đối phương, khiến hai bên có thể trao đổi như bình thường, đây chính là công việc mà tôi cần làm”.
Sau khi Lâm Tố Mỹ giải thích rõ ràng như thế, mọi người lập tức hiểu ra.
Mọi người nghe hiểu rồi thì cũng cảm thấy rất lớn lao, khen Lâm Tố Mỹ tới tấp, nói cô có bản lĩnh, ngay cả lời người nước ngoài nói cũng đều có thể hiểu được.
Cũng có người tò mò, hỏi người nước ngoài trông như thế nào.
Lâm Tố Mỹ không thể không giải thích lại với họ, gọi là người nước ngoài là chỉ những người ở quốc gia khác nước mình, nhưng trên thực tế, bên ngoài có rất nhiều quốc gia, có người của một vài quốc gia thực ra trông không khác mấy với người nước mình, mà có người của một vài quốc gia trông khác hoàn toàn chúng ta, thường là ba kiểu, người da vàng người da trắng người da đen…
Lâm Tố Mỹ lại chia theo địa lý, sau đó phát hiện mọi người trông đều nghệt ra, có điều ánh mắt họ nhìn cô lại sáng rực.
“Tiểu Mỹ, những điều này em đều học ở trường à?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Lâm Tố Mỹ bị hỏi thì cũng hơi sững ra, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng”.
“Ây da, anh phải về nhà đốc thúc thằng nhóc nhà anh học tập cho chăm chỉ, phải học theo em… Người đi học thật sự khác hẳn đám chân đất mắt toét bọn anh, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu cả…”
“Đúng đấy đúng đấy.”
……
Lâm Tố Mỹ sờ mũi, nếu cô có thể khiến người ta coi trọng chuyện giáo dục hơn một chút, hình như cũng không tệ?
Cũng có người từng xem một hai bộ phim bèn hỏi Lâm Tố Mỹ về một vài vấn đề rất lúng túng, người đó hỏi cô xem có phải người nước ngoài cứ gặp người khác là hôn không, không ngại chút nào à.
Lâm Tố Mỹ cũng chỉ đành giải thích, đó là lễ nghi của người ta, hơn nữa cũng không phải là hôn mà là nghi thức chạm vào mặt, cũng tương đương với nghi thức bắt tay của chúng ta, nhưng thực ra người ta cũng chỉ làm thế với người thân bạn bè thôi chứ không phải là với người xa lạ nào cũng làm thế, đương nhiên, gặp phải ai nhiệt tình thì cũng sẽ có hành động này.
……
Cả đường đi Lâm Tố Mỹ đều giải đáp những nghi hoặc cho mọi người, cô hơi bất lực. Khó khăn lắm cô mới mượn cớ rời đi được, đợi lát nữa lúc ăn cơm cô sẽ quay lại sau.
Lâm Tố Mỹ rời đi, trước tiên đến nhà bác hai ngồi một lúc, tặng cho Lâm Kiến Đảng một chiếc mũ còn tặng cho Trần Hà một chiếc khăn. Hai vợ chồng Lâm Kiến Đảng cũng vô cùng nhiệt tình bảo cô ở lại ăn cơm. Sau khi bị Lâm Tố Mỹ từ chối, Trần Hà không ngừng nhét hạt dưa và kẹo vào tay cô.
Lâm Tố Mỹ thật sự có việc, nếu không, cô cũng sẵn lòng ngồi chuyện trò thêm với họ. Cô cảm thấy tâm thái của mình bây giờ có lẽ đã khác, thích nghe bề trên nói chuyện, thích nghe họ kể về những chuyện họ gặp phải, nghe những kiến giải và suy nghĩ của họ.
Sau khi rời khỏi cửa hàng nhà bác hai, Lâm Tố Mỹ đi tìm Tưởng Xuân Diệp.
Tưởng Xuân Diệp đã kết hôn, đây là một chuyện khiến Lâm Tố Mỹ khá cảm khái, bởi vì khi Tưởng Xuân Diệp kết hôn, cô đang bận việc ở nước ngoài, không về tham gia hôn lễ được. Sự bỏ lỡ này khiến cô hơi áy náy, vì thế cô mua hai món quà trọng hậu tặng Tưởng Xuân Diệp.
Lâm Tố Mỹ vốn định tặng quần áo, nhưng sợ kích cỡ không vừa và sợ Tưởng Xuân Diệp không thích, vì thế cô mua vải để Tưởng Xuân Diệp tự may quần áo.
Tưởng Xuân Diệp cầm được vải thì quả nhiên rất thích, chỉ cảm giác trên tay thôi đã biết đây là hàng cao cấp, chất liệu tốt, quần áo may ra nhất định cũng vô cùng chất lượng.
Tưởng Xuân Diệp cầm được vải thì vẫn hơi buồn bã: “Ầy, tôi sợ quần áo tôi may ra có đẹp hơn nữa cũng không mặc ra được hiệu quả của bà”.
“Quần áo phù hợp mới là chuyện quan trọng nhất, bà phải may ra bộ quần áo phù hợp với mình mới được.”
Tưởng Xuân Diệp gật đầu: “Nể mặt bà vẫn còn nhớ đến tôi, tôi không so đo chuyện bà vắng mặt khi tôi kết hôn nữa. Nhưng tôi nói cho bà biết, hôn lễ của tôi bà vắng mặt, tôi bỏ qua cho bà dễ dàng như thế, nhưng nếu hôn lễ của Trường Bình mà bà vắng mặt, chị ấy không bỏ qua cho bà dễ dàng như thế đâu”.
Hàm lượng lời này quá lớn.
Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà nhướng mày, mặt mày trông đầy hứng thú: “Ồ? Trường Bình có tình hình rồi à?”.
“Lần trước lúc gặp chị ấy, tôi cảm thấy vậy. Bà đừng có nói là tôi nói đấy nhé, nếu không chị ấy sẽ tìm tôi tính sổ.”
“Nói thì mới là bạn tốt chứ.” Lâm Tố Mỹ vu vơ.
Vậy mà Tưởng Xuân Diệp lại gật đầu đồng tình: “Đúng đấy, vậy thì nên nói, tôi từng gặp anh chàng đó, trông cũng được, ổn hơn vị nhà tôi nhiều…”.
Tưởng Xuân Diệp nói được một nửa, hơi tiu nghỉu: “Tiểu Mỹ, bây giờ bà lên đại học, còn tự kiếm tiền được, cuộc sống cũng dư dả hơn nhiều. Trường Bình cũng thế, cũng tự kinh doanh quán lẩu. Tôi hâm mộ bà lắm, cảm thấy khoảng cách giữa tôi và hai người càng ngày càng lớn rồi…”.
Không đợi Lâm Tố Mỹ nói gì, Tưởng Xuân Diệp đã tự nói tiếp: “Nhưng mà, chị tôi đã nói rồi, người với người khác nhau, tôi có thể hâm mộ hai người nhưng không thể đố kị, bởi vì con người phải biết mình mấy cân mấy lạng. Tôi quả thực không thể có thành tích tốt như bà, cũng không biết nói tiếng Anh, tôi nói bà nghe, tôi cũng từng lén mua một cuốn sách tiếng Anh để xem, một chữ cũng không hiểu, lúc đó tôi bèn nghĩ, nếu là bà, bà nhất định có thể đọc được, tôi mới biết, bà tài giỏi đến cỡ nào. Còn cả Trường Bình nữa, đừng tưởng chị ấy chỉ phải sơ chế nguyên liệu, còn phải chào mời khách, người quen thì tặng chút đồ để người ta quay lại… Hai người sống tốt, cũng đều dựa vào thực lực của bản thân, còn tôi căn bản không làm được những chuyện mà hai người làm, cho nên tôi rất bội phục hai người”.
“Xuân Diệp, bà cũng rất giỏi mà.” Lâm Tố Mỹ khẽ vỗ vai Tưởng Xuân Diệp.
Tưởng Xuân Diệp cười phì: “Cuộc sống của tôi có lẽ so lên không bằng ai, so xuống không ai bằng mình đấy! Bà biết bây giờ Dương Xuân Ni thế nào không?”.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu.
“Con bé đó ấy à, bị gả đến nơi rõ xa, sau đó tự lén lút chạy về một lần, nó tưởng nó đã được giải thoát, kết quả lại bị bố mẹ nó tống về.” Tưởng Xuân Diệp bất giác thở dài, “Còn cả những cô gái khác trong thôn mình nữa, muốn lấy chồng trên huyện, kết quả không có mối, vẫn phải ấm ức lấy người ở thôn bên cạnh. Cho nên, Tiểu Mỹ, thực ra tôi thỏa mãn lắm rồi”.
Lâm Tố Mỹ gật đầu: “Tôi hiểu ý của bà”.
Tuy Tưởng Xuân Diệp hâm mộ nhưng thật sự không đố kị, bởi vì cô biết người khác sống tốt cũng có nguyên nhân vì tính cách và vì những gì họ đánh đổi, đó đều là những chuyện cô không làm được, cho nên có gì mà đố kị đâu, nếu thật sự đố kị, chi bằng tự oán hận bản thân vô dụng.
……
Lúc tạm biệt Tưởng Xuân Diệp, tâm trạng Lâm Tố Mỹ hơi trĩu nặng. Cô có thể cảm nhận được rằng khoảng cách giữa cô và Tưởng Xuân Diệp sau này sẽ còn lớn hơn, điều đó không thể tránh khỏi, nhưng người bị tụt lại trong lòng ít nhiều sẽ có chút khó tả phải không!
Cô không biết một ngày nào đó sự tồn tại của mình là một kiểu thương tổn hay là thứ vô hình với Tưởng Xuân Diệp nữa.
Giống như trạng thái của mẹ cô trước đây khi cuộc sống của mọi người trong thôn đều tốt vậy.
Có vài thứ, thật sự không có biện pháp nào.
Lâm Tố Mỹ lại đi chào hỏi Lâm Hải Yến, lần này sau khi đưa quà cho Lâm Hải Yến, cô không nán lại, bởi vì chút thời gian này hoàn toàn không đủ cho hai chị em ngồi xuống tỉ tê chuyện trò. Lần này cô về, vốn định ở lại thêm một khoảng thời gian, đến lúc đó tìm thời gian tán gẫu với Lâm Hải Yến sau.
Bấy giờ, Lâm Tố Mỹ mới đi đến quán của Tạ Trường Bình.
Cô vốn tưởng cô đi qua giờ này có thể ngồi trò chuyện với mọi người một lúc, đâu biết được, cô vừa đi qua, người trong thôn đã đi xuống từ phòng trà nước trên tầng, hỏi mới biết mọi người định ăn cơm sớm, ăn xong thì về thôn, muộn một chút lái xe hơi nguy hiểm.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy thế cũng tốt, bây giờ đèn đường cũng chưa có, con đường về thôn gồ ghề chẳng ra sao, về sớm chút vẫn tốt hơn.
Lâm Tố Mỹ cùng cùng mọi người vào quán lẩu.
Lâm Tố Mỹ vừa vào thì đã bị Tạ Trường Bình giữ chặt, nói chuyện một thôi một hồi.
“Ối chà chà, để chị mày xem là ai đây nào, đây không phải hoa khôi thôn mình đấy sao? Nghe nói bây giờ mày cực kì giỏi giang, không chỉ biết dùng tiếng Tây mà còn chạy ra nước ngoài, kiếm được cả đống tiền. Giỏi lắm giỏi lắm, khó trách bây giờ cũng chẳng liên lạc gì với hội này nữa.” Tạ Trường Bình hếch cằm thật cao, mặt trông không vui vẻ gì.
Lâm Tố Mỹ không nhịn được cười: “Ầy, người với người phải có qua có lại mà, nếu không phải là chị không đến thăm em, không liên lạc với em, sao chúng ta có thể chẳng có chút liên lạc gì? Em còn có thể nói rằng bây giờ chị là bà chủ quán lẩu, kiếm được tiền nên khinh thường làm bạn với người như em nữa đấy!”.
Tạ Trường Bình hừ một tiếng: “Bà chủ cái gì, chị mày làm thuê cho Tạ Trường Du đấy”.
Mọi người cũng nghe ra hai cô gái có tình cảm tốt, chỉ là phương thức tốt này có lẽ không phải kiểu mọi người hay gặp, dẫu sao cũng không đến lượt họ nói gì.
“Tạ Trường Du, thế này là mày không đúng rồi, bọn tao làm thuê cho mày thì không sao. Nhưng đó là chị ruột của mày, sao mày cũng bắt người ta làm thuê hả?” Có người bèn “đòi công bằng”.
Tạ Trường Du nhìn Tạ Trường Bình một cái sâu xa, sau đó nói: “Mấy cha nội đã từng thấy nhân viên lầy như thế chưa? Dù sao đây cũng chưa thấy”.
“Ha ha ha…”
Bản thân Tạ Trường Bình cũng không khỏi trở nên vui vẻ, kéo Lâm Tố Mỹ ngồi xuống, sau đó bảo nhân viên mang nồi lẩu và thức ăn lên.
Tạ Trường Bình khẽ thì thầm với Lâm Tố Mỹ, kể những chuyện bản thân gặp phải, có chuyện khiến chị câm nín, có chuyện buồn cười, chẳng hạn như nhân viên lén mang nồi lẩu về nhà tự nấu, rồi lén lút lấy cả nguyên liệu…
Lâm Tố Mỹ nhẫn nại nghe Tạ Trường Bình oán thán, một lúc lâu sau mới nói: “Nghe nói chuyện tốt của chị sắp đến rồi? Chị không được giấu em đâu, nếu không em không có thời gian chuẩn bị quà, thế thì chị tự chịu thiệt nhé”.
Sắc mặt Tạ Trường Bình hơi mất mát, chị lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu”.
“Hả?” Lâm Tố Mỹ hơi khó hiểu, “Rốt cuộc là sao?”.
Tạ Trường Bình thở dài não nề: “Là quen một người… nhưng không thành”.
“Là do chị… hay vấn đề của anh ta?”
Tạ Trường Bình cắn môi, ngẫm nghĩ, nhưng vẫn nói ra: “Ban đầu chị không cảm thấy được gì, sau đó mới phát hiện ra. Anh ta hỏi chị quán lẩu này có phải của chị không, còn nghe ngóng tình hình kiếm chác của chị mỗi tháng… Tiểu Mỹ, không phải phụ nữ xem điều kiện gia đình nhà trai mà đàn ông cũng sẽ xem điều kiện của nhà gái”.
Tạ Trường Bình trầm mặc, đối phương ưng chị, có lẽ là bởi điều kiện của bản thân chị không tệ, phần nhiều còn là vì Tạ Trường Du, chuyện này khiến Tạ Trường Bình không thể tiếp nhận được.
Lâm Tố Mỹ nhất thời im lặng.
Có phụ nữ xem điều kiện của đàn ông, để được sống cuộc sống tốt hơn nên lựa chọn người đàn ông có điệu kiện vật chất tốt; đồng thời cũng có một câu nói thông tục, đàn ông biết cưới vợ có thể giảm bớt hai mươi hay ba mươi năm phấn đấu.
Có những thứ, không thể nào đánh giá đúng sai, dẫu sao lựa chọn của mỗi người đều khác nhau.
Lựa chọn cuộc sống thoải mái thì sai ư? Lẽ nào con người chỉ có thể phấn đấu trong hoàn cảnh khổ cực mới có thể chứng minh giá trị cuộc đời mình?
Lâm Tố Mỹ không biết, cô chỉ cảm thấy một người không phạm pháp không đi ngược lại đạo đức thì không có gì để khiển trách cả.
Tạ Trường Bình nhìn về phía Tạ Trường Du với tâm trạng phức tạp, sau đó thở dài một hơi.
Lâm Tố Mỹ nhận ra điều gì, hơi sốt ruột kéo tay Tạ Trường Bình: “Trường Bình, em biết bây giờ có lẽ trong lòng chị khó chịu, nhưng chị không thể vì thế mà giận cá chém thớt”.
Nét mặt Tạ Trường Bình hơi mờ mịt.
“Cho dù em trai chị… ý em muốn nói là Tạ Trường Du, vì cậu ấy mà chị cảm thấy mông lung, không nhìn rõ được rốt cuộc vì thứ gì mà người bình thường tiếp cận chị. Nhưng em muốn nói, không có cậu ấy, bây giờ chị vẫn đang ở thôn, đâu thể tự do tự tại làm chuyện mình thích, càng không thể tự quyết định lựa chọn hôn nhân của mình. Có lẽ khi đó, chị có tức giận, có khó chịu hơn nữa cũng chỉ có thể đi xem mặt người ta theo sự sắp xếp của chị gái chị, sau đó kết hôn sinh con. Bởi vì đó mới là con đường chính xác theo như cảm nhận của mọi người, chứ không phải là chúng ta có thể ngồi đây thảo luận hoặc phỉ nhổ người khác giống hiện giờ.”
Lòng Tạ Trường Bình khẽ xao động: “Chị… Không phải chị trách nó, chỉ là chị… nhất thời mông lung”.
“Ừm.” Lâm Tố Mỹ kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Tạ Trường Bình nghe, “Trường Bình, tuy chị là con gái nhưng chị cũng là chị gái cậu ấy. Nếu có cơ hội thì hãy chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, hẳn cậu ấy tự cáng đáng rất nhiều chuyện, gánh vác rất nhiều, có những lúc cũng sẽ cảm thấy mệt”.
Tạ Trường Bình vội gật đầu.
Sau đó mắt Tạ Trường Bình sáng lên: “Tiểu Mỹ, có gì đó sai sai nhỉ, sao gái cứ nói giúp thằng oắt đó thế”.
“Không phải là nói giúp cậu ấy, chỉ là phân tích sự thật thôi. Em tự lăn lộn bên ngoài, hiểu được người không có thân phận không có địa vị muốn phấn đấu khó khăn đến mức nào.”
Tạ Trường Bình thở dài một hơi: “Được rồi!”.
……
“Hai đứa còn nói chuyện tiếp, thức ăn đều để bọn anh ăn hết rồi.” Có người cười nhắc nhở hai cô gái mau ăn cơm.
Có người khác cười: “Cần mày lắm chuyện à, Trường Bình người ta là bà chủ, ai cũng có thể không có đồ ăn chứ con bé không có mà được à?”.
Có điều Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, cùng mọi người ăn uống.
Lâm Tố Mỹ nghe mọi người tán gẫu mới biết tận mấy người trong thôn đều đã học lái xe rồi, những người biết lái xe đều khiến mọi người hâm mộ.
Mọi người học lái xe đều luyện tập bằng xe của Tạ Trường Du, sau đó đi thi lấy bằng lái luôn. Thế thì rẻ được hơn rất nhiều. Có điều có rẻ hơn nữa cũng vẫn quá đắt so với phần lớn mọi người.
Cả bữa cơm Lâm Tố Mỹ nghe được không ít tin tám nhảm, chuyện kết hôn trong thôn, chuyện xây nhà mới…
Sau đó cô bèn nghe thấy tin về anh họ Lâm Tường và chị dâu Từ Lâm của mình. Theo cái danh tiếng đanh đá không tách khỏi Từ Lâm, Từ Lâm cũng có bản lĩnh, không chỉ bức chồng mình ra ngoài làm việc mà cũng bức bố mẹ chồng mình ra ngoài làm việc, mẹ chồng không thể làm việc nặng nhọc, vậy thì phụ trách làm công việc nhẹ nhàng, dẫu sao cũng không thể lười biếng được.
Lâm Tố Mỹ thấy hơi bối rối, nhưng người ta nói chuyện hăng say, cô cũng không tiện cắt ngang.
Cô cảm thấy mình không có tam quan, vậy mà lại cảm thấy bà chị dâu này rất đáng yêu, bà chị ấy chỉnh cho cả nhà họ trở nên quy củ, tuy nói từ góc độ hiếu đạo thì hình như hơi không đúng.
……
Sau khi ăn cơm xong, mọi người vội vã chuẩn bị về nhà.
Chiếc xe hàng có một ghế lái và một ghế phụ ở đằng trước, mọi người muốn đi chiếc xe này thì phải đứng ở chỗ để hàng phía sau. Cũng chẳng ai bận tâm, ai nấy đều trèo lên vui vẻ, cũng hào hứng mãi vì có thể đi chiếc xe thế này, mát hơn cưỡi xe đạp nhiều, rất nhiều lúc người bên đường còn muốn dừng lại vây xem nữa.
Lâm Bình đẩy Lâm Tố Mỹ bảo cô lên trước ngồi. Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, sau khi nhìn phía sau, ừm, cô vẫn lựa chọn ngồi ghế thì hơn, cô thực sự không thể tưởng tượng được cảnh mình đứng trong một đám đàn ông con trai.
Lâm Tố Mỹ trèo lên ghế phụ của xe thì chạm ngay vào ánh mắt của Tạ Trường Du. Cô hơi lúng túng, nhưng vẫn ngồi vào chỗ.
“Hình như cậu đã uống rượu.”
Tạ Trường Du gật đầu: “Không ảnh hưởng”.
Lâm Tố Mỹ nhíu mày ngẫm nghĩ, phát hiện lúc này hình như chưa nghe thấy chuyện lái xe khi uống rượu, cũng không biết chưa quy định hay chỉ là chưa chấp hành.
“Thật sự không ảnh hưởng đâu, tửu lượng của tôi không tệ, hôm nay chỉ uống hai chai bia thôi.”
“Ờ. Nhưng nếu cậu cảm thấy hoa mắt chóng mặt gì đó thì nhất định phải nói đấy.”
Tạ Trường Du nghe vậy liền cười, không nhịn được mà nhìn cô, vừa khởi động xe vừa nói: “Nói với cậu à? Sau đó cậu lái xe hả?”.
Ặc…
Được rồi, cứ coi như cô chưa nói gì vậy.
Lúc này ráng chiều thiêu đỏ nửa vùng trời, nối liền với đường viền của rừng núi, màu đỏ rực như dần thối lui, mà sắc xanh của rừng núi cũng dần đậm hơn, có ánh dương rót xuống, tựa như đã xuyên vào qua lớp thủy tinh, mà tựa như lại không phải.
Cảm giác mênh mông trống trải quá mức này khiến cô hơi hoảng hốt. Chiếc xe cứ tiến về phía trước như đang khơi thông một bên của con đường chưa từng được biết tới, hai bên đường là ruộng vườn hoa cỏ tươi tốt um tùm, thậm chí còn nhìn thấy được bướm đang vờn bay, cơn gió nong nóng trộm luồn vào từ các kẽ hở.
Chỉ có sự nhấp nhô của mặt đường khiến cô có cảm giác chân thực.
Mà người bên cạnh, chẳng hiểu sao lại khiến cô có áp lực. Cô cảm thấy hình như mình có chút tâm lý trốn tránh, nhưng trong lòng dường như rất bài xích tâm thái trốn tránh này, nói không rõ nữa.
Như để chứng minh, cô cố ý nhìn người bên cạnh. Tóc đen nhánh, ngũ quan tuấn tú, khí chất sạch sẽ sáng sủa, cả người anh như được phủ một lớp ánh sáng bàng bạc, càng thêm tuấn lãng. Tay anh không mềm mại, cũng không thô ráp như tay bố cô, hơi mỏng, tuy gầy mảnh nhưng lại có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó.
“Nghe nói cậu định mở lớp gia sư?” Tạ Trường Du đột ngột lên tiếng.
Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, nhớ lại, mình chưa từng nhắc đến chuyện này. “Anh tôi nói à?”
Cô hơi bất lực.
“Ừ.” Tạ Trường Du thoáng khựng lại, “Họ rất tự hào về cậu”.
Lâm Tố Mỹ cười: “Tôi không trách họ đã nói ra, chỉ là bây giờ lớp gia sư đang trong giai đoạn chuẩn bị, ngộ nhỡ làm không tốt, tin tức này lan rầm rầm thì đúng là trở thành chuyện cười rồi”.
“Nếu cậu đã có thể nghĩ đến chuyện làm thế thì chắc chắn cũng nắm chắc được phần nào rồi.”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh với vẻ kì lạ, tuy trong lòng nghĩ thế nhưng cô sẽ không nói ra, dẫu sao chuyện gì cũng có ngộ nhỡ, cô không thích khoác lác những lời đao to búa lớn.
Tạ Trường Du thấy cô im lặng, không khỏi nhìn cô: “Không phải vậy à?”.
“Chắc là… phải?”
Tạ Trường Du cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy hẳn là ổn thôi, bây giờ vẫn chưa có kiểu đó, có một nơi dạy thêm chính quy sẽ khiến phụ huynh yên tâm hơn”.
“Đến lúc đó mới biết được có ổn hay không.”
“Cậu thận trọng thật đấy.”
Lâm Tố Mỹ hơi sững người, hình như không chỉ một người nhận xét về mình như thế rồi. Cô thật sự sống khá cẩn thận ư, nhưng vì sao cô cảm thấy mình vẫn được coi như người tùy hứng nhỉ.
Tốc độ xe không nhanh, có lẽ vì con đường này mấp mô, nếu lái nhanh, không biết người phía sau sẽ bị hành cho nghiêng ngả thế nào nữa.
Lâm Tố Mỹ lại nhìn tay anh một lần nữa. Động tác quay vô lăng đó thuần thục một cách kì lạ, hơi khêu lên chút tâm tư của cô, cùng với đó là khiến cô sinh ra một suy nghĩ cũng muốn thử cảm giác lái xe. Trước đây cô biết lái xe, lâu lắm rồi không động vào, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy.
Chiếc vô lăng trở thành một thứ có sức hút, đang vẫy tay chào mời cô.
Dường như Tạ Trường Du cảm nhận được sự dị thường của cô: “Muốn sờ vô lăng à?”.
Ánh mắt như thế, anh đã từng thấy không ít, chỉ là anh rất bất ngờ vì thấy nó từ trong mắt cô. Có niềm vui bất ngờ nói không rõ được, giống như bạn tưởng rằng mình hiểu nhưng vẫn còn chút gì đó mình không biết, tiến sâu vào từng lớp thì sẽ kinh ngạc và tò mò lớp tiếp theo là gì.
Lâm Tố Mỹ gật đầu: “Thực ra, tôi cũng từng lái xe rồi, ừm chính là lúc tôi làm việc cho nhà máy dệt, hơi tò mò, từng lái một lúc…”.
Lời nói dối này khiến cô cũng hơi đỏ mặt.
“Lâm Tố Mỹ.”
“Hả?” Bị anh gọi cả tên một cách chính thức như thế, thần kinh của cô cũng hơi căng thẳng.
“Cậu có thể nói thẳng rằng cậu muốn lái xe.”
Suy nghĩ trong lòng bị người ta nói toạc ra, thực sự hơi xấu hổ. Nhưng sau khi xấu hổ, cô lại cảm thấy nếu không đạt được mục đích thì hơi thiệt, vì thế cô dứt khoát gật đầu: “Tôi muốn lái xe… Được không?”.
Cô không hề biết, rất nhiều năm sau, ngay cả cụm từ “lái xe” bình thường đến không thể bình thường hơn cũng có hàm nghĩa khác, nếu không cô sẽ còn lúng túng hơn.
Tạ Trường Du rất muốn nói với cô rằng lái chiếc xe nhỏ và chiếc xe lớn hoàn toàn khác nhau. Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong và nóng lòng muốn thử của cô, cuối cùng anh không nói gì, lòng thầm nghĩ chỉ cần đừng coi chân ga thành phanh là được.
“Ừ, được.” Tạ Trường Du nghiêm túc gật đầu.
Không gian bên trong khá lớn, hai người đổi vị trí vẫn rất dễ dàng, chỉ là lúc cơ thể sượt qua sẽ chạm phải đối phương.
Vẫn may tâm tư của cô đều đặt vào việc có thể lái xe, không rảnh nghĩ đến những chuyện vẩn vơ khác.
Xe dừng lại, phía sau có người cúi đầu rống lên: “Sao lại dừng xe, xảy ra chuyện gì rồi à?”.
Tạ Trường Du: “Không sao”.
……
Không sao, quả thực không sao, chỉ là chiếc xe chốc chốc lại lao vù vù, chốc chốc lại đi chậm rì, thỉnh thoảng còn nảy lên.
Lâm Tố Mỹ phát hiện cảm giác cầm vô lăng căn bản không thoải mái như trong tưởng tượng. Trong tưởng tượng hẳn là trơn tru mượt mà, khá tự do. Song hiện thực lại là luôn bị bó buộc, cô chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, nhất là khi Tạ Trường Du nhắc nhở không đủ kịp thời, ngay sau đó cô lái vào một cái hố lớn, xe xóc nảy mạnh…
Lòng bàn tay Lâm Tố Mỹ ướt mồ hôi, hình như cô đã có lỗi với những người ngồi sau rồi.
“Tạ Trường Du, mày lái cái xe rẻ rách gì đấy, làm ông mày sợ chết đi được, ông mày dập mông rồi đây này…”
……
Tạ Trường Du không lên tiếng, Lâm Tố Mỹ thực sự rất sượng sùng: “Là tôi đang lái xe”.
Có lẽ vì giọng cô quá bé nên mọi người không nghe thấy, tiếp tục mắng Tạ Trường Du.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành dừng xe lại, mở cửa xe, sau đó hét lớn: “Xin lỗi nhé, vừa rồi là tôi lái xe”.
Mọi người đồng loạt im lặng mấy giây.
“Là Tiểu Mỹ lái xe hả, Tiểu Mỹ giỏi thật đấy, còn biết lái cả xe nữa.”
“Chuẩn luôn, giỏi quá đi, tôi học mãi mà vẫn không biết đây này.”
“Tiểu Mỹ, em lái tiếp đi, không xóc một chút nào cả, chẳng xóc tẹo gì luôn.”
“Lái tốt hơn Tạ Trường Du nhiều.”
……
Lâm Tố Mỹ bị người ta nói vậy mà đỏ bừng mặt, sau đó cô xuống xe rồi lên xe từ phía bên kia. Thôi vậy, cứ ngoan ngoãn ngồi thì hơn!
Tạ Trường Du cười, trở về ghế lái, gào lên một câu với bên ngoài: “Mấy người vừa nói, tôi nhớ hết rồi đấy nhé”.
“Nói thật lòng cũng không được à?” Người kia không phục.
“Được, mày nói thật quá luôn.” Tạ Trường Du nhếch khóe môi, sau đó tiếp tục lái xe.
Có điều chuyện nhỏ này khiến Lâm Tố Mỹ cảm thấy quan hệ giữa mình và mấy người cùng thôn này gần gũi hơn một chút.
Thôn bây giờ đã khác so với trong ấn tượng của cô, mọi người đều xây nhà mới, diện mạo thôn cũng thay đổi, đến nỗi khiến cô cảm thấy hơi xa lạ. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy sự xa lạ đó đang tiêu tan, bởi vì vẫn còn đám người đáng yêu này ở trong thôn.
Những người bị coi như hàng hóa kia dường như càng thu hút sự chú ý của người khác hơn, vậy mà lại gào lên hát. Những nơi họ đi qua, hễ là người nghe thấy tiếng đều không nhịn được nhìn sang, còn có bạn nhỏ nhìn thấy rồi đuổi theo xe, chỉ là sau khi đuổi một lúc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khóe miệng Lâm Tố Mỹ vẫn luôn vương nét cười.
“Đúng rồi, Tạ Trường Du, tôi phải nhờ cậu giúp một việc.”
“Hả?” Tạ Trường Du hơi kinh ngạc, anh còn tưởng cô sẽ không muốn có tiếp xúc riêng gì với mình nữa.
Nhưng tiếp xúc như vậy, ngay cả anh cũng không biết có được coi là chuyện tốt hay không. Dẫu sao có thể tùy ý nói cười càng có thể cho thấy một mối quan hệ không quan trọng.
Lâm Tố Mỹ thở dài: “Thôn mình thịnh hành trò làm ăn buôn bán đúng không, các anh tôi cũng muốn làm ăn, chỉ là không biết làm gì, lần này tôi về là để giúp hai anh ấy nghĩ ra một mối làm ăn”.
“Cậu định bảo tôi giúp gì?”
“Cậu quen nhiều bạn như thế, có biết ở đâu có mặt bằng để buôn bán không? Tốt nhất vị trí đẹp một chút.”
“Cậu muốn mua mặt bằng à?” Tạ Trường Du khựng lại, “Một năm nay giá mặt bằng trên huyện tăng không ít”.
Lâm Tố Mỹ thực sự không biết chuyện này: “Tăng bao nhiêu?”.
“Trước đây từ mấy trăm đến một nghìn, đẹp một chút thì hơn một nghìn, bây giờ chỗ bình thường đã một hai nghìn rồi, chỗ đẹp hơn còn đắt hơn.”
Lâm Tố Mỹ yên tâm, chủ yếu là vì so với giá sau này, cô cảm thấy mức giá đó thật sự không thể rẻ hơn được nữa rồi.
“Tôi vẫn muốn mua mặt bằng đẹp một chút, ừm, ngoài ra còn muốn mua căn nhà to một chút nữa.”
Tạ Trường Du nghe vậy liền cười: “Xem ra trong thôn đồn rằng cậu kiếm được món tiền lớn ở bên ngoài là thật rồi”.
“Thế mà là món tiền lớn gì. Chỉ là lúc cần tiêu thì phải tiêu thôi. Có mặt bằng rồi, dẫu sao cũng phải cho mọi người có chỗ nghỉ ngơi, nhà tôi nhiều người, nếu chỗ không rộng thì sống thế nào?”
“Ừ, tôi sẽ nghe ngóng hộ cậu.”
Lâm Tố Mỹ do do dự dự, vẫn còn muốn nói điều gì, nhưng lại khá ngại.
“Còn chuyện khác nữa à?” Tạ Trường Du hỏi.
“Tôi muốn làm một chiếc kệ sắt, không biết ở đâu mới làm được…” Cô phác qua, thực ra cũng rất đơn giản, chủ yếu là phía dưới rỗng, bên trên làm một cái kệ, có thể đặt đồ lên, nhưng sẽ không hở…
“Cậu định làm gì vậy?” Tạ Trường Du hơi hứng thú.
“Tôi xem qua thấy trên huyện làm đồ ăn gì cũng có, nếu bây giờ nhà tôi lại bán mấy thứ đó thì hơi muộn, vả lại còn đoạt khách với người ta, hai anh trai tôi có tính cách như thế cũng không đoạt thắng được họ. Tôi muốn để hai anh bán đồ nướng, làm một cái kệ sắt, phía dưới để than, bên trên đặt nguyên liệu mà khách chọn, sau khi nướng chín thì lăn qua gia vị… Buổi tối ăn ở ven đường, mấy người bạn cùng trò chuyện uống rượu, tôi cảm thấy hẳn là ổn.”
Tạ Trường Du vừa nhìn đường phía trước, vừa ngẫm nghĩ: “Được đấy”.
Tạ Trường Du nhìn xoáy vào cô, nhưng không nói gì.
Có điều anh cũng hứa sẽ hỏi thăm giúp cô. Còn về chuyện làm cái kệ đó, anh có người quen, nhưng cô phải đi cùng để nói rõ với đối phương xem muốn làm kiểu gì.
Sự tình coi như miễn cưỡng được giải quyết, tâm trạng Lâm Tố Mỹ cũng trở nên tốt hơn.
“Lâm Tố Mỹ, sao cậu lại muốn làm kiểu này?”
“Trong thành phố Vân tôi nhìn thấy có người làm thế, buôn bán cũng được, tôi bèn muốn nhân lúc huyện mình còn chưa bắt đầu hưng thịnh thì làm trước, có được khách quen, đợi sau này nếu có người học theo, nhà tôi cũng có khách cũ rồi, không sợ người ta đoạt mất khách.”
Tạ Trường Du gật đầu, là đạo lý này.
Đến đội sản xuất số Chín, mọi người lũ lượt xuống xe. Lâm Bình và Lâm An dắt hai chiếc xe đạp, phía sau xe đạp đặt đủ thứ đồ to nhỏ. Vừa về đến thôn đã có bạn nhỏ vây qua, Lâm Tố Mỹ chia cho mỗi bạn nhỏ hạt dưa, lạc, vân vân.
- ----------------------
Tạ Trường Du không về nhà mà ngồi trên xe hút một điếu thuốc. Sau đó anh quay đầu xe, lại quay về huyện Định Châu.
Tạ Trường Du đặt lời Lâm Tố Mỹ nói trong lòng, về đến cửa hàng bèn nhờ bạn bè nghe ngóng. Còn bản thân anh thì nói chuyện với Phương Đạt.
Mảnh đất đó giờ thiếu một nửa, cho dù đám dân làng đó mua lại với giá gấp đôi thì vẫn là tổn thất lớn với anh, ngẫm nghĩ về chuyện này, trong lòng ít nhiều không thoải mái.
Vì thế Tạ Trường Du bèn nghĩ cách liên hệ với người phía sau thông qua một vài người. Anh cũng chỉ thăm dò chút thôi, nếu thực sự không liên hệ được thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng mà, anh bằng lòng trả lại một nửa nhưng không nói trả chỗ nào, đối phương không sợ anh cố ý làm khó ư? Anh cảm thấy, đối phương sẽ đồng ý gặp mặt.
Tạ Trường Du và Phương Đạt cùng đi gặp người đó.
Diệp Tùng Lâm - cậu ấm nhà họ Diệp, nghe nói quan hệ trong thành phố rất mạnh.
Tạ Trường Du liền biết, đây chính là người phía sau.
Nơi gặp mặt là phòng KTV mới mở không lâu ở huyện, hai người gặp nhau trong phòng bao.
Sau khi thấy Tạ Trường Du, Diệp Tùng Lâm kinh ngạc: “Đã nghe về cậu từ lâu rồi, biết là một chàng trai trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ thế này, đúng là khiến tôi toát mồ hôi hột”.
“Cậu chủ Diệp nói đùa rồi.”
“Tôi đâu có nói đùa. Cậu tự dựa vào bản thân mà phấn đấu, có vị trí ở Định Châu, người như cậu, nói dễ nghe một chút là biết đầu thai, nói khó nghe một chút chẳng phải là dựa vào bố mẹ để làm việc mình muốn làm ư?”
“Sao cậu chủ Diệp lại nghĩ thế?”
“Không phải tôi nghĩ thế, mà là có vài người nghĩ thế.”
Tạ Trường Du cười, đi qua, rót rượu cho Diệp Tùng Lâm, sau đó tự rót một cốc rượu cho mình: “Dù người khác nghĩ thế nào, tôi tin rằng cậu chủ Diệp đều sẽ không bận tâm, nếu đã như thế, người khác nghĩ thế nào liên quan gì đến cậu chủ Diệp anh?”.
Diệp Tùng Lâm vỗ tay hai cái, uống rượu Tạ Trường Du rót, sau đó đăm chiêu nhìn anh: “Con người cậu, có chút thú vị”.
Tạ Trường Du ngồi xuống: “Tôi nghĩ cậu chủ Diệp cũng biết mục đích tôi đến tìm anh. Không biết cậu chủ Diệp ưng mảnh đất nào, anh cứ nói, tôi cũng tiện sắp xếp, không phải sao?”.
“Thế này là vẫn còn oán hận trong lòng hả?”
Tạ Trường Du lắc đầu: “Làm người không thể quá tham lam, dù tôi thiếu một nửa thì chỗ còn lại cũng đủ cho tôi phát tài rồi, dẫu sao với cái giá tôi mua lúc đó, sau này sẽ kiếm được gấp nghìn gấp vạn lần”.
“Đúng là thế thật. Có điều cậu thật sự nỡ lòng từ bỏ một nửa đó à?”
“Đất đai có giá, nhưng tình nghĩa vô giá, nếu nhờ một chút đất mà có thể kết bạn với cậu chủ Diệp thì tôi hời rồi.”
Diệp Tùng Lâm cười ha hả, bảo người mang rượu ngon thức ăn ngon lên, hôm nay anh ta phải uống với Tạ Trường Du.
Diệp Tùng Lâm cũng là một người thắng thắn: “Dù cậu tin hay không thì sự thực là tôi không tìm người chỉnh cậu, tuy tôi quả thực ưng mảnh đất đó nhưng biết có người lấy được nó rồi, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi chứ không định làm gì cả”.
Trong lòng Tạ Trường Du liền hiểu, tuy Diệp Tùng Lâm không định làm gì nhưng khó bảo đảm không có người muốn mượn cơ hội này lấy lòng Diệp Tùng Lâm.
Mà Diệp Tùng Lâm chắc chắn không phải người giá áo túi cơm, anh ta ưng mảnh đất đó là có chiến lược bố cục, sau này tuy cũng có thể kiếm tiền nhưng lại có tác dụng quan trọng với sự phát triển kinh tế của Định Châu.
Tạ Trường Du cũng không phải người vô tri, nếu đã đồng ý nhường ra một nửa số đất thì sẽ nhường một nửa số đất, cũng thẳng thắn bảo Diệp Tùng Lâm lựa chọn, anh ta nói ở đâu thì sẽ nhường ở đó.
“Hào sảng thật.” Diệp Tùng Lâm khen.
Tạ Trường Du cười.
Diệp Tùng Lâm vỗ vai Tạ Trường Du: “Nếu đã hào sảng như thế, tôi cũng không thể khiến cậu chịu thiệt được. Sau khi bến xe Định Châu chính thức sửa xong, con đường từ Định Châu đến thành phố Vân, tôi cho cậu ba chiếc xe”.
Tạ Trường Du ngây ngẩn.
Diệp Tùng Lâm tưởng anh không hiểu chuyện này, lập tức nói: “Chẳng lẽ cậu còn muốn được cả con đường nữa à? Đừng nằm mơ nữa, con đường đó quan trọng lắm, một mình tôi cũng không nắm được, chỉ có thể được chia cho các loại xe cụ thể thôi…”.
Tuyến đường thị trấn phía dưới dễ lấy hơn một chút, nhưng tuyến đường thị trấn đâu kiếm được tiền bằng tuyến đường dài này. Bây giờ những người biết tin đều đang dồn sức muốn lấy được chỉ tiêu, những người lấy được dù không có tiền thì cũng mượn tiền hoặc liên hợp với mấy người.
Kiểu làm ăn này, ngoài tính theo từng chiếc xe cũng có thể tính theo số ghế ngồi. Chẳng hạn như một chiếc xe mấy chục chỗ ngồi, anh mua bao nhiêu chỗ ngồi thì đến lúc đó sẽ được chia tiền của chiếc xe đó, rồi lại chia tiền tiếp một lần nữa theo số ghế ngồi, ai có số ghế càng nhiều thì được càng nhiều.
Tạ Trường Du khẽ thở dài: “Tôi đã nói có thể kết bạn với anh là tôi được hời rồi mà”.
Diệp Tùng Lâm lại cười ha hả lần nữa.
/167
|