Mênh mang mặt hồ gợn sóng.
Gió cuốn xua đi bụi vàng.
Chiều tà ngả về bến ngang.
Kiếp hồng nhan xin ngày lụi tàn.
Xoẹt!!!
Lưỡi kiếm sắc nhọn, lạnh lùng của Lục Tiểu Phụng một đường cắm phập xuyên tim Á Kha.
Mắt hắn trợn ngược, máu từ khoé miệng tuôn ra như suối. Từng ngụm từng ngụm thổ ra.
Bàn tay đang cầm kiếm buông thõng. Cả thân thể cao lớn hệt như cọc gỗ, bất động như tượng. Tựa như quá bất ngờ, không kịp phản ứng.
Rầm một tiếng, cả thân thể Á Kha đổ xuống bất động.
Ánh mắt hung ác từ từ nhắm ghiền, mũi kiếm xuyên thân nhỏ giọt đợt máu tươi.
Lục Tiểu Phụng dồn hết tất cả sát khí vào lưỡi kiếm kia, đôi mắt đầy tơ máu, như quỷ khát máu muốn phanh thây Á Kha ra từng mảnh cho bỏ hận.
Lúc Á Kha gục xuống, ánh mắt lạnh lẽo đau đớn của Lục Tiểu Phụng mới tập trung vào cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
Triệu...
Cả thân thể Lục Tiểu Phụng run nhẹ, tròng mắt thu nhỏ, tim hắn đau thắt lên từng cơn nhìn mảnh kiếm dài sắc bén cắm ngay giữa tim xuyên qua lồng ngực.
Dòng máu đỏ tươi chạy dọc lưỡi kiếm sáng loáng.
Tách!
Tách!
Một giọt, hai giọt!!!
Từng giọt, từng giọt máu đỏ vương xuống nền đất lạnh, thấm đẫm cánh rừng bạc hoang xơ chỉ nghe tiếng chim trời lác đác.
Sắc mặt Tiểu Yến Tử tái nhợt, trắng bệch cắt không còn giọt máu. Đôi mắt vô thần không tiêu cự, miệng khô khốc há hốc, cả thân thể bất động như tượng.
Trước nàng là thân thể liễu yếu đào tơ của mỹ nhân tuyệt sắc. Y phục lụa dài phất phơ theo gió. Khuôn mặt khuynh thành không còn sinh khí. Đôi mắt mất đi sự sống. Bàn tay mỏng manh ôm chặt Tiểu Yến Tử. Không ai khác chính là Lệ Y!
Hai thân ảnh mỏng manh dính sát vào nhau. Thanh kiếm dài như một cái đinh, đóng chặt hai thân thể đó.
Lục Tiểu Phụng nhìn rõ, thanh kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Lệ Y dán chặt thân thể Yến Tử.
Máu nhỏ giọt xuống tạo thành một đầm lầy nhầy nhụa, mùi tanh bốc lên, kinh hãi rợn người. Đâu đó vang lên thanh âm của chết chóc, âm binh địa phủ như muốn đến đón người...
Vạt nắng đầu trời bị thu lại, thay vào đó là cơn gió lạnh, sắc trời đen đặc, đàn quạ trời bay lượn phiêu dật hệt như muốn đòi mạng.
Lục Tiểu Phụng không dám nghĩ...Là thanh kiếm chỉ đâm xuyên Lệ Y, hay là đã ngang qua Triệu Mẫn rồi?
Chúng nhân hắc y nhìn cảnh tượng kinh hãi, nhất thời run rẩy, đứng hình bất động. Chỉ đứng im chờ đợi, khống dám có nửa phân vọng động.
Mặt ai nấy trắng bệch, bàn tay nắm kiếm cũng thoáng run rẩy.
Vừa rồi mọi sự xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng, cũng chẳng nhìn thấy. Rốt cuộc là không thể ngăn được ý trời.
Tr...Triệu...Mẫn!
Giọng Lệ Y yếu ớt bật lên.
Đôi mắt Yến Tử lập tức linh động di chuyển, thân hình run nhẹ, tựa như một câu nói đã thức tỉnh được nàng. Nàng vô thức bước lùi một bước.
Cả thân thể Lệ Y đang dựa vào Yến Tử lập tức ngã vào lòng nàng như một nhánh cây đổ không còn lựa tựa.
Tiểu Yến Tử vội vã ôm lấy Lệ Y, khó khăn thở dốc, đôi mắt tràn đầy tơ máu, tựa như vẫn không ý thức được chuyện gì xảy ra, hoặc hoang mang đến mức mất hết thần trí.
Lúc này Lục Tiểu Phụng mới nhìn rõ, trước vạt áo Yến Tử không có lấy nửa phân thương tổn, hoàn toàn sạch sẽ.
Hắn âm thầm thở hắt ra một hơi, lại nhìn Lệ Y đau đớn thở dốc trong vòng tay Yến Tử, hắn đặt tay lên mạch nàng.
Yên tĩnh chẩn mạch một lúc. Lục Tiểu Phụng dè dặt nhìn Yến Tử, chậm rãi lắc đầu:
Không thể cứu vãn!
Một câu như lưỡi dao đâm buốt sống lưng, khiến Tiểu Yến Tử khẽ nấc lên một tiếng. Nàng vòng tay ôm lấy Lệ Y, đôi mắt vô thần, tựa như linh hồn đã bay đi phương trời nào.
Nàng nhìn thanh kiếm lạnh lùng sắc bén cắm sâu vào thân thể Lệ Y, theo nhịp thở yếu ớt nhấp nhô.
Thân thể Lệ Y như một vòi nước hỏng. Máu huyết cứ như vậy, ở nơi chí mạng mà tuôn ra.
Tại sao???Lệ Y...sao lại...cứu ta??? Giọng Yến Tử gần như lạc đi, nàng run rẩy ôm lấy khuôn mặt mỹ lệ khuynh thành đã dần dần mất đi sinh khí.
Mẫn muội...Lệ Y...gây tội với...muội...Là cái giá...mà ta phải...trả..khụ!
Một búng máu từ khoé môi xinh đẹp phun thẳng vào mặt Yến Tử.
Lệ Y!
Lệ công chúa!
Chúng nhân đau đớn kêu lên.
Tiểu Yến Tử kinh hãi lấy tay chùi đi búng máu trên môi Lệ Y gấp giọng:
Đừng nói nữa...Ta biết nàng mệt..ta sẽ mang nàng đi đại phu...ta...
Mẫn muội... Lệ Y nắm lấy bàn tay run đến độ không biết làm gì của Yến Tử, khó khăn nói:
Nhất định...phải...trở về...Lưu Dĩ...chàng không thể...cô độc...Hãy yêu chàng...thật nhiều..
Tiểu Yến Tử như một con rối, vội vã gật đầu:
Ta biết, ta biết. Ta nhất định đưa nàng cùng trở về. Chàng đang đợi, đợi chúng ta trở về!
Tiểu Yến Tử ôm đầu Lệ Y, nhẹ nhàng vuốt lại làn tóc đen mượt đã rối mù của nàng, khóe môi run rẩy cố giãn ra một nụ cười:
“Nàng xem này, sao lại để tóc rối như vậy. Nào...đứng dây, ta đưa nàng về, chải lại tóc. Nàng phải thật xinh đẹp, như lần đầu ta gặp nàng....”
Khoé môi Lệ Y chầm chậm dãn ra một nụ cười. Nụ cười băng thanh ngọc khiết, khiến muôn hoa cũng phải ghen tị. Khiến cho song kia vô tình vỗ mạnh, nhành liễu đung đưa đau đớn.
Ta...đã luôn muốn...được giải thoát...
Lệ Y nhìn lên bầu trời tối mịt, chỉ có chút ánh sáng sau đám mây đen. Vệt nắng chầm chậm ló ra, đáp xuống đôi mắt xinh đẹp.
Tất cả những giày vò mà chàng mang đến cho ta, lại vì chàng mà được hóa giải...
Ta nhớ chàng, muốn gặp chàng.
Khóe mắt Lệ Y vương lệ nhòa. Nàng đưa bàn tay đầy máu vuốt lên má Yến Tử, khẽ thều thào từng thanh âm yếu ớt:
Kiếp sau...làm tỷ muội tốt...
Tiểu Yến Tử đăm đăm nhìn Lệ Y, khoé mắt chầm chậm rơi xuống một chất dịch mặn nóng hổi rơi xuống khuôn trang thanh tú, hòa với máu, với đất lạnh.
Nàng nhẹ gật đầu: Được, kiếp sau, Tiểu Yến Tử nguyện làm tỷ muội tốt, muội nhất định, nhất định sẽ bên cạnh tỷ.”
Mắt liễu dâng nước, như làn sóng dập dìu, như trăm hoa nhẹ nở, như mãn nguyện, như giải toả, như hoá kiếp.
Sinh ra ngạo mạn, nhung lụa mà sống.
Biết đâu gặp chàng, vương tình mà bạc phận.
Là ta cả đời hứng trọn sương tuyết.
Vì chàng đau đớn bi thương.
Nơi khuê phòng bóng ai, nhẹ vang tiếng thở dài.
Tìm về nơi an lành, ta vì chàng mà hóa kiếp.
Nếu có kiếp sau...
Thật sự có kiếp sau...
Mong được lại gặp chàng, trọn kiếp bên chàng.
Cho dù...
Lòng này đã tan nát...Vì yêu ai...
Lưu Dĩ!
Mi lạnh khẽ nhắm, bàn tay gầy buông thõng rơi xuống đất lạnh.
Hơi thở tắt lịm, vẻ mặt điềm nhiên biến mất, dung nhan khuynh thành trở thành một mảng âm u, đen mịt.
Ngạo nghễ hóa thành sương tan.
Dung nhan tuyệt mỹ hóa mây mù.
Thương tâm này vỡ tan thành bụi cát.
Mây gió khóc thương cho hồn ai nhẹ phất.
Thân thể Lệ Y đẫm máu, như cánh hoa lúc đẹp nhất, rực nhất trước khi héo úa. Mảnh lụa mỏng manh đỏ rực nằm dài trên đám lá dính đầy máu.
Giữa mảnh rừng này, nàng là đóa hoa đẹp nhất, diễm lệ nhất.
Gió lạnh tạt ngang, đưa cây đung đưa, như gào khóc, như đẫm lệ.
Mảnh rừng tĩnh mịch vang lên tiếng nhạn kêu, bầu trời âm u, mây mù kéo đến, khóc thương cho phận hồng nhan.
Đâu đó vang lại tiếng than thở, trách cứ cho số phận bạc bẽo. Cả đời si tình theo đuổi, lại bị chính tay tình si kéo xuống vũng bùn, rồi lại chết trong tay kẻ tạo ra đầm lầy.
Mỹ nhân hồng trần sớm ngày buồn ưu.
Tất cả chỉ còn lại nụ cười ngày tàn.
Chúng nhân hắc y quỳ rạp xuống xung quanh Lệ Y, thương tiếc cho mỹ nhân diễm lệ ra đi đau đớn.
Tiểu Yến Tử không nói không rằng, cũng không gào khóc. Chỉ khư khư ôm lấy thân thể đã hoàn toàn lạnh ngắt của Lệ Y. Đôi mắt vô thần, tựa như đã chết.
Lục Tiểu Phụng nhẹ đặt tay lên vai Yến Tử như đưa nàng ra khỏi ảo mộng. Nhưng không, nàng không chút động đậy. Chỉ ngồi một chỗ ôm Lệ Y như vậy.
Lục Tiểu Phụng bất lực đứng dậy, tiến đến hạ lệnh:
“Tìm một nơi tốt, để Lệ công chúa nghỉ ngơi.”
Chúng nhân hắc y đều là nam nhân mạnh mẽ, tuy rằng tiếc thương mỹ nhân, nhưng đối với nàng không có thâm tình, nên nhanh chóng giúp nàng có nơi an nghỉ.
Chỉ có hắc y bánh bao ngày dài đưa nàng đi trên ngựa, nhất thời nảy sinh tình ý, quỳ rạp xuống gào khóc.
Tiếng khóc ai oán. Đau thay cho nàng.
Bị chính quốc ruồng bỏ, người thương chà đạp. Ngay cả lúc chết, cũng không ai khóc than.
Lệ Y....Lệ Y!
Lục Tiểu Phụng để mặc cho hắc y bánh bao khóc than. Hắn chờ cho chúng nhân đào huyệt xong mới quay trở lại bên Yến Tử, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi Lệ Y:
Nàng ấy cần được nghỉ ngơi!
Mắt Tiểu Yến Tử đỏ âu khẽ chuyển động, đưa mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, sau đó lại di chuyển xuống gương mặt xinh đẹp như đang ngủ của Lệ Y.
Bàn tay nàng khẽ buông lỏng, để Lục Tiểu Phụng bế Lệ Y lên tiến tới huyệt lớn đã được nhanh chóng đào lên.
Tiểu Yến Tử vẫn ngồi một chỗ, tuyệt nhiên không quay đầu nhìn Lệ Y được từng lớp đất cát phủ lên.
Nàng không dám nhìn.
Không dám nhìn.
Lệ Y như cánh hoa sen giữa bãi bùn lầy, như mảng trắng giữa cuộc đời đen tối. Nàng từ từ về với đất cát. Về nơi an lành...
Giọt nước mắt nóng hổi trên mi mắt Yến Tử rơi xuống, phảng phất của sự chia ly, của tâm tư bi phẫn.
Nàng thừ người, chầm chậm đưa mắt về phần mộ đã được dựng bia kia.
Trái tim co bóp đau đớn, thít chặt sâu sắc rỉ máu.
Hồng trần phù hoa một kiếp rồi hóa thành không.
Hồng nhan ngắn ngủi sao chịu được thời gian trôi nhanh.
Đoạn trường sầu, nhìn lược mộc.
Tâm mãi khắc ghi nàng.
Công chúa Ngụy Quốc, Lệ Y!
Gió cuốn xua đi bụi vàng.
Chiều tà ngả về bến ngang.
Kiếp hồng nhan xin ngày lụi tàn.
Xoẹt!!!
Lưỡi kiếm sắc nhọn, lạnh lùng của Lục Tiểu Phụng một đường cắm phập xuyên tim Á Kha.
Mắt hắn trợn ngược, máu từ khoé miệng tuôn ra như suối. Từng ngụm từng ngụm thổ ra.
Bàn tay đang cầm kiếm buông thõng. Cả thân thể cao lớn hệt như cọc gỗ, bất động như tượng. Tựa như quá bất ngờ, không kịp phản ứng.
Rầm một tiếng, cả thân thể Á Kha đổ xuống bất động.
Ánh mắt hung ác từ từ nhắm ghiền, mũi kiếm xuyên thân nhỏ giọt đợt máu tươi.
Lục Tiểu Phụng dồn hết tất cả sát khí vào lưỡi kiếm kia, đôi mắt đầy tơ máu, như quỷ khát máu muốn phanh thây Á Kha ra từng mảnh cho bỏ hận.
Lúc Á Kha gục xuống, ánh mắt lạnh lẽo đau đớn của Lục Tiểu Phụng mới tập trung vào cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
Triệu...
Cả thân thể Lục Tiểu Phụng run nhẹ, tròng mắt thu nhỏ, tim hắn đau thắt lên từng cơn nhìn mảnh kiếm dài sắc bén cắm ngay giữa tim xuyên qua lồng ngực.
Dòng máu đỏ tươi chạy dọc lưỡi kiếm sáng loáng.
Tách!
Tách!
Một giọt, hai giọt!!!
Từng giọt, từng giọt máu đỏ vương xuống nền đất lạnh, thấm đẫm cánh rừng bạc hoang xơ chỉ nghe tiếng chim trời lác đác.
Sắc mặt Tiểu Yến Tử tái nhợt, trắng bệch cắt không còn giọt máu. Đôi mắt vô thần không tiêu cự, miệng khô khốc há hốc, cả thân thể bất động như tượng.
Trước nàng là thân thể liễu yếu đào tơ của mỹ nhân tuyệt sắc. Y phục lụa dài phất phơ theo gió. Khuôn mặt khuynh thành không còn sinh khí. Đôi mắt mất đi sự sống. Bàn tay mỏng manh ôm chặt Tiểu Yến Tử. Không ai khác chính là Lệ Y!
Hai thân ảnh mỏng manh dính sát vào nhau. Thanh kiếm dài như một cái đinh, đóng chặt hai thân thể đó.
Lục Tiểu Phụng nhìn rõ, thanh kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Lệ Y dán chặt thân thể Yến Tử.
Máu nhỏ giọt xuống tạo thành một đầm lầy nhầy nhụa, mùi tanh bốc lên, kinh hãi rợn người. Đâu đó vang lên thanh âm của chết chóc, âm binh địa phủ như muốn đến đón người...
Vạt nắng đầu trời bị thu lại, thay vào đó là cơn gió lạnh, sắc trời đen đặc, đàn quạ trời bay lượn phiêu dật hệt như muốn đòi mạng.
Lục Tiểu Phụng không dám nghĩ...Là thanh kiếm chỉ đâm xuyên Lệ Y, hay là đã ngang qua Triệu Mẫn rồi?
Chúng nhân hắc y nhìn cảnh tượng kinh hãi, nhất thời run rẩy, đứng hình bất động. Chỉ đứng im chờ đợi, khống dám có nửa phân vọng động.
Mặt ai nấy trắng bệch, bàn tay nắm kiếm cũng thoáng run rẩy.
Vừa rồi mọi sự xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng, cũng chẳng nhìn thấy. Rốt cuộc là không thể ngăn được ý trời.
Tr...Triệu...Mẫn!
Giọng Lệ Y yếu ớt bật lên.
Đôi mắt Yến Tử lập tức linh động di chuyển, thân hình run nhẹ, tựa như một câu nói đã thức tỉnh được nàng. Nàng vô thức bước lùi một bước.
Cả thân thể Lệ Y đang dựa vào Yến Tử lập tức ngã vào lòng nàng như một nhánh cây đổ không còn lựa tựa.
Tiểu Yến Tử vội vã ôm lấy Lệ Y, khó khăn thở dốc, đôi mắt tràn đầy tơ máu, tựa như vẫn không ý thức được chuyện gì xảy ra, hoặc hoang mang đến mức mất hết thần trí.
Lúc này Lục Tiểu Phụng mới nhìn rõ, trước vạt áo Yến Tử không có lấy nửa phân thương tổn, hoàn toàn sạch sẽ.
Hắn âm thầm thở hắt ra một hơi, lại nhìn Lệ Y đau đớn thở dốc trong vòng tay Yến Tử, hắn đặt tay lên mạch nàng.
Yên tĩnh chẩn mạch một lúc. Lục Tiểu Phụng dè dặt nhìn Yến Tử, chậm rãi lắc đầu:
Không thể cứu vãn!
Một câu như lưỡi dao đâm buốt sống lưng, khiến Tiểu Yến Tử khẽ nấc lên một tiếng. Nàng vòng tay ôm lấy Lệ Y, đôi mắt vô thần, tựa như linh hồn đã bay đi phương trời nào.
Nàng nhìn thanh kiếm lạnh lùng sắc bén cắm sâu vào thân thể Lệ Y, theo nhịp thở yếu ớt nhấp nhô.
Thân thể Lệ Y như một vòi nước hỏng. Máu huyết cứ như vậy, ở nơi chí mạng mà tuôn ra.
Tại sao???Lệ Y...sao lại...cứu ta??? Giọng Yến Tử gần như lạc đi, nàng run rẩy ôm lấy khuôn mặt mỹ lệ khuynh thành đã dần dần mất đi sinh khí.
Mẫn muội...Lệ Y...gây tội với...muội...Là cái giá...mà ta phải...trả..khụ!
Một búng máu từ khoé môi xinh đẹp phun thẳng vào mặt Yến Tử.
Lệ Y!
Lệ công chúa!
Chúng nhân đau đớn kêu lên.
Tiểu Yến Tử kinh hãi lấy tay chùi đi búng máu trên môi Lệ Y gấp giọng:
Đừng nói nữa...Ta biết nàng mệt..ta sẽ mang nàng đi đại phu...ta...
Mẫn muội... Lệ Y nắm lấy bàn tay run đến độ không biết làm gì của Yến Tử, khó khăn nói:
Nhất định...phải...trở về...Lưu Dĩ...chàng không thể...cô độc...Hãy yêu chàng...thật nhiều..
Tiểu Yến Tử như một con rối, vội vã gật đầu:
Ta biết, ta biết. Ta nhất định đưa nàng cùng trở về. Chàng đang đợi, đợi chúng ta trở về!
Tiểu Yến Tử ôm đầu Lệ Y, nhẹ nhàng vuốt lại làn tóc đen mượt đã rối mù của nàng, khóe môi run rẩy cố giãn ra một nụ cười:
“Nàng xem này, sao lại để tóc rối như vậy. Nào...đứng dây, ta đưa nàng về, chải lại tóc. Nàng phải thật xinh đẹp, như lần đầu ta gặp nàng....”
Khoé môi Lệ Y chầm chậm dãn ra một nụ cười. Nụ cười băng thanh ngọc khiết, khiến muôn hoa cũng phải ghen tị. Khiến cho song kia vô tình vỗ mạnh, nhành liễu đung đưa đau đớn.
Ta...đã luôn muốn...được giải thoát...
Lệ Y nhìn lên bầu trời tối mịt, chỉ có chút ánh sáng sau đám mây đen. Vệt nắng chầm chậm ló ra, đáp xuống đôi mắt xinh đẹp.
Tất cả những giày vò mà chàng mang đến cho ta, lại vì chàng mà được hóa giải...
Ta nhớ chàng, muốn gặp chàng.
Khóe mắt Lệ Y vương lệ nhòa. Nàng đưa bàn tay đầy máu vuốt lên má Yến Tử, khẽ thều thào từng thanh âm yếu ớt:
Kiếp sau...làm tỷ muội tốt...
Tiểu Yến Tử đăm đăm nhìn Lệ Y, khoé mắt chầm chậm rơi xuống một chất dịch mặn nóng hổi rơi xuống khuôn trang thanh tú, hòa với máu, với đất lạnh.
Nàng nhẹ gật đầu: Được, kiếp sau, Tiểu Yến Tử nguyện làm tỷ muội tốt, muội nhất định, nhất định sẽ bên cạnh tỷ.”
Mắt liễu dâng nước, như làn sóng dập dìu, như trăm hoa nhẹ nở, như mãn nguyện, như giải toả, như hoá kiếp.
Sinh ra ngạo mạn, nhung lụa mà sống.
Biết đâu gặp chàng, vương tình mà bạc phận.
Là ta cả đời hứng trọn sương tuyết.
Vì chàng đau đớn bi thương.
Nơi khuê phòng bóng ai, nhẹ vang tiếng thở dài.
Tìm về nơi an lành, ta vì chàng mà hóa kiếp.
Nếu có kiếp sau...
Thật sự có kiếp sau...
Mong được lại gặp chàng, trọn kiếp bên chàng.
Cho dù...
Lòng này đã tan nát...Vì yêu ai...
Lưu Dĩ!
Mi lạnh khẽ nhắm, bàn tay gầy buông thõng rơi xuống đất lạnh.
Hơi thở tắt lịm, vẻ mặt điềm nhiên biến mất, dung nhan khuynh thành trở thành một mảng âm u, đen mịt.
Ngạo nghễ hóa thành sương tan.
Dung nhan tuyệt mỹ hóa mây mù.
Thương tâm này vỡ tan thành bụi cát.
Mây gió khóc thương cho hồn ai nhẹ phất.
Thân thể Lệ Y đẫm máu, như cánh hoa lúc đẹp nhất, rực nhất trước khi héo úa. Mảnh lụa mỏng manh đỏ rực nằm dài trên đám lá dính đầy máu.
Giữa mảnh rừng này, nàng là đóa hoa đẹp nhất, diễm lệ nhất.
Gió lạnh tạt ngang, đưa cây đung đưa, như gào khóc, như đẫm lệ.
Mảnh rừng tĩnh mịch vang lên tiếng nhạn kêu, bầu trời âm u, mây mù kéo đến, khóc thương cho phận hồng nhan.
Đâu đó vang lại tiếng than thở, trách cứ cho số phận bạc bẽo. Cả đời si tình theo đuổi, lại bị chính tay tình si kéo xuống vũng bùn, rồi lại chết trong tay kẻ tạo ra đầm lầy.
Mỹ nhân hồng trần sớm ngày buồn ưu.
Tất cả chỉ còn lại nụ cười ngày tàn.
Chúng nhân hắc y quỳ rạp xuống xung quanh Lệ Y, thương tiếc cho mỹ nhân diễm lệ ra đi đau đớn.
Tiểu Yến Tử không nói không rằng, cũng không gào khóc. Chỉ khư khư ôm lấy thân thể đã hoàn toàn lạnh ngắt của Lệ Y. Đôi mắt vô thần, tựa như đã chết.
Lục Tiểu Phụng nhẹ đặt tay lên vai Yến Tử như đưa nàng ra khỏi ảo mộng. Nhưng không, nàng không chút động đậy. Chỉ ngồi một chỗ ôm Lệ Y như vậy.
Lục Tiểu Phụng bất lực đứng dậy, tiến đến hạ lệnh:
“Tìm một nơi tốt, để Lệ công chúa nghỉ ngơi.”
Chúng nhân hắc y đều là nam nhân mạnh mẽ, tuy rằng tiếc thương mỹ nhân, nhưng đối với nàng không có thâm tình, nên nhanh chóng giúp nàng có nơi an nghỉ.
Chỉ có hắc y bánh bao ngày dài đưa nàng đi trên ngựa, nhất thời nảy sinh tình ý, quỳ rạp xuống gào khóc.
Tiếng khóc ai oán. Đau thay cho nàng.
Bị chính quốc ruồng bỏ, người thương chà đạp. Ngay cả lúc chết, cũng không ai khóc than.
Lệ Y....Lệ Y!
Lục Tiểu Phụng để mặc cho hắc y bánh bao khóc than. Hắn chờ cho chúng nhân đào huyệt xong mới quay trở lại bên Yến Tử, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi Lệ Y:
Nàng ấy cần được nghỉ ngơi!
Mắt Tiểu Yến Tử đỏ âu khẽ chuyển động, đưa mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, sau đó lại di chuyển xuống gương mặt xinh đẹp như đang ngủ của Lệ Y.
Bàn tay nàng khẽ buông lỏng, để Lục Tiểu Phụng bế Lệ Y lên tiến tới huyệt lớn đã được nhanh chóng đào lên.
Tiểu Yến Tử vẫn ngồi một chỗ, tuyệt nhiên không quay đầu nhìn Lệ Y được từng lớp đất cát phủ lên.
Nàng không dám nhìn.
Không dám nhìn.
Lệ Y như cánh hoa sen giữa bãi bùn lầy, như mảng trắng giữa cuộc đời đen tối. Nàng từ từ về với đất cát. Về nơi an lành...
Giọt nước mắt nóng hổi trên mi mắt Yến Tử rơi xuống, phảng phất của sự chia ly, của tâm tư bi phẫn.
Nàng thừ người, chầm chậm đưa mắt về phần mộ đã được dựng bia kia.
Trái tim co bóp đau đớn, thít chặt sâu sắc rỉ máu.
Hồng trần phù hoa một kiếp rồi hóa thành không.
Hồng nhan ngắn ngủi sao chịu được thời gian trôi nhanh.
Đoạn trường sầu, nhìn lược mộc.
Tâm mãi khắc ghi nàng.
Công chúa Ngụy Quốc, Lệ Y!
/102
|