Đêm dài, An Tranh lại không buồn ngủ chút nào. Hắn có thể nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, khá là đông đúc. Vì đoạt chỗ, không ít người vung tay vung chân. Ở Huyễn Thế Trường Cư, đánh nhau không phải là chuyện hiếm lạ gì, cũng không cần phải có lý do gì mới đánh nhau.
Huống chi ngày mai là trận so tài giữa Thiên Khải Vũ Viện và thư viện Huyễn Thế, mọi người đều rơi vào trạng thái hưng phấn, đánh nhau càng không cần phải lý do.
Tiếng ồn ào bên ngoài khiến An Tranh không nhịn được cười khổ. Nửa năm qua, ba người kia đều tiến bộ rất nhanh, mà hắn lại trì trệ không tiến.
Dựa theo đạo lý, người tu hành có thể cảm giác được Khí Hải đan điền của mình, đây là việc cơ bản nhất. Nhưng tới hiện tại An Tranh vẫn chưa cảm thấy được tu vị chi lực bên trong Khí Hải đan điền.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ, sắc mặt thay đổi.
Đỗ Sấu Sấu, Khúc Lưu Nhi, Tiểu Thất Đạo, ba người đứng chỉnh tề ở bên ngoài cửa sổ. Thấy An Tranh, ba người đều cúi xuống:
-Tông chủ!
An Tranh sửng sốt, đột nhiên rất muốn khóc.
Khúc Lưu Nhi lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói:
-Mặc kệ kết quả ngày mai như thế nào, ngươi đều là tông chủ của bọn ta. Bọn họ cho rằng chúng ta là trẻ con, so đấu chỉ là vui đùa mà thôi. Điều này không quan trọng, quan trọng là chúng ta biết chúng ta nghiêm túc cỡ nào, chấp nhất cỡ nào. An Tranh, có lẽ ngươi tự tạo cho mình áp lực rất lớn, lo lắng không dạy tốt bọn ta. Nhưng tất cả những điều ngươi làm, bọn ta đều thấy tốt nhất. Không ai có thể thay thế ngươi trong lòng bọn ta.
Đỗ Sấu Sấu vung tay nói:
-Cùng nhau liều mạng, không quan tâm tới thắng thua. Mặc dù thua, cùng lắm thì chúng ta lưu lạc thiên nhai!
Tiểu Thất Đạo cũng hùa theo
-Cùng nhau liều mạng!
An Tranh khàn khàn nói:
-Nhưng lúc ta nói ta là tông chủ của các ngươi, ta chỉ là nói đùa. Ta lừa các ngươi, ta không đủ năng lực làm tông chủ gì đó, cũng không đủ năng lực khiến nơi này bất khuất không ngã.
Khúc Lưu Nhi chỉnh lại tóc rối:
-Bọn ta đều cho đó là thật.
Đỗ Sấu Sấu:
-Đúng vậy, cho nên lời vui đùa của ngươi đã không còn là vui đùa nữa rồi. Ngươi chính là tông chủ của bọn ta, là viện trưởng của bọn ta, là thầy giáo của bọn ta.
Ở phòng gác cổng, Khúc Phong Tử ôm lấy tay của lão Hoắc:
-Đám nhóc con này…vì sao ta lại muốn khóc.
Lão Hoắc giãy khỏi cánh tay của hắn, nhưng không thành công, đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận. Khúc Phong Tử càng xem càng cảm động, sau đó dùng ống tay áo của lão Hoắc để lau nước mũi. Lão Hoắc xoay người cầm hồ lô rượu đập vào đầu Khúc Phong Tử một cái.
-Nghỉ ngơi đi!
An Tranh cười, mang theo nước mắt:
-Nếu các ngươi đã nguyện ý để ta lừa gạt, vậy thì ta sẽ tiếp tục lừa gạt, lừa gạt các ngươi cùng ta tiến lên phía trước. Hiện tại chúng ta nghỉ ngơi, không quan tâm tới đám người bên ngoài, ngủ một giấc thật ngon, sau đó dốc toàn lực cho ngày mai. Chúng ta có thể thua, nhưng không thể khoanh tay chịu thua.
Ba người Đỗ Sấu Sấu lại cúi người thi lễ rồi mới rời đi. Đi được nửa đường, thì Đỗ Sấu Sấu quay đầu lại nhìn An Tranh:
-Trong lòng ta, ngươi là nam nhân đẹp trai nhất.
An Tranh bật cười, gật đầu.
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy bất kể ngày mai kết quả như thế nào cũng không sao cả. Hắn đã thay đổi Đỗ Sấu Sấu, Khúc Lưu Nhi và Tiểu Thất Đạo, thậm chí thay đổi cả Khúc Phong Tử, khiến bọn họ tin tưởng lẫn nhau. Bọn họ không bị môi trường dơ bẩn của Huyễn Thế Trường Cư lây nhiễm, bọn họ luôn giữ vững thiện tâm trong lòng. Dù từ nay về sau bọn họ và mình có tách ra, thì mình cũng đã xây dựng một hòn đá tảng trong nhân sinh của bọn họ.
An Tranh biết điều mà mình thành công nhất không phải là dạy bọn họ tu hành, mà là khiến bọn họ biết quan tâm lẫn nhau, tin tưởng nhau.
Lúc An Tranh đi tới cửa phòng, Khúc Phong Tử vẫn còn ôm cánh tay của lão Hoắc sụt sùi. Lão Hoắc hỏi ngươi muốn đi đâu, An Tranh chỉ ra ngoài:
-Chợt nhớ tới mình không có bộ quần áo nào cho ra hồn, mà ngày mai phải ăn mặc chỉnh tề chút, cho nên ra ngoài xem còn cửa hàng quần áo nào mở không.
Lão Hoắc lắc đầu:
-Đã muộn như vậy rồi, làm gì có cửa hàng nào mở nữa? Cho dù mở, thì cũng chưa chắc tìm được bộ quần áo ưng ý. May mà ta đã tính trước việc này.
Ông ta lôi một cái thùng ở dưới giường, lấy ra mấy bộ quần áo cho An Tranh:
-Thứ mà ta làm thì không cần hoài nghi, khẳng định vừa với ngươi.
An Tranh cười nói:
-Lão Hoắc đúng là không gì không làm được.
Lão Hoắc đắc ý:
-Chỉ cần là thứ do hai bàn tay làm, ta đều biết.
An Tranh ôm mấy bộ quần áo rời đi, sau đó chia ra đặt ở trước phòng ba người. Về phòng, hắn đổi quần áo, phát hiện bộ quần áo này dành cho người trưởng thành, rất trang trọng, rất nghiêm nghị. Trường sam màu đen kéo dài đúng tới mắt cá chân, không thừa một ly. Quần áo hoàn toàn hợp với thân người, khiến An Tranh càng thêm thành thục, thực sự giống một vị tông chủ của tông môn.
Trên ngực trái của áo, lão Hoắc còn thêu thêm hai chữ…Thiên Khải.
Mặc bộ quần áo vào, lúc đi ra ngoài cửa chính là một anh hùng cái thế.
Hắn ngắm mình trong gương, sau đó hít sâu một hơi:
-Mày từng đối mặt với nguy hiểm gấp vạn lần so với bây giờ, và mày đều đã chiến thắng.
Khi mặt trời mọc, người bên ngoài đã vây kín con phố. Đặc biệt là ở trước cửa Thiên Khải Vũ Viện, đám đông như muốn phá cửa chính mà vào. Những người này không ngừng hô hào:”Đi ra, đi ra”.
Lúc An Tranh rời khỏi phòng, ba người kia đã chuẩn bị xong. Ai cũng mặc trên người viện phục màu đen, đều rất vừa người. Tuy tất cả không được nghỉ ngơi tốt, nhưng tinh thần khá là phấn chấn.
Lão Hoắc chậm rãi rời khỏi phòng gác, tự tay mở cửa chính của vũ viện. Người bên ngoài tách ra như thủy triều, không ngừng vung tay lên.
-Tất thắng! Tất thắng!
Bọn họ cổ vũ không phải vì vũ viện, mà là vì tiền mà bọn họ đặt cược.
Một người râu ria xồm xoàm hướng đám người An Tranh nói:
-Lão tử đã đặt toàn bộ tài sản vào các ngươi rồi, chỉ đợi các ngươi chiến thắng. Nếu các ngươi thua, lão tử liền đánh chết các ngươi.
An Tranh quay đầu, sau đó đột nhiên tung một đấm đánh bay đối phương. Đối phương rơi vào đám đông, cũng không biết bị bao nhiêu người đánh hùa theo. An Tranh nhìn đám đông, sắc mặt bình tĩnh. Vào thời khắc này, tất cả mọi người yên tĩnh lại, bọn họ nhìn thiếu niên hơn mười tuổi kia, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của thiếu niên đầy bễ nghễ, khiến người ta kính sợ.
Cảnh tượng này khiến đám đệ tử của thư viện Huyễn Thế tưởng rằng thắng chắc đều trở nên khẩn trương. Bọn họ đứng bên kia nhìn đám người An Tranh bên này, do quá nhiều người đến, nên trong lòng bọn họ cũng không yên. Một đệ tử thư viện nhìn biển người bên ngoài, sắc mặt khẩn trương tới vặn vẹo:
-Chúng ta nhất định thắng, đúng không? Mấy thằng nhóc kia chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, đúng không?
Không ai trả lời hắn, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên đám đệ tử của thư viện Huyễn Thế thấy cảnh tượng này.
Trên đường cái, mấy trăm đại hán mặc áo đen tách đám đông ra, người nào hơi chậm chút liền bị gây gộc đánh ngã. Những đại hán kia hung hãn giống như ác thần, ép đám đông lùi lại hai bên đường, thế nên không ít người bị chen cả vào trong nhà dân. Sau khi dọn xong đường, đám người áo đen vây quanh một người đi về hướng vũ viện. Người này chính là lão bản của các sòng bạc trong Huyễn Thế Trường Cư, Cao Tam Đa.
Trước kia An Tranh chưa từng gặp qua Cao Tam Đa, chỉ cho rằng đó là một người tục tằn. Nhưng lúc gặp đối phương, An Tranh mới phát hiện lời đồn đãi không thể tin. Cao Tam Đa không hề tục tằn chút nào, thậm chí không có chỗ nổi bật. Hắn mặc một bộ áo vải, lúc đi đường không nhanh không chậm, khí chất giống một thư sinh hơn, trên người không chút hơi tiền, ngược lại mang theo phong độ của người trí thức.
-Tiểu tiên sinh.
Lúc thấy An Tranh, Cao Tam Đa hơi gật đầu:
-Lần đầu gặp mặt, ta là Cao Tam Đa.
An Tranh cũng khẽ gật đầu:
-Xin hỏi có chuyện gì?
Cao Tam Đa nói:
-Không có gì, chỉ là trước khi so tài, muốn hỏi các ngươi cần giúp đỡ gì không?
An Tranh đáp:
-Ồn ào, nên thấy hơi phiền.
Cao Tam Đa ừ một tiếng, quay đầu lại:
-Những người trên đường cái này, nếu ai còn hô hào nữa, liền cắt đứt lưỡi người đó.
Đám thuộc hạ mặc áo đen lập tức chia ra truyền lời, nhưng do quá đông, khó tránh khỏi có người không nghe thấy hoặc là cố ý làm ồn. Đám đại hán kia cũng không nhiều lời, chứng kiến một người ồn ào liền xông tới, kéo người đó ra, mở miệng vừa định cắt lưỡi đối phương. Đám người vây quanh lập tức tản, đều bị dọa tới mặt mũi trắng bệch.
An Tranh nói:
-Nếu lại hô, cắt cũng không muộn.
Cao Tam Đa ừ một tiếng:
-Nếu tiểu tiên sinh đã lên tiếng, vậy thì tạm tha cho bọn chúng. Tí nữa nếu lại có người ồn áo, thì không cần cắt lưỡi, quá phiền toái, trực tiếp giết là được.
Đám thuộc hạ ứng thanh, đám đông không ai dám nói chuyện nữa.
-Ta còn có thể giúp được gì?
Cao Tam Đa hỏi.
An Tranh rất chân thành đáp:
-Có đồ ăn không?
Cao Tam Đa xoay người:
-Tiểu tiên sinh của vũ viện muốn ăn sáng, tới mấy cửa hàng sạch sẽ mua về đây.
Hơn trăm đại hán lập tức tách ra. Chỉ hơn mười phút sau, trên đường cái đã đặt một cái bàn, trên bàn thả không ít đồ ăn sáng tinh sảo. Hơn nữa đám thuộc hạ còn không ngừng mang đồ ăn tới, rất nhanh chiếc bàn chứa không được hết.
-Ăn sáng thôi!
An Tranh nhàn nhạt nói.
Đám người Đỗ Sấu Sấu cúi đầu:
-Vâng thưa tông chủ.
-Tông chủ?
Cao Tam Đa sửng sốt một lát, sau đó bật cười. Hắn thấy An Tranh nhìn mình, vội vàng giải thích:
-Đừng để ý, ta chỉ là…không nhịn được cười mà thôi.
An Tranh cũng không để ý, cùng ba người ngồi xuống ăn sáng. Sau đó An Tranh bảo Đỗ Sấu Sấu gọi lão Hoắc và Khúc Phong Tử tới, tất cả mọi người trong Thiên Khải Vũ Viện cứ ngồi ăn ở trước mặt vạn người như vậy. Nhưng bọn họ đều có vẻ ăn ngon lành, còn bình luận món nào ngon, món nào dở. Mà đám đệ tử của thư viện đối diện, đều khẩn trương tới run rẩy.
Chân Tráng Bích đứng ở cửa ra vào, cảm thấy bên mình đang thua về mặt khí thế. Cho nên hắn có chút căm tức, quay người lại:
-Mở cửa lớn ra, để cho đám đông bên ngoài thấy được khí độ của đệ tử thư viện chúng ta.
Cửa lớn của của thư viện được mở, trên trăm đệ tử mặc cùng một bộ viện phục màu trắng nối đuôi đi ra, xếp thành hai hàng trên đường cái. Chân Tráng Bích đi lên phía trước, đằng sau là mấy đệ tử tham gia so tài, trong đó có Trần Châu.
Nói cho cùng số người đánh cược thư viện chiến thắng vẫn nhiều hơn. Bọn họ trông thấy đệ tử thư viện đi ra, tất cả đều vô thức hoan hô, sau đó chứng kiến đám hán tử áo đen, bọn họ lập tức câm miệng, khiến cho thư viện bên kia rơi vào tình huống xấu hổ.
-Ăn no chưa?
Chân Tráng Bích giơ tay chỉ vào An Tranh:
-Ăn no thì tới đó đánh!
An Tranh cầm khăn lau miệng, bình thản đáp:
-Ba ván!
Chân Tráng Bích nói:
-Tốt, ba ván, thắng hai ván là thắng!
An Tranh lắc đầu:
-Không, thua một ván coi như bọn ta thất bại.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về hướng Chân Tráng Bích:
-Nếu không thể thắng cả ba ván, bọn ta sẽ tự động rời khỏi Huyễn Thế Trường Cư.
Huống chi ngày mai là trận so tài giữa Thiên Khải Vũ Viện và thư viện Huyễn Thế, mọi người đều rơi vào trạng thái hưng phấn, đánh nhau càng không cần phải lý do.
Tiếng ồn ào bên ngoài khiến An Tranh không nhịn được cười khổ. Nửa năm qua, ba người kia đều tiến bộ rất nhanh, mà hắn lại trì trệ không tiến.
Dựa theo đạo lý, người tu hành có thể cảm giác được Khí Hải đan điền của mình, đây là việc cơ bản nhất. Nhưng tới hiện tại An Tranh vẫn chưa cảm thấy được tu vị chi lực bên trong Khí Hải đan điền.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ, sắc mặt thay đổi.
Đỗ Sấu Sấu, Khúc Lưu Nhi, Tiểu Thất Đạo, ba người đứng chỉnh tề ở bên ngoài cửa sổ. Thấy An Tranh, ba người đều cúi xuống:
-Tông chủ!
An Tranh sửng sốt, đột nhiên rất muốn khóc.
Khúc Lưu Nhi lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói:
-Mặc kệ kết quả ngày mai như thế nào, ngươi đều là tông chủ của bọn ta. Bọn họ cho rằng chúng ta là trẻ con, so đấu chỉ là vui đùa mà thôi. Điều này không quan trọng, quan trọng là chúng ta biết chúng ta nghiêm túc cỡ nào, chấp nhất cỡ nào. An Tranh, có lẽ ngươi tự tạo cho mình áp lực rất lớn, lo lắng không dạy tốt bọn ta. Nhưng tất cả những điều ngươi làm, bọn ta đều thấy tốt nhất. Không ai có thể thay thế ngươi trong lòng bọn ta.
Đỗ Sấu Sấu vung tay nói:
-Cùng nhau liều mạng, không quan tâm tới thắng thua. Mặc dù thua, cùng lắm thì chúng ta lưu lạc thiên nhai!
Tiểu Thất Đạo cũng hùa theo
-Cùng nhau liều mạng!
An Tranh khàn khàn nói:
-Nhưng lúc ta nói ta là tông chủ của các ngươi, ta chỉ là nói đùa. Ta lừa các ngươi, ta không đủ năng lực làm tông chủ gì đó, cũng không đủ năng lực khiến nơi này bất khuất không ngã.
Khúc Lưu Nhi chỉnh lại tóc rối:
-Bọn ta đều cho đó là thật.
Đỗ Sấu Sấu:
-Đúng vậy, cho nên lời vui đùa của ngươi đã không còn là vui đùa nữa rồi. Ngươi chính là tông chủ của bọn ta, là viện trưởng của bọn ta, là thầy giáo của bọn ta.
Ở phòng gác cổng, Khúc Phong Tử ôm lấy tay của lão Hoắc:
-Đám nhóc con này…vì sao ta lại muốn khóc.
Lão Hoắc giãy khỏi cánh tay của hắn, nhưng không thành công, đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận. Khúc Phong Tử càng xem càng cảm động, sau đó dùng ống tay áo của lão Hoắc để lau nước mũi. Lão Hoắc xoay người cầm hồ lô rượu đập vào đầu Khúc Phong Tử một cái.
-Nghỉ ngơi đi!
An Tranh cười, mang theo nước mắt:
-Nếu các ngươi đã nguyện ý để ta lừa gạt, vậy thì ta sẽ tiếp tục lừa gạt, lừa gạt các ngươi cùng ta tiến lên phía trước. Hiện tại chúng ta nghỉ ngơi, không quan tâm tới đám người bên ngoài, ngủ một giấc thật ngon, sau đó dốc toàn lực cho ngày mai. Chúng ta có thể thua, nhưng không thể khoanh tay chịu thua.
Ba người Đỗ Sấu Sấu lại cúi người thi lễ rồi mới rời đi. Đi được nửa đường, thì Đỗ Sấu Sấu quay đầu lại nhìn An Tranh:
-Trong lòng ta, ngươi là nam nhân đẹp trai nhất.
An Tranh bật cười, gật đầu.
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy bất kể ngày mai kết quả như thế nào cũng không sao cả. Hắn đã thay đổi Đỗ Sấu Sấu, Khúc Lưu Nhi và Tiểu Thất Đạo, thậm chí thay đổi cả Khúc Phong Tử, khiến bọn họ tin tưởng lẫn nhau. Bọn họ không bị môi trường dơ bẩn của Huyễn Thế Trường Cư lây nhiễm, bọn họ luôn giữ vững thiện tâm trong lòng. Dù từ nay về sau bọn họ và mình có tách ra, thì mình cũng đã xây dựng một hòn đá tảng trong nhân sinh của bọn họ.
An Tranh biết điều mà mình thành công nhất không phải là dạy bọn họ tu hành, mà là khiến bọn họ biết quan tâm lẫn nhau, tin tưởng nhau.
Lúc An Tranh đi tới cửa phòng, Khúc Phong Tử vẫn còn ôm cánh tay của lão Hoắc sụt sùi. Lão Hoắc hỏi ngươi muốn đi đâu, An Tranh chỉ ra ngoài:
-Chợt nhớ tới mình không có bộ quần áo nào cho ra hồn, mà ngày mai phải ăn mặc chỉnh tề chút, cho nên ra ngoài xem còn cửa hàng quần áo nào mở không.
Lão Hoắc lắc đầu:
-Đã muộn như vậy rồi, làm gì có cửa hàng nào mở nữa? Cho dù mở, thì cũng chưa chắc tìm được bộ quần áo ưng ý. May mà ta đã tính trước việc này.
Ông ta lôi một cái thùng ở dưới giường, lấy ra mấy bộ quần áo cho An Tranh:
-Thứ mà ta làm thì không cần hoài nghi, khẳng định vừa với ngươi.
An Tranh cười nói:
-Lão Hoắc đúng là không gì không làm được.
Lão Hoắc đắc ý:
-Chỉ cần là thứ do hai bàn tay làm, ta đều biết.
An Tranh ôm mấy bộ quần áo rời đi, sau đó chia ra đặt ở trước phòng ba người. Về phòng, hắn đổi quần áo, phát hiện bộ quần áo này dành cho người trưởng thành, rất trang trọng, rất nghiêm nghị. Trường sam màu đen kéo dài đúng tới mắt cá chân, không thừa một ly. Quần áo hoàn toàn hợp với thân người, khiến An Tranh càng thêm thành thục, thực sự giống một vị tông chủ của tông môn.
Trên ngực trái của áo, lão Hoắc còn thêu thêm hai chữ…Thiên Khải.
Mặc bộ quần áo vào, lúc đi ra ngoài cửa chính là một anh hùng cái thế.
Hắn ngắm mình trong gương, sau đó hít sâu một hơi:
-Mày từng đối mặt với nguy hiểm gấp vạn lần so với bây giờ, và mày đều đã chiến thắng.
Khi mặt trời mọc, người bên ngoài đã vây kín con phố. Đặc biệt là ở trước cửa Thiên Khải Vũ Viện, đám đông như muốn phá cửa chính mà vào. Những người này không ngừng hô hào:”Đi ra, đi ra”.
Lúc An Tranh rời khỏi phòng, ba người kia đã chuẩn bị xong. Ai cũng mặc trên người viện phục màu đen, đều rất vừa người. Tuy tất cả không được nghỉ ngơi tốt, nhưng tinh thần khá là phấn chấn.
Lão Hoắc chậm rãi rời khỏi phòng gác, tự tay mở cửa chính của vũ viện. Người bên ngoài tách ra như thủy triều, không ngừng vung tay lên.
-Tất thắng! Tất thắng!
Bọn họ cổ vũ không phải vì vũ viện, mà là vì tiền mà bọn họ đặt cược.
Một người râu ria xồm xoàm hướng đám người An Tranh nói:
-Lão tử đã đặt toàn bộ tài sản vào các ngươi rồi, chỉ đợi các ngươi chiến thắng. Nếu các ngươi thua, lão tử liền đánh chết các ngươi.
An Tranh quay đầu, sau đó đột nhiên tung một đấm đánh bay đối phương. Đối phương rơi vào đám đông, cũng không biết bị bao nhiêu người đánh hùa theo. An Tranh nhìn đám đông, sắc mặt bình tĩnh. Vào thời khắc này, tất cả mọi người yên tĩnh lại, bọn họ nhìn thiếu niên hơn mười tuổi kia, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của thiếu niên đầy bễ nghễ, khiến người ta kính sợ.
Cảnh tượng này khiến đám đệ tử của thư viện Huyễn Thế tưởng rằng thắng chắc đều trở nên khẩn trương. Bọn họ đứng bên kia nhìn đám người An Tranh bên này, do quá nhiều người đến, nên trong lòng bọn họ cũng không yên. Một đệ tử thư viện nhìn biển người bên ngoài, sắc mặt khẩn trương tới vặn vẹo:
-Chúng ta nhất định thắng, đúng không? Mấy thằng nhóc kia chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, đúng không?
Không ai trả lời hắn, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên đám đệ tử của thư viện Huyễn Thế thấy cảnh tượng này.
Trên đường cái, mấy trăm đại hán mặc áo đen tách đám đông ra, người nào hơi chậm chút liền bị gây gộc đánh ngã. Những đại hán kia hung hãn giống như ác thần, ép đám đông lùi lại hai bên đường, thế nên không ít người bị chen cả vào trong nhà dân. Sau khi dọn xong đường, đám người áo đen vây quanh một người đi về hướng vũ viện. Người này chính là lão bản của các sòng bạc trong Huyễn Thế Trường Cư, Cao Tam Đa.
Trước kia An Tranh chưa từng gặp qua Cao Tam Đa, chỉ cho rằng đó là một người tục tằn. Nhưng lúc gặp đối phương, An Tranh mới phát hiện lời đồn đãi không thể tin. Cao Tam Đa không hề tục tằn chút nào, thậm chí không có chỗ nổi bật. Hắn mặc một bộ áo vải, lúc đi đường không nhanh không chậm, khí chất giống một thư sinh hơn, trên người không chút hơi tiền, ngược lại mang theo phong độ của người trí thức.
-Tiểu tiên sinh.
Lúc thấy An Tranh, Cao Tam Đa hơi gật đầu:
-Lần đầu gặp mặt, ta là Cao Tam Đa.
An Tranh cũng khẽ gật đầu:
-Xin hỏi có chuyện gì?
Cao Tam Đa nói:
-Không có gì, chỉ là trước khi so tài, muốn hỏi các ngươi cần giúp đỡ gì không?
An Tranh đáp:
-Ồn ào, nên thấy hơi phiền.
Cao Tam Đa ừ một tiếng, quay đầu lại:
-Những người trên đường cái này, nếu ai còn hô hào nữa, liền cắt đứt lưỡi người đó.
Đám thuộc hạ mặc áo đen lập tức chia ra truyền lời, nhưng do quá đông, khó tránh khỏi có người không nghe thấy hoặc là cố ý làm ồn. Đám đại hán kia cũng không nhiều lời, chứng kiến một người ồn ào liền xông tới, kéo người đó ra, mở miệng vừa định cắt lưỡi đối phương. Đám người vây quanh lập tức tản, đều bị dọa tới mặt mũi trắng bệch.
An Tranh nói:
-Nếu lại hô, cắt cũng không muộn.
Cao Tam Đa ừ một tiếng:
-Nếu tiểu tiên sinh đã lên tiếng, vậy thì tạm tha cho bọn chúng. Tí nữa nếu lại có người ồn áo, thì không cần cắt lưỡi, quá phiền toái, trực tiếp giết là được.
Đám thuộc hạ ứng thanh, đám đông không ai dám nói chuyện nữa.
-Ta còn có thể giúp được gì?
Cao Tam Đa hỏi.
An Tranh rất chân thành đáp:
-Có đồ ăn không?
Cao Tam Đa xoay người:
-Tiểu tiên sinh của vũ viện muốn ăn sáng, tới mấy cửa hàng sạch sẽ mua về đây.
Hơn trăm đại hán lập tức tách ra. Chỉ hơn mười phút sau, trên đường cái đã đặt một cái bàn, trên bàn thả không ít đồ ăn sáng tinh sảo. Hơn nữa đám thuộc hạ còn không ngừng mang đồ ăn tới, rất nhanh chiếc bàn chứa không được hết.
-Ăn sáng thôi!
An Tranh nhàn nhạt nói.
Đám người Đỗ Sấu Sấu cúi đầu:
-Vâng thưa tông chủ.
-Tông chủ?
Cao Tam Đa sửng sốt một lát, sau đó bật cười. Hắn thấy An Tranh nhìn mình, vội vàng giải thích:
-Đừng để ý, ta chỉ là…không nhịn được cười mà thôi.
An Tranh cũng không để ý, cùng ba người ngồi xuống ăn sáng. Sau đó An Tranh bảo Đỗ Sấu Sấu gọi lão Hoắc và Khúc Phong Tử tới, tất cả mọi người trong Thiên Khải Vũ Viện cứ ngồi ăn ở trước mặt vạn người như vậy. Nhưng bọn họ đều có vẻ ăn ngon lành, còn bình luận món nào ngon, món nào dở. Mà đám đệ tử của thư viện đối diện, đều khẩn trương tới run rẩy.
Chân Tráng Bích đứng ở cửa ra vào, cảm thấy bên mình đang thua về mặt khí thế. Cho nên hắn có chút căm tức, quay người lại:
-Mở cửa lớn ra, để cho đám đông bên ngoài thấy được khí độ của đệ tử thư viện chúng ta.
Cửa lớn của của thư viện được mở, trên trăm đệ tử mặc cùng một bộ viện phục màu trắng nối đuôi đi ra, xếp thành hai hàng trên đường cái. Chân Tráng Bích đi lên phía trước, đằng sau là mấy đệ tử tham gia so tài, trong đó có Trần Châu.
Nói cho cùng số người đánh cược thư viện chiến thắng vẫn nhiều hơn. Bọn họ trông thấy đệ tử thư viện đi ra, tất cả đều vô thức hoan hô, sau đó chứng kiến đám hán tử áo đen, bọn họ lập tức câm miệng, khiến cho thư viện bên kia rơi vào tình huống xấu hổ.
-Ăn no chưa?
Chân Tráng Bích giơ tay chỉ vào An Tranh:
-Ăn no thì tới đó đánh!
An Tranh cầm khăn lau miệng, bình thản đáp:
-Ba ván!
Chân Tráng Bích nói:
-Tốt, ba ván, thắng hai ván là thắng!
An Tranh lắc đầu:
-Không, thua một ván coi như bọn ta thất bại.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về hướng Chân Tráng Bích:
-Nếu không thể thắng cả ba ván, bọn ta sẽ tự động rời khỏi Huyễn Thế Trường Cư.
/50
|