Ngay trước hoàng hôn, ba người Triệu Hoằng Nhuận, Thẩm Úc và Lữ Mục bị một đám công sai dẫn về Đại Lý Tự.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy có hơi khó hiểu, rõ ràng La Vanh chỉ là con trai của sử bộ lang trung La Văn Trung, sao có thể điều động được công sai của Đại Lý Tự?
Mối nghi hoặc này tồn tại đến khi ba người bọn họ bị công sai Đại Lý Tự tống vào ngục mới được hóa giải.
Thì ra, ngục thừa của Đại Lý Tự là Bùi Khải vốn là bạn học cũ của La Văn Trung, cha của La Vanh, La Vanh gọi ông ta là thúc thúc, hai nhà có quan hệ rất tốt.
Ban đầu, La Vanh định trả thù Nhất Phương Thủy Tạ, nhưng lời cảnh cáo của đại quản sự Từ Thượng ở Nhất Phương Thủy Tạ khiến hắn không khỏi lo lắng, thế nên đã phái người đi nghe ngóng thử. Kết quả biết được, người chủ đứng sau Nhất Phương Thủy Tạ có lai lịch rất lớn, tuyệt nhiên không phải người mà hắn có thể đắc tội. Thế nên, hắn liền dẹp bỏ ngay ý định trả thù Nhất Phương Thủy Tạ.
Nhất Phương Thủy Tạ không thể động vào, có nghĩa là Tô cô nương ở Thúy Tiểu Hiên ấy cũng không thể động vào, nếu đã như thế thì cơn giận trong lòng này chỉ có thể tìm Triệu Hoằng Nhuận để trút lên thôi.
Thế là, vù, hắn đến Đại Lý Tự tìm bạn học của của cha hắn là thừa ngục Bùi Khải, tận dụng mối quan hệ với Bùi Khải để gọi một đám công sai Đại Lý Tự đứng chặn ngay đầu ngõ Nhất Phương Thủy Tạ, chờ Triệu Hoằng Nhuận ra thì bắt cậu đưa về.
Còn những việc xảy ra sau đó thì không có gì khó hiểu, chính là áp đặt cho Triệu Hoằng Nhuận một tội danh vô căn cứ, tuy không đến mức khiến cậu phải chết nhưng ít nhất cũng phải bị đè ra đánh đập dạy dỗ một trận.
Sau khi đưa Triệu Hoằng Nhuận, Thẩm Úc là Lữ Mục vào phòng thẩm vấn tội phạm, ngục thừa Đại Lý Tự Bùi Khải bước lên đánh giá đám người Triệu Hoằng Nhuận mấy lượt. Thấy ba người này quả nhiên ăn mặc theo kiểu bá tánh bình thường, chẳng giống xuất thân từ nhà có tiền có thể gì cả, thế là bèn gọi La Vanh đến dặn dò to nhỏ.
“Hiền điệt, tuyệt đối không được lấy mạng chúng, nếu không thúc thúc sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Mọi người đều biết, hình luật của Đại Ngụy có quy định tội chết, nhưng một khi đã liên quan đến mạng người thì cho dù là tội phạm hay nạn nhân qua đời đều phải báo lên hình bộ, chờ hình bộ đến thẩm tra lại, Đại Lý Tự chỉ có quyền lập án và tạm giữ nghi phạm, còn việc xử lí cuối cùng là của hình bộ.
Thế nên, nếu phạm nhân bị giam trong Đại Lý Tự đột nhiên chết vô cớ thì ngục thừa sẽ phải gánh trách nhiệm lớn.
“Bùi thúc thúc yên tâm, tiểu điệt chỉ muốn dạy dỗ tiểu tử ấy một trận thôi.” La Vanh vội nói.
“Thế thì tốt.” Bùi Khải gật đầu, trong lòng nghĩ chỉ cần không gây mất mạng thì sẽ không sao.
Ông ta phẩy tay bảo tất cả đi hết, chỉ giữ lại những ngục tốt tâm phúc nhất, vì dù gì việc lén động đến tư hình thế này nếu truyền ra ngoài thì cái chức ngục thừa của ông ta sẽ khó mà giữ nổi.
Thấy những người không liên quan đều đã lui đi, La Vanh mới bắt đầu lộ vẻ đắc ý. Hắn bước đến một giá gỗ đặt đầy các dụng cụ tra tấn, rút một sợi roi to bằng ngón tay rồi đập bộp bộp xuống đất vài cái.
Đúng như hắn nghĩ, tên nhóc mà hắn cho rằng miệng vẫn còn hôi sữa kia ánh mắt bất giác lộ ra một vẻ sợ hãi.
“Lúc này mới biết sợ à? Muộn rồi.” La Vanh lạnh lùng cười rồi quát to.
Hắn không hề biết rằng, ánh mắt ấy của Triệu Hoằng Nhuận không phải là sợ hãi mà là không thể tin được.
Đúng thế, Triệu Hoằng Nhuận không thể tin được, một nơi được gọi là công bằng chấp pháp như Đại Lý Tự lại có thể lén lút làm một việc thế này. Lạm dụng quyền lực để tư lợi thì thôi đi, lại còn dám động đến tư hình, đúng là trong mắt không hề có vương pháp!
“Nơi này thật sự là Đại Lý Tự sao?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói: “Người không biết còn tưởng đây là chốn mờ ám bẩn thỉu nào đó!”
Ngục thừa Đại Lý Tự Bùi Khải nghe thế liền nhíu mày, cao giọng quát: “Hỗn xược! Đường đường là Đại Lý Tự sao có thể cho phép tiểu tử nhà ngươi sỉ nhục?”
“Không không không, không phải do ta sỉ nhục, mà là do chính đại nhân, ông đang phá hủy tấm bảng bỉnh công chấp pháp của Đại Lý Tự!”
“Ngươi… Người đâu, bịt miệng!” Ngục thừa Bùi Khải cũng không biết là do chột dạ hay tức giận, lập tức lệnh cho ngục tốt lấy khăn bịt miệng đám người Triệu Hoằng Nhuận lại.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận lại liếc nhìn La Vanh lạnh lùng cười: “Đánh đi… Roi này mà đánh xuống thì đám người các ngươi đều sẽ chết hết!”
Đùa à? Dám dụng tư hình với hoàng tử, đây chắc chắn là tội chết rồi!
Bùi Khải nghe câu nói ấy thì ngẩn người, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nhưng La Vanh thì lại hoàn toàn không quan tâm, mỉa mai nói: “Ngươi tưởng ngươi là ai? Mấy người các ngươi, mau cởi áo của hắn ra cho ta!”
“Ưm ưm…”
Hai người Thẩm Úc và Lữ Mục trợn mắt cố gắng gào lên, hai mắt của họ tựa như sắp lòi ra ngoài, nhưng giờ miệng của họ đã bị khăn bịt chặt rồi.
Dưới sự quan sát của bao nhiêu người, Triệu Hoằng Nhuận bị cởi áo ra, để lộ một chiếc khóa vàng đang đeo trên cổ.
“Khá đấy.”
Một tên ngục tốt há hốc mồm nhìn chiếc khóa vàng, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.
Nhưng tiếc là ngục thừa Bùi Khải đang có mặt ở đây, hắn làm sao dám nuốt riêng, đành phải ngoan ngoãn thật thà đưa lên cho Bùi Khải.
“Hả?”
Vừa cầm lấy chiếc khóa, Bùi Khải đã cảm thấy nặng tay, rõ ràng vàng dùng để đúc ra chiếc khóa này là loại cực tốt.
“Xem ra gia cảnh đứa trẻ này cũng khá sung túc… Hừm, nếu thế thì viết cho nhà nó một lá thư, biết đâu sẽ có được món hời…”
Bùi Khải thầm gật đầu, đánh giá kỹ lưỡng chiếc khóa vàng. Ông ta phán đoán đây có thể là khóa trường mệnh mà trưởng bối của đứa trẻ này đã tặng cho nó. Ồ, phía trên còn dùng dương văn khắc tên của nó nữa.
“Hoằng Nhuận.”
“Hả? Hoằng?”
Bùi Khải chợt thấy lạnh người, lại nhìn kỹ một lượt chiếc khóa trường mệnh. Ông ta đột nhiên phát hiện mặt trước chiếc khóa có khắc hai chữ “Hoằng Nhuận”, còn mặt sau có khắc một chữ “Cơ” rất lớn.
Bùi Khải giật bắn mình.
Cần phải biết “Cơ” chính là họ cổ xưa của hoàng tộc Đại Ngụy, còn “Hoằng” là tên lót mà các hoàng tử hiện giờ đang mang. Ba chữ này ghép lại có ý nghĩa thế nào thì không cần nói cũng biết.
Bùi Khải cảm thấy trước mắt tối sầm, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy La Vanh giơ roi chuẩn bị đánh đứa bé mười bốn tuổi ấy, bèn vội vàng hét to: “Hiền điệt! Khoan đã!”
Khoảnh khắc ấy trong mắt Bùi Khải đúng là ngàn cân treo sợi tóc, bởi vì nếu roi ấy thật sự đánh xuống thì sẽ đúng như đối phương nói, tất cả bọn họ sẽ chết hết.
“Bùi thúc thúc, sao thế?” La Vanh ngạc nhiên nhìn Bùi Khải.
Nhưng Bùi Khải chỉ dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, sau đó kéo La Vanh ra khỏi phòng giam.
Khi đến một nơi không còn người nào, Bùi Khải mới toát mồ hôi nói với La Vanh: “Hiền điệt, cháu gây họa rồi, cháu đã gây họa lớn tày trời rồi!”
“Bùi thúc thúc nói thế là có ý gì?” Mặt La Vanh càng lúc càng nghệch ra.
Thấy thế, Bùi Khải liền nhét chiếc khóa vào tay La Vanh rồi khẽ nói: “Cháu mau chóng về phủ rồi đưa vật này cho phụ thân, mời ông ấy đến đây… Có thể ông ấy sẽ có cách hóa giải mối họa này chăng?”
La Vanh ngơ ngác nhìn chiếc khóa trường mệnh trong tay thật kỹ, rồi đột nhiên gương mặt trở nên trắng bệch, lắp ba lắp bắp: “Nó… Tên tiểu tử ấy là… Nó chính là…”
“Đi mau!”
La Vanh hoảng loạn, dù gì hắn cũng không phải kẻ không biết trời cao đất dày, đương nhiên hiểu rõ việc lén bắt hoàng tử có ý nghĩa gì.
Còn không thèm cáo biệt Bùi Khải, La Vanh vội vàng rời đi, để lại một mình Bùi Khải đi qua đi lại trong phòng giam, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Khoảng nửa canh giờ sau, La Vanh lại vác gương mặt trắng bệch trở lại, chỉ khác ở chỗ trên gương mặt ấy giờ có thể nhìn thấy dấu ấn một bàn tay, khiến nửa mặt hắn sưng vù.
Còn đi sau lưng hắn là một vị quan viên triều đình vận y phục triều đình, không ai khác chính là cha của hắn, sử bộ lang trung trong triều, La Văn Trung.
“La huynh.” Vừa nhìn thấy La Văn Trung, Bùi Khải nãy giờ không biết đã đi qua đi lại bao lâu trong phòng giam mừng như bắt được vàng, vội bước lên than vãn: “Vanh hiền điệt lần này đúng là gây ra họa to bằng trời rồi!”
So với Bùi Khải, La Văn Trung rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Ông ta mím môi nhìn vào phòng giam rồi hỏi: “Vẫn ở trong ấy sao?”
“Chứ còn gì nữa?” Bùi Khải mặt mũi nhăn nhó nói: “Tiểu đệ làm sao dám vào?”
La Văn Trung nghĩ một lát rồi nói: “Việc này đừng nóng vội, đệ tìm một phòng giam không người, ta và đệ sẽ thương nghị kỹ lưỡng.”
Bùi Khải gật đầu lia lịa, sau đó dẫn hai cha con nhà họ La vào một phòng giam không người.
Sau khi nhìn ra ngoài, Bùi Khải lại cẩn thận đóng cửa phòng giam lại, sau đó lại không kiềm được than vãn: “La huynh, huynh nói xem việc này phải làm sao đây? Dụng tư hình với hoàng tử là tội to bằng trời đấy!”
“Chẳng phải là vẫn chưa động đến tư hình sao?” La Văn Trung động viên: “Bùi hiền đệ đừng lo, việc này có lẽ vẫn còn cách cứu vãn. Vanh Nhi, chuyện không hay này rốt cuộc vì sao mà xảy ra?”
Lúc đầu, khi La Văn Trung nhìn thấy chiếc khóa trường mệnh ấy, lại nghe nói con trai mình đã bắt chủ nhân của chiếc khóa này nhốt vào Đại Lý Tự thì lập tức nổi giận đùng đùng, tát cho con trai mình một bạt tai, sau đó vội vàng chạy đến Đại Lý Tự, thế nên tình hình cụ thể thế nào, ông ta thật ra không biết gì cả.
Họa ngay trước mắt, La Vanh nào dám giấu giếm nửa lời, bèn kể hết sự thật cho La Văn Trung và Bùi Khải nghe, hai người vừa nghe vừa liên tục nhíu mày.
“Thế thì bát hoàng tử lúc ấy rõ ràng không muốn xung đột gì với ngươi, thế mà cái tên bất hiếu nhà ngươi lại cứ muốn gây sự với người ta!” Nghe xong câu chuyện, La Văn Trung lại càng tức giận, chỉ hận không thể cho đứa con bất hiếu này thêm một bạt tai nữa.
Có lẽ do thấy nửa mặt của La Vanh đã sưng vù nên Bùi Khải bèn lập tức khuyên nhủ: “La huynh, bây giờ có trách móc hiền điệt cũng vô ích, chi bằng nghĩ cách làm sao hóa giải đi, đâu thể nào cứ nhốt vị ấy trong Đại Lý Tự của đệ được? Nghe hiền điệt nói, khi hắn bắt bát hoàng tử thì có một người đã thừa cơ bỏ chạy, nếu đệ đoán không lầm thì chắc chắn đó là tông vệ của bát hoàng tử… Khi hoàng tử gặp nạn, tông vệ có quyền điều động cấm quân, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cấm quân trong cung sẽ bao vây Đại Lý Tự, đến lúc ấy thì mọi chuyện đã muộn rồi!”
La Văn Trung trừng mắt nhìn con trai rồi gằn giọng: “Đệ tưởng ta không lo sao? Thật sự là… họa của tên bất hiếu này gây ra lớn quá!”
Thấy ánh mắt trừng trừng của cha đang nhìn mình, La Vanh hốt hoảng trong lòng, khẽ nói: “Hay là hòa giải đi? Bát hoàng tử ấy thay đổi y phục, cải trang rời cung, lại đến chỗ yên hoa liễu hạng ấy, khi mâu thuẫn với hài nhi cũng không nói ra thân phận, rõ ràng là sợ bị lộ, chi bằng chúng ta lấy việc này ra để hòa giải đi… dù gì việc hoàng tử vào nơi yên hoa liễu hạng cũng không phải việc hay ho gì.”
“Ý kiến này rất hay!” Ánh mắt Bùi Khải sáng lên.
La Văn Trung kinh ngạc nhìn con trai của mình, cơn giận trong mắt có giảm đi đôi chút: “Chủ ý của ngươi rất hay, nhưng ngươi đã đắc tội với bát hoàng tử, cho dù hoàng tử có chọn cách hòa giải với ngươi thì sau này không chừng vẫn sẽ tìm ngươi để tính sổ, ngươi đấu lại một hoàng tử không?”
“Thế… thế phải làm sao?” Bùi Khải và La Vanh đưa mắt nhìn nhau.
La Văn Trung vuốt râu, bình tĩnh nói: “Không làm thì thôi, đã làm phải làm cho trót…”
“Giết luôn người ấy sao?” La Vanh giật mình.
La Văn Trung nhíu mày trừng mắt nhìn con trai, quát mắng: “Đồ ngu! Giết hoàng tử đương triều, ngươi muốn nhà họ La chúng ta bị chém hết sao?”
“Vậy ý của La huynh là sao?” Bùi Khải ngượng ngùng hỏi, bởi vì lúc nãy ông ta cũng có suy nghĩ giống hết như La Vanh.
“Kế hiện giờ chỉ có biến tội lỗi của bát hoàng tử đó thành sự thật thì chúng ta mới có thể không bị liên lụy.”
Nói xong, ông ta nói nhỏ với Bùi Khải và La Vanh vài câu.
“Có được không?” Bùi Khải nhíu mày hỏi.
La Văn Trung thở dài: “Hiện giờ chỉ còn cách này thôi.”
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy có hơi khó hiểu, rõ ràng La Vanh chỉ là con trai của sử bộ lang trung La Văn Trung, sao có thể điều động được công sai của Đại Lý Tự?
Mối nghi hoặc này tồn tại đến khi ba người bọn họ bị công sai Đại Lý Tự tống vào ngục mới được hóa giải.
Thì ra, ngục thừa của Đại Lý Tự là Bùi Khải vốn là bạn học cũ của La Văn Trung, cha của La Vanh, La Vanh gọi ông ta là thúc thúc, hai nhà có quan hệ rất tốt.
Ban đầu, La Vanh định trả thù Nhất Phương Thủy Tạ, nhưng lời cảnh cáo của đại quản sự Từ Thượng ở Nhất Phương Thủy Tạ khiến hắn không khỏi lo lắng, thế nên đã phái người đi nghe ngóng thử. Kết quả biết được, người chủ đứng sau Nhất Phương Thủy Tạ có lai lịch rất lớn, tuyệt nhiên không phải người mà hắn có thể đắc tội. Thế nên, hắn liền dẹp bỏ ngay ý định trả thù Nhất Phương Thủy Tạ.
Nhất Phương Thủy Tạ không thể động vào, có nghĩa là Tô cô nương ở Thúy Tiểu Hiên ấy cũng không thể động vào, nếu đã như thế thì cơn giận trong lòng này chỉ có thể tìm Triệu Hoằng Nhuận để trút lên thôi.
Thế là, vù, hắn đến Đại Lý Tự tìm bạn học của của cha hắn là thừa ngục Bùi Khải, tận dụng mối quan hệ với Bùi Khải để gọi một đám công sai Đại Lý Tự đứng chặn ngay đầu ngõ Nhất Phương Thủy Tạ, chờ Triệu Hoằng Nhuận ra thì bắt cậu đưa về.
Còn những việc xảy ra sau đó thì không có gì khó hiểu, chính là áp đặt cho Triệu Hoằng Nhuận một tội danh vô căn cứ, tuy không đến mức khiến cậu phải chết nhưng ít nhất cũng phải bị đè ra đánh đập dạy dỗ một trận.
Sau khi đưa Triệu Hoằng Nhuận, Thẩm Úc là Lữ Mục vào phòng thẩm vấn tội phạm, ngục thừa Đại Lý Tự Bùi Khải bước lên đánh giá đám người Triệu Hoằng Nhuận mấy lượt. Thấy ba người này quả nhiên ăn mặc theo kiểu bá tánh bình thường, chẳng giống xuất thân từ nhà có tiền có thể gì cả, thế là bèn gọi La Vanh đến dặn dò to nhỏ.
“Hiền điệt, tuyệt đối không được lấy mạng chúng, nếu không thúc thúc sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Mọi người đều biết, hình luật của Đại Ngụy có quy định tội chết, nhưng một khi đã liên quan đến mạng người thì cho dù là tội phạm hay nạn nhân qua đời đều phải báo lên hình bộ, chờ hình bộ đến thẩm tra lại, Đại Lý Tự chỉ có quyền lập án và tạm giữ nghi phạm, còn việc xử lí cuối cùng là của hình bộ.
Thế nên, nếu phạm nhân bị giam trong Đại Lý Tự đột nhiên chết vô cớ thì ngục thừa sẽ phải gánh trách nhiệm lớn.
“Bùi thúc thúc yên tâm, tiểu điệt chỉ muốn dạy dỗ tiểu tử ấy một trận thôi.” La Vanh vội nói.
“Thế thì tốt.” Bùi Khải gật đầu, trong lòng nghĩ chỉ cần không gây mất mạng thì sẽ không sao.
Ông ta phẩy tay bảo tất cả đi hết, chỉ giữ lại những ngục tốt tâm phúc nhất, vì dù gì việc lén động đến tư hình thế này nếu truyền ra ngoài thì cái chức ngục thừa của ông ta sẽ khó mà giữ nổi.
Thấy những người không liên quan đều đã lui đi, La Vanh mới bắt đầu lộ vẻ đắc ý. Hắn bước đến một giá gỗ đặt đầy các dụng cụ tra tấn, rút một sợi roi to bằng ngón tay rồi đập bộp bộp xuống đất vài cái.
Đúng như hắn nghĩ, tên nhóc mà hắn cho rằng miệng vẫn còn hôi sữa kia ánh mắt bất giác lộ ra một vẻ sợ hãi.
“Lúc này mới biết sợ à? Muộn rồi.” La Vanh lạnh lùng cười rồi quát to.
Hắn không hề biết rằng, ánh mắt ấy của Triệu Hoằng Nhuận không phải là sợ hãi mà là không thể tin được.
Đúng thế, Triệu Hoằng Nhuận không thể tin được, một nơi được gọi là công bằng chấp pháp như Đại Lý Tự lại có thể lén lút làm một việc thế này. Lạm dụng quyền lực để tư lợi thì thôi đi, lại còn dám động đến tư hình, đúng là trong mắt không hề có vương pháp!
“Nơi này thật sự là Đại Lý Tự sao?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói: “Người không biết còn tưởng đây là chốn mờ ám bẩn thỉu nào đó!”
Ngục thừa Đại Lý Tự Bùi Khải nghe thế liền nhíu mày, cao giọng quát: “Hỗn xược! Đường đường là Đại Lý Tự sao có thể cho phép tiểu tử nhà ngươi sỉ nhục?”
“Không không không, không phải do ta sỉ nhục, mà là do chính đại nhân, ông đang phá hủy tấm bảng bỉnh công chấp pháp của Đại Lý Tự!”
“Ngươi… Người đâu, bịt miệng!” Ngục thừa Bùi Khải cũng không biết là do chột dạ hay tức giận, lập tức lệnh cho ngục tốt lấy khăn bịt miệng đám người Triệu Hoằng Nhuận lại.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận lại liếc nhìn La Vanh lạnh lùng cười: “Đánh đi… Roi này mà đánh xuống thì đám người các ngươi đều sẽ chết hết!”
Đùa à? Dám dụng tư hình với hoàng tử, đây chắc chắn là tội chết rồi!
Bùi Khải nghe câu nói ấy thì ngẩn người, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nhưng La Vanh thì lại hoàn toàn không quan tâm, mỉa mai nói: “Ngươi tưởng ngươi là ai? Mấy người các ngươi, mau cởi áo của hắn ra cho ta!”
“Ưm ưm…”
Hai người Thẩm Úc và Lữ Mục trợn mắt cố gắng gào lên, hai mắt của họ tựa như sắp lòi ra ngoài, nhưng giờ miệng của họ đã bị khăn bịt chặt rồi.
Dưới sự quan sát của bao nhiêu người, Triệu Hoằng Nhuận bị cởi áo ra, để lộ một chiếc khóa vàng đang đeo trên cổ.
“Khá đấy.”
Một tên ngục tốt há hốc mồm nhìn chiếc khóa vàng, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.
Nhưng tiếc là ngục thừa Bùi Khải đang có mặt ở đây, hắn làm sao dám nuốt riêng, đành phải ngoan ngoãn thật thà đưa lên cho Bùi Khải.
“Hả?”
Vừa cầm lấy chiếc khóa, Bùi Khải đã cảm thấy nặng tay, rõ ràng vàng dùng để đúc ra chiếc khóa này là loại cực tốt.
“Xem ra gia cảnh đứa trẻ này cũng khá sung túc… Hừm, nếu thế thì viết cho nhà nó một lá thư, biết đâu sẽ có được món hời…”
Bùi Khải thầm gật đầu, đánh giá kỹ lưỡng chiếc khóa vàng. Ông ta phán đoán đây có thể là khóa trường mệnh mà trưởng bối của đứa trẻ này đã tặng cho nó. Ồ, phía trên còn dùng dương văn khắc tên của nó nữa.
“Hoằng Nhuận.”
“Hả? Hoằng?”
Bùi Khải chợt thấy lạnh người, lại nhìn kỹ một lượt chiếc khóa trường mệnh. Ông ta đột nhiên phát hiện mặt trước chiếc khóa có khắc hai chữ “Hoằng Nhuận”, còn mặt sau có khắc một chữ “Cơ” rất lớn.
Bùi Khải giật bắn mình.
Cần phải biết “Cơ” chính là họ cổ xưa của hoàng tộc Đại Ngụy, còn “Hoằng” là tên lót mà các hoàng tử hiện giờ đang mang. Ba chữ này ghép lại có ý nghĩa thế nào thì không cần nói cũng biết.
Bùi Khải cảm thấy trước mắt tối sầm, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy La Vanh giơ roi chuẩn bị đánh đứa bé mười bốn tuổi ấy, bèn vội vàng hét to: “Hiền điệt! Khoan đã!”
Khoảnh khắc ấy trong mắt Bùi Khải đúng là ngàn cân treo sợi tóc, bởi vì nếu roi ấy thật sự đánh xuống thì sẽ đúng như đối phương nói, tất cả bọn họ sẽ chết hết.
“Bùi thúc thúc, sao thế?” La Vanh ngạc nhiên nhìn Bùi Khải.
Nhưng Bùi Khải chỉ dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, sau đó kéo La Vanh ra khỏi phòng giam.
Khi đến một nơi không còn người nào, Bùi Khải mới toát mồ hôi nói với La Vanh: “Hiền điệt, cháu gây họa rồi, cháu đã gây họa lớn tày trời rồi!”
“Bùi thúc thúc nói thế là có ý gì?” Mặt La Vanh càng lúc càng nghệch ra.
Thấy thế, Bùi Khải liền nhét chiếc khóa vào tay La Vanh rồi khẽ nói: “Cháu mau chóng về phủ rồi đưa vật này cho phụ thân, mời ông ấy đến đây… Có thể ông ấy sẽ có cách hóa giải mối họa này chăng?”
La Vanh ngơ ngác nhìn chiếc khóa trường mệnh trong tay thật kỹ, rồi đột nhiên gương mặt trở nên trắng bệch, lắp ba lắp bắp: “Nó… Tên tiểu tử ấy là… Nó chính là…”
“Đi mau!”
La Vanh hoảng loạn, dù gì hắn cũng không phải kẻ không biết trời cao đất dày, đương nhiên hiểu rõ việc lén bắt hoàng tử có ý nghĩa gì.
Còn không thèm cáo biệt Bùi Khải, La Vanh vội vàng rời đi, để lại một mình Bùi Khải đi qua đi lại trong phòng giam, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Khoảng nửa canh giờ sau, La Vanh lại vác gương mặt trắng bệch trở lại, chỉ khác ở chỗ trên gương mặt ấy giờ có thể nhìn thấy dấu ấn một bàn tay, khiến nửa mặt hắn sưng vù.
Còn đi sau lưng hắn là một vị quan viên triều đình vận y phục triều đình, không ai khác chính là cha của hắn, sử bộ lang trung trong triều, La Văn Trung.
“La huynh.” Vừa nhìn thấy La Văn Trung, Bùi Khải nãy giờ không biết đã đi qua đi lại bao lâu trong phòng giam mừng như bắt được vàng, vội bước lên than vãn: “Vanh hiền điệt lần này đúng là gây ra họa to bằng trời rồi!”
So với Bùi Khải, La Văn Trung rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Ông ta mím môi nhìn vào phòng giam rồi hỏi: “Vẫn ở trong ấy sao?”
“Chứ còn gì nữa?” Bùi Khải mặt mũi nhăn nhó nói: “Tiểu đệ làm sao dám vào?”
La Văn Trung nghĩ một lát rồi nói: “Việc này đừng nóng vội, đệ tìm một phòng giam không người, ta và đệ sẽ thương nghị kỹ lưỡng.”
Bùi Khải gật đầu lia lịa, sau đó dẫn hai cha con nhà họ La vào một phòng giam không người.
Sau khi nhìn ra ngoài, Bùi Khải lại cẩn thận đóng cửa phòng giam lại, sau đó lại không kiềm được than vãn: “La huynh, huynh nói xem việc này phải làm sao đây? Dụng tư hình với hoàng tử là tội to bằng trời đấy!”
“Chẳng phải là vẫn chưa động đến tư hình sao?” La Văn Trung động viên: “Bùi hiền đệ đừng lo, việc này có lẽ vẫn còn cách cứu vãn. Vanh Nhi, chuyện không hay này rốt cuộc vì sao mà xảy ra?”
Lúc đầu, khi La Văn Trung nhìn thấy chiếc khóa trường mệnh ấy, lại nghe nói con trai mình đã bắt chủ nhân của chiếc khóa này nhốt vào Đại Lý Tự thì lập tức nổi giận đùng đùng, tát cho con trai mình một bạt tai, sau đó vội vàng chạy đến Đại Lý Tự, thế nên tình hình cụ thể thế nào, ông ta thật ra không biết gì cả.
Họa ngay trước mắt, La Vanh nào dám giấu giếm nửa lời, bèn kể hết sự thật cho La Văn Trung và Bùi Khải nghe, hai người vừa nghe vừa liên tục nhíu mày.
“Thế thì bát hoàng tử lúc ấy rõ ràng không muốn xung đột gì với ngươi, thế mà cái tên bất hiếu nhà ngươi lại cứ muốn gây sự với người ta!” Nghe xong câu chuyện, La Văn Trung lại càng tức giận, chỉ hận không thể cho đứa con bất hiếu này thêm một bạt tai nữa.
Có lẽ do thấy nửa mặt của La Vanh đã sưng vù nên Bùi Khải bèn lập tức khuyên nhủ: “La huynh, bây giờ có trách móc hiền điệt cũng vô ích, chi bằng nghĩ cách làm sao hóa giải đi, đâu thể nào cứ nhốt vị ấy trong Đại Lý Tự của đệ được? Nghe hiền điệt nói, khi hắn bắt bát hoàng tử thì có một người đã thừa cơ bỏ chạy, nếu đệ đoán không lầm thì chắc chắn đó là tông vệ của bát hoàng tử… Khi hoàng tử gặp nạn, tông vệ có quyền điều động cấm quân, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cấm quân trong cung sẽ bao vây Đại Lý Tự, đến lúc ấy thì mọi chuyện đã muộn rồi!”
La Văn Trung trừng mắt nhìn con trai rồi gằn giọng: “Đệ tưởng ta không lo sao? Thật sự là… họa của tên bất hiếu này gây ra lớn quá!”
Thấy ánh mắt trừng trừng của cha đang nhìn mình, La Vanh hốt hoảng trong lòng, khẽ nói: “Hay là hòa giải đi? Bát hoàng tử ấy thay đổi y phục, cải trang rời cung, lại đến chỗ yên hoa liễu hạng ấy, khi mâu thuẫn với hài nhi cũng không nói ra thân phận, rõ ràng là sợ bị lộ, chi bằng chúng ta lấy việc này ra để hòa giải đi… dù gì việc hoàng tử vào nơi yên hoa liễu hạng cũng không phải việc hay ho gì.”
“Ý kiến này rất hay!” Ánh mắt Bùi Khải sáng lên.
La Văn Trung kinh ngạc nhìn con trai của mình, cơn giận trong mắt có giảm đi đôi chút: “Chủ ý của ngươi rất hay, nhưng ngươi đã đắc tội với bát hoàng tử, cho dù hoàng tử có chọn cách hòa giải với ngươi thì sau này không chừng vẫn sẽ tìm ngươi để tính sổ, ngươi đấu lại một hoàng tử không?”
“Thế… thế phải làm sao?” Bùi Khải và La Vanh đưa mắt nhìn nhau.
La Văn Trung vuốt râu, bình tĩnh nói: “Không làm thì thôi, đã làm phải làm cho trót…”
“Giết luôn người ấy sao?” La Vanh giật mình.
La Văn Trung nhíu mày trừng mắt nhìn con trai, quát mắng: “Đồ ngu! Giết hoàng tử đương triều, ngươi muốn nhà họ La chúng ta bị chém hết sao?”
“Vậy ý của La huynh là sao?” Bùi Khải ngượng ngùng hỏi, bởi vì lúc nãy ông ta cũng có suy nghĩ giống hết như La Vanh.
“Kế hiện giờ chỉ có biến tội lỗi của bát hoàng tử đó thành sự thật thì chúng ta mới có thể không bị liên lụy.”
Nói xong, ông ta nói nhỏ với Bùi Khải và La Vanh vài câu.
“Có được không?” Bùi Khải nhíu mày hỏi.
La Văn Trung thở dài: “Hiện giờ chỉ còn cách này thôi.”
/75
|