Sự xuất hiện của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận khiến quan chủ khảo khoa thi lần này là La Văn Trung phải đau đầu.
Ông ta sao có thể không nhìn ra vị bát điện hạ này lần này chính là vì ông ta nên mới đến?
Ban đầu ông ta thậm chí còn nghi ngờ dụng ý của thiên tử khi đề bạt ông ta làm chủ giám khảo quan của khoa thi lần này, vì ông ta vừa mới lên làm chủ giám khảo thì bát điện hạ, kẻ có thù với ông ta ngay sau đó lại được khâm điển làm hoàng tử bồi giám, chuyện này đúng là quá trùng hợp rồi.
“Lẽ nào bệ hạ đã biết việc mình hãm hại bát điện hạ rồi sao?”
Giả thuyết này khiến La Văn Trung cảm thấy hơi bất an, bởi sở dĩ ông ta có gan bày mưu hãm hại Triệu Hoằng Nhuận là vì theo ông ta được biết, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận không hề được thiên tử quan tâm, chứ nếu không thì ông ta nào có cái gan này.
Hôm ấy, La Văn Trung bí mật cho gọi một gia nô, về bảo người nhà mua chuộc thái giám ở Thái Biện Giám, hi vọng có thể có được chút thông tin từ miệng của thái giám ấy.
Tuy thái giám ở Thái Biện Giám chỉ là một tiểu thái giám tầng lớp thấp trong hoàng cung, hoàn toàn không thể biết các chuyện cơ mật, nhưng đối với La Văn Trung mà nói thì đây là cách duy nhất để ông ta biết được thông tin trong hoàng cung.
Vào lúc hoàng hôn, người nhà La Văn Trung đưa tin đến, La Văn Trung lúc này mới hiểu ra: Thì ra chức danh hoàng tử bồi giám là do bốc thăm chọn ra, điều này có nghĩa là không phải thiên tử cố tình chọn bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận, vì theo lời của tiếu thái giám ấy nói, trong lúc bốc thăm thiên tử còn hai lần vạch được trò gian lận của bát hoàng tử.
Đây không phải ý của thiên tử, việc này khiến La Văn Trung thở phào nhẹ nhõm, nếu là ý của thiên tử thì ông ta làm sao có gan chống đối?
Nói thẳng ra thì thiên tử nếu muốn giết ông ta không phải chỉ cần nói ra một câu là được sao?
“Nhưng mà bát hoàng tử… cũng khá khó đối phó.”
Tuy bỏ ra một ít bạc có thể biết được chút thông tin từ miệng của thái giám, nhưng La Văn Trung vẫn cảm thấy chẳng tốt lành gì.
Bởi thái giám ấy đã nói rõ với người nhà ông ta, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận chẳng phải là không được thiên tử xem trọng giống như lời đồn, ít nhất thì trong vòng một tháng gần đây, thái độ của thiên tử đối với điện hạ thật sự bao dung đến mức không thể tin được, cho dù vị hoàng tử ngỗ ngược ấy đã đốt trúc nướng sạch số Kim Lân Trinh Vĩ trong Ngự Hoa Viên nhưng thiên tử cũng chẳng hề trách phạt.
Đây là một việc thú vị mà mọi người trong hoàng cung đều biết, nhưng La Văn Trung khi nghe xong thì cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận không hề bị thiên tử xem thường như lời đồn hoặc như ông ta đã tưởng, mà ngược lại, đứa bé này còn rất được thiên tử sủng ái.
Cùng là hoàng tử, nhưng nếu không được thiên tử xem trọng thì La Văn Trung chẳng ngại vì muốn bảo vệ cho nhà họ La mà đắc tội với hoàng tử ấy, vấn đề ở chỗ hoàng tử mà ông ta đắc tội lại là một người rất được thiên tử xem trọng, thế thì lại khá phiền phức rồi.
Càng rắc rối hơn chính là, bát hoàng tử ấy không những được thiên tử xem trọng mà còn là một kẻ có tâm kế không tầm thường, ngay trước mặt La Văn Trung mà có thể công nhiên sỉ nhục con trai La Vanh của ông ta, còn có thể uốn ba tấc lưỡi nói cho ông ta phải câm nín, tuy lửa giận phừng phừng nhưng không thể bùng ra được.
“Phải làm sao đây?”
La Văn Trung ngồi trong phòng thở dài.
“Cộc cộc cộc.”
Lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, khiến La Văn Trung có hơi ngạc nhiên.
Vì lúc này ông ta chỉ đang tạm thời nghỉ ngơi trong một sương phòng trong miếu Phu Tử, ai có thể đến chứ?
Cảm thấy nghi hoặc, La Văn Trung đứng dậy mở cửa.
“Ồ? Phạm đại nhân?”
La Văn Trung có hơi kinh ngạc, thì ra người vừa đến ấy là một quan giám khảo trong khoa thi lần này, cũng là đồng liêu của ông ta trong sử bộ, lang trung Phạm Túc.
Tuy cùng là lang trung nhưng thật ra có chút khác biệt.
Cần phải biết sử bộ chia ra làm bốn ty, lần lượt là Văn Tuyển, Khảo Công, Nghiệm Phong và Kê Huân, mỗi ty lại có bốn lang trung, phẩm hàm ngang nhau, nhưng sẽ có một lang trung đứng đầu, gọi là tư lang, tức là viên quan đứng đầu của ty bộ.
Và Phạm Túc, Phạm đại nhân này đây chính là tư lang của Khảo Công.
La Văn Trung là lang trung của Văn Tuyển, còn Phạm Túc lại là tư lang của Khảo Công, tuy cùng ở trong phủ nha sử bộ nhưng nói thật thì mỗi ngày không gặp nhau mấy lần.
“Phạm đại nhân cũng đến đây nghỉ ngơi sao?”
La Văn Trung hỏi một cách khách sáo, vì tuy ông ta là chủ giám khảo quan lần này, nhưng nếu luận về phẩm hàm quan chức thì Phạm Túc lại cao hơn một chút, thế nên khách khí là điều nên làm.
“Ha ha.” Phạm Túc đưa tay đóng cửa rồi nhìn La Văn Trung cười nói: “Ta cố tình đến tìm La đại nhân đấy.”
“Tìm ta sao?” La Văn Trung thấy hơi ngạc nhiên.
Phạm Túc phẩy tay có ý bảo La Văn Trung ngồi xuống ghế trong phòng, sau đó khẽ hỏi: “Theo những gì ta thấy hôm nay thì có vẻ La đại nhân có thù oán gì với bát điện hạ đúng không? Không biết là vì chuyện gì?”
“…” La Văn Trung im lặng không đáp.
Thật ra cho dù ông ta không nhận thì mười sáu vị quan giám khảo có mặt lúc đó cũng đều đã nhận ra hết.
Nhưng cho dù như thế thì La Văn Trung cũng không muốn lộ ra, vì việc bày mưu hãm hại hoàng tử chẳng phải là việc nhỏ gì, nếu bị người khác biết rồi nắm thóp thì sẽ nguy to.
Thấy La Văn Trung có vẻ không muốn nói, Phạm Túc cũng không quan tâm nữa, giả vờ lo lắng nói: “Vị ấy dù gì cũng là hoàng tử điện hạ, đắc tội với điện hạ thì e La đại nhân gặp phiền phức lớn rồi.”
La Văn Trung nghe thế liền cau may, ngẩng đầu nhìn Phạm Túc rồi nghiêm giọng: “Phạm đại nhân đến đây chắc không phải là vì muốn cười nhạo La mỗ chứ? Không biết Phạm đại nhân có chỉ giáo gì?”
Phạm Túc mỉm cười rồi hạ giọng: “Phạm mỗ chỉ là muốn chỉ ra một con đường sáng cho La đại nhân… La đại nhân là người thông minh, chắc sẽ hiểu, chỉ dựa vào một mình La đại nhân thì e khó mà chống đỡ được bát điện hạ, thế thì sao không tìm người che chở chứ?”
“Tìm người che chở sao?”
La Văn Trung nghe thấy câu này thì khẽ nheo mắt.
Đã biết rõ ông ta đắc tội với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận rồi mà Phạm Túc vẫn có thể nói được một câu như thế thì chứng tỏ, người có thể che chở ông ta lúc này chắc chắn là một vị hoàng tử nào đó rồi.
“Lão Phạm Túc này… muốn nhúng tay vào việc tranh giành ngôi vị sao?”
La Văn Trung thở dài, không nói gì cả.
Từ xưa đến nay, hễ bất kỳ đại thần nào nhúng tay vào việc tranh giành ngôi vị thì đều phải nghĩ cách giúp hoàng tử mà mình phò tá thành công đăng cơ làm hoàng đế, như thế mới có thể cất cánh bay, nếu không kết cục sẽ rất thê thảm.
Thế nên, trước khi cục diện trong triều chưa rõ ràng thì những người thông minh sẽ không dễ dàng chọn đứng về một ai cả, vì một khi đứng nhầm phía thì sẽ là họa diệt thân, khó có kết cục tốt.
Thà là bỏ lỡ cơ hội còn hơn là bất cẩn mạo hiểm, đây chính là suy nghĩ của La Văn Trung về việc tranh giành ngôi vị của các hoàng tử, cũng là cách nghĩ của phần lớn thần tử trong triều.
Nhưng không thể phủ nhận, vẫn có một vài người mơ tưởng nương nhờ tân quân, mơ tưởng trở thành trọng thần tương lai.
Có vẻ nhận ra vẻ bài xích trên gương mặt La Văn Trung, Phạm Túc liền cười khuyên nhủ: “La đại nhân còn lo lắng gì nữa? Lẽ nào còn có việc gì quan trọng hơn tình thế cấp bách hiện giờ sao?”
“Tình thế cấp bách hiện giờ…”
Phạm Túc chỉ nói một câu đã trúng ngay điểm yếu của La Văn Trung. Đúng thế, hiện giờ còn chuyện gì quan trọng hơn mối nguy mà bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mang lại chứ?
Nghĩ đến đây, La Văn Trung bèn cắn răng hỏi: “Không biết là vị điện hạ nào?”
Theo ông ta được biết thì hiện tại trong triều, ngoại từ thái tử Hoằng Lễ ra thì thế lực của Ung Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh cũng không nhỏ. Nói tóm lại, ba vị này hiện tại đang là những người có khả năng lớn nhất trở thành tân quân trong tương lai. Nếu người mà Phạm Túc đang phò tà là một trong ba vị này thì La Văn Trung cảm thấy cược một phen cũng không phải là vấn đề lớn.
“Đông Cung!” Từ mà Phạm Túc thốt ra khiến La Van Trung cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
“Đông Cung sao? Không ngờ lại chính là Đông Cung thái tử điện hạ!”
Gương mặt La Văn Trung lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vì dù Ưng Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh cũng là lựa chọn không tệ, nhưng so với Đông Cung thái tử Hoằng Lễ thì vẫn còn kém xa, bởi đây hiện giờ đang là thái tử, hơn nữa luận về phẩm chất hay tài năng thì cũng đều hoàn toàn đủ tư cách, nếu không có gì bất ngờ thì khả năng thái tử trở thành tân quân là lớn nhất.
“Mong được tiến cử.”
Sau khi đã đưa ra quyết định, La Văn Trung liền cung kính thi lễ với Phạm Túc.
La Văn Trung hoàn toàn không ngờ, câu nói nhờ thái tử bảo vệ mà Phạm Túc nói hoàn toàn chỉ là một cái cớ, bởi vì ban đầu Phạm Túc vốn đã muốn mời thái tử Hoằng Lễ đến can thiệp chuyện này, do bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đã bắt đầu điều tra sổ sách của bọn họ, đây là một tín hiệu chẳng lành gì cả.
Còn La Văn Trung chẳng qua chỉ là nhân tiện bị kéo vào mà thôi.
“Nếu có thể thao túng được La Văn Trung thì tin chắc thái tử điện hạ sẽ rất vui.”
Phạm Túc hài lòng rời đi.
Đêm ấy, Phạm Túc âm thầm báo tin cho Đông Cung thái tử Hoằng Lễ, nói rằng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận hống hách vô lễ, can thiệp vào nội vụ sử bộ bọn họ, còn nhắc đến việc ngay cả con trai La Vanh của chủ giám khảo quan La Văn Trung cũng bị vị điện hạ này sỉ nhục trước đám đông.
Đương nhiên, sau khi biết Phạm Túc đã giúp mình lôi kéo được La Văn Trung thì vị thái tử điện hạ này thật sự cảm thấy vui mừng.
Hết cách rồi, ai bảo thượng thư và thị lang của thượng thư tỉnh lục bộ đều là những con cáo già vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không dễ dàng tham gia vào trận chiến tranh giành hoàng vị?
Thế nên, vị thái tử điện hạ này chỉ còn biết nghĩ hết mọi cách bắt đầu lôi kéo các viên quan ở ty bộ. Vì các lang quan này nói cao thì không cao, nói thấp cũng không thấp, tuy nắm trong tay khả năng ra lệnh cho hàng trăm người, nhưng dù gì trên họ vẫn còn có các thượng thư và tả hữu thị lang, nếu không phải trong tình huống đặc biệt thì bọn họ muốn leo cao hơn nữa đều phải nhờ vào thế lực, chứ không lẽ phải chờ đến lúc các thượng thư và tả hữu thị lang bên trên già chết hết sao?
Nói thật ra thì, là một Đông Cung thái tử, Hoằng Lễ cũng không nhất thiết phải xuống nước lôi kéo các lang quan như thế. Nhưng anh ta cũng hết cách, bởi vì sự uy hiếp đến từ Ung Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh ngày càng lớn hơn. Nhất là Ung Vương Hoằng Dự bằng tuổi, theo thái tử Hoằng Lễ điều tra được thì anh ta đã lôi kéo được không ít quan viên trong triều, có thể xem là trở ngại lớn nhất trên con đường tiến đến hoàng vị của thái tử.
“Phùng Thuật.”
Thái tử Hoằng Lễ gọi tông vệ Phùng Thuật của mình đến dặn dò: “Ngươi đến miếu Phu Tử gặp lão bát truyền khẩu tín của ta, bảo nó phải biết giữ bổn phận, không được vượt quyền can thiệp vào việc của sử bộ. Phải rồi, nhân tiện nhắc luôn việc của La Văn Trung, bảo lão bát không được đi quá đà, vì La Văn Trung ấy dù gì cũng là thần tử của Đại Ngụy ta.”
Tông vệ Phùng Thuật nghe xong liền cau mày rồi nói hơi do dự: “Thái tử điện hạ, bát điện hạ không phải là một người dễ nghe lời, ngay cả bệ hạ mà ngài ấy còn đôi co được… Theo ty chức được biết, bệ hạ hiện giờ rất xem trọng bát điện hạ, vì việc nhỏ này mà đắc tội với ngài ấy e là không đáng.”
“Ý của ngươi tức là bảo ta từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới lôi kéo được người của sử bộ sao?”
“Không ạ, ý của ty chức là, những kẻ tham ô gây rối trong nội bộ sử bộ không hề ít, cho dù bát điện hạ có đi điều tra thì cũng khó mà tra ra được người của thái tử điện hạ, nhưng nếu điện hạ giờ lại đi bảo vệ La Văn Trung ấy… thì khi bát điện hạ xử ông ta, thái tử điện hạ buộc phải ra tay can dự, e là không đáng.”
“Ngươi thì hiểu gì?” Thái tử Hoằng Lễ không vui nói: “La Văn Trung ấy là lang trung của ty Văn Tuyển, tư lang của Văn Tuyển là Thái Hoán trước nay luôn lạnh nhạt với bổn thái tử, ta nghi ngờ ông ta đã hướng về lão nhị Hoằng Dự. Nếu lần này có thể lôi kéo La Văn Trung rồi bảo ông ta giám sát Thái Hoán, nếu Thái Hoán thật sự là người của lão nhị thì ta cũng có thể nghĩ được cách tống ông ta đi rồi thay La Văn Trung lên ngồi ở vị trí tư lang, đến lúc ấy thì cả hai cái chức tư lang sử bộ quan trọng nhất trong Văn Tuyển và Khảo Công đều nằm chặt trong tay ta hết. Chỉ cần nắm được hai ty bộ ấy thì lão nhị có lôi kéo thêm được bao nhiêu quan viên sử bộ khác, bổn thái tử cũng không sợ, ngươi hiểu chưa?”
“Nhưng…”
Phạm Thuật còn định khuyên nhủ tiếp, nhưng bị thái tử Hoằng Lễ ngắt lời.
“Ý ta đã quyết, ngươi không cần nói nhiều, chỉ cần truyền lời của ta cho lão bát thôi.”
“… Vâng.”
Ông ta sao có thể không nhìn ra vị bát điện hạ này lần này chính là vì ông ta nên mới đến?
Ban đầu ông ta thậm chí còn nghi ngờ dụng ý của thiên tử khi đề bạt ông ta làm chủ giám khảo quan của khoa thi lần này, vì ông ta vừa mới lên làm chủ giám khảo thì bát điện hạ, kẻ có thù với ông ta ngay sau đó lại được khâm điển làm hoàng tử bồi giám, chuyện này đúng là quá trùng hợp rồi.
“Lẽ nào bệ hạ đã biết việc mình hãm hại bát điện hạ rồi sao?”
Giả thuyết này khiến La Văn Trung cảm thấy hơi bất an, bởi sở dĩ ông ta có gan bày mưu hãm hại Triệu Hoằng Nhuận là vì theo ông ta được biết, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận không hề được thiên tử quan tâm, chứ nếu không thì ông ta nào có cái gan này.
Hôm ấy, La Văn Trung bí mật cho gọi một gia nô, về bảo người nhà mua chuộc thái giám ở Thái Biện Giám, hi vọng có thể có được chút thông tin từ miệng của thái giám ấy.
Tuy thái giám ở Thái Biện Giám chỉ là một tiểu thái giám tầng lớp thấp trong hoàng cung, hoàn toàn không thể biết các chuyện cơ mật, nhưng đối với La Văn Trung mà nói thì đây là cách duy nhất để ông ta biết được thông tin trong hoàng cung.
Vào lúc hoàng hôn, người nhà La Văn Trung đưa tin đến, La Văn Trung lúc này mới hiểu ra: Thì ra chức danh hoàng tử bồi giám là do bốc thăm chọn ra, điều này có nghĩa là không phải thiên tử cố tình chọn bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận, vì theo lời của tiếu thái giám ấy nói, trong lúc bốc thăm thiên tử còn hai lần vạch được trò gian lận của bát hoàng tử.
Đây không phải ý của thiên tử, việc này khiến La Văn Trung thở phào nhẹ nhõm, nếu là ý của thiên tử thì ông ta làm sao có gan chống đối?
Nói thẳng ra thì thiên tử nếu muốn giết ông ta không phải chỉ cần nói ra một câu là được sao?
“Nhưng mà bát hoàng tử… cũng khá khó đối phó.”
Tuy bỏ ra một ít bạc có thể biết được chút thông tin từ miệng của thái giám, nhưng La Văn Trung vẫn cảm thấy chẳng tốt lành gì.
Bởi thái giám ấy đã nói rõ với người nhà ông ta, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận chẳng phải là không được thiên tử xem trọng giống như lời đồn, ít nhất thì trong vòng một tháng gần đây, thái độ của thiên tử đối với điện hạ thật sự bao dung đến mức không thể tin được, cho dù vị hoàng tử ngỗ ngược ấy đã đốt trúc nướng sạch số Kim Lân Trinh Vĩ trong Ngự Hoa Viên nhưng thiên tử cũng chẳng hề trách phạt.
Đây là một việc thú vị mà mọi người trong hoàng cung đều biết, nhưng La Văn Trung khi nghe xong thì cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận không hề bị thiên tử xem thường như lời đồn hoặc như ông ta đã tưởng, mà ngược lại, đứa bé này còn rất được thiên tử sủng ái.
Cùng là hoàng tử, nhưng nếu không được thiên tử xem trọng thì La Văn Trung chẳng ngại vì muốn bảo vệ cho nhà họ La mà đắc tội với hoàng tử ấy, vấn đề ở chỗ hoàng tử mà ông ta đắc tội lại là một người rất được thiên tử xem trọng, thế thì lại khá phiền phức rồi.
Càng rắc rối hơn chính là, bát hoàng tử ấy không những được thiên tử xem trọng mà còn là một kẻ có tâm kế không tầm thường, ngay trước mặt La Văn Trung mà có thể công nhiên sỉ nhục con trai La Vanh của ông ta, còn có thể uốn ba tấc lưỡi nói cho ông ta phải câm nín, tuy lửa giận phừng phừng nhưng không thể bùng ra được.
“Phải làm sao đây?”
La Văn Trung ngồi trong phòng thở dài.
“Cộc cộc cộc.”
Lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, khiến La Văn Trung có hơi ngạc nhiên.
Vì lúc này ông ta chỉ đang tạm thời nghỉ ngơi trong một sương phòng trong miếu Phu Tử, ai có thể đến chứ?
Cảm thấy nghi hoặc, La Văn Trung đứng dậy mở cửa.
“Ồ? Phạm đại nhân?”
La Văn Trung có hơi kinh ngạc, thì ra người vừa đến ấy là một quan giám khảo trong khoa thi lần này, cũng là đồng liêu của ông ta trong sử bộ, lang trung Phạm Túc.
Tuy cùng là lang trung nhưng thật ra có chút khác biệt.
Cần phải biết sử bộ chia ra làm bốn ty, lần lượt là Văn Tuyển, Khảo Công, Nghiệm Phong và Kê Huân, mỗi ty lại có bốn lang trung, phẩm hàm ngang nhau, nhưng sẽ có một lang trung đứng đầu, gọi là tư lang, tức là viên quan đứng đầu của ty bộ.
Và Phạm Túc, Phạm đại nhân này đây chính là tư lang của Khảo Công.
La Văn Trung là lang trung của Văn Tuyển, còn Phạm Túc lại là tư lang của Khảo Công, tuy cùng ở trong phủ nha sử bộ nhưng nói thật thì mỗi ngày không gặp nhau mấy lần.
“Phạm đại nhân cũng đến đây nghỉ ngơi sao?”
La Văn Trung hỏi một cách khách sáo, vì tuy ông ta là chủ giám khảo quan lần này, nhưng nếu luận về phẩm hàm quan chức thì Phạm Túc lại cao hơn một chút, thế nên khách khí là điều nên làm.
“Ha ha.” Phạm Túc đưa tay đóng cửa rồi nhìn La Văn Trung cười nói: “Ta cố tình đến tìm La đại nhân đấy.”
“Tìm ta sao?” La Văn Trung thấy hơi ngạc nhiên.
Phạm Túc phẩy tay có ý bảo La Văn Trung ngồi xuống ghế trong phòng, sau đó khẽ hỏi: “Theo những gì ta thấy hôm nay thì có vẻ La đại nhân có thù oán gì với bát điện hạ đúng không? Không biết là vì chuyện gì?”
“…” La Văn Trung im lặng không đáp.
Thật ra cho dù ông ta không nhận thì mười sáu vị quan giám khảo có mặt lúc đó cũng đều đã nhận ra hết.
Nhưng cho dù như thế thì La Văn Trung cũng không muốn lộ ra, vì việc bày mưu hãm hại hoàng tử chẳng phải là việc nhỏ gì, nếu bị người khác biết rồi nắm thóp thì sẽ nguy to.
Thấy La Văn Trung có vẻ không muốn nói, Phạm Túc cũng không quan tâm nữa, giả vờ lo lắng nói: “Vị ấy dù gì cũng là hoàng tử điện hạ, đắc tội với điện hạ thì e La đại nhân gặp phiền phức lớn rồi.”
La Văn Trung nghe thế liền cau may, ngẩng đầu nhìn Phạm Túc rồi nghiêm giọng: “Phạm đại nhân đến đây chắc không phải là vì muốn cười nhạo La mỗ chứ? Không biết Phạm đại nhân có chỉ giáo gì?”
Phạm Túc mỉm cười rồi hạ giọng: “Phạm mỗ chỉ là muốn chỉ ra một con đường sáng cho La đại nhân… La đại nhân là người thông minh, chắc sẽ hiểu, chỉ dựa vào một mình La đại nhân thì e khó mà chống đỡ được bát điện hạ, thế thì sao không tìm người che chở chứ?”
“Tìm người che chở sao?”
La Văn Trung nghe thấy câu này thì khẽ nheo mắt.
Đã biết rõ ông ta đắc tội với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận rồi mà Phạm Túc vẫn có thể nói được một câu như thế thì chứng tỏ, người có thể che chở ông ta lúc này chắc chắn là một vị hoàng tử nào đó rồi.
“Lão Phạm Túc này… muốn nhúng tay vào việc tranh giành ngôi vị sao?”
La Văn Trung thở dài, không nói gì cả.
Từ xưa đến nay, hễ bất kỳ đại thần nào nhúng tay vào việc tranh giành ngôi vị thì đều phải nghĩ cách giúp hoàng tử mà mình phò tá thành công đăng cơ làm hoàng đế, như thế mới có thể cất cánh bay, nếu không kết cục sẽ rất thê thảm.
Thế nên, trước khi cục diện trong triều chưa rõ ràng thì những người thông minh sẽ không dễ dàng chọn đứng về một ai cả, vì một khi đứng nhầm phía thì sẽ là họa diệt thân, khó có kết cục tốt.
Thà là bỏ lỡ cơ hội còn hơn là bất cẩn mạo hiểm, đây chính là suy nghĩ của La Văn Trung về việc tranh giành ngôi vị của các hoàng tử, cũng là cách nghĩ của phần lớn thần tử trong triều.
Nhưng không thể phủ nhận, vẫn có một vài người mơ tưởng nương nhờ tân quân, mơ tưởng trở thành trọng thần tương lai.
Có vẻ nhận ra vẻ bài xích trên gương mặt La Văn Trung, Phạm Túc liền cười khuyên nhủ: “La đại nhân còn lo lắng gì nữa? Lẽ nào còn có việc gì quan trọng hơn tình thế cấp bách hiện giờ sao?”
“Tình thế cấp bách hiện giờ…”
Phạm Túc chỉ nói một câu đã trúng ngay điểm yếu của La Văn Trung. Đúng thế, hiện giờ còn chuyện gì quan trọng hơn mối nguy mà bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mang lại chứ?
Nghĩ đến đây, La Văn Trung bèn cắn răng hỏi: “Không biết là vị điện hạ nào?”
Theo ông ta được biết thì hiện tại trong triều, ngoại từ thái tử Hoằng Lễ ra thì thế lực của Ung Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh cũng không nhỏ. Nói tóm lại, ba vị này hiện tại đang là những người có khả năng lớn nhất trở thành tân quân trong tương lai. Nếu người mà Phạm Túc đang phò tà là một trong ba vị này thì La Văn Trung cảm thấy cược một phen cũng không phải là vấn đề lớn.
“Đông Cung!” Từ mà Phạm Túc thốt ra khiến La Van Trung cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
“Đông Cung sao? Không ngờ lại chính là Đông Cung thái tử điện hạ!”
Gương mặt La Văn Trung lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vì dù Ưng Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh cũng là lựa chọn không tệ, nhưng so với Đông Cung thái tử Hoằng Lễ thì vẫn còn kém xa, bởi đây hiện giờ đang là thái tử, hơn nữa luận về phẩm chất hay tài năng thì cũng đều hoàn toàn đủ tư cách, nếu không có gì bất ngờ thì khả năng thái tử trở thành tân quân là lớn nhất.
“Mong được tiến cử.”
Sau khi đã đưa ra quyết định, La Văn Trung liền cung kính thi lễ với Phạm Túc.
La Văn Trung hoàn toàn không ngờ, câu nói nhờ thái tử bảo vệ mà Phạm Túc nói hoàn toàn chỉ là một cái cớ, bởi vì ban đầu Phạm Túc vốn đã muốn mời thái tử Hoằng Lễ đến can thiệp chuyện này, do bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đã bắt đầu điều tra sổ sách của bọn họ, đây là một tín hiệu chẳng lành gì cả.
Còn La Văn Trung chẳng qua chỉ là nhân tiện bị kéo vào mà thôi.
“Nếu có thể thao túng được La Văn Trung thì tin chắc thái tử điện hạ sẽ rất vui.”
Phạm Túc hài lòng rời đi.
Đêm ấy, Phạm Túc âm thầm báo tin cho Đông Cung thái tử Hoằng Lễ, nói rằng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận hống hách vô lễ, can thiệp vào nội vụ sử bộ bọn họ, còn nhắc đến việc ngay cả con trai La Vanh của chủ giám khảo quan La Văn Trung cũng bị vị điện hạ này sỉ nhục trước đám đông.
Đương nhiên, sau khi biết Phạm Túc đã giúp mình lôi kéo được La Văn Trung thì vị thái tử điện hạ này thật sự cảm thấy vui mừng.
Hết cách rồi, ai bảo thượng thư và thị lang của thượng thư tỉnh lục bộ đều là những con cáo già vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không dễ dàng tham gia vào trận chiến tranh giành hoàng vị?
Thế nên, vị thái tử điện hạ này chỉ còn biết nghĩ hết mọi cách bắt đầu lôi kéo các viên quan ở ty bộ. Vì các lang quan này nói cao thì không cao, nói thấp cũng không thấp, tuy nắm trong tay khả năng ra lệnh cho hàng trăm người, nhưng dù gì trên họ vẫn còn có các thượng thư và tả hữu thị lang, nếu không phải trong tình huống đặc biệt thì bọn họ muốn leo cao hơn nữa đều phải nhờ vào thế lực, chứ không lẽ phải chờ đến lúc các thượng thư và tả hữu thị lang bên trên già chết hết sao?
Nói thật ra thì, là một Đông Cung thái tử, Hoằng Lễ cũng không nhất thiết phải xuống nước lôi kéo các lang quan như thế. Nhưng anh ta cũng hết cách, bởi vì sự uy hiếp đến từ Ung Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh ngày càng lớn hơn. Nhất là Ung Vương Hoằng Dự bằng tuổi, theo thái tử Hoằng Lễ điều tra được thì anh ta đã lôi kéo được không ít quan viên trong triều, có thể xem là trở ngại lớn nhất trên con đường tiến đến hoàng vị của thái tử.
“Phùng Thuật.”
Thái tử Hoằng Lễ gọi tông vệ Phùng Thuật của mình đến dặn dò: “Ngươi đến miếu Phu Tử gặp lão bát truyền khẩu tín của ta, bảo nó phải biết giữ bổn phận, không được vượt quyền can thiệp vào việc của sử bộ. Phải rồi, nhân tiện nhắc luôn việc của La Văn Trung, bảo lão bát không được đi quá đà, vì La Văn Trung ấy dù gì cũng là thần tử của Đại Ngụy ta.”
Tông vệ Phùng Thuật nghe xong liền cau mày rồi nói hơi do dự: “Thái tử điện hạ, bát điện hạ không phải là một người dễ nghe lời, ngay cả bệ hạ mà ngài ấy còn đôi co được… Theo ty chức được biết, bệ hạ hiện giờ rất xem trọng bát điện hạ, vì việc nhỏ này mà đắc tội với ngài ấy e là không đáng.”
“Ý của ngươi tức là bảo ta từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới lôi kéo được người của sử bộ sao?”
“Không ạ, ý của ty chức là, những kẻ tham ô gây rối trong nội bộ sử bộ không hề ít, cho dù bát điện hạ có đi điều tra thì cũng khó mà tra ra được người của thái tử điện hạ, nhưng nếu điện hạ giờ lại đi bảo vệ La Văn Trung ấy… thì khi bát điện hạ xử ông ta, thái tử điện hạ buộc phải ra tay can dự, e là không đáng.”
“Ngươi thì hiểu gì?” Thái tử Hoằng Lễ không vui nói: “La Văn Trung ấy là lang trung của ty Văn Tuyển, tư lang của Văn Tuyển là Thái Hoán trước nay luôn lạnh nhạt với bổn thái tử, ta nghi ngờ ông ta đã hướng về lão nhị Hoằng Dự. Nếu lần này có thể lôi kéo La Văn Trung rồi bảo ông ta giám sát Thái Hoán, nếu Thái Hoán thật sự là người của lão nhị thì ta cũng có thể nghĩ được cách tống ông ta đi rồi thay La Văn Trung lên ngồi ở vị trí tư lang, đến lúc ấy thì cả hai cái chức tư lang sử bộ quan trọng nhất trong Văn Tuyển và Khảo Công đều nằm chặt trong tay ta hết. Chỉ cần nắm được hai ty bộ ấy thì lão nhị có lôi kéo thêm được bao nhiêu quan viên sử bộ khác, bổn thái tử cũng không sợ, ngươi hiểu chưa?”
“Nhưng…”
Phạm Thuật còn định khuyên nhủ tiếp, nhưng bị thái tử Hoằng Lễ ngắt lời.
“Ý ta đã quyết, ngươi không cần nói nhiều, chỉ cần truyền lời của ta cho lão bát thôi.”
“… Vâng.”
/75
|