- Đang truyền nhau đấy, là Tô Xán, thật không ngờ.
Một nam sinh làm ra vẻ chuyên gia nói:
- Thật ra cũng có thể đoán trước được rồi, cậu ta chẳng gây ra hết chuyện này tới chuyện khác là gì, kết quả là nhanh chân tới trước.
Nữ sinh hết sức thương cảm:
- Chỉ tội ngiệp Vương Kiệt, lần này chắc khóc mất, cậu ta định bày tỏ đó, thật không nỡ lòng nhìn thấy cậu ấy đau khổ.
- Có gì mà tội với nghiệp, đâu phải là trời sập, cuộc sống con bao nhiêu thứ, đâu phải chỉ yêu đương.
- Cái đồ ế muôn kiếp thì làm sao hiểu nổi.
- Ê nói gì hả đồ thùng phi di động ...
Tô Xán nhíu mày, nghe nửa ngày trời mà không có chút trọng điểm nào, cái gì mà lộn xộn thế này?
Tới khi đến lớp, tình trạng cũng tương tự đám học sinh túm năm tụm ba cùng nhau xì xầm, nhìn thấy y tới, lập tức ngừng nói chuyện, nhìn y chằm chằm.
Một lúc sau Ngô Thì Nhuế đi tới, xem dáng vẻ được toàn thể đám nữ sinh ủng hộ, có lẽ là tiên phong đi thăm dò, vừa tới liền xua tay đuổi Tưởng Minh Quân đi.
Tưởng Minh Quân làm bộ dạng kiên trinh bất khuất:
- Vì sao tôi phải đi, tôi không đi, có gì mà không nói được trước mặt tôi, định bày tỏ với Tô Xán à?
Ngô Thì Nhuế đỏ mặt, gắt:
- Thối lắm, rốt cuộc có đi không?
Tưởng Minh Quân định tranh cãi, nhưng bị cô nữ sinh tổ trưởng đứng dậy lừ mắt:
- Tưởng Minh Quân, đừng có không biết điều, đi ra.
Hắn lúc này mới phát hiện Ngô Thì Nhuế đại biểu cho đại tập đoàn nữ sinh, vội câm như hến chạy mất, kiếm người nghe ngóng, gây sự với một đám nữ sinh là chuyện ngu xuẩn nhất mà một nam sinh làm.
Ngô Thì Nhuế ngồi xuống bên cạnh Tô Xán, gần đây quan hệ bọn họ tốt hơn nhiều, ai cũng biết hai người ở cùng khu nhà, tuy Tiêu Vân Vân và Tô Xán còn thân hơn, nhưng lại không quen biết rộng bằng.
Vì thế Ngô Thì Nhuế thành người gửi gắm ý chí của đám nữ sinh.
- Tô Xán, tôi hỏi cậu mấy câu, cậu nhất định phải trả lời cho thành thực đấy.
Ngô Thì Nhuế hít sâu, bày ra bộ dạng nghiêm túc:
- Đồng chí cứ hỏi.
Tô Xán thấy bộ dạng Ngô Thì Nhuế như vậy, cũng cho bút vào hộp, ưỡn thẳng lưng:
- Tôi thề dưới lá cờ đảng, nhất định sẽ trả lời đúng sự thật, chỉ có sự thực và không gì ngoài sự thực.
Ngô Thì Nhuế phì cười, đấm y một cái:
- Đừng có đùa, nói thật đấy.
Càng với bạn bè thân thiết, Tô Xán càng thiếu đứng đắn, Ngô Thì Nhuế cũng khá quen rồi.
- Tôi hỏi cậu, cậu và Đường Vũ rốt cuộc có quan hệ gì?
Chuyện này sao, tất nhiên không thể tiết lộ đơn giản như vậy, Tô Xán thản nhiên đáp:
- Bạn.
Dù sao y cũng chưa vào đảng, lời thề kia coi như đánh rắm đi.
- Trừ bạn ra không có gì khác à?
Ngô Thì Nhuế tranh thủ truy hỏi:
- Bạn tốt.
Tô Xán bổ xung:
- Tôi hỏi cậu, nếu như trong trường có một nữ sinh, cực kỳ cực kỳ ưu tú thích bạn thì sao?
Nhìn mặt Tô Xán không suy đoán được y nói dối hay thật, tạm thời bỏ qua vấn đề Đường Vũ, Ngô Thì Nhuế đi vào chính đề:
"Ồ, té ra lại là tin đồn kiểu này!" Dù sao không phải chuyện xấu, Tô Xán yên tâm hỏi:
- Vậy đó là vinh dự của mình rồi.
- Cậu không muốn biết nữ sinh đó là ai à?
Ngô Thì Nhuế hơi bất mãn, thật không hiểu tên đầu gỗ này nữa.
- À, muốn chứ, là ai?
Tô Xán phối hợp tỏ ra rất hứng thú.
Lúc này kết hợp với phản ứng trước đó, cơ bản lòng Tô Xán đã sáng như gương rồi, thầm nhủ chẳng trách lại có phản ứng lớn như thế, thì ra hôm nọ cùng Tôn Mạn ở riêng trong văn phòng ĐTH trường bị ba tên nam sinh kia truyền đi rồi.
Chỉ là chuyện vớ vẩn thôi.
Nhưng Tô Xán nhầm rồi, một nam một nữ ở cùng phòng thảo luận gì đó cũng chẳng khiến người ta truyền đi bàn tán như vậy.
Chuyện này gây ra phản ứng lớn như vậy là do Tô Mạn, đó là cô gái hướng ngoại, khi cảm xúc trong lòng mỗi lúc một lớn, không làm sao giấu diếm được nữa, đám nữ sinh thân thiết bên cạnh tối hôm đó tụ tập tâm sự với nhau liền được thông báo chuyện này.
Một cô gái đang ngồi vắt vẻo trên tay vịn ghế sô pha, nghe tin này, thiếu chút nữa ngã lộn xuống đất. Cô gái khác đang làm món ăn khuya cho nhóm, để thức ăn cháy khét luôn.
Tóm lại tối hôm đó có rất nhiều người sừng sờ.
Trong lớp số 3 có một cô nữ sinh ở trong nhóm bạn thân của Tôn Mạn, nên hôm nay quyết định giúp bạn dò ý của Tô Xán.
- Cậu không biết thật à?
Ngô Thì Nhuế tức muốn xì khói luôn, không biết bao nhiêu tên sói đói ngày ngày ảo tưởng ăn thịt Tôn Mạn, tên này thật đúng là đồ vô tâm vô tính.
- Thôi được, bất kể cậu và người bạn tốt của cậu có quan hệ thế nào, tốt nhất là cậu hãy giữ một chút khoảng cách đi, dù sau này ai là bạn gái của cậu thì cũng không thích cậu và bạn tốt của cậu thân mật như vậy đâu. Đây là lời khuyên chân thành đó, nếu không cậu sẽ mất hết, cậu không nghe, tôi mặc xác.
Nói xong bỏ đi.
Ngô Thì Nhuế bĩu môi quay về chỗ, lập tức đó một đám đông như ong truy đuổi mật bu tới hỏi kết quả.
Khi chuông vào lớp vang lên thì Tưởng Minh Quân cuống cuồng chạy về chỗ, hắn xác nhận được một chuyện cực kỳ trọng yếu liên quan tới Tô Xán, phải biết rằng hắn cũng thuộc một trong vô số nam sinh thô bỉ cầm tạp chí ( thiếu nam thiếu nữ) có ảnh trang bìa là Tôn Mạn đặt bên gối, tưởng tượng ra chuyện cầm thú.
Moá cái thằng này, chẳng cao lớn bằng mình, chẳng qua là đẹp trai hơn một chút, sao lại lọt vào mắt xanh của Tôn Mạn nhỉ.
Chắp tay với Tô Xán:
- Cao, rất cao, ở trường học này vô số người dũng cảm tự tin chết thảm trên đường xung phong hãm trận, vô số cao thủ đánh vu hồi dục cầm cố túng, kết quả là mày dùng cơ hội bêu mặt trên ĐTH thành công chiếm được trái tim hoa khôi, quả nhiên " nhân chí tiện, ắt vô địch".
Tô Xán co chân đá hắn một cái, thấy hơi phiền, chuyện dù không có, song ầm ĩ thế này chắc chắn sẽ tới tai Đường Vũ, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì, Tô Xán nửa lo nửa trông đợi, liệu Đường Vũ có ghen không?
Tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên.
Tô Xán vừa ra ngoài cửa thì nhìn thấy Đường Vũ hai tay cầm cặp sách đứng dựa lưng vào tường đợi mình.
Cô đứng trong hành lang tràn ngập ánh nắng mùa thu, mặt hơi ngước lên như chú thiên nga tao nhã kiêu ngạo, dáng vẻ vừa thanh thoát vừa băng sương của cô, tạo thành một thứ khí chất đặc biệt không thể nhầm lẫn. Cô cao hơn nữ sinh bình thường vài phân, nhưng đôi vai nhỏ nhắn yêu kiều, khiến đám con trai không khỏi nổi lên tâm tư muốn ôm vào lòng, nhưng không nam sinh nào dám biến ý tưởng thành hành động vì khi đối diện ánh mắt như trong veo lại thấu tim kia, ai nấy không khỏi cảm thấy nhỏ bé tự ti mà chùn bước.
Cảnh này làm Tô Xán nhớ tới cảnh trong Lord of the Rings: The Fellowship of the Ring.
Chỉ thấy cô gái đứng đó, không nhìn rõ được gương mặt.
Các lớp khác có tiếng bàn ghế náo động, tiếng bước chân, rồi sau đó bước chân dừng lại.
Không khí trong lớp số ba càng như đông cứng, ít nhiều họ biết rõ quan hệ Đường Vũ và Tô Xán không tầm thường.
- Sao lại đợi mình ở đây, không học tiết cuối à?
Tô Xán ngạc nhiên lắm, Đường Vũ xuất hiện ở đây sớm như vậy, chỉ có lời giải thích, cô ấy bỏ tiết, với Đường Vũ mà nói đó là điều không tưởng, khó tin hơn cả chuyện Lâm Trứu Vũ bỏ ăn.
- Là tiết thể dục cho nên tới đây đợi bạn, chúng ta đi cùng nhau.
Tô Xán nhìn Đường Vũ đưa tay ra, bàn tay trằng trẻo nhỏ nhắn đó nâng lên, xuyên qua cột sáng, nửa chừng hơi run run, có thể nhìn ra nội tâm Đường Vũ đang đấu tranh, không biết rụt về, hay tiếp tục đưa tới.
Cuối cùng Đường Vũ vẫn dũng cảm đưa tay ra trước mặt Tô Xán.
Tô Xán mỉm cười đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏn nhắn mịn màng ấy:
- Ừ, chúng ta đi cùng nhau.
Xung quanh truyền ra những tiếng hô khó tin.
Những học sinh khoác cặp ra khỏi lớp lúc này dừng chân, mắt mở lớn.
Đường Vũ xoay người, cô đi trước, Tô Xán đằng sau.
Ánh mắt vượt qua Đường Vũ, Tô Xán nhìn thấy đám đông đằng trước, hai bọn họ đi tới đâu, đám đông tự động rẽ sang hai bên nhường đường.
Đuôi ngựa của Đường Vũ khẽ đua đưa, bọn họ cứ như thế tay trong tay, đi qua đám đông hiện khuôn mặt còn non nớt, một năm sau sẽ phân tán khắp chân trời góc biển, để lại dấu ấn thời đại phong hoa tuyết nguyệt.
Cuộc đời con mẹ nó lắm lúc điên cuồng thế đấy.
Một nam sinh làm ra vẻ chuyên gia nói:
- Thật ra cũng có thể đoán trước được rồi, cậu ta chẳng gây ra hết chuyện này tới chuyện khác là gì, kết quả là nhanh chân tới trước.
Nữ sinh hết sức thương cảm:
- Chỉ tội ngiệp Vương Kiệt, lần này chắc khóc mất, cậu ta định bày tỏ đó, thật không nỡ lòng nhìn thấy cậu ấy đau khổ.
- Có gì mà tội với nghiệp, đâu phải là trời sập, cuộc sống con bao nhiêu thứ, đâu phải chỉ yêu đương.
- Cái đồ ế muôn kiếp thì làm sao hiểu nổi.
- Ê nói gì hả đồ thùng phi di động ...
Tô Xán nhíu mày, nghe nửa ngày trời mà không có chút trọng điểm nào, cái gì mà lộn xộn thế này?
Tới khi đến lớp, tình trạng cũng tương tự đám học sinh túm năm tụm ba cùng nhau xì xầm, nhìn thấy y tới, lập tức ngừng nói chuyện, nhìn y chằm chằm.
Một lúc sau Ngô Thì Nhuế đi tới, xem dáng vẻ được toàn thể đám nữ sinh ủng hộ, có lẽ là tiên phong đi thăm dò, vừa tới liền xua tay đuổi Tưởng Minh Quân đi.
Tưởng Minh Quân làm bộ dạng kiên trinh bất khuất:
- Vì sao tôi phải đi, tôi không đi, có gì mà không nói được trước mặt tôi, định bày tỏ với Tô Xán à?
Ngô Thì Nhuế đỏ mặt, gắt:
- Thối lắm, rốt cuộc có đi không?
Tưởng Minh Quân định tranh cãi, nhưng bị cô nữ sinh tổ trưởng đứng dậy lừ mắt:
- Tưởng Minh Quân, đừng có không biết điều, đi ra.
Hắn lúc này mới phát hiện Ngô Thì Nhuế đại biểu cho đại tập đoàn nữ sinh, vội câm như hến chạy mất, kiếm người nghe ngóng, gây sự với một đám nữ sinh là chuyện ngu xuẩn nhất mà một nam sinh làm.
Ngô Thì Nhuế ngồi xuống bên cạnh Tô Xán, gần đây quan hệ bọn họ tốt hơn nhiều, ai cũng biết hai người ở cùng khu nhà, tuy Tiêu Vân Vân và Tô Xán còn thân hơn, nhưng lại không quen biết rộng bằng.
Vì thế Ngô Thì Nhuế thành người gửi gắm ý chí của đám nữ sinh.
- Tô Xán, tôi hỏi cậu mấy câu, cậu nhất định phải trả lời cho thành thực đấy.
Ngô Thì Nhuế hít sâu, bày ra bộ dạng nghiêm túc:
- Đồng chí cứ hỏi.
Tô Xán thấy bộ dạng Ngô Thì Nhuế như vậy, cũng cho bút vào hộp, ưỡn thẳng lưng:
- Tôi thề dưới lá cờ đảng, nhất định sẽ trả lời đúng sự thật, chỉ có sự thực và không gì ngoài sự thực.
Ngô Thì Nhuế phì cười, đấm y một cái:
- Đừng có đùa, nói thật đấy.
Càng với bạn bè thân thiết, Tô Xán càng thiếu đứng đắn, Ngô Thì Nhuế cũng khá quen rồi.
- Tôi hỏi cậu, cậu và Đường Vũ rốt cuộc có quan hệ gì?
Chuyện này sao, tất nhiên không thể tiết lộ đơn giản như vậy, Tô Xán thản nhiên đáp:
- Bạn.
Dù sao y cũng chưa vào đảng, lời thề kia coi như đánh rắm đi.
- Trừ bạn ra không có gì khác à?
Ngô Thì Nhuế tranh thủ truy hỏi:
- Bạn tốt.
Tô Xán bổ xung:
- Tôi hỏi cậu, nếu như trong trường có một nữ sinh, cực kỳ cực kỳ ưu tú thích bạn thì sao?
Nhìn mặt Tô Xán không suy đoán được y nói dối hay thật, tạm thời bỏ qua vấn đề Đường Vũ, Ngô Thì Nhuế đi vào chính đề:
"Ồ, té ra lại là tin đồn kiểu này!" Dù sao không phải chuyện xấu, Tô Xán yên tâm hỏi:
- Vậy đó là vinh dự của mình rồi.
- Cậu không muốn biết nữ sinh đó là ai à?
Ngô Thì Nhuế hơi bất mãn, thật không hiểu tên đầu gỗ này nữa.
- À, muốn chứ, là ai?
Tô Xán phối hợp tỏ ra rất hứng thú.
Lúc này kết hợp với phản ứng trước đó, cơ bản lòng Tô Xán đã sáng như gương rồi, thầm nhủ chẳng trách lại có phản ứng lớn như thế, thì ra hôm nọ cùng Tôn Mạn ở riêng trong văn phòng ĐTH trường bị ba tên nam sinh kia truyền đi rồi.
Chỉ là chuyện vớ vẩn thôi.
Nhưng Tô Xán nhầm rồi, một nam một nữ ở cùng phòng thảo luận gì đó cũng chẳng khiến người ta truyền đi bàn tán như vậy.
Chuyện này gây ra phản ứng lớn như vậy là do Tô Mạn, đó là cô gái hướng ngoại, khi cảm xúc trong lòng mỗi lúc một lớn, không làm sao giấu diếm được nữa, đám nữ sinh thân thiết bên cạnh tối hôm đó tụ tập tâm sự với nhau liền được thông báo chuyện này.
Một cô gái đang ngồi vắt vẻo trên tay vịn ghế sô pha, nghe tin này, thiếu chút nữa ngã lộn xuống đất. Cô gái khác đang làm món ăn khuya cho nhóm, để thức ăn cháy khét luôn.
Tóm lại tối hôm đó có rất nhiều người sừng sờ.
Trong lớp số 3 có một cô nữ sinh ở trong nhóm bạn thân của Tôn Mạn, nên hôm nay quyết định giúp bạn dò ý của Tô Xán.
- Cậu không biết thật à?
Ngô Thì Nhuế tức muốn xì khói luôn, không biết bao nhiêu tên sói đói ngày ngày ảo tưởng ăn thịt Tôn Mạn, tên này thật đúng là đồ vô tâm vô tính.
- Thôi được, bất kể cậu và người bạn tốt của cậu có quan hệ thế nào, tốt nhất là cậu hãy giữ một chút khoảng cách đi, dù sau này ai là bạn gái của cậu thì cũng không thích cậu và bạn tốt của cậu thân mật như vậy đâu. Đây là lời khuyên chân thành đó, nếu không cậu sẽ mất hết, cậu không nghe, tôi mặc xác.
Nói xong bỏ đi.
Ngô Thì Nhuế bĩu môi quay về chỗ, lập tức đó một đám đông như ong truy đuổi mật bu tới hỏi kết quả.
Khi chuông vào lớp vang lên thì Tưởng Minh Quân cuống cuồng chạy về chỗ, hắn xác nhận được một chuyện cực kỳ trọng yếu liên quan tới Tô Xán, phải biết rằng hắn cũng thuộc một trong vô số nam sinh thô bỉ cầm tạp chí ( thiếu nam thiếu nữ) có ảnh trang bìa là Tôn Mạn đặt bên gối, tưởng tượng ra chuyện cầm thú.
Moá cái thằng này, chẳng cao lớn bằng mình, chẳng qua là đẹp trai hơn một chút, sao lại lọt vào mắt xanh của Tôn Mạn nhỉ.
Chắp tay với Tô Xán:
- Cao, rất cao, ở trường học này vô số người dũng cảm tự tin chết thảm trên đường xung phong hãm trận, vô số cao thủ đánh vu hồi dục cầm cố túng, kết quả là mày dùng cơ hội bêu mặt trên ĐTH thành công chiếm được trái tim hoa khôi, quả nhiên " nhân chí tiện, ắt vô địch".
Tô Xán co chân đá hắn một cái, thấy hơi phiền, chuyện dù không có, song ầm ĩ thế này chắc chắn sẽ tới tai Đường Vũ, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì, Tô Xán nửa lo nửa trông đợi, liệu Đường Vũ có ghen không?
Tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên.
Tô Xán vừa ra ngoài cửa thì nhìn thấy Đường Vũ hai tay cầm cặp sách đứng dựa lưng vào tường đợi mình.
Cô đứng trong hành lang tràn ngập ánh nắng mùa thu, mặt hơi ngước lên như chú thiên nga tao nhã kiêu ngạo, dáng vẻ vừa thanh thoát vừa băng sương của cô, tạo thành một thứ khí chất đặc biệt không thể nhầm lẫn. Cô cao hơn nữ sinh bình thường vài phân, nhưng đôi vai nhỏ nhắn yêu kiều, khiến đám con trai không khỏi nổi lên tâm tư muốn ôm vào lòng, nhưng không nam sinh nào dám biến ý tưởng thành hành động vì khi đối diện ánh mắt như trong veo lại thấu tim kia, ai nấy không khỏi cảm thấy nhỏ bé tự ti mà chùn bước.
Cảnh này làm Tô Xán nhớ tới cảnh trong Lord of the Rings: The Fellowship of the Ring.
Chỉ thấy cô gái đứng đó, không nhìn rõ được gương mặt.
Các lớp khác có tiếng bàn ghế náo động, tiếng bước chân, rồi sau đó bước chân dừng lại.
Không khí trong lớp số ba càng như đông cứng, ít nhiều họ biết rõ quan hệ Đường Vũ và Tô Xán không tầm thường.
- Sao lại đợi mình ở đây, không học tiết cuối à?
Tô Xán ngạc nhiên lắm, Đường Vũ xuất hiện ở đây sớm như vậy, chỉ có lời giải thích, cô ấy bỏ tiết, với Đường Vũ mà nói đó là điều không tưởng, khó tin hơn cả chuyện Lâm Trứu Vũ bỏ ăn.
- Là tiết thể dục cho nên tới đây đợi bạn, chúng ta đi cùng nhau.
Tô Xán nhìn Đường Vũ đưa tay ra, bàn tay trằng trẻo nhỏ nhắn đó nâng lên, xuyên qua cột sáng, nửa chừng hơi run run, có thể nhìn ra nội tâm Đường Vũ đang đấu tranh, không biết rụt về, hay tiếp tục đưa tới.
Cuối cùng Đường Vũ vẫn dũng cảm đưa tay ra trước mặt Tô Xán.
Tô Xán mỉm cười đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏn nhắn mịn màng ấy:
- Ừ, chúng ta đi cùng nhau.
Xung quanh truyền ra những tiếng hô khó tin.
Những học sinh khoác cặp ra khỏi lớp lúc này dừng chân, mắt mở lớn.
Đường Vũ xoay người, cô đi trước, Tô Xán đằng sau.
Ánh mắt vượt qua Đường Vũ, Tô Xán nhìn thấy đám đông đằng trước, hai bọn họ đi tới đâu, đám đông tự động rẽ sang hai bên nhường đường.
Đuôi ngựa của Đường Vũ khẽ đua đưa, bọn họ cứ như thế tay trong tay, đi qua đám đông hiện khuôn mặt còn non nớt, một năm sau sẽ phân tán khắp chân trời góc biển, để lại dấu ấn thời đại phong hoa tuyết nguyệt.
Cuộc đời con mẹ nó lắm lúc điên cuồng thế đấy.
/409
|