Trong phòng bao có hai người trung niên nam nữ ngồi sẵn rồi, ngoài ra có hai đứa con trai và một cô gái cô gái nhìn bọn họ vào, kéo dài giọng bất mãn:
- Nha đầu Đông Đông kia, sao bây giờ mới tới, đói chết đây này.
Hai đứa con trai tuổi chừng 17, 18 đứng dậy chào Hà Quách Khả, ánh mắt thì lại quan sát Đường Vũ.
Mọi người ngồi xuống giới thiệu với nhau, nam sinh béo cắt đầu đinh tên là Bàng Nghị Nhiên, người còn lại cao gầy hơn một chút là Tào Trạch, còn cô gái mà bọn họ vừa vào đã kêu ca tên là Đinh Đình Đình, biệt hiệu Đinh Đình, thấy Đường Vũ hơi ngỡ ngàng, sau đó nhiệt tình hỏi lai lịch bọn họ.
Ông Đường tới muộn, vẫn béo tốt phây phây như lúc ở Hạ Hải, nhìn thấy con gái cưng vô cùng, ôm lấy bờ vai mong manh của Đường Vũ, không ngừng nói:
- Con gái tôi cuối cùng cũng về rồi, cha nhớ chết thôi, ở Mỹ ăn uống không quen à, sao gầy đi rồi.
Cứ mải hỏi han con gái quên hết cả người xung quanh.
Hà Quách Khả trách:
- Anh xem đó, nếu không phải có tôi tới e rằng anh để con bé bay về Dung Thành rồi, có ai làm cha như anh không chứ?
Khuôn mặt tròn tròn của ông Đường đầy vẻ áy náy.
Đường Vũ bình đạm lắc đầu:
- Không sao ạ, cháu không nghỉ lại Thượng Hải không thành vấn đề.
Cô không quen thể hiện tình cảm, dù là cả với cha mẹ mình. Nhìn sang Tô Xán, thấy y không có vẻ căng thẳng hay không quen ở trường hợp này mới yên tâm.
Hà Khả Doanh lại nói:
- Sao không thành vấn đề chứ, dì còn muốn cháu tới nhà dì ngủ kìa, Đông Đông còn muốn trò chuyện thâu đêm với cháu đó, nó nghe thấy cháu về cứ nhắc suốt cả ngày. Có điều cháu vừa bay dài như thế, chắc là mệt mỏi rồi, không cần tới nhà dì nữa, tối nay ở lại đây đi, dì đã đặt phòng cho cháu. Người cha bận tới mức quên cả con gái của cháu không lo, vậy để dì lo.
Theo kế hoạch của bọn họ, Đường Vũ và Tô Xán sẽ đợi ở sân bay mấy tiếng, sau đó tiếp tục lên máy bay về Dung Thành luôn. Trước khi về cô có gọi điện về nhà, biết cha mình ở Thượng Hải, song cha cô rất bận, thêm vào Đường Vũ muốn tận hưởng thêm thời gian tự do ở bên Tô Xán nên từ chối cha mình tới sân bay đón.
Ở Mỹ mặc dù thời gian ở bên nhau không có mấy, nhưng cảm giác tự do thật thoải mái, về nước rồi sẽ có nhiều ràng buộc bọn họ.
Kết quả không ngờ gặp phải chuyện này, nếu mình ở lại đây thì Tô Xán làm sao?
Cô bé Ninh Đông làm nũng:
- A, chị Đường Đường không ngủ cùng con à, kệ, nhất định lát nữa chị phải đi chơi với bọn em nhé.
Hà Khả Doanh định nói Đường Vũ cần nghỉ ngơi thì hai thanh niên kia đã nối nhau hưởng ứng, với Tô Xán cũng tỏ ra nhiệt tình như quen biết lâu năm, chủ động rủ y đi cùng. Đinh Đình có vẻ không vui cho lắm, nhưng không thể hiện ra rõ ràng.
Thức ăn kiểu Mỹ hiển nhiên không vừa miệng với những người từ nhỏ tới lớn quen ăn thức ăn Trung Quốc, món ăn tinh xảo Giang Nam bày trên bàn mang sức hấp dẫn không thể kháng cự.
Có điều Đường Vũ vẫn ăn rất nhỏ nhẹ ưu nhã, còn Tô Xán múa đũa như bay, chẳng mấy chốc con cá trước mặt chỉ còn trơ lại cái đầu cùng bộ xương được y lóc một cách nghệ thuật.
Ngay cả trước khi quay trở lại, Tô Xán cũng không có khái niệm ăn uống ưu nhã là gì, bình thượng cùng tổng giám đốc đi tiếp khách thì y cũng đảm nhiệm vai trò tốt thí xông lên tiền tuyến cản rượu.
Sau khi trùng sinh, tính cách của y càng ghét bó buộc, với Tô Xán mà nói, đói thì ăn, vả lại bây giờ mang thân phận học sinh, y càng chẳng phải kiêng dè gì, cho nên giao hết cho bản năng của cái dạ dày.
Cho nên khi y xới thêm một bát cơm trắng Giang Nam nữa, cảm thụ sự thân thiết con bà nó của món ăn Trung Quốc mới ngẩng đầu lên, người xung quanh tròn mắt nhìn hạt cơm dính cả bên mép y.
Đương Vũ quá quen với cách ăn uống thô tục của Tô Xán rồi, nhìn y ăn ngon lành như vậy khẩu vị của cô cũng tốt hơn nhiều. Đinh Đình trong lòng lẩm bẩm "đồ nông dân."
Thấy mức độ bị tiêu diệt của mấy món ăn, ước chừng số còn lại không đủ, Hà Quách Khả vỗ tay:
- Lấy thực đơn ra đây, xem ra chú bé này đói lắm rồi.
Không biết có phải là chơi với Mark lâu ngày hay không, Tô Xán thừa nhận sức hút nhân cách có truyền nhiễm.
Cách sống tự do của Mark là điều Tô Xán muốn đạt được, nhân viên Facebook trong tương lai căn bản nhìn không giống khuôn mẫu của nhân viên nghiêm túc trong công ty hàng đầu thế giới.
Dưới sự ảnh hưởng của Mark, mỗi nhân viên của hắn đều tuổi trẻ chí khí, quần jean áo phông, cho dù trong tay bọn họ nắm tài phú cực lớn, đây là điều ở Trung Quốc khó tưởng tượng ra được, cũng khó học theo được.
Từ nước Mỹ trở về, Tô Xán không chỉ mang theo thành tích hạng A, mang theo một facebook đã hoàn thiện, mà nhiều hơn nữa là thái độ sinh hoạt thoải mái, sự khác biệt rõ ràng đó thể hiện rõ ràng ở phòng bao phong cách Giang Nam trang nhã này này, hết sức không hòa hợp.
Cho dù trước đôi mắt mang theo đôi phần đánh giá của cha Đường Vũ, Tô Xán cũng không che dấu bản thân.
Gọi món ăn xong Hà Quách Khả có chút thương hại nói:
- Thằng bé này, chắc ở Mỹ không quen đồ ăn ở bên đó chịu không ít khổ cực hả, ăn nhiều vào nhé.
Khác với mấy người trẻ tuổi có vẻ xem thường Tô Xán, người lớn lại thấy thương xót và thoải mái:
- Ăn được là tốt, nhớ lại năm xưa chú về nông thôn, ăn còn khỏe hơn cháu nhiều, một bữa ăn tới nửa cân gạo cũng được, nhưng lúc đó muốn ăn cũng không có để ăn.
Ông Đường gật đầu tán đồng:
- Trẻ con bây giờ khác với chúng ta rồi, làm gì có hoàn cảnh tốt như bây giờ, bọn nhỏ chưa trải qua khổ cực, nói với chúng thì chúng cũng không hiểu đâu.
Nam tử trung niên kia không quên giáo huấn một thiếu niên:
- Cháu xem cháu, gầy gò như que củi vậy.
Đó là khác biệt về thế hệ, người từng trải thấy Tô Xán ăn uống như trâu thấy đó là phúc, chỉ mong con cái mình có sức ăn như thế, kế thừa dũng mãnh của họ hồi trẻ.
Tô Xán ở Mỹ mấy tháng toàn ăn thức ăn nhiều năng lượng, vận động cũng nhiều, cơ thể tráng kiến lên không ít, bất tri bất giác lại cao thêm.
Cảm thụ rõ ràng nhất là khi nắm tay Đường Vũ, thực sự không uổng công mỗi ngày tới phòm gym ở học viện Exeter kéo ròng rọng 50 pound, tay Đường Vũ càng thêm nhỏ nhắn mềm mại.
- Bọn nhỏ bây giờ chẳng biết cái gì cần quý trọng, giống như Đông Đông nhà tôi, suốt ngày xem sách giảm cân, có ngày chỉ ăn ba quả táo, gầy thành bạch cốt tinh rồi. Xinh đẹp mà như que củi thì có tác dụng gì, mà đẹp đâu chả thấy đã thấy sức khỏe có vấn đề rồi, con hỏi cậu ấy xem con trai có thích loại con gái gầy trơ xương không?
Ninh Đông giảu môi bất mãn:
- Được rồi mẹ, đừng nói nữa, sao cứ lấy con ra làm tài liệu phản diện thế, sao con thấy mẹ có vẻ rất thích anh ấy, mẹ định kén con rể đấy à?
Mọi người bật cười, vẻ mặt Hà Quách Khả tỏ ra hết cách với đứa con gái này:
- Cái con bé này, ăn nói với mẹ thế đấy. Thích chuyện nọ xọ chuyện kia, nói linh tinh.
Nam tử trung nhiên thay đổi đề tài, hỏi chuyện Đường Vũ và Tô Xán ở nước Mỹ.
Tô Xán đã ăn no, được người lớn hỏi tới thì đặt bát đũa xuống, quy củ trả lời, chi tiết nhỏ này được mấy người trung niên rất tán thưởng.
Chủ đề chính của bọn họ xoay quanh sự khác biệt tư tưởng và văn hóa hai bên, cùng một số va chạm do khác biệt này.
- Nha đầu Đông Đông kia, sao bây giờ mới tới, đói chết đây này.
Hai đứa con trai tuổi chừng 17, 18 đứng dậy chào Hà Quách Khả, ánh mắt thì lại quan sát Đường Vũ.
Mọi người ngồi xuống giới thiệu với nhau, nam sinh béo cắt đầu đinh tên là Bàng Nghị Nhiên, người còn lại cao gầy hơn một chút là Tào Trạch, còn cô gái mà bọn họ vừa vào đã kêu ca tên là Đinh Đình Đình, biệt hiệu Đinh Đình, thấy Đường Vũ hơi ngỡ ngàng, sau đó nhiệt tình hỏi lai lịch bọn họ.
Ông Đường tới muộn, vẫn béo tốt phây phây như lúc ở Hạ Hải, nhìn thấy con gái cưng vô cùng, ôm lấy bờ vai mong manh của Đường Vũ, không ngừng nói:
- Con gái tôi cuối cùng cũng về rồi, cha nhớ chết thôi, ở Mỹ ăn uống không quen à, sao gầy đi rồi.
Cứ mải hỏi han con gái quên hết cả người xung quanh.
Hà Quách Khả trách:
- Anh xem đó, nếu không phải có tôi tới e rằng anh để con bé bay về Dung Thành rồi, có ai làm cha như anh không chứ?
Khuôn mặt tròn tròn của ông Đường đầy vẻ áy náy.
Đường Vũ bình đạm lắc đầu:
- Không sao ạ, cháu không nghỉ lại Thượng Hải không thành vấn đề.
Cô không quen thể hiện tình cảm, dù là cả với cha mẹ mình. Nhìn sang Tô Xán, thấy y không có vẻ căng thẳng hay không quen ở trường hợp này mới yên tâm.
Hà Khả Doanh lại nói:
- Sao không thành vấn đề chứ, dì còn muốn cháu tới nhà dì ngủ kìa, Đông Đông còn muốn trò chuyện thâu đêm với cháu đó, nó nghe thấy cháu về cứ nhắc suốt cả ngày. Có điều cháu vừa bay dài như thế, chắc là mệt mỏi rồi, không cần tới nhà dì nữa, tối nay ở lại đây đi, dì đã đặt phòng cho cháu. Người cha bận tới mức quên cả con gái của cháu không lo, vậy để dì lo.
Theo kế hoạch của bọn họ, Đường Vũ và Tô Xán sẽ đợi ở sân bay mấy tiếng, sau đó tiếp tục lên máy bay về Dung Thành luôn. Trước khi về cô có gọi điện về nhà, biết cha mình ở Thượng Hải, song cha cô rất bận, thêm vào Đường Vũ muốn tận hưởng thêm thời gian tự do ở bên Tô Xán nên từ chối cha mình tới sân bay đón.
Ở Mỹ mặc dù thời gian ở bên nhau không có mấy, nhưng cảm giác tự do thật thoải mái, về nước rồi sẽ có nhiều ràng buộc bọn họ.
Kết quả không ngờ gặp phải chuyện này, nếu mình ở lại đây thì Tô Xán làm sao?
Cô bé Ninh Đông làm nũng:
- A, chị Đường Đường không ngủ cùng con à, kệ, nhất định lát nữa chị phải đi chơi với bọn em nhé.
Hà Khả Doanh định nói Đường Vũ cần nghỉ ngơi thì hai thanh niên kia đã nối nhau hưởng ứng, với Tô Xán cũng tỏ ra nhiệt tình như quen biết lâu năm, chủ động rủ y đi cùng. Đinh Đình có vẻ không vui cho lắm, nhưng không thể hiện ra rõ ràng.
Thức ăn kiểu Mỹ hiển nhiên không vừa miệng với những người từ nhỏ tới lớn quen ăn thức ăn Trung Quốc, món ăn tinh xảo Giang Nam bày trên bàn mang sức hấp dẫn không thể kháng cự.
Có điều Đường Vũ vẫn ăn rất nhỏ nhẹ ưu nhã, còn Tô Xán múa đũa như bay, chẳng mấy chốc con cá trước mặt chỉ còn trơ lại cái đầu cùng bộ xương được y lóc một cách nghệ thuật.
Ngay cả trước khi quay trở lại, Tô Xán cũng không có khái niệm ăn uống ưu nhã là gì, bình thượng cùng tổng giám đốc đi tiếp khách thì y cũng đảm nhiệm vai trò tốt thí xông lên tiền tuyến cản rượu.
Sau khi trùng sinh, tính cách của y càng ghét bó buộc, với Tô Xán mà nói, đói thì ăn, vả lại bây giờ mang thân phận học sinh, y càng chẳng phải kiêng dè gì, cho nên giao hết cho bản năng của cái dạ dày.
Cho nên khi y xới thêm một bát cơm trắng Giang Nam nữa, cảm thụ sự thân thiết con bà nó của món ăn Trung Quốc mới ngẩng đầu lên, người xung quanh tròn mắt nhìn hạt cơm dính cả bên mép y.
Đương Vũ quá quen với cách ăn uống thô tục của Tô Xán rồi, nhìn y ăn ngon lành như vậy khẩu vị của cô cũng tốt hơn nhiều. Đinh Đình trong lòng lẩm bẩm "đồ nông dân."
Thấy mức độ bị tiêu diệt của mấy món ăn, ước chừng số còn lại không đủ, Hà Quách Khả vỗ tay:
- Lấy thực đơn ra đây, xem ra chú bé này đói lắm rồi.
Không biết có phải là chơi với Mark lâu ngày hay không, Tô Xán thừa nhận sức hút nhân cách có truyền nhiễm.
Cách sống tự do của Mark là điều Tô Xán muốn đạt được, nhân viên Facebook trong tương lai căn bản nhìn không giống khuôn mẫu của nhân viên nghiêm túc trong công ty hàng đầu thế giới.
Dưới sự ảnh hưởng của Mark, mỗi nhân viên của hắn đều tuổi trẻ chí khí, quần jean áo phông, cho dù trong tay bọn họ nắm tài phú cực lớn, đây là điều ở Trung Quốc khó tưởng tượng ra được, cũng khó học theo được.
Từ nước Mỹ trở về, Tô Xán không chỉ mang theo thành tích hạng A, mang theo một facebook đã hoàn thiện, mà nhiều hơn nữa là thái độ sinh hoạt thoải mái, sự khác biệt rõ ràng đó thể hiện rõ ràng ở phòng bao phong cách Giang Nam trang nhã này này, hết sức không hòa hợp.
Cho dù trước đôi mắt mang theo đôi phần đánh giá của cha Đường Vũ, Tô Xán cũng không che dấu bản thân.
Gọi món ăn xong Hà Quách Khả có chút thương hại nói:
- Thằng bé này, chắc ở Mỹ không quen đồ ăn ở bên đó chịu không ít khổ cực hả, ăn nhiều vào nhé.
Khác với mấy người trẻ tuổi có vẻ xem thường Tô Xán, người lớn lại thấy thương xót và thoải mái:
- Ăn được là tốt, nhớ lại năm xưa chú về nông thôn, ăn còn khỏe hơn cháu nhiều, một bữa ăn tới nửa cân gạo cũng được, nhưng lúc đó muốn ăn cũng không có để ăn.
Ông Đường gật đầu tán đồng:
- Trẻ con bây giờ khác với chúng ta rồi, làm gì có hoàn cảnh tốt như bây giờ, bọn nhỏ chưa trải qua khổ cực, nói với chúng thì chúng cũng không hiểu đâu.
Nam tử trung niên kia không quên giáo huấn một thiếu niên:
- Cháu xem cháu, gầy gò như que củi vậy.
Đó là khác biệt về thế hệ, người từng trải thấy Tô Xán ăn uống như trâu thấy đó là phúc, chỉ mong con cái mình có sức ăn như thế, kế thừa dũng mãnh của họ hồi trẻ.
Tô Xán ở Mỹ mấy tháng toàn ăn thức ăn nhiều năng lượng, vận động cũng nhiều, cơ thể tráng kiến lên không ít, bất tri bất giác lại cao thêm.
Cảm thụ rõ ràng nhất là khi nắm tay Đường Vũ, thực sự không uổng công mỗi ngày tới phòm gym ở học viện Exeter kéo ròng rọng 50 pound, tay Đường Vũ càng thêm nhỏ nhắn mềm mại.
- Bọn nhỏ bây giờ chẳng biết cái gì cần quý trọng, giống như Đông Đông nhà tôi, suốt ngày xem sách giảm cân, có ngày chỉ ăn ba quả táo, gầy thành bạch cốt tinh rồi. Xinh đẹp mà như que củi thì có tác dụng gì, mà đẹp đâu chả thấy đã thấy sức khỏe có vấn đề rồi, con hỏi cậu ấy xem con trai có thích loại con gái gầy trơ xương không?
Ninh Đông giảu môi bất mãn:
- Được rồi mẹ, đừng nói nữa, sao cứ lấy con ra làm tài liệu phản diện thế, sao con thấy mẹ có vẻ rất thích anh ấy, mẹ định kén con rể đấy à?
Mọi người bật cười, vẻ mặt Hà Quách Khả tỏ ra hết cách với đứa con gái này:
- Cái con bé này, ăn nói với mẹ thế đấy. Thích chuyện nọ xọ chuyện kia, nói linh tinh.
Nam tử trung nhiên thay đổi đề tài, hỏi chuyện Đường Vũ và Tô Xán ở nước Mỹ.
Tô Xán đã ăn no, được người lớn hỏi tới thì đặt bát đũa xuống, quy củ trả lời, chi tiết nhỏ này được mấy người trung niên rất tán thưởng.
Chủ đề chính của bọn họ xoay quanh sự khác biệt tư tưởng và văn hóa hai bên, cùng một số va chạm do khác biệt này.
/409
|