Chu Dung ngờ đâu được tình thế chuyển biến đột ngột như vậy, chuyện ngày hôm qua là cả kế hoạch do bà ta chuẩn bị kỹ lưỡng cả tháng trời, một cô con dâu như Đường, bà ta không muốn rơi vào tay người khác. học sinh giai đoạn mơ mộng này quá nhiều thứ dụ dỗ, ví như thằng nhãi Tô Xán kia.
Bà ta quyết định tận dụng nguồn lực trong tay, đưa con trai mình và Đường Vũ ra nước ngoài?
Ở nước ngoài hai đứa du học sinh nương tựa vào nhau, chiếu cố cho nhau, cho dù trước đó Đường Vũ không có tình cảm với con mình, lâu ngày cũng sẽ nảy sinh tình cảm, dưới sự chủ đạo của mình, tương lai tiếp nhận sản nghiệp của mình, cô con dâu hoàn mỹ sẽ trở về một cách hoa lệ.
Bà ta yêu thương con trai của mình một cách quá đáng, cũng nhận ra điểm yếu của con trai mình, không đủ mạnh mẽ quyết đoán, Đường Vũ lý trí mạnh mẽ mà quy củ gia giáo, sẽ là sự bổ xung cực kỳ hoàn hảo cho con mình. Chu Dung cũng là nữ nhân dục vọng chiếm hữu rất mạnh, hơn nữa thần kinh quá mẫn cảm, đối với phần tử khó lường đều mang tâm thái cực kỳ bài xích, vì như cô gái sau này con trai mình mang về nhà.
Bà ta là một người mẹ chồng tốt, cũng là một người mẹ chồng cực kỳ xảo quyệt, bà ta khó mà tiếp nhận được cô gái mà mình không thừa nhận, không cho cô gái xa lạ hưởng thụ tài phú của gia đình, chia sẻ con trai của bà ta.
Bà ta có cơ hội nắm lấy tương lai, tránh điều khó tiếp nhận ấy, là Lữ Tiên Minh thích Đường Vũ, mà bà ta quan sát Đường Vũ trưởng thành từ nhỏ tới lớn, cô bé này càng lớn càng khiến người ta yêu thích, với điệu kiện bà ta và sự ưu tú của con trai mình, Chu Dung cũng không gấp gì, không ngờ Tô Xán xuất hiện, khiến mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, thế nên bà ta cấp thiết muốn tác động xúc tiến việc này.
Chu Dung vốn nghĩ chỉ cần mình thuyết phục được Đường Vũ - Mà với bà ta là chuyện hiển nhiên - Thì Mục Tuyền cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng đúng như bà ta nói, bà ta nghĩ mình đánh giá cao Đường Vũ rồi, song không ngờ là đánh giá thấp cô, không thuyết phục được Đường Vũ mà còn khiến Đường Vũ phản cảm.
Không biết gì về Tô Xán là sai lầm thứ hai của Chu Dung.
Bà ta không hề biết vì Mục Tuyền từng một lần can thiệp vào khiến Đường Vũ và Tô Xán mẫn cảm và quá khích .
Hôm nay Mục Tuyền vừa mới đi công tác xa về muốn tới đây đón con gái, bà ta đi theo muốn thăm dò suy nghĩ của Đường Vũ sau ngày hôm qua, không ngờ Tô Xán cũng có mặt làm bà ta mất bình tĩnh, chuyện lần nữa vượt tầm khống chế.
Hiện nghe, Mục Tuyền cho phép Tô Xán và Đường Vũ đi học về với nhau, Chu Dung quýnh quáng:
- Chuyện này sao được, hay là để chị đón cháu nó cho, dù sao vẫn là hai đứa bé, trị an bây giờ lại kém như vậy, không an toàn.
Mục Tuyền lắc đầu:
- Trẻ con rồi cũng sẽ lớn, phải để chúng tự đối diện với một vài vấn đề, có gì không an toàn, chị cũng nên thả lỏng Tiên Minh một chút đi, một chàng trai lớn như vậy, chuyện gì cũng cần mẹ mình xử lý hộ, như thế sau này làm sao trưởng thành được.
Chu Dung đang nghĩ xem Mục Tuyền nói "Trẻ con rồi cũng sẽ lớn, phải để chúng tự đối diện với một vài vấn đề", rốt cuộc mang hàm ý gì thì Mục Tuyền lại nói với Tô Xán:
- Dì Chu đôi khi nói chuyện nặng lời một chút, có điều là chỉ ác miệng, còn lòng dạ rất tốt, khi nổi giận thì bất chấp tất cả, nguôi giận rồi thì không nhớ gì nữa đâu, cháu đừng để trong lòng.
Tô Xán cũng như Chu Dung, hoàn toàn chưa tiêu hóa hết những lời Mục Tuyền nói:
- Là tại cháu khi đó quá kích động làm chuyện ngốc nghếch.
- Cháu còn trẻ, có kích động mới là chuyện bình thường, nếu không như thế, thực sự làm người ta hoài nghi cháu có phải là đứa trẻ bình thường hay không?
Khóe môi Mục Tuyền hơi cong lên:
Tô Xán giật mình, chẳng lẽ chính vì trước kia mình cố sức biểu hiện, thế nên trong mắt Mục Tuyền mới thành "đứa trẻ không bình thường", khiến Mục Tuyền đề phòng, mà y đúng là "đứa trẻ không bình thường", ẩn sau khuôn mặt non nớt kia là linh hồn ông chú bỉ ổi gần 30 tuổi, cho nên nhiều lúc không kiềm chế được đưa ánh mắt quét lên đường cong uốn lượn của Mục Tuyền.
"Dì ấy nhận ra sao? Dì ấy biết mình nhìn trộm sao?" Tô Xán toát hết mồ hôi lạnh, chắc chắn là phát hiện, Mục Tuyền tinh minh như vậy làm sao không nhận ra, mình tàn đời rồi.
Nhưng nếu nhận ra rồi sao có thể dễ dãi với mình như thế, Tô Xán hết trải qua hoảng loạn này rơi vào sự rối rắm khác.
Tô Xán dàm chỉ tay lên trời thề, y hoàn toàn không có suy nghĩ xấu xa gì cả, hoàn toàn là hành động bản năng.
Nhìn Tô Xán đứng như trời trồng, mặt tái đi, Mục Tuyền tủm tỉm cười nhẹ, đưa tay ra, bàn tay mát lạnh vuốt gò má láng mịn của Đường Vũ:
- Tiểu Vũ, đi thôi, theo mẹ về nhà.
Từ khi Đường Vũ từ Hạ Hải tới Dung Thành, tính cách càng thêm trầm lắng cô độc, quan hệ hai mẹ con có phần xa cách, Mục Tuyền đã lâu lắm rồi không gọi con gái bằng giọng dịu dàng thân thiết như thế, đôi khi giao lưu với con gái cũng phải cố hết sức, áp lực công việc làm Mục Tuyền không phân tâm ra nghiền ngẫm nhiều thứ, may mà Đường Vũ chưa bao giờ khiến bà lo lắng thất vọng, con bé luôn ưu tú như vậy.
Thời khắc này nói ra câu ấy, Mục Tuyền thấy như quay về Hạ Hải trước kia, quay về cái con phố xưa cũ, khi đó bà còn chưa vây quanh bới bức tường cao chưa vật lộn với đấu tranh, bà tới nhà trẻ đón con, lúc đó có một cô bé bụ bẫm xinh đẹp như thiên thần nhỏ giang hai cánh tay mũm mĩm, giọng non nớt gọi “mẹ, mẹ”, Mục Tuyền nắm bàn tay nhỏ xinh trắng hồng ấy, nói một câu "mẹ đưa con về nhà".
Khi ấy Đường Vũ là toàn bộ thế giới của bà.
Đi tới chỗ hai chiếc xe đỗ bên đường, Đường Vũ vào xe trước, Chu Dung kéo tay Đường Vũ nói nhỏ:
- Tiểu Tuyền, hiện giờ bọn trẻ đều trưởng thành sớm, em bảo chị đừng can dự vào, sao lại cho Tô Xán và Đường Vũ đi lại gần gũi như thế? Em cũng biết tuổi chúng nó rất dễ phạm sai lầm cơ mà.
Mục Tuyền cười:
- Không sao, vì em tin vào con gái mình, đây là nửa học kỳ cuối cùng, để chúng nó không gian tự do đi, thời gian này sẽ chẳng bao giờ quay trở lại được mà.
Là ý gì? Chỉ là nói cuộc đời học sinh kết thúc, hay là Mục Tuyền đã có cách xử lý quan hệ Tô Xán và Đường Vũ? Đến Chu Dung cũng không hiểu Mục Tuyền nữa.
Cửa mở ra, Đường Vũ thay dép, sách cặp trở về phòng của mình, khi đi qua phòng khách, nhìn lên bàn, hình như vị trí một số thứ đã bị thay đổi, không giống như lúc sáng mình đi học, Đường Vũ có đầu óc quan sát tinh tế, trí nhớ cũng rất tốt.
Vậy là cha về rồi, Đường Vũ đã quá quen cha mình đi về thất thường không có lịch cụ thể, không để ý lắm, tiếp tục đi về phòng.
Ông Đường tắm rửa xong, tới phòng Đường Vũ trò chuyện một lúc, sau đó đi ra phòng khách,
Mục Tuyền đang ngồi nghiêng trên ghế sô pha xem TV, bà cũng vừa mới tắm rửa xong đã thay váy ngủ hồng đào, mái tóc ươn ướt xõa xuống ở hai bên má, không biết chiếc váy đó làm bằng chất liệu gì, có thể là bằng tơ thật kết hợp với thứ khác, chỉ biết nó mềm nhẹ dán lên đường cong gợi cảm, làn da tươi trẻ trắng hồng, toàn thân tỏa ra phong tình thành thục mê người, kết hợp với dáng vẻ mỹ nữ ngái ngủ đó có sức sát thương chí mạng, nhìn Mục Tuyền tuyệt đối không ai dám tin bà có cô con gái mười tám tuổi.
Không biết có phải vì đã quen với người vợ tuyệt sắc của mình rồi không, ông Đường ngồi xuống ghế sô pha lại chú ý tới thứ khác, lấy một tờ báo nằm phía dưới chồng báo để ở bàn nhỏ gần sô pha, chỉ một bức ảnh hỏi:
- Chuyện này là sao?
Bà ta quyết định tận dụng nguồn lực trong tay, đưa con trai mình và Đường Vũ ra nước ngoài?
Ở nước ngoài hai đứa du học sinh nương tựa vào nhau, chiếu cố cho nhau, cho dù trước đó Đường Vũ không có tình cảm với con mình, lâu ngày cũng sẽ nảy sinh tình cảm, dưới sự chủ đạo của mình, tương lai tiếp nhận sản nghiệp của mình, cô con dâu hoàn mỹ sẽ trở về một cách hoa lệ.
Bà ta yêu thương con trai của mình một cách quá đáng, cũng nhận ra điểm yếu của con trai mình, không đủ mạnh mẽ quyết đoán, Đường Vũ lý trí mạnh mẽ mà quy củ gia giáo, sẽ là sự bổ xung cực kỳ hoàn hảo cho con mình. Chu Dung cũng là nữ nhân dục vọng chiếm hữu rất mạnh, hơn nữa thần kinh quá mẫn cảm, đối với phần tử khó lường đều mang tâm thái cực kỳ bài xích, vì như cô gái sau này con trai mình mang về nhà.
Bà ta là một người mẹ chồng tốt, cũng là một người mẹ chồng cực kỳ xảo quyệt, bà ta khó mà tiếp nhận được cô gái mà mình không thừa nhận, không cho cô gái xa lạ hưởng thụ tài phú của gia đình, chia sẻ con trai của bà ta.
Bà ta có cơ hội nắm lấy tương lai, tránh điều khó tiếp nhận ấy, là Lữ Tiên Minh thích Đường Vũ, mà bà ta quan sát Đường Vũ trưởng thành từ nhỏ tới lớn, cô bé này càng lớn càng khiến người ta yêu thích, với điệu kiện bà ta và sự ưu tú của con trai mình, Chu Dung cũng không gấp gì, không ngờ Tô Xán xuất hiện, khiến mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, thế nên bà ta cấp thiết muốn tác động xúc tiến việc này.
Chu Dung vốn nghĩ chỉ cần mình thuyết phục được Đường Vũ - Mà với bà ta là chuyện hiển nhiên - Thì Mục Tuyền cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng đúng như bà ta nói, bà ta nghĩ mình đánh giá cao Đường Vũ rồi, song không ngờ là đánh giá thấp cô, không thuyết phục được Đường Vũ mà còn khiến Đường Vũ phản cảm.
Không biết gì về Tô Xán là sai lầm thứ hai của Chu Dung.
Bà ta không hề biết vì Mục Tuyền từng một lần can thiệp vào khiến Đường Vũ và Tô Xán mẫn cảm và quá khích .
Hôm nay Mục Tuyền vừa mới đi công tác xa về muốn tới đây đón con gái, bà ta đi theo muốn thăm dò suy nghĩ của Đường Vũ sau ngày hôm qua, không ngờ Tô Xán cũng có mặt làm bà ta mất bình tĩnh, chuyện lần nữa vượt tầm khống chế.
Hiện nghe, Mục Tuyền cho phép Tô Xán và Đường Vũ đi học về với nhau, Chu Dung quýnh quáng:
- Chuyện này sao được, hay là để chị đón cháu nó cho, dù sao vẫn là hai đứa bé, trị an bây giờ lại kém như vậy, không an toàn.
Mục Tuyền lắc đầu:
- Trẻ con rồi cũng sẽ lớn, phải để chúng tự đối diện với một vài vấn đề, có gì không an toàn, chị cũng nên thả lỏng Tiên Minh một chút đi, một chàng trai lớn như vậy, chuyện gì cũng cần mẹ mình xử lý hộ, như thế sau này làm sao trưởng thành được.
Chu Dung đang nghĩ xem Mục Tuyền nói "Trẻ con rồi cũng sẽ lớn, phải để chúng tự đối diện với một vài vấn đề", rốt cuộc mang hàm ý gì thì Mục Tuyền lại nói với Tô Xán:
- Dì Chu đôi khi nói chuyện nặng lời một chút, có điều là chỉ ác miệng, còn lòng dạ rất tốt, khi nổi giận thì bất chấp tất cả, nguôi giận rồi thì không nhớ gì nữa đâu, cháu đừng để trong lòng.
Tô Xán cũng như Chu Dung, hoàn toàn chưa tiêu hóa hết những lời Mục Tuyền nói:
- Là tại cháu khi đó quá kích động làm chuyện ngốc nghếch.
- Cháu còn trẻ, có kích động mới là chuyện bình thường, nếu không như thế, thực sự làm người ta hoài nghi cháu có phải là đứa trẻ bình thường hay không?
Khóe môi Mục Tuyền hơi cong lên:
Tô Xán giật mình, chẳng lẽ chính vì trước kia mình cố sức biểu hiện, thế nên trong mắt Mục Tuyền mới thành "đứa trẻ không bình thường", khiến Mục Tuyền đề phòng, mà y đúng là "đứa trẻ không bình thường", ẩn sau khuôn mặt non nớt kia là linh hồn ông chú bỉ ổi gần 30 tuổi, cho nên nhiều lúc không kiềm chế được đưa ánh mắt quét lên đường cong uốn lượn của Mục Tuyền.
"Dì ấy nhận ra sao? Dì ấy biết mình nhìn trộm sao?" Tô Xán toát hết mồ hôi lạnh, chắc chắn là phát hiện, Mục Tuyền tinh minh như vậy làm sao không nhận ra, mình tàn đời rồi.
Nhưng nếu nhận ra rồi sao có thể dễ dãi với mình như thế, Tô Xán hết trải qua hoảng loạn này rơi vào sự rối rắm khác.
Tô Xán dàm chỉ tay lên trời thề, y hoàn toàn không có suy nghĩ xấu xa gì cả, hoàn toàn là hành động bản năng.
Nhìn Tô Xán đứng như trời trồng, mặt tái đi, Mục Tuyền tủm tỉm cười nhẹ, đưa tay ra, bàn tay mát lạnh vuốt gò má láng mịn của Đường Vũ:
- Tiểu Vũ, đi thôi, theo mẹ về nhà.
Từ khi Đường Vũ từ Hạ Hải tới Dung Thành, tính cách càng thêm trầm lắng cô độc, quan hệ hai mẹ con có phần xa cách, Mục Tuyền đã lâu lắm rồi không gọi con gái bằng giọng dịu dàng thân thiết như thế, đôi khi giao lưu với con gái cũng phải cố hết sức, áp lực công việc làm Mục Tuyền không phân tâm ra nghiền ngẫm nhiều thứ, may mà Đường Vũ chưa bao giờ khiến bà lo lắng thất vọng, con bé luôn ưu tú như vậy.
Thời khắc này nói ra câu ấy, Mục Tuyền thấy như quay về Hạ Hải trước kia, quay về cái con phố xưa cũ, khi đó bà còn chưa vây quanh bới bức tường cao chưa vật lộn với đấu tranh, bà tới nhà trẻ đón con, lúc đó có một cô bé bụ bẫm xinh đẹp như thiên thần nhỏ giang hai cánh tay mũm mĩm, giọng non nớt gọi “mẹ, mẹ”, Mục Tuyền nắm bàn tay nhỏ xinh trắng hồng ấy, nói một câu "mẹ đưa con về nhà".
Khi ấy Đường Vũ là toàn bộ thế giới của bà.
Đi tới chỗ hai chiếc xe đỗ bên đường, Đường Vũ vào xe trước, Chu Dung kéo tay Đường Vũ nói nhỏ:
- Tiểu Tuyền, hiện giờ bọn trẻ đều trưởng thành sớm, em bảo chị đừng can dự vào, sao lại cho Tô Xán và Đường Vũ đi lại gần gũi như thế? Em cũng biết tuổi chúng nó rất dễ phạm sai lầm cơ mà.
Mục Tuyền cười:
- Không sao, vì em tin vào con gái mình, đây là nửa học kỳ cuối cùng, để chúng nó không gian tự do đi, thời gian này sẽ chẳng bao giờ quay trở lại được mà.
Là ý gì? Chỉ là nói cuộc đời học sinh kết thúc, hay là Mục Tuyền đã có cách xử lý quan hệ Tô Xán và Đường Vũ? Đến Chu Dung cũng không hiểu Mục Tuyền nữa.
Cửa mở ra, Đường Vũ thay dép, sách cặp trở về phòng của mình, khi đi qua phòng khách, nhìn lên bàn, hình như vị trí một số thứ đã bị thay đổi, không giống như lúc sáng mình đi học, Đường Vũ có đầu óc quan sát tinh tế, trí nhớ cũng rất tốt.
Vậy là cha về rồi, Đường Vũ đã quá quen cha mình đi về thất thường không có lịch cụ thể, không để ý lắm, tiếp tục đi về phòng.
Ông Đường tắm rửa xong, tới phòng Đường Vũ trò chuyện một lúc, sau đó đi ra phòng khách,
Mục Tuyền đang ngồi nghiêng trên ghế sô pha xem TV, bà cũng vừa mới tắm rửa xong đã thay váy ngủ hồng đào, mái tóc ươn ướt xõa xuống ở hai bên má, không biết chiếc váy đó làm bằng chất liệu gì, có thể là bằng tơ thật kết hợp với thứ khác, chỉ biết nó mềm nhẹ dán lên đường cong gợi cảm, làn da tươi trẻ trắng hồng, toàn thân tỏa ra phong tình thành thục mê người, kết hợp với dáng vẻ mỹ nữ ngái ngủ đó có sức sát thương chí mạng, nhìn Mục Tuyền tuyệt đối không ai dám tin bà có cô con gái mười tám tuổi.
Không biết có phải vì đã quen với người vợ tuyệt sắc của mình rồi không, ông Đường ngồi xuống ghế sô pha lại chú ý tới thứ khác, lấy một tờ báo nằm phía dưới chồng báo để ở bàn nhỏ gần sô pha, chỉ một bức ảnh hỏi:
- Chuyện này là sao?
/409
|