Hà quản gia từ từ chuyển tầm nhìn, nhìn về hướng gã hộ vệ chỉ người kia.
Năm gã hộ vệ còn lại cũng nhìn về hướng tên đồng bọn ấy.
Gã hộ vệ chỉ người tay chỉ đồng bọn, đang sững sờ tại chỗ.
Trong huyện nha đầu tiên yên tĩnh trong chớp mắt, tiếp theo ầm lên một tiếng thì bắt đầu nghị luận.
- Chả trách Huyện lệnh đại nhân hạ thủ bất lưu tình.
- Nói đánh là đánh.
- Thì ra sớm đã biết, mấy tên khốn kiếp này là hung thủ thật sự.
Tuy các nha dịch từ lâu đã ngưỡng mộ khâm phục Giang Long, nhưng ở công đường thẩm án, thực sự không thể vì nghi phạm gào thét vài tiếng, thì lập tức lấy gậy lớn ra hầu, dùng thủ đoạn như vậy thì các vụ án có thẩm tra ra cũng chắc chắn mười phần là án oan.
Trước đây nha dịch khi phạt gậy không hề nương tay, nhưng trong lòng thật ra không thoải mái gì.
Cho đến giờ mấy nha dịch hành hình mới thở phào, người mà họ đánh chính là hung thủ thực sự sát hại đồng sự của họ.
Gã hộ vệ chỉ người bỏ tay xuống, cúi đầu, vẻ mặt đầy ăn năn.
Hà quản gia và mấy gã còn lại mặt tái xám như tro, toàn thân xụi lơ bò trên mặt đất. Sau mấy tiếng thở, thì cả người run lẩy bẩy. Theo như cách làm cứng rắn của Giang Long, thì không khó để đoán ra sau khi nhận tội, bọn họ sẽ có kết cục như thế nào.
Hà quản gia lúc này, chỉ còn đặt hy vọng duy nhất lên người công tử gia nhà mình.
Nhưng mãi đến khi tờ khẩu cung bay xuống trước mặt, Tiền Đới cũng không xuất hiện. Đến lúc này, có chống chế không thừa nhận nữa cũng không tác dụng rồi. Muốn chối cãi ư? Giỡn chơi, vừa nãy chỉ mới mở miệng hét lên mấy tiếng định giở trò vô lại, đã bị đánh gần chết.
Bây giờ mà chối, Giang Long thật dám đánh tất cả bọn họ chết ngay trên công đường lắm. Đến lúc đó lấy ngón tay cái của bọn họ ấn dấu vân tay đỏ lên tờ khẩu cung là được rồi. Năm gã hộ vệ lúc nãy cùng lúc căm tức nhìn tên hộ vệ buột miệng chỉ người kia, bây giờ tất cả đều đưa ánh mắt oán độc ấy hướng về phía Hà quản gia.
Tối qua Hà quản gia đã vỗ ngực cam đoan, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện. Còn nói cho dù xảy ra chuyện cũng có thể dễ dàng dàn xếp, bọn họ mới nghe lời làm theo sự sắp đặt. Nhưng bây giờ Hà quản gia thân mình còn khó giữ, đương nhiên cũng không thể bảo vệ bọn họ nữa.
Đột nhiên, bọn họ nhớ đến đội trưởng đội hộ vệ lần này đến huyện Linh Thông Tất Tác.
Không biết đội trưởng có nghĩ cách cứu bọn họ hay không?
Không ra tay cứu bọn họ, bọn họ sẽ... Đột nhiên, bọn họ sửng sốt. Tất Tác chỉ dẫn bọn họ đến trước mặt Hà quản gia, dặn bọn họ nghe theo sự sắp đặt của Hà quản gia sau đó đã rời khỏi rồi. Còn về phần Hà quản gia muốn làm gì, có phải muốn trả thù, trả thù như thế nào, căn bản là không biết.
Hơn nữa cho dù biết là Hà quản gia muốn trả thù thì sao chứ? Cũng đâu biết Hà quản gia muốn giết người. Hoặc cho dù trong lòng có biết, nhưng cũng sẽ không thừa nhận.
Trước đây trong mắt của mấy hộ vệ này, Tất Tác chẳng qua chỉ là một người thô kệch mà thôi, cũng không kính trọng lắm, cho đến lúc này mới giật mình hiểu ra, người ta nhìn có vẻ ngốc nghếch thờ ơ qua loa, kỳ thực giảo hoạt hơn ai hết, hèn gì người ta có thể leo lên đến chức vị đội trưởng.
Cả mấy người đều không ai kháng cự nữa, thành thành thật thật ấn dấu vân tay, sau đó bị nha dịch lôi ra khỏi công đường, kéo thẳng đến nhà ngục.
Chỉ chốc lát, quá trình Giang Long thẩm án đã được truyền đi, Tiền Đới cũng đã biết.
- Có chút thông minh vặt.
Tiền Đới khẽ gật đầu.
Văn sĩ trung niên phụ họa:
- Tiểu nhị của tửu lâu, đứng ra nói nhìn thấy trong hộ vệ có người cầm bao gai hai người chắc đều là do tiểu tử Cảnh gia cố ý sắp xếp.
- Chỉ là để làm rối trí bọn Hà quản gia, bọn họ tưởng rằng hoàn mỹ vô khuyết, nhưng Giang Long sau khi sắp xếp điều khiển như vậy thì cố ý vào nơi quan trọng nhất để xảy ra bất ngờ, kết quả bọn họ mất đi bình tĩnh.
Văn sĩ trung niên không nói gì, trong mắt lão Giang Long bố trí chu đáo chặt chẽ, tiếp theo thì ở trên công đường, đầu tiên là đánh Hà quản gia và các hộ vệ một trận, cho bọn họ biết cách hành sự của Giang Long cứng rắn không sợ hãi Tiền gia, sau đó bất thình lình một tiếng chất vấn tên hộ vệ đã bị khí thế của Giang Long áp chế kia.
Trong đó mà có một chút sai lệch, đều không thể thuận lợi phá án.
Ngược lại, nếu như tên hộ vệ kia không mắc mưu, thì Giang Long thẩm tra tiếp, sẽ rất khó khăn.
- Ngươi đến huyện nha một chuyến, xem tiểu tử Cảnh gia có thể thủ hạ lưu tình không.
Tiền Đới đột nhiên căn dặn.
Văn sĩ trung niên lập tức mở miệng nói:
- Việc này...
Nhưng lại bị Tiền Đới đưa tay ngăn lại:
- Ngươi cứ theo đó mà làm là được rồi.
- Vâng.
Giang Long ở hậu đường đi theo học tập Trình Trạch, nghe có Văn sĩ trung niên cầu kiến.
- Cho ông ấy vào.
Văn sĩ trung niên đẩy cửa ra, dẫn theo một trận gió lạnh, vội vàng trở tay đóng cửa, chắp tay:
- Cảnh đại nhân.
- Mời ngồi.
Giang Long tuy không biết tên của Văn sĩ trung niên, nhưng cũng biết lão luôn theo bên cạnh Tiền Đới làm việc, có thể xem là phụ tá của Tiền Đới, rất khách khí, đứng lên nói:
- Mời ngồi.
- Không dám.
Văn sĩ trung niên cúi đầu khom lưng, không khách sáo nói thẳng mục đích đến:
- Tại hạ và Hà gia sự hôm nay bị bắt có chút giao tình, không biết Cảnh đại nhân có thể châm chước một chút, thủ hạ lưu tình không?
- Thủ hạ lưu tình?
- Kỳ thực Hà quản gia con người rất tốt, có thể chỉ là nhất thời hồ đồ.
Văn sĩ trung niên vội đáp.
Giang Long liếc nhìn Văn sĩ trung niên:
- Thật chỉ là nhất thời hồ đồ?
- Cái, cái này...
- Ông có biết hai nha dịch ấy bị giết như thế nào không?
Giang Long đột nhiên hỏi.
Văn sĩ trung niên chỉ là có nghe nói đôi chút, chứ chưa thực sự đi dò hỏi.
- Bị đánh đứt gân tay gân chân, trên mặt bị rạch mấy mươi vết dao...
Mỗi một câu nói của Giang Long, khiến vẻ đỏ bừng trên gương mặt Văn sĩ trung niên lại đậm thêm một phần.
- Trước lúc chết, còn bị khoét mắt.
Văn sĩ trung niên xấu hổ:
- Là tại hạ đến quá đường đột rồi.
Nói xong cáo từ.
Nhìn bóng Văn sĩ trung niên đi ra khỏi phòng, Giang Long đột nhiên có chút không hiểu hỏi:
- Năng lực vị tiên sinh này chẳng ra làm sao, tại sao Tiền Đới lại tìm một phụ tá như vậy?
- Lão là thầy của Tiền Đới.
Không ngờ Trình Trạch lại biết được nội tình ngoài dự liệu của mọi người.
Giang Long tò mò:
- Với thế lực của Tiền gia, tìm vài ông thầy học thức uyên bác, năng lực giỏi một chút chắc không khó chứ?
- Vị tiên sinh này là người Tiền Đới tự mình lựa chọn đấy.
Trình Trạch khẽ vuốt chòm râu cười nói.
- Tự mình lựa chọn?
- Vào năm Tiền Đới chín tuổi.
- Kỳ lạ, trưởng bối Tiền gia có thể bằng lòng sao?
Khó trách Giang Long cảm thấy không thể tin nổi, phải biết Tiền Đới là đích tôn trưởng, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, trưởng bối Tiền gia sao có thể để y tùy ý làm bừa trong chuyện đại sự này chứ?
- Tiền Đới và mấy vị trưởng bối Tiền gia đã nói chuyện mấy lần, sau cùng mới quyết định như vậy.
Đứa bé chín tuổi nói chuyện với trưởng bối Tiền gia, lại có thể thuyết phục được đối phương!
Giang Long nảy sinh hứng thú với Tiền Đới rồi, tuy nhiên Trình Trạch lại nói:
- Đó là một con sói! Một con sói máu lạnh vô tình giết người không chớp mắt!
- Ừm.
Giang Long nghĩ đến cái chết của hai nha dịch. Tiền Đới không thể nào không biết trước sự việc.
- Tốt nhất là nhanh chóng đuổi y về kinh thành, hoặc là...
Bàn tay Trình Trạch quẹt ngang, làm ra động tác chém đầu.
Trước đây Trình Trạch luôn trầm mặc, không nói một lời, cho đến lúc này, Giang Long mới biết vì sao Tiêu Phàm và Hà Bất Tại lại âm thầm tôn Trình Trạch làm đầu. Người này cực kỳ có chủ ý có quyết đoán, rất lý trí, rất có trí tuệ, còn rất có quả quyết sát phạt.
Tiền Đới, là kẻ nói giết là có thể giết sao?
Cho dù là Giang Long, cũng chưa nghĩ qua như vậy.
Thấy Giang Long chỉ cau mày, không tỏ thái độ, Trình Trạch nâng tách trà khẽ nhấp một ngụm:
- Người chết lần này là hai nha dịch, vậy còn lần sau? Ta? Tiêu Phàm, hay là Hà Bất Tại? Hay Tiền Đới sẽ trực tiếp lấy mục tiêu...
Nói đến đây Trình Trạch liếc mắt nhìn Giang Long.
Giang Long sửng sốt, tức thì cau mày sâu hơn. Nếu Tiền Đới muốn giết mình, hắn không lo lắng, hắn tin tưởng vào thân thủ của mình. Nhưng nếu như là Tiêu Phàm, Hà Bất Tại, và cả Trình Trạch... Trình Trạch trên cơ bản là luôn ở trong huyện nha không có ra ngoài, còn an toàn một chút. Nhưng Tiêu Phàm và Hà Bất Tại thì thường xuyên ra ngoài làm việc.
Mà hai người này đều rất có năng lực, có thể giúp được Giang Long rất nhiều, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
- Sói trừ hung tàn ra, còn rất xảo trá nữa.
Trình Trạch đặt tách trà xuống:
- Nó có trí tuệ của nó, có tính toán và chủ ý của nó, nhìn lại chuyện Tiền Đới mới chín tuổi đã dám nói chuyện với trưởng bối trong nhà, có thể thấy y một khi đã nắm chắc chủ ý thì sẽ không dễ dàng thay đổi, hơn nữa sẽ lập tức thi hành.
Đúng vậy, cũng sẽ không ngầm cho phép Hà quản gia ngày hôm sau ra tay báo thù.
Đây tuyệt đối là người nắm được chủ ý thì sẽ làm ngay lập tức.
Giang Long đưa mắt một cái, hỏi:
- Trình tiên sinh có cách đuổi Tiền Đới về kinh thành không?
- Việc này theo năng lực hiện nay ngài có, hoàn toàn có thể làm được, ta sẽ không giúp ngài.
Trình Trạch trực tiếp đứng dậy rời khỏi.
Một nụ cười khổ cong lên từ khóe miệng Giang Long.
Sáng hôm sau, Giang Long chính thức ra phán quyết, Hà quản gia và sáu tên hộ vệ, toàn bộ xử trảm, giờ ngọ ngày mai hành hình. Đồng thời lúc đó một bức thư xin tha do Bàng Thành An phái người đem tới, cũng được đưa đến tay Giang Long. Trước mặt người đưa thư Giang Long trực tiếp ném bức thư vào chậu lửa, một trận khói bốc lên.
- Giúp bổn quan gửi một câu đến Bàng đại nhân, cái việc xin tha cho phạm nhân giết người sau này bớt làm lại.
Người đưa thư vâng dạ, hoảng sợ lui ra.
- Công tử gia, tiểu tử Cảnh gia phán trảm lập quyết.
Văn sĩ trung niên sau khi biết tin, đến hậu đường huyện nha tìm gặp Tiền Đới bẩm báo.
Tiền Đới nhìn quyển sách trong tay, ánh mắt không chút dịch chuyển:
- Nằm trong dự liệu.
Thấy sắc mặt Tiền Đới phẳng lặng không một gợn sóng, Văn sĩ trung niên phiền muộn, ngài đã bảo ta đi tìm tiểu tử Cảnh gia xin tha thứ, hẳn là quan tâm đến Hà quản gia, sao bây giờ biết tiểu tử Cảnh gia phán trảm lập quyết, cảm xúc còn có thể gặp sóng gió chẳng lo như vậy?
Thấy Tiền Đới không có biểu hiện gì hết, Văn sĩ trung niên lặng lẽ lui ra.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Tiền Đới ngước mắt lên, rồi lại tiếp tục xem quyển sách trong tay.
Trưa hôm sau, khí trời vốn sáng sủa lại đổi ra âm u, giống như sắp có tuyết rơi. Trong tiếng rít của gió Bấc, Hà quản gia và sáu gã hộ vệ đầu rơi xuống đất, máu tươi bắn ra ướt đẫm cả một mảng đài cao. Lập tức, người thân của Đại Lưu và Tiểu Dương, gào khóc vang dậy.
Đại Lưu và Tiểu Dương vốn là trụ cột trong nhà, giờ đây đã chết, cuộc sống của hai gia đình sẽ rơi vào khó khăn.
Nếu là trước đây xuất hiện tình huống này, Hà Đạo có thể để cho hai nhà chọn ra nam tử gánh vác, nhưng hiện nay Giang Long quản lý việc tuyển chọn nha dịch rất nghiêm ngặt. Rốt cuộc, Hà Đạo chỉ lấy ngân lượng lục trên người Tiền quản gia và phụ cấp tử tuất của huyện nha phát đưa cho hai nhà.
Ngân lượng trên người Tiền quản gia không nhiều, nhưng chỉ riêng bộ trường bào hoa lệ ấy cũng có thể bán được mười mấy lượng. Khi bị áp giải lên đài cao trảm thủ, mặc áo tù, những thứ khác đều bị Hà Đạo lột đem đi bán rồi. Cộng thêm phụ cấp tử tuất của huyện nha phát, đã gom được tròn bốn mươi lượng bạc.
Hai nhà mỗi nhà hai mươi lượng, số ngân lượng này đủ để hai nhà sống qua một khoảng thời gian dài.
Đêm khuya, nơi nghỉ chân của Tiền gia.
Một cái bóng đen tay chân nhanh nhẹn phóng qua tường viện, đến cửa phòng Tiền Đới dừng lại.
---------oOo----------
Năm gã hộ vệ còn lại cũng nhìn về hướng tên đồng bọn ấy.
Gã hộ vệ chỉ người tay chỉ đồng bọn, đang sững sờ tại chỗ.
Trong huyện nha đầu tiên yên tĩnh trong chớp mắt, tiếp theo ầm lên một tiếng thì bắt đầu nghị luận.
- Chả trách Huyện lệnh đại nhân hạ thủ bất lưu tình.
- Nói đánh là đánh.
- Thì ra sớm đã biết, mấy tên khốn kiếp này là hung thủ thật sự.
Tuy các nha dịch từ lâu đã ngưỡng mộ khâm phục Giang Long, nhưng ở công đường thẩm án, thực sự không thể vì nghi phạm gào thét vài tiếng, thì lập tức lấy gậy lớn ra hầu, dùng thủ đoạn như vậy thì các vụ án có thẩm tra ra cũng chắc chắn mười phần là án oan.
Trước đây nha dịch khi phạt gậy không hề nương tay, nhưng trong lòng thật ra không thoải mái gì.
Cho đến giờ mấy nha dịch hành hình mới thở phào, người mà họ đánh chính là hung thủ thực sự sát hại đồng sự của họ.
Gã hộ vệ chỉ người bỏ tay xuống, cúi đầu, vẻ mặt đầy ăn năn.
Hà quản gia và mấy gã còn lại mặt tái xám như tro, toàn thân xụi lơ bò trên mặt đất. Sau mấy tiếng thở, thì cả người run lẩy bẩy. Theo như cách làm cứng rắn của Giang Long, thì không khó để đoán ra sau khi nhận tội, bọn họ sẽ có kết cục như thế nào.
Hà quản gia lúc này, chỉ còn đặt hy vọng duy nhất lên người công tử gia nhà mình.
Nhưng mãi đến khi tờ khẩu cung bay xuống trước mặt, Tiền Đới cũng không xuất hiện. Đến lúc này, có chống chế không thừa nhận nữa cũng không tác dụng rồi. Muốn chối cãi ư? Giỡn chơi, vừa nãy chỉ mới mở miệng hét lên mấy tiếng định giở trò vô lại, đã bị đánh gần chết.
Bây giờ mà chối, Giang Long thật dám đánh tất cả bọn họ chết ngay trên công đường lắm. Đến lúc đó lấy ngón tay cái của bọn họ ấn dấu vân tay đỏ lên tờ khẩu cung là được rồi. Năm gã hộ vệ lúc nãy cùng lúc căm tức nhìn tên hộ vệ buột miệng chỉ người kia, bây giờ tất cả đều đưa ánh mắt oán độc ấy hướng về phía Hà quản gia.
Tối qua Hà quản gia đã vỗ ngực cam đoan, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện. Còn nói cho dù xảy ra chuyện cũng có thể dễ dàng dàn xếp, bọn họ mới nghe lời làm theo sự sắp đặt. Nhưng bây giờ Hà quản gia thân mình còn khó giữ, đương nhiên cũng không thể bảo vệ bọn họ nữa.
Đột nhiên, bọn họ nhớ đến đội trưởng đội hộ vệ lần này đến huyện Linh Thông Tất Tác.
Không biết đội trưởng có nghĩ cách cứu bọn họ hay không?
Không ra tay cứu bọn họ, bọn họ sẽ... Đột nhiên, bọn họ sửng sốt. Tất Tác chỉ dẫn bọn họ đến trước mặt Hà quản gia, dặn bọn họ nghe theo sự sắp đặt của Hà quản gia sau đó đã rời khỏi rồi. Còn về phần Hà quản gia muốn làm gì, có phải muốn trả thù, trả thù như thế nào, căn bản là không biết.
Hơn nữa cho dù biết là Hà quản gia muốn trả thù thì sao chứ? Cũng đâu biết Hà quản gia muốn giết người. Hoặc cho dù trong lòng có biết, nhưng cũng sẽ không thừa nhận.
Trước đây trong mắt của mấy hộ vệ này, Tất Tác chẳng qua chỉ là một người thô kệch mà thôi, cũng không kính trọng lắm, cho đến lúc này mới giật mình hiểu ra, người ta nhìn có vẻ ngốc nghếch thờ ơ qua loa, kỳ thực giảo hoạt hơn ai hết, hèn gì người ta có thể leo lên đến chức vị đội trưởng.
Cả mấy người đều không ai kháng cự nữa, thành thành thật thật ấn dấu vân tay, sau đó bị nha dịch lôi ra khỏi công đường, kéo thẳng đến nhà ngục.
Chỉ chốc lát, quá trình Giang Long thẩm án đã được truyền đi, Tiền Đới cũng đã biết.
- Có chút thông minh vặt.
Tiền Đới khẽ gật đầu.
Văn sĩ trung niên phụ họa:
- Tiểu nhị của tửu lâu, đứng ra nói nhìn thấy trong hộ vệ có người cầm bao gai hai người chắc đều là do tiểu tử Cảnh gia cố ý sắp xếp.
- Chỉ là để làm rối trí bọn Hà quản gia, bọn họ tưởng rằng hoàn mỹ vô khuyết, nhưng Giang Long sau khi sắp xếp điều khiển như vậy thì cố ý vào nơi quan trọng nhất để xảy ra bất ngờ, kết quả bọn họ mất đi bình tĩnh.
Văn sĩ trung niên không nói gì, trong mắt lão Giang Long bố trí chu đáo chặt chẽ, tiếp theo thì ở trên công đường, đầu tiên là đánh Hà quản gia và các hộ vệ một trận, cho bọn họ biết cách hành sự của Giang Long cứng rắn không sợ hãi Tiền gia, sau đó bất thình lình một tiếng chất vấn tên hộ vệ đã bị khí thế của Giang Long áp chế kia.
Trong đó mà có một chút sai lệch, đều không thể thuận lợi phá án.
Ngược lại, nếu như tên hộ vệ kia không mắc mưu, thì Giang Long thẩm tra tiếp, sẽ rất khó khăn.
- Ngươi đến huyện nha một chuyến, xem tiểu tử Cảnh gia có thể thủ hạ lưu tình không.
Tiền Đới đột nhiên căn dặn.
Văn sĩ trung niên lập tức mở miệng nói:
- Việc này...
Nhưng lại bị Tiền Đới đưa tay ngăn lại:
- Ngươi cứ theo đó mà làm là được rồi.
- Vâng.
Giang Long ở hậu đường đi theo học tập Trình Trạch, nghe có Văn sĩ trung niên cầu kiến.
- Cho ông ấy vào.
Văn sĩ trung niên đẩy cửa ra, dẫn theo một trận gió lạnh, vội vàng trở tay đóng cửa, chắp tay:
- Cảnh đại nhân.
- Mời ngồi.
Giang Long tuy không biết tên của Văn sĩ trung niên, nhưng cũng biết lão luôn theo bên cạnh Tiền Đới làm việc, có thể xem là phụ tá của Tiền Đới, rất khách khí, đứng lên nói:
- Mời ngồi.
- Không dám.
Văn sĩ trung niên cúi đầu khom lưng, không khách sáo nói thẳng mục đích đến:
- Tại hạ và Hà gia sự hôm nay bị bắt có chút giao tình, không biết Cảnh đại nhân có thể châm chước một chút, thủ hạ lưu tình không?
- Thủ hạ lưu tình?
- Kỳ thực Hà quản gia con người rất tốt, có thể chỉ là nhất thời hồ đồ.
Văn sĩ trung niên vội đáp.
Giang Long liếc nhìn Văn sĩ trung niên:
- Thật chỉ là nhất thời hồ đồ?
- Cái, cái này...
- Ông có biết hai nha dịch ấy bị giết như thế nào không?
Giang Long đột nhiên hỏi.
Văn sĩ trung niên chỉ là có nghe nói đôi chút, chứ chưa thực sự đi dò hỏi.
- Bị đánh đứt gân tay gân chân, trên mặt bị rạch mấy mươi vết dao...
Mỗi một câu nói của Giang Long, khiến vẻ đỏ bừng trên gương mặt Văn sĩ trung niên lại đậm thêm một phần.
- Trước lúc chết, còn bị khoét mắt.
Văn sĩ trung niên xấu hổ:
- Là tại hạ đến quá đường đột rồi.
Nói xong cáo từ.
Nhìn bóng Văn sĩ trung niên đi ra khỏi phòng, Giang Long đột nhiên có chút không hiểu hỏi:
- Năng lực vị tiên sinh này chẳng ra làm sao, tại sao Tiền Đới lại tìm một phụ tá như vậy?
- Lão là thầy của Tiền Đới.
Không ngờ Trình Trạch lại biết được nội tình ngoài dự liệu của mọi người.
Giang Long tò mò:
- Với thế lực của Tiền gia, tìm vài ông thầy học thức uyên bác, năng lực giỏi một chút chắc không khó chứ?
- Vị tiên sinh này là người Tiền Đới tự mình lựa chọn đấy.
Trình Trạch khẽ vuốt chòm râu cười nói.
- Tự mình lựa chọn?
- Vào năm Tiền Đới chín tuổi.
- Kỳ lạ, trưởng bối Tiền gia có thể bằng lòng sao?
Khó trách Giang Long cảm thấy không thể tin nổi, phải biết Tiền Đới là đích tôn trưởng, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, trưởng bối Tiền gia sao có thể để y tùy ý làm bừa trong chuyện đại sự này chứ?
- Tiền Đới và mấy vị trưởng bối Tiền gia đã nói chuyện mấy lần, sau cùng mới quyết định như vậy.
Đứa bé chín tuổi nói chuyện với trưởng bối Tiền gia, lại có thể thuyết phục được đối phương!
Giang Long nảy sinh hứng thú với Tiền Đới rồi, tuy nhiên Trình Trạch lại nói:
- Đó là một con sói! Một con sói máu lạnh vô tình giết người không chớp mắt!
- Ừm.
Giang Long nghĩ đến cái chết của hai nha dịch. Tiền Đới không thể nào không biết trước sự việc.
- Tốt nhất là nhanh chóng đuổi y về kinh thành, hoặc là...
Bàn tay Trình Trạch quẹt ngang, làm ra động tác chém đầu.
Trước đây Trình Trạch luôn trầm mặc, không nói một lời, cho đến lúc này, Giang Long mới biết vì sao Tiêu Phàm và Hà Bất Tại lại âm thầm tôn Trình Trạch làm đầu. Người này cực kỳ có chủ ý có quyết đoán, rất lý trí, rất có trí tuệ, còn rất có quả quyết sát phạt.
Tiền Đới, là kẻ nói giết là có thể giết sao?
Cho dù là Giang Long, cũng chưa nghĩ qua như vậy.
Thấy Giang Long chỉ cau mày, không tỏ thái độ, Trình Trạch nâng tách trà khẽ nhấp một ngụm:
- Người chết lần này là hai nha dịch, vậy còn lần sau? Ta? Tiêu Phàm, hay là Hà Bất Tại? Hay Tiền Đới sẽ trực tiếp lấy mục tiêu...
Nói đến đây Trình Trạch liếc mắt nhìn Giang Long.
Giang Long sửng sốt, tức thì cau mày sâu hơn. Nếu Tiền Đới muốn giết mình, hắn không lo lắng, hắn tin tưởng vào thân thủ của mình. Nhưng nếu như là Tiêu Phàm, Hà Bất Tại, và cả Trình Trạch... Trình Trạch trên cơ bản là luôn ở trong huyện nha không có ra ngoài, còn an toàn một chút. Nhưng Tiêu Phàm và Hà Bất Tại thì thường xuyên ra ngoài làm việc.
Mà hai người này đều rất có năng lực, có thể giúp được Giang Long rất nhiều, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
- Sói trừ hung tàn ra, còn rất xảo trá nữa.
Trình Trạch đặt tách trà xuống:
- Nó có trí tuệ của nó, có tính toán và chủ ý của nó, nhìn lại chuyện Tiền Đới mới chín tuổi đã dám nói chuyện với trưởng bối trong nhà, có thể thấy y một khi đã nắm chắc chủ ý thì sẽ không dễ dàng thay đổi, hơn nữa sẽ lập tức thi hành.
Đúng vậy, cũng sẽ không ngầm cho phép Hà quản gia ngày hôm sau ra tay báo thù.
Đây tuyệt đối là người nắm được chủ ý thì sẽ làm ngay lập tức.
Giang Long đưa mắt một cái, hỏi:
- Trình tiên sinh có cách đuổi Tiền Đới về kinh thành không?
- Việc này theo năng lực hiện nay ngài có, hoàn toàn có thể làm được, ta sẽ không giúp ngài.
Trình Trạch trực tiếp đứng dậy rời khỏi.
Một nụ cười khổ cong lên từ khóe miệng Giang Long.
Sáng hôm sau, Giang Long chính thức ra phán quyết, Hà quản gia và sáu tên hộ vệ, toàn bộ xử trảm, giờ ngọ ngày mai hành hình. Đồng thời lúc đó một bức thư xin tha do Bàng Thành An phái người đem tới, cũng được đưa đến tay Giang Long. Trước mặt người đưa thư Giang Long trực tiếp ném bức thư vào chậu lửa, một trận khói bốc lên.
- Giúp bổn quan gửi một câu đến Bàng đại nhân, cái việc xin tha cho phạm nhân giết người sau này bớt làm lại.
Người đưa thư vâng dạ, hoảng sợ lui ra.
- Công tử gia, tiểu tử Cảnh gia phán trảm lập quyết.
Văn sĩ trung niên sau khi biết tin, đến hậu đường huyện nha tìm gặp Tiền Đới bẩm báo.
Tiền Đới nhìn quyển sách trong tay, ánh mắt không chút dịch chuyển:
- Nằm trong dự liệu.
Thấy sắc mặt Tiền Đới phẳng lặng không một gợn sóng, Văn sĩ trung niên phiền muộn, ngài đã bảo ta đi tìm tiểu tử Cảnh gia xin tha thứ, hẳn là quan tâm đến Hà quản gia, sao bây giờ biết tiểu tử Cảnh gia phán trảm lập quyết, cảm xúc còn có thể gặp sóng gió chẳng lo như vậy?
Thấy Tiền Đới không có biểu hiện gì hết, Văn sĩ trung niên lặng lẽ lui ra.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Tiền Đới ngước mắt lên, rồi lại tiếp tục xem quyển sách trong tay.
Trưa hôm sau, khí trời vốn sáng sủa lại đổi ra âm u, giống như sắp có tuyết rơi. Trong tiếng rít của gió Bấc, Hà quản gia và sáu gã hộ vệ đầu rơi xuống đất, máu tươi bắn ra ướt đẫm cả một mảng đài cao. Lập tức, người thân của Đại Lưu và Tiểu Dương, gào khóc vang dậy.
Đại Lưu và Tiểu Dương vốn là trụ cột trong nhà, giờ đây đã chết, cuộc sống của hai gia đình sẽ rơi vào khó khăn.
Nếu là trước đây xuất hiện tình huống này, Hà Đạo có thể để cho hai nhà chọn ra nam tử gánh vác, nhưng hiện nay Giang Long quản lý việc tuyển chọn nha dịch rất nghiêm ngặt. Rốt cuộc, Hà Đạo chỉ lấy ngân lượng lục trên người Tiền quản gia và phụ cấp tử tuất của huyện nha phát đưa cho hai nhà.
Ngân lượng trên người Tiền quản gia không nhiều, nhưng chỉ riêng bộ trường bào hoa lệ ấy cũng có thể bán được mười mấy lượng. Khi bị áp giải lên đài cao trảm thủ, mặc áo tù, những thứ khác đều bị Hà Đạo lột đem đi bán rồi. Cộng thêm phụ cấp tử tuất của huyện nha phát, đã gom được tròn bốn mươi lượng bạc.
Hai nhà mỗi nhà hai mươi lượng, số ngân lượng này đủ để hai nhà sống qua một khoảng thời gian dài.
Đêm khuya, nơi nghỉ chân của Tiền gia.
Một cái bóng đen tay chân nhanh nhẹn phóng qua tường viện, đến cửa phòng Tiền Đới dừng lại.
---------oOo----------
/235
|