Dặn dò xong cách huấn luyện Tiên Phong, Giang Long dẫn Tần Vũ đi vào giữa luyện võ trường.
- Hôm nay ta truyền cho ngươi Thạch Tỏa Xông, môn công pháp này thuộc loại ngoại công rất mạnh, luyện tinh hóa khí, dịch cân tẩy tủy hiệu quả cực tốt.
Dù Tần Vũ lớn lên ở Cảnh phủ, nhưng lại không được coi trọng nên không được ăn học, tuy nghe Giang Long dạy bảo y không hiểu gì nhưng lại rất cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
- Ngươi to khỏe hơn so với ta, khí lực còn nhiều khả năng phát triển, môn võ công này luyện thành công xong, sau này lực tay của ngươi có thể tăng thêm vài trăm cân khí lực.
- Tuy nhiên ngươi cũng không thể gấp gáp, mỗi lần luyện tập không quá nửa canh giờ.
Nửa canh giờ chính là một giờ đồng hồ.
Giang Long vừa nói, nhấc lên một tạ đá nhẹ nhất dưới chân, rồi làm mẫu cho Tần Vũ.
Mà để cho Tần Vũ dùng là loại tạ khoảng ba mươi cân.
Tình huống bình thường, người mới học nên dùng tạ hai mươi cân, tuy nhiên Tần Vũ trời sinh khỏe mạnh, hơn nữa còn học đấu vật, cho nên bắt đầu cao một chút.
Lão viện trưởng truyền cho Giang Long thạch tỏa công có mười tám pháp, mười động tác, chủ yếu lấy bốn bộ phận thân, vai, khuỷu tay, cổ tay để tấn công.
Bình thường cần dùng thủ pháp vận khí để phụ trợ, bắt đầu từ hai mươi cân, đến sáu mươi cân là cao nhất.
Đương nhiên, lão viện trưởng chủ yếu dạy Giang Long lấy khí dưỡng thân, sáu mươi cân là tiêu chuẩn với người bình thường.
Kiếp trước Giang Long chưa thành niên, chưa từng ngừng luyện tập môn võ công này, một tay có thể dễ dàng nâng một trăm năm chục cân, cánh tay vung lên lực đạo có khoảng tám trăm cân.
Ngoại trừ tăng lực tay, môn công pháp này cũng có thể tăng sức mạnh của khuỷu tay, ngón tay.
Dùng tạ đá lớn, cần dùng năm ngón tay nắm chặt, khi công pháp đại thành thì sức nắm bàn tay và ngón tay cũng tăng lên rất nhiều, với người luyện cầm nã thủ có ưu thế rất nhiều.
Huy động tạ đá ra quyền, động tác cùi chỏ tự nhiên cũng có thể tăng uy lực khuỷu tay và quyền pháp.
Hiện tại thân thể Giang Long còn suy yếu, nên chưa thể dạy Tần Vũ tất cả mười tám pháp và sáu động tác.
Vì vậy liền dạy y Đỉnh Cử Pháp và Huyền Đình Pháp.
Cử Đỉnh Pháp đơn giản là luyện hai chân đứng thẳng, để tạ trước người, dùng một tay cầm, khuỷu tay để sát sườn, đem tạ nâng lên ngực, sau đó ưỡn ngực nâng tạ lên qua đầu, cánh tay duỗi thẳng là thành công.
Dùng một tay nâng tạ lên thành côn, khi nào hết sức thì đổi tay còn lại luyện tập.
Hai là người luyện đứng tấn, tay cầm tạ nâng lên ngay, nắm chặt, dùng sức hai chân nâng tạ lên tới vai, từ vai đẩy ra phía trước, cánh tay duỗi thẳng ra là thành công.
Huyền Đình Pháp là một tay nắm tạ, cánh tay duỗi thẳng, chậm rãi nâng tạ lên tới ngực, sau đó giữ nguyên, chờ đến khi hết sức mới có thể bỏ xuống, làm đi làm lại đến khi không thể động đậy, đây chính là Tiền Huyền Đình Pháp.
Trắc Huyền Đình Pháp, một tay nâng tạ, tay duỗi thẳng, chậm rãi nâng tạ lên đến vai, giữ nguyên đến khi hết sức, hai chân đứng thẳng hoặc là trung bình tấn.
Dựa theo Giang Long dạy bảo, Tần Vũ chăm chỉ luyện tập, tuy trí tuệ y không quá linh hoạt, nhưng với luyện võ lại có thiên phú kinh người, Giang Long chỉ cần làm mẫu và giảng giảng kĩ càng, Tần Vũ liền có thể nắm được kỹ xảo.
Nhìn từ bên ngoài, hai động tác này rất đơn giản, nhưng đối với kỹ xảo dùng lực, trong quá trình luyện tập làm thế nào để rèn luyện thân thể, lại không dễ học được, dễ bắt chước, nhưng hiểu thì khó.
Nhìn Tần Vũ tập Thạch Tỏa Công đã có chút hình dáng, Giang Long bắt đầu luyện Hình Ý tam thức trạm thung pháp.
Môn công pháp này đối với thân thể rất tốt, rất thích hợp với hoàn cảnh Giang Long bây giờ.
Kiếp trước lão viện trưởng cũng vì Giang Long sinh ra yếu ớt, giống như số chết non nên truyền võ công cho hắn.
Vẻ mặt Giang Long tự nhiên, tập trung tinh thần, thân thể đứng thẳng như trường thương, hay tay từ trên người rủ xuống, đầu giữ thẳng, hai chân kéo gần, mũi chân hướng ra ngoài chín mươi độ, ngậm miệng nín khí, toàn thân thể thả lỏng.
Tiếp theo chân phải bất động chân trái lấy gót chân làm trục, hướng bên phải xoay bốn mươi lăm độ, đồng thời nửa mặt quay phải, hai tay thả lỏng buông xuống, ánh mắt nhìn thẳng.
Hình Ý tam thức trạm thung pháp có yêu cầu cực cao đối với độ chính xác của động tác, luyện ba, năm phút đồng hồ thân thể uể oải, hơi thở khó khăn. Cho nên người mới luyện giai đoạn đầu cần phải điều chỉnh tư thế, bình thường để luyện mười phút là đã rất tốt.
Nếu như có thể đứng mười phút, càng đứng càng thoải mái, hơi thở càng thâm trầm, thân thể nhức mỏi sẽ thành hưởng thụ.
Với Giang Long, động tác tiêu chuẩn tự nhiên không phải là vấn đề.
Duy thân thể suy yếu vô lực mang đến khó khăn rất lớn.
Cũng may môn Hình Ý tam thức trạm thung pháp không giống Thạch tỏa công cần sức khỏe để luyện tập.
Dựa vào nghị lực cứng cỏi, lần đầu tiên hắn đứng được mười phút.
Toàn thân truyền tới một luồng ấm áp thoải mái.
Sau đó chỉ cần nghỉ ngơi, sức khỏe hồi phục, Giang Long lại tiếp tục luyện tập.
Bên người có rất nhiều nguy cơ, nhất là Hắc y vệ, khiến Giang Long không dám lơi lỏng.
Quả là hắn rất muốn khôi phục thực lực kiếp trước.
Tần Vũ ở bên cạnh cũng vậy, luyện sau nửa canh giờ, liền dừng lại nghỉ ngơi, có gì không hiểu nhân lúc này hỏi Giang Long, sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ y quay lại luyện tập.
Nhìn bộ dạng này, Tần Vũ là người mê võ nghệ.
Đến tận giữa trưa, Diêu mụ mụ bưng thuốc đông y đi vào luyện võ trường, Giang Long rốt cục mới dừng lại.
- Tiểu thiếu gia, ngài có mệt hay không?
Thấy đầu Giang Long đầu đầy mồ hôi, Diêu mụ mụ rất là đau lòng, kêu Bảo Bình tới lau mồ hôi cho Giang Long.
Nếu không phải nhìn thấy Giang Long tuy mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt, Diêu mụ mụ đã ngăn cản việc này.
Con cháu nhà giàu, người nào không hàng ngày hưởng phúc.
Cần gì phải hành hạ bản thân mình.
Hiện tại Cảnh phủ lại không phải là Hầu tước phủ của Đại Tề quốc, có nghĩa vụ và trách nhiệm, nhất định phải phòng thủ biên giới.
Suy nghĩ này của Diêu mụ mụ cũng là suy nghĩ chung của phụ nữ trong Cảnh phủ.
Hơn nữa trên chiến trường rất nguy hiểm…Cảnh phủ chỉ còn một độc đinh duy nhất.
Giang Long theo thứ tự uống dược thang, vừa rồi còn mồ hôi nhễ nhại, thể lực hao hết, uống xong dược thang, trong dạ dày truyền đến hơi nóng ấm áp, Giang Long thiếu một chút hừ hừ ra.
Phương thuốc cổ quả không đơn giản.
Cả người Giang Long thư thái không kìm được đánh một bài quyền, lúc này mới rời luyện võ trường, về hướng tiểu viện của mình.
Lúc này Tiên Phong cũng không còn sôi nổi như lúc trước.
Lúc trước Ngọc Sai dựa theo Giang Long phân phó, đeo đầy túi cát lên người Tiên Phong, còn tìm người hầu trong phủ đào hố, thiết lập chướng ngại vật, sau đó đựa theo phương pháp Giang Long tiến hành huấn luyện.
Lúc đầu Tiên Phong còn vui vẻ tưởng Ngọc Sai chơi đùa với nó.
Tuy hiên không bao lâu sau nó đã mệt chết khiếp.
Giang Long thấy nó lười nhác, lúc nhàn rồi còn quát nó.
Vậy nó chỉ còn tiếp tục luyện.
Bây giờ đi đường Tiên Phong cũng lảo đảo, đầu lưỡi đỏ dài, thở dốc không ngừng.
Về tiểu viện, Tiên Phong bò vào giường, sau đó không thấy động đậy.
Ngay cả Giang Long đùa nó nó cũng không phản ứng.
Đến trưa nha hoàn bưng đồ ăn lên nó mới miễn cưỡng tập trung lại tinh thần, ăn từng miếng lớn.
Giang Long và Ngọc Trâm còn có Bảo Bình ba người ngồi trên bàn dùng cơm.
Vì biết hai nữ hài tình cảm sâu nặng, cho lên Giang Long rất là dịu dàng săn sóc, chủ động gắp rau cho hai nàng, làm Ngọc Sai và Bảo Bình cảm động khóc như mưa.
Tại thời đại này địa vị khác biệt, lại nói hai nữ thân phận là nha hoàn, sau này có sinh con cho Giang Long được thăng làm thiếp, cũng chỉ là một nửa chủ nhân.
Hơn nữa nam tôn nữ ti, dù Lâm Nhã chính là thất phu nhân, cũng phải nhìn sắc mặt Giang Long.
Hiện tại Giang Long gắp rau cho các nàng, Ngọc Sai và Bảo Bình cảm thấy trả giá nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được báo đáp.
Cảm giác hạnh phúc lấp đầy trong lòng hai người.
Ăn xong cơm chưa, Diêu mụ mụ báo cáo sức khỏe Giang Long cho Cảnh lão phu nhân cũng quay trở về, rồi lại bàn việc đêm trước Cảnh lão phu nhân nói với Giang Long, để Giang Long ngày mai đi chùa, tế bái Quy Trần đại sư.
Nguyên thân cũng nghe qua về danh hiệu Quy Trần đại sư và chuyện của ông, tuy nhiên chưa gặp qua.
Cảnh lão phu nhân tin Phật, mấy năm nay thường xuyên ra ngoài phủ, đi nghe Quy Trần đại sư giảng đạo.
Chỉ là gần đây chuyện trong Cảnh phủ rất nhiều, Cảnh lão phu nhân nhận được tin Quy Trần đại sư viên tịch khá muộn.
Lại nói về Quy Trần đại sư, người này là kỳ nhân, tuổi trẻ xuất thân gia đình quyền quý, nhưng lại xuất gia làm hòa thượng. Sau khi xuất gia người này đi khắp nơi, thậm chí còn đi ra ngoài Đại Tề quốc đến cái nôi sinh ra Phật giáo.
Cũng là vị kì nhân này danh tiếng rất lớn, nghiên cứu Phật học, chính là đắc đạo cao tăng, vì vậy Già Lam Tự tại trở thành đứng đầu trong rất nhiều chùa tự ở Tứ Chu Sơn kinh thành.
Ngay cả người trong hoàng tộc cũng đôi khi tới chùa dâng hương, xin sâm, sau đó mời Quy Trần đại sư giải sâm.
Giang Long cũng muốn ra ngoài một chút, nhìn thời đại này có gì hay ho.
Đến chiều, Giang Long và Tần Vũ di tới luyện võ trường, ánh nắng mùa xuân ấm áp rèn luyện thân thể.
Tiên Phong năm nay sáu tuổi, chính là thời điểm sức khỏe tốt nhất, nghỉ ngơi đến trưa, đã lấy lại tinh thần, ở bên cạnh Ngọc Sai và Bảo Bình chạy tới chạy lui, hưng phấn không thôi.
Những bài tập khác còn dễ nói, chỉ có bài tập trèo thang là không thích, thân thể nó lớn, bốn chân thô to, lực đạo mười phần, khi leo thang thường hụt chân, nó thật không ưa thích luyện tập linh hoạt.
Đến tận gần tối, Giang Long và Tần Vũ mới kết thúc huấn luyện.
Vì ban ngày quá mệt mỏi, Giang Long sớm đi nghỉ ngơi.
- Hôm nay ta truyền cho ngươi Thạch Tỏa Xông, môn công pháp này thuộc loại ngoại công rất mạnh, luyện tinh hóa khí, dịch cân tẩy tủy hiệu quả cực tốt.
Dù Tần Vũ lớn lên ở Cảnh phủ, nhưng lại không được coi trọng nên không được ăn học, tuy nghe Giang Long dạy bảo y không hiểu gì nhưng lại rất cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
- Ngươi to khỏe hơn so với ta, khí lực còn nhiều khả năng phát triển, môn võ công này luyện thành công xong, sau này lực tay của ngươi có thể tăng thêm vài trăm cân khí lực.
- Tuy nhiên ngươi cũng không thể gấp gáp, mỗi lần luyện tập không quá nửa canh giờ.
Nửa canh giờ chính là một giờ đồng hồ.
Giang Long vừa nói, nhấc lên một tạ đá nhẹ nhất dưới chân, rồi làm mẫu cho Tần Vũ.
Mà để cho Tần Vũ dùng là loại tạ khoảng ba mươi cân.
Tình huống bình thường, người mới học nên dùng tạ hai mươi cân, tuy nhiên Tần Vũ trời sinh khỏe mạnh, hơn nữa còn học đấu vật, cho nên bắt đầu cao một chút.
Lão viện trưởng truyền cho Giang Long thạch tỏa công có mười tám pháp, mười động tác, chủ yếu lấy bốn bộ phận thân, vai, khuỷu tay, cổ tay để tấn công.
Bình thường cần dùng thủ pháp vận khí để phụ trợ, bắt đầu từ hai mươi cân, đến sáu mươi cân là cao nhất.
Đương nhiên, lão viện trưởng chủ yếu dạy Giang Long lấy khí dưỡng thân, sáu mươi cân là tiêu chuẩn với người bình thường.
Kiếp trước Giang Long chưa thành niên, chưa từng ngừng luyện tập môn võ công này, một tay có thể dễ dàng nâng một trăm năm chục cân, cánh tay vung lên lực đạo có khoảng tám trăm cân.
Ngoại trừ tăng lực tay, môn công pháp này cũng có thể tăng sức mạnh của khuỷu tay, ngón tay.
Dùng tạ đá lớn, cần dùng năm ngón tay nắm chặt, khi công pháp đại thành thì sức nắm bàn tay và ngón tay cũng tăng lên rất nhiều, với người luyện cầm nã thủ có ưu thế rất nhiều.
Huy động tạ đá ra quyền, động tác cùi chỏ tự nhiên cũng có thể tăng uy lực khuỷu tay và quyền pháp.
Hiện tại thân thể Giang Long còn suy yếu, nên chưa thể dạy Tần Vũ tất cả mười tám pháp và sáu động tác.
Vì vậy liền dạy y Đỉnh Cử Pháp và Huyền Đình Pháp.
Cử Đỉnh Pháp đơn giản là luyện hai chân đứng thẳng, để tạ trước người, dùng một tay cầm, khuỷu tay để sát sườn, đem tạ nâng lên ngực, sau đó ưỡn ngực nâng tạ lên qua đầu, cánh tay duỗi thẳng là thành công.
Dùng một tay nâng tạ lên thành côn, khi nào hết sức thì đổi tay còn lại luyện tập.
Hai là người luyện đứng tấn, tay cầm tạ nâng lên ngay, nắm chặt, dùng sức hai chân nâng tạ lên tới vai, từ vai đẩy ra phía trước, cánh tay duỗi thẳng ra là thành công.
Huyền Đình Pháp là một tay nắm tạ, cánh tay duỗi thẳng, chậm rãi nâng tạ lên tới ngực, sau đó giữ nguyên, chờ đến khi hết sức mới có thể bỏ xuống, làm đi làm lại đến khi không thể động đậy, đây chính là Tiền Huyền Đình Pháp.
Trắc Huyền Đình Pháp, một tay nâng tạ, tay duỗi thẳng, chậm rãi nâng tạ lên đến vai, giữ nguyên đến khi hết sức, hai chân đứng thẳng hoặc là trung bình tấn.
Dựa theo Giang Long dạy bảo, Tần Vũ chăm chỉ luyện tập, tuy trí tuệ y không quá linh hoạt, nhưng với luyện võ lại có thiên phú kinh người, Giang Long chỉ cần làm mẫu và giảng giảng kĩ càng, Tần Vũ liền có thể nắm được kỹ xảo.
Nhìn từ bên ngoài, hai động tác này rất đơn giản, nhưng đối với kỹ xảo dùng lực, trong quá trình luyện tập làm thế nào để rèn luyện thân thể, lại không dễ học được, dễ bắt chước, nhưng hiểu thì khó.
Nhìn Tần Vũ tập Thạch Tỏa Công đã có chút hình dáng, Giang Long bắt đầu luyện Hình Ý tam thức trạm thung pháp.
Môn công pháp này đối với thân thể rất tốt, rất thích hợp với hoàn cảnh Giang Long bây giờ.
Kiếp trước lão viện trưởng cũng vì Giang Long sinh ra yếu ớt, giống như số chết non nên truyền võ công cho hắn.
Vẻ mặt Giang Long tự nhiên, tập trung tinh thần, thân thể đứng thẳng như trường thương, hay tay từ trên người rủ xuống, đầu giữ thẳng, hai chân kéo gần, mũi chân hướng ra ngoài chín mươi độ, ngậm miệng nín khí, toàn thân thể thả lỏng.
Tiếp theo chân phải bất động chân trái lấy gót chân làm trục, hướng bên phải xoay bốn mươi lăm độ, đồng thời nửa mặt quay phải, hai tay thả lỏng buông xuống, ánh mắt nhìn thẳng.
Hình Ý tam thức trạm thung pháp có yêu cầu cực cao đối với độ chính xác của động tác, luyện ba, năm phút đồng hồ thân thể uể oải, hơi thở khó khăn. Cho nên người mới luyện giai đoạn đầu cần phải điều chỉnh tư thế, bình thường để luyện mười phút là đã rất tốt.
Nếu như có thể đứng mười phút, càng đứng càng thoải mái, hơi thở càng thâm trầm, thân thể nhức mỏi sẽ thành hưởng thụ.
Với Giang Long, động tác tiêu chuẩn tự nhiên không phải là vấn đề.
Duy thân thể suy yếu vô lực mang đến khó khăn rất lớn.
Cũng may môn Hình Ý tam thức trạm thung pháp không giống Thạch tỏa công cần sức khỏe để luyện tập.
Dựa vào nghị lực cứng cỏi, lần đầu tiên hắn đứng được mười phút.
Toàn thân truyền tới một luồng ấm áp thoải mái.
Sau đó chỉ cần nghỉ ngơi, sức khỏe hồi phục, Giang Long lại tiếp tục luyện tập.
Bên người có rất nhiều nguy cơ, nhất là Hắc y vệ, khiến Giang Long không dám lơi lỏng.
Quả là hắn rất muốn khôi phục thực lực kiếp trước.
Tần Vũ ở bên cạnh cũng vậy, luyện sau nửa canh giờ, liền dừng lại nghỉ ngơi, có gì không hiểu nhân lúc này hỏi Giang Long, sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ y quay lại luyện tập.
Nhìn bộ dạng này, Tần Vũ là người mê võ nghệ.
Đến tận giữa trưa, Diêu mụ mụ bưng thuốc đông y đi vào luyện võ trường, Giang Long rốt cục mới dừng lại.
- Tiểu thiếu gia, ngài có mệt hay không?
Thấy đầu Giang Long đầu đầy mồ hôi, Diêu mụ mụ rất là đau lòng, kêu Bảo Bình tới lau mồ hôi cho Giang Long.
Nếu không phải nhìn thấy Giang Long tuy mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt, Diêu mụ mụ đã ngăn cản việc này.
Con cháu nhà giàu, người nào không hàng ngày hưởng phúc.
Cần gì phải hành hạ bản thân mình.
Hiện tại Cảnh phủ lại không phải là Hầu tước phủ của Đại Tề quốc, có nghĩa vụ và trách nhiệm, nhất định phải phòng thủ biên giới.
Suy nghĩ này của Diêu mụ mụ cũng là suy nghĩ chung của phụ nữ trong Cảnh phủ.
Hơn nữa trên chiến trường rất nguy hiểm…Cảnh phủ chỉ còn một độc đinh duy nhất.
Giang Long theo thứ tự uống dược thang, vừa rồi còn mồ hôi nhễ nhại, thể lực hao hết, uống xong dược thang, trong dạ dày truyền đến hơi nóng ấm áp, Giang Long thiếu một chút hừ hừ ra.
Phương thuốc cổ quả không đơn giản.
Cả người Giang Long thư thái không kìm được đánh một bài quyền, lúc này mới rời luyện võ trường, về hướng tiểu viện của mình.
Lúc này Tiên Phong cũng không còn sôi nổi như lúc trước.
Lúc trước Ngọc Sai dựa theo Giang Long phân phó, đeo đầy túi cát lên người Tiên Phong, còn tìm người hầu trong phủ đào hố, thiết lập chướng ngại vật, sau đó đựa theo phương pháp Giang Long tiến hành huấn luyện.
Lúc đầu Tiên Phong còn vui vẻ tưởng Ngọc Sai chơi đùa với nó.
Tuy hiên không bao lâu sau nó đã mệt chết khiếp.
Giang Long thấy nó lười nhác, lúc nhàn rồi còn quát nó.
Vậy nó chỉ còn tiếp tục luyện.
Bây giờ đi đường Tiên Phong cũng lảo đảo, đầu lưỡi đỏ dài, thở dốc không ngừng.
Về tiểu viện, Tiên Phong bò vào giường, sau đó không thấy động đậy.
Ngay cả Giang Long đùa nó nó cũng không phản ứng.
Đến trưa nha hoàn bưng đồ ăn lên nó mới miễn cưỡng tập trung lại tinh thần, ăn từng miếng lớn.
Giang Long và Ngọc Trâm còn có Bảo Bình ba người ngồi trên bàn dùng cơm.
Vì biết hai nữ hài tình cảm sâu nặng, cho lên Giang Long rất là dịu dàng săn sóc, chủ động gắp rau cho hai nàng, làm Ngọc Sai và Bảo Bình cảm động khóc như mưa.
Tại thời đại này địa vị khác biệt, lại nói hai nữ thân phận là nha hoàn, sau này có sinh con cho Giang Long được thăng làm thiếp, cũng chỉ là một nửa chủ nhân.
Hơn nữa nam tôn nữ ti, dù Lâm Nhã chính là thất phu nhân, cũng phải nhìn sắc mặt Giang Long.
Hiện tại Giang Long gắp rau cho các nàng, Ngọc Sai và Bảo Bình cảm thấy trả giá nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được báo đáp.
Cảm giác hạnh phúc lấp đầy trong lòng hai người.
Ăn xong cơm chưa, Diêu mụ mụ báo cáo sức khỏe Giang Long cho Cảnh lão phu nhân cũng quay trở về, rồi lại bàn việc đêm trước Cảnh lão phu nhân nói với Giang Long, để Giang Long ngày mai đi chùa, tế bái Quy Trần đại sư.
Nguyên thân cũng nghe qua về danh hiệu Quy Trần đại sư và chuyện của ông, tuy nhiên chưa gặp qua.
Cảnh lão phu nhân tin Phật, mấy năm nay thường xuyên ra ngoài phủ, đi nghe Quy Trần đại sư giảng đạo.
Chỉ là gần đây chuyện trong Cảnh phủ rất nhiều, Cảnh lão phu nhân nhận được tin Quy Trần đại sư viên tịch khá muộn.
Lại nói về Quy Trần đại sư, người này là kỳ nhân, tuổi trẻ xuất thân gia đình quyền quý, nhưng lại xuất gia làm hòa thượng. Sau khi xuất gia người này đi khắp nơi, thậm chí còn đi ra ngoài Đại Tề quốc đến cái nôi sinh ra Phật giáo.
Cũng là vị kì nhân này danh tiếng rất lớn, nghiên cứu Phật học, chính là đắc đạo cao tăng, vì vậy Già Lam Tự tại trở thành đứng đầu trong rất nhiều chùa tự ở Tứ Chu Sơn kinh thành.
Ngay cả người trong hoàng tộc cũng đôi khi tới chùa dâng hương, xin sâm, sau đó mời Quy Trần đại sư giải sâm.
Giang Long cũng muốn ra ngoài một chút, nhìn thời đại này có gì hay ho.
Đến chiều, Giang Long và Tần Vũ di tới luyện võ trường, ánh nắng mùa xuân ấm áp rèn luyện thân thể.
Tiên Phong năm nay sáu tuổi, chính là thời điểm sức khỏe tốt nhất, nghỉ ngơi đến trưa, đã lấy lại tinh thần, ở bên cạnh Ngọc Sai và Bảo Bình chạy tới chạy lui, hưng phấn không thôi.
Những bài tập khác còn dễ nói, chỉ có bài tập trèo thang là không thích, thân thể nó lớn, bốn chân thô to, lực đạo mười phần, khi leo thang thường hụt chân, nó thật không ưa thích luyện tập linh hoạt.
Đến tận gần tối, Giang Long và Tần Vũ mới kết thúc huấn luyện.
Vì ban ngày quá mệt mỏi, Giang Long sớm đi nghỉ ngơi.
/235
|