Khi trời sáng, chiến đấu trên bãi đất đã chấm dứt, một vạn năm nghìn quân Triệu tập kích quấy rối quân Tần bị quân Tần dùng khỏe ứng mệt tiêu diệt toàn bộ. Đại tướng quân nước Triệu, tướng cũ Tần quốc Lí Lương dưới sự bào vệ của mười mấy người thân binh, liều chết chém giết quân Tần tiến lại gần, trốn vào núi rừng mọc đầy bụi gai.
Nhìn thấy ánh rạng đông ở chân trời, một đêm mưa xuân làm cho giữa núi rừng chẳng những khí lạnh bức người, ẳm ướt lại khiến người ta khó có thể chịu được. BỊ một mũi kình nỏ sượt qua vai trái, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, thân thể mỏi mệt tiền đồ xa vời lại càng làm cho Lí Lương cảm thấy từng cơn tuyệt vọng, định huơ kiếm tự vẫn, lại lại không có dũng khí kia.
Mười mấy người bào vệ hắn từ trong loạn quân xung phong liều chết thoát khỏi thân binh, đều là lão binh đi theo hắn mấy năm. Một đêm chém giết đã kiệt sức, lúc này đều nằm trên mặt đất vừa căng thẳng lắng nghe động tĩnh chung quanh, vừa tranh thủ thời gian cố gắng khôi phục thể lực, với đảm bảo có thể thuận lợi đi ra khỏi rừng rậm nguyên thủy không người này.
Sáng sớm, ánh mặt trời dần dần đầy đủ, ánh sáng trong rừng bắt đầu sáng dần lên, núi rừng yên tĩnh dường như im lặng tuyên cáo rời khỏi nguy hiểm.
Lí Lương lúc này cũng đã khôi phục được một chút, thần kinh căng thẳng bắt đầu từ từ thà lỏng, mấy con thỏ hoang to béo có thể là bị chiến tranh ban đêm kinh động, lúc này đang hoảng loạn chạy trong rừng, Lí Lương lúc này đúng là đang cơn đói khát nhìn thấy những con thỏ hoang này quả nhiên là mừng rỡ, không khỏi hươ trường kiếm liền chém tới đám thỏ hoang.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng cười lạnh từ ngoài rừng rậm vọng đến, đang hết sức chăm chú trên mình mấy con thỏ hoang Lí Lương căn bản là không biết kẻ địch xuất hiện, lúc này nghe vậy theo bản năng nhảy dựng lên, thuận thế hươ trường kiếm mạnh mẽ nhào về phía tiếng cười vọng đến.
Thân hình còn chưa động, chợt nghe tiếng cười tráng kiện lại từ trong rừng vọng đến: "Lí Lương, ngươi thân là tướng Tần, chẳng lẽ không hiểu được quân Tần do Mông tướng quân suất lĩnh sớm hay muộn phải thống nhất lại thiên hạ sao? Ngươi nếu là không phản kháng lại, ta còn có thể lấy danh nghĩa ngươi đầu hàng đưa về Hàm Dương. Thân tộc của ngươi bệ hạ sẽ không làm liên lụy, hiện giờ đều bình yên vô sự ở Hàm Dương chờ ngươi trở về!"
Lí Lương nghe vậy cả người chấn động, dường như không thể tin được hai tai của mình, theo bản năng ngớ người ra. Trong nháy mắt xoay người lướt qua, ước chừng một ngàn binh sĩ quân Tần mặc y phục màu đen quỷ quái hiện ra trước mặt Lí Lương, vây kín rừng rậm nơi bọn họ náu thân không một kẽ hở.
Lí Lương lúc này mới hồi phục tinh thần lại, bất giác nhe răng cười một tiếng, lạnh lùng đứng dậy cũng không nhìn quân sĩ đang vây quanh, mà trầm giọng quát: "Vương Bôn tướng quân một đời uy danh, quả nhiên danh bất hư truyền. Lí Lương bái phục!"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một trận tiếng vó ngựa từ phía trước cách đó không xa truyền đến. Lí Lương trong lòng âm thầm cả kinh, đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy Vương Bôn đầu đội phát quan bó da trâu, mặc chiến bào màu thiên thanh, ở trước ngực và bên hông có một ít nhuyễn giáp, điển hình trang phục tướng lĩnh quân Tần.
Đón nhận ánh mắt tuyệt vọng của Lí Lương. Vương Bôn lạnh lùng cười: "Lí Lương, Vương Bôn xem ngươi là thân phận người Tần, lúc này mới không có giết ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nói ra toàn bộ chỉ tiết và tình hình cụ thể của quân Triệu, ta còn có thể xin bệ hạ tha thứ."
Lí Lương lúc này đối mặt với người từng là chiến hữu của mình vô cùng cảm khái, nhìn trước mắt mình là ánh mắt khinh thường châm chọc của binh sĩ quân Tần, chỉ cảm thấy tất cả hy vọng đều đã không còn tồn tại, nếu xem như đầu hàng, Nhị thế hoàng đế, và Đại Tần đủ loại quan lại thứ dân sao có thể dung thử. Tướng lĩnh mình đã vài lần đầu hàng kẻ địch, còn có mặt mũi đâu gặp lại người cũ Hàm Dương?
Nghĩ đến đây, cười gượng một tiếng gật đầu nói: "Lí Lương ngày đó đã sai một bước, gây ra hậu quả hôm nay. Thôi, Lí Lương ta hôm nay xin chết!"
Lời còn chưa dứt, cổ tay phải vừa lật, trường kiếm vừa kề lên cổ, máu bắn tung toé, Vương Bôn không kịp quát bảo ngưng lại. Thân thể cường tráng của Lí Lương kia liền nặng nề mà đổ về phía sau.
Vương Bôn nhìn Lí Lương đổ trên mặt đất lại thở dài ra một hơi. Khối đá trong lòng coi như rơi xuống. Lời nói có liên quan thân thuộc Lí Lương vừa nãy, chỉ là làm nhiễu loạn nỗi lòng Lí Lương. Nhưng cũng không phải là nói dối, thân tộc của Lí Lương sau khi Lí Lương hàng Triệu, Trương Cường dường như cũng không tìm hiểu địa vị trong quân của Lí Lương, cho nên cũng không có truy cứu thân tộc của hắn.
Lần này nếu là thật sự mang theo bộ mặt đầu hàng của Lí Lương về Hàm Dương, tất nhiên sẽ lật lại chuyện xưa, đến lúc đó chẳng những Lí Lương đã mất hết danh dự mà sinh mệnh khó giữ được, thân tộc hắn nhất định cũng không thể thoát khỏi. Hơn nữa hiện tại Lí Lương dùng cách này từ bỏ sinh mạng, đối với một tướng lĩnh đã bị người lên án mà nói đó không phải là một cái chết mất thể diện.
Nghĩ đến đây, không kìm lòng được bước lên một bước, gật đầu với các thân binh của Lí Lương đang quỳ trên mặt đất lộ vẻ sầu thảm chờ chết thở dài nói: "Các ngươi đều là người Tần, Vương Bôn ta giết địch vô số, nhưng không có thể giết anh em đồng bào, các ngươi mang theo xác Lí Lương tức tốc rời đi, tìm một nơi yên tĩnh nào đó mà sống đi!"
Những thân binh này không nghĩ tới Vương Bôn sẽ thà bọn họ, nhất thời đều vui mừng quá đỗi, quỳ trên mặt đất liên tục khấu tạ.
Lúc này, một gã thân binh của Lí Lương mặt hẹp dài, hai hàng lông mày thô ngắn, bỗng nhiên vòng tay về phía Vương Bôn nói: "Tiểu nhân Hứa Sơn, là người Hàm Dương nước Tần, bầu bạn với Lí Lương, hiện giờ Lí Lương đã chết, tiểu nhân không có nơi đi, mong tướng quân thu nhận!"
Vương Bôn nhìn Hứa Sơn dung mạo cũng không sắc, lạnh lùng gật đầu nói: "Ngươi nếu muốn lưu lại, đương nhiên có thể, nhưng cũng không thể như Lí Lương ba tâm hai ý như vậy, trường kiếm trong tay ta sớm đói khát nhiều ngày!"
Hứa Sơn nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc vòng tay nói: "Tiểu nhân vốn dĩ là người Tần, nếu không phải Lí Lương với tiểu nhân có ơn tri ngộ, tiểu nhân cũng không theo hắn hàng Triệu. Hiện giờ có thể ở dưới trướng tướng quân, là việc Hứa Sơn mong còn không được!"
Vương Bôn nhìn hắn nói khẳn thiết, bất giác liếc mắt một cánh tay phải băng bó của hắn, gật đầu nói: "Nhìn ngươi dường như bị thương không nhẹ, đi xuống trước trị thương đi."
Nói xong, phân công thân binh phía sau dẫn hắn đi xuống.
Không ngờ Hứa Sơn bỗng nhiên nặng nề quỳ trên mặt đất, thần sắc nghiêm trọng vòng tay nói: " Ân nghĩa tướng quân quan tâm, Hứa Sơn vô cùng cảm kích, chỉ là hiện giờ, Hàn Quảng, Trương Yểm hai vị tướng quân chịu lệnh của Triệu Vương mang ba vạn tinh binh, đến vây kín nơi này. Lí Lương tướng quân bất quá chỉ là già ý tập kích quấy rối thôi!"
Vương Bôn nghe vậy trong lòng trầm xuống, trong lòng nếu biết là thật, sáu vạn tàn binh mình mang này sẽ không phải là đối thủ của sáu vạn tinh binh quân Triệu, hiện giờ cung tên sắp dùng hết, đối với quân Tần chủ yếu dựa vào cung nỏ bắn chết kẻ địch mà nói thật sự không phải là tin tức tốt.
Theo bản năng giương mắt liếc mắt một cái nhìn sắc trời, Vương Bôn miễn cưỡng kiềm chế nỗi lòng đang rối rắm, lạnh lùng phân công cho thân binh bên người nói: "Lệnh Vương Mông sau khi rửa sạch chiến trường, lập tức tiến vào núi rừng phụ cận cố gắng săn bắn nhiều thú vật, toàn bộ trước chính ngọ phải về đơn vị! Các tướng lãnh khác, lập tức đợi lệnh ở lều lớn trung quân!"
Nói xong, xoay người lên ngựa vội vàng tiến đến đại doanh. Lúc này, mặt trời vừa mới lên nửa chừng, xua tan bớt rét lạnh và ẩm ướt của một đêm, mưa xuân hôm qua làm cho đường núi càng trở lên lầy lội, chiến mã đi đứng đều vô cùng gian nan.
Đường núi trơn lầy này có thể gia tăng thêm không ít trợ lực cho phòng ngự của mình, nhìn thấy tình hình giao thông này, tâm trạng nặng nề của Vương Bôn cuối cùng cũng hơi thoải mái một chút.
Trở lại lều lớn trung quân, liền nhìn thấy trong trướng vài tên tì tướng quân và lang trung đang chờ đợi Vương Bôn đến. Nhìn thấy Vương Bôn trở về, tì tướng quân Tà Xung vòng tay nói: "Tướng quân chiến trường đã sửa sang lại xong, một vạn năm nghìn quân Triệu đã tiêu diệt toàn bộ, phó tướng Trần Khiêm cũng đã chết trận. Quân ta thương vong tổng cộng năm nghìn sáu trăm bày mươi ba người, trong đó người bị thương có ba nghìn hai trăm mười chín người!"
Vương Bôn hơi hơi trầm ngâm nói: "Trước mắt chiến lực trong quân vẫn tốt, còn có bao nhiêu người?"
Tả Xung nghe vậy trả lời nói: "Trước mắt có quân chiến lực khoảng bốn vạn người, chỉ là, vài lần bị quân Triệu đánh bại, lương thảo trong quân tốn thất không nhỏ. Hơn nữa, cung tên chỉ sợ cũng không đủ sử dụng..."
Vương Bôn chau mày nói: "Trước mắt hai nhánh quân Triệu, tổng cộng sáu vạn tinh binh, đang chuẩn bị vây quanh chúng ta, viện quân của Mông tướng quân chỉ sợ phải hùng đông ngày mai mới có thể đuổi tới, trong một ngày một đêm chúng ta chỉ sợ phải sống chết hợp lực mà chiến đấu."
Tả Xung nghe vậy gật đầu nói: "Đáng tiếc, nếu có thể điều đến phi hành quân của bệ hạ, trận này sẽ dễ đánh hơn nhiều!"
Vương Bôn nhất thời nhớ tới ngày đó dưới sự trợ giúp của phi hành quân liền phá được liên hoàn kế của Trần Bình, chuyện cũ đại toàn thắng, không khỏi khâm phục gật đầu nói: "Bệ hạ thật sự là thiên tử, vật tự chế thường làm người ta sợ hãi, thật sự vô cùng kì diệu. Đó là phi hành quân này, chỉ mấy lần tác chiến, mỗi lần đều xoay chuyển nhẹ nhàng thế cục tất bại của mười vạn đại quân, quả nhiên thế gian hiếm thấy, nếu không có trên ứng với thiên mệnh, sao có thể có tường tượng kỳ diệu như vậy, thế cục thiên hạ như thế, là lúc nhóm ta đi theo bệ hạ kiến công lập nghiệp!" Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Lúc này một trung lang tướng khác Điền Triệt, không nhịn được gật đầu thở dài: "Nếu là phi hành quân có thể tới, Vũ An nho nhỏ tất chỉ cầm được một trận chiến!"
Vương Bôn cười gượng một tiếng nói: "Trước mắt chúng ta thủ tại bên trong dãy núi này, địa hình không quen, tất nhiên không thể liều lĩnh, đối phương tuy rằng không nhiều lắm, lại đều là tinh binh, nếu muốn kiên trì đợi viện binh Mông tướng quân đuối tới cũng không dễ dàng."
Nói xong, nhìn thoáng qua binh tướng trong trướng, gật đầu nói: "Lệnh binh lính trong quân, chặt một số cây cối tước làm cung tên, sử dụng khi quân Triệu tiến công lần đầu tiên, mặt khác lúc này cỏ cây trong núi khô héo, đúng là thời cơ hỏa công tốt nhất, Tà Xung dẫn năm nghìn kỵ binh, mai phục tại cửa núi, đợi quân Triệu Thông qua và sau khi phát động tiến công, lập tức châm cỏ cây trong núi, đợi sau khi lửa cháy, lại từ bên sườn tiến công, phối hợp phòng ngự trước mặt."
Nói tới đây, gật đầu nói: "Lần này phương pháp cạm bẫy quả nhiên rất có hiệu quả với kỵ binh, Điền Triệt tranh thủ thời gian ở trên dốc thoải phía nam đào nhiều một chút, cố gắng phòng ngự kỵ binh đối phương đánh sâu vào trận hình bên ta."
Nói xong, lạnh lùng quét mắt một cái các tướng lĩnh trong trướng, gật đầu nói: "Mệnh lệnh đầu bếp lập tức rửa nổi nấu cơm, không có nhiệm vụ,sau khi dùng cơm lập tức nghỉ ngơi. Cố gắng giữ gìn thể lực."
Các tướng trong trướng, đều hiểu được trước mắt đã tới thời khắc mấu chốt của trận chiến đơn độc, không dám chậm trễ, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, liền lập tức hành lễ rời khỏi, vội vàng mà đi.
Tiếp nhận thân binh bên cạnh bưng lên trà nóng, Vương Bôn không yên lòng uống một ngụm, đang muốn quay về bên tháp ngồi xuống, để cho thân thể sớm mệt mỏi kiệt sức nghỉ ngơi, chỉ nghe một trận tiếng vó ngựa dồn dập bỗng nhiên từ ngoài trướng truyền đến.
Đang muốn quát hỏi, chỉ thấy một gã thân binh đã tiến vào bẩm tấu nói: "Tướng quân, Mông tướng quân dẫn năm vạn người đã sắp tới rồi, ước chừng khi trời tối sẽ lập tức đến nơi!"
/208
|