Buông rèm trướng xuống, dưới ánh nến mông lung, Tả Uyên ở trong trướng đã cởi bỏ áo dài đen thêu vàng, chỉ còn mặc một chiếc tiểu y thiếp thân đỏ thẫm, mái tóc dài xõa xuống hông, rối tung giống như thác nước, khiến cho làn da nõn nà như tuyết trắng lại càng thêm lả lướt.
Trương Cường nhịn không được thầm than một tiếng, mỹ nhân tuyệt diệu này mà phải một mình ở thâm cung thì quả là khiến người ta phải than thở! Nghĩ đến đây nhịn không được, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại, dọc theo gáy ngọc mê người, thẳng hôn tới ngọc nhũ tuyết bạch ở phía trước. Nụ hôn dịu dàng khiến dục vọng kìm nén đã lâu của Tả Uyên bị khiêu khích lên không kìm nén nổi, thân thể mềm mại nóng bỏng hơi run rẩy, tiếng rên rỉ không thể kềm chế được nhẹ nhàng phát ra từ môi anh đào của Tả Uyên.
Trương Cường thương tiếc nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, bàn tay to lả lướt trên thân thể nóng bỏng, ấn xuống nơi phía dưới bụng. Động tác của Trương Cường khiến cho Tả Uyên cả người run rẩy, lúc này như là bị dục vọng làm cho té xỉu, nhưng mà nàng không giống như những phi tần bình thường cực lực đón ý, mà chỉ ỡm ờ hơi rụt rè. Trương Cường đau lòng thở dài nói: "Uyên nhi, đừng sợ, trẫm sẽ yêu thương nàng."
Vừa dứt lời, thân thể ở trong lòng dần dần cũng thả lỏng xuống, Trương Cường than nhẹ một tiếng, dùng phương pháp nhẹ nhàng nhất của mình, thẳng tiến vào nơi tiêu hồn đó, phát tiết dục vọng của chính mình, khiến cho thân thể mềm mại ở dưới thân lên tới cao trào dục vọng nguyên thủy nhất.
Tình cảm mãnh liệt thống khoái qua đi, Trương Cường ôm thân thể nõn nà trắng mịn, thở dài trong lòng, mỹ nhân mất hồn như vậy, Hồ Hợi lại không biết điều mà quý trọng, thật sự là khiến cho người ta phải than thở.
Đôi mắt đẹp thê lương của mỹ nhân nhìn Trương Cường, tứ chi quấn lấy hắn, tay nhẹ nhàng xoa bộ ngực dày rộng của Trương Cường si ngốc nói: "Bệ hạ, bệ hạ hôm nay như là thay đổi thành người khác vậy, đối với Uyên nhi thật sự tốt quá."
Trương Cường nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm ngát đen nhánh, thấp giọng nói: "Uyên nhi, trẫm đúng là đã thay đổi không ít, Hồ Hợi trước kia đã chết rồi, trẫm hiện giờ chính là Nhị Thế hoàng đế của Đại Tần, thống lĩnh thiên hạ, khống chế vạn dân, Uyên nhi chính là hoàng hậu của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho Uyên nhi phải khổ tâm đâu"*
Tả Uyên trong lòng ngực nhẹ nhàng vuốt ve Trương Cường, nhìn khuôn mặt như quen thuộc lại như xa lạ của Trương Cường không biết chán, con tim yếu ớt âm thầm tự hỏi: Liệu đây có chính là trượng phu của mình? Dịu dàng như vậy, trìu mến mình như vậy, không giống người thiếu niên tùy hứng trước kia một chút nào, con người biến hóa thật là khó tưởng tượng, nhớ lại lời nói của phụ thân ngày đó quả không sai: "Hồ Hợi thiên tính bất hảo, nhưng mà còn chưa mất đi sự hồn nhiên của thiếu niên, nếu dẫn đường thích hợp, tất thành châu báu!"
Hiện giờ thiếu niên bất hảo đó quả nhiên giống như lời đoán của phụ thân, đột nhiên trong tình thế nguy hiểm có thể dùng thủ đoạn sắc bén để chém chết nịnh tặc Triệu Cao trong trai điện, khiến cho bè phái Triệu Cao bất ngờ không kịp phòng bị, lại không làm ảnh hưởng tới đại cục, nhổ cỏ tận gốc thế lực đã cắm rễ hơn 30 năm trong cung của Triệu Cao, thật là khiến cho người ta thán phục. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Nghĩ vậy, không khỏi nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay cường tráng, tham lam ngửi mùi hương nam tính trên người Trương Cường xa cách đã lâu lúc này mới thấp giọng hỏi Trương Cường: "Không biết bệ hạ định bố trí Mông Điềm tướng quân như thế nào?"
Trương Cường nghe thấy thế, trong lòng hơi động, trầm ngâm nói: "Chuyện của Mông tướng quân, trẫm còn chưa nghĩ ổn thỏa, trước phong một tước vị an ủi, chuyện của ông ta ngày mai lúc lâm triều thương nghị với mọi người mới có thể quyết định."
Tả Uyên không dám hỏi thêm nhiều, vội thay đổi đề tài: "Nô tì ngày mai sẽ thu dọn Chiêu Minh cung để bố trí cho Lệ phi cùng Nhu mỹ nhân ở, còn về phần Triệu Yên cô nương, nô tì còn muốn nghe theo bố trí của bệ hạ. Tuy rằng nàng còn chưa thị tẩm, nhưng mà nghe nói hoàng thượng cực kỳ yêu thích nàng, nô tì không muốn bạc đãi nàng, nên còn muốn xin chủ ý của hoàng thượng."
Trương Cường nhẹ nhàng mà vuốt ve nụ hoa mềm mại của Tả Uyên, khẽ thở dài: "Thật sự là khó có được hoàng hậu có tâm như vậy, không biết trong cung có nơi nào tương đối thanh nhã, thì cấp cho Triệu Yên ở một mình đi."
Tả Uyên hơi suy nghĩ nói: "Phi Tiên điện hoàn cảnh thanh nhã, rất hợp với lời của hoàng thượng."
Nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy Trương Cường, vừa lòng nhắm mắt lại.
Nhận thấy người đẹp trong lòng đã dần im lặng, Trương Cường không khỏi cười gượng, mới phát giác ra mình cả người cũng mỏi mệt, trải qua một ngày kinh tâm động phách như vậy, lúc này rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Trong đại điện, nội thị trực đêm dập tắt những ngọn nến ở trong đại điện, chỉ để lại một vài ánh sáng mỏng manh leo lắt.
Bên ngoài đại điện, mặt trăng sáng sủa treo trên chân trời xa xôi, bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong một gian cung điện mộc mạc, Triệu Yên đang quỳ gối trước một hàng linh vị Tần vương âm thầm cầu nguyện. Một tiểu cung nữ ước chừng 12 13 tuổi mặc áo xanh lá, cẩn thận hầu hạ bên người. Hồi lâu sau, Triệu Yên thở dài một tiếng, đang định đứng dậy, không ngờ bởi vì quỳ đã lâu mà chân đã sớm cứng ngắc, suýt nữa thì té ngã ra đất, may mắn mà đỡ kịp chiếc bàn dài bên cạnh, cho nên mới hữu kinh vô hiểm.
Lục y cung nữ ở bên cạnh hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng bước tới đỡ Triệu Yên lảo đảo ngồi xuống đất, lúc này mới nén giận nói: "Cô nương, hôm nay bệ hạ hồi cung, hậu cung tần phi ai cũng ra nghênh giá, sao cô nương lại cố tình núp đi? Còn tới trai điện lạnh lẽo này, bế quan mình bảy đêm! Cô nương chẳng lẽ không sợ hoàng hậu cùng Lệ phi nhân cơ hội này nói xấu mình trước mặt hoàng thượng?"
Triệu Yên nghe thấy thế, thản nhiên cười, ngọc dung tuyệt mỹ ngẩng lên, nhìn ánh trăng lạnh lẽo, hơi chút suy nghĩ nói: "Hoàng thượng diệt trừ gian nịnh, nhất định sẽ vui vẻ quay về, hoàng hậu đã lâu không thấy hoàng thượng, thâm cung cơ khổ, nhất định đã chờ mong ngày này lâu rồi. Nếu mà ta tới nghênh giá, nhỡ đâu hoàng thượng nhất thời hứng trí lên, muốn ta thị tẩm, thì ta đây phải đối mặt với hoàng hậu ra sao?"
Nói tới đây, cúi đầu thở dài: "Triệu Yên tuy rằng còn chưa thị tẩm, nhưng mà được hoàng thượng sủng ái không hề kém so với những tần phi khác, thậm chí còn hơn. Tâm ý của Triệu Yên với hoàng thượng khắc sâu trong lòng, không muốn vào thời điểm này mà dẫn tới sự chú ý của mọi người, tranh giành tình cảm trong thâm cung ở đâu cũng vậy, hôm nay ta chỉ có thể lấy lui mà tiến!"
Lục y cung nữ khó hiểu nói: "Nghe nói hoàng hậu hôm nay cố ý mời Ngu mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt tới biểu diễn kiếm vũ cho bệ hạ, cô nương chẳng lẽ không sợ hoàng thượng bị sắc đẹp mê hoặc, sủng hạnh Ngu mỹ nhân, mà quên mất cô nương?"
Triệu Yên khinh thường bĩu môi nhỏ nhắn mê người, lạnh lùng nói: "Kỳ thật, hoàng hậu làm như vậy chẳng lẽ không phải là hướng về ta? Cho nên, ta chỉ có thể đành ở trong trai điện mấy ngày để né tránh mũi nhọn thôi."
Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, hoàng hậu dường như cũng chưa hiểu rõ hoàng thượng. Có thể mặt không đổi sắc diệt trừ gian nịnh Triệu Cao, không có sự quyết đoán và đảm lượng thì không thể làm được. Huống hồ, ngày đó ta dùng sắc dụ, hoàng thượng cũng không bị u mê, huống chi một vũ cơ như nàng ấy sao có thể trước mắt bao người mà câu dẫn được?"
Lục y cung nữ nghe thấy thế, nghi hoặc hỏi: "Ngay cả cô nương dung mạo tuyệt thế như vậy, hoàng thượng cũng không có hành động gì? Chẳng lẽ là có..."
Triệu Yên lắc đầu nói: "Lúc đó ta cũng hơi hoài nghi, nhưng mà sau này hỏi Lệ phi, mới biết được hoàng thượng chẳng những không có bệnh gì, mà còn thập phần cường tráng khiến cho Lệ Cơ vô cùng si mê. Cho nên hoàng thượng không có đơn giản như bề ngoài đâu, thật sự là sâu khó lường được đó!"
Nói xong, xoay người nói với lục y cung nữ: "Ngươi đã theo ta mấy năm, từ phủ Triệu Cao, tới theo ta tiến cung, thật sự là làm khó ngươi!"
Lục y cung nữ nghe thấy thế, quỳ mạnh lên mặt đất, thấp giọng khóc nói: "Cô nương, ngày đó nếu không có cô nương cứu giúp, Lục Phi sớm đã bị Triệu Cao xử tử, nào có thể làm bạn với cô nương hôm nay? Huống hồ cô nương đối đãi không tệ, Lục Phi dù chết cũng không báo đáp hết được."
Triệu Yên nhẹ nhàng cầm hai tay Lục Phi gật đầu nói: "Chúng ta đều có thân phận giống nhau, nói gì chuyện báo đáp, chỉ cần trong tương lai có thể gắn bó trong thâm cung là tốt rồi."
Lục Phi cảm động rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng nói: "Cô nương yên tâm, Lục Phi cùng cô nương tuy hai mà một, nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nếu vi phạm lời thề nhất định sẽ chết không chổ chôn!"
/208
|