Chương 4.1: Nơi tụ tập học thần.
Triệu Phồn nhìn khuôn mặt làm càn chọc người lại xinh đẹp kia, nhịn không được đỏ mặt, sau một lúc lâu, mới giống như một người mẹ già dặn dò ở sau lưng cô.
Mạnh Phất nhìn bộ dáng cô ấy, cười nhẹ một tiếng, sau đó giơ tay với phía sau, “Hiểu rõ.”
**
Nhà họ Giang.
Vu Trinh Linh ngồi ở trên sô pha, đang cười nói chuyện với phu nhân trước mặt.
Người trước mặt này, đúng là bà Đồng, là thế giao với nhà họ Giang, đồng lứa hai nhà này đã định thân từ bé khi còn nhỏ.
Hai người đang nói chuyện, người hầu bên ngoài thấp giọng mở miệng: “Bà chủ, cô Mạnh đã trở lại.”
Cô Mạnh nhà họ Giang, còn có thể là cô Mạnh nào.
Thiên kim thật đón về vào hai năm trước.
Tươi cười trên mặt Vu Trinh Linh dừng lại, bà ta theo bản năng nhìn bà Đồng.
Bà Đồng cúi đầu nhấp ngụm trà, cả người ung dung hoa quý, động tác cực kỳ ưu nhã, không có nhìn Mạnh Phất đi vào, giống như không nghe được câu nói kia của người hầu.
**
Ngay từ đầu biết chuyện Mạnh Phất, ba mẹ Giang đều rất kích động.
Nhưng sau đó, nhất cử nhất động của Mạnh Phất làm hai người cực kỳ thất vọng, thế cho nên hai người đều ăn ý không có tuyên bố với bên ngoài chuyện Mạnh Phất mới là cô chủ nhà họ Giang.
Nhưng mà người trong vòng hoặc nhiều hoặc ít đều biết một chút, Mạnh Phất vào giới giải trí, một ít chuyện bị anti-fan đào ra liền chuyện gì cũng không được, cấp ba bỏ học, cuối cùng ngay cả một câu tiếng Anh cũng không đọc trôi chảy.
Cũng chính là một bình hoa uổng có vẻ ngoài này.
Bà Đồng tự nhiên biết rõ chuyện này.
Quý tộc thành phố T, có ai không biết cô chủ nhà họ Giang - Giang Hâm Nhiên, tao nhã có lễ, đa tài đa nghệ, phẩm mạo ưu tú, từ nhỏ đi theo người nhà họ Vu, viết ra một tay thư pháp tốt, vẽ ra một tay tranh đẹp.
Khí chất hun đúc ra từ dòng dõi thư hương có một phong cách riêng.
Bà Đồng vẫn luôn cực kỳ vừa lòng với Giang Hâm Nhiên, nghiễm nhiên đã xem cô như con dâu, ai biết nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Bà Đồng bực mình chết khiếp, bà là đánh chết cũng sẽ không để con trai mình cưới đồ chơi như vậy, bà và Vu Trinh Linh cũng là tâm linh tương thông.
Thế cho nên, Mạnh Phất trở lại nhà họ Giang hai năm, cũng chưa gặp qua người nhà họ Đồng lần nào.
“Hôm nay không phải có huấn luyện kiểu phong bế, sao hiện tại đã trở lại?” Nhìn thấy bà Đồng cúi đầu, hiển nhiên là bộ dáng không muốn nhìn nhiều Mạnh Phất một cái, Vu Trinh Linh liền không giới thiệu Mạnh Phất với bà Đồng.
Cũng sợ bà giới thiệu Mạnh Phất với bà Đồng, Mạnh Phất sẽ nổi lên tâm tư khác.
Trong lòng bà biết, với bộ dáng này của Mạnh Phất, bà Đồng là sẽ trăm triệu không đồng ý cô vào cửa.
“Trở về lấy chút đồ.” Mạnh Phất khép áo khoác, hơi gật đầu với Vu Trinh Linh.
Lễ phép lại xa cách.
Nói xong trực tiếp lên lầu, không nhìn nhiều, cũng không hỏi nhiều.
Vu Trinh Linh nhìn thấy Mạnh Phất không nhiều lời một câu, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy đưa bà Đồng rời đi.
“Nghe nói lần này Nhĩ Dục cũng muốn cùng đi thủ đô?” Vu Trinh Linh đưa bà Đồng đến ngoài cửa.
“Nhĩ Dục” trong miệng bà ta đúng là cậu chủ nhà họ Đồng, Đồng Nhĩ Dục.
Nhắc tới con trai, ánh mắt bà Đồng hiếm khi nhu hòa vài phần, “Nó sao, gây dựng sự nghiệp với một đám người, mỗi ngày đều mò mẫm lung tung, ông ngoại nó vừa lúc đón nó đi thủ đô.”
/2180
|