Chương 5.2: Đối diện thần bí.
Lúc đi ngang qua hành lang phòng huấn luyện, hai người nghe được chỗ góc chết camera của cầu thang có người nói chuyện.
Tiếng quá nhỏ, Triệu Phồn nghe không rõ, Mạnh Phất lại như suy tư gì đó nhìn sang chỗ cầu thang.
“Đó không phải là Đinh Lưu Nguyệt sao?” Lại đi hai bước, Triệu Phồn thấy rõ một người trong đó, kinh ngạc mở miệng.
Đinh Lưu Nguyệt là người của nhóm Mạnh Phất, danh tiếng cô ấy bình thường, chỉ là rất có tài hoa, là tuyển thủ loại hình sáng tác.
Mạnh Phất “ừ” một tiếng, thu hồi ánh mắt: “Đi thôi.”
Triệu Phồn cũng không nghĩ nhiều, giúp Mạnh Phất mang va ly đi ký túc xá, Mạnh Phất tự mình đi tìm phòng huấn luyện của Sở Nguyệt.
Tất cả người của đội Sở Nguyệt ở gian phòng huấn luyện cuối cùng.
Lúc Mạnh Phất đến, tám người khác đều còn đang huấn luyện.
Mỗi người đều huấn luyện ở dưới camera, quy tắc sinh tồn ở chỗ này, chính là học được tìm camera, tìm đề tài cho chính mình, nỗ lực ở dưới ống kính, nếu không bạn có nỗ lực hơn cũng không ai có thể nhìn thấy.
Sở Nguyệt nhìn thấy Mạnh Phất tới, lau mồ hôi trên đầu, cô đi tới, gửi cho Mạnh Phất xem bài múa cô đã nghĩ ra trong suốt một buổi tối, “Trước tiên cứ học theo, không hiểu thì hỏi tôi.”
Mũi cô ấy cao thẳng, ngũ quan thoạt nhìn lạnh lùng, chiều cao ước chừng 1m72, là vẻ đẹp trung tính lưu hành trong giới hiện giờ.
Mạnh Phất tiếp nhận di động, “Cảm ơn.”
Sở Nguyệt gật đầu rất ngầu, không nói thêm nữa, xoay người tiếp tục trở lại tiếp tục luyện tập tại chỗ.
Mạnh Phất không click mở di động, chỉ nhích lại gần bàn, cười đến lười nhác, “Này.”
Sở Nguyệt dừng bước, nghiêng người nhìn cô.
“Cô không phát hiện nhóm chúng ta thiếu một người sao?” Mạnh Phất giơ tay, đặt điện thoại lên bàn, tùy ý cầm một cây bút trên bàn, thong thả ung dung quấn tóc dài lên, chuẩn bị luyện tập.
Sở Nguyệt nghe vậy, nghiêm túc nhìn người trong phòng, thiếu Đinh Lưu Nguyệt: “Lưu Nguyệt đang sáng tác nhạc, nơi này ồn, cô ấy không tập trung được.”
Mạnh Phất cười cười, “Đã biết.”
1 giờ rạng sáng, phòng huấn luyện còn dư lại hai người đang luyện tập.
Sở Nguyệt dừng lại, uống một ngụm nước, thảo luận chi tiết vũ đạo với cô gái bên người, “Di động của tôi còn ở chỗ Mạnh Phất, cô và tôi cùng đi phòng ngủ lấy đi.”
Cô gái bên cạnh cô ấy là Ngụy Cẩm, tuyển thủ loại rap, rap rất tốt, phương diện vũ đạo trời sinh không đủ, danh tiếng cũng bình thường, vẫn luôn tích cực học cùng Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt và Mạnh Phất ở cùng một ký túc xá.
Cửa ký túc xá không có khóa.
Hai người mở cửa, liền nhìn thấy Mạnh Phất ngồi hình chữ mã dưới đất, thân trên còn yêu cầu cao độ đè ở trên đùi, lộ ra một chút eo vừa mịn màng lại trắng trẻo.
Nhìn thấy hai người trở về, cô bình tĩnh nâng mắt, cũng lật một tờ sách, chào hỏi với bọn họ: “Hi.”
Ngụy Cẩm cứng đờ nhìn cô, “Cô đang làm gì?”
“Đọc sách, luyện tính mềm dẻo.” Tư thế Mạnh Phất không đổi, vừa nói lại bình tĩnh lật một tờ.
Tốc độ đọc sách thoạt nhìn rất nhanh.
Ngụy Cẩm dám đánh cược, tư thế này của Mạnh Phất, toàn bộ trại huấn luyện, có thể miễn cưỡng làm được, không vượt qua mười người, trừ phi là học vũ đạo từ nhỏ.
**
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Phất đánh ngáp cùng đi phòng ăn với Sở Nguyệt.
Ngụy Cẩm cũng vừa vào phòng ăn, trải qua tối hôm qua, cảm quan của cô ấy với Mạnh Phất cũng không tồi, so nỗ lực, cô tự giác chính mình đều không bằng Mạnh Phất, biết cô không giống trong lời đồn, cầm chén lại đây cùng nhau ngồi với hai người các cô.
/2180
|