Chương 9.2: Mạnh Phất cái gì cũng biết một chút.
Đã có hi vọng, những người khác hưng phấn đi điền chi tiết.
Chỉ có em gái tóc ngắn vừa rồi, nắm góc áo ngồi xổm bên chân Mạnh Phất, nhỏ giọng hỏi: “Cô biết đàn ghi-ta? Vậy sao lần trước cô nói với thầy Tịch cô không biết khuông nhạc.”
Mạnh Phất khá kiên nhẫn với cô gái đáng yêu, cô bày xong hình dáng chữ mã của mình, “Từng học đàn ghi-ta một thời gian với bạn của sư phụ tôi, ông ta không có thời gian dạy tôi khuông nhạc.”
Em gái tóc ngắn nghiêng đầu nhìn Mạnh Phất, cảm thấy Mạnh Phất nói “Sư phụ” nghe hơi kỳ quái, xã hội hiện đại, rất ít có người nói hai chữ “Sư phụ” này, trên cơ bản đều gọi là “giáo viên”.
Nhìn ánh mắt tỏa sáng lấp ánh của em gái tóc ngắn, Mạnh Phất nuốt mất những lời cô học mấy tuần cũng không tinh thông này.
Mạnh Phất chính là nhìn cái gì cũng có hứng thú, học cái gì cũng nhanh, học xong một thứ thật mau liền mất hứng thú, sẽ lại đi tìm đồ vật mới, không ít lần bị sư phụ cô mắng “Thoạt nhìn cái gì cũng biết, thật ra là phế vật cái gì cũng không tinh”.
**
Đinh Lưu Nguyệt rời đi nhóm Sở Nguyệt đi nhóm Giang Nhiên, những luyện tập sinh của 《 thần tượng giỏi nhất 》 cũng không ngoài ý muốn, ngoại trừ Giang Nhiên và Đinh Lưu Nguyệt, những người khác cũng không chú ý.
Người nơi này đều chỉ nghĩ lưu đến cuối cùng, ký hợp đồng thăng cấp.
Giang Nhiên và Sở Nguyệt là cùng công ty, thứ tự cũng gần nhau, sở dĩ cô ta mượn sức Đinh Lưu Nguyệt, chính là hy vọng lần này Sở Nguyệt công diễn thất bại, làm công ty từ bỏ cô.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, ngày hôm sau lúc xác nhận tiết mục với bốn vị giáo viên hướng dẫn, nhóm người Sở Nguyệt Ngụy Cẩm cũng không có vẻ mặt nản lòng không phấn chấn.
Thậm chí còn tinh thần sáng láng, còn thảo luận với nhau, thoạt nhìn cũng không có bởi vì Đinh Lưu Nguyệt rời đi mà sinh ra bất luận phiền não gì.
Giang Nhiên ngừng ở giao lộ, nhìn Đinh Lưu Nguyệt một cái, tháo xuống tai nghe, dò hỏi: “Cô điền khúc cho bọn họ?”
“Không có,” Đáy lòng Đinh Lưu Nguyệt nghi hoặc, nhưng cũng có thể xác định, “Tối hôm qua bọn họ thậm chí còn không biết bài nhạc gốc, sao có thể sáng tác xong trong một đêm? Hẳn là ra vẻ trấn định, Sở Nguyệt cô ta vẫn luôn là một vẻ mặt, cô cũng biết mà, về phần Mạnh Phất, hôm nay cô ta lại không có tới huấn luyện.”
Đinh Lưu Nguyệt vừa nói như vậy, Giang Nhiên cũng bình phục tâm tình.
Vừ rồi cô tự loạn đầu trận tuyến, trên thực tế chỉ bằng đội ngũ này của Sở Nguyệt, cho dù có điền khúc, bởi vì nhiều thêm một chướng ngại vật là Mạnh Phất, đều sẽ làm nhiều công ít.
**
Thứ bảy, công diễn của 65 luyện tập sinh.
Hai ngàn người xem ở hiện trường đã có mặt.
Sở Nguyệt rút thăm cũng không tốt, vừa lúc là nhóm thứ tám, từng thi đấu đều biết, quá ở gần đầu hoặc gần cuối, đều không có lợi cho danh tiếng.
Đặc biệt đây vẫn là một vòng đào thải bỏ phiếu công khai.
Nhóm thứ bảy vừa lúc là nhóm của Diệp Sơ Ninh, lúc bọn họ biểu diễn, toàn trường đều là âm thanh gọi tên “Diệp Sơ Ninh” , bảng đèn hiện trường đêm nay, hơn phân nửa đều là bảng đèn của “Diệp Sơ Ninh”.
Sau một bài hát nhảy hoàn mỹ.
Diệp Sơ Ninh khom lưng với tất cả người xem, “Cảm ơn các vị giáo viên, cảm ơn tất cả người xem hiện trường.”
/2180
|