KHÔNG PHẢI CHỨ...!
Mục Thiên xoay đầu dùng một hũ đậu tương thối lấy từ Càn Khôn Giới Chỉ ném về phía Ngân Hổ, sau đó lách sang con đường khác, ngoái đầu nói với Thanh Lâm:
Huynh đệ! Ta dụ con yêu thú này đi chỗ khác, huynh đệ về Lạc Thành trước, ta đánh lạc hướng được liền đi tìm huynh!
Ngân Hổ tức giận, gầm gừ đuổi theo Mục Thiên. Thanh Lâm dừng bước, nhìn thân ảnh đang khuất dần vào khu rừng, khẽ lắc đầu:
Huynh đệ! Ngươi đúng là người tốt a!
Thanh Lâm suy nghĩ hồi lâu, rồi lại tìm cách thoát ra khỏi khu rừng. Bên ngoài đường chính, Một người phụ nữ khoác trên mình một bộ áo giáp cho dù là vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng, nàng đứng trước một đám người, hét lớn:
....Cho dù lật tung khu rừng này cũng phải tìm được Thanh thiếu gia! Rõ chưa!
RÕ! Cả đám người đồng thanh hô vang.
Nhớ rõ nếu không tìm được thiếu gia, các ngươi đừng mong được yên thân! Cô gái tiếp tục hét lớn.
Mọi người không cần dốc sức tìm ta nữa đâu, ta ở đây rồi! Một đạo ảnh từ từ bước ra khỏi lùm cây, nhỏ nhẹ nói với đám người trước mắt. Đó không ai khác chính là Thanh Lâm. Cô gái cùng đám người kinh ngạc một hồi, sau đó liền cúi mình:
Thanh nhị thiếu gia!
Cô gái vẫn ôm quyền:
Thứ lỗi cho tại hạ không thể đến sớm hơn! Xin thiếu gia trách phạt!
Thanh Lâm cười cười:
Trách phạt gì chứ! Không phải ta đã an toàn rồi sao? Các ngươi đứng lên hết đi!
Cô gái và cả đám người đứng lên, ôm quyền:
Tạ thiếu gia!
Thanh Lâm cười trừ, cô gái xoay mình nói với đám người:
Thiếu gia đã bình an trở về! Huynh đệ mau sắp xếp hộ tống Thanh thiếu gia về phủ.
Thanh Lâm như sực nhớ ra điều gì đó, xoay người nói nhỏ với cô gái, sau đó liền cùng đám người rời đi để riêng cô gái ở lại. Cô gái ngẩn ngơ nhìn Thanh Lâm đang bước đi xa, càng thêm thắc mắc trong đầu. Bỗng chợt, cô quay ngoắt nhìn về sau, ánh mắt cô thận trọng, nhìn xa xăm về phía khu rừng. Cô gái lẩm bẩm:
SÁT KHÍ...
Quay lại với Mục Thiên. Sau khi dẫn Ngân Hổ rời đi, và xác nhận chắc chắn Thanh Lâm đã rời khỏi khu rừng. Mục Thiên dừng bước, xoay đầu nhìn con Ngân Hổ đang gầm gừ. Mục Thiên nhếch mép, cặp mắt lại trở nên đỏ chót, từ trên người y toát ra một luồng khí đỏ như màu mắt của y. Luồng khí đỏ ngay lập tức bao quanh thân thể Mục Thiên. Ngân Hổ thấy cảnh tượng trước mắt mà không khỏi cả kinh, bất giác lùi về phía sau. Bây giờ nó biết rằng, không thể nào uy hiếp được con mồi phía trước nữa rồi, Ngân Hổ liền xoay người bỏ chạy, tìm lại con mồi lúc nãy. Mục Thiên thấy thế, liền rút kiếm ra chém về phía Ngân Hổ, chỉ trong chớp mắt, Ngân Hổ gầm lên một tiếng, sau đó ngã quỵ xuống.
Mục Thiên tiến lại gần con Ngân Hổ đã chết, nhếch mép cười:
Một con tam cấp yêu thú nhỏ nhoi cũng đòi chạy khỏi tay ta, mơ tưởng.
Sau khi lấy được tinh thú, Mục Thiên phi thân ra khỏi khu rừng. Một lúc sau, Mục Thiên đã thấy con đường chính, y lập tức giảm tốc đạp số. Ngay khi nhay ra đường chính, một mũi thương đã chĩa ngay vào giữa cổ. Người đang chĩa mũi thương là một cô gái và đó là cô gái lúc nãy. Cô gái nhìn Mục Thiên, lẩm bà lẩm bẩm:
Quần áo rách rưới, tóc ai bù xù... Lẽ nào....
Sau đó, cô gái nhìn Mục Thiên, hét lớn:
Nói.. Ngươi là ai?
Mục Thiên toát mồ hôi hột, lắp bắp nói:
Dạ.. dạ.. Em là...Dô Diên à Vô Thiên..
Cô nương thu thương quay ngoắt đi, không quên nói với Mục Thiên:
Đi theo ta!
Mục Thiên thắc mắc:
Đi đâu vậy?
Cô nương gắt gỏng:
Nói nhiều.. Đến Lạc Thành, được chưa?
Mục Thiên vẫn thắc mắc:
Nhưng ta và cô không quen biết, cô bắt ta đi định làm gì, không lẽ...
Mục Thiên vừa nói vừa lấy tay che ngực, nhìn Mục Thiên cô gái không khỏi kinh ngạc, khuôn mặt tối sầm lại, sau đó lại quay ngoắt bước đi. Mục Thiên thấy thế liền lẽo đẽo chạy theo sau cô nương, miệng vẫn liên tục hỏi:
Cô nương là ai vậy? Bao niêu tuổi vậy?......Sao cô biết tôi muốn đến Lạc Thành?
Cô gái nhịn từ nãy giờ, cũng phải nổi đóa lên, hét lớn:
IM LẶNG!!!
Mục Thiên xoay đầu dùng một hũ đậu tương thối lấy từ Càn Khôn Giới Chỉ ném về phía Ngân Hổ, sau đó lách sang con đường khác, ngoái đầu nói với Thanh Lâm:
Huynh đệ! Ta dụ con yêu thú này đi chỗ khác, huynh đệ về Lạc Thành trước, ta đánh lạc hướng được liền đi tìm huynh!
Ngân Hổ tức giận, gầm gừ đuổi theo Mục Thiên. Thanh Lâm dừng bước, nhìn thân ảnh đang khuất dần vào khu rừng, khẽ lắc đầu:
Huynh đệ! Ngươi đúng là người tốt a!
Thanh Lâm suy nghĩ hồi lâu, rồi lại tìm cách thoát ra khỏi khu rừng. Bên ngoài đường chính, Một người phụ nữ khoác trên mình một bộ áo giáp cho dù là vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng, nàng đứng trước một đám người, hét lớn:
....Cho dù lật tung khu rừng này cũng phải tìm được Thanh thiếu gia! Rõ chưa!
RÕ! Cả đám người đồng thanh hô vang.
Nhớ rõ nếu không tìm được thiếu gia, các ngươi đừng mong được yên thân! Cô gái tiếp tục hét lớn.
Mọi người không cần dốc sức tìm ta nữa đâu, ta ở đây rồi! Một đạo ảnh từ từ bước ra khỏi lùm cây, nhỏ nhẹ nói với đám người trước mắt. Đó không ai khác chính là Thanh Lâm. Cô gái cùng đám người kinh ngạc một hồi, sau đó liền cúi mình:
Thanh nhị thiếu gia!
Cô gái vẫn ôm quyền:
Thứ lỗi cho tại hạ không thể đến sớm hơn! Xin thiếu gia trách phạt!
Thanh Lâm cười cười:
Trách phạt gì chứ! Không phải ta đã an toàn rồi sao? Các ngươi đứng lên hết đi!
Cô gái và cả đám người đứng lên, ôm quyền:
Tạ thiếu gia!
Thanh Lâm cười trừ, cô gái xoay mình nói với đám người:
Thiếu gia đã bình an trở về! Huynh đệ mau sắp xếp hộ tống Thanh thiếu gia về phủ.
Thanh Lâm như sực nhớ ra điều gì đó, xoay người nói nhỏ với cô gái, sau đó liền cùng đám người rời đi để riêng cô gái ở lại. Cô gái ngẩn ngơ nhìn Thanh Lâm đang bước đi xa, càng thêm thắc mắc trong đầu. Bỗng chợt, cô quay ngoắt nhìn về sau, ánh mắt cô thận trọng, nhìn xa xăm về phía khu rừng. Cô gái lẩm bẩm:
SÁT KHÍ...
Quay lại với Mục Thiên. Sau khi dẫn Ngân Hổ rời đi, và xác nhận chắc chắn Thanh Lâm đã rời khỏi khu rừng. Mục Thiên dừng bước, xoay đầu nhìn con Ngân Hổ đang gầm gừ. Mục Thiên nhếch mép, cặp mắt lại trở nên đỏ chót, từ trên người y toát ra một luồng khí đỏ như màu mắt của y. Luồng khí đỏ ngay lập tức bao quanh thân thể Mục Thiên. Ngân Hổ thấy cảnh tượng trước mắt mà không khỏi cả kinh, bất giác lùi về phía sau. Bây giờ nó biết rằng, không thể nào uy hiếp được con mồi phía trước nữa rồi, Ngân Hổ liền xoay người bỏ chạy, tìm lại con mồi lúc nãy. Mục Thiên thấy thế, liền rút kiếm ra chém về phía Ngân Hổ, chỉ trong chớp mắt, Ngân Hổ gầm lên một tiếng, sau đó ngã quỵ xuống.
Mục Thiên tiến lại gần con Ngân Hổ đã chết, nhếch mép cười:
Một con tam cấp yêu thú nhỏ nhoi cũng đòi chạy khỏi tay ta, mơ tưởng.
Sau khi lấy được tinh thú, Mục Thiên phi thân ra khỏi khu rừng. Một lúc sau, Mục Thiên đã thấy con đường chính, y lập tức giảm tốc đạp số. Ngay khi nhay ra đường chính, một mũi thương đã chĩa ngay vào giữa cổ. Người đang chĩa mũi thương là một cô gái và đó là cô gái lúc nãy. Cô gái nhìn Mục Thiên, lẩm bà lẩm bẩm:
Quần áo rách rưới, tóc ai bù xù... Lẽ nào....
Sau đó, cô gái nhìn Mục Thiên, hét lớn:
Nói.. Ngươi là ai?
Mục Thiên toát mồ hôi hột, lắp bắp nói:
Dạ.. dạ.. Em là...Dô Diên à Vô Thiên..
Cô nương thu thương quay ngoắt đi, không quên nói với Mục Thiên:
Đi theo ta!
Mục Thiên thắc mắc:
Đi đâu vậy?
Cô nương gắt gỏng:
Nói nhiều.. Đến Lạc Thành, được chưa?
Mục Thiên vẫn thắc mắc:
Nhưng ta và cô không quen biết, cô bắt ta đi định làm gì, không lẽ...
Mục Thiên vừa nói vừa lấy tay che ngực, nhìn Mục Thiên cô gái không khỏi kinh ngạc, khuôn mặt tối sầm lại, sau đó lại quay ngoắt bước đi. Mục Thiên thấy thế liền lẽo đẽo chạy theo sau cô nương, miệng vẫn liên tục hỏi:
Cô nương là ai vậy? Bao niêu tuổi vậy?......Sao cô biết tôi muốn đến Lạc Thành?
Cô gái nhịn từ nãy giờ, cũng phải nổi đóa lên, hét lớn:
IM LẶNG!!!
/23
|