Chương 104: Cuộc nói chuyện chân thành
Giường của Vương Hi bị Thẩm Giai Dao chiếm mất rồi, phòng bệnh đơn của anh có hai chiếc giường, còn có một chiếc giường nữa, có lẽ tối qua Lâm Hổ cũng ở đây chăm sóc anh, chắc là không nghỉ ngơi tốt, anh và Phàm Gian đi vệ sinh xong, bèn đi đến phòng bệnh của Phàm Gian, chủ động nhường chiếc giường còn lại cho Lâm Hổ.
Phàm Gian ở phòng bệnh lớn, trong phòng có mười mấy chiếc giường. Cậu ta là trẻ mồ côi, cũng không có người bạn tốt nào, cậu ta với bố Lý Tư Minh là quan hệ công việc, hôm qua sau khi cậu ta giúp nhà họ Lý thi đấu xong, bèn được đưa đến phòng bệnh lớn này, chi phí y tế của cậu ta là do Hàn Thiếu Kiệt chi trả.
Vương Hi cần một người giúp đỡ như Phàm Gian, anh cũng rất thích một người bạn kiểu này, căn phòng bệnh lớn của Phàm Gian vẫn còn một chiếc giường trống, buổi sáng sau khi anh đến phòng Phàm Gian, bèn nằm bên cạnh Phàm Gian nói chuyện phiếm với cậu ta.
“Thì ra anh ở đây, làm tôi lo lắng muốn chết.” Sắp đến giờ trưa, Hàn Thiếu Kiệt thò đầu vào phòng đưa mắt tìm kiếm.
Nhìn thấy Vương Hi và Phàm Gian nằm cùng nhau, vội vàng đem theo một đám thủ hạ tiến vào.
“Phát tài rồi.” Hàn Thiếu Kiệt mặt đỏ bừng bừng, nhìn chằm chằm Vương Hi.
“Kiếm được bao nhiêu?” Vương Hi biết hắn ta có ý gì.
Ba một tiếng, Hàn Thiếu Kiệt búng tay về phía Doãn Tâm.
Doãn Tâm có chút không thích Hàn Thiếu Kiệt, bất lực nói với Vương Hi: “Ông chủ, tối qua trận thi đấu quyền anh của Tô Mộ Vũ rất được các quan chức của Hoa Hạ quan tâm, lúc anh ta thi đấu có một ông lớn rất có địa vị đến xem trực tiếp. Người đó rất hài lòng với biểu hiện của Tô Mộ Vũ, cũng rất có niềm tin với quyền anh của Hoa Hạ chúng ta. Bên trên luôn chú ý đến vấn đề thể lực và sức khoẻ của người dân, thế nên sau khi Tô Mộ Vũ giành chiến thắng ngày hôm qua, trên đó đã có một công văn gửi xuống ngay trong đêm.”
“Bắt đầu từ hôm nay, tất cả các phòng tập quyền anh của Hoa Hạ sẽ được miễn thuế trong ba năm, các hoạt động quyền anh, võ tự do, võ tổng hợp và các ngành nghề liên quan khác, không những được tính thuế theo tiêu chuẩn thấp nhất, mà các sự kiện quy mô lớn như chúng ta cũng sẽ có trợ cấp nhất định.”
“Trợ cấp được bao nhiêu?” Vương Hi hỏi.
“Cuộc thi cấp độ A hỗ trợ hai trăm triệu, cấp độ B hỗ trợ năm mươi triệu, cấp độ C hỗ trợ năm trăm ngàn. Quy mô cuộc thi của chúng ta qua ngày hôm qua vừa đủ để đạt đến cấp độ B, có thể nhận được năm mươi triệu.” Doãn Tâm nói.
“Với nguồn tài chính của nhà họ Hàn, có thể lấy được hỗ trợ của cấp độ A, hỗ trợ bao nhiêu, cũng còn tuỳ thuộc vào mức độ ủng hộ của bên trên đối với chúng ta, bây giờ Hoa Hạ chú trọng nhất chính là an toàn và bảo vệ môi trường, cuộc thi của chúng ta không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới môi trường, mục đích tổ chức cũng là hướng về sức khoẻ, vả lại cuộc thi của chúng ta cũng không chỉ dừng lại ở cấp độ A, chúng ta sẽ làm đến cấp độ S, đưa cuộc thi W-1 thành cuộc thi có ảnh hưởng trên thế giới. Thế nên, hỗ trợ cấp độ A này, nhất định phải nghĩ cách để giành được, nhà họ Hàn có năng lực này, bảo Hàn Thiếu Kiệt đi giành lấy.” Vương Hi nói.
“Hai trăm triệu chỉ là số tiền nhỏ, nhanh nói về số tiền lớn của chúng ta đi.” Hàn Thiếu Kiệt có chút vội vàng.
“Được.” Doãn Tâm khẽ gật đầu, tiếp tục nghiêm túc nói: “Thông qua cuộc thi ngày hôm qua, bởi vì Tô Mộ Vũ giành được chiếc đai vàng thứ tư của Hoa Hạ, làm cho rất nhiều người dân trở nên có lòng tin và nhiệt tình đối với quyền anh, cộng thêm sự ủng hộ của bên trên, vì vậy ngành quyền anh của Hoa Hạ hôm nay toàn diện nở rộ, cổ phiếu mà chúng ta đầu tư, trước mắt sắp tăng lên đến 4,5 tỷ rồi. Chúng tôi đang tích cực đổi thành tiền mặt, trước mắt đã đổi được 1 tỷ rồi!”
“Cổ phiếu mà chúng ta mua đang tiếp tục tăng, dựa vào tốc độ độ đổi thành tiền và suy tính mức độ tăng giá, chúng ta sẽ có được khoảng 5,2 tỷ.”
“Vương Hi, nghe thấy chưa? 5.2 tỷ, chúng ta đã kiếm được 5,2 tỷ thông qua cuộc thi này, chúng ta phát tài rồi! Mẹ kiếp, anh tuỳ tiện tổ chức một cuộc thi, lại có thể kiếm được nhiều hơn số tiền tích luỹ cả đời của nhà họ Hàn chúng tôi. Cho dù nhà họ Hàn có vài tỷ, chẳng qua cũng chỉ là tài sản tiền vốn, mà anh kiếm được tất cả đều là tiền mặt!” Hàn Thiếu Kiệt lập tức hét to lên.
Vương Hi và Phàm Gian bịt tai lại.
Bệnh nhân trong cả khu bệnh đều kinh ngạc nhìn về phía họ, Vương Hi chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, bị Hàn Thiếu Kiệt hét như vậy anh cảm thấy rất mất mặt.
“Chẳng phải trước đây chúng ta kiếm được một trăm triệu hay sao, chúng ta còn có thể lấy được hai trăm triệu tiền hỗ trợ không? Nhanh chóng đổi thành tiền mặt, 5 tỷ này tôi còn cần dùng đến.” Vương Hi nói.
“Thật là sướng quá!” Hàn Thiếu Kiệt vẫn đang chìm đắm trong sự hưng phấn không thể kiềm chế được.
Lần tổ chức cuộc thi và mua cổ phiếu này, Vương Hi trong một đêm đã kiếm được 5,5 tỷ bằng sự gan dạ và cẩn thận của mình, danh hiệu thiên tài kinh doanh của thủ đô trước đây không phải là tự phong, anh thật sự đã giúp nhà họ Vương đạt được rất nhiều thành tích, mọi người mới tôn sùng anh như vậy. Chỉ là hào quang của anh trước đây quá đỗi sáng chói, thế nên mới đụng chạm đến không ít người, lưu lạc đến bước đường hôm nay.
Một đêm kiếm được 5,2 tỷ, tất cả những khoản nợ trước đây của họ đã được trả hết. Theo thoả thuận giữa anh và Hàn Thiếu Kiệt, chỉ cần anh kiếm được lợi nhuận vượt qua bốn tỷ trở lên, anh sẽ có được 70% của tổng lợi nhuận, Hàn Thiếu Kiệt được 30%.
Nói cách khác, sau khi họ đã trả xong tất cả các khoản vay, đại khái Hàn Thiếu Kiệt có thể lấy được hơn 1 tỷ, và anh có thể lấy được 3 tỷ.
Thông qua lần mạo hiểm này, anh và Hàn Thiếu Kiệt cùng trở thành những người đàn ông giàu có gia sản trên 1 tỷ.
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu đối với bọn họ, anh sẽ tiếp tục điều hành các trận đấu quyền anh của mình, bên kia anh còn có một phố ẩm thực Giai Mỹ mang lại cho anh những khoản lợi nhuận khổng lồ nữa.
Trong tuần tiếp theo này, Hàn Thiếu Kiệt và Doãn Tâm tiếp tục điên cuồng đổi tiền mặt ở thị trường chứng khoán.
Một tuần sau, Hàn Thiếu Kiệt và Doãn Tâm thuận lợi đổi được 5,2 tỷ tiền mặt. Nếu lúc này có người mua cổ phần của thị trường quyền anh, Vương Hi ước tính rằng người đó vẫn sẽ kiếm được tiền, nhưng sự thịnh vượng này có thể kéo dài bao lâu trong tương lai, Vương Hi cũng không thể biết được.
Thị trường chứng khoán là một nơi làm cho con người trở nên điên rồ, luôn có những người sẽ đột ngột giàu có trong một đêm, nhưng chắc chắn cũng sẽ có vô số người phải trả giá cho những người giàu lên kia.
Vương Hi chỉ muốn nói, có thể đầu tư một cách hợp lý, nhưng đừng đầu tư một cách mù quáng và đầu tư với tâm thái đánh bạc.
Khi không hiểu bất kì nội tình gì của giá cả thị trường, trực tiếp sử dụng toàn bộ tài sản và tính mạng con người đi đầu tư, loại người như vậy thường có cái kết rất thảm hại.
Trong một tuần này, Hàn Thiếu Kiệt lại suy nghĩ cân nhắc rất nhiều, hắn quyết định giao toàn bố số tiền hơn một tỷ trong tay cho Vương Hi tiếp tục đầu tư.
Đối với quyết định này của Hàn Thiếu Kiệt, Vương Hi từ chối, bởi vì hắn ta đã có được hũ vàng đầu tiên, hắn có năng lực để kiếm được nhiều tiền hơn trong tương lai, anh không muốn chia thêm tiền cho Hàn Thiếu Kiệt nữa.
Hàn Thiếu Kiệt biết được năng lực của Vương Hi, muốn kiếm tiền, bèn bám lấy Vương Hi và nịnh bợ cầu xin anh mỗi ngày. Cuối cùng, hắn ta đã làm Vương Hi cảm động bằng một câu nói.
“Bây giờ tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu không được nói dối tôi.” Vương Hi đứng ở vườn hoa bên ngoài bệnh viện, châm lên một điếu thuốc.
“Anh nói đi, chỉ cần anh tiếp tục giúp tôi kiếm tiền, một nghìn vấn đề tôi đều trả lời hết.” Hàn Thiếu Kiệt nói với vẻ mặt nịnh bợ.
“Không bàn đến chuyện ân oán cá nhân giữa hai chúng ta trước đây, cậu từng ôm hi vọng với vợ tôi, hoặc lúc đầu dùng tiền ném vào tôi, đắc tội với tôi. Tôi chỉ muốn hỏi chuyện về cuộc thi ngày hôm đó, nếu buổi tối hôm đó Tô Mộ Vũ thua cuộc, tôi cũng thua cuộc, cổ phiếu của chúng ta cũng mất, quyền quán của chúng ta trở nên vô giá trị, cậu sẽ làm gì tôi.” Vương Hi hít thật sâu một hơi thuốc.
“Anh Hi, anh là một cao thủ trong chiến đấu, cho dù chúng ta mất đi tất cả và trở thành những tên nghèo kiết xác, cùng lắm chúng ta đến công ty cho vay quy mô nhỏ của Tần Lôi làm việc, chúng ta đến đó làm công việc đòi nợ cho hắn ta, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Hàn Thiếu Kiệt cười hi hi nói.
“Tôi đang nghiêm túc!” Vương Hi nói.
“Mọi người đều tôn trọng tôi và gọi tôi một tiếng cậu chủ Hàn. Những con nhà giàu kia, khi tôi chửi mắng họ chưa bao giờ dám cãi lại. Mọi người đều nhìn thấy vẻ ngoài của tôi mà không biết bối cảnh sau lưng tôi như thế nào. Chị gái tôi, Hàn Lâm Nhi, lúc nhỏ cởi truồng tắm chung, tối ngủ cùng giường còn hôn chúc ngủ ngon, bây giờ vì tranh chấp gia sản, ở đằng sau lưng tìm nhà họ Dương hãm hại tôi. Từ nhỏ tôi đã luôn mong mỏi bố tôi có thể đi chơi công viên với tôi một lần nữa. Ông luôn nói kiếm thêm một ít, kiếm thêm một chút nữa rồi sẽ ở bên cạnh tôi. Lần đầu tiên tôi bị bắt nạt ở trường, họ đã cười nhạo sau lưng tôi rằng tôi không có bố. Sau đó mẹ tôi đi tìm bố tôi đến, họ lúc đó mới biết rằng bố tôi là người giàu nhất ở thành phố Minh Hải và bắt đầu sợ hãi tôi “
“Anh có nhìn thấy bạn bè xung quanh tôi không?” Hàn Thiếu Kiệt dần dần nghiêm túc, trên mặt lộ ra nụ cười đau khổ, trong mắt lộ ra ánh lệ.
“Không thấy.” Vương Hi nói.
“Tôi nói thật cho anh biết nhé, thật ra tôi có chút sợ anh, không muốn chơi với một thiếu gia có địa vị cao như vậy, không có cảm giác thành tựu nào hết. Tôi làm lão đại quen rồi, không muốn làm thủ hạ của người khác. Nhưng khi nhìn thấy anh bị Phàm Gian đánh ở trên võ đài, đánh đến cả mặt đều bầm dập, lúc đó tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Tiền, cái thứ này, có lúc chẳng là gì, nằm mơ đi một lần Dubai, khi tỉnh dậy, cứ coi như đã tiêu hết vài trăm ngàn đi. Nằm mơ làm vua của Thiên Quốc vài ngày, chơi với một đám người đẹp, nuôi hàng trăm ngàn quân, lúc tỉnh dậy, cứ cho là đã tiêu hết vài tỷ đi.”
“Tiền bạc có tốt đến đâu, sao có thể quý giá bằng tình cảm gia đình và tình bạn được? Lúc tôi đập vỡ điện thoại, tôi đã quyết định rồi, cho dù đêm đó chúng ta mất trắng, đền đến tán gia bại sản. Cho dù phải cùng nhau nhảy lầu, dù sao tôi vẫn còn có người bạn như anh. Cho dù tôi có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, không có người bạn đủ nghĩ khí như anh, tôi cần nhiều tiền như thế để làm gì?”
“Vương Hi, anh Hi, Hi gia, câu trả lời này của tôi đã làm anh vừa ý chưa?” Hàn Thiếu Kiệt châm một điếu thuốc, vẻ mặt bất cần đời trả lời.
Đôi mắt của hắn ta lại đỏ hoe, trong mắt có gì đó lấp lánh.