Chương 129: Bữa tiệc từ thiện
Vài ngày sau đó, Phàm Gian lại làm một việc lớn khác.
Cậu ta dẫn Lâm Hổ nhanh chóng quét sạch tất cả sản nghiệp mà Tần Lôi để sót lại khi bỏ trốn, hoặc uy hiếp dọa đánh, hoặc cưỡng đoạt, chiếm hết tất cả tài sản ấy thành của mình.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Phàm Gian đã tích được hai trăm triệu tài sản cho riêng mình.
Tính đến thời điểm này, Vương Hi đang là người giàu nhất thành phố Minh Hải.
Dựa vào tổng số tài sản có trong tay là 5,5 tỷ, anh trở thành người giàu nhất thành phố Minh Hải. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Phùng Uyển đã kiếm mấy tỷ nhờ thành phố ẩm thực Lam Thiên. Ngoài ra, cộng thêm tài sản vốn có ban đầu, cô ta xếp thứ ba tại thành phố Minh Hải, chỉ sau Vương Hi và nhà họ Hàn.
Các thế lực ngầm của cả thành phố Minh Hải thuộc về Phàm Gian.
Một số gia tộc hạng hai ở thành phố Minh Hải như gia tộc nhà họ Trần lũ lượt nương tựa vào Vương Hi, hình thành một thế lực lấy Vương Hi làm trung tâm, vị trí của Vương Hi ở thành phố Minh Hải đã đạt đến mức không thể lay chuyển.
Vương Vị Ương nhanh chóng bị lu mờ trước Vương Hi, cô ta biết mình không phải là đối thủ của Vương Hi lúc này, nên âm thầm dõi theo anh, chờ cơ hội để hạ bệ Vương Hi bằng một đòn duy nhất.
Tại một trại trẻ mồ côi ở thành phố Minh Hải.
Phàm Gian trong bộ âu phục phẳng phiu, thẫn thờ với điếu thuốc đang cháy đỏ.
Cách cậu ta không xa là Lâm Hổ, với cánh tay lộ ra hình xăm, đang phát đồ chơi cho từng đứa trẻ một. Lâm Hổ bị những đứa trẻ ngây thơ dễ thương này làm cho cảm động, nở nụ cười vui từ tận đáy lòng. Nhìn thấy một bé gái dễ thương, liền nhẹ nhàng bế lên.
“Quả nhiên cậu ở đây.” Vương Hi dẫn theo Tôn Tinh Tinh bước đến.
“Ừ.” Phàm Gian nói.
Phàm Gian là một người bị “liệt mặt”, hơn nữa tính cách cậu ta rất lạnh lùng. Vương Hi gọi điện mấy lần nhưng cậu ta không nghe máy, thấy cậu ta không tôn trọng mình, anh cũng không có ý tức giận.
“Nếu ba năm trước mắt tôi không bị mù, tôi lấy đại tiểu thư nhà họ Lâm ở thủ đô, thì con tôi bây giờ chắc cũng lớn thế này rồi.” Vương Hi vừa nói vừa nhìn bé gái mà Lâm Hổ đang bế.
“Đứa bé đó, bố nó thích nhậu nhẹt, say thì đánh mẹ nó, mẹ nó không chịu nổi, bỏ nhà ra đi. Ông ta bèn đánh con gái suốt ngày. Hàng xóm báo cảnh sát, ông ta đi tù ba năm, còn đứa bé được đưa vào trại trẻ mồ côi này.” Phàm Gian nói một cách không cảm xúc.
“Súc sinh.” Vương Hi nói.
“Tôi mà nhìn thấy hắn, tôi sẽ giết chết hắn.” Phàm Gian nói.
“Hoa Hạ có quá nhiều người và quá nhiều thành phố. Dù ai làm chủ chính quyền cũng không thể quán xuyến toàn bộ tình hình chung. Thành phố phồn hoa này giống như một đống lồng thép và xi măng xếp cạnh nhau. Trong mỗi cái lồng sắt ấy không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Muốn làm cho đất nước này tốt đẹp hơn, mỗi người chúng ta chỉ có thể nâng cao phẩm chất của bản thân, coi đất nước này như ngôi nhà của mình để yêu thương và cố gắng hết sức làm những điều tốt đẹp cho những người xung quanh.” Vương Hi nói.
“Đúng vậy.” Phàm Gian đáp.
“Làm một người tốt, chúng ta chỉ có thể giúp đỡ một số người xung quanh mình. Nhưng chỉ bằng cách kiếm được nhiều tiền hơn và có tầm ảnh hưởng lớn hơn, chúng ta mới có thể giúp được nhiều người hơn”. Vương Hi nói.
“Đúng vậy.” Phàm Gian nói.
“Thành lập một quỹ từ thiện đi. Ý định kinh doanh ban đầu của tôi là phục vụ xã hội. Tôi muốn kiếm tiền, tôi tìm mối quan hệ bên gia đình nhà mẹ đẻ, tôi trở thành một ông trùm tài chính một cách đơn giản. Không ở lại nước ngoài, trong lòng tôi vẫn lo lắng cho đất nước mình. Vương Vị Ương bọn họ mặc dù không tốt đẹp gì nhưng họ nhất định cũng sẽ không trở thành đối thủ của tôi. Bọn họ không thể ảnh hưởng gì đến chúng ta, chúng ta vẫn phát triển bình thường. Bây giờ tiền bạc, địa vị và tầm ảnh hưởng, chúng ta đều có cả, nên làm điều đó cho xã hội này rồi.” Vương Hi nói.
“Anh định thành lập quỹ gì?” Phàm Gian hỏi.
“Gọi là Quỹ từ thiện Phàm Gian đi, lấy tên của cậu. Mục đích chính của quỹ sẽ là giúp đỡ những nhóm người yếu thế, như trẻ em, phụ nữ và người già. Ai đó phát hiện trẻ em, phụ nữ và người già bị ngược đãi trong gia đình, có thể báo cho chúng ta và chúng ta sẽ thưởng cho họ một khoản lớn. Đồng thời sẽ thành lập một trung tâm tìm việc làm, ba trại trẻ mồ côi và năm viện dưỡng lão, cậu thấy sao?”, Vương Hi hỏi.
“Thế thì sẽ tốn rất nhiều tiền đấy.” Phàm Gian nói.
“Vương Hi tôi trước nay chưa bao giờ thiếu tiền.” Vương Hi cười.
Ngay sau đó, Vương Hi đã tự mình đăng ký một quỹ từ thiện với danh nghĩa của Phàm Gian. Quỹ từ thiện không phải ai muốn lập ra cũng được, mà phải thông qua sự chấp thuận của chính quyền và quá trình kiểm tra thực lực.
Lúc làm cuộc thi quyền anh, Vương Hi đã liên hệ với chính quyền. Chính quyền luôn ngưỡng mộ khả năng của Vương Hi, thấy anh muốn đóng góp cho xã hội nên đã trực tiếp “bật đèn xanh”.
Làm từ thiện là phải có niềm tin và có tâm. Bất luận số tiền quyên góp nhiều hay ít, chỉ cần có tâm ý là được rồi. Ai cũng có thể chọn làm hoặc không, chỉ cần có tấm lòng nhân hậu, thì không nhất định phải cho tiền, chỉ cần một trái tim thiện lành là được.
Vương Hi làm từ thiện là do anh đã có điều kiện để làm, anh không những có thể tự mình làm từ thiện mà còn có thể dùng sức ảnh hưởng của mình để vận động thêm nhiều người cùng làm, tạo ảnh hưởng cho toàn xã hội.
Cái gọi là nhất cử nhất động đều có tầm ảnh hưởng, chính là ý này.
Khi làm từ thiện, anh cũng muốn lôi kéo nhiều người cùng làm, dù năng lực của anh lớn đến đâu thì cũng chỉ là của một người, anh còn cần thêm nhiều sự giúp đỡ.
Sau khi hoàn thành công việc ban đầu của quỹ từ thiện, anh sẽ tổ chức bữa tiệc để lôi kéo những người giàu có trong thành phố cùng nhau quyên góp ủng hộ.
Công việc này do anh và Tần Thư Hào cùng nhau thực hiện.
Tần Thư Hào giỏi giao tiếp, quen biết nhiều người trong thành phố, để hắn thông báo cho những người giàu có trong thành phố cũng thuận tiện hơn.
Vương Hi ngồi trong công ty nói: “Việc từ thiện lần này, chúng ta chủ yếu tìm những công ty có tầm ảnh hưởng tương tự trong thành phố để thực hiện. Người bình thường không cần mời họ quyên góp, tùy vào tấm lòng của họ là được. Nếu họ muốn quyên góp, họ có thể đến với tổ chức của chúng ta, chúng ta cũng có thể tổ chức bất kỳ lúc nào, đưa họ cùng đi làm từ thiện.”
“Đúng vậy, làm từ thiện, em cũng rất thích.” Tần Thư Hào nói.
“Gọi điện cho hai mươi công ty hàng đầu trong thành phố đi, phía chính quyền không cần thông báo nữa. Sau khi nhận được tiền quyên góp, chúng ta sẽ tìm chính quyền cùng đến giám sát để thể hiện sự minh bạch về tài chính”. Vương Hi nói.
“Ông chủ, vậy có cần liên hệ nhà họ Trần và một số gia tộc nhỏ trong thành phố không? Thực lực của bọn họ không nằm trong hai mươi gia tộc lớn nhất, nhưng trước nay có quan hệ rất tốt với chúng ta. Bữa tiệc kiểu này cũng rất có thể diện, không mời bọn họ thì không hay lắm.” Tần Thư Hào nói.
“Trước mắt có bao nhiêu gia tộc ủng hộ chúng ta rồi?” Vương Hi hỏi.
“Những gia tộc có tài sản trên một trăm triệu, tổng cộng có mười mấy nhà, đều rất có thực lực. Anh đứng đầu làm từ thiện, mỗi nhà quyên góp một triệu chắc không có vấn đề gì”. Tần Thư Hào nói.
“Thôi được, cứ thông báo cho họ biết đi. Nói chuyện khách sáo một chút, đừng ép buộc, chỉ cần có lòng là được” Vương Hi nói.
“Đối với anh họ là gia tộc nhỏ, nhưng đối em, bọn họ đều là những người không thể đắc tội, nhất định phải khách sáo rồi.” Tần Thư Hào nói.
“Ừ.” Vương Hi gật đầu.
“Nhà họ Diệp có cần thông báo không? Đây là nhà bên vợ của anh mà.” Tần Thư Hào nói.
“Họ đang gặp khó khăn, vừa lỗ vốn công quỹ hai mươi triệu. Mời họ quyên tiền chẳng khác nào chó cắn áo rách. Đừng thông báo cho họ nữa, giúp họ tiết kiệm chút tiền đi”. Vương Hi nói.
“Vâng.”
Ngay sau đó, Tần Thư Hào đã làm theo lời của Vương Hi, gọi cho hai mươi công ty hàng đầu trong thành phố và những gia tộc có quan hệ tốt với họ.
Bây giờ Vương Hi đã là số một trong thành phố rồi.
Những công ty này rất thạo tin tức, Vương Hi kiếm được hơn năm tỷ trong một đêm, Phàm Gian cũng nổi lên chỉ trong một đêm và cả chuyện của Tần Lôi, họ đều đã biết hết.
Họ đều không thiếu tiền, Vương Hi đã cử người gọi điện mời họ đến bữa tiệc từ thiện, họ đều cảm thấy rất có thể diện và vui vẻ nhận lời mời của Vương Hi.
Chuyện này kéo dài mấy ngày, ban ngày anh đến công ty chuẩn bị công việc, buổi tối về nhà họ Diệp ngủ. Diệp Khinh Tuyết vẫn đang được nghỉ, ban ngày không có thời gian để cùng Diệp Khinh Tuyết làm gì, nhưng tối đến hai người có nói đôi ba câu chuyện, quan hệ vẫn rất hài hòa.
Chỉ là bọn họ vẫn là quan hệ khách sáo, chưa phát triển thân thiết như anh và Hàn Lâm Nhi.
Trước hôm tổ chức bữa tiệc, khi Vương Hi về đến nhà, nhìn thấy Trần Lan gọi điện thoại cho Tần Thư Hào: “Thư Hào à, bữa tiệc rượu của thành phố Minh Hải, cháu có thể sắp xếp cho bác một chút không. Công ty cháu làm ăn kiểu gì vậy, tổ chức bữa tiệc từ thiện, chuyện lớn như vậy, những nhà có máu mặt trong thành phố đều tham gia, chỉ nhà bác là không được mời, rất mất mặt đấy”.
“Không có vấn đề gì mẹ vợ, không không không, không có vấn đề đâu bác gái, bác thật ra là người có thể diện nhất trong thành phố, chỉ là bác không biết thôi, bữa tiệc ngày mai lập tức thu xếp ổn thỏa cho bác, ngày mai bác cứ đến là được.” Tần Thư Hào nói.
“Vậy thì phiền cậu rồi.” Trần Lan vui vẻ nói.
Sau đó, Trần Lan liếc nhìn Vương Hi với vẻ mặt chán nản: “Còn là đại thiếu gia của thủ đô, mắt đã khỏi rồi, cũng chẳng làm nên được công trạng gì, chuyện nhỏ này tôi vẫn phải nhờ Thư Hào làm, đúng là đồ bỏ đi!”
“…” Vương Hi …